Pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời đêm, kéo tôi vào một thế giới ảo mộng.
Thế giới hư ảo ấy cũng rực rỡ sắc màu, lấp lánh ánh sáng, bung nở muôn hình vạn trạng.
Lý trí mách bảo tôi nên kịp thời thoát ra, nhưng nhịp tim bất an níu giữ tôi, dòng máu nóng bỏng thôi thúc tôi đến gần anh, điên cuồng muốn khám phá thêm nữa.
- - Trích từ bài hát của Thang Thang –
Đêm giao thừa yên bình bị Cận Vu Thân khuấy thành một mớ hỗn độn.
Có lẽ màn đêm mờ ảo đã cho con người ta dũng khí và khả năng vô hạn.
Thang Chi Niệm tối nay không hề đụng đến một giọt rượu nào, vậy mà lại như người mất hồn, ngơ ngác không phản kháng.
Đây không phải là tác phong thường ngày của cô, điều duy nhất có thể giải thích cho tất cả những điều này, chính là nhịp tim hỗn loạn bất an. Máu trong người cô cuồn cuộn chảy, đầu óc rối bời không tìm ra được cách giải thích chính xác, cũng không đưa ra được phán đoán trực quan nhất.
Đôi mắt thích nghi với bóng tối, bên tai vang lên tiếng pháo hoa rộn ràng, lúc ẩn lúc hiện.
Gần đến thời khắc giao thừa, càng lúc càng nhiều người ra ngoài đốt pháo hoa đón giao thừa.
Bên kia sông, pháo hoa bay lên không trung, khoảnh khắc nổ tung, "ầm" một tiếng.
Tiếng động này đồng thời khiến cả hai người giật mình.
Cận Vu Thân buông Thang Chi Niệm ra, lùi về sau một bước.
Quá gần, cậu không nhìn rõ mặt cô.
Nụ hôn này không những không khiến tâm trạng Cận Vu Thân dịu đi, ngược lại như ngọn lửa bùng cháy dữ dội trong người.
Cậu muốn hôn cô bao nhiêu thì có bấy nhiêu dây thần kinh đang giằng co với chính mình. Có một khoảnh khắc, cậu muốn kéo cô lại, hôn cho đến khi cô ngất đi, đỡ phải băn khoăn nữa.
Thang Chi Niệm khẽ ngước mắt, ánh nhìn rơi vào yết hầu đang chuyển động của Cận Vu Thân.
Pháo hoa soi sáng bầu trời, tầm nhìn lúc sáng lúc tối.
Trong đầu Thang Chi Niệm lướt qua muôn vàn suy nghĩ miên man, chỉ vài tháng nữa là cô tròn mười tám tuổi, không còn là con nít gì nữa. Cô chưa bao giờ là người đơn thuần, có thể ngồi yên tĩnh đọc sách không có nghĩa là không hiểu chuyện đời.
Chuyện giữa nam nữ cũng chỉ có bấy nhiêu, cả trên lớp sinh lý và lớp tâm lý đều đã học qua.
Nhưng thực hành và lý thuyết luôn khác xa nhau.
Nụ hôn đó tuy không trực tiếp rơi trên môi Thang Chi Niệm
nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng sự áp bức khi Cận Vu Thân đến gần, hơi thở của cậu, hương rượu thoang thoảng nơi đầu mũi khiến người ta choáng váng, hơi ấm nóng bỏng của cậu... tất cả đều chân thật tồn tại, không thể phớt lờ.
Phản ứng bản năng của cô không phải đẩy cậu ra, mà là rụt rè lùi về sau, mang theo chút phòng bị, bởi vì chưa từng trải qua.
Nhưng cô đã không còn đường lui, nếu cậu tiếp tục tấn công, cô tin chắc bản thân cũng sẽ không phản kháng.
"Cận Vu Thân, cậu đang làm chuyện xấu sao?", cô cố gắng giữ lấy chút lý trí cuối cùng.
"Không biết."
Cận Vu Thân cuối cùng cũng hiểu, rượu quả thực là thứ tốt, có thể khiến người ta tỉnh táo làm những chuyện không tỉnh táo, giả vờ ngây ngô.
"Vậy cậu thấy thế nào?", cậu hỏi ngược lại.
Thang Chi Niệm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Cận Vu Thân.
"Vậy... tôi coi như trả nợ rồi sao?", cô ngây thơ hỏi, vẻ mặt ngơ ngác.
Trong mắt Cận Vu Thân như có pháo hoa lóe sáng, cậu nhíu mày, che giấu dục vọng thoáng qua trên mặt, thản nhiên đáp: "Tôi cũng không biết."
Cơ thể chàng trai nóng bỏng như khúc củi cháy đỏ rực trong đống lửa, chỉ cần đến gần một chút cũng đủ khiến người ta bỏng rát.
Thang Chi Niệm nghĩ, nợ nần thì phải trả, đó là lẽ đương nhiên.
Ánh mắt cô tập trung vào đôi môi đỏ hồng của Cận Vu Thân, trong ấn tượng của cô, đôi môi cậu quanh năm suốt tháng đều có màu sắc đẹp như vậy, giống như một quả đào mật chín mọng, nếu cắn một miếng, nhất định nước ép sẽ tràn ra.
Cô, có thể trả nợ.
"Niệm Niệm... Tiểu Cận..."
Tiếng gọi của bà ngoại cắt ngang dòng suy nghĩ miên man trong đầu Thang Chi Niệm, cô như người vừa làm chuyện có lỗi với trời đất, bừng tỉnh đẩy Cận Vu Thân ra, chạy về phía phòng khách.
Chỉ còn mười phút nữa là đến giao thừa, bà ngoại gọi bọn họ ra ngoài đốt pháo.
Càng gần thời khắc giao thừa, càng nhiều người tập trung đốt pháo hoa, cả đất trời như được nhuộm sáng bởi ánh sáng rực rỡ.
Tiếng pháo càng vang, tượng trưng cho cuộc sống sung túc hơn trong năm mới.
Khi Cận Vu Thân đi ra, Thang Chi Niệm đang đứng ở cửa. Cô mặc một chiếc áo khoác màu trắng, hai tay bịt tai, ngẩng đầu nhìn trời.
May mà năm nay pháo hoa do Cận Vu Thân mua giá cả đắt đỏ, hiệu ứng khi bắn lên cũng rực rỡ đẹp mắt hơn, khiến cô nhìn đến ngây người.
Đến khi Thang Chi Niệm nhận ra Cận Vu Thân đang đứng bên cạnh, kim giờ và kim phút cũng sắp điểm thời khắc giao thừa. Hai người không ai cố ý nói gì, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn pháo hoa rực rỡ. Lúc này cũng không thể nói gì, bởi vì màng nhĩ bị tiếng nổ kích thích, căn bản không nghe rõ người bên cạnh nói gì.
Mãi cho đến khi giao thừa qua đi, pháo hoa cũng dần thưa thớt, Thang Chi Niệm mới quay sang nói với Cận Vu Thân: "Chúc mừng năm mới."
"Chúc mừng năm mới."
Gò má Cận Vu Thân vẫn còn hơi ửng hồng, giống như được pháo hoa nhuộm lên vẻ đẹp trai tuấn tú.
Thật ra, vào thời khắc giao thừa, cậu đã ở bên cạnh cô gửi lời chúc mừng năm mới, nhưng tiếng pháo quá lớn, át đi tiếng nói của cậu.
*
Năm mới cứ thế náo nhiệt trôi qua.
Khách đến người đi, những người con xa xứ hân hoan trở về nhà ăn Tết, đến những ngày đầu năm mới lại tất bật lên đường đi làm.
Cận Vu Thân ở lại nhà Thang Chi Niệm đến mùng hai Tết, sáng mùng hai, chiếc Nanny van màu trắng chở cậu đến lại đến đón cậu ra sân bay.
Chuyến bay lúc ba giờ chiều, đến thành phố Hằng Dự cũng chỉ khoảng sáu giờ tối. Nhưng quãng đường từ thị trấn ra sân bay còn lâu hơn cả thời gian trên máy bay, vì vậy cậu không kịp ăn trưa mà phải lên đường sớm.
Bà ngoại gói ghém rất nhiều đồ cho Cận Vu Thân, nào là lạp xưởng, xúc xích, dầu hạt cải tự ép... thậm chí còn có cả trứng gà ta thu thập được từ nhà mình và nhà hàng xóm.
Những gì mà người già chất phác có thể mang ra cho cũng chỉ có những thứ này, tuy đơn giản nhưng lại vô cùng chân thành.
Cận Vu Thân không từ chối, cứ đưa gì cậu nhận lấy cái đó. Cậu biết đây là tấm lòng của người già, không liên quan đến giá trị bao nhiêu.
Tấm lòng là vô giá.
Trước khi đi, Cận Vu Thân ngẩng đầu nhìn Thang Chi Niệm: "Thang Chi Niệm, mau chóng trở về."
Thang Chiệm gật đầu, lờ đi giọng điệu cà lơ phất phơ và ý trêu chọc khó hiểu trong lời nói của cậu, dặn dò cậu chú ý an toàn trên đường.
Cô biết rõ đó không phải là ảo giác của mình, sau đêm giao thừa, tình cảm giữa cô và Cận Vu Thân đã có chút thay đổi vi diệu. Thang Chi Niệm cũng không cố ý vạch rõ ranh giới giữa hai người, bởi vì cô đang chìm đắm một cách tỉnh táo.
Mấy ngày nay bọn họ vẫn nói chuyện như thường, không ai cố ý nhắc lại khoảng lặng khi pháo hoa tạm dừng trong đêm giao thừa.
Chỉ là, thỉnh thoảng ánh mắt chạm nhau, lại như có dòng điện xẹt qua. Giống như đang dạo chơi trên vách núi cheo leo, vừa kích thích vừa mạo hiểm, luôn khiến người ta thót tim.
Nhìn theo chiếc Nanny van rời đi, trong lòng Thang Chi Niệm ngổn ngang trăm mối. Hình như vì sự rời đi của Cận Vu Thân mà ngôi nhà bỗng chốc trở nên vắng lặng. Cô không khỏi quay đầu nhìn bà ngoại, bà vẫn nhìn theo hướng chiếc xe rời đi.
Có phải mỗi lần cô rời đi, bà cũng nhìn theo như vậy, trong lòng tràn đầy nỗi buồn man mác và trống trải? Thang Chi Niệm nắm lấy tay bà, âu yếm dựa vào người bà, kéo bà vào nhà.
Những ngày tiếp theo, Thang Chi Niệm và Thẩm Tư lại như hình với bóng, đi đâu cũng có nhau. Cùng nhau làm bài tập, cùng nhau ăn cơm, thậm chí còn nằm chung một giường.
Thẩm Tư rất biết điều, lúc Cận Vu Thân còn ở đây, cô nàng đã cố kìm nén ý định muốn tìm Thang Chi Niệm.
Bây giờ Cận Vu Thân đã đi rồi, Thẩm Tư không khỏi tò mò về suy nghĩ của Thang Chi Niệm.
Hai người tâm sự, Thang Chi Niệm cũng có những điều khúc mắc không thể giãi bày, kìm nén trong lòng muốn tìm người tâm sự.
"Vậy... cậu có thích cậu ấy không?", Thẩm Tư chớp chớp mắt hỏi.
Thang Chi Niệm không hề do dự với câu hỏi này, nhưng cô lảng tránh không trả lời, bảo Thẩm Tư đổi câu hỏi khác.
Thẩm Tư cười khẽ.
Mặt Thang Chi Niệm đỏ bừng, véo eo Thẩm Tư: "Cậu cười cái gì?"
Eo là nơi nhột nhất, Thẩm Tư càng cười lớn hơn: "Cậu đang nghĩ gì, tớ cười cái đó đấy!"
"Tớ chẳng nghĩ gì cả!"
"Cậu có nghĩ hay không tự bản thân biết rõ nhất." Thẩm Tư nhột không chịu nổi, cầu xin: "A a a, đừng véo nữa."
"Cậu còn nói nữa!"
"Không nói nữa, không nói nữa!"
Thang Chi Niệm dừng tay đúng lúc, hai má càng đỏ hơn.
Thẩm Tư hết nhột liền dừng lại, không trêu chọc cô nàng ngốc nghếch đang u mê này nữa.
Hai người im lặng một lúc, đều úp mặt xuống bàn.
Thẩm Tư chống cằm, nghiêng đầu nhìn Thang Chi Niệm: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"
Thang Chi Niệm lắc đầu: "Trong lòng hơi rối."
Thẩm Tư không vạch trần cô, nói: "Lần trước cậu đã nói với tớ rồi đấy, cho dù kết quả không như mong đợi, nhưng chúng ta vẫn còn vô số khả năng và tương lai, đừng sợ hãi."
Câu nói này dù áp dụng trong học tập, cuộc sống hay tình cảm đều đúng.
Thang Chi Niệm nghe vậy, mắt sáng lên, nhìn Thẩm Tư: "Lời của tớ cũng rất có lý đấy chứ!"
Thẩm Tư ngửa mặt lên trời thở dài: "A a a! Tại sao người bên cạnh tớ lại tự luyến như vậy chứ!"
*
Tối hôm trước tết nguyên tiêu, Thang Chi Niệm đeo ba lô trở về thành phố Hằng Dự.
Lúc về cô vẫn đi máy bay, là vé Cận Vu Thân đã đặt trước cho cô.
Mùng hai Tết, Cận Vu Thân trở về thành phố Hằng Dự, tối hôm đó đã gửi cho Thang Chi Niệm ảnh chụp màn hình vé máy bay, sử dụng thông tin cá nhân của cô.
Muốn lấy được thông tin cá nhân của Thang Chi Niệm không phải là chuyện khó, dù sao Thang Nguyên cũng ở bên cạnh, chỉ cần viện cớ là có thể lấy được. Lần trước mua vé máy bay cho Thang Chi Niệm, cậu đã ghi nhớ thông tin của cô.
Cả một cái Tết không được gặp mẹ, Thang Chi Niệm cũng rất nhớ mẹ. Không phải di chuyển nhiều, thậm chí sau khi xuống máy bay đã có tài xế đến đón, Thang Chi Niệm không hề cảm thấy mệt mỏi.
Xuống xe, vừa đặt hành lý xuống, Thang Chi Niệm đã chạy đi tìm Thang Nguyên. Nhưng khi đi qua góc cua, cô vô tình đụng phải một lồng ngực rắn chắc.
"Ưm..." Sống mũi bị đụng đau.
Cận Vu Thân bị cú va chạm mạnh mẽ của Thang Chi Niệm mà vẫn đứng vững như núi, theo bản năng đưa tay giữ lấy cánh tay cô, nhìn xem mũi cô: "Không sao chứ?"
Thang Chi Niệm nhíu mày, ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội: "Sao người cậu cứng quá vậy?"
Cứng.
Thế này đã tính là cứng sao?
Cận Vu Thân chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng ở nhà, cách một lớp vải cotton mỏng manh, lồng ngực bị va chạm cũng không có cảm giác gì.
"Cậu vội vàng làm gì vậy?"
Thang Chi Niệm lùi về sau một bước, hơi thở vẫn còn dồn dập: "Tôi muốn gặp mẹ tôi."
"Muốn gặp mẹ tôi." Cận Vu Thân lẩm bẩm mấy chữ này, cúi đầu nhìn Thang Chi Niệm: "Không muốn gặp tôi sao?"
Lòng bàn tay cậu vẫn đặt trên cánh tay Thang Chi Niệm, trong mắt thoáng hiện ý cười, tóc đã dài ra một chút, cả người toát lên vẻ bất cần đời.
Cận gia ấm áp, Thang Chi Niệm cởi áo khoác ngoài ra, bên trong là một chiếc áo len mỏng, mặc dù vậy, trên trán cũng dần dần toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Thang Chi Niệm hất tay Cận Vu Thân ra, cố ý bỏ lại một câu: "Không muốn!"
Như một chú thỏ, cô chuồn mất dạng.
Cận Vu Thân khoanh tay đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Thang Chi Niệm, khóe môi khẽ cong lên.
Gần đây, gia đình cậu không được yên ổn cho lắm.
Vụ ly hôn dai dẳng như miếng giẻ rách của Cận Hoành Tuấn và Diệp Như Chi cuối cùng đã đi đến hồi kết vào mấy ngày trước. Hôm đó, trời đổ mưa lớn, thời tiết ẩm ướt khiến tâm trạng con người ta thêm phần bức bối.
Kết quả phán quyết cuối cùng khiến Diệp Như Chi vô cùng hài lòng. Tuy không thể khiến Cận Hoành Tuấn ra đi tay trắng, nhưng những gì bà muốn đều đã có được.
Còn về phần Cận Hoành Tuấn, một trăm triệu hay một tỷ tệ, trong mắt ông ta đều chẳng đáng là gì.
Trên thực tế, trong suốt kỳ nghỉ Tết Nguyên đán, trời cứ mưa liên miên, từ mùng một Tết đến tối hôm trước tết nguyên tiêu, trời như bị thủng một lỗ, mưa không ngớt.
Thật trùng hợp, hôm nay Thang Chi Niệm trở về, trời quang mây tạnh.
Ánh nắng mặt trời luôn có thể chữa lành tâm trạng u ám.
Cận Vu Thân bước ra ngoài, đi đến nơi có ánh nắng mặt trời. Cậu ăn mặc phong phanh, bên ngoài không ấm áp bằng trong nhà, nhưng ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng chàng trai trẻ như một lớp áo giáp vững chắc.
*
Tính ra, học kỳ này cũng chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa là kết thúc.
Nghỉ đông xong đã là cuối tháng Hai, còn kỳ thi IB diễn ra vào giữa tháng Tư.
Không còn nhiều thời gian nữa.
Các bạn cùng lớp của Thang Chi Niệm đều đang vùi đầu vào ôn tập, cô đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Trong lòng thoáng qua một ý nghĩ hoang đường, cô cũng muốn thử xem thành tích học tập của mình trong hai năm qua đến đâu.
Còn Cận Vu Thân, cậu vẫn không đến lớp.
Cậu có rất nhiều việc phải làm, bận rộn học các loại bằng lái: bằng lái xe ô tô, bằng lái du thuyền, bằng lái máy bay tư nhân. Nói cậu là cậu ấm ăn chơi sa đọa, nhưng thực tế cậu rất bận rộn, thậm chí cả ngày không thấy bóng dáng đâu.
Vào giữa tháng Ba, lớp học phải chụp ảnh kỷ yếu. Cận Vu Thân nhận được thông báo, cũng rất phối hợp đến trường một chuyến. Cậu đã có bằng lái xe máy, trực tiếp lái chiếc xe máy ngông cuồng của mình vào trường, không ai ngăn cản.
Thật trùng hợp, Thất lý hương năm nay lại nở, khắp khuôn viên trường quốc tế Hằng Dự tràn ngập hương thơm thoang thoảng.
Mọi người đã lâu không gặp Cận Vu Thân, không khỏi chào hỏi cậu.
Cậu cũng không hề gượng gạo, vẫn là phong thái cậu ấm như ngày nào. Dường như ai cậu cũng chơi, nhưng lại không thực sự thân thiết với ai.
Thang Chi Niệm nhìn Cận Vu Thân từ xa, trong lòng có chút ngẩn ngơ, giống như lần đầu tiên nhìn thấy cậu trong lớp học này, cậu toát ra khí chất bất cần đời, ngông cuồng.
"Zak, cuối cùng cậu cũng chịu đến trường rồi sao!" Hàn Oánh như một con bướm nhỏ, bay lượn trước mặt Cận Vu Thân.
Cận Vu Thân ngồi vào chỗ của mình, cúi đầu chơi game, thờ ơ đáp: "Cậu có ý kiến à?"
"Đương nhiên là có ý kiến rồi! Muốn gặp cậu một lần cũng khó như lên trời vậy."
Cận Vu Thân khịt mũi coi thường, không thèm để ý đến cô nàng.
Hàn Oánh biết tính tình Cận Vu Thân, liền ghé sát lại: "Tớ cũng sẽ đến Stanford đấy, chúng ta lại làm bạn học nhé?"
Cận Vu Thân lúc này mới ngước mắt lên nhìn cô nàng: "Cậu thích tôi à?"
Hàn Oánh không ngờ Cận Vu Thân lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng câu hỏi này từ miệng cậu nói ra, cô nàng cũng không thấy kỳ lạ.
"Đúng vậy." Giọng điệu cười nhẹ của cô nàng như đang nói đùa, nhưng cũng có vài phần nghiêm túc.
Cận Vu Thân cũng không tỏ ra kiêu ngạo, cà lơ phất phơ nói: "Vậy thì xin lỗi cậu, tôi không có hứng thú với cậu."
Hàn Oánh khẽ hừ một tiếng, tỏ vẻ không quan tâm: "Không có hứng thú thì thôi, là cậu không có mắt nhìn người."
Cận Vu Thân cười gật đầu: "Ừm, vẫn là cậu có mắt nhìn người hơn."
Hàn Oánh lườm cậu một cái, bị Cận Vu Thân chọc cười: "Cậu giỏi thật đấy!"
Xét cho cùng, bọn họ có thể coi là cùng một loại người, dám yêu dám hận.
Đối với bọn họ, không có gì là không thể có được, cũng không có gì là không thể buông bỏ.
Hàn Oánh không thực sự quan tâm đến thái độ của Cận Vu Thân, cô nàng chỉ làm những gì mình muốn làm: "Nhỡ đâu sau này cậu lại có hứng thú với tớ thì sao?"
"Không có nhỡ đâu."
Cận Vu Thân lười đôi co với Hàn Oánh, đứng dậy bỏ đi. Phiền chết đi được. Không chọc nổi cô tiểu thư này, chẳng lẽ còn không trốn được sao?
Chụp ảnh kỷ yếu ở trường quốc tế Hằng Dự, ai nấy đều cố gắng hết sức để thể hiện mặt tốt nhất của mình.
Nữ sinh thì trang điểm, nam sinh cũng không quên chải chuốt cho mình một kiểu tóc đẹp.
Thang Chi Niệm không có yêu cầu gì cao, mặc đồng phục trường, yên lặng chờ đến lượt mình.
Bạn cùng bàn Chung An ăn mặc chỉnh tề, mượn gương của Chu Hiểu Dao soi soi, hỏi Thang Chi Niệm: "Kiểu tóc của tớ thế nào?"
Thang Chi Niệm thành thật đáp: "Rất cá tính."
Trước Tết, Chung An để kiểu tóc uốn xoăn, sau Tết lại đổi thành kiểu tóc undercut vuốt ngược, quả là một chàng trai thích thay đổi kiểu tóc.
Kiểu tóc undercut vuốt ngược rất kén gương mặt, trước đây Tạ Bành Việt cũng để kiểu tóc này.
Gương mặt Chung An không thể so sánh với Tạ Bành Việt, nhưng cậu ta là người có tính cách tốt, nhìn có vẻ thân thiện dễ gần.
"Sắp đến lượt chúng ta chụp ảnh rồi, cậu không trang điểm gì sao?", Chung An hỏi.
Thang Chi Niệm cũng rất thẳng thắn, hỏi ngược lại Chung An: "Tôi như thế này không đẹp sao?"
Cô nghiêng đầu nhìn cậu ta, vẻ mặt thản nhiên, không hề che giấu điều gì.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, không hề trang điểm, là dáng vẻ tự nhiên nhất.
Cô gái này sao lại bá đạo như vậy chứ!
Cứ thế nhìn thẳng vào mặt cậu ta!
Chung An đỏ mặt, vội vàng dời mắt, nói: "Cũng đẹp."
Hôm nay chụp ảnh không chỉ chụp ảnh tập thể, mà còn có ảnh cá nhân, quần áo cũng phải thay đổi nhiều bộ.
Chu Hiểu Dao kéo Thang Chi Niệm chụp ảnh chung, nghĩ đến việc sắp phải chia tay, trong lòng cô nàng không khỏi có chút tiếc nuối.
Thang Chi Niệm lại cho rằng, có duyên sau này vẫn sẽ gặp lại. Cho dù sau này ít liên lạc, nhưng khoảng thời gian hai năm học chung này, đối với cô mà nói cũng là kỷ niệm quý giá không bao giờ quên.
"Kết quả phỏng vấn Stanford của cậu thế nào?", Chu Hiểu Dao hỏi Thang Chi Niệm.
Thế giới hư ảo ấy cũng rực rỡ sắc màu, lấp lánh ánh sáng, bung nở muôn hình vạn trạng.
Lý trí mách bảo tôi nên kịp thời thoát ra, nhưng nhịp tim bất an níu giữ tôi, dòng máu nóng bỏng thôi thúc tôi đến gần anh, điên cuồng muốn khám phá thêm nữa.
- - Trích từ bài hát của Thang Thang –
Đêm giao thừa yên bình bị Cận Vu Thân khuấy thành một mớ hỗn độn.
Có lẽ màn đêm mờ ảo đã cho con người ta dũng khí và khả năng vô hạn.
Thang Chi Niệm tối nay không hề đụng đến một giọt rượu nào, vậy mà lại như người mất hồn, ngơ ngác không phản kháng.
Đây không phải là tác phong thường ngày của cô, điều duy nhất có thể giải thích cho tất cả những điều này, chính là nhịp tim hỗn loạn bất an. Máu trong người cô cuồn cuộn chảy, đầu óc rối bời không tìm ra được cách giải thích chính xác, cũng không đưa ra được phán đoán trực quan nhất.
Đôi mắt thích nghi với bóng tối, bên tai vang lên tiếng pháo hoa rộn ràng, lúc ẩn lúc hiện.
Gần đến thời khắc giao thừa, càng lúc càng nhiều người ra ngoài đốt pháo hoa đón giao thừa.
Bên kia sông, pháo hoa bay lên không trung, khoảnh khắc nổ tung, "ầm" một tiếng.
Tiếng động này đồng thời khiến cả hai người giật mình.
Cận Vu Thân buông Thang Chi Niệm ra, lùi về sau một bước.
Quá gần, cậu không nhìn rõ mặt cô.
Nụ hôn này không những không khiến tâm trạng Cận Vu Thân dịu đi, ngược lại như ngọn lửa bùng cháy dữ dội trong người.
Cậu muốn hôn cô bao nhiêu thì có bấy nhiêu dây thần kinh đang giằng co với chính mình. Có một khoảnh khắc, cậu muốn kéo cô lại, hôn cho đến khi cô ngất đi, đỡ phải băn khoăn nữa.
Thang Chi Niệm khẽ ngước mắt, ánh nhìn rơi vào yết hầu đang chuyển động của Cận Vu Thân.
Pháo hoa soi sáng bầu trời, tầm nhìn lúc sáng lúc tối.
Trong đầu Thang Chi Niệm lướt qua muôn vàn suy nghĩ miên man, chỉ vài tháng nữa là cô tròn mười tám tuổi, không còn là con nít gì nữa. Cô chưa bao giờ là người đơn thuần, có thể ngồi yên tĩnh đọc sách không có nghĩa là không hiểu chuyện đời.
Chuyện giữa nam nữ cũng chỉ có bấy nhiêu, cả trên lớp sinh lý và lớp tâm lý đều đã học qua.
Nhưng thực hành và lý thuyết luôn khác xa nhau.
Nụ hôn đó tuy không trực tiếp rơi trên môi Thang Chi Niệm
nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng sự áp bức khi Cận Vu Thân đến gần, hơi thở của cậu, hương rượu thoang thoảng nơi đầu mũi khiến người ta choáng váng, hơi ấm nóng bỏng của cậu... tất cả đều chân thật tồn tại, không thể phớt lờ.
Phản ứng bản năng của cô không phải đẩy cậu ra, mà là rụt rè lùi về sau, mang theo chút phòng bị, bởi vì chưa từng trải qua.
Nhưng cô đã không còn đường lui, nếu cậu tiếp tục tấn công, cô tin chắc bản thân cũng sẽ không phản kháng.
"Cận Vu Thân, cậu đang làm chuyện xấu sao?", cô cố gắng giữ lấy chút lý trí cuối cùng.
"Không biết."
Cận Vu Thân cuối cùng cũng hiểu, rượu quả thực là thứ tốt, có thể khiến người ta tỉnh táo làm những chuyện không tỉnh táo, giả vờ ngây ngô.
"Vậy cậu thấy thế nào?", cậu hỏi ngược lại.
Thang Chi Niệm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Cận Vu Thân.
"Vậy... tôi coi như trả nợ rồi sao?", cô ngây thơ hỏi, vẻ mặt ngơ ngác.
Trong mắt Cận Vu Thân như có pháo hoa lóe sáng, cậu nhíu mày, che giấu dục vọng thoáng qua trên mặt, thản nhiên đáp: "Tôi cũng không biết."
Cơ thể chàng trai nóng bỏng như khúc củi cháy đỏ rực trong đống lửa, chỉ cần đến gần một chút cũng đủ khiến người ta bỏng rát.
Thang Chi Niệm nghĩ, nợ nần thì phải trả, đó là lẽ đương nhiên.
Ánh mắt cô tập trung vào đôi môi đỏ hồng của Cận Vu Thân, trong ấn tượng của cô, đôi môi cậu quanh năm suốt tháng đều có màu sắc đẹp như vậy, giống như một quả đào mật chín mọng, nếu cắn một miếng, nhất định nước ép sẽ tràn ra.
Cô, có thể trả nợ.
"Niệm Niệm... Tiểu Cận..."
Tiếng gọi của bà ngoại cắt ngang dòng suy nghĩ miên man trong đầu Thang Chi Niệm, cô như người vừa làm chuyện có lỗi với trời đất, bừng tỉnh đẩy Cận Vu Thân ra, chạy về phía phòng khách.
Chỉ còn mười phút nữa là đến giao thừa, bà ngoại gọi bọn họ ra ngoài đốt pháo.
Càng gần thời khắc giao thừa, càng nhiều người tập trung đốt pháo hoa, cả đất trời như được nhuộm sáng bởi ánh sáng rực rỡ.
Tiếng pháo càng vang, tượng trưng cho cuộc sống sung túc hơn trong năm mới.
Khi Cận Vu Thân đi ra, Thang Chi Niệm đang đứng ở cửa. Cô mặc một chiếc áo khoác màu trắng, hai tay bịt tai, ngẩng đầu nhìn trời.
May mà năm nay pháo hoa do Cận Vu Thân mua giá cả đắt đỏ, hiệu ứng khi bắn lên cũng rực rỡ đẹp mắt hơn, khiến cô nhìn đến ngây người.
Đến khi Thang Chi Niệm nhận ra Cận Vu Thân đang đứng bên cạnh, kim giờ và kim phút cũng sắp điểm thời khắc giao thừa. Hai người không ai cố ý nói gì, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn pháo hoa rực rỡ. Lúc này cũng không thể nói gì, bởi vì màng nhĩ bị tiếng nổ kích thích, căn bản không nghe rõ người bên cạnh nói gì.
Mãi cho đến khi giao thừa qua đi, pháo hoa cũng dần thưa thớt, Thang Chi Niệm mới quay sang nói với Cận Vu Thân: "Chúc mừng năm mới."
"Chúc mừng năm mới."
Gò má Cận Vu Thân vẫn còn hơi ửng hồng, giống như được pháo hoa nhuộm lên vẻ đẹp trai tuấn tú.
Thật ra, vào thời khắc giao thừa, cậu đã ở bên cạnh cô gửi lời chúc mừng năm mới, nhưng tiếng pháo quá lớn, át đi tiếng nói của cậu.
*
Năm mới cứ thế náo nhiệt trôi qua.
Khách đến người đi, những người con xa xứ hân hoan trở về nhà ăn Tết, đến những ngày đầu năm mới lại tất bật lên đường đi làm.
Cận Vu Thân ở lại nhà Thang Chi Niệm đến mùng hai Tết, sáng mùng hai, chiếc Nanny van màu trắng chở cậu đến lại đến đón cậu ra sân bay.
Chuyến bay lúc ba giờ chiều, đến thành phố Hằng Dự cũng chỉ khoảng sáu giờ tối. Nhưng quãng đường từ thị trấn ra sân bay còn lâu hơn cả thời gian trên máy bay, vì vậy cậu không kịp ăn trưa mà phải lên đường sớm.
Bà ngoại gói ghém rất nhiều đồ cho Cận Vu Thân, nào là lạp xưởng, xúc xích, dầu hạt cải tự ép... thậm chí còn có cả trứng gà ta thu thập được từ nhà mình và nhà hàng xóm.
Những gì mà người già chất phác có thể mang ra cho cũng chỉ có những thứ này, tuy đơn giản nhưng lại vô cùng chân thành.
Cận Vu Thân không từ chối, cứ đưa gì cậu nhận lấy cái đó. Cậu biết đây là tấm lòng của người già, không liên quan đến giá trị bao nhiêu.
Tấm lòng là vô giá.
Trước khi đi, Cận Vu Thân ngẩng đầu nhìn Thang Chi Niệm: "Thang Chi Niệm, mau chóng trở về."
Thang Chiệm gật đầu, lờ đi giọng điệu cà lơ phất phơ và ý trêu chọc khó hiểu trong lời nói của cậu, dặn dò cậu chú ý an toàn trên đường.
Cô biết rõ đó không phải là ảo giác của mình, sau đêm giao thừa, tình cảm giữa cô và Cận Vu Thân đã có chút thay đổi vi diệu. Thang Chi Niệm cũng không cố ý vạch rõ ranh giới giữa hai người, bởi vì cô đang chìm đắm một cách tỉnh táo.
Mấy ngày nay bọn họ vẫn nói chuyện như thường, không ai cố ý nhắc lại khoảng lặng khi pháo hoa tạm dừng trong đêm giao thừa.
Chỉ là, thỉnh thoảng ánh mắt chạm nhau, lại như có dòng điện xẹt qua. Giống như đang dạo chơi trên vách núi cheo leo, vừa kích thích vừa mạo hiểm, luôn khiến người ta thót tim.
Nhìn theo chiếc Nanny van rời đi, trong lòng Thang Chi Niệm ngổn ngang trăm mối. Hình như vì sự rời đi của Cận Vu Thân mà ngôi nhà bỗng chốc trở nên vắng lặng. Cô không khỏi quay đầu nhìn bà ngoại, bà vẫn nhìn theo hướng chiếc xe rời đi.
Có phải mỗi lần cô rời đi, bà cũng nhìn theo như vậy, trong lòng tràn đầy nỗi buồn man mác và trống trải? Thang Chi Niệm nắm lấy tay bà, âu yếm dựa vào người bà, kéo bà vào nhà.
Những ngày tiếp theo, Thang Chi Niệm và Thẩm Tư lại như hình với bóng, đi đâu cũng có nhau. Cùng nhau làm bài tập, cùng nhau ăn cơm, thậm chí còn nằm chung một giường.
Thẩm Tư rất biết điều, lúc Cận Vu Thân còn ở đây, cô nàng đã cố kìm nén ý định muốn tìm Thang Chi Niệm.
Bây giờ Cận Vu Thân đã đi rồi, Thẩm Tư không khỏi tò mò về suy nghĩ của Thang Chi Niệm.
Hai người tâm sự, Thang Chi Niệm cũng có những điều khúc mắc không thể giãi bày, kìm nén trong lòng muốn tìm người tâm sự.
"Vậy... cậu có thích cậu ấy không?", Thẩm Tư chớp chớp mắt hỏi.
Thang Chi Niệm không hề do dự với câu hỏi này, nhưng cô lảng tránh không trả lời, bảo Thẩm Tư đổi câu hỏi khác.
Thẩm Tư cười khẽ.
Mặt Thang Chi Niệm đỏ bừng, véo eo Thẩm Tư: "Cậu cười cái gì?"
Eo là nơi nhột nhất, Thẩm Tư càng cười lớn hơn: "Cậu đang nghĩ gì, tớ cười cái đó đấy!"
"Tớ chẳng nghĩ gì cả!"
"Cậu có nghĩ hay không tự bản thân biết rõ nhất." Thẩm Tư nhột không chịu nổi, cầu xin: "A a a, đừng véo nữa."
"Cậu còn nói nữa!"
"Không nói nữa, không nói nữa!"
Thang Chi Niệm dừng tay đúng lúc, hai má càng đỏ hơn.
Thẩm Tư hết nhột liền dừng lại, không trêu chọc cô nàng ngốc nghếch đang u mê này nữa.
Hai người im lặng một lúc, đều úp mặt xuống bàn.
Thẩm Tư chống cằm, nghiêng đầu nhìn Thang Chi Niệm: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"
Thang Chi Niệm lắc đầu: "Trong lòng hơi rối."
Thẩm Tư không vạch trần cô, nói: "Lần trước cậu đã nói với tớ rồi đấy, cho dù kết quả không như mong đợi, nhưng chúng ta vẫn còn vô số khả năng và tương lai, đừng sợ hãi."
Câu nói này dù áp dụng trong học tập, cuộc sống hay tình cảm đều đúng.
Thang Chi Niệm nghe vậy, mắt sáng lên, nhìn Thẩm Tư: "Lời của tớ cũng rất có lý đấy chứ!"
Thẩm Tư ngửa mặt lên trời thở dài: "A a a! Tại sao người bên cạnh tớ lại tự luyến như vậy chứ!"
*
Tối hôm trước tết nguyên tiêu, Thang Chi Niệm đeo ba lô trở về thành phố Hằng Dự.
Lúc về cô vẫn đi máy bay, là vé Cận Vu Thân đã đặt trước cho cô.
Mùng hai Tết, Cận Vu Thân trở về thành phố Hằng Dự, tối hôm đó đã gửi cho Thang Chi Niệm ảnh chụp màn hình vé máy bay, sử dụng thông tin cá nhân của cô.
Muốn lấy được thông tin cá nhân của Thang Chi Niệm không phải là chuyện khó, dù sao Thang Nguyên cũng ở bên cạnh, chỉ cần viện cớ là có thể lấy được. Lần trước mua vé máy bay cho Thang Chi Niệm, cậu đã ghi nhớ thông tin của cô.
Cả một cái Tết không được gặp mẹ, Thang Chi Niệm cũng rất nhớ mẹ. Không phải di chuyển nhiều, thậm chí sau khi xuống máy bay đã có tài xế đến đón, Thang Chi Niệm không hề cảm thấy mệt mỏi.
Xuống xe, vừa đặt hành lý xuống, Thang Chi Niệm đã chạy đi tìm Thang Nguyên. Nhưng khi đi qua góc cua, cô vô tình đụng phải một lồng ngực rắn chắc.
"Ưm..." Sống mũi bị đụng đau.
Cận Vu Thân bị cú va chạm mạnh mẽ của Thang Chi Niệm mà vẫn đứng vững như núi, theo bản năng đưa tay giữ lấy cánh tay cô, nhìn xem mũi cô: "Không sao chứ?"
Thang Chi Niệm nhíu mày, ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội: "Sao người cậu cứng quá vậy?"
Cứng.
Thế này đã tính là cứng sao?
Cận Vu Thân chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng ở nhà, cách một lớp vải cotton mỏng manh, lồng ngực bị va chạm cũng không có cảm giác gì.
"Cậu vội vàng làm gì vậy?"
Thang Chi Niệm lùi về sau một bước, hơi thở vẫn còn dồn dập: "Tôi muốn gặp mẹ tôi."
"Muốn gặp mẹ tôi." Cận Vu Thân lẩm bẩm mấy chữ này, cúi đầu nhìn Thang Chi Niệm: "Không muốn gặp tôi sao?"
Lòng bàn tay cậu vẫn đặt trên cánh tay Thang Chi Niệm, trong mắt thoáng hiện ý cười, tóc đã dài ra một chút, cả người toát lên vẻ bất cần đời.
Cận gia ấm áp, Thang Chi Niệm cởi áo khoác ngoài ra, bên trong là một chiếc áo len mỏng, mặc dù vậy, trên trán cũng dần dần toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Thang Chi Niệm hất tay Cận Vu Thân ra, cố ý bỏ lại một câu: "Không muốn!"
Như một chú thỏ, cô chuồn mất dạng.
Cận Vu Thân khoanh tay đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Thang Chi Niệm, khóe môi khẽ cong lên.
Gần đây, gia đình cậu không được yên ổn cho lắm.
Vụ ly hôn dai dẳng như miếng giẻ rách của Cận Hoành Tuấn và Diệp Như Chi cuối cùng đã đi đến hồi kết vào mấy ngày trước. Hôm đó, trời đổ mưa lớn, thời tiết ẩm ướt khiến tâm trạng con người ta thêm phần bức bối.
Kết quả phán quyết cuối cùng khiến Diệp Như Chi vô cùng hài lòng. Tuy không thể khiến Cận Hoành Tuấn ra đi tay trắng, nhưng những gì bà muốn đều đã có được.
Còn về phần Cận Hoành Tuấn, một trăm triệu hay một tỷ tệ, trong mắt ông ta đều chẳng đáng là gì.
Trên thực tế, trong suốt kỳ nghỉ Tết Nguyên đán, trời cứ mưa liên miên, từ mùng một Tết đến tối hôm trước tết nguyên tiêu, trời như bị thủng một lỗ, mưa không ngớt.
Thật trùng hợp, hôm nay Thang Chi Niệm trở về, trời quang mây tạnh.
Ánh nắng mặt trời luôn có thể chữa lành tâm trạng u ám.
Cận Vu Thân bước ra ngoài, đi đến nơi có ánh nắng mặt trời. Cậu ăn mặc phong phanh, bên ngoài không ấm áp bằng trong nhà, nhưng ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng chàng trai trẻ như một lớp áo giáp vững chắc.
*
Tính ra, học kỳ này cũng chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa là kết thúc.
Nghỉ đông xong đã là cuối tháng Hai, còn kỳ thi IB diễn ra vào giữa tháng Tư.
Không còn nhiều thời gian nữa.
Các bạn cùng lớp của Thang Chi Niệm đều đang vùi đầu vào ôn tập, cô đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Trong lòng thoáng qua một ý nghĩ hoang đường, cô cũng muốn thử xem thành tích học tập của mình trong hai năm qua đến đâu.
Còn Cận Vu Thân, cậu vẫn không đến lớp.
Cậu có rất nhiều việc phải làm, bận rộn học các loại bằng lái: bằng lái xe ô tô, bằng lái du thuyền, bằng lái máy bay tư nhân. Nói cậu là cậu ấm ăn chơi sa đọa, nhưng thực tế cậu rất bận rộn, thậm chí cả ngày không thấy bóng dáng đâu.
Vào giữa tháng Ba, lớp học phải chụp ảnh kỷ yếu. Cận Vu Thân nhận được thông báo, cũng rất phối hợp đến trường một chuyến. Cậu đã có bằng lái xe máy, trực tiếp lái chiếc xe máy ngông cuồng của mình vào trường, không ai ngăn cản.
Thật trùng hợp, Thất lý hương năm nay lại nở, khắp khuôn viên trường quốc tế Hằng Dự tràn ngập hương thơm thoang thoảng.
Mọi người đã lâu không gặp Cận Vu Thân, không khỏi chào hỏi cậu.
Cậu cũng không hề gượng gạo, vẫn là phong thái cậu ấm như ngày nào. Dường như ai cậu cũng chơi, nhưng lại không thực sự thân thiết với ai.
Thang Chi Niệm nhìn Cận Vu Thân từ xa, trong lòng có chút ngẩn ngơ, giống như lần đầu tiên nhìn thấy cậu trong lớp học này, cậu toát ra khí chất bất cần đời, ngông cuồng.
"Zak, cuối cùng cậu cũng chịu đến trường rồi sao!" Hàn Oánh như một con bướm nhỏ, bay lượn trước mặt Cận Vu Thân.
Cận Vu Thân ngồi vào chỗ của mình, cúi đầu chơi game, thờ ơ đáp: "Cậu có ý kiến à?"
"Đương nhiên là có ý kiến rồi! Muốn gặp cậu một lần cũng khó như lên trời vậy."
Cận Vu Thân khịt mũi coi thường, không thèm để ý đến cô nàng.
Hàn Oánh biết tính tình Cận Vu Thân, liền ghé sát lại: "Tớ cũng sẽ đến Stanford đấy, chúng ta lại làm bạn học nhé?"
Cận Vu Thân lúc này mới ngước mắt lên nhìn cô nàng: "Cậu thích tôi à?"
Hàn Oánh không ngờ Cận Vu Thân lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng câu hỏi này từ miệng cậu nói ra, cô nàng cũng không thấy kỳ lạ.
"Đúng vậy." Giọng điệu cười nhẹ của cô nàng như đang nói đùa, nhưng cũng có vài phần nghiêm túc.
Cận Vu Thân cũng không tỏ ra kiêu ngạo, cà lơ phất phơ nói: "Vậy thì xin lỗi cậu, tôi không có hứng thú với cậu."
Hàn Oánh khẽ hừ một tiếng, tỏ vẻ không quan tâm: "Không có hứng thú thì thôi, là cậu không có mắt nhìn người."
Cận Vu Thân cười gật đầu: "Ừm, vẫn là cậu có mắt nhìn người hơn."
Hàn Oánh lườm cậu một cái, bị Cận Vu Thân chọc cười: "Cậu giỏi thật đấy!"
Xét cho cùng, bọn họ có thể coi là cùng một loại người, dám yêu dám hận.
Đối với bọn họ, không có gì là không thể có được, cũng không có gì là không thể buông bỏ.
Hàn Oánh không thực sự quan tâm đến thái độ của Cận Vu Thân, cô nàng chỉ làm những gì mình muốn làm: "Nhỡ đâu sau này cậu lại có hứng thú với tớ thì sao?"
"Không có nhỡ đâu."
Cận Vu Thân lười đôi co với Hàn Oánh, đứng dậy bỏ đi. Phiền chết đi được. Không chọc nổi cô tiểu thư này, chẳng lẽ còn không trốn được sao?
Chụp ảnh kỷ yếu ở trường quốc tế Hằng Dự, ai nấy đều cố gắng hết sức để thể hiện mặt tốt nhất của mình.
Nữ sinh thì trang điểm, nam sinh cũng không quên chải chuốt cho mình một kiểu tóc đẹp.
Thang Chi Niệm không có yêu cầu gì cao, mặc đồng phục trường, yên lặng chờ đến lượt mình.
Bạn cùng bàn Chung An ăn mặc chỉnh tề, mượn gương của Chu Hiểu Dao soi soi, hỏi Thang Chi Niệm: "Kiểu tóc của tớ thế nào?"
Thang Chi Niệm thành thật đáp: "Rất cá tính."
Trước Tết, Chung An để kiểu tóc uốn xoăn, sau Tết lại đổi thành kiểu tóc undercut vuốt ngược, quả là một chàng trai thích thay đổi kiểu tóc.
Kiểu tóc undercut vuốt ngược rất kén gương mặt, trước đây Tạ Bành Việt cũng để kiểu tóc này.
Gương mặt Chung An không thể so sánh với Tạ Bành Việt, nhưng cậu ta là người có tính cách tốt, nhìn có vẻ thân thiện dễ gần.
"Sắp đến lượt chúng ta chụp ảnh rồi, cậu không trang điểm gì sao?", Chung An hỏi.
Thang Chi Niệm cũng rất thẳng thắn, hỏi ngược lại Chung An: "Tôi như thế này không đẹp sao?"
Cô nghiêng đầu nhìn cậu ta, vẻ mặt thản nhiên, không hề che giấu điều gì.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, không hề trang điểm, là dáng vẻ tự nhiên nhất.
Cô gái này sao lại bá đạo như vậy chứ!
Cứ thế nhìn thẳng vào mặt cậu ta!
Chung An đỏ mặt, vội vàng dời mắt, nói: "Cũng đẹp."
Hôm nay chụp ảnh không chỉ chụp ảnh tập thể, mà còn có ảnh cá nhân, quần áo cũng phải thay đổi nhiều bộ.
Chu Hiểu Dao kéo Thang Chi Niệm chụp ảnh chung, nghĩ đến việc sắp phải chia tay, trong lòng cô nàng không khỏi có chút tiếc nuối.
Thang Chi Niệm lại cho rằng, có duyên sau này vẫn sẽ gặp lại. Cho dù sau này ít liên lạc, nhưng khoảng thời gian hai năm học chung này, đối với cô mà nói cũng là kỷ niệm quý giá không bao giờ quên.
"Kết quả phỏng vấn Stanford của cậu thế nào?", Chu Hiểu Dao hỏi Thang Chi Niệm.
Danh sách chương