Dịch: Ba Khúc Gỗ
Beta: Thư Ngố
____________________________
Vẻ mặt Cervine ngang ngược, tư thế từ trên cao nhìn xuống, không hề có sự thân thiện.
Thang Chi Niệm không muốn chuốc lấy thị phi, vừa khéo cô cũng không muốn ngồi cạnh Cận Vu Thân. Cậu quá cao, bờ vai rộng như tủ lạnh hai cửa, luôn che khuất tầm nhìn của cô, nhưng lại không dám nói gì với đại thiếu gia. Chỗ bên cạnh Cận Vu Thân ai muốn thì vô mà ngồi.
Đối mặt với sự hùng hổ của Cervine, Thang Chi Niệm nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường: “Thế này đi, tôi và cậu đổi chỗ cho nhau được không?”
Cervine nheo mắt, nhất thời không thể phân biệt được Thang Chi Niệm thật sự ngây thơ hay là xảo quyệt.
Tất cả mọi người đều biết rằng Zak không thích ngồi cạnh người khác. Nếu cô ta có thể ngồi cạnh Zak thì đã ngồi từ lâu rồi, còn cần cô phải nói sao? Tuy nhiên, Cervine trước giờ nhìn người rất chuẩn, cô ta vừa nhìn là biết con nhỏ Thang Chi Niệm này không có bối cảnh gì. Lớp 11 mới chuyển đến Hằng Dự, chắc hẳn bố mẹ không có kế hoạch dài hạn nào trước, tầm nhìn thiển cận. Không biết gia đình cô đã sử dụng thủ đoạn gì để vào được Hằng Dự, nhưng chắc chắn là không vẻ vang. Hơn nữa khả năng nói tiếng Anh của con nhỏ này quá tệ, với trình độ thế này, có thể hiểu được bài giảng trên lớp không?
Cervine kết luận rằng bố mẹ của Thang Chi Niệm chắc chắn là nhà giàu mới phất, dựa các mối quan hệ mới có thể chuyển từ trường cấp ba bình thường vào đây.
“Tại sao tôi phải đổi chỗ với cậu?” Cervine đứng trước mặt Thang Chi Niệm, khoanh hai tay lại, khẩu khí như đang xua đuổi kẻ ăn mày, “Phòng học rộng như vậy, cậu tìm đại chỗ nào ngồi cũng được, tóm lại đừng ngồi cạnh Zak là được.”
Chu Hiểu Dao ngồi đối diện không ngừng nháy mắt ra hiệu với Thang Chi Niệm, ý bảo cô đừng chọc tức Cervine.
Bản tính Thang Chi Niệm là một người nổi loạn, nếu đối phương nói chuyện đàng hoàng thì cô cũng có thể thương lượng. Nhưng bây giờ quá rõ ràng là đại tiểu thư này không hề tôn trọng người khác. Vậy thì cô không có ý định chiều ý cô ta.
Tên tiếng Trung của Cervine là Hàn Oánh, nhà cô ta là cổ đông lớn thứ hai của trường. Cả trường đều biết Hàn Oánh không phải là người dễ dây vào. Năm ngoái, có một đàn chị lớp 12 đã nói Hàn Oánh một câu và liền chủ động xin nghỉ học ngay ngày hôm sau. Không ai biết Hàn Oánh đã dùng thủ đoạn gì, nhưng có rất nhiều người đã âm thầm chịu đựng Hàn Oánh. Dù vậy, vẫn có rất nhiều người thích chơi cùng cô ta.
Hệ sinh thái của trường quốc tế Hằng Dự giống như một xã hội thu nhỏ. Tại đây, hầu hết học sinh đều tôn sùng quyền lực và sự giàu có, những học sinh có gia thế bối cảnh tốt luôn được săn đón.
Thang Chi Niệm không hề sợ Cervine, cô đâu có làm gì sai, ông trời có đến cô cũng có lý cãi.
“Vậy tại sao tôi lại phải nghe lời cậu?” Thang Chi Niệm đáp với vẻ mặt ngây thơ vô hại.
Cervine không ngờ Thang Chi Niệm lại dám trả treo với mình, bất giác nhìn con nhỏ này thêm một cái.
Lúc đầu, Cervine không vạch rõ ranh giới địch ta với Thang Chi Niệm. Dù sao cũng chỉ là một con nhỏ vô danh, cô ta còn không thèm nhìn.
Nhưng với hai câu trả lời này của Thang Chi Niệm, Cervine cơ bản có thể kết luận rằng con nhỏ này trông có vẻ vô hại nhưng xem ra không phải hạng vừa.
Thang Chi Niệm ngẩng đầu, nhìn thẳng mặt Cervine, mắt đấu mắt.
Xét về khí chất, Thang Chi Niệm là một cô gái đến từ một vùng quê bé nhỏ, tất nhiên không bằng người đã đi khắp thế giới từ khi còn nhỏ là Cervine.
Nhưng nói đến khí thế, Thang Chi Niệm lại rất biết lấy cương đấu cương. Chỉ cần hạ lông mày xuống, nâng cằm lên một chút và dùng lỗ mũi nhìn đối phương là xong.
Cervine khinh thường hừ một tiếng: “Nếu cậu muốn yên ổn ở lại Hằng Dự thì tốt nhất nên nghe lời tôi.”
Lớp học rất yên tĩnh, vốn chỉ có một vài học sinh trò chuyện, nhưng lúc này tất cả lại như thể đang xem náo nhiệt đều đợi xem phản ứng của Thang Chi Niệm.
Ít nhất trong mắt người ngoài, Thang Chi Niệm là phe yếu. Mặc dù mọi người không thích tác phong hành sự của Cervine, nhưng cũng không nói gì nhiều. Dù sao thì tổn hại không rơi vào người mình, đâu có cảm giác.
Thang Chi Niệm không nhúc nhích ngồi như yên tại vị trí của mình, lần này thậm chí không thèm nhìn Cervine, nói bằng tiếng Trung: “Xin lỗi, tôi nghe không hiểu lời bạn nói. Cho hỏi bạn biết nói tiếng phổ thông không?”
Nghe đến đây, mọi người đều sửng sốt.
Chu Hiểu Dao cũng bất ngờ. Thì ra còn có thể như vậy hả?
Cervine vô cùng tức giận.
Lúc này chuông vào lớp vang lên, các học sinh ở bên ngoài lần lượt bước vào lớp.
Thang Chi Niệm ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Cận Vu Thân đi vào lớp, trên tay cậu cầm một chai nước, không biết đang nói gì với người bên cạnh, khóe môi nở nụ cười.
Thật hiếm khi thấy cậu chủ chịu cười, đúng thật là khi cười lên trông dễ gần hơn so với khi không cười.
Lúc này, Cervine vẫn đang đứng trước mặt Thang Chi Niệm, cô ta rất muốn ra tay kéo Thang Chi Niệm vào nhà vệ sinh. Nhưng nhìn thấy Cận Vu Thân đang đi đến, cô ta đành phải tạm thời nén cục tức này xuống, quay về chỗ ngồi của mình.
Một mối nguy hiểm tạm thời được gỡ bỏ.
Tiết học này không có giáo viên, cho học sinh tự túc.
Chu Hiểu Dao gõ lạch cạch một đoạn văn bản trên máy tính bảng rồi đưa cho Thang Chi Niệm.
[Trời ạ, cậu lợi hại thật, dám đối đáp làm Cervine cứng họng luôn.]
Thang Chi Niệm cười cười, làm biểu cảm vô tội với Chu Hiểu Dao.
Chu Hiểu Dao lại gõ một câu: [Nhưng cậu phải cẩn thận, Cervine có thể sẽ kiếm chuyện với cậu đó.]
Thang Chi Niệm lắc đầu với Chu Hiểu Dao, ý là không sợ.
Chu Hiểu Dao: [Vẫn nên cẩn thận thì hơi, đôi khi đừng cương quá.]
Lặng lẽ gõ chữ trên máy tính bảng xong, Chu Hiểu Dao hỏi Thang Chi Niệm: “Cậu không có máy tính sao?”
Biết Thang Chi Niệm không mang theo, Chu Hiểu Dao nhiệt tình đưa máy tính bảng của mình cho cô.
Thang Chi Niệm xua tay từ chối, cảm ơn ý tốt của Chu Hiểu Dao.
Trong tiết tự học này, Cận Vu Thân rõ ràng không “ngoan ngoãn” như những tiết trước. Mới đầu, cậu cứ trò chuyện với nam sinh đối diện và đương nhiên là nói bằng tiếng Anh. Thang Chi Niệm không cố ý nghe, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe được một ít từ vựng liên quan đến âm nhạc. Đặc biệt khi nghe đến Hoyle Beck, cô hơi khựng lại.
Hoyle Beck, một ban nhạc rock đình đám được cả thế giới công nhận.
Một ngày trước khai giảng, tức là hôm qua, Cận Vu Thân và đám Diệp Khai Sướng đã cùng nhau đi xem một buổi hòa nhạc. Ban nhạc rock nổi tiếng gốc Mỹ Hoyle Beck đã lấp đầy sân vận động với sức chứa 80.000 khán giả, không một ghế trống.
Cận Vu Thân nhận được vé mời và ngồi ở ghế VIP, vị trí nghe nhìn tốt nhất.
Đây là chuyến lưu diễn toàn cầu của Hoyle Beck, hiếm hoi đến Trung Quốc một chuyến, người hâm mộ đều phát cuồng, vé rất khó mua, vé VIP được bán với giá cao ngất ngưởng.
Đám người Cận Vu Thân ngồi máy bay riêng đến Bắc Kinh vào chiều hôm qua, rồi lại bay về sau khi tham dự buổi hòa nhạc vào tối qua, hôm nay đi học. Cận Vu Thân cũng không đến nổi cuồng Hoyle Beck, nhưng lại bị Tạ Bành Việt ép đi cùng, nói đi cảm nhận không khí của hiện trường. Sau buổi hòa nhạc, Tạ Bành Việt còn vào hậu trường xin chữ ký của cả nhóm Hoyle Beck.
Cận Vu Thân có một điểm khá tốt, tuy cậu không cuồng Hoyle Beck nhưng cũng sẽ không chỉ trỏ đàm tiếu về sở thích của Tạ Bành Việt. Nhìn thấy Tạ Bành Việt la hét như fan cuồng, Cận Vu Thân chỉ lo lắng cho màng nhĩ của mình. Ồn kinh dị.
Thang Chi Niệm lại rất thích Hoyle Beck.
Khi tiếp xúc với âm nhạc Âu Mỹ, bài hát đầu tiên cô nghe chính là bài Wood của ban nhạc Hoyle Beck, ca khúc đứng vị trí quán quân lâu nhất trong lịch sử xếp hạng nước Mỹ. Từ đó mở ra cánh cửa âm nhạc Âu Mỹ.
Thật ra Thang Chi Niệm rất thích tiếng Anh, cũng thích nghe các bài hát tiếng Anh. Nghe và hát các bài hát tiếng Anh cũng có thể cải thiện trình độ nói tiếng Anh của mình. Nhưng sau khi đến Hằng Dự, Thang Chi Niệm biết trình độ tiếng Anh mà cô rất tự hào ở trường cấp ba top đầu của huyện hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Ưu tiên hàng đầu là học tốt tiếng Anh trước đã.
Thang Chi Niệm không có nhiều kỹ năng đặc biệt trong việc học tiếng Anh, nghe nhiều, đọc nhiều, thuộc nhiều, chủ yếu là học thuộc. Dù sao nhớ được nhiều từ vẫn luôn rất tốt.
Trong tiết tự học này, dù sao cũng không có việc gì làm, Thang Chi Niệm mở cuốn sách tiếng Anh vừa nhận được, bắt đầu học từ vựng.
Cận Vu Thân vô tình quay đầu qua thì nhìn thấy người bên cạnh như đang niệm kinh vậy, mắt thì nhắm, môi thì mấp máy.
Đến một lúc nào đó, Thang Chi Niệm lại mở mắt ra, nhìn những từng vựng trong sách. Đọc đúng thì cô lộ vẻ mặt đắc ý, nếu đọc sai thì cô sẽ học lại lần nữa.
Khi vào trạng thái học tập, Thang Chi Niệm luôn rất tập trung, không để ý tới những gì đang diễn ra bên ngoài, nên cũng không phát hiện ra Cận Vu Thân đang nhìn mình chằm chằm.
Cận Vu Thân vừa rồi đang chơi game, vì đang ở trong lớp học nên không bật hiệu ứng âm thanh. Không ngờ người bên cạnh lại tụng kinh làm phiền mình. Ồn ào hết sức.
Thật ra, tiếng học bài của Thang Chi Niệm không lớn, chỉ tại Cận Vu Thân quá nhạy cảm.
Mười phút trôi qua.
Cận Vu Thân chịu hết nổi, giật lấy cuốn sách trước mặt Thang Chi Niệm, hỏi bằng tiếng Anh: “Cậu đang làm gì vậy?”
Thang Chi Niệm vô thức trừng mắt với Cận Vu Thân, giật lại cuốn sách tiếng Anh của mình.
Cô ghét người khác làm phiền mình khi đang học.
“Nhìn không hiểu hả? Tôi đang học bài.” Thang Chi Niệm trả lời bằng tiếng Trung.
Giọng nói của Thang Chi Niệm đột nhiên vang trong lớp học, đặc biệt lại là đang nói chuyện với Cận Vu Thân.
Các bạn học trong lớp tất nhiên đều ngước nhìn họ.
Chưa có ai dám nói năng kiểu này với Cận Vu Thân.
Chu Hiểu Dao ngồi đối diện lại đổ mồ hôi hột giùm Thang Chi Niệm.
Cận Vu Thân tựa hẳn lưng vào ghế, cuối cùng cũng chịu đối mặt với Thang Chi Niệm, cần phải nhắc nhở cô: “Học là việc của cậu, xin đừng làm phiền đến tôi.”
“Con người cậu thật lắm tật.” Thang Chi Niệm nhỏ giọng phàn nàn.
Cận Vu Thân nghe không rõ: “Cậu nói cái gì?”
Thang Chi Niệm: “Tôi nói tôi không làm phiền cậu nữa.”
Xoay người qua hướng khác, Thang Chi Niệm tiếp tục học từ vựng của mình, không để ý cậu chủ lắm tật nữa.
Nhưng lại nghe được phía sau Cận Vu Thân nói: “Đến học cũng không biết học, đừng lãng phí thời gian thì hơn.”
Cậu nói tiếng Trung, cố tình nói cho cô nghe.
Thang Chi Niệm im lặng.
Làm sao cô lại không biết rằng môi trường học tiếng Anh tốt nhất là khi mọi người xung quanh mình đều nói tiếng Anh. Cận Vu Thân từ nhỏ đã có giáo viên nước ngoài một kèm một, thường xuyên đi du lịch nước ngoài, tiếng Anh cũng tương đương với tiếng mẹ đẻ của cậu.
Nhưng ở Trung Quốc, đại đa số mọi người đều xuất thân từ những gia đình bình thường như Thang Chi Niệm, làm gì có gia sư riêng người nước ngoài bên cạnh chỉ dạy được, chứ đừng nói được thường xuyên ra nước ngoài. Vì thế cô chỉ có thể dùng phương pháp ngu ngốc nhất, đó là học thuộc lòng.
Nếu thế này mà cũng bị chế nhạo thì quá bất công rồi.
Nhưng trên đời này vốn không có sự công bằng tuyệt đối.
“Vậy cậu dạy tôi đi.”
Thang Chi Niệm quay đầu lại chớp chớp mắt với Cận Vu Thân, hơi mím môi mỉm cười, lại một vẻ mặt vô hại, giọng nói cũng ngọt ngào hơn rất nhiều.
Cận Vu Thân vô thức ngả người về phía sau, như sợ bị vấy bẩn, giống như mãnh thú tránh lũ vậy, cậu biết Thang Chi Niệm không đơn giản như bề ngoài.
Tuy nhiên, cậu lại muốn xem rốt cuộc cô có ý đồ gì.
“Được, tôi dạy cậu.”
Beta: Thư Ngố
____________________________
Vẻ mặt Cervine ngang ngược, tư thế từ trên cao nhìn xuống, không hề có sự thân thiện.
Thang Chi Niệm không muốn chuốc lấy thị phi, vừa khéo cô cũng không muốn ngồi cạnh Cận Vu Thân. Cậu quá cao, bờ vai rộng như tủ lạnh hai cửa, luôn che khuất tầm nhìn của cô, nhưng lại không dám nói gì với đại thiếu gia. Chỗ bên cạnh Cận Vu Thân ai muốn thì vô mà ngồi.
Đối mặt với sự hùng hổ của Cervine, Thang Chi Niệm nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường: “Thế này đi, tôi và cậu đổi chỗ cho nhau được không?”
Cervine nheo mắt, nhất thời không thể phân biệt được Thang Chi Niệm thật sự ngây thơ hay là xảo quyệt.
Tất cả mọi người đều biết rằng Zak không thích ngồi cạnh người khác. Nếu cô ta có thể ngồi cạnh Zak thì đã ngồi từ lâu rồi, còn cần cô phải nói sao? Tuy nhiên, Cervine trước giờ nhìn người rất chuẩn, cô ta vừa nhìn là biết con nhỏ Thang Chi Niệm này không có bối cảnh gì. Lớp 11 mới chuyển đến Hằng Dự, chắc hẳn bố mẹ không có kế hoạch dài hạn nào trước, tầm nhìn thiển cận. Không biết gia đình cô đã sử dụng thủ đoạn gì để vào được Hằng Dự, nhưng chắc chắn là không vẻ vang. Hơn nữa khả năng nói tiếng Anh của con nhỏ này quá tệ, với trình độ thế này, có thể hiểu được bài giảng trên lớp không?
Cervine kết luận rằng bố mẹ của Thang Chi Niệm chắc chắn là nhà giàu mới phất, dựa các mối quan hệ mới có thể chuyển từ trường cấp ba bình thường vào đây.
“Tại sao tôi phải đổi chỗ với cậu?” Cervine đứng trước mặt Thang Chi Niệm, khoanh hai tay lại, khẩu khí như đang xua đuổi kẻ ăn mày, “Phòng học rộng như vậy, cậu tìm đại chỗ nào ngồi cũng được, tóm lại đừng ngồi cạnh Zak là được.”
Chu Hiểu Dao ngồi đối diện không ngừng nháy mắt ra hiệu với Thang Chi Niệm, ý bảo cô đừng chọc tức Cervine.
Bản tính Thang Chi Niệm là một người nổi loạn, nếu đối phương nói chuyện đàng hoàng thì cô cũng có thể thương lượng. Nhưng bây giờ quá rõ ràng là đại tiểu thư này không hề tôn trọng người khác. Vậy thì cô không có ý định chiều ý cô ta.
Tên tiếng Trung của Cervine là Hàn Oánh, nhà cô ta là cổ đông lớn thứ hai của trường. Cả trường đều biết Hàn Oánh không phải là người dễ dây vào. Năm ngoái, có một đàn chị lớp 12 đã nói Hàn Oánh một câu và liền chủ động xin nghỉ học ngay ngày hôm sau. Không ai biết Hàn Oánh đã dùng thủ đoạn gì, nhưng có rất nhiều người đã âm thầm chịu đựng Hàn Oánh. Dù vậy, vẫn có rất nhiều người thích chơi cùng cô ta.
Hệ sinh thái của trường quốc tế Hằng Dự giống như một xã hội thu nhỏ. Tại đây, hầu hết học sinh đều tôn sùng quyền lực và sự giàu có, những học sinh có gia thế bối cảnh tốt luôn được săn đón.
Thang Chi Niệm không hề sợ Cervine, cô đâu có làm gì sai, ông trời có đến cô cũng có lý cãi.
“Vậy tại sao tôi lại phải nghe lời cậu?” Thang Chi Niệm đáp với vẻ mặt ngây thơ vô hại.
Cervine không ngờ Thang Chi Niệm lại dám trả treo với mình, bất giác nhìn con nhỏ này thêm một cái.
Lúc đầu, Cervine không vạch rõ ranh giới địch ta với Thang Chi Niệm. Dù sao cũng chỉ là một con nhỏ vô danh, cô ta còn không thèm nhìn.
Nhưng với hai câu trả lời này của Thang Chi Niệm, Cervine cơ bản có thể kết luận rằng con nhỏ này trông có vẻ vô hại nhưng xem ra không phải hạng vừa.
Thang Chi Niệm ngẩng đầu, nhìn thẳng mặt Cervine, mắt đấu mắt.
Xét về khí chất, Thang Chi Niệm là một cô gái đến từ một vùng quê bé nhỏ, tất nhiên không bằng người đã đi khắp thế giới từ khi còn nhỏ là Cervine.
Nhưng nói đến khí thế, Thang Chi Niệm lại rất biết lấy cương đấu cương. Chỉ cần hạ lông mày xuống, nâng cằm lên một chút và dùng lỗ mũi nhìn đối phương là xong.
Cervine khinh thường hừ một tiếng: “Nếu cậu muốn yên ổn ở lại Hằng Dự thì tốt nhất nên nghe lời tôi.”
Lớp học rất yên tĩnh, vốn chỉ có một vài học sinh trò chuyện, nhưng lúc này tất cả lại như thể đang xem náo nhiệt đều đợi xem phản ứng của Thang Chi Niệm.
Ít nhất trong mắt người ngoài, Thang Chi Niệm là phe yếu. Mặc dù mọi người không thích tác phong hành sự của Cervine, nhưng cũng không nói gì nhiều. Dù sao thì tổn hại không rơi vào người mình, đâu có cảm giác.
Thang Chi Niệm không nhúc nhích ngồi như yên tại vị trí của mình, lần này thậm chí không thèm nhìn Cervine, nói bằng tiếng Trung: “Xin lỗi, tôi nghe không hiểu lời bạn nói. Cho hỏi bạn biết nói tiếng phổ thông không?”
Nghe đến đây, mọi người đều sửng sốt.
Chu Hiểu Dao cũng bất ngờ. Thì ra còn có thể như vậy hả?
Cervine vô cùng tức giận.
Lúc này chuông vào lớp vang lên, các học sinh ở bên ngoài lần lượt bước vào lớp.
Thang Chi Niệm ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Cận Vu Thân đi vào lớp, trên tay cậu cầm một chai nước, không biết đang nói gì với người bên cạnh, khóe môi nở nụ cười.
Thật hiếm khi thấy cậu chủ chịu cười, đúng thật là khi cười lên trông dễ gần hơn so với khi không cười.
Lúc này, Cervine vẫn đang đứng trước mặt Thang Chi Niệm, cô ta rất muốn ra tay kéo Thang Chi Niệm vào nhà vệ sinh. Nhưng nhìn thấy Cận Vu Thân đang đi đến, cô ta đành phải tạm thời nén cục tức này xuống, quay về chỗ ngồi của mình.
Một mối nguy hiểm tạm thời được gỡ bỏ.
Tiết học này không có giáo viên, cho học sinh tự túc.
Chu Hiểu Dao gõ lạch cạch một đoạn văn bản trên máy tính bảng rồi đưa cho Thang Chi Niệm.
[Trời ạ, cậu lợi hại thật, dám đối đáp làm Cervine cứng họng luôn.]
Thang Chi Niệm cười cười, làm biểu cảm vô tội với Chu Hiểu Dao.
Chu Hiểu Dao lại gõ một câu: [Nhưng cậu phải cẩn thận, Cervine có thể sẽ kiếm chuyện với cậu đó.]
Thang Chi Niệm lắc đầu với Chu Hiểu Dao, ý là không sợ.
Chu Hiểu Dao: [Vẫn nên cẩn thận thì hơi, đôi khi đừng cương quá.]
Lặng lẽ gõ chữ trên máy tính bảng xong, Chu Hiểu Dao hỏi Thang Chi Niệm: “Cậu không có máy tính sao?”
Biết Thang Chi Niệm không mang theo, Chu Hiểu Dao nhiệt tình đưa máy tính bảng của mình cho cô.
Thang Chi Niệm xua tay từ chối, cảm ơn ý tốt của Chu Hiểu Dao.
Trong tiết tự học này, Cận Vu Thân rõ ràng không “ngoan ngoãn” như những tiết trước. Mới đầu, cậu cứ trò chuyện với nam sinh đối diện và đương nhiên là nói bằng tiếng Anh. Thang Chi Niệm không cố ý nghe, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe được một ít từ vựng liên quan đến âm nhạc. Đặc biệt khi nghe đến Hoyle Beck, cô hơi khựng lại.
Hoyle Beck, một ban nhạc rock đình đám được cả thế giới công nhận.
Một ngày trước khai giảng, tức là hôm qua, Cận Vu Thân và đám Diệp Khai Sướng đã cùng nhau đi xem một buổi hòa nhạc. Ban nhạc rock nổi tiếng gốc Mỹ Hoyle Beck đã lấp đầy sân vận động với sức chứa 80.000 khán giả, không một ghế trống.
Cận Vu Thân nhận được vé mời và ngồi ở ghế VIP, vị trí nghe nhìn tốt nhất.
Đây là chuyến lưu diễn toàn cầu của Hoyle Beck, hiếm hoi đến Trung Quốc một chuyến, người hâm mộ đều phát cuồng, vé rất khó mua, vé VIP được bán với giá cao ngất ngưởng.
Đám người Cận Vu Thân ngồi máy bay riêng đến Bắc Kinh vào chiều hôm qua, rồi lại bay về sau khi tham dự buổi hòa nhạc vào tối qua, hôm nay đi học. Cận Vu Thân cũng không đến nổi cuồng Hoyle Beck, nhưng lại bị Tạ Bành Việt ép đi cùng, nói đi cảm nhận không khí của hiện trường. Sau buổi hòa nhạc, Tạ Bành Việt còn vào hậu trường xin chữ ký của cả nhóm Hoyle Beck.
Cận Vu Thân có một điểm khá tốt, tuy cậu không cuồng Hoyle Beck nhưng cũng sẽ không chỉ trỏ đàm tiếu về sở thích của Tạ Bành Việt. Nhìn thấy Tạ Bành Việt la hét như fan cuồng, Cận Vu Thân chỉ lo lắng cho màng nhĩ của mình. Ồn kinh dị.
Thang Chi Niệm lại rất thích Hoyle Beck.
Khi tiếp xúc với âm nhạc Âu Mỹ, bài hát đầu tiên cô nghe chính là bài Wood của ban nhạc Hoyle Beck, ca khúc đứng vị trí quán quân lâu nhất trong lịch sử xếp hạng nước Mỹ. Từ đó mở ra cánh cửa âm nhạc Âu Mỹ.
Thật ra Thang Chi Niệm rất thích tiếng Anh, cũng thích nghe các bài hát tiếng Anh. Nghe và hát các bài hát tiếng Anh cũng có thể cải thiện trình độ nói tiếng Anh của mình. Nhưng sau khi đến Hằng Dự, Thang Chi Niệm biết trình độ tiếng Anh mà cô rất tự hào ở trường cấp ba top đầu của huyện hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Ưu tiên hàng đầu là học tốt tiếng Anh trước đã.
Thang Chi Niệm không có nhiều kỹ năng đặc biệt trong việc học tiếng Anh, nghe nhiều, đọc nhiều, thuộc nhiều, chủ yếu là học thuộc. Dù sao nhớ được nhiều từ vẫn luôn rất tốt.
Trong tiết tự học này, dù sao cũng không có việc gì làm, Thang Chi Niệm mở cuốn sách tiếng Anh vừa nhận được, bắt đầu học từ vựng.
Cận Vu Thân vô tình quay đầu qua thì nhìn thấy người bên cạnh như đang niệm kinh vậy, mắt thì nhắm, môi thì mấp máy.
Đến một lúc nào đó, Thang Chi Niệm lại mở mắt ra, nhìn những từng vựng trong sách. Đọc đúng thì cô lộ vẻ mặt đắc ý, nếu đọc sai thì cô sẽ học lại lần nữa.
Khi vào trạng thái học tập, Thang Chi Niệm luôn rất tập trung, không để ý tới những gì đang diễn ra bên ngoài, nên cũng không phát hiện ra Cận Vu Thân đang nhìn mình chằm chằm.
Cận Vu Thân vừa rồi đang chơi game, vì đang ở trong lớp học nên không bật hiệu ứng âm thanh. Không ngờ người bên cạnh lại tụng kinh làm phiền mình. Ồn ào hết sức.
Thật ra, tiếng học bài của Thang Chi Niệm không lớn, chỉ tại Cận Vu Thân quá nhạy cảm.
Mười phút trôi qua.
Cận Vu Thân chịu hết nổi, giật lấy cuốn sách trước mặt Thang Chi Niệm, hỏi bằng tiếng Anh: “Cậu đang làm gì vậy?”
Thang Chi Niệm vô thức trừng mắt với Cận Vu Thân, giật lại cuốn sách tiếng Anh của mình.
Cô ghét người khác làm phiền mình khi đang học.
“Nhìn không hiểu hả? Tôi đang học bài.” Thang Chi Niệm trả lời bằng tiếng Trung.
Giọng nói của Thang Chi Niệm đột nhiên vang trong lớp học, đặc biệt lại là đang nói chuyện với Cận Vu Thân.
Các bạn học trong lớp tất nhiên đều ngước nhìn họ.
Chưa có ai dám nói năng kiểu này với Cận Vu Thân.
Chu Hiểu Dao ngồi đối diện lại đổ mồ hôi hột giùm Thang Chi Niệm.
Cận Vu Thân tựa hẳn lưng vào ghế, cuối cùng cũng chịu đối mặt với Thang Chi Niệm, cần phải nhắc nhở cô: “Học là việc của cậu, xin đừng làm phiền đến tôi.”
“Con người cậu thật lắm tật.” Thang Chi Niệm nhỏ giọng phàn nàn.
Cận Vu Thân nghe không rõ: “Cậu nói cái gì?”
Thang Chi Niệm: “Tôi nói tôi không làm phiền cậu nữa.”
Xoay người qua hướng khác, Thang Chi Niệm tiếp tục học từ vựng của mình, không để ý cậu chủ lắm tật nữa.
Nhưng lại nghe được phía sau Cận Vu Thân nói: “Đến học cũng không biết học, đừng lãng phí thời gian thì hơn.”
Cậu nói tiếng Trung, cố tình nói cho cô nghe.
Thang Chi Niệm im lặng.
Làm sao cô lại không biết rằng môi trường học tiếng Anh tốt nhất là khi mọi người xung quanh mình đều nói tiếng Anh. Cận Vu Thân từ nhỏ đã có giáo viên nước ngoài một kèm một, thường xuyên đi du lịch nước ngoài, tiếng Anh cũng tương đương với tiếng mẹ đẻ của cậu.
Nhưng ở Trung Quốc, đại đa số mọi người đều xuất thân từ những gia đình bình thường như Thang Chi Niệm, làm gì có gia sư riêng người nước ngoài bên cạnh chỉ dạy được, chứ đừng nói được thường xuyên ra nước ngoài. Vì thế cô chỉ có thể dùng phương pháp ngu ngốc nhất, đó là học thuộc lòng.
Nếu thế này mà cũng bị chế nhạo thì quá bất công rồi.
Nhưng trên đời này vốn không có sự công bằng tuyệt đối.
“Vậy cậu dạy tôi đi.”
Thang Chi Niệm quay đầu lại chớp chớp mắt với Cận Vu Thân, hơi mím môi mỉm cười, lại một vẻ mặt vô hại, giọng nói cũng ngọt ngào hơn rất nhiều.
Cận Vu Thân vô thức ngả người về phía sau, như sợ bị vấy bẩn, giống như mãnh thú tránh lũ vậy, cậu biết Thang Chi Niệm không đơn giản như bề ngoài.
Tuy nhiên, cậu lại muốn xem rốt cuộc cô có ý đồ gì.
“Được, tôi dạy cậu.”
Danh sách chương