"Hây, cuối cùng thì trời cũng tạnh mưa rồi."
"Sao? Mưa ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu à?"
"Cậu không biết đâu, tôi sợ mưa ở thành phố Hằng Dự lắm, mùa mưa có thể kéo dài cả tháng liền đấy, cậu tin không? Không ngờ mưa ở Tứ Xuyên cũng dữ dội như vậy." Tạ Bành Việt tựa người vào ghế sofa êm ái, châm một điếu thuốc, từ tầng 58 của tòa nhà Quốc Tế, trước mắt chỉ có màn sương mù mịt, không nhìn rõ toàn cảnh thành phố.
Tạ Bành Việt đứng dậy, bước về phía cửa sổ sát đất, anh ta mặc một bộ đồ thể thao, phong cách thời thượng, tóc nhuộm màu xám khói. Màu tóc và trang phục này, nếu người khác mặc sẽ là thảm họa, nhưng anh ta lại chinh phục nó một cách hoàn hảo.
Ngồi cạnh Tạ Bành Việt là người bạn bản địa ở Tứ Xuyên, cùng anh ta du học bên Mỹ - Barney, tên tiếng Trung là Ô Phong.
Ô Phong nói: "Trước trận mưa lớn này, Tứ Xuyên đã nửa năm rồi không có mưa."
"Thật không vậy?"
"Tôi vừa đến thì trời mưa, có được coi là cơn mưa đúng lúc không?"
"Sao lại không được chứ."
"Tối thế này rồi, Zak và Wilcox đang giở trò gì vậy?" Tạ Bành Việt cầm điện thoại trên bàn lên xem giờ, đã gần bảy giờ tối rồi.
Mùa hè ở Tứ Xuyên phải tám giờ tối mặt trời mới lặn, lúc này tuy đang mưa, nhưng trời vẫn còn sáng.
Đang nói chuyện, Diệp Khai Sướng đẩy cửa bước vào, vừa hay nghe thấy lời cằn nhằn của Tạ Bành Việt, liền nói: "Zak tắc đường, anh đói thì cứ ăn trước đi, sao còn như đứa trẻ ba tuổi thế."
Tạ Bành Việt chửi thề một câu, miệng ngậm điếu thuốc, quay đầu lại nhìn Diệp Khai Sướng với vẻ mặt không vui, "Wilcox, cậu đúng là tên mọt sách, mười năm rồi vẫn cái tính chanh chua như vậy."
Diệp Khai Sướng nhún vai, cởi áo khoác vest vắt lên ghế một cách tùy ý, anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng, kéo nhẹ cổ áo. Khuôn mặt sau cặp kính gọng vàng có vẻ chững chạc hơn so với những năm trước, nhưng anh ấy vẫn luôn là người có tính cách trầm lặng, ở tuổi hai mươi lăm, nhưng lại có sự trưởng thành vượt bậc so với tuổi tác.
Tạ Bành Việt khịt mũi: "Nhưng mà, cậu mặc vest thắt cà vạt trông cũng ra dáng đấy chứ, mà này, dân công sở các cậu đều phải ăn mặc lịch sự như vậy sao?"
Dân công sở? Anh dám gọi một giám đốc điều hành của tập đoàn là dân công sở?
"Vừa kết thúc cuộc họp cổ đông, chẳng lẽ lại ăn mặc như anh?" Diệp Khai Sướng liếc nhìn Tạ Bành Việt với vẻ mặt ghét bỏ, "Tóc tai anh làm sao thế kia?"
"Mới nhuộm hai hôm trước đấy, thế nào? Ngầu không?" Tạ Bành Việt vừa nói vừa vuốt ve mái tóc màu xám khói của mình, cố ý liếc mắt đưa tình với Diệp Khai Sướng.
Diệp Khai Sướng lạnh lùng: "Ngầu, bôi bác."
"Hừ, cậu đúng là gã đàn ông cổ hủ, vô vị." Tạ Bành Việt lắc đầu ngán ngẩm, dí tắt điếu thuốc trong tay, "Đúng rồi, cứ dăm ba bữa các cậu lại họp cổ đông, chẳng lẽ sắp phá sản rồi à?"
"Anh cút đi. Zak định tìm địa điểm để mở thêm vài studio nữa, bên Tứ Xuyên này chủ yếu phụ trách mảng giải trí điện ảnh. Cậu ấy định chuyển toàn bộ trụ sở chính ở Mỹ về nước, gần đây đang bàn bạc về những việc này."
"Này, hai người các cậu hợp tác làm ăn như vậy, làm tôi thấy mình thật vô dụng."
"Còn cần chúng tôi làm nền cho anh sao?"
Tạ Bành Việt nhún vai, không nói gì.
Nhân viên phục vụ gõ cửa bước vào, bưng khay thức ăn lên. Một bàn ăn với màu sắc đỏ rực, khiến nhà hàng sang trọng này cũng toát lên một chút hơi ấm của cuộc sống. Chỉ là, nhà hàng này lại rất cầu kỳ, mỗi món ăn đều được đựng trong những chiếc bát đĩa tinh xảo. Giống như những câu chuyện tiếp thị hiện nay, rõ ràng là những thứ bình thường nhất, nhưng lại phải được đóng gói cầu kỳ ba lớp bảy lớp.
Bóc bỏ lớp vỏ bọc tinh xảo bên ngoài, thì bên trong thực chất cũng chẳng khác nhau là mấy, thậm chí có khi còn không bằng quán ăn ven đường.
Ô Phong ngồi bên cạnh cười nói: "Sợ các cậu ăn cay không quen, nên đã đặc biệt dặn đầu bếp chỉ làm hơi cay thôi."
Diệp Khai Sướng không có ý kiến gì.
Tạ Bành Việt không phục: "Đừng, tôi ăn cay được, chỉ có Zak là nhõng nhẽo thôi. Cậu nói xem Zak đó, không ăn cay được còn đến Tứ Xuyên, chẳng lẽ không phải là vì..."
Đang nói thì cửa phòng VIP bị đẩy ra, nhân viên phục vụ dẫn theo người bước vào.
"Anh Cận mời đi lối này."
Tạ Bành Việt vội vàng đổi chủ đề, thò đầu ra cửa nhìn.
"Ồ, cuối cùng cũng đợi được sếp Zak của chúng ta rồi."
Tòa nhà cao tầng, cửa vừa mở ra, luồng không khí đối lưu tạo nên một cơn gió nhẹ, mang theo chút se lạnh.
Cận Vu Thân đến muộn, mặc một chiếc áo sơ mi trắng quần đen, cũng vừa mới từ cuộc họp cổ đông đến, nhưng quần áo của anh không được chỉn chu như Diệp Khai Sướng, tay áo sơ mi trắng xắn lên đến khuỷu tay, cà vạt không biết đã bị vứt ở xó xỉnh nào rồi, cúc áo cổ được cởi ra ba cúc, trông thật bất cần đời.
Thời gian đã mài giũa anh từng chút một, chàng trai ngông cuồng năm nào giờ đã trở thành tổng giám đốc tập đoàn FLF.
Không thể nói là quá bận rộn, nhưng để điều hành một tập đoàn, chắc chắn sẽ có rất nhiều việc lớn nhỏ bủa vây.
Hiện tại Diệp Khai Sướng đang giữ chức phó tổng giám đốc của tập đoàn FLF, là nhân vật số hai của tập đoàn.
Nhân viên phục vụ cung kính kéo ghế ra, Cận Vu Thân ngồi xuống, uể oải dựa lưng vào ghế, tự to toát ra khí chất bá đạo, vừa mở miệng đã hỏi: "Có thuốc lá không?"
Giọng nói trầm thấp, lười biếng, như thể vừa mới bị làn khói dày đặc lướt qua, càng làm nổi bật lên khí chất sắc bén bao trùm lấy con người anh.
Tạ Bành Việt ngồi đối diện Cận Vu Thân, đặt bao thuốc lá trước mặt lên bàn xoay, xoay về phía anh, nhưng lại nói với Diệp Khai Sướng với giọng điệu cà lơ phất phơ: "Wilcox làm ăn kiểu gì vậy? Sếp Zak hết thuốc cũng không mau đưa cho!"
Diệp Khai Sướng là người không động đến rượu chè, hiếm khi nói móc người khác: "Cứ để cậu ấy hút đi, cứ hút kiểu này, sớm muộn gì cũng bị ung thư phổi."
Tay Tạ Bành Việt đang xoay bàn xoay khựng lại, nhìn Cận Vu Thân: "Vậy sao được, tôi đưa thuốc cho cậu, chẳng phải là gián tiếp hại người sao?"
Cận Vu Thân khẽ nhướng mày, vẻ mặt vừa lưu manh vừa đáng ghét: "Sao? Không có bố ở đây thì không được à?"
Tạ Bành Việt: "Hút đi! Cậu mau hút đi! Hút lia lịa vào! Chết sớm siêu sinh sớm!"
Bữa tối hôm nay chỉ là cuộc gặp gỡ của những người bạn thân thiết, không bàn chuyện hợp tác, cũng không có lợi ích liên quan.
Bầu không khí rất thoải mái.
Ô Phong cười ngây ngô, "Thôi nào, ăn cơm trước đi, đồ ăn sắp nguội hết rồi."
Tạ Bành Việt cũng không khách sáo, cầm đũa lên gắp thức ăn. Cận Vu Thân thong thả mở bao thuốc lá, lấy một điếu đặt lên bàn gõ nhẹ. Trước tiên, anh trò chuyện với Diệp Khai Sướng một chút về công việc, dường như không có ý định vội vàng hút thuốc.
Tạ Bành Việt nghe không nổi nữa, bèn cong ngón tay gõ lên mặt bàn.
"Hai người nói chuyện xong chưa? Lúc ăn cơm thì tập trung ăn cơm đi, lải nhải cái gì thế."
Lúc này Cận Vu Thân mới ngừng nói chuyện công việc, châm thuốc, rít một hơi, hai má hóp lại, đôi mắt sâu thẳm khẽ nheo lại, trông cực kỳ lãng tử. Hơi thuốc trực tiếp được hít vào phổi, thuần thục và tự nhiên.
Rất nhanh, làn khói thuốc từ bờ môi mỏng manh bay ra, trong làn khói, Cận Vu Thân nhìn ra ngoài cửa sổ. Thật ra anh không nghiện thuốc lá lắm, thỉnh thoảng tâm trạng buồn chán thì hút một điếu, cũng không hẳn là để giải tỏa, nói chính xác là để giải phóng bản thân.
Trận mưa dai dẳng suốt một ngày một đêm, cuối cùng cũng đã tạnh vào lúc bảy giờ tối, muộn hơn hai tiếng so với dự báo thời tiết. Toàn thành phố như được bao phủ bởi một lớp hơi nước dày đặc, thực sự có chút giống với cảm giác ở thành phố Hằng Dự. Bản thân Tứ Xuyên và Hằng Dự đều là những thành phố phía Nam, đặc điểm khí hậu cũng khá giống nhau.
Cận Vu Thân không muốn ăn lắm, sau khi hút thuốc, uống một chút trà, anh thậm chí còn không động đũa.
Diệp Khai Sướng hỏi anh: "Sao vậy? Cay quá à?"
Cận Vu Thân lắc đầu: "Đừng bận tâm đến tôi."
Đã đến Tứ Xuyên hơn ba tháng, nhưng Cận Vu Thân vẫn chưa thể ăn cay được. Hoặc có thể nói, anh còn chưa từng thử. Anh có chuyên gia dinh dưỡng riêng, chế độ ăn uống đều do người có chuyên môn sắp xếp.
Xét về khía cạnh sức khỏe, ẩm thực Tứ Xuyên không được coi là quá lành mạnh. Tuy nhiên, "nhập gia tùy tục", chỉ là Cận Vu Thân chưa quen mà thôi.
Cận Vu Thân không quen, nhưng Tạ Bành Việt lại rất quen thuộc.
Vị cay kích thích khoang miệng và vị giác khiến máu người ta như sôi trào, toàn thân toát mồ hôi.
Tạ Bành Việt cay đến nỗi trán đẫm mồ hôi, khoang miệng như thể có một thùng thuốc nổ phát nổ, rất cần đồ uống lạnh để giải tỏa.
"Đúng rồi, tháng sau Hoyle Beck sẽ đến Trung Quốc tổ chức concert, các cậu còn nhớ buổi concert mà chúng ta đã cùng nhau đi xem tám năm trước không?"
Diệp Khai Sướng nhướng mày, ánh đèn phản chiếu trên tròng kính của anh ta, nhưng anh ta lại hỏi: "Lần này ai là nhà tổ chức?"
Tạ Bành Việt đặt ly nước xuống, vuốt ve mái tóc màu xám khói của mình: "Còn có thể là ai nữa? Chắc chắn là Kelsen - người có năng lực và tiềm lực tài chính hơn người rồi. Hơn nữa, tôi còn là giám đốc thiết kế sân khấu cho tour diễn vòng quanh thế giới của Hoyle Beck nữa đấy."
Cận Vu Thân khẽ mỉm cười, không tiếc lời khen ngợi: "Xem ra cần phải treo cho anh một tấm biển, người hâm mộ cũng phải xếp hàng tặng cờ thưởng cho anh rồi."
Tạ Bành Việt xua tay: "Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi mà."
Diệp Khai Sướng hỏi: "Ngày nào?"
"Mười sáu và mười bảy tháng Tám, hai đêm liên tiếp, để dành cho cậu một vé nhé?"
"Không cần đâu, tôi không có thời gian."
Tạ Bành Việt: "Zak thì sao?"
Cận Vu Thân không nói rõ.
Tạ Bành Việt có chút cảm thán, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Con người luôn thay đổi.
Vật đổi sao dời, dù tám năm sau Hoyle Beck có quay lại Trung Quốc tổ chức concert, nhưng họ đều đã có sự nghiệp riêng, sở thích cũng hoàn toàn khác.
Cảnh tượng ba người cùng nhau đi xem concert năm đó sẽ không bao giờ trở lại.
Màn đêm cuối cùng cũng buông xuống, gió nhẹ thổi bay hơi nước trong không khí, những vì sao lấp lánh lại tô điểm cho cả thành phố.
Vừa ăn tối xong, chuông cửa vang lên.
Thang Chi Niệm đang dọn dẹp bát đũa, Thẩm Tư nói: "Để tớ, để tớ."
Thang Chi Niệm liếc nhìn đôi chân của Thẩm Tư, hét lớn: "Thẩm Tư! Cậu có thể đi dép vào được không?"
"Đi ngay! Đi ngay!"
Thẩm Tư chạy lon ton ra mở cửa, thấy người đến là Cố Hình, cô cười chào hỏi: "Ồ, ngọn gió nào đưa Cố soái của chúng ta đến đây vậy?"
Cố Hình mỉm cười, giơ tay lắc lắc túi lớn túi nhỏ trên tay: "Mang cho hai người chút trái cây và quà công ty."
Thẩm Tư dẫn Cố Hình vào nhà, mối quan hệ của họ rất thân thiết, cũng không cần phải khách sáo gì, hỏi anh ta đã ăn cơm chưa.
Cố Hình mặc một bộ quần áo công sở có in logo công ty, vai rộng eo thon, anh ta đẹp trai, khiến cho bộ quần áo bình thường này trông như đồ hiệu. Anh ta là kỹ sư kỹ thuật trong một tập đoàn nằm trong top 500 thế giới, sau Tết đã được thăng chức, hiện là trưởng dự án cấp quản lý, thu nhập rất khá. Trước đây chính là nhờ Cố Hình giới thiệu mà Thang Chi Niệm mới vào được công ty lớn đó.
Thang Chi Niệm từ trong bếp đi ra, cũng hỏi cùng một câu: "Cậu ăn cơm chưa? Sao không gọi điện trước, chúng tôi để phần cho cậu."
"Tôi ăn rồi, lát nữa phải về công ty."
"Gấp vậy sao?" Thang Chi Niệm nhìn thấy túi lớn túi nhỏ mà Cố Hình mang đến, khẽ cau mày.
Cứ dăm ba bữa Cố Hình lại mang đồ đến cho cô, cô ngại nhận, bảo anh ta đừng mang đến nữa, nhưng tên ngốc này nhất quyết không nghe.
Cố Hình nói: "Đều là khách hàng tặng, một mình tôi ăn không hết, để cũng hỏng, chi bằng mang đến cho các cậu sớm."
"Cậu đi đi về về như vậy, tiền xăng cũng tốn kém lắm."
"Bạn học Thang, không thể tính toán như vậy được."
Thang Chi Niệm lắc đầu: "Lần sau còn mang đồ đến nữa, tôi sẽ đóng cửa không cho cậu vào luôn."
Tay cô đang đầy bọt xà phòng, xoay người đi vào bếp rửa bát, mặc kệ Cố Hình.
Thẩm Tư vui vẻ nói: "Cố soái, lần sau cậu đừng mang đến nữa, Thang Thang không ăn đâu, toàn là tôi ăn hết đấy."
"Vốn dĩ là mang cho hai cậu, cậu ăn hay Thang Thang ăn cũng như nhau cả."
"He he, Cố soái thật hào phóng!"
Mấy người họ có mối quan hệ rất tốt, bốn năm đại học, Cố Hình, Thang Chi Niệm, Thẩm Tư là bạn cùng trường.
Ban đầu Thang Chi Niệm cũng không biết Cố Hình học cùng trường với mình, mãi cho đến khi hai người tình cờ gặp nhau ở trường. Dù sao trước đây cũng đã từng gặp gỡ ở thành phố Hằng Dự, coi như là "bạn học cũ", sau khi gặp lại rất bất ngờ, nên cũng bắt đầu liên lạc với nhau.
Cố Hình luôn rất bận rộn, vừa phải học vừa phải đi làm thêm. Sau đó, anh ta cũng giới thiệu cho Thang Chi Niệm một công việc bán thời gian, dần dà, hai người ngày càng có nhiều điểm chung.
Cố Hình là người có năng lực, năm ba đại học đã đi thực tập bên ngoài, vào làm việc tại công ty lớn mà bây giờ anh ta đang làm, sau khi tốt nghiệp, anh ta được thăng chức trực tiếp, trở thành cánh tay phải của sếp.
Lần này anh ta đến chỉ là để đưa đồ cho hai cô gái, sau đó sẽ rời đi ngay.
Thang Chi Niệm rửa tay xong đi ra, gọi Cố Hình: "Chờ chút, tôi lấy cho cậu một thứ."
"Cái gì?"
Thang Chi Niệm vào phòng lấy đồ, đó là món quà lưu niệm mà cô đã mua khi đi công tác cùng sếp Edie lần trước, món đồ cũng không có giá trị lắm.
Cố Hình nhận lấy món đồ, nói lời cảm ơn với Thang Chi Niệm: "Vậy tôi đi nhé."
"Ừm, cậu đi đường cẩn thận."
Người vừa đi, Thẩm Tư liền như con chuột nhỏ chui ra dò xét.
"Cố soái đi rồi à?"
"Đi rồi."
Thẩm Tư mạnh dạn chui ra ngoài: "Thang Thang, rốt cuộc bây giờ hai người đang trong tình trạng gì vậy?"
"Không có gì cả."
"Tớ thật sự không hiểu nổi, người ta nói người yêu cũ gặp nhau thì đỏ mắt nhìn nhau, nhưng hai người chia tay rồi, quan hệ vẫn tốt như vậy sao?"
Thang Chi Niệm ngồi trên sofa lướt điện thoại, không ngẩng đầu lên: "Ai nói chia tay rồi là phải trở thành kẻ thù? Bây giờ bọn tớ chỉ là bạn bè bình thường, chỉ vậy thôi."
Thẩm Tư bĩu môi: "Tớ dám chắc, Cố Hình nhất định vẫn còn tình cảm với cậu."
Nghe vậy, động tác lướt điện thoại của Thang Chi Niệm khựng lại.
Cô và Cố Hình đã từng hẹn hò một thời gian, không lâu, chỉ ba tháng.
Nửa năm sau khi tốt nghiệp đại học, Thang Chi Niệm một mình mang ba lô lên đường du lịch, sau đó cô và Cố Hình trở thành đồng nghiệp, anh ta rất quan tâm chăm sóc cô, trong lòng cô cũng có chút rung động. Chuyện hẹn hò là do Thang Chi Niệm chủ động đề nghị.
Vào một buổi trưa bình thường, hai người bưng khay cơm, ngồi đối diện nhau trong căng tin, Thang Chi Niệm với giọng điệu như đang nói về thời tiết bên ngoài rất đẹp, hỏi Cố Hình: "Cậu có muốn thử hẹn hò với tôi không?"
Cố Hình khi đó suýt chút nữa làm rơi cả khay cơm, vốn là người điềm tĩnh, lúc này lại có vẻ lúng túng.
Thang Chi Niệm thấy vậy, chỉ nói: "Không được thì thôi, cậu đừng nghĩ nhiều."
Làm sao mà không nghĩ nhiều cho được?
Cố Hình không biết trong đầu cô nàng Thang Chi Niệm kỳ quái này đang nghĩ gì, nhưng anh ta biết rất rõ mình đang nghĩ gì.
"Sao lại không được! Thang Chi Niệm, chúng ta hẹn hò đi!"
Thế là hai người ở bên nhau.
Khoảng thời gian hẹn hò đó, có thể nói là giai đoạn thăng tiến trong sự nghiệp của Cố Hình, ngày nào anh ta cũng rất bận, nhưng dù có bận đến đâu, anh ta cũng sẽ dành thời gian để gặp Thang Chi Niệm.
Ngược lại, Thang Chi Niệm lại tỏ ra rất thoải mái, thậm chí cô còn thường xuyên quên mất mình có bạn trai là Cố Hình.
Họ đã từng nắm tay, cũng đã từng ôm nhau, cùng nhau xem một bộ phim, cũng thường xuyên hẹn hò riêng.
Nhưng vào một đêm tối mịt, khi Cố Hình đứng dưới gốc cây ngô đồng cao lớn định hôn Thang Chi Niệm, cô theo bản năng đã đẩy anh ta ra.
Cố Hình nghĩ là do mình quá vội vàng, dù sao cũng mới hẹn hò được ba tháng. Anh ta tự trách bản thân, xoa đầu cô, nói lời xin lỗi.
Nhưng ngày hôm sau, Thang Chi Niệm hẹn anh ta ra ngoài, rất thẳng thắn và bình tĩnh nói lời chia tay với anh ta.
Cô đã thử hẹn hò, thử chấp nhận, thử tiếp xúc thân mật, nhưng cơ thể dường như có phản ứng từ chối rất rõ ràng.
Vì vậy, cô không ép buộc bản thân nữa.
Một mình cũng chẳng có gì là không tốt.
May mắn là Cố Hình không phải kiểu đàn ông đeo bám người khác.
Thời còn đi học, có vô số cô gái theo đuổi anh ta, anh ta đẹp trai, sống sạch sẽ, ngoài thời gian học tập ra là nỗ lực kiếm tiền, phẩm chất tốt.
Sau khi đi làm, anh ta cũng là người có năng lực trong công ty, có thể trong thời gian ngắn ngủi hai năm, đã đạt được những thành tựu mà người khác có nỗ lực mười năm cũng chưa chắc có được.
Dù là ngoại hình hay năng lực công việc, Cố Hình đều không có gì để chê. Nhưng điều khiến Thang Chi Niệm trân trọng nhất, chính là phẩm chất của anh ta.
Thang Chi Niệm đặc biệt nhớ, khi hai người cùng nhau làm thêm, có một ngày, quán có một gia đình ba người ăn mặc giản dị bước vào. Cô con gái khóc lóc đòi ăn món bánh ngọt đắt nhất, nhưng người mẹ trẻ tuổi rõ ràng có chút ngượng ngùng, người bố bên cạnh thậm chí còn chửi bới, tình huống nhất thời trở nên rất khó xử.
Hôm đó Cố Hình trực tiếp phụ trách tiếp khách, đã khéo léo hóa giải sự ngại ngùng, anh ta dùng thẻ nhân viên của mình để được giảm giá một nửa cho họ, đồng thời giúp xoa dịu người bố đang nổi nóng.
Sau đó, Thang Chi Niệm hỏi Cố Hình lý do tại sao anh ta lại làm như vậy, anh ta thản nhiên nói: "Tuy tôi rất ghét hành vi của người bố đó, nhưng tôi không muốn tuổi thơ của cô bé ấy có điều gì tiếc nuối, vì vậy tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Ở một mức độ nào đó, Thang Chi Niệm rất ngưỡng mộ Cố Hình.
Chỉ là Thang Chi Niệm rất xin lỗi, anh ta không phải là người cô yêu.
*
Buổi sáng, sau khi hoàn thành công việc của mình, Thang Chi Niệm viết đơn xin nghỉ phép trên hệ thống.
Sếp Edie không có ở công ty, cô cũng không có nhiều việc.
Tan ca buổi trưa, Thang Chiệm cầm túi xách bước ra khỏi văn phòng. Điều hòa trong tòa nhà văn phòng bật quá lạnh, dù cô đã mặc áo dài quần dài, nhưng tay chân vẫn hơi lạnh. Hôm nay cô ăn mặc khá thoải mái, trang phục không có nhiều màu sắc, áo sơ mi trắng kết hợp với quần dài màu xám, mái tóc đen dài xõa xuống vai.
Ánh nắng mặt trời buổi trưa gay gắt, rõ ràng hôm qua trời mưa cả ngày, nhưng hơi nước dường như đã bốc hơi hết, chỉ còn lại cái nóng oi bức.
Thang Chi Niệm và Mill hẹn gặp nhau tại một nhà hàng ở ngoại ô thành phố, đi tàu điện ngầm khoảng hai mươi phút là đến nơi. Khi cô đến nơi, xe của Mill cũng vừa dừng trước cửa nhà hàng.
"Chị đã nói rồi, đến sớm còn hơn đến muộn mà!" Mill bước xuống xe, còn chưa kịp tháo kính râm. Chị mặc một chiếc váy len ôm sát, cao mét bảy, dáng người mảnh mai.
Thang Chi Niệm che ô, bước tới che cho Mill: "Sao thế, mới có mấy hôm không gặp mà chị lại xinh hơn vậy?"
Lời này khiến Mill bật cười, "Xinh đẹp gì chứ, ba mươi lăm tuổi rồi! Đã thành gái già rồi."
"Thôi đi, phụ nữ bốn mươi như một nhành hoa, bây giờ chị cùng lắm mới chỉ là nụ thôi."
"Chậc chậc chậc, miệng em bôi mật đấy à!"
"Nói thật lòng đấy." Vẻ mặt nghiêm túc của Thang Chi Niệm khiến người nghe càng cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhà hàng tên là Thanh Điền Nhất Phẩm, mang đậm phong cách vùng sông nước Giang Nam, đương nhiên, hương vị món ăn cũng thiên về thanh đạm kiểu Giang Nam.
Mill không phải người Tứ Xuyên, chị từ Giang Nam lấy chồng về đây, thỉnh thoảng cũng nhớ hương vị quê nhà, vì vậy đã tìm đến nơi này.
Phong cách không tệ, hương vị cũng ngon, giá cả lại càng không hề rẻ.
Hai người ngồi xuống gọi món trước, không vội bàn chuyện chính.
Đến khi ăn gần xong, Mill mới trực tiếp nói với Thang Chi Niệm: "Thư ký của tổng giám đốc tập đoàn FLF, lương cao gấp năm lần lương hiện tại của em."
Thang Chi Niệm thực sự bất ngờ: "Tại sao lại là em?"
"Còn tại sao nữa? Là do vị tổng giám đốc đó quá kén chọn, đến Tứ Xuyên ba tháng, đã thay ba thư ký rồi." Mill đưa một tập tài liệu cho Thang Chi Niệm, là giới thiệu về tập đoàn FLF, cơ cấu tập đoàn, v.v.
Thang Chi Niệm cúi đầu nghiêm túc xem xét.
Mill nói: "Thực ra yêu cầu của đối phương cũng không cao, bằng cấp đại học, thông thạo tiếng Nhật và tiếng Anh, có kinh nghiệm làm việc trên một năm, những điều này em đều đáp ứng đủ."
Thang Chi Niệm chắc chắn là động lòng, là một nhân viên văn phòng, điều liên quan trực tiếp nhất đến cô chính là tiền lương. Tuy nhiên, hiện tại cô vẫn còn những băn khoăn khác.
Đã làm việc dưới trướng sếp Edie một năm, cô đã học hỏi được rất nhiều điều, và cũng rất biết ơn sếp.
"Để em vào nhà vệ sinh một lát." Thang Chi Niệm nói.
Mill gật đầu: "Đi đi."
Trang trí của Thanh Điền Nhất Phẩm toát lên vẻ tinh tế trong từng chi tiết, từ chậu cây nhỏ cho đến việc chú trọng đến sự riêng tư của khách hàng. Giữa mỗi bàn ăn đều có vách ngăn bằng tre hoặc rèm che, không gian mờ ảo, yên tĩnh, trong cái nóng oi ả của mùa hè như có một luồng gió mát lạnh.
Lối đi vào nhà vệ sinh còn được ngăn cách bởi một bức tường nước bằng kính, hương thơm cao cấp thoang thoảng trong không khí.
Khi Thang Chi Niệm từ nhà vệ sinh đi ra, cô nhìn thấy một bóng người đứng ở bức tường nước bằng kính.
Người đàn ông đứng quay lưng về phía cô, tay đút túi quần, đường nét khuôn mặt sắc sảo, dường như không có quá nhiều thay đổi.
Dù không nhìn rõ, nhưng vẫn toát lên khí chất bất cần đời, bờ vai rộng lớn như chống đỡ cả một vùng sương mù.
Anh như đang ở trong màn sương, khiến người ta không thể nhìn rõ.
Bước chân của Thang Chi Niệm khựng lại, cứ ngỡ mình hoa mắt.
Theo bản năng, cô muốn tiến lại gần hơn, để nhìn cho rõ.
"Zak, ở đây!"
Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía xa.
Âm thanh đó đã đánh thức Thang Chi Niệm, khiến bước chân cô lại một lần nữa khựng lại.
"Wilcox đâu?"
"Đã đến từ sớm rồi, ở phòng VIP tầng hai."
"Lát nữa tôi lên."
Giọng nói trầm thấp, đều đều, như vọng lại từ nơi núi rừng xa xôi, rõ ràng cô tưởng rằng mình đã quên từ lâu, nhưng nó vẫn đánh thẳng vào sâu thẳm trái tim cô.
Cận Vu Thân mặc một bộ đồ thể thao màu trắng xám, sải bước chân dài, đi vòng qua bức tường nước bằng kính.
Tim Thang Chi Niệm đập thình thịch, lòng bàn tay lạnh toát, theo bản năng lùi lại phía sau. Nhưng do sơ ý, cô đã làm đổ lọ nước hoa đặt trên bồn rửa tay. Cô không kịp quan tâm nhiều như vậy, vội vàng đẩy cửa nhà vệ sinh nữ.
Một tiếng "choảng" giòn tan.
Nhân viên phục vụ nhanh nhẹn lập tức chạy đến, hỏi người đàn ông đang đứng bên cạnh bồn rửa tay: "Thưa anh, anh không sao chứ?"
"Tôi không sao."
Cách một cánh cửa gỗ, giọng nói của anh truyền đến rõ ràng, khàn đặc như nhuốm một tầng sương mù.
"Sao? Mưa ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu à?"
"Cậu không biết đâu, tôi sợ mưa ở thành phố Hằng Dự lắm, mùa mưa có thể kéo dài cả tháng liền đấy, cậu tin không? Không ngờ mưa ở Tứ Xuyên cũng dữ dội như vậy." Tạ Bành Việt tựa người vào ghế sofa êm ái, châm một điếu thuốc, từ tầng 58 của tòa nhà Quốc Tế, trước mắt chỉ có màn sương mù mịt, không nhìn rõ toàn cảnh thành phố.
Tạ Bành Việt đứng dậy, bước về phía cửa sổ sát đất, anh ta mặc một bộ đồ thể thao, phong cách thời thượng, tóc nhuộm màu xám khói. Màu tóc và trang phục này, nếu người khác mặc sẽ là thảm họa, nhưng anh ta lại chinh phục nó một cách hoàn hảo.
Ngồi cạnh Tạ Bành Việt là người bạn bản địa ở Tứ Xuyên, cùng anh ta du học bên Mỹ - Barney, tên tiếng Trung là Ô Phong.
Ô Phong nói: "Trước trận mưa lớn này, Tứ Xuyên đã nửa năm rồi không có mưa."
"Thật không vậy?"
"Tôi vừa đến thì trời mưa, có được coi là cơn mưa đúng lúc không?"
"Sao lại không được chứ."
"Tối thế này rồi, Zak và Wilcox đang giở trò gì vậy?" Tạ Bành Việt cầm điện thoại trên bàn lên xem giờ, đã gần bảy giờ tối rồi.
Mùa hè ở Tứ Xuyên phải tám giờ tối mặt trời mới lặn, lúc này tuy đang mưa, nhưng trời vẫn còn sáng.
Đang nói chuyện, Diệp Khai Sướng đẩy cửa bước vào, vừa hay nghe thấy lời cằn nhằn của Tạ Bành Việt, liền nói: "Zak tắc đường, anh đói thì cứ ăn trước đi, sao còn như đứa trẻ ba tuổi thế."
Tạ Bành Việt chửi thề một câu, miệng ngậm điếu thuốc, quay đầu lại nhìn Diệp Khai Sướng với vẻ mặt không vui, "Wilcox, cậu đúng là tên mọt sách, mười năm rồi vẫn cái tính chanh chua như vậy."
Diệp Khai Sướng nhún vai, cởi áo khoác vest vắt lên ghế một cách tùy ý, anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng, kéo nhẹ cổ áo. Khuôn mặt sau cặp kính gọng vàng có vẻ chững chạc hơn so với những năm trước, nhưng anh ấy vẫn luôn là người có tính cách trầm lặng, ở tuổi hai mươi lăm, nhưng lại có sự trưởng thành vượt bậc so với tuổi tác.
Tạ Bành Việt khịt mũi: "Nhưng mà, cậu mặc vest thắt cà vạt trông cũng ra dáng đấy chứ, mà này, dân công sở các cậu đều phải ăn mặc lịch sự như vậy sao?"
Dân công sở? Anh dám gọi một giám đốc điều hành của tập đoàn là dân công sở?
"Vừa kết thúc cuộc họp cổ đông, chẳng lẽ lại ăn mặc như anh?" Diệp Khai Sướng liếc nhìn Tạ Bành Việt với vẻ mặt ghét bỏ, "Tóc tai anh làm sao thế kia?"
"Mới nhuộm hai hôm trước đấy, thế nào? Ngầu không?" Tạ Bành Việt vừa nói vừa vuốt ve mái tóc màu xám khói của mình, cố ý liếc mắt đưa tình với Diệp Khai Sướng.
Diệp Khai Sướng lạnh lùng: "Ngầu, bôi bác."
"Hừ, cậu đúng là gã đàn ông cổ hủ, vô vị." Tạ Bành Việt lắc đầu ngán ngẩm, dí tắt điếu thuốc trong tay, "Đúng rồi, cứ dăm ba bữa các cậu lại họp cổ đông, chẳng lẽ sắp phá sản rồi à?"
"Anh cút đi. Zak định tìm địa điểm để mở thêm vài studio nữa, bên Tứ Xuyên này chủ yếu phụ trách mảng giải trí điện ảnh. Cậu ấy định chuyển toàn bộ trụ sở chính ở Mỹ về nước, gần đây đang bàn bạc về những việc này."
"Này, hai người các cậu hợp tác làm ăn như vậy, làm tôi thấy mình thật vô dụng."
"Còn cần chúng tôi làm nền cho anh sao?"
Tạ Bành Việt nhún vai, không nói gì.
Nhân viên phục vụ gõ cửa bước vào, bưng khay thức ăn lên. Một bàn ăn với màu sắc đỏ rực, khiến nhà hàng sang trọng này cũng toát lên một chút hơi ấm của cuộc sống. Chỉ là, nhà hàng này lại rất cầu kỳ, mỗi món ăn đều được đựng trong những chiếc bát đĩa tinh xảo. Giống như những câu chuyện tiếp thị hiện nay, rõ ràng là những thứ bình thường nhất, nhưng lại phải được đóng gói cầu kỳ ba lớp bảy lớp.
Bóc bỏ lớp vỏ bọc tinh xảo bên ngoài, thì bên trong thực chất cũng chẳng khác nhau là mấy, thậm chí có khi còn không bằng quán ăn ven đường.
Ô Phong ngồi bên cạnh cười nói: "Sợ các cậu ăn cay không quen, nên đã đặc biệt dặn đầu bếp chỉ làm hơi cay thôi."
Diệp Khai Sướng không có ý kiến gì.
Tạ Bành Việt không phục: "Đừng, tôi ăn cay được, chỉ có Zak là nhõng nhẽo thôi. Cậu nói xem Zak đó, không ăn cay được còn đến Tứ Xuyên, chẳng lẽ không phải là vì..."
Đang nói thì cửa phòng VIP bị đẩy ra, nhân viên phục vụ dẫn theo người bước vào.
"Anh Cận mời đi lối này."
Tạ Bành Việt vội vàng đổi chủ đề, thò đầu ra cửa nhìn.
"Ồ, cuối cùng cũng đợi được sếp Zak của chúng ta rồi."
Tòa nhà cao tầng, cửa vừa mở ra, luồng không khí đối lưu tạo nên một cơn gió nhẹ, mang theo chút se lạnh.
Cận Vu Thân đến muộn, mặc một chiếc áo sơ mi trắng quần đen, cũng vừa mới từ cuộc họp cổ đông đến, nhưng quần áo của anh không được chỉn chu như Diệp Khai Sướng, tay áo sơ mi trắng xắn lên đến khuỷu tay, cà vạt không biết đã bị vứt ở xó xỉnh nào rồi, cúc áo cổ được cởi ra ba cúc, trông thật bất cần đời.
Thời gian đã mài giũa anh từng chút một, chàng trai ngông cuồng năm nào giờ đã trở thành tổng giám đốc tập đoàn FLF.
Không thể nói là quá bận rộn, nhưng để điều hành một tập đoàn, chắc chắn sẽ có rất nhiều việc lớn nhỏ bủa vây.
Hiện tại Diệp Khai Sướng đang giữ chức phó tổng giám đốc của tập đoàn FLF, là nhân vật số hai của tập đoàn.
Nhân viên phục vụ cung kính kéo ghế ra, Cận Vu Thân ngồi xuống, uể oải dựa lưng vào ghế, tự to toát ra khí chất bá đạo, vừa mở miệng đã hỏi: "Có thuốc lá không?"
Giọng nói trầm thấp, lười biếng, như thể vừa mới bị làn khói dày đặc lướt qua, càng làm nổi bật lên khí chất sắc bén bao trùm lấy con người anh.
Tạ Bành Việt ngồi đối diện Cận Vu Thân, đặt bao thuốc lá trước mặt lên bàn xoay, xoay về phía anh, nhưng lại nói với Diệp Khai Sướng với giọng điệu cà lơ phất phơ: "Wilcox làm ăn kiểu gì vậy? Sếp Zak hết thuốc cũng không mau đưa cho!"
Diệp Khai Sướng là người không động đến rượu chè, hiếm khi nói móc người khác: "Cứ để cậu ấy hút đi, cứ hút kiểu này, sớm muộn gì cũng bị ung thư phổi."
Tay Tạ Bành Việt đang xoay bàn xoay khựng lại, nhìn Cận Vu Thân: "Vậy sao được, tôi đưa thuốc cho cậu, chẳng phải là gián tiếp hại người sao?"
Cận Vu Thân khẽ nhướng mày, vẻ mặt vừa lưu manh vừa đáng ghét: "Sao? Không có bố ở đây thì không được à?"
Tạ Bành Việt: "Hút đi! Cậu mau hút đi! Hút lia lịa vào! Chết sớm siêu sinh sớm!"
Bữa tối hôm nay chỉ là cuộc gặp gỡ của những người bạn thân thiết, không bàn chuyện hợp tác, cũng không có lợi ích liên quan.
Bầu không khí rất thoải mái.
Ô Phong cười ngây ngô, "Thôi nào, ăn cơm trước đi, đồ ăn sắp nguội hết rồi."
Tạ Bành Việt cũng không khách sáo, cầm đũa lên gắp thức ăn. Cận Vu Thân thong thả mở bao thuốc lá, lấy một điếu đặt lên bàn gõ nhẹ. Trước tiên, anh trò chuyện với Diệp Khai Sướng một chút về công việc, dường như không có ý định vội vàng hút thuốc.
Tạ Bành Việt nghe không nổi nữa, bèn cong ngón tay gõ lên mặt bàn.
"Hai người nói chuyện xong chưa? Lúc ăn cơm thì tập trung ăn cơm đi, lải nhải cái gì thế."
Lúc này Cận Vu Thân mới ngừng nói chuyện công việc, châm thuốc, rít một hơi, hai má hóp lại, đôi mắt sâu thẳm khẽ nheo lại, trông cực kỳ lãng tử. Hơi thuốc trực tiếp được hít vào phổi, thuần thục và tự nhiên.
Rất nhanh, làn khói thuốc từ bờ môi mỏng manh bay ra, trong làn khói, Cận Vu Thân nhìn ra ngoài cửa sổ. Thật ra anh không nghiện thuốc lá lắm, thỉnh thoảng tâm trạng buồn chán thì hút một điếu, cũng không hẳn là để giải tỏa, nói chính xác là để giải phóng bản thân.
Trận mưa dai dẳng suốt một ngày một đêm, cuối cùng cũng đã tạnh vào lúc bảy giờ tối, muộn hơn hai tiếng so với dự báo thời tiết. Toàn thành phố như được bao phủ bởi một lớp hơi nước dày đặc, thực sự có chút giống với cảm giác ở thành phố Hằng Dự. Bản thân Tứ Xuyên và Hằng Dự đều là những thành phố phía Nam, đặc điểm khí hậu cũng khá giống nhau.
Cận Vu Thân không muốn ăn lắm, sau khi hút thuốc, uống một chút trà, anh thậm chí còn không động đũa.
Diệp Khai Sướng hỏi anh: "Sao vậy? Cay quá à?"
Cận Vu Thân lắc đầu: "Đừng bận tâm đến tôi."
Đã đến Tứ Xuyên hơn ba tháng, nhưng Cận Vu Thân vẫn chưa thể ăn cay được. Hoặc có thể nói, anh còn chưa từng thử. Anh có chuyên gia dinh dưỡng riêng, chế độ ăn uống đều do người có chuyên môn sắp xếp.
Xét về khía cạnh sức khỏe, ẩm thực Tứ Xuyên không được coi là quá lành mạnh. Tuy nhiên, "nhập gia tùy tục", chỉ là Cận Vu Thân chưa quen mà thôi.
Cận Vu Thân không quen, nhưng Tạ Bành Việt lại rất quen thuộc.
Vị cay kích thích khoang miệng và vị giác khiến máu người ta như sôi trào, toàn thân toát mồ hôi.
Tạ Bành Việt cay đến nỗi trán đẫm mồ hôi, khoang miệng như thể có một thùng thuốc nổ phát nổ, rất cần đồ uống lạnh để giải tỏa.
"Đúng rồi, tháng sau Hoyle Beck sẽ đến Trung Quốc tổ chức concert, các cậu còn nhớ buổi concert mà chúng ta đã cùng nhau đi xem tám năm trước không?"
Diệp Khai Sướng nhướng mày, ánh đèn phản chiếu trên tròng kính của anh ta, nhưng anh ta lại hỏi: "Lần này ai là nhà tổ chức?"
Tạ Bành Việt đặt ly nước xuống, vuốt ve mái tóc màu xám khói của mình: "Còn có thể là ai nữa? Chắc chắn là Kelsen - người có năng lực và tiềm lực tài chính hơn người rồi. Hơn nữa, tôi còn là giám đốc thiết kế sân khấu cho tour diễn vòng quanh thế giới của Hoyle Beck nữa đấy."
Cận Vu Thân khẽ mỉm cười, không tiếc lời khen ngợi: "Xem ra cần phải treo cho anh một tấm biển, người hâm mộ cũng phải xếp hàng tặng cờ thưởng cho anh rồi."
Tạ Bành Việt xua tay: "Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi mà."
Diệp Khai Sướng hỏi: "Ngày nào?"
"Mười sáu và mười bảy tháng Tám, hai đêm liên tiếp, để dành cho cậu một vé nhé?"
"Không cần đâu, tôi không có thời gian."
Tạ Bành Việt: "Zak thì sao?"
Cận Vu Thân không nói rõ.
Tạ Bành Việt có chút cảm thán, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Con người luôn thay đổi.
Vật đổi sao dời, dù tám năm sau Hoyle Beck có quay lại Trung Quốc tổ chức concert, nhưng họ đều đã có sự nghiệp riêng, sở thích cũng hoàn toàn khác.
Cảnh tượng ba người cùng nhau đi xem concert năm đó sẽ không bao giờ trở lại.
Màn đêm cuối cùng cũng buông xuống, gió nhẹ thổi bay hơi nước trong không khí, những vì sao lấp lánh lại tô điểm cho cả thành phố.
Vừa ăn tối xong, chuông cửa vang lên.
Thang Chi Niệm đang dọn dẹp bát đũa, Thẩm Tư nói: "Để tớ, để tớ."
Thang Chi Niệm liếc nhìn đôi chân của Thẩm Tư, hét lớn: "Thẩm Tư! Cậu có thể đi dép vào được không?"
"Đi ngay! Đi ngay!"
Thẩm Tư chạy lon ton ra mở cửa, thấy người đến là Cố Hình, cô cười chào hỏi: "Ồ, ngọn gió nào đưa Cố soái của chúng ta đến đây vậy?"
Cố Hình mỉm cười, giơ tay lắc lắc túi lớn túi nhỏ trên tay: "Mang cho hai người chút trái cây và quà công ty."
Thẩm Tư dẫn Cố Hình vào nhà, mối quan hệ của họ rất thân thiết, cũng không cần phải khách sáo gì, hỏi anh ta đã ăn cơm chưa.
Cố Hình mặc một bộ quần áo công sở có in logo công ty, vai rộng eo thon, anh ta đẹp trai, khiến cho bộ quần áo bình thường này trông như đồ hiệu. Anh ta là kỹ sư kỹ thuật trong một tập đoàn nằm trong top 500 thế giới, sau Tết đã được thăng chức, hiện là trưởng dự án cấp quản lý, thu nhập rất khá. Trước đây chính là nhờ Cố Hình giới thiệu mà Thang Chi Niệm mới vào được công ty lớn đó.
Thang Chi Niệm từ trong bếp đi ra, cũng hỏi cùng một câu: "Cậu ăn cơm chưa? Sao không gọi điện trước, chúng tôi để phần cho cậu."
"Tôi ăn rồi, lát nữa phải về công ty."
"Gấp vậy sao?" Thang Chi Niệm nhìn thấy túi lớn túi nhỏ mà Cố Hình mang đến, khẽ cau mày.
Cứ dăm ba bữa Cố Hình lại mang đồ đến cho cô, cô ngại nhận, bảo anh ta đừng mang đến nữa, nhưng tên ngốc này nhất quyết không nghe.
Cố Hình nói: "Đều là khách hàng tặng, một mình tôi ăn không hết, để cũng hỏng, chi bằng mang đến cho các cậu sớm."
"Cậu đi đi về về như vậy, tiền xăng cũng tốn kém lắm."
"Bạn học Thang, không thể tính toán như vậy được."
Thang Chi Niệm lắc đầu: "Lần sau còn mang đồ đến nữa, tôi sẽ đóng cửa không cho cậu vào luôn."
Tay cô đang đầy bọt xà phòng, xoay người đi vào bếp rửa bát, mặc kệ Cố Hình.
Thẩm Tư vui vẻ nói: "Cố soái, lần sau cậu đừng mang đến nữa, Thang Thang không ăn đâu, toàn là tôi ăn hết đấy."
"Vốn dĩ là mang cho hai cậu, cậu ăn hay Thang Thang ăn cũng như nhau cả."
"He he, Cố soái thật hào phóng!"
Mấy người họ có mối quan hệ rất tốt, bốn năm đại học, Cố Hình, Thang Chi Niệm, Thẩm Tư là bạn cùng trường.
Ban đầu Thang Chi Niệm cũng không biết Cố Hình học cùng trường với mình, mãi cho đến khi hai người tình cờ gặp nhau ở trường. Dù sao trước đây cũng đã từng gặp gỡ ở thành phố Hằng Dự, coi như là "bạn học cũ", sau khi gặp lại rất bất ngờ, nên cũng bắt đầu liên lạc với nhau.
Cố Hình luôn rất bận rộn, vừa phải học vừa phải đi làm thêm. Sau đó, anh ta cũng giới thiệu cho Thang Chi Niệm một công việc bán thời gian, dần dà, hai người ngày càng có nhiều điểm chung.
Cố Hình là người có năng lực, năm ba đại học đã đi thực tập bên ngoài, vào làm việc tại công ty lớn mà bây giờ anh ta đang làm, sau khi tốt nghiệp, anh ta được thăng chức trực tiếp, trở thành cánh tay phải của sếp.
Lần này anh ta đến chỉ là để đưa đồ cho hai cô gái, sau đó sẽ rời đi ngay.
Thang Chi Niệm rửa tay xong đi ra, gọi Cố Hình: "Chờ chút, tôi lấy cho cậu một thứ."
"Cái gì?"
Thang Chi Niệm vào phòng lấy đồ, đó là món quà lưu niệm mà cô đã mua khi đi công tác cùng sếp Edie lần trước, món đồ cũng không có giá trị lắm.
Cố Hình nhận lấy món đồ, nói lời cảm ơn với Thang Chi Niệm: "Vậy tôi đi nhé."
"Ừm, cậu đi đường cẩn thận."
Người vừa đi, Thẩm Tư liền như con chuột nhỏ chui ra dò xét.
"Cố soái đi rồi à?"
"Đi rồi."
Thẩm Tư mạnh dạn chui ra ngoài: "Thang Thang, rốt cuộc bây giờ hai người đang trong tình trạng gì vậy?"
"Không có gì cả."
"Tớ thật sự không hiểu nổi, người ta nói người yêu cũ gặp nhau thì đỏ mắt nhìn nhau, nhưng hai người chia tay rồi, quan hệ vẫn tốt như vậy sao?"
Thang Chi Niệm ngồi trên sofa lướt điện thoại, không ngẩng đầu lên: "Ai nói chia tay rồi là phải trở thành kẻ thù? Bây giờ bọn tớ chỉ là bạn bè bình thường, chỉ vậy thôi."
Thẩm Tư bĩu môi: "Tớ dám chắc, Cố Hình nhất định vẫn còn tình cảm với cậu."
Nghe vậy, động tác lướt điện thoại của Thang Chi Niệm khựng lại.
Cô và Cố Hình đã từng hẹn hò một thời gian, không lâu, chỉ ba tháng.
Nửa năm sau khi tốt nghiệp đại học, Thang Chi Niệm một mình mang ba lô lên đường du lịch, sau đó cô và Cố Hình trở thành đồng nghiệp, anh ta rất quan tâm chăm sóc cô, trong lòng cô cũng có chút rung động. Chuyện hẹn hò là do Thang Chi Niệm chủ động đề nghị.
Vào một buổi trưa bình thường, hai người bưng khay cơm, ngồi đối diện nhau trong căng tin, Thang Chi Niệm với giọng điệu như đang nói về thời tiết bên ngoài rất đẹp, hỏi Cố Hình: "Cậu có muốn thử hẹn hò với tôi không?"
Cố Hình khi đó suýt chút nữa làm rơi cả khay cơm, vốn là người điềm tĩnh, lúc này lại có vẻ lúng túng.
Thang Chi Niệm thấy vậy, chỉ nói: "Không được thì thôi, cậu đừng nghĩ nhiều."
Làm sao mà không nghĩ nhiều cho được?
Cố Hình không biết trong đầu cô nàng Thang Chi Niệm kỳ quái này đang nghĩ gì, nhưng anh ta biết rất rõ mình đang nghĩ gì.
"Sao lại không được! Thang Chi Niệm, chúng ta hẹn hò đi!"
Thế là hai người ở bên nhau.
Khoảng thời gian hẹn hò đó, có thể nói là giai đoạn thăng tiến trong sự nghiệp của Cố Hình, ngày nào anh ta cũng rất bận, nhưng dù có bận đến đâu, anh ta cũng sẽ dành thời gian để gặp Thang Chi Niệm.
Ngược lại, Thang Chi Niệm lại tỏ ra rất thoải mái, thậm chí cô còn thường xuyên quên mất mình có bạn trai là Cố Hình.
Họ đã từng nắm tay, cũng đã từng ôm nhau, cùng nhau xem một bộ phim, cũng thường xuyên hẹn hò riêng.
Nhưng vào một đêm tối mịt, khi Cố Hình đứng dưới gốc cây ngô đồng cao lớn định hôn Thang Chi Niệm, cô theo bản năng đã đẩy anh ta ra.
Cố Hình nghĩ là do mình quá vội vàng, dù sao cũng mới hẹn hò được ba tháng. Anh ta tự trách bản thân, xoa đầu cô, nói lời xin lỗi.
Nhưng ngày hôm sau, Thang Chi Niệm hẹn anh ta ra ngoài, rất thẳng thắn và bình tĩnh nói lời chia tay với anh ta.
Cô đã thử hẹn hò, thử chấp nhận, thử tiếp xúc thân mật, nhưng cơ thể dường như có phản ứng từ chối rất rõ ràng.
Vì vậy, cô không ép buộc bản thân nữa.
Một mình cũng chẳng có gì là không tốt.
May mắn là Cố Hình không phải kiểu đàn ông đeo bám người khác.
Thời còn đi học, có vô số cô gái theo đuổi anh ta, anh ta đẹp trai, sống sạch sẽ, ngoài thời gian học tập ra là nỗ lực kiếm tiền, phẩm chất tốt.
Sau khi đi làm, anh ta cũng là người có năng lực trong công ty, có thể trong thời gian ngắn ngủi hai năm, đã đạt được những thành tựu mà người khác có nỗ lực mười năm cũng chưa chắc có được.
Dù là ngoại hình hay năng lực công việc, Cố Hình đều không có gì để chê. Nhưng điều khiến Thang Chi Niệm trân trọng nhất, chính là phẩm chất của anh ta.
Thang Chi Niệm đặc biệt nhớ, khi hai người cùng nhau làm thêm, có một ngày, quán có một gia đình ba người ăn mặc giản dị bước vào. Cô con gái khóc lóc đòi ăn món bánh ngọt đắt nhất, nhưng người mẹ trẻ tuổi rõ ràng có chút ngượng ngùng, người bố bên cạnh thậm chí còn chửi bới, tình huống nhất thời trở nên rất khó xử.
Hôm đó Cố Hình trực tiếp phụ trách tiếp khách, đã khéo léo hóa giải sự ngại ngùng, anh ta dùng thẻ nhân viên của mình để được giảm giá một nửa cho họ, đồng thời giúp xoa dịu người bố đang nổi nóng.
Sau đó, Thang Chi Niệm hỏi Cố Hình lý do tại sao anh ta lại làm như vậy, anh ta thản nhiên nói: "Tuy tôi rất ghét hành vi của người bố đó, nhưng tôi không muốn tuổi thơ của cô bé ấy có điều gì tiếc nuối, vì vậy tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Ở một mức độ nào đó, Thang Chi Niệm rất ngưỡng mộ Cố Hình.
Chỉ là Thang Chi Niệm rất xin lỗi, anh ta không phải là người cô yêu.
*
Buổi sáng, sau khi hoàn thành công việc của mình, Thang Chi Niệm viết đơn xin nghỉ phép trên hệ thống.
Sếp Edie không có ở công ty, cô cũng không có nhiều việc.
Tan ca buổi trưa, Thang Chiệm cầm túi xách bước ra khỏi văn phòng. Điều hòa trong tòa nhà văn phòng bật quá lạnh, dù cô đã mặc áo dài quần dài, nhưng tay chân vẫn hơi lạnh. Hôm nay cô ăn mặc khá thoải mái, trang phục không có nhiều màu sắc, áo sơ mi trắng kết hợp với quần dài màu xám, mái tóc đen dài xõa xuống vai.
Ánh nắng mặt trời buổi trưa gay gắt, rõ ràng hôm qua trời mưa cả ngày, nhưng hơi nước dường như đã bốc hơi hết, chỉ còn lại cái nóng oi bức.
Thang Chi Niệm và Mill hẹn gặp nhau tại một nhà hàng ở ngoại ô thành phố, đi tàu điện ngầm khoảng hai mươi phút là đến nơi. Khi cô đến nơi, xe của Mill cũng vừa dừng trước cửa nhà hàng.
"Chị đã nói rồi, đến sớm còn hơn đến muộn mà!" Mill bước xuống xe, còn chưa kịp tháo kính râm. Chị mặc một chiếc váy len ôm sát, cao mét bảy, dáng người mảnh mai.
Thang Chi Niệm che ô, bước tới che cho Mill: "Sao thế, mới có mấy hôm không gặp mà chị lại xinh hơn vậy?"
Lời này khiến Mill bật cười, "Xinh đẹp gì chứ, ba mươi lăm tuổi rồi! Đã thành gái già rồi."
"Thôi đi, phụ nữ bốn mươi như một nhành hoa, bây giờ chị cùng lắm mới chỉ là nụ thôi."
"Chậc chậc chậc, miệng em bôi mật đấy à!"
"Nói thật lòng đấy." Vẻ mặt nghiêm túc của Thang Chi Niệm khiến người nghe càng cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhà hàng tên là Thanh Điền Nhất Phẩm, mang đậm phong cách vùng sông nước Giang Nam, đương nhiên, hương vị món ăn cũng thiên về thanh đạm kiểu Giang Nam.
Mill không phải người Tứ Xuyên, chị từ Giang Nam lấy chồng về đây, thỉnh thoảng cũng nhớ hương vị quê nhà, vì vậy đã tìm đến nơi này.
Phong cách không tệ, hương vị cũng ngon, giá cả lại càng không hề rẻ.
Hai người ngồi xuống gọi món trước, không vội bàn chuyện chính.
Đến khi ăn gần xong, Mill mới trực tiếp nói với Thang Chi Niệm: "Thư ký của tổng giám đốc tập đoàn FLF, lương cao gấp năm lần lương hiện tại của em."
Thang Chi Niệm thực sự bất ngờ: "Tại sao lại là em?"
"Còn tại sao nữa? Là do vị tổng giám đốc đó quá kén chọn, đến Tứ Xuyên ba tháng, đã thay ba thư ký rồi." Mill đưa một tập tài liệu cho Thang Chi Niệm, là giới thiệu về tập đoàn FLF, cơ cấu tập đoàn, v.v.
Thang Chi Niệm cúi đầu nghiêm túc xem xét.
Mill nói: "Thực ra yêu cầu của đối phương cũng không cao, bằng cấp đại học, thông thạo tiếng Nhật và tiếng Anh, có kinh nghiệm làm việc trên một năm, những điều này em đều đáp ứng đủ."
Thang Chi Niệm chắc chắn là động lòng, là một nhân viên văn phòng, điều liên quan trực tiếp nhất đến cô chính là tiền lương. Tuy nhiên, hiện tại cô vẫn còn những băn khoăn khác.
Đã làm việc dưới trướng sếp Edie một năm, cô đã học hỏi được rất nhiều điều, và cũng rất biết ơn sếp.
"Để em vào nhà vệ sinh một lát." Thang Chi Niệm nói.
Mill gật đầu: "Đi đi."
Trang trí của Thanh Điền Nhất Phẩm toát lên vẻ tinh tế trong từng chi tiết, từ chậu cây nhỏ cho đến việc chú trọng đến sự riêng tư của khách hàng. Giữa mỗi bàn ăn đều có vách ngăn bằng tre hoặc rèm che, không gian mờ ảo, yên tĩnh, trong cái nóng oi ả của mùa hè như có một luồng gió mát lạnh.
Lối đi vào nhà vệ sinh còn được ngăn cách bởi một bức tường nước bằng kính, hương thơm cao cấp thoang thoảng trong không khí.
Khi Thang Chi Niệm từ nhà vệ sinh đi ra, cô nhìn thấy một bóng người đứng ở bức tường nước bằng kính.
Người đàn ông đứng quay lưng về phía cô, tay đút túi quần, đường nét khuôn mặt sắc sảo, dường như không có quá nhiều thay đổi.
Dù không nhìn rõ, nhưng vẫn toát lên khí chất bất cần đời, bờ vai rộng lớn như chống đỡ cả một vùng sương mù.
Anh như đang ở trong màn sương, khiến người ta không thể nhìn rõ.
Bước chân của Thang Chi Niệm khựng lại, cứ ngỡ mình hoa mắt.
Theo bản năng, cô muốn tiến lại gần hơn, để nhìn cho rõ.
"Zak, ở đây!"
Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía xa.
Âm thanh đó đã đánh thức Thang Chi Niệm, khiến bước chân cô lại một lần nữa khựng lại.
"Wilcox đâu?"
"Đã đến từ sớm rồi, ở phòng VIP tầng hai."
"Lát nữa tôi lên."
Giọng nói trầm thấp, đều đều, như vọng lại từ nơi núi rừng xa xôi, rõ ràng cô tưởng rằng mình đã quên từ lâu, nhưng nó vẫn đánh thẳng vào sâu thẳm trái tim cô.
Cận Vu Thân mặc một bộ đồ thể thao màu trắng xám, sải bước chân dài, đi vòng qua bức tường nước bằng kính.
Tim Thang Chi Niệm đập thình thịch, lòng bàn tay lạnh toát, theo bản năng lùi lại phía sau. Nhưng do sơ ý, cô đã làm đổ lọ nước hoa đặt trên bồn rửa tay. Cô không kịp quan tâm nhiều như vậy, vội vàng đẩy cửa nhà vệ sinh nữ.
Một tiếng "choảng" giòn tan.
Nhân viên phục vụ nhanh nhẹn lập tức chạy đến, hỏi người đàn ông đang đứng bên cạnh bồn rửa tay: "Thưa anh, anh không sao chứ?"
"Tôi không sao."
Cách một cánh cửa gỗ, giọng nói của anh truyền đến rõ ràng, khàn đặc như nhuốm một tầng sương mù.
Danh sách chương