Dịch: Ba Khúc Gỗ

Biên tập: Thư Ngố

________________________

Sau khi nhận được tin nhắn của Tạ Bành Việt, Thang Chi Niệm gọi điện thoại cho Chu Hiểu Dao.

Khi Chu Hiểu Dao biết được Tạ Bành Việt cũng đi sân khấu tương tác, giọng cô ấy cao lên rõ rệt: “Có thật không? Đàn anh Kelsen cũng muốn đi?”

Thang Chi Niệm nói: “Thật đó. Nhưng đám người Diệp Khai Sướng, Cận Vu Thân cũng có đi... Thế này có làm phiền cậu quá không?”

Chu Hiểu Dao nói: “Không phiền đâu!”

Chỉ là không ngờ rằng Zak cũng sẽ đi.

Khi Chu Hiểu Dao hẹn với Thang Chi Niệm, cô ấy cũng hẹn thêm một người bạn khác nữa. Càng nhiều người thì càng náo nhiệt.

Thang Chi Niệm đồng thời cũng đề cập đến vụ cắm trại với Chu Hiểu Dao, Chu Hiểu Dao vừa nghe nói Tạ Bành Việt cũng tham gia, cô ấy lập tức đăng ký.

Chu Hiểu Dao: “Vậy ban ngày chúng ta đi sân khấu tương tác, ăn cơm xong rồi đi cắm trại luôn, quá tuyệt!”

"Diệp Khai Sướng nói, địa điểm cắm trại có thể tự phục vụ đồ nướng, không cần tìm nơi khác ăn.”

“Đúng là Wilx có khác!”

Chu Hiểu Dao mấy ngày nay ở nhà cũng chỉ cắm đầu vào học, mẹ cô ấy đã sắp xếp lịch học chi tiết trong kỳ nghỉ cho con gái. Mỗi ngày cô ấy phải thức dậy lúc bảy giờ, ăn sáng xong là bắt đầu học, nghỉ trưa một giờ, sau đó tiếp tục học đến năm giờ chiều.

Mẹ cô ấy nói cho dù nghỉ lễ ở nhà thì cũng không được buông thả việc học. Chu Hiểu Dao không than vãn gì về điều này, từ nhỏ cô ấy đã luôn như vậy, khi mới lên ba, mẹ đã sắp xếp các lớp dạy kèm cho cô ấy. Học tiếng Anh là ưu tiên hàng đầu, ngoài ra mỗi ngày còn phải cần dành nhiều thời gian luyện piano.

Công sức gần nửa cuộc đời của mẹ Chu Hiểu Dao đều dành hết cho con gái.

Từ khi Chu Hiểu Dao chào đời, ban đầu bố mẹ cô cùng nhau khởi nghiệp kinh doanh, nhưng do không thể cân bằng giữa công việc và gia đình nên cuối cùng mẹ cô chọn ở nhà và đảm nhận trách nhiệm chăm sóc Chu Hiểu Dao.

Lúc còn nhỏ Chu Hiểu Dao cũng lâm vào cảnh khốn cùng, tại sao bản thân lại phải học nhiều thứ như vậy? Trong khi những người khác đang chơi thì cô ấy phải về nhà luyện piano.

Cô ấy không phải là đứa trẻ có năng khiếu nên chỉ có thể chăm chỉ luyện tập nhiều lần. Cô ấy thường xuyên khóc, sau khi khóc xong vẫn phải tiếp tục tập luyện.

Mẹ Chu Hiểu Dao nói với cô ấy rằng họ không giống với những người khác. Những người khác ngay khi sinh ra đã ở vạch đích, nhưng họ thì không phải, họ phải chạy hết sức mới có thể đuổi kịp người khác.

Cách đây vài năm, bố của Chu Hiểu Dao may mắn, may được bộ quần áo thu hút sự chú ý của một blogger có hàng chục triệu người hâm mộ nên hai bên đã hợp tác với nhau.

Từ đó, gia đình của Chu Hiểu Dao bắt đầu thăng tiến nhanh chóng, nhờ vào sự hợp tác với những người nổi tiếng trên mạng nên đã trở thành “nhà giàu mới nổi” qua miệng đời.

Điều nuối tiếc lớn nhất trong đời mẹ cô ấy là không thể thực hiện được ước mơ trở thành họa sĩ. Bà luôn thích vẽ tranh, tuy nhiên, muốn bánh mì hay ước mơ, đây cũng là hai vấn đề nan giải.

Dù không thể vẽ tranh nhưng mẹ cô ấy vẫn tham gia thiết kế thời trang, vừa chăm sóc Chu Hiểu Dao vừa là chỗ dựa cho bố cô ấy.

Bộ đồ thu hút sự chú ý của người nổi tiếng trên mạng là do mẹ cô ấy thiết kế.

Chu Hiểu Dao thường tự hỏi, nếu không có mình thì liệu mẹ có thể trở thành một nhà thiết kế tài ba không? Mẹ Chu Hiểu Dao nói với cô ấy rằng làm bất kỳ việc gì cũng là thiên thời địa lợi nhân hòa.

Một số người được gọi là tài năng có thể cả đời cũng không thành công, cho đến sau khi qua đời mới được người ta biết đến. Và một số người chỉ cần ra ngoài mua đại một tờ vé số, hôm sau cũng trúng giải độc đắc năm triệu.

Hoàn cảnh của mọi người đều không giống nhau.

Điều mà chúng ta có thể làm bây giờ chính là cố gắng hết sức để bản thân không phải hối tiếc trong tương lai. Chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, cơ hội sẽ đến vào một lúc nào đó.

Sau khi Chu Hiểu Dao vào được trường Quốc tế Hằng Dự, mẹ cô ấy có vẻ nhẹ nhõm được một chút, cũng cho cô ấy nhiều thời gian rảnh hơn.

Tuy nhiên, từ nhỏ đến lớn phần lớn thời gian cô ấy đều học một mình, xung quanh có rất ít bạn bè thân thiết.

Chu Hiểu Dao cảm thấy rất vui khi quen biết Thang Chi Niệm.

Ngày hôm sau Thang Chi Niệm dậy rất sớm, họ hẹn gặp nhau trực tiếp ở cửa rạp vào lúc 12 giờ trưa.

Thời gian buổi sáng Thang Chi Niệm vẫn dành cho việc học, đeo tai nghe lên, mở danh sách bài hát yêu thích rồi vùi đầu vào bàn học.

Thang Chi Niệm mở cửa sổ nhìn ra sân sau Cận gia, sân bóng rổ ở cách đó không xa. Ngày đầu tiên cô đến Cận gia, đã nhìn thấy Cận Vu Thân ở đó chơi bóng rổ.

Không lâu sau, Cận Vu Thân gửi tin nhắn cho Thang Chi Niệm, bảo cô lên xếp đồ.

Xếp đồ gì đây?

Bàn chải đánh răng tự động, khăn tắm, quần áo để thay… chuẩn bị cho chuyến cắm trại.

Cận Vu Thân rất kén, cậu không quen sử dụng mấy thứ dùng một lần, vì vậy phải tự mang theo.

Hôm qua sau khi Tạ Bành Việt nhắn tin cho Thang Chi Niệm xong, quay sang trêu chọc Cận Vu Thân: “Không phải cậu nói không đi sao? Sao lại tính thêm cậu vào vậy?”

Con người Cận Vu Thân tự cao đến mức nào chứ? Cậu nói: “Hãy hài lòng đi, ông đây không phải ai cũng hẹn được đâu.”

Tạ Bành Việt dẫn đầu nôn mửa: “Zak, cậu thay đổi rồi, trước đây cậu không có mặt dày đến vậy!”

Mấy ngày nay, Cận Vu Thân bù đầu tháo lắp máy bay không người lái ở biệt thự bên cạnh, cũng không hề sai bảo gì Thang Chi Niệm.

Thế nên lần này Thang Chi Niệm lên lầu xếp đồ giúp cũng thận trọng tỉ mỉ, không có nửa câu phàn nàn, Cận Vu Thân bảo cô làm gì thì cô làm đó.

Thang Chi Niệm bên này bận rộn, Cận Vu Thân thì ngồi trên ghế sofa chơi game trên điện thoại.

Đồ đạc trong phòng ngủ quá riêng tư, Thang Chi Niệm có cảm giác như một người phụ nữ đã lập gia đình đang giúp chồng mình chuẩn bị hành lý đi công tác. Còn người kia như góa phu, không động đậy gì, chỉ lo chơi game của mình.

Chỉ trọ ở ngoài một đêm nhưng cái gì Cận Vu Thân cũng phải mang theo.

Thang Chi Niệm cảm thấy, nếu cậu ghét đi cắm trại như vậy, thực ra có thể không cần đi mà.

Sau khi sắp xếp đồ vệ sinh cá nhân, Thang Chi Niệm đang định đi đến phòng thay đồ, cố tình hỏi Cận Vu Thân trước: “Cậu có cần tôi xếp đồ lót luôn không?”

Cận Vu Thân ngồi ở phía bên kia sofa vô tình đánh sai một chiêu thức, bộ dạng bình tĩnh nói: “Tôi tự xếp.”

Thang Chi Niệm nhún nhún vai: “Ồ.”

Cô không cảm thấy có gì ngượng ngùng. Nhưng có vẻ, là tự cậu thấy ngại.

Đồ đạc gần như đã xếp xong rồi, Thang Chi Niệm phủi phủi tay định trở về phòng ở tầng dưới học bài tiếp.

Một ván mà phần thắng đã nắm chắc trong tay, cuối cùng lại thua hết.

Cận Vu Thân có chút cáu kỉnh hừ một tiếng.

Tên của sân khấu tương tác này là Star Theater, có nghĩa là vở diễn nhập vai. Quy mô bên trong rất lớn, phong cách trang trí dựa trên văn hóa truyền thống Trung Quốc, sang trọng và hoành tráng.

Sắp kết thúc kỳ nghỉ, lượng du khách trong rạp vẫn không ngớt, nhưng rõ ràng đã không còn đông đúc như mấy ngày trước.

Có ba tiết mục diễn có thể tham gia vào buổi chiều, mỗi buổi biểu diễn kéo dài khoảng một giờ.

Thang Chi Niệm rất hứng thú với tiết mục “Đêm ảo mộng” lấy bối cảnh thời Đường, Chu Hiểu Dao cũng khuyến nghị về vở kịch này.

Thế là mọi người đều nhất trí quyết định tham gia tiết mục này trước.

Khi tiến vào sân diễn, Thang Chi Niệm phát hiện Cận Vu Thân được xếp ở hàng cuối. Cậu trông có vẻ lơ đãng, dường như không mấy hứng thú lắm. Thang Chi Niệm mặc kệ cậu, khoác tay Chu Hiểu Dao đi trước.

Sau khi bước vào sân diễn, đập vào mắt là vô số đèn lồng nở rộ, nhiều màu sắc và hình dạng khác nhau. Bối cảnh chiếm diện tích vài nghìn mét vuông, đậm chất lịch sử. Tiếp đó là màn trình diễn của các diễn viên, khán giả có thể đi theo bước chân của họ.

Vở kịch này là một vở kịch nguyên tác, đại khái kể về câu chuyện của một người hiện đại xuyên không đến đêm Tết Nguyên Tiêu của thời Đường và trải qua một loạt sự kiện kỳ quái. Trong vở diễn sẽ xuất hiện một Thần linh kỳ quái, riêng diễn viên quần chúng đã có hơn trăm người.

Các diễn viên mặc trang phục tinh xảo và trang điểm sặc sỡ. Khi ánh đèn thay đổi, khung cảnh cũng trở nên lúc tối lúc sáng.

Khán giả thưởng thức không kịp, trước sau trái phải đều là diễn viên.

Thì ra biểu diễn còn có thể là dạng này.

Sân khấu tương tác thú vị hơn nhiều so với những gì Thang Chi Niệm tưởng tượng, không chỉ mang lại trải nghiệm sức hút của sân khấu một cách sống động mà còn khiến người chơi hoàn toàn đắm mình vào thế giới của cốt truyện.

Thang Chi Niệm nhanh chóng rơi vào mộng ảo của “Đêm ảo mộng” này, cứ sợ bỏ sót chi tiết, theo sát bước chân của các diễn viên, không tài nào quan sát kịp.

Mới đầu, Thang Chi Niệm còn đi cùng cả nhóm, nhưng ở giữa màn trình diễn, có một diễn viên trong hình dạng thỏ tinh linh đã “dụ dỗ” Thang Chi Niệm, như muốn dẫn dắt cô vào cốt truyện.

Khuôn mặt của con thỏ được trang điểm dày cộm, về cơ bản đã che đi vẻ ngoài vốn có của diễn viên đó, đội đôi tai thỏ màu trắng trên đầu và mặc bộ quần áo lông màu trắng.

Con thỏ này dùng tư thế mê hoặc, hướng ngón tay về phía Thang Chi Niệm, vừa đi về phía trước vừa quay đầu nhìn cô.

Thang Chi Niệm cũng không suy nghĩ nhiều, cô nghĩ rằng mình được chọn làm khán giả may mắn, tiếp theo sẽ xảy ra bất ngờ gì đó. Nên đã đi theo chỉ dẫn của thỏ tinh linh, từng bước một tiến về phía trước.

Vì quá nhập tâm, Thang Chi Niệm suýt chút nữa vấp ngã vì không nhìn rõ bậc thang dưới chân mình. Cũng may thỏ tinh linh kịp thời nắm lấy cổ tay cô nhắc nhở: “Cẩn thận bậc thang!”

Thang Chi Niệm hơi khựng lại, cảm thấy giọng nói của thỏ tinh linh rất quen thuộc.

Khi cô muốn hỏi thêm, thỏ tinh linh đã hòa lẫn vào các diễn viên khác.

Cuối cùng Chu Hiểu Dao cũng tìm được Thang Chi Niệm, nắm lấy cánh tay cô: “Cậu đừng chạy nhanh như vậy, đợi bọn tớ với.”

Những người bị tụt lại phía sau cũng nhanh chóng đuổi kịp.

Tạ Bành Việt trêu chọc Thang Chi Niệm: “Thang Thang, em thật sự bị quái vật mê hoặc rồi hả?”

“Chắc là vậy.”

Thang Chi Niệm nhìn bóng dáng thỏ tinh linh cách đó không xa, liền nghĩ tới Cố Hình.

Thỏ tinh linh mặc dù đã trang điểm đậm, nhưng lại có chiều cao tương đương Cố Hình, thậm chí giọng nói cũng giống hệt như cậu ta.

Nghĩ đến đây, vừa rồi thỏ tinh linh cố tình tiếp cận cô, cũng có thể vì cậu ta quen biết cô.

Thang Chi Niệm có chút tò mò.

Cố Hình đang làm việc ở đây sao?

Tiếp đó Thang Chi Niệm hiếm khi lơ đãng, ánh mắt dõi theo con thỏ đó, trong đầu hơi thắc mắc, vô tình đụng phải Cận Vu Thân đang đứng ở một bên.

Cận Vu Thân thuận theo ánh mắt của Thang Chi Niệm nhìn thấy con thỏ xảo quyệt đó, giọng điệu có chút giễu cợt: “Cái giống ôn gì cậu cũng dám đi theo?”

Thang Chi Niệm nói sang vấn đề khác: “Cậu cảm thấy màn trình diễn này đặc sắc không?”

“Cũng tạm.”

Không có nhiều thứ có thể khiến Cận Vu Thân đánh giá “cũng tạm”. Đánh giá này tương đương với những gì người khác nói là rất tốt. Cậu từ nhỏ đến lớn đã được tiếp xúc với rất nhiều thứ, trước đây, khi Diệp Như Chi có thời gian rảnh rỗi, thường đưa cậu đi xem nhiều thể loại biểu diễn khác nhau.

“Ngoại trừ con thỏ ngu ngốc không đứng đắn kia.” Cậu lại lạnh lùng nói thêm, đúng lúc có một tia sáng đầy màu sắc rọi lên mặt cậu, biểu cảm của đứa trẻ giận lẫy, trông càng thú vị hơn.

Thang Chi Niệm phì cười.

Cận Vu Thân liếc mắt nhìn cô: “Cười cái gì?”

“Cười cậu đáng yêu đó.”

“Cậu nói tôi đáng yêu?” Kiểu bình luận quái quỷ gì vậy? Đúng là tổn hại hình tượng của cậu quá mà.

Thang Chi Niệm quay người lại làm mặt xấu với Cận Vu Thân rồi kéo Chu Hiểu Dao ở bên cạnh bỏ chạy.

Cận Vu Thân không đuổi theo, biếng nhác cười cười, tiếp tục tham quan biểu diễn.

Màn trình diễn kết thúc không lâu, Thang Chi Niệm nhận được tin nhắn, xác nhận con thỏ đó chính là Cố Hình.

X: [Chơi vui không?]

Đây cũng là lần đầu tiên cả hai nói chuyện kể từ khi kết bạn Wechat.

Cố Hình không chủ động nói chuyện với Thang Chi Niệm, Thang Chi Niệm cũng không có lý do gì mà chủ động nói chuyện.

Thang Chi Niệm: [Thú vị hơn mong đợi.]

Đợi một lúc, Cố Hình không trả lời tin nhắn, Thang Chi Niệm cất điện thoại đi.

Hai màn trình diễn tiếp theo khác hoàn toàn với “Đêm ảo mộng”, đầy tính sáng tạo.

Tham gia vào đó có cảm giác như bạn đã thực sự trải qua một chuyến hành trình kỳ diệu, đầy trải nghiệm.

Bởi vì tiết mục khác nhau nên Thang Chi Niệm không nhìn thấy con thỏ kia nữa.

Mọi người rõ ràng rất hài lòng với sân khấu tương tác này, sau khi rời sân diễn vẫn còn hưng phấn.

Tạ Bành Việt khen ngợi Chu Hiểu Dao: “Lucia, tiết mục thú vị như vậy sao không dẫn tụi này đến chơi sớm hơn?”

Chu Hiểu Dao cười ngượng ngùng: “Mọi người thích là được, lần sau nếu em phát hiện cái gì thú vị, sẽ nói với mọi người.”

“Nói phải giữ lời nha.”

Khoảng hơn năm giờ chiều, cả nhóm chuẩn bị di chuyển đến địa điểm cắm trại.

Khu cắm trại nằm trong một ngôi làng nghỉ dưỡng ở ngoại ô, giờ này qua đó vừa hay có thể mở tiệc nướng. Việc sắp xếp thời gian có thể nói là hoàn hảo, không có khẽ hở.

Thang Chi Niệm vừa lên xe Nanny van của Cận Vu Thân thì nhận được tin nhắn từ Cố Hình.

X: [Về hả?]

Thang Chi Niệm: [Ừ.]

Thang Chi Niệm: [Cậu làm việc ở đây hả?]

X: [Làm thêm.]

Thang Chi Niệm cũng đoán được.

[Vậy cậu tập trung làm việc đi.] Cô nói.

X: [Tan làm rồi.]

Thang Chi Niệm và Cố Hình không thân, cũng không có chủ đề gì muốn tiếp tục, nên thoát khỏi giao diện trò chuyện.

Hôm nay rất vui, Thang Chi Niệm đã chụp rất nhiều hình, lúc này đang chỉnh sửa thêm văn bản để chia sẻ Khoảnh khắc trên Wechat.

Một số bức ảnh đã được lựa chọn cẩn thận và sắp xếp theo thứ tự, chính giữa là bức ảnh tập thể của cả nhóm đứng trước logo của nhà hát. Thang Chi Niệm cảm thấy bức ảnh này khá có ý nghĩa, bạn bè như dòng nước chảy, không biết sau này có gặp lại nhau không, nhưng ngày hôm nay họ đã rất vui vẻ, rất có ý nghĩa kỷ niệm.

Sau khi đăng lên Khoảnh khắc Wechat, nhanh chóng nhận được rất nhiều lượt thích, có một số bạn học cũ hỏi cô chơi ở đâu.

Không lâu sau, Cố Hình lại gửi tin nhắn cho Thang Chi Niệm: [Cậu và Cận Vu Thân có quan hệ gì?]! 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện