Bất kỳ mối quan hệ nào lúc ban đầu đều không thể thiếu giai đoạn mài giũa.
Vấn đề cần mài giũa đầu tiên của Thang Chi Niệm và Cận Vu Thân đã xuất hiện.
Hai người ở nhà ba ngày ba đêm, ngày đêm đảo lộn, ngoài ăn uống ra, ban công, nhà bếp, bồn rửa mặt... đều lưu lại dấu vết của họ.
Lúc này, Thang Chi Niệm nhận ra một vấn đề.
“Cận Vu Thân, anh phải tiết chế!”
Trọng điểm trong câu nói của cô là Cận Vu Thân “anh”, không phải là “chúng ta”.
Không có đất cày hỏng, chỉ có trâu mệt chết.
Lúc đó, Thang Chi Niệm ngồi trên giường ôm hai đầu gối, nhìn vết bầm tím trên đầu gối, đưa tay chọc chọc, híp mắt, thật sự hơi đau.
Dấu vết đó là do tư thế nào để lại, cả hai đều hiểu rõ.
Cận Vu Thân tìm thuốc mỡ, bế Thang Chi Niệm ngồi lên đùi mình, dùng tăm bông chấm một ít thuốc mỡ bôi lên cho cô, cuối cùng trực tiếp dùng tay, dùng nhiệt độ của ngón tay từ từ thoa đều thuốc mỡ.
Thực ra, không chạm vào cũng không cảm thấy đau, nhưng sau khi bôi thuốc mỡ, một cảm giác mát lạnh, dễ chịu lan ra đầu gối Thang Chi Niệm.
Trên thực tế, đầu gối Cận Vu Thân cũng có một số vết tích, nhưng da anh dày, không rõ ràng như Thang Chi Niệm.
“Đầu gối đàn ông có vàng”, quỳ trời, quỳ đất, quỳ vợ, quỳ trên giường, quỳ trên ghế sofa, quỳ trên thảm. Tóm lại, số lần anh để Thang Chi Niệm quỳ chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Đỡ hơn chưa?” Cận Vu Thân ra vẻ đau lòng, còn lời nói của Thang Chi Niệm về việc tiết chế, anh hoàn toàn coi như không nghe thấy.
Thang Chi Niệm cần phải nhắc nhở anh thêm lần nữa: “Anh có nghe thấy em vừa nói gì không?”
“Không nghe thấy.” Không một chữ nào là Cận Vu Thân muốn nghe.
Thang Chi Niệm tức giận đấm vào vai Cận Vu Thân: “Có thể giao tiếp đàng hoàng được không?”
Muốn giao tiếp đàng hoàng phải không? Cận Vu Thân cũng không phải là người không nói lý lẽ: “Vậy được, một ngày một lần.”
“Một ngày một lần?”
“Ừm, không có chỗ cho em mặc cả nữa.” Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của Cận Vu Thân, “Cưng à, em có thể suy nghĩ cho anh một chút không? Sáu năm, tổng cộng là hơn hai nghìn một trăm ngày, em thì có thể chơi đồ chơi tình dục, tìm bạn trai, còn anh? Anh giữ mình trong sạch vì em bao nhiêu năm nay, ngay cả một người phụ nữ xa lạ cũng không thèm nhìn.”
“Em đâu có cấm anh nhìn phụ nữ.” Thang Chi Niệm lẩm bẩm.
Cận Vu Thân không nghe rõ: “Em nói gì?”
Thang Chi Niệm chớp chớp mắt: “Được rồi! Vậy thì một ngày một lần, nhưng phần của hôm nay đã dùng hết lúc một giờ sáng rồi.”
Cận Vu Thân chơi ăn gian: “Bắt đầu từ ngày mai.”
Thang Chi Niệm nghiêm mặt: “Cận Vu Thân!”
“Được rồi được rồi, nghe em nghe em.”
Dù sao bây giờ cũng đã sáu giờ chiều, cách ngày mới chỉ còn chưa đầy sáu tiếng nữa.
Một lúc sau, Cận Vu Thân nhận được một cuộc điện thoại, anh vừa đi tìm dép lê cho Thang Chi Niệm, vừa kẹp điện thoại vào tai, tiện tay nhặt miếng vải mỏng rơi dưới đất lên.
Anh đáp lại người ở đầu dây bên kia: “Mẹ về rồi sao?”
Nói xong, anh quỳ một gối xuống, giúp Thang Chi Niệm đi dép.
Thang Chi Niệm thấy sắc mặt Cận Vu Thân khi nghe điện thoại khá vui vẻ, đoán là người quen.
Đợi Cận Vu Thân cúp điện thoại, cô hỏi anh là ai, anh nói: “Là Diệp Như Chi.”
“Là cô à! Cô về rồi sao?”
“Vừa hạ cánh, nói là muốn tổ chức triển lãm tranh ở trong nước, hỏi anh có muốn cùng ăn tối không.” Cận Vu Thân ném điện thoại lên giường, xoay người nắm lấy tay Thang Chi Niệm, hỏi ý kiến cô, “Đi không?”
“Đi chứ, lâu rồi em không gặp cô.”
“Vậy được.”
Thang Chi Niệm rất thích Diệp Như Chi, đã nhiều năm không gặp, trong thời gian đó cũng không liên lạc với nhau.
Cô hỏi Cận Vu Thân: “Bây giờ cô sống thế nào?”
“Mẹ hả, đương nhiên là tiêu diêu tự tại, muốn làm gì thì làm, nghe nói đang hẹn hò với một anh chàng kém hai mươi tuổi.”
“Kém hai mươi tuổi?” Mắt Thang Chi Niệm sáng lên, “Vậy chẳng phải cũng chỉ hơn anh vài tuổi thôi sao?”
“Ừ.”
“Cô giỏi quá!”
Cận Vu Thân tặc lưỡi: “Vậy mà đã giỏi rồi à?”
Thang Chi Niệm không cảm thấy có gì không ổn, phần lớn đàn ông đều có thể tìm bạn gái kém hai mươi tuổi, tại sao phụ nữ lại không thể tìm bạn trai kém hai mươi tuổi?
Nhưng Thang Chi Niệm có chút tò mò: “Người đó làm nghề gì vậy?”
“Cũng là làm nghệ thuật.”
“Có khi nào anh ta ham mê thứ gì của mẹ anh không?”
“Ham mê gì? Ham mê tiền? Ham mê sắc?” Cận Vu Thân khịt mũi coi thường, “Vậy thì cứ để anh ta ham mê đi, Diệp Như Chi không nuôi nổi trai bao sao?”
“Nói như vậy, anh cũng đồng ý để mẹ anh tìm trai bao à?”
“Cái này phải xem định nghĩa thế nào, nếu đối với Diệp Như Chi mà nói, người đó có thể thỏa mãn nhu cầu của bà ấy, lại có thể mang đến cho bà ấy giá trị tinh thần, bà ấy vui vẻ, vậy thì tại sao anh phải ngăn cản? Hơn nữa, anh cũng không có quyền ngăn cản.”
Thang Chi Niệm gật đầu, cảm thấy rất có lý.
Cận Vu Thân đột nhiên nheo mắt, nhìn Thang Chi Niệm: “Em dẹp bỏ ý định tìm trai bao đi.”
“Tại sao? Anh hai mặt!”
“Muốn tìm cũng được, đợi anh chết rồi hãy nói.”
Tự dưng nói đến chuyện chết chóc làm gì, Thang Chi Niệm bĩu môi: “Không nói chuyện này nữa, anh giúp em xem nên mặc bộ nào để đi gặp mẹ anh thì phù hợp hơn.”
Lần này Thang Chi Niệm đi gặp Diệp Như Chi không chỉ với thân phận con gái của Thang Nguyên, mà cô còn là bạn gái hiện tại của Cận Vu Thân.
Lúc ở một mình, Thang Chi Niệm không quá cầu kỳ trong cách ăn mặc, cũng không theo đuổi hàng hiệu, mùa hè mặc áo phông mấy chục tệ cũng có thể toát lên vẻ thanh thuần, xinh đẹp.
“Em muốn mặc gì thì mặc, miễn sao em thấy vui là được, không cần phải chiều theo ý Diệp Như Chi.” Cận Vu Thân lười biếng dựa vào tủ quần áo trong phòng thay đồ, không can thiệp vào việc ăn mặc của Thang Chi Niệm, cũng cho cô đủ tự tin.
Cận Vu Thân có tính chiếm hữu rất mạnh đối với Thang Chi Niệm, nhưng anh thật sự chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trói buộc hay hạn chế cô, chỉ riêng về chuyện ăn mặc, cô muốn mặc áo hai dây hay áo crop top, anh đều có thể chấp nhận, miễn là cô vui vẻ.
Mới hôm qua thôi, Cận Vu Thân đã cho người mang đến rất nhiều quần áo hàng hiệu, tất cả đều vừa vặn với Thang Chi Niệm, cũng là mẫu mới nhất của mùa này.
Quần áo rất nhiều, Thang Chi Niệm chọn đến hoa cả mắt. Cô chỉ có một thân một mình, e rằng cả mùa hè này cũng không mặc hết được. Hơn nữa, cô cũng không sống ở Hằng Dự, đến lúc đó lại phải đóng gói gửi đến Tứ Xuyên. Căn phòng cô thuê chỉ bé tí, căn bản không chứa được nhiều đồ như vậy.
“Cận Vu Thân, đừng tặng quần áo cho em nữa, nghe thấy chưa?”
“Không nghe thấy.”
“Vấn đề là, anh mua nhiều như vậy, em cũng mặc không hết.”
“Vậy thì em tặng người khác.”
“Tiền của anh nhiều đến mức không biết tiêu vào đâu à?”
“Không nhận ra là anh yêu em sao, đồ ngốc.”
Yêu một người là luôn cảm thấy mắc nợ, Cận Vu Thân có thể hiểu rõ điều này. Thật ra, từ rất lâu trước đây, Cận Vu Thân tưởng chừng như ngây thơ, bồng bột luôn vô thức muốn giúp đỡ Thang Chi Niệm. Lúc đó, anh bảo cô chạy vặt cho mình để đổi lấy thù lao cao, không ai nhận ra đó là một kiểu yêu thích.
Anh luôn muốn dành những thứ tốt đẹp nhất cho Thang Chi Niệm, thậm chí còn có suy nghĩ điên rồ muốn bù đắp hết những thiếu sót sáu năm qua.
Hai người ăn mặc chỉnh tề ra khỏi cửa, trời đã tối.
Cuối cùng, Thang Chi Niệm chọn một bộ trang phục mang hơi hướng Trung Hoa, chất liệu hơi mỏng, cúc áo là nút thắt Trung Quốc, váy dài qua gối, tôn lên đôi chân thon dài, trắng nõn.
Cận Vu Thân nhất quyết muốn mặc đồ đôi với cô, cũng chọn một bộ trang phục Trung Hoa.
Nhà hàng được đặt trước cũng là một nhà hàng Trung Hoa rất cổ kính, cách bài trí rất sang trọng.
Từ xa, Thang Chi Niệm đã nhìn thấy Diệp Như Chi.
Diệp Như Chi ngồi một mình trong một phòng riêng ở đại sảnh, đang cúi đầu xem điện thoại, có lẽ là hơi bị lão thị, bà cầm điện thoại ra xa, nheo mắt nhìn màn hình. Nhưng xét về ngoại hình, bà để tóc dài ngang eo, uốn xoăn bồng bềnh, quyến rũ, mặc áo hai dây, kết hợp với quần ống rộng. Thoạt nhìn, chẳng khác gì cô gái đôi mươi.
Từ xa, Thang Chi Niệm chào hỏi Diệp Như Chi: “Cô Diệp.”
Nghe thấy tiếng gọi, Diệp Như Chi liền đặt điện thoại xuống, nhìn về phía Thang Chi Niệm và đứng dậy đón cô.
“Niệm Niệm, lâu rồi không gặp.”
Thang Chi Niệm đi đến gần Diệp Như Chi, hai người ôm nhau.
Khi tách ra, Diệp Như Chi nhìn Thang Chi Niệm từ trên xuống dưới, gật đầu: “Càng ngày càng xinh đẹp! Sao lại để thằng nhóc Zak kia lợi dụng chứ!”
“Cũng không bằng cô, cô dưỡng nhan thế nào vậy? Sao trông trẻ hơn trước kia thế?” Thang Chi Niệm cảm thấy sự thoải mái, tự tại toát ra từ Diệp Như Chi không phải là điều mà phụ nữ ở độ tuổi này có thể có được.
Cận Vu Thân đứng bên cạnh, không chen vào được:“…”
Diệp Như Chi nhướng mày: “Có thể là do được trai trẻ tưới nhuần? Có thể là do thẩm mỹ? Ai mà biết được.”
Thang Chi Niệm hóng hớt: “Trai trẻ? Có dẫn theo không ạ?”
Diệp Như Chi: “Cháu muốn gặp à? Hay là muốn cô giới thiệu cho?”
Cận Vu Thân không nghe nổi nữa, đưa tay gõ nhẹ lên bàn nhắc nhở: “Thôi nào, đừng dạy hư con gái nhà người ta.”
Anh thản nhiên ngồi xuống, hai chân dang rộng, mặc bộ trang phục Trung Hoa thêu hoa văn tinh xảo, trông thật sự giống cậu ấm nhà giàu thời dân quốc.
Diệp Như Chi nghe vậy liền trợn mắt: “Ở đây chỉ có con là hư hỏng nhất. Đừng tưởng mẹ không biết mấy chuyện con làm ở Mỹ mấy năm nay.”
Sắc mặt Cận Vu Thân thay đổi: “Bớt nói vài câu đi, không ai coi mẹ bị câm đâu.”
Anh không muốn để Thang Chi Niệm biết về cuộc sống sa đọa của mình ở Mỹ.
Quá khứ đã qua rồi, dù là đau khổ hay bi thương, cũng không cần phải nhắc lại quá nhiều.
Thang Chi Niệm giả vờ như không nghe thấy, sau khi ngồi xuống, cô rót trà cho Diệp Như Chi.
Những gì cần biết cô đều đã biết gần hết, trước đây còn thấy hơi khó tin, nhưng bây giờ lại càng cảm thấy là thật. Cô không dám suy nghĩ sâu về chuyện này, càng nghĩ càng thấy áy náy với Cận Vu Thân.
Diệp Như Chi bảo Thang Chi Niệm đừng bận tâm: “Chén trà này cô nhất định sẽ uống, nhưng không phải bây giờ.”
Thang Chi Niệm cười: “Chuyện tương lai, ai nói trước được chứ.”
Diệp Như Chi đồng ý: “Cũng đúng.”
Cận Vu Thân cười khẩy: “Diệp Như Chi, rốt cuộc mẹ là mẹ của ai vậy? Không muốn bế cháu nữa à?”
Diệp Như Chi nhún vai, ra vẻ không quan tâm: “Cái này phải xem ý Niệm Niệm chứ, nếu con bé không muốn sinh con, con cũng không thể ép buộc con bé.”
Cận Vu Thân vốn dĩ cũng không nghĩ đến chuyện ép buộc Thang Chi Niệm làm gì.
Được rồi, một mình anh không đấu lại hai người phụ nữ, tốt nhất là nên im lặng.
Trong lúc ăn cơm, Cận Vu Thân nhận được một cuộc điện thoại, tiện thể tránh xa hai người phụ nữ đang “hợp tác” với nhau, đi ra ngoài nghe máy.
Thấy Cận Vu Thân đi rồi, Diệp Như Chi rót cho Thang Chi Niệm một chén trà: “Không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, lúc đó hai đứa còn là những đứa trẻ con.”
Thang Chi Niệm cười: “Bây giờ cũng là trẻ con thôi mà.”
“Niệm Niệm, còn nhớ lúc trước cô đã nói với cháu, sau này cháu gặp khó khăn gì ở thành phố Hằng Dự, đều có thể đến tìm cô, nhưng cháu chưa bao giờ tìm cô.”
Thang Chi Niệm lắc đầu: “Cô đã giúp cháu và mẹ cháu quá nhiều rồi, từ khi mẹ cháu vào làm việc ở nhà họ Cận, không chỉ trả hết số nợ cờ bạc khổng lồ của bố cháu, mà còn cho cháu cơ hội đến thành phố lớn này học tập.”
“Cháu biết, cô không nói đến chuyện này.” Diệp Như Chi như nhớ đến điều gì đó, “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, việc cho cháu học ở trường quốc tế Hằng Dự, thực ra ban đầu không phải là ý của cô.”
Thang Chi Niệm nhấp một ngụm trà, trong mắt thoáng vẻ nghi hoặc.
Diệp Như Chi nói: “Nói chính xác, duyên phận của cháu và Zak bắt đầu từ một câu nói của Zak. Cô còn nhớ, chiều hôm đó, cô than phiền với Zak rằng khó tìm được giúp việc ưng ý. Cháu biết đấy, cô thật sự rất thích mẹ cháu. Thang Nguyên làm việc rất cẩn thận, luôn sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy trước cả cô. Có bà ấy ở bên cạnh, cô cảm thấy rất yên tâm.”
Hôm đó, Cận Vu Thân ngồi trên sofa chơi game, bề ngoài có vẻ không quan tâm đến lời than phiền của Diệp Như Chi, nhưng cuối cùng lại thản nhiên nói: “Mẹ ngốc thật đấy, nếu Thang Nguyên đã muốn về quê ôn thi đại học với con gái thì mẹ cứ đón con gái bà ấy đến trường quốc tế Hằng Dự học là được rồi, dù sao trường học cũng chẳng thiếu chỗ cho cô ấy.”
Câu nói này đã thức tỉnh Diệp Như Chi.
“Cháu có tin vào duyên phận không?” Diệp Như Chi hỏi Thang Chi Niệm.
Câu hỏi này ngay lập tức kéo suy nghĩ của Thang Chi Niệm trở về mùa hè năm đó, lần đầu tiên cô đến thành phố Hằng Dự, bước vào Cận gia, nhìn thấy cậu con trai được cưng chiều nhất Cận gia đang chơi bóng rổ ở sân sau.
Lúc đó, Cận Vu Thân mười bảy tuổi, kiêu ngạo, bất cần, sở hữu một gương mặt tuấn tú.
Cô luôn cho rằng anh không phải là người dễ gần, nhưng sau khi tiếp xúc, cô phát hiện ra anh chỉ là một cậu ấm được nuông chiều, thực chất rất lương thiện, trong sáng.
Trên thế giới này thật sự có duyên phận sao?
Thang Chi Niệm lắc đầu, rồi lại gật đầu, cô không phải là người mê tín, cũng không có cảm nhận gì sâu sắc về điều này.
Chia tay bao nhiêu năm, thực ra cô đã không còn hy vọng gì về tương lai của hai người, cô biết thân phận của hai người chênh lệch rất lớn.
Nhưng Cận Vu Thân luôn âm thầm sắp đặt mọi thứ cho cuộc gặp gỡ này.
Diệp Như Chi nói: “Trên thế giới có hàng tỷ người, hai đứa cách xa nhau ngàn dặm, nhưng lại có thể sống chung dưới một mái nhà, chẳng phải đây cũng là một kiểu duyên phận sao?”
Thang Chi Niệm nghe vậy liền ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Cận Vu Thân nghe điện thoại xong, đi về phía này. Anh mang vẻ mặt lạnh lùng, cao quý, đôi mắt màu hổ phách luôn toát lên vẻ thờ ơ, khinh thường, nhưng khi nhìn cô, anh khẽ nhướng mày, trong mắt như có ánh sáng lấp lánh.
Danh sách chương