Sau khi về quê, Thang Chi Niệm vẫn duy trì thói quen dậy sớm mỗi ngày.

Sống ở một thị trấn nhỏ được bao quanh bởi sông núi, không khí trong lành. Cô đi ngủ sớm và thức dậy vào khoảng sáu giờ sáng, ngay trước bình minh. Cô vo gạo nấu cháo trước, sau đó đi vào kho cạnh bếp lấy vài quả bí ngô, băm nhỏ cho vào xô, chuẩn bị thức ăn cho gà và lợn.

Tối hôm qua nhìn thấy tin nhắn của Cận Vu Thân, Thang Chi Niệm không trả lời, chủ yếu là vì đã lâu quá rồi, cũng đã khuya nên sợ làm phiền cậu. Ban đầu định sáng ra lúc cho thỏ ăn sẽ chụp lại vài tấm hình thỏ gửi cho Cận Vu Thân, nhưng ngay khi thức dậy mặc quần áo rồi nấu ăn… xoay qua xoay lại lại quên béng mất.

Đến khi cho thỏ ăn mới nhớ ra chuyện này, nhưng lại quá lười để chạy lên lầu lấy điện thoại, nên đành thôi vậy.

Thang Chi Niệm nghĩ là, chắc Cận Vu Thân nhất thời hứng thú muốn xem con thỏ thôi, sau tin nhắn hôm qua cậu cũng không gửi thêm tin nhắn nào nữa, chắc cũng không để ý. Hơn nữa, thỏ cũng không phải cái gì thú vị lắm, lần sau chụp cũng được mà.

Trong lòng định là lần sau, nhưng không bao giờ nhớ được lần sau sẽ là khi nào.

Nhân dịp kết thúc kỳ thi cuối kỳ trường trung học Số 1 của quận, Thang Chi Niệm bắt xe buýt một chuyến ra quận. Trước tiên là ghé thăm cô Trần chủ nhiệm lớp, mua một ít trái cây và một bó hoa cẩm chướng.

Chuyến này Thang Chi Niệm đặc biệt đến thăm cô Trần, cũng nói rất nhiều chuyện với cô.

Cô Trần động viên Thang Chi Niệm khám phá cuộc sống của chính mình, cô giáo nói rằng việc học hiển nhiên rất quan trọng, nhưng kiến thức phong phú và tầm nhìn mở rộng thường không thể chỉ cảm nhận được từ sách vở.

Thang Chi Niệm rất may mắn, khi cô ở giai đoạn này có thể tiếp xúc với những người và những thứ vượt xa đẳng cấp của mình.

Rất lâu trước đây, cô từng đọc một bài viết, nói rằng sinh viên sống ở Bắc Kinh có thể đến bảo tàng để học, nhưng đại đa số người có thể cả đời cũng không được đến Bảo tàng Bắc Kinh.

Bản thân thế giới này là không công bằng, nhưng giữa người với người thực ra không có gì để so sánh. Có người khao khát cuộc sống giàu có, có người lại thích niềm vui đơn giản.

Chi bằng nhìn vào bản thân mình có những gì, thay vì mù quáng so sánh những gì mình không có. Cá không thể bay lượn tự do trên bầu trời như chim, nhưng chúng có thể bơi lội nhàn nhã dưới nước.

Cô Trần cho rằng không ai có thể đưa ra câu trả lời chuẩn mực nhất về việc giáo dục theo hướng thi cử là tốt hay xấu, nhưng đối với những người bình thường, học tập vẫn là lối thoát duy nhất trong cuộc sống này.

Nhưng Thang Chi Niệm luôn thắc mắc, cái gọi là lối thoát là gì? Là để có được một công việc tốt hơn? Kiếm được nhiều tiền hơn? Hoặc để mọi người coi trọng hơn?

Nếu cái giá phải trả của một công việc tốt là phải hy sinh sức khỏe thể chất và tinh thần thì công việc đó có còn quan trọng nữa không? Nếu kiếm được nhiều tiền hơn nhưng không có thời gian để tiêu thì kiếm nhiều tiền như vậy có ý nghĩa gì?

Thang Chi Niệm không có những mục tiêu cao cả như thế, cô chỉ muốn kiếm bữa cơm ăn, có thể chăm sóc gia đình, vui vẻ hạnh phúc.

Ở độ tuổi của cô có rất nhiều mâu thuẫn và bối rối, không thể nhìn thấy tương lai rõ ràng. Cách tốt nhất lúc này là lắng nghe ý kiến của tiền bối với tinh thần cởi mở. Bởi vì cô không nghĩ mình có thể tạo ra một khung trời mới, tạo ra một cuộc sống độc nhất.

Có thể một ngày nào đó cô sẽ có câu trả lời của riêng mình, đến lúc đó sẽ có sự lựa chọn khác.

Sau khi gặp cô Trần, Thang Chi Niệm đã hẹn một số bạn cùng lớp chơi chung trước đây cùng đi ăn vặt, vô tình gặp được Quách Chấn và bạn cùng bàn của cậu ta.

Đã hơn nửa năm không gặp, Quách Chấn dường như đã cao hơn rất nhiều. Lúc đầu có lẽ chỉ cao mét bảy, nhưng bây giờ chắc được mét tám rồi. Điều này khiến Thang Chi Niệm nghĩ đến Cận Vu Thân. Ở cùng độ tuổi, Cận Vu Thân cao một mét tám mươi tám, quả thực có hơi cao. Tuy nhiên, chiều cao của cậu sẽ không khiến người ta cảm thấy khó chịu, tỷ lệ cơ thể rất cân đối, các đường cơ bắp cân xứng, vừa nhìn là biết khỏe khoắn thích vận động.

“Thang Chi Niệm, là cậu thật hả! Cậu về rồi hả!” Quách Chấn có vẻ hơi ngượng ngùng, cũng có chút phấn khích và bối rối. Cậu ta cảm thấy Thang Chi Niệm trước mặt đã thay đổi rất nhiều, nhưng cụ thể lại không xác định được là thay đổi gì, rõ ràng vẫn là vẻ ngoài như vậy, nhưng hình như xinh hơn.

“Ừm, tôi được nghỉ sớm hơn.” Thang Chi Niệm thản nhiên nói: “Quách Chấn, cậu đẹp trai hơn rồi!”

Những lời này khiến mặt Quách Chấn đỏ bừng.

Các bạn cùng lớp bên cạnh đều hùa theo nói đùa: “Quách Chấn, cậu đừng đỏ mặt chứ!”

“Ây da, trai đẹp xấu hổ rồi!”

“Ha ha ha, Thang Thang, sao cậu lại nói ra sự thật này chứ?”

Quách Chấn không hề tức giận với các cô gái, vừa khéo đã đến giờ ăn, nên cậu ta nói mời họ ăn cơm.

Thang Chi Niệm từ chối lời mời chiêu đãi của Quách Chấn, là cô hẹn mọi người ra, sao có thể để Quách Chấn mời khách được, nhưng có rủ cậu đi cùng.

Cả bọn cùng nhau ăn xiên cay ở con phố ăn vặt cạnh trường, khứu giác của học sinh là nhạy bén nhất, biết hương vị của quán nào là chân thực nhất, nguyên liệu tươi ngon nhất, luôn có một lượng khách hàng không ngừng nghỉ.

Xiên que không đắt tiền, hơi giống súp tê cay, nguyên liệu được xiên bằng que và cho vào tủ đông tươi để lựa chọn. Những que xiên được chọn sẽ được cho vào nồi súp đỏ với nguyên liệu đậm đà thơm lừng, chín tới là có thể ăn ngay.

Món xiên cay này quan trọng nhất chính là nước chấm, ăn kèm với sợi mì ớt đỏ đặc biệt, mùi thơm lấn át vị cay, hương vị không gì sánh bằng.

Tất cả mọi thứ đều có thể được phục vụ trên xiên cay, bao gồm xúc xích, lươn, thạch konjac, lát cật, đậu phụ khô... Thang Chi Niệm không kén món nào. Xa quê một thời gian, đặc biệt nhớ hương vị quê nhà.

Mấy người vây quanh một bàn, Thẩm Tư đề nghị chụp ảnh tập thể, mọi người đều rất phối hợp.

Sau bữa ăn, Thang Chi Niệm xin Thẩm Tư bức ảnh tập thể này, rồi đăng lên Wechat Moments với dòng cap: Đã lâu không gặp.

Cô rất thích bức ảnh nhóm này, ý nghĩa tương tự như bức ảnh nhóm chụp tại sân khấu tương tác ở thành phố Hằng Dự trước đó. Thang Chi Niệm đứng ở giữa cười toe toét, giơ ngón tay hình chữ V. Không biết lần sau họ có thể ngồi ăn cùng bàn là lúc nào nữa, có thể vẫn có lần sau, nhưng cũng không biết chừng người sẽ thay đổi.

Không lâu sau, bạn bè đã để lại bình luận và lượt thích cho bài đăng này.

Một lúc sau, Thang Chi Niệm mở điện thoại ra, nhìn thấy bình luận của Cận Vu Thân.

Zak: [Hay lắm, không trả lời tin nhắn.]

Lời không nói rõ, nhưng cũng nói vào vấn đề.

Tim Thang Chi Niệm giật thót, hình như cô... thực sự đã quên trả lời tin nhắn của cậu. Không trả lời tin nhắn của cậu thì thôi đi, còn ăn uống tưng bừng với bạn bè.

Đã một tuần trôi qua kể từ tin nhắn cuối cùng Cận Vu Thân gửi cho Thang Chi Niệm về con thỏ.

Đã lâu như vậy, nếu bây giờ nhắn tin cho cậu, có vẻ như có chút giấu đầu hở đuôi.

Thang Chi Niệm đợi một lúc, khi xem lại bài đăng thì phát hiện Cận Vu Thân đã xóa bình luận này.

Vậy nên, cậu có ý gì?

Cận Vu Thân không có ý gì, chỉ muốn nhắc nhở Thang Chi Niệm: Cậu về quê lâu vậy rồi, chủ động nhắn tin cho ông đây không được hả?

Nhưng sau khi gõ xong đoạn này lại cảm thấy nó quá dị hợm, nên đã xóa ngay.

Ngày đầu tiên Thang Chi Niệm về quê, Cận Vu Thân cứ cầm theo điện thoại, thỉnh thoảng lại liếc nhìn, cứ sợ bỏ lỡ tin tức gì đó. Điện thoại không có vấn đề gì, âm lượng cũng được tăng lên mức tối đa, kêu Tạ Bành Việt gửi tin nhắn cho mình, rõ ràng vẫn nhận tin nhắn bình thường.

Điều đó có nghĩa là cô không nhắn tin cho cậu.

Không sao cả, cậu cũng không hề quan tâm chút nào đâu.

Ngày thứ hai sau khi Thang Chi Niệm về quê, Cận Vu Thân càng nghĩ càng cáu kỉnh, cậu đã quen với việc sai bảo cô, nửa đêm muốn ăn khuya cũng không có ai nấu cho cậu ăn.

Đúng vậy, chính là như thế.

Ngày thứ ba sau khi Thang Chi Niệm về quê, Cận Vu Thân tắt điện thoại. Cậu không muốn nhận bất kỳ thông tin nào về cô cả, cô thích làm gì thì làm, dù cô có chuyện gọi điện tìm cậu, cậu cũng sẽ không bắt máy.

Một giờ sau, bật điện thoại lên.

Tốt lắm, không ai nhắn tin cho cậu.



Ngày thứ bảy sau khi Thang Chi Niệm về quê, Cận Vu Thân chịu hết nổi rồi, chuẩn bị “dạy” cô một bài học.

[Nhỏ kia, ngồi vé máy bay mà tôi mua cho cậu, về đến nơi cũng không nhắn báo gì, cả câu cảm ơn cũng không có, cậu làm vậy coi được không?]

Gõ tạch tạch cả đoạn văn, sau cùng lại xóa hết.

Cái quái gì vậy.

Ai cần cô cảm ơn chứ?

Làm vậy khác nào nói cậu nhỏ nhen.

Sắp xếp ngôn từ suốt nửa tiếng, chợt nhớ đến cô từng nói nhà cô có nuôi mấy con thỏ đen nhỏ.

Thế là một ý tưởng lóe lên, gửi cho cô một tin nhắn: [Thỏ đâu?]

Cầm chiếc điện thoại trên tay đầy mong đợi, một phút trôi qua không có phản hồi.

Sau khi đợi thêm một phút, tin nhắn không thể thu hồi được nữa.

Một giờ trôi qua, không có hồi âm.

24 giờ trôi qua, không có hồi âm.



Giỏi lắm, Thang Chi Niệm!

*

Buổi chiều, Thang Chi Niệm bắt xe đưa đón về nhà, việc đầu tiên làm chính là chụp ảnh thỏ trong chuồng, gửi cho Cận Vu Thân.

Hoàn thành xong nhiệm vụ, có thể buông bỏ tảng đá trong lòng rồi.

Chỉ gửi ảnh thôi có vẻ thiếu chân thành, vẫn nên giải thích chút: [Hôm cậu nhắn tin nhà tôi đang mổ lợn, lúc thấy tin nhắn đã là buổi tối rồi, vốn định hôm sau chụp hình thỏ gửi cậu, sau đó lại quên mất… Xin lỗi xin lỗi.]

Đợi hồi lâu không thấy Cận Vu Thân trả lời, Thang Chi Niệm cũng không biết nên nói gì nữa.

Trên thực tế, Cận Vu Thân đã nhận được tin tức của Thang Chi Niệm ngay tức khắc.

Thời buổi này, ai lại không mang theo điện thoại 24/24 chứ?

Cận Vu Thân cố tình không trả lời tin nhắn, ném điện thoại sang một bên, đeo tai nghe, ngồi trước máy tính và bắt đầu một vòng giết game. Chơi game cũng không tập trung, thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại.

Nửa giờ sau, cậu trả lời bằng một dấu chấm câu.

Coi như là đã đọc.

Đúng lúc Thang Chi Niệm đang cầm điện thoại, tiện tay gửi lại icon chó chắp tay, kiểu như cầu xin tha thứ.

Gần đây cô lại trộm được một biểu tượng cảm xúc mới từ chỗ Thẩm Tư, nhìn rất đê hèn, cũng rất hài hước.

Lại gửi thêm cho Cận Vu Thân.

Zak bị icon chọc cười, đáp: [Thần kinh]

Thang Chi Niệm: [Cậu giận hả?]

Zak: [Giận?]

Zak: [Đến mức đó??]

Thang Chi Niệm: [Hi hi, khi về tôi sẽ mang xúc xích cho cậu, đặc biệt làm không cay.]

Thang Chi Niệm: [Lợn nhà nuôi, xúc xích nhồi tay, vị ngon tuyệt!]

Zak: [Ồ.]

Thang Chi Niệm: [Cậu đã ăn thịt hun khói bao giờ chưa?]

Zak: [Chưa.]

Thang Chi Niệm: [Đến lúc đó tôi mang một ít về cho cậu nếm thử.]

Zak: [Tùy cậu.]

Thang Chi niệm có thể tưởng tượng ra khuôn mặt khó ở của Cận Vu Thân ở đầu bên kia điện thoại. Không biết thời gian này cậu đang làm gì, có thể ở khu làm việc của mình gỡ gỡ lắp lắp gì đó, có thể xem phim ở tầng hầm, hoặc là chơi game trong phòng cậu, cũng có thể là ra ngoài chơi với đám Tạ Bành Việt.

Cuộc sống của cậu phong phú và đầy màu sắc, chỉ là không thể chịu đựng được việc bản thân bị phớt lờ.

Thang Chi Niệm: [Nếu tôi không kịp trả lời tin nhắn của cậu, cậu đừng có giận nha.]

Zak: [Sao hả? Chỗ cậu lệch múi giờ?]

Thang Chi Niệm: [Nếu muốn nói thật thì, chỗ tôi giờ trời vẫn còn sáng, nhưng chỗ cậu có phải tối rồi không?]

Thực sự có sự chênh lệch múi giờ một tiếng giữa thành phố Hằng Dự và thành phố Tứ Xuyên.

Mùa đông 6 giờ tối, ở thành phố Hằng Dự trời đã tối lâu rồi, nhưng ở Tứ Xuyên bầu trời vẫn còn sáng.

Không lâu sau, Thang Chi Niệm chụp ảnh bầu trời trước nhà mình, mặt trời đang lặn nhưng quả thực trời vẫn sáng.

Cận Vu Thân ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ tối tăm bên cạnh, như thể hai người họ ở hai thế giới khác nhau, nhưng vẫn kết nối trên cùng một tần số. Trong lòng cậu mềm nhũn, đứng dậy đẩy cửa ban công ra, chụp một tấm cảnh đêm đen như mực gửi cho Thang Chi Niệm.

Zak: [Tối thui.]

Thang Chi Niệm: [Tôi nói không sai mà!]

Cô phát hiện ra tình trạng từ rất lâu rồi.

Không cần Thang Chi Niệm nói, Cận Vu Thân cũng biết có lệch múi giờ. Trung Quốc tài nguyên đất đai rộng lớn, sử dụng giờ Bắc Kinh, giờ Bắc Kinh không đồng nghĩa với giờ ở Bắc Kinh. Do sự khác biệt về kinh độ và vĩ độ nên thời gian mặt trời mọc và mặt trời lặn ở mỗi nơi cũng khác nhau.

Cận Vu Thân cảm thấy trong khoảng thời gian này mình có chút vấn đề. Tại sao cậu lại luôn nghĩ đến Thang Chi Niệm?

Vì thiếu mất người chạy vặt nên không quen sao?

Mấy ngày này Cận Vu Thân cũng không hề nhàn rỗi, cậu cùng đám Tạ Bành Việt và những người khác đi chơi bóng rổ hoặc đánh game. Họ chơi nhiều trò chơi khác nhau, bao gồm bóng đá, bóng rổ và bóng chày, có lúc họ chơi gôn, khi thì họ cưỡi ngựa, hoặc họ đi leo núi. Trò này chơi chán rồi thì đổi trò khác.

Tạ Bành Việt đã đủ 18 tuổi, thường xuyên đến quán bar, nhưng Cận Vu Thân không hứng thú với những nơi có mùi khói thuốc và rượu này.

Sau một trận đấu, mồ hôi đầm đìa, các tế bào trong cơ thể dường như đã chết đi sống lại, trong đầu cũng không còn những suy nghĩ vẩn vơ.

Tạ Bành Việt bị Cận Vu Thân tra tấn dã man: “Cậu bị bệnh hả? Có thi đấu gì đâu, mà dốc sức quá vậy!”

Cận Vu Thân vẻ mặt đắc ý, áo thun trắng ướt đẫm mồ hôi, nhướng mày: “Sao hả? Chơi không lại à?”

Tạ Bành Việt cũng không chịu thua: “Cậu đợi đó!”

Vài ngày trước, Diệp Như Chi có gọi điện cho Cận Vu Thân, nói rằng mấy ngày nữa sẽ về nước, đón năm mới cùng cậu.

Cận Vu Thân không quan tâm liệu có thể đón năm mới cùng Diệp Như Chi hay không, từ nhỏ cậu đã không thiếu thứ gì, và cũng không cảm nhận được cái gọi là hương vị Tết, có phải là năm mới hay không cũng vậy. Nhưng mỗi năm có một điều không thể bỏ qua, đó là đến thăm ông cụ Cận.

Ông cụ Cận đã từ Thụy Sĩ về nước từ sớm, nhưng ông không sống ở đây. Bố của Cận Vu Thân, Cận Hoành Tuấn, là con thứ ba trong gia đình, trước còn có anh cả và chị hai.

Ông cụ Cận luôn được đưa về nhà bác cả trước.

Mọi người trong Cận gia đều biết ông Cận có nhiều con cháu nhưng ông yêu quý Cận Vu Thân nhất. Lúc đầu khi Cận gia chia tài sản, ông giao ngôi nhà hiện tại đã sống gần nửa thế kỷ cho Cận Hoành Tuấn, thực ra mục đích chính là cho Cận Vu Thân.

Mọi người đều biết tầm quan trọng của ngôi nhà chính trong một gia đình lớn. Đối với Cận gia mà nói, gia tộc được sinh ra ở đây, nên rất thiêng liêng và bất khả xâm phạm.

Thang Chi Niệm có một chuyện vẫn luôn muốn hỏi Cận Vu Thân, năm nay mẹ cô có thể về quê đón Tết được không?

Mấy năm nay Thang Nguyên luôn ở Cận gia làm việc, kể cả dịp Tết cũng không được về.

Thực ra, nếu Thang Nguyên nhất quyết muốn về quê đón Tết thì cũng không phải không được. Chỉ là bà cũng mềm lòng, được Cận phu nhân giao phó, cũng không đành lòng nhìn Cận Vu Thân ở nhà một mình mà không có ai chăm sóc.

Tết ở Cận gia không mấy sôi động.

Thang Chi Niệm thật sự đã hỏi rồi, vì mẹ cô không thể cho cô một câu trả lời chắc chắn.

Cận Vu Thân cũng trả lời rất nhanh, nhưng không đáp câu cô hỏi.

Zak: [Cậu thích ở quê nhà hay Hằng Dự?]

Thang Chi Niệm: [Nói thật lòng hả?]

Zak: [Ừ.]

Thang Chi Niệm: [Tôi thích ở quê hơn, dù sao tôi cũng lớn lên ở nơi này, mọi thứ ở đây đều quen thuộc với tôi.]

Thang Chi Niệm: [Nhưng mà, tôi cũng rất thích Hằng Dự.]

Zak: [Khi nào quay lại?]

Thang Chi Niệm: [Một ngày trước khi vào học.]

Zak: [Trễ vậy?]

Thang Chi Niệm: [Dù sao tôi về sớm hơn cũng không có tác dụng gì.]

Zak: [Cậu quên cậu phải chạy vặt cho ai rồi hả?]

Thang Chi Niệm gửi icon đáng thương.

Thang Chi Niệm: [Hiếm khi được nghỉ, tôi muốn ở cạnh bà ngoại thêm vài ngày.]

Zak: [Ồ.]

Thang Chi Niệm: [Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đó.]

Zak: [Nói sau đi.]

Đêm hôm đó.

Thực tế, chưa đầy hai tiếng sau, Thang Nguyên đã gọi điện cho Thang Chi Niệm, nói rằng năm nay bà sẽ về quê ăn Tết. Thời điểm này không thể mua được vé xe lửa và tàu cao tốc nữa, nhưng Cận Vu Thân vé máy bay khứ hồi sẽ do Cận gia chi trả.

Thang Chi Niệm rất vui: “Thật ạ?”

Thang Nguyên: “Cậu chủ tiểu Cận đến nhà bác cả ăn Tết, nói mẹ về nhà, cho nghỉ phép mười ngày!”

“Tuyệt quá ạ!”

Thang Chi Niệm vui mừng tột cùng, sau khi cúp điện thoại, quay người gửi tin nhắn cho Cận Vu Thân: [Cảm ơn cậu!]

Zak trả lời rất nhanh: [Cảm ơn gì?]

Rõ biết còn hỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện