Đinh Thường Y hỏi liền một mạch:
– Tại sao ngài tham gia Vô Sư Môn? Tại sao ngài cứu chúng tôi? Ngài muốn hại chúng tôi hay muốn cứu chúng tôi? Làm sao ngài biết chúng tôi bị oan uổng? Rõ ràng biết chúng tôi bị oan uổng tại sao ngài còn trơ mắt nhìn Quan đại ca chết, nhìn Vô Sư Môn bị hủy? Rốt cuộc ngài muốn làm gì? Ngài đến đây làm gì? Ngài còn muốn làm gì nữa? Mọi người đều đang chờ Lãnh Huyết trả lời.
“Chúng ta phải đi thôi”. Lãnh Huyết nói:
“Vừa đi vừa nói, bằng không truy binh sẽ lại đến, để bị vây lại lần nữa thì khó lòng mà đột vây được”.
Đôi mắt đẹp của Đinh Thường Y liếc xéo chàng một cái, hỏi:
– Có một chuyện, ngài nhất định phải trả lời rồi mới đi.
Đinh Thường Y nói vậy đương nhiên rất vô lý, bởi vì đi hay không chỉ quan hệ tới an nguy của nàng, Cao Phong Lượng và Đường Khẩn, còn về Lãnh Huyết có đi hay không thì gần như hoàn toàn không khẩn yếu, Đinh Thường Y lại nhất định bắt chàng phải trả lời câu hỏi của nàng mới đi. Bất quá, câu nói này từ miệng của Đinh Thường Y nói ra, lại không hề khiến người ta có cảm giác bá đạo, chỉ như một vị tiểu tỷ tỷ đang đùa nhau với đệ đệ của mình mà thôi.
– Ngài đang sợ một người?
Mục quang Lãnh Huyết đột nhiên sắc lạnh.
– Ngài đang sợ ai?
Đồng tử Lãnh Huyết co thắt lại.
Hồi lâu sau, chàng mới đáp:
– Lý Huyền Y.
Ba chữ này vừa thổ ra, phảng phất như ba miếng băng cùng lúc đập vào mặt Đinh, Cao, Đường ba người.
Cao Phong Lượng thất thanh nói:
– Bộ Thần Lý Huyền Y ...!
Lãnh Huyết lắc đầu:
– Ông ta không phải Bộ Thần, Bộ Thần là Liễu Kích Yên năm xưa, còn ông ta là Vương trong những người như chúng ta, chúng ta đều gọi ông ta là Bộ Vương ...
Bộ Thần Liễu Kích Yên ba năm trước trong vụ "Hung Thủ" biết pháp, phạm pháp, cuối cùng tự mình hại mình, chết dưới kiếm của Lãnh Huyết.
Trước đây Lãnh Huyết luôn bị người đời cho rằng chàng không xứng đáng ở trong Thiên Hạ Tứ Đại Danh Bộ, nhưng kể từ sau trận chiến đó, địa vị của chàng trong Tứ Đại Danh Bộ liền trở nên không kém gì so với ba người kia.
Đinh Thường Y nói:
– Năm xưa Bộ Thần Liễu Kích Yên cũng chết trong tay ngài, bây giờ chỉ một Bộ Vương nhỏ bé ...
Lãnh Huyết ngắt lời:
– Võ công của Bộ Vương không thể xem thường, không thể đem so sánh với Liễu Kích Yên ... Tuy ông ta chưa gặp ta bao giờ, nhưng bảy năm trước, nhờ ông ta và thế thúc cùng khởi tấu Thánh Thượng, tiến cử chúng ta, nên chúng ta mới có thể thuận lợi mà thăng làm bộ khoái của Thánh Thượng, có quyền tiền trảm hậu tấu ...
Ngữ điệu của chàng hơi cao lên một chút:
– Ta giết Liễu Kích Yên bởi vì hắn lợi dụng việc công để trả thù riêng, lạm dụng chức quyền ... Bộ Vương thì không giống vậy, ông ta là một bộ khoái tốt, tận trung với Thánh Thượng và chức trách của mình.
Hai mắt chàng sáng rực lên:
– Gia Cát tiên sinh trước đây thường khuyên răn chúng ta, phải học tập hai vị bộ đầu tiền bối, một vị là Thần Bộ Lưu Độc Phong, vị thứ hai chính là Bộ Vương Lý Huyền Y ...
Đinh Thường Y mỉm cười nói:
– Ta biết, ngài sợ Lý Huyền Y, một là vì ông ta là thần tượng của ngài, hai là vì ông ta là trưởng bối của ngài, ba là vì ông ta đức hạnh cao vợi, thêm vào đó võ công của ông ta cao ...
Lãnh Huyết tiếp lời:
– Cao không thể dò.
Đinh Thường Y nói:
– Vậy ngài đi đi.
Lãnh Huyết ngạc nhiên:
– Ta đi?
Đinh Thường Y nói:
– Ta không hy vọng ngài vì chúng ta mà phải mạo hiểm và khó xử.
Lãnh Huyết nói:
– Thế gian có chuyện khó khăn tất sẽ có phương pháp để khắc phục khó khăn.
Đinh Thường Y ngập ngừng:
– Nhưng ông ta là trưởng bối của ngài ...
Lãnh Huyết cắt lời:
– Các người là bằng hữu của ta.
Lãnh Huyết cố chấp mà khẳng định nói:
– Lịch triều đến nay đã có quá nhiều án oan rồi. Vô luận là đối kháng với ai, ta cũng quyết không để án oan tiếp tục diễn ra nữa.
Trong đêm vang lên một tiếng ngựa hí.
Tiếng gió rì rào.
Đinh Thường Y không nói gì thêm với Lãnh Huyết nữa, quay đầu lại hỏi Cao Phong Lượng và Đường Khẩn:
– Các người định đi đâu?
Cao Phong Lượng và Đường Khẩn dị khẩu đồng thanh nói:
– Tiêu cục.
Đinh Thường Y mày liễu nhướng lên:
– Thế nhưng ... có lẽ tất cả bộ khoái đều tập trung ở đó đợi chúng ta quay lại ...
Cao Phong Lượng thở dài, cúi đầu nói:
– Nhưng chúng ta không thể không về đó.
Đường Khẩn cũng kiên quyết gật đầu:
– Chúng ta nhất định phải về đó một chuyến.
Lãnh Huyết không hỏi tại sao.
Chàng chỉ nói một tiếng:
– Được.
Về Thần Uy Tiêu Cục tức là đồng nghĩa với:
Biết rõ núi có hổ, nhưng vẫn khăng khăng lên núi.
Thần Uy Tiêu Cục là tiêu cục bị huyện lão gia Thanh Điền huyện đích thân hạ lệnh niêm phong, mà cục chủ của Thần Uy Tiêu Cục sớm đã bị lùng bắt khắp nơi, còn về tiêu đầu Báo Tử Đảm Đường Khẩn cũng là tử tù vượt ngục.
Quan binh vây công phỉ đảng không bắt được lãnh tụ, Đinh Thường Y và Đường Khẩn đào thoát, tự nhiên sẽ nghi ngờ bọn họ trở về Thần Uy Tiêu Cục ở Thanh Điền trấn, như vậy chuyến đi này thực quả hung đa cát thiểu.
Chỉ là Cao Phong Lượng và Đường Khẩn lại không thể không đi chuyến này.
Cao Phong Lượng biết Lãnh Huyết và Đinh Thường Y đi cùng ông ta chuyến này chẳng khác nào tống tử, vì vậy trên đường đi ông không thể không giải thích:
– Ta nhất định phải về một chuyến.
– Sau trận chiến Bắc Hạn Sa, tiêu ngân bị cướp, ta đã nhiều lần muốn trở về, nhưng quan phủ đã không nói lý do niêm phong tiêu cục, còn phái binh canh giữ, hơn nữa lại vẽ hình ta truy nã khắp nơi. Ta cũng muốn ra đầu thú, nhưng lại nghe nói mấy vị huynh đệ còn sống sót sau trận chiến đó, một khi bị bắt về liền không phân trắng đen mà đã dụng hình, hoặc bị xử tử, vì vậy ta thủy chung vẫn tiềm phục ở gần đại lao, vừa không dám quay về, lại không dám vọng động ...
– Về sau, ta thấy đại lao hỏa quang rợp trời, có biến động lớn, liền bí mật đến đó, thấy Đinh cô nương và Đường Khẩn huynh đệ xông ra ngoài ... Ta thấy Đinh cô nương, liền nhớ đến chuyện Quan Phi Độ Quan đại ca gần đây hiên ngang vào ngục, biết rằng bằng hữu Vô Sư Môn đã có hành động ...
– Trong Vô Sư Môn ta có một vị lão huynh đệ, chính là Viên Phi, nên ta đến Cúc Hồng Viện tìm Viên Phi để thăm dò hạ lạc của Đường Khẩn huynh đệ, không ngờ vừa hay gặp phải quan binh tấn công các bằng hữu Vô Sư Môn, ta nghĩ Cúc Hồng Viện tất hẳn có chuyện, nên lập tức chạy đến trước, vừa hay gặp phải ...
Tình hình sau đó chính là Cao Phong Lượng đánh ngã một tên nha dịch, lấy quan phục của y, bịt mặt cứu thoát Đường Khẩn.
– Nhưng từ khi vụ án xảy ra đến nay, ta trước giờ vẫn chưa quay lại tiêu cục ...
chuyến này, dù thoát thân được, chỉ sợ mười năm sau chưa chắc gì đã quay lại được, cũng không biết đến ngày nào tháng nào mới có thể rửa sạch nỗi oan ... Vạn nhất sự việc bất thành ... lão bà và hài tử, nhất định thương tâm vô hạn. Thế nào ta cũng phải về gặp mặt họ một lần, nói mấy câu chia tay, bảo nàng không cần phải đợi ta, mà hãy cải giá theo người khác thì ta mới an tâm ...
Bốn người bốn ngựa dừng lại ở dịch trạm nghỉ ngơi. Lúc nửa đêm gần sáng này chính là lúc tối tăm nhất của một đêm.
Gió sớm thổi làm y phục bốn người dính sát vào thân người.
Sương sớm giống như một biển mây bồng bềnh, đây một đám, kia một đám, phảng phất như đã ngưng kết thành vật cứng, nhưng lại ly hợp vô thường.
Đường Khẩn dựa lưng vào gốc cây đa, lấy tay gõ nhè nhẹ lên thân cây.
Lãnh Huyết đứng cạnh ngựa, chắp tay nhìn ngắm màn sương phiêu diêu bất định.
Đinh Thường Y ngây ngây nhìn điểm hồng quang yếu ớt từ nén nhang dưới đất mà nàng vừa cắm xuống phát ra, một hồi lâu sau, nàng mới khôi phục lại tinh thần bình thường, cất bước lại gần Cao Phong Lượng đang tràn đầy tâm sự, nói:
– Kỳ thực, chuyến đi này có thể chỉ là tạm biệt, dẫu sau ... có Lãnh bộ đầu ở đây, y sẽ giúp chúng ta rửa sạch nỗi hàm oan.
Cao Phong Lượng cười khổ:
– Lãnh bộ đầu đã giúp chúng ta quá nhiều rồi.
Đường Khẩn nghiên đầu nhìn quay, chỉ thấy Lãnh Huyết đang đứng, tựa như một bức tượng đồng.
Cánh tay đặt sau lưng của chàng đã nắm lại thành quyền.
Đường Khẩn cảm thấy con người trước đây đã từng là một tiểu huynh đệ của mình này có lúc lại lạ lẫm đến mức không thể hiểu nổi, tựa như một vĩ nhân của thời đại trước vậy, làm sao cũng không thể đoán được trong lòng y đang nghĩ gì, không cầm lòng được lên tiếng hỏi:
– Ngài ... ngài đang nghĩ gì vậy?
Lãnh Huyết nhìn màn sương đang ngưng tụ.
– Trời sắp sáng rồi.
“Trời sáng càng dễ đi đường”. Đường Khẩn cười nói.
Lãnh Huyết lắc đầu:
– Trời sáng rồi thì Nhiếp Thiên Sầu có thể giết người.
Đường Khẩn giờ mới nhớ đến lời hứa của Nhiếp Thiên Sầu. Lão chỉ đáp ứng đêm nay không giết người. "Vô luận là các ngươi chạy đến đâu, sớm muộn cũng phải chết trong tay ta". Đó là câu nói mà Nhiếp Thiên Sầu trước khi đi đã để lại.
"Lão Hổ Tiếu Nguyệt Nhiếp Thiên Sầu này võ công cực cao, chỉ sợ cả Cao cục chủ cũng không phải đối thủ của lão”.
"Có điều, không biết Quan Phi Độ Quan đại ca có thể khống chế nổi lão không?
Đáng tiếc, Quan đại ca mới đầu đã bị chúng làm cho tàn phế, nhưng dù bị tàn phế, huynh ấy vẫn có thể đối phó được các cao thủ như Ngôn thị huynh đệ, Dịch Ánh Khê liên thủ, chỉ là chưa giao thủ với Nhiếp Thiên Sầu lần nào mà thôi”.
"Còn Lãnh Huyết thì sao?" "Vị Lãnh bộ đầu này có thắng được Nhiếp Thiên Sầu không?" "Bộ Vương Lý Huyền Y đó, xem ra thanh thế còn trên cả Lãnh Huyết, võ công của ông ta cao tới mức nào? Còn cả Lý Ngạc Lệ Lý đại nhân, người đã một tay tạo nên tất cả chuyện này thì sao?" Dù trong giây phút sinh tử quan đầu này, Đường Khẩn vẫn rất hứng thú nghĩ ngợi những chuyện này ... Kỳ thực, gã được bạn hữu giang hồ đặt cho danh hiệu Báo Tử Đảm, không chỉ là vì gã gan to mật lớn, mà còn là vì hào khí "trời sập xuống thì làm chăn đắp" của gã, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có thể tự khuyên giải mình, một cá tính tràn đầy lòng tin nghênh tiếp với mọi sự khiêu chiến.
Thông thường, những người không sợ ngã là những người đứng vững nhất.
Lãnh Huyết mỉm cười nhìn gã, chỉ thấy hán tử râu ria đầy mặt, mày thô mắt rậm này tuy đã từng ngồi ngục, từng thọ thương, từng bị người ta hàm oan, từng bị truy đuổi, bây giờ còn đang bị truy sát, thậm chí đêm nay không biết ngày mai sống hay chết thế nào, vậy mà y vẫn hưng phấn bừng bừng, và đang nhìn chàng với ánh mắt tràn đầy sự sùng bái.
– Hãy nói về bản thân huynh đi, huynh chưa thành gia lập thất, lại là một hán tử phiêu bạt thiên nhai, tại sao phải nhất định trở về?
– Tại hạ nhất định phải trở về. Thần Uy Tiêu Cục chính là nhà của tại hạ. Cha tại hạ chính là trợ thủ đắc lực của gia gia cục chủ hiện giờ, sau khi gia phụ qua đời, Cao lão đại gia đã một tay nuôi dưỡng tại hạ lớn thành người. Võ công cũng do người chỉ dạy mới có được ngày hôm nay, tại hạ lớn lên trong tiêu cục, nữ tử của cục chủ chính là muội muội của tại hạ, hán tử trong tiêu cục chính là huynh đệ của tại hạ, mọi người như là người trong một nhà vậy. Lão cục chủ khứ thế, Cao cục chủ đối với tại hạ cũng rất tốt, tình như thủ túc, vì vậy, tại hạ nhất định phải trở về ...
– Tại hạ phải trở về xem Thần Uy Tiêu Cục, dập đầu trước linh tiền của lão cục chủ ... còn phải gặp Tiểu Đạn Tử và Tiểu Tâm nói với họ một tiếng là tại hạ phải xa bọn họ một thời gian ...
"Tiểu Đạn Tử" là tay chạy cờ hợp nhất với Đường Khẩn trong tiêu cục, Đường Khẩn cũng không hề coi gã là một tay chạy cờ, mà chỉ coi gã là huynh đệ.
"Tiểu Tâm" kỳ thực chính là Cao Hiểu Tâm. Cao Hiểu Tâm là nữ nhi của Cao Phong Lượng. Cao Phong Lượng coi nàng như là hạt minh châu trên tay. Gã cùng Cao Hiểu Tâm là thanh mai trúc mã, tính tình nàng bướng bỉnh dễ thương, cục chủ cũng rất có ý tác thành cho chuyện hôn sự này, Đường Khẩn cũng rất thích nàng, thậm chí có thể nói là cưng chiều nàng một cách quá đáng, nhưng gã chỉ coi nàng như một tiểu muội chứ không hơn.
– Đáng tiếc Ngô Thắng không thể nào ra được ...
Đường Khẩn thở dài than.
Lãnh Huyết vẫn nhìn gương mặt ngập tràn tình cảm của gã.
Một gương mặt cực kỳ nam tính, nhưng đã bị thích chữ lên mặt, trên trán có vài ký hiệu màu xanh.
"Một người nhiệt thành với người khác như vậy, làm sao mà phạm tội ấy được?" "Án tình còn chưa phân minh, làm sao có thể định tội bừa bãi, thích những chữ cả đời không rửa sạch nổi lên mặt nghi phạm như vậy?" "Bản thân là bộ đầu, chuyện như vậy có nên quản không? Có thể quản không?
Quản có được không?" "Lý Ngạc Lệ là thượng ty, địa vị trong triều còn cao hơn cả Gia Cát tiên sinh, tay nắm trọng binh, bên mình có vô số giang hồ hảo hán, võ lâm cao thủ bán mạng, năm xưa xui khiến Can Lục Vương làm loạn, đã từng sai sử mười ba tên hung đồ đi sát nhân diệt khẩu, bây giờ mình vì mấy người bần dân bá tánh này đi đụng đến hắn, không biết có làm Gia Cát tiên sinh và ba vị sư huynh khó xử không ...?”.
Đinh Thường Y đột nhiên rầu rầu nói:
– Trời sáng rồi.
Trời vừa hửng sáng.
Lãnh Huyết nhìn chăm chú vào yên ngựa, nói:
– Chúng ta xuất phát.
Bốn con ngựa cùng hí dài.
Hàn ý sâu nặng.
Đường còn dài.
Sát khí nồng.
oo "Đao Lan Kiều".
Qua "Đao Lan Kiều", đi thẳng đến Mai Sơn, vượt qua Bất Lão Ôn Tuyền, chọn đường Đại Tiểu Cổn Thủy, một ngày rưỡi đường là có thể đến được Thanh Điền trấn.
Thanh Điền trấn tuy gọi là "trấn", nhưng nhân khẩu tập trung đông đúc, là nơi binh gia tất tranh, cũng là con đường thông thương của rất nhiều thương gia, lữ khách, đất đai màu mỡ, sản vật phong phú, đẹp ngang với Thanh Điền thành.
Bọn người Lãnh Huyết không vượt qua Mai Sơn.
Bởi vì trên Mai Sơn có quân đồn trú, hơn nữa còn là yếu đạo.
Lãnh Huyết chọn đường đi qua Thúy Bình Sơn, tuy rằng phải đi thêm nửa ngày đường, nhưng lại có thể dựa vào địa thế hiểm trở mà tránh được sự truy kích của quan binh.
Chỉ là trong hai ngày này, không biết có thể bình lặng không sóng gió hay không?
Đến Thanh Điền rồi, cục diện sẽ như thế nào?
Một đoàn bốn người bọn Lãnh Huyết, đã đến Đao Lan Kiều.
Đao Lan Kiều bắc qua Đao Lan Khê, là yếu đạo trung tâm để đến Nam trấn.
Lúc bọn Lãnh Huyết đến được Đao Lan Kiều, đã là chính ngọ.
Trên cầu người qua kẻ lại.
Dưới cầu nước chảy lững lờ.
Bên cầu còn có các hàng bán những món đồ lặt vặt, tiểu hài tử vỗ tay ca hát, những thiếu niên công tử áo hoa áo gấm đang du ngoạn thưởng liễu.
Bốn người bọn Lãnh Huyết lóc cóc lóc cóc đi lên cầu.
Đường Khẩn, Đinh Thường Y mỉm cười nhìn cảnh vật trên cầu dưới cầu, Cao Phong Lượng thì lại lo lắng:
"Vạn nhất mình không thể quay lại, những thứ vật ý nhân tình này, thật không biết năm nào tháng nào mới có thể gặp lại nữa”.
Khi nghĩ đến đây, ý chí của ông bất giác có chút sa sút, chán nản. Từ khi nhận trọng trách cục chủ Thần Uy Tiêu Cục đến nay, ý chí phấn khởi, đắc ý dương dương, không ngờ chuyện này vừa xảy ra, ông trở nên có nhà mà không về được, khắp nơi đều là nguy cơ trùng trùng. Trước khi chuyện xảy ra, ông có nằm mơ cũng không thể nào tưởng tượng ra rằng mình sẽ trở nên như vậy, hơn nữa còn không thể chuyển mình, mà cứ tiếp tục trầm luân mãi mãi, cho đến tận khi gặp được Lãnh Huyết, mới có thể xem như là gặp được một người đầu tiên và duy nhất trong cửa quan đồng tình và hiểu cho nỗi oan của ông.
Ông vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên nghe thấy một tiếng quát:
– Dừng lại!
Thanh âm này vừa vang lên, ông còn chưa hồi phục được thần thức thì con ngựa đã bất đồ dừng lại, phát ra một tiếng hí dài.
Ông vội quay đầu lại, chỉ thấy Lãnh Huyết ở phía sau đang nắm chặt đuôi ngựa, khiến con ngựa không thể tiến thêm một bước.
Ánh mắt sắc bén của chàng đang nhìn chăm chăm về phía chiếc lồng chim ở trước mặt.
Sau lồng chim có người.
Chiếc lồng chim chỉ che khuất gương mặt của y, chứ không thể che được đôi nhãn thần sắc lạnh như đao kia.
Bốn người cùng lúc dừng ngựa.
Nhưng chỉ có Lãnh Huyết xuống ngựa.
Tư thế xuống ngựa của chàng rất đặc biệt, tựa như một người xuống bậc cấp vậy, nhưng một chút sơ hở cũng không có.
Người trên cầu đi lại rộn ràng.
Lãnh Huyết tiến lại gần lồng chim.
Con chim nhỏ trong lồng sợ hãi bay toán loạn.
Lãnh Huyết lạnh lùng nói:
– Ngươi đến rồi.
Người kia nói:
– Ta đã nói ta sẽ đến.
Lãnh Huyết nói:
– Bây giờ muốn gì?
Người kia nói:
– Cũng vậy thôi.
Thần quang Lãnh Huyết bạo phát, con chim nhỏ trong lồng tựa hồ như đã mất đi sinh mạng, không còn bay loạn nữa.
– Muốn giết họ, phải giết ta trước.
Đồng tử của người đứng sau lồng chim thu nhỏ, lạnh mà sắc bén, giống như tên nhọn còn tẩm thêm kịch độc vậy.
Đúng vào lúc này, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, người hai bên đường vội dạt ra tránh né.
– Tại sao ngài tham gia Vô Sư Môn? Tại sao ngài cứu chúng tôi? Ngài muốn hại chúng tôi hay muốn cứu chúng tôi? Làm sao ngài biết chúng tôi bị oan uổng? Rõ ràng biết chúng tôi bị oan uổng tại sao ngài còn trơ mắt nhìn Quan đại ca chết, nhìn Vô Sư Môn bị hủy? Rốt cuộc ngài muốn làm gì? Ngài đến đây làm gì? Ngài còn muốn làm gì nữa? Mọi người đều đang chờ Lãnh Huyết trả lời.
“Chúng ta phải đi thôi”. Lãnh Huyết nói:
“Vừa đi vừa nói, bằng không truy binh sẽ lại đến, để bị vây lại lần nữa thì khó lòng mà đột vây được”.
Đôi mắt đẹp của Đinh Thường Y liếc xéo chàng một cái, hỏi:
– Có một chuyện, ngài nhất định phải trả lời rồi mới đi.
Đinh Thường Y nói vậy đương nhiên rất vô lý, bởi vì đi hay không chỉ quan hệ tới an nguy của nàng, Cao Phong Lượng và Đường Khẩn, còn về Lãnh Huyết có đi hay không thì gần như hoàn toàn không khẩn yếu, Đinh Thường Y lại nhất định bắt chàng phải trả lời câu hỏi của nàng mới đi. Bất quá, câu nói này từ miệng của Đinh Thường Y nói ra, lại không hề khiến người ta có cảm giác bá đạo, chỉ như một vị tiểu tỷ tỷ đang đùa nhau với đệ đệ của mình mà thôi.
– Ngài đang sợ một người?
Mục quang Lãnh Huyết đột nhiên sắc lạnh.
– Ngài đang sợ ai?
Đồng tử Lãnh Huyết co thắt lại.
Hồi lâu sau, chàng mới đáp:
– Lý Huyền Y.
Ba chữ này vừa thổ ra, phảng phất như ba miếng băng cùng lúc đập vào mặt Đinh, Cao, Đường ba người.
Cao Phong Lượng thất thanh nói:
– Bộ Thần Lý Huyền Y ...!
Lãnh Huyết lắc đầu:
– Ông ta không phải Bộ Thần, Bộ Thần là Liễu Kích Yên năm xưa, còn ông ta là Vương trong những người như chúng ta, chúng ta đều gọi ông ta là Bộ Vương ...
Bộ Thần Liễu Kích Yên ba năm trước trong vụ "Hung Thủ" biết pháp, phạm pháp, cuối cùng tự mình hại mình, chết dưới kiếm của Lãnh Huyết.
Trước đây Lãnh Huyết luôn bị người đời cho rằng chàng không xứng đáng ở trong Thiên Hạ Tứ Đại Danh Bộ, nhưng kể từ sau trận chiến đó, địa vị của chàng trong Tứ Đại Danh Bộ liền trở nên không kém gì so với ba người kia.
Đinh Thường Y nói:
– Năm xưa Bộ Thần Liễu Kích Yên cũng chết trong tay ngài, bây giờ chỉ một Bộ Vương nhỏ bé ...
Lãnh Huyết ngắt lời:
– Võ công của Bộ Vương không thể xem thường, không thể đem so sánh với Liễu Kích Yên ... Tuy ông ta chưa gặp ta bao giờ, nhưng bảy năm trước, nhờ ông ta và thế thúc cùng khởi tấu Thánh Thượng, tiến cử chúng ta, nên chúng ta mới có thể thuận lợi mà thăng làm bộ khoái của Thánh Thượng, có quyền tiền trảm hậu tấu ...
Ngữ điệu của chàng hơi cao lên một chút:
– Ta giết Liễu Kích Yên bởi vì hắn lợi dụng việc công để trả thù riêng, lạm dụng chức quyền ... Bộ Vương thì không giống vậy, ông ta là một bộ khoái tốt, tận trung với Thánh Thượng và chức trách của mình.
Hai mắt chàng sáng rực lên:
– Gia Cát tiên sinh trước đây thường khuyên răn chúng ta, phải học tập hai vị bộ đầu tiền bối, một vị là Thần Bộ Lưu Độc Phong, vị thứ hai chính là Bộ Vương Lý Huyền Y ...
Đinh Thường Y mỉm cười nói:
– Ta biết, ngài sợ Lý Huyền Y, một là vì ông ta là thần tượng của ngài, hai là vì ông ta là trưởng bối của ngài, ba là vì ông ta đức hạnh cao vợi, thêm vào đó võ công của ông ta cao ...
Lãnh Huyết tiếp lời:
– Cao không thể dò.
Đinh Thường Y nói:
– Vậy ngài đi đi.
Lãnh Huyết ngạc nhiên:
– Ta đi?
Đinh Thường Y nói:
– Ta không hy vọng ngài vì chúng ta mà phải mạo hiểm và khó xử.
Lãnh Huyết nói:
– Thế gian có chuyện khó khăn tất sẽ có phương pháp để khắc phục khó khăn.
Đinh Thường Y ngập ngừng:
– Nhưng ông ta là trưởng bối của ngài ...
Lãnh Huyết cắt lời:
– Các người là bằng hữu của ta.
Lãnh Huyết cố chấp mà khẳng định nói:
– Lịch triều đến nay đã có quá nhiều án oan rồi. Vô luận là đối kháng với ai, ta cũng quyết không để án oan tiếp tục diễn ra nữa.
Trong đêm vang lên một tiếng ngựa hí.
Tiếng gió rì rào.
Đinh Thường Y không nói gì thêm với Lãnh Huyết nữa, quay đầu lại hỏi Cao Phong Lượng và Đường Khẩn:
– Các người định đi đâu?
Cao Phong Lượng và Đường Khẩn dị khẩu đồng thanh nói:
– Tiêu cục.
Đinh Thường Y mày liễu nhướng lên:
– Thế nhưng ... có lẽ tất cả bộ khoái đều tập trung ở đó đợi chúng ta quay lại ...
Cao Phong Lượng thở dài, cúi đầu nói:
– Nhưng chúng ta không thể không về đó.
Đường Khẩn cũng kiên quyết gật đầu:
– Chúng ta nhất định phải về đó một chuyến.
Lãnh Huyết không hỏi tại sao.
Chàng chỉ nói một tiếng:
– Được.
Về Thần Uy Tiêu Cục tức là đồng nghĩa với:
Biết rõ núi có hổ, nhưng vẫn khăng khăng lên núi.
Thần Uy Tiêu Cục là tiêu cục bị huyện lão gia Thanh Điền huyện đích thân hạ lệnh niêm phong, mà cục chủ của Thần Uy Tiêu Cục sớm đã bị lùng bắt khắp nơi, còn về tiêu đầu Báo Tử Đảm Đường Khẩn cũng là tử tù vượt ngục.
Quan binh vây công phỉ đảng không bắt được lãnh tụ, Đinh Thường Y và Đường Khẩn đào thoát, tự nhiên sẽ nghi ngờ bọn họ trở về Thần Uy Tiêu Cục ở Thanh Điền trấn, như vậy chuyến đi này thực quả hung đa cát thiểu.
Chỉ là Cao Phong Lượng và Đường Khẩn lại không thể không đi chuyến này.
Cao Phong Lượng biết Lãnh Huyết và Đinh Thường Y đi cùng ông ta chuyến này chẳng khác nào tống tử, vì vậy trên đường đi ông không thể không giải thích:
– Ta nhất định phải về một chuyến.
– Sau trận chiến Bắc Hạn Sa, tiêu ngân bị cướp, ta đã nhiều lần muốn trở về, nhưng quan phủ đã không nói lý do niêm phong tiêu cục, còn phái binh canh giữ, hơn nữa lại vẽ hình ta truy nã khắp nơi. Ta cũng muốn ra đầu thú, nhưng lại nghe nói mấy vị huynh đệ còn sống sót sau trận chiến đó, một khi bị bắt về liền không phân trắng đen mà đã dụng hình, hoặc bị xử tử, vì vậy ta thủy chung vẫn tiềm phục ở gần đại lao, vừa không dám quay về, lại không dám vọng động ...
– Về sau, ta thấy đại lao hỏa quang rợp trời, có biến động lớn, liền bí mật đến đó, thấy Đinh cô nương và Đường Khẩn huynh đệ xông ra ngoài ... Ta thấy Đinh cô nương, liền nhớ đến chuyện Quan Phi Độ Quan đại ca gần đây hiên ngang vào ngục, biết rằng bằng hữu Vô Sư Môn đã có hành động ...
– Trong Vô Sư Môn ta có một vị lão huynh đệ, chính là Viên Phi, nên ta đến Cúc Hồng Viện tìm Viên Phi để thăm dò hạ lạc của Đường Khẩn huynh đệ, không ngờ vừa hay gặp phải quan binh tấn công các bằng hữu Vô Sư Môn, ta nghĩ Cúc Hồng Viện tất hẳn có chuyện, nên lập tức chạy đến trước, vừa hay gặp phải ...
Tình hình sau đó chính là Cao Phong Lượng đánh ngã một tên nha dịch, lấy quan phục của y, bịt mặt cứu thoát Đường Khẩn.
– Nhưng từ khi vụ án xảy ra đến nay, ta trước giờ vẫn chưa quay lại tiêu cục ...
chuyến này, dù thoát thân được, chỉ sợ mười năm sau chưa chắc gì đã quay lại được, cũng không biết đến ngày nào tháng nào mới có thể rửa sạch nỗi oan ... Vạn nhất sự việc bất thành ... lão bà và hài tử, nhất định thương tâm vô hạn. Thế nào ta cũng phải về gặp mặt họ một lần, nói mấy câu chia tay, bảo nàng không cần phải đợi ta, mà hãy cải giá theo người khác thì ta mới an tâm ...
Bốn người bốn ngựa dừng lại ở dịch trạm nghỉ ngơi. Lúc nửa đêm gần sáng này chính là lúc tối tăm nhất của một đêm.
Gió sớm thổi làm y phục bốn người dính sát vào thân người.
Sương sớm giống như một biển mây bồng bềnh, đây một đám, kia một đám, phảng phất như đã ngưng kết thành vật cứng, nhưng lại ly hợp vô thường.
Đường Khẩn dựa lưng vào gốc cây đa, lấy tay gõ nhè nhẹ lên thân cây.
Lãnh Huyết đứng cạnh ngựa, chắp tay nhìn ngắm màn sương phiêu diêu bất định.
Đinh Thường Y ngây ngây nhìn điểm hồng quang yếu ớt từ nén nhang dưới đất mà nàng vừa cắm xuống phát ra, một hồi lâu sau, nàng mới khôi phục lại tinh thần bình thường, cất bước lại gần Cao Phong Lượng đang tràn đầy tâm sự, nói:
– Kỳ thực, chuyến đi này có thể chỉ là tạm biệt, dẫu sau ... có Lãnh bộ đầu ở đây, y sẽ giúp chúng ta rửa sạch nỗi hàm oan.
Cao Phong Lượng cười khổ:
– Lãnh bộ đầu đã giúp chúng ta quá nhiều rồi.
Đường Khẩn nghiên đầu nhìn quay, chỉ thấy Lãnh Huyết đang đứng, tựa như một bức tượng đồng.
Cánh tay đặt sau lưng của chàng đã nắm lại thành quyền.
Đường Khẩn cảm thấy con người trước đây đã từng là một tiểu huynh đệ của mình này có lúc lại lạ lẫm đến mức không thể hiểu nổi, tựa như một vĩ nhân của thời đại trước vậy, làm sao cũng không thể đoán được trong lòng y đang nghĩ gì, không cầm lòng được lên tiếng hỏi:
– Ngài ... ngài đang nghĩ gì vậy?
Lãnh Huyết nhìn màn sương đang ngưng tụ.
– Trời sắp sáng rồi.
“Trời sáng càng dễ đi đường”. Đường Khẩn cười nói.
Lãnh Huyết lắc đầu:
– Trời sáng rồi thì Nhiếp Thiên Sầu có thể giết người.
Đường Khẩn giờ mới nhớ đến lời hứa của Nhiếp Thiên Sầu. Lão chỉ đáp ứng đêm nay không giết người. "Vô luận là các ngươi chạy đến đâu, sớm muộn cũng phải chết trong tay ta". Đó là câu nói mà Nhiếp Thiên Sầu trước khi đi đã để lại.
"Lão Hổ Tiếu Nguyệt Nhiếp Thiên Sầu này võ công cực cao, chỉ sợ cả Cao cục chủ cũng không phải đối thủ của lão”.
"Có điều, không biết Quan Phi Độ Quan đại ca có thể khống chế nổi lão không?
Đáng tiếc, Quan đại ca mới đầu đã bị chúng làm cho tàn phế, nhưng dù bị tàn phế, huynh ấy vẫn có thể đối phó được các cao thủ như Ngôn thị huynh đệ, Dịch Ánh Khê liên thủ, chỉ là chưa giao thủ với Nhiếp Thiên Sầu lần nào mà thôi”.
"Còn Lãnh Huyết thì sao?" "Vị Lãnh bộ đầu này có thắng được Nhiếp Thiên Sầu không?" "Bộ Vương Lý Huyền Y đó, xem ra thanh thế còn trên cả Lãnh Huyết, võ công của ông ta cao tới mức nào? Còn cả Lý Ngạc Lệ Lý đại nhân, người đã một tay tạo nên tất cả chuyện này thì sao?" Dù trong giây phút sinh tử quan đầu này, Đường Khẩn vẫn rất hứng thú nghĩ ngợi những chuyện này ... Kỳ thực, gã được bạn hữu giang hồ đặt cho danh hiệu Báo Tử Đảm, không chỉ là vì gã gan to mật lớn, mà còn là vì hào khí "trời sập xuống thì làm chăn đắp" của gã, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có thể tự khuyên giải mình, một cá tính tràn đầy lòng tin nghênh tiếp với mọi sự khiêu chiến.
Thông thường, những người không sợ ngã là những người đứng vững nhất.
Lãnh Huyết mỉm cười nhìn gã, chỉ thấy hán tử râu ria đầy mặt, mày thô mắt rậm này tuy đã từng ngồi ngục, từng thọ thương, từng bị người ta hàm oan, từng bị truy đuổi, bây giờ còn đang bị truy sát, thậm chí đêm nay không biết ngày mai sống hay chết thế nào, vậy mà y vẫn hưng phấn bừng bừng, và đang nhìn chàng với ánh mắt tràn đầy sự sùng bái.
– Hãy nói về bản thân huynh đi, huynh chưa thành gia lập thất, lại là một hán tử phiêu bạt thiên nhai, tại sao phải nhất định trở về?
– Tại hạ nhất định phải trở về. Thần Uy Tiêu Cục chính là nhà của tại hạ. Cha tại hạ chính là trợ thủ đắc lực của gia gia cục chủ hiện giờ, sau khi gia phụ qua đời, Cao lão đại gia đã một tay nuôi dưỡng tại hạ lớn thành người. Võ công cũng do người chỉ dạy mới có được ngày hôm nay, tại hạ lớn lên trong tiêu cục, nữ tử của cục chủ chính là muội muội của tại hạ, hán tử trong tiêu cục chính là huynh đệ của tại hạ, mọi người như là người trong một nhà vậy. Lão cục chủ khứ thế, Cao cục chủ đối với tại hạ cũng rất tốt, tình như thủ túc, vì vậy, tại hạ nhất định phải trở về ...
– Tại hạ phải trở về xem Thần Uy Tiêu Cục, dập đầu trước linh tiền của lão cục chủ ... còn phải gặp Tiểu Đạn Tử và Tiểu Tâm nói với họ một tiếng là tại hạ phải xa bọn họ một thời gian ...
"Tiểu Đạn Tử" là tay chạy cờ hợp nhất với Đường Khẩn trong tiêu cục, Đường Khẩn cũng không hề coi gã là một tay chạy cờ, mà chỉ coi gã là huynh đệ.
"Tiểu Tâm" kỳ thực chính là Cao Hiểu Tâm. Cao Hiểu Tâm là nữ nhi của Cao Phong Lượng. Cao Phong Lượng coi nàng như là hạt minh châu trên tay. Gã cùng Cao Hiểu Tâm là thanh mai trúc mã, tính tình nàng bướng bỉnh dễ thương, cục chủ cũng rất có ý tác thành cho chuyện hôn sự này, Đường Khẩn cũng rất thích nàng, thậm chí có thể nói là cưng chiều nàng một cách quá đáng, nhưng gã chỉ coi nàng như một tiểu muội chứ không hơn.
– Đáng tiếc Ngô Thắng không thể nào ra được ...
Đường Khẩn thở dài than.
Lãnh Huyết vẫn nhìn gương mặt ngập tràn tình cảm của gã.
Một gương mặt cực kỳ nam tính, nhưng đã bị thích chữ lên mặt, trên trán có vài ký hiệu màu xanh.
"Một người nhiệt thành với người khác như vậy, làm sao mà phạm tội ấy được?" "Án tình còn chưa phân minh, làm sao có thể định tội bừa bãi, thích những chữ cả đời không rửa sạch nổi lên mặt nghi phạm như vậy?" "Bản thân là bộ đầu, chuyện như vậy có nên quản không? Có thể quản không?
Quản có được không?" "Lý Ngạc Lệ là thượng ty, địa vị trong triều còn cao hơn cả Gia Cát tiên sinh, tay nắm trọng binh, bên mình có vô số giang hồ hảo hán, võ lâm cao thủ bán mạng, năm xưa xui khiến Can Lục Vương làm loạn, đã từng sai sử mười ba tên hung đồ đi sát nhân diệt khẩu, bây giờ mình vì mấy người bần dân bá tánh này đi đụng đến hắn, không biết có làm Gia Cát tiên sinh và ba vị sư huynh khó xử không ...?”.
Đinh Thường Y đột nhiên rầu rầu nói:
– Trời sáng rồi.
Trời vừa hửng sáng.
Lãnh Huyết nhìn chăm chú vào yên ngựa, nói:
– Chúng ta xuất phát.
Bốn con ngựa cùng hí dài.
Hàn ý sâu nặng.
Đường còn dài.
Sát khí nồng.
oo "Đao Lan Kiều".
Qua "Đao Lan Kiều", đi thẳng đến Mai Sơn, vượt qua Bất Lão Ôn Tuyền, chọn đường Đại Tiểu Cổn Thủy, một ngày rưỡi đường là có thể đến được Thanh Điền trấn.
Thanh Điền trấn tuy gọi là "trấn", nhưng nhân khẩu tập trung đông đúc, là nơi binh gia tất tranh, cũng là con đường thông thương của rất nhiều thương gia, lữ khách, đất đai màu mỡ, sản vật phong phú, đẹp ngang với Thanh Điền thành.
Bọn người Lãnh Huyết không vượt qua Mai Sơn.
Bởi vì trên Mai Sơn có quân đồn trú, hơn nữa còn là yếu đạo.
Lãnh Huyết chọn đường đi qua Thúy Bình Sơn, tuy rằng phải đi thêm nửa ngày đường, nhưng lại có thể dựa vào địa thế hiểm trở mà tránh được sự truy kích của quan binh.
Chỉ là trong hai ngày này, không biết có thể bình lặng không sóng gió hay không?
Đến Thanh Điền rồi, cục diện sẽ như thế nào?
Một đoàn bốn người bọn Lãnh Huyết, đã đến Đao Lan Kiều.
Đao Lan Kiều bắc qua Đao Lan Khê, là yếu đạo trung tâm để đến Nam trấn.
Lúc bọn Lãnh Huyết đến được Đao Lan Kiều, đã là chính ngọ.
Trên cầu người qua kẻ lại.
Dưới cầu nước chảy lững lờ.
Bên cầu còn có các hàng bán những món đồ lặt vặt, tiểu hài tử vỗ tay ca hát, những thiếu niên công tử áo hoa áo gấm đang du ngoạn thưởng liễu.
Bốn người bọn Lãnh Huyết lóc cóc lóc cóc đi lên cầu.
Đường Khẩn, Đinh Thường Y mỉm cười nhìn cảnh vật trên cầu dưới cầu, Cao Phong Lượng thì lại lo lắng:
"Vạn nhất mình không thể quay lại, những thứ vật ý nhân tình này, thật không biết năm nào tháng nào mới có thể gặp lại nữa”.
Khi nghĩ đến đây, ý chí của ông bất giác có chút sa sút, chán nản. Từ khi nhận trọng trách cục chủ Thần Uy Tiêu Cục đến nay, ý chí phấn khởi, đắc ý dương dương, không ngờ chuyện này vừa xảy ra, ông trở nên có nhà mà không về được, khắp nơi đều là nguy cơ trùng trùng. Trước khi chuyện xảy ra, ông có nằm mơ cũng không thể nào tưởng tượng ra rằng mình sẽ trở nên như vậy, hơn nữa còn không thể chuyển mình, mà cứ tiếp tục trầm luân mãi mãi, cho đến tận khi gặp được Lãnh Huyết, mới có thể xem như là gặp được một người đầu tiên và duy nhất trong cửa quan đồng tình và hiểu cho nỗi oan của ông.
Ông vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên nghe thấy một tiếng quát:
– Dừng lại!
Thanh âm này vừa vang lên, ông còn chưa hồi phục được thần thức thì con ngựa đã bất đồ dừng lại, phát ra một tiếng hí dài.
Ông vội quay đầu lại, chỉ thấy Lãnh Huyết ở phía sau đang nắm chặt đuôi ngựa, khiến con ngựa không thể tiến thêm một bước.
Ánh mắt sắc bén của chàng đang nhìn chăm chăm về phía chiếc lồng chim ở trước mặt.
Sau lồng chim có người.
Chiếc lồng chim chỉ che khuất gương mặt của y, chứ không thể che được đôi nhãn thần sắc lạnh như đao kia.
Bốn người cùng lúc dừng ngựa.
Nhưng chỉ có Lãnh Huyết xuống ngựa.
Tư thế xuống ngựa của chàng rất đặc biệt, tựa như một người xuống bậc cấp vậy, nhưng một chút sơ hở cũng không có.
Người trên cầu đi lại rộn ràng.
Lãnh Huyết tiến lại gần lồng chim.
Con chim nhỏ trong lồng sợ hãi bay toán loạn.
Lãnh Huyết lạnh lùng nói:
– Ngươi đến rồi.
Người kia nói:
– Ta đã nói ta sẽ đến.
Lãnh Huyết nói:
– Bây giờ muốn gì?
Người kia nói:
– Cũng vậy thôi.
Thần quang Lãnh Huyết bạo phát, con chim nhỏ trong lồng tựa hồ như đã mất đi sinh mạng, không còn bay loạn nữa.
– Muốn giết họ, phải giết ta trước.
Đồng tử của người đứng sau lồng chim thu nhỏ, lạnh mà sắc bén, giống như tên nhọn còn tẩm thêm kịch độc vậy.
Đúng vào lúc này, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, người hai bên đường vội dạt ra tránh né.
Danh sách chương