Một tấm vải bọc thây, đương nhiên phải giặt cho sạch sẽ rồi mới cất đi, đây là chuyện hết sức bình thường.

Thế nhưng, vải bọc thi bị giặt sạch thì tự nhiên sẽ chẳng còn vết tích gì lưu lại cả.

Mọi người vừa mới cao hứng lên giờ lại trầm cả xuống. Cao Hiểu Tâm không biết lấy từ đâu ra một mảnh vải trắng đã ngả vàng, chúng nhân liền cẩn thận quan sát, chỉ thấy vài vệt màu xanh và mấy vết ố vàng, còn đâu thì không nhìn ra điểm gì khác lạ.

Cao Hiểu Tâm nhìn nét mặt thất vọng của mọi người, hai môi mím chặt, chặt đến nỗi trắng bệch ra, cố kềm lòng để không bật khóc.

Đinh Thường Y để ý thấy, liền mỉm cười nói :

– Kỳ thực chúng ta thế này cũng không khỏi quá đa tâm, tấm vải bọc thây này đã bị ngâm trong đất bùn lâu như vậy, dù là ngay lúc đó cẩn thận quan sát cũng vị tất nhìn ra được điều gì, ta thấy Lý Ngạc Lệ cũng uổng phí một phen tâm lực rồi!

Cao Phong Lượng liếc nhìn nữ nhi một cái, không mắng móc gì nàng mà chỉ quỳ xuống trước linh vị của Cao Sở Thạch khấn rằng :

– Hài nhi bất hiếu, không biết đây là tín vật trọng đại... nếu ngày sau có thể phục hưng Thần Uy tiêu cục, nhất định sẽ thỉnh di thể của lão nhân gia người về an táng cẩn thận.

Đường Khẩn cũng quỳ xuống bẩm cáo :

– Lão nhân gia, đều là lỗi của Đường Khẩn, Đường Khẩn đáng chết đã mạo phạm đến di thể của lão nhân gia người...

Nói đoạn tự tay tát vào mặt mình mấy cái như trời giáng.

Cao Hiểu Tâm cũng quỳ xuống nói :

– Gia gia...

Đoạn khóc òa lên. Đinh Thường Y lắc đầu nói :

– Ta là người ngoài, có mấy lời xin các vị chớ trách. Các vị có lỗi lầm gì chứ? Nếu không phải các vị phát hiện, chỉ sợ giờ Cao lão cục chủ ngay cả một mảnh ván quan tài cũng chẳng còn nữa. Tuy rằng di thể bị chuyển dời xong cũng còn tốt hơn bị tan xương nát thịt, tốt hơn bị mấy tên nha sai đào lên, âu cũng là do lão thái gia ở cửu tuyền linh thiêng, về sau khi có điều kiện, chúng ta sẽ sửa sang lại phần mộ cho người, không phải cũng tốt hay sao? Đừng buồn như vậy nữa!

Đinh Thường Y khuyên giải một hồi, Cao Hiểu Tâm mới cảm thấy dễ chịu một chút, tiếng khóc cũng nhỏ dần.

Dũng Thành đứng bên cạnh thấy Cao Phong Lượng, Đường Khẩn, Đinh Thường Y trông giống như ba người đất, y phục ướt sũng, liền nói :

– Dù sao thì bây giờ cũng chưa khởi trình, các vị hãy nghỉ ngơi một lát, tôi bảo Hạnh bá đi làm cơm. Bất kể ngày mai sẽ thế nào, đêm nay chúng ta ăn một bữa cơm đoàn viên rồi hãy nói sau!

Đường Khẩn và Đinh Thường Y đều cảm thấy cần phải để cho Cao Phong Lượng và người nhà đoàn tụ, Đinh Thường Y cũng cảm thấy Đường Khẩn có chuyện cần nói với Cao Hiểu Tâm, còn Cao Phong Lượng và Đường Khẩn cũng đều cảm thấy Đinh Thường Y đã cùng người của Thần Uy tiêu cục vào sinh ra tử, trong lòng áy náy không yên, đều hy vọng nàng có thể tắm rửa sau đó nghỉ ngơi một lúc.

Người còn lại trong tiêu cục tuy rất ít, nhưng thấy Cục chủ trở về thì ai nấy đều vui mừng khôn xiết. Mặc dù biết rõ kết cục binh bại như núi lở, cây đổ khí nháo nhác là không tránh khỏi, nhưng ai ai cũng hy vọng sau khi ăn cơm đoàn viên, họ có thể thực sự được “đoàn viên”.

* * * * *

Lỗ Vấn Trương không nghĩ như vậy.

Y tọa trấn sau chiếc bàn lớn ở nha đường, trên đầu là tấm hoành phi “Công Chính Liêm Minh”, viên trấn quan chỉ dám đứng bên cạnh thị hầu. Mấy trấn gần đây đều nằm dưới quyền quản hạt của Lỗ Vấn Trương, huống hồ vị đại quan quyền cao chức trọng là Lý Ngạc Lệ sắp tới đây, e rằng cả người điên cũng không dám đắc tội với Lỗ Vấn Trương.

Lỗ Vấn Trương vừa ngồi xuống đã lại đứng lên, tức giận đi đi lại lại, rồi y lại ngồi xuống. Viên trấn quan vừa mới yên tâm được một chút thì Lỗ Vấn Trương đã đột nhiên đứng bật dậy.

– Văn Trương!

Viên trấn quan sợ đến giật thót mình một cái.

– Có hạ quan!

– Tại sao ta gọi ngươi mà ngươi lại sợ đến như vậy? Lỗ Vấn Trương nheo mắt nhìn y, đột nhiên lại mở trừng mắt ra như muốn biểu thị ta đây đã hiểu rõ mọi sự đến chân tơ kẽ tóc :

– Có phải lúc thu thế ngươi đã tham ô bỏ túi riêng rồi không?

Y vốn muốn hỏi Văn Trương tại sao trên mặt đất lại có mấy đống tuyết, nhưng thấy Văn Trương kinh sợ như vậy, nên bất ngờ đổi ý, muốn lấy quan uy doạ hắn một phen.

– “Dạ không có, tuyệt đối không có!” - Văn Trương ra vẻ oan khuất - “Thật sự không có. Hạ quan trung thành cẩn cẩn, một đồng cũng không dám lấy, trước giờ luôn vì đại nhân mà hiến dâng cả tính mạng, cúc cung tận tụy, chết không hối tiếc”.

Những lời này Lỗ Vấn Trương nghe cũng đã nhàm tai, y mỉm cười lấy ra một chiếc lược gỗ chải râu :

– Vậy tại sao ngươi phái sợ?

– “Đó là vì hổ uy của đại nhân...” - Văn Trương ngẩng đầu lên liếc nhanh sắc mặt của thượng cấp, sau đó lại cúi nhanh xuống như sợ mạo phạm thiên uy vậy - “Bởi vì lúc đại nhân vừa gọi tiện danh của hạ quan, hạ quan ngẩng đầu lên nhìn thấy...”.

Lỗ Vấn Trương ngạc nhiên hỏi :

– Nhìn thấy cái gì?

Văn Trương ra vẻ rất kính sợ nói :

– Hạ quan không dám nói.

Lỗ Vấn Trương gắt giọng quát :

– Có gì mà không dám nói chứ.

Văn Trương kính cẩn nói :

– Hạ quan sợ nói ra thì mình không gánh nổi tội.

Văn Trương càng nói như vậy thì Lỗ Vấn Trương lại càng muốn nghe :

– Dù trời có sập xuống ta cũng chống lên cho ngươi, mau nói ra đi!

– Hạ quan ngẩng đầu lên liền nhìn thấy...

Văn Trương ấp úng, ngập ngừng nói :

– ... Nhìn thấy trên đầu đại nhân bốc lên một luồng khói, giống như...

Lỗ Vấn Trương không hiểu hỏi lại :

– Luồng khói?

Văn Trương nói tiếp :

– Giống như là một con rồng vàng vậy!

– Thật vậy chứ?

Lỗ Vấn Trương trong lòng cảm thấy vui vẻ, nhưng lập tức sững người quát lớn :

– Nói năng hàm hồ!

Văn Trương vội quỳ xuống dập đầu nói :

– Hạ quan đáng chết! Hạ quan đáng chết!

Lỗ Vấn Trương đập bàn quát :

– Văn Trương, ngươi có biết những lời ngươi vừa nói... là... là tội không thể tha được hay không?

Văn Trương run giọng nói :

– Hạ quan biết tội... có điều, hạ quan chỉ nói đúng sự thật, quyết không có nửa lời gian dối, hơn nữa đại nhân không phải đã nói sẽ không giáng tội cho hạ quan hay sao?

Lỗ Vấn Trương vuốt râu nói :

– Ngươi nói là sự thực chứ?

Văn Trương khấu đầu xuống nói :

– Lời nào cũng là sự thật cả.

Lỗ Vấn Trương hoan hỉ trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nghiêm giọng nói :

– Lần này ta xá tội cho ngươi, có điều, Văn Trương, chuyện này không được nói lung tung bên ngoài biết chưa?

Văn Trương vội cuống quít cám ơn :

– Hạ quan biết ạ! Hạ quan nhất định thủ khẩu như bình, quyết không tiết lộ.

Lỗ Vấn Trương thấy y cũng thông minh lanh lợi liền nói :

– Sau này ta sẽ điều ngươi đến hầu bên cạnh ta, ngươi có muốn hay không?

Văn Trương chỉ mong sao Lỗ Vấn Trương nói câu này, mấy trấn gần đây đã bị y vơ vét một đợt, từ lâu đã như đèn khô dầu, được ở bên cạnh Lỗ Vấn Trương mới là món hời lớn, đương nhiên là hắn phải dập đầu như giã gạo, vui mừng nói :

– Hạ quan xin được vì đại nhân bán mạng, vạn tử bất từ!

Lỗ Vấn Trương trong lòng thầm nhủ :

– “Chuyện này ngay cả một chút nguy hiểm cũng chẳng có, nói cái gì mà vạn tử với nghìn tử?”

Nhưng y cũng không nghĩ tiếp nữa. Y vẫn còn cảm thấy trong lòng rất bất bình, tại sao Đinh Thường Y lại vì một tên vong mệnh chi đồ nhỏ bé như là Quan Phi Độ mà vứt bỏ ân tình của y, lại còn cùng bọn phản nghịch làm loạn Thần Uy tiêu cục bỏ trốn! Quả thực là y nghĩ đi nghĩ lại cũng nghĩ không thông, y đưa tay vuốt nhẹ lên vết thương bị Đinh Thường Y đâm lúc ấy, nhưng trong lòng vẫn không cam chịu.

– “Ngươi phái người đi nghênh tiếp đại giá của Lý đại nhân sao giờ này vẫn chưa quay lại?” - Lỗ Vấn Trương chợt hỏi.

Chợt nghe một thanh âm vang lên :

– Ngày mai mới là kỳ hạn cuối cùng để nộp thuế!

Một thanh âm khác tiếp lời :

– Vì vậy Lý đại nhân không cần đến sớm quá!

Lỗ Vấn Trương nghe tiếng người mà chấn động, nghe nội dung mới biết là ai đến, suýt nữa thì kiếm đã rời bao.

Văn Trương cung kính vái chào :

– Hai vị thiếu hiệp!

Hai người mới đến là hai gã thanh niên vận cẩm y giống hệt nhau, chính là Lý Phúc và Lý Huệ.

Lỗ Vấn Trương hừ nhẹ một tiếng hỏi :

– Vào cũng chẳng thông báo lấy một tiếng, đúng là không biết trên dưới gì cả!

Lý Phúc cười lạnh :

– Chúng ta đường đường chính chính đi vào, chỉ là bộ hạ của ông mù hết rồi nên mới không nhìn thấy chúng ta mà thôi!

Lý Huệ nói :

– Cũng may là hai chúng ta, chứ nếu là người khác, chỉ sợ...

Nói đến đây, cả hai huynh đệ đều ngưng lại không nói tiếp nữa.

Văn Trương biết rõ Lỗ Vấn Trương và Lý thị huynh đệ tuy cùng là thủ hạ dưới trướng Lý Ngạc Lệ, nhưng lại chia thành hai phe phái, lúc nào cũng nghi kỵ đối địch lẫn nhau. Lỗ Vấn Trương là thủ hạ văn võ toàn tài đã phục vụ dưới trướng Lý Ngạc Lệ lâu năm, nhưng Lý Ngạc Lệ cũng biết ngoại trừ tật phong lưu thành tính, dùng cảm tính hành sự ra thì y còn có dã tâm tương đối lớn, vì vậy y không để cho Lỗ Vấn Trương một mình xử lý hết, còn về Phúc Huệ song tu là nghĩa tử của y, từ nhỏ đã được y nuôi dưỡng dạy võ công, bọn chúng tôn kính Lý Ngạc Lệ như thần minh, nhưng hành sự thiếu kinh nghiệm, bảo bọn chúng giết người thì được, chứ bảo bọn chúng chỉ huy người khác thì chỉ có làm hỏng chuyện mà thôi, vì vậy tuy rằng chúng trung thành cẩn cẩn, nhưng Lý Ngạc Lệ cũng chỉ dạy chúng võ công chứ không để cho chúng nắm giữ quyền bính.

– Đó là vì khinh công của hai người giỏi!

Lỗ Vấn Trương cố nén nộ khí nói :

– Sáng mai phải trưng thu tiền thuế của lũ điêu dân, ý của đại nhân là phải thế nào để ta còn chuẩn bị!

Lý Phúc nói :

– Ông không cần phải chuẩn bị nữa!

Lý Huệ nói :

– Trước tiên lấy Thần Uy tiêu cục ra khai đao trước, sau đó bắt hết những tên không nộp thuế đi khẩn hoang, còn lại nhà cửa đất đai quy về cho Lý đại nhân hết, ngày sau sẽ chuyển nhượng đi, kiếm thêm một khoản lớn.

Lý Phúc nói :

– Đây gọi là một viên đá ném chết nhiều con chim, ông không hiểu nổi đâu!

Lý Huệ lại tiếp lời :

– Vì vậy ông không cần chuẩn bị nữa.

Lỗ Vấn Trương không thể chịu nổi nữa, trong lòng thầm nhủ :

– “Được lắm, hai tên tiểu tử không biết trời đất gì này dám mượn thế bức người! Dù các ngươi là nghĩa tử của Lý đại nhân thì sao chứ, lão hổ không phát uy cũng chỉ là mèo bệnh mà thôi!”.

Nghĩ đoạn, nghĩ đến sự tín nhiệm của Lý Ngạc Lệ với mình, lập tức đập bàn quát lớn :

– Lúc ta bán mạng cho Lý đại nhân thì hai kẻ các ngươi không biết đang ở chỗ nào, ta làm sao mà không hiểu được chứ? Từ khi Lý đại nhân bảo ta và Lão Bất Tử dẫn người bịt mặt đi cướp tiêu ta sớm đã biết nước cờ sau của đại nhân thế nào rồi, các ngươi...

Lý Huệ tức giận cướp lời :

– Câm miệng!

Lỗ Vấn Trương không ngờ gã thiếu niên này lại dám quát lên với mình như vậy, nhất thời cũng im miệng.

Lý Phúc tiếp lời mắng :

– Chuyện lớn như vậy mà ngươi dám tiết lộ?

Lỗ Vấn Trương cũng biết mình nhất thời kích động mà thất ngôn, nhưng vẫn cứng miệng nói :

– Sợ cái gì? Văn Trương lúc đó cũng tham dự chuyện này, đều là người của mình cả!

Văn Trương không dám lên tiếng ứng đáp. Y cũng là người biết sát ngôn quan sắc. Lỗ Vấn Trương là thượng ty trực tiếp của y, còn Phúc Huệ song tu cũng là nhân vật quyền thế, trên cao hãy còn một người nắm giữ đại quyền sinh sát là Lý Ngạc Lệ, y không thể vì chuyện nhỏ này mà được lòng bên kia, mất lòng bên này, hay mất lòng bên kia được lòng bên này được.

Lý Huệ đặt tay lên đốc kiếm, cười lạnh nói :

– Ông cố ý nói Lý đại nhân muốn bóc lột mồ hôi xương máu của nhân dân nên đã cướp tiền thuế trước, sau đó lại thu tiền thuế lần nữa đúng không?

Lỗ Vấn Trương không hề sợ Phúc Huệ song tu, chỉ là y không muốn tranh chấp với người khác ở trước mặt thuộc hạ mà thôi, nhưng nghe đối phương bức người thái quá như vậy cũng nộ khí xung thiên đập bàn quát :

– Ta đâu có ý như vậy! Lý đại nhân làm như vậy chủ yếu là vì Khô Lâu Họa, đây là đại kế của Phó thừa tướng, ta phục đến sát đất còn chẳng kịp nữa là. Các ngươi đừng đem tội danh đó đổ lên đầu ta.

Lý Phúc, Lý Huệ đưa mắt nhìn nhau. Lý Phúc nói :

– Quả nhiên đại nhân đoán chẳng sai, những bí mật trọng đại ông đều đặt hết trên cửa miệng, lúc nào cũng có thể nói ra được!

Lỗ Vấn Trương cũng là kẻ thông minh, sực tỉnh kinh ngạc nói :

– Các người... có phải do Lý đại nhân phái đến...?

Lý thị huynh đệ đều cười.

Lý Huệ nói :

– Lỗ đại nhân, đích thực là can gia phái chúng tôi đến đây để nói với ông rằng ông sắp thăng quan ba cấp rồi đó!

Lỗ Vấn Trương ngây người.

Lý Phúc cười nói :

– Can gia bảo chúng ta phải thử thử lòng trung thành của ông...

Lỗ Vấn Trương vội nói :

– Ta với Lý đại nhân lúc nào cũng trung thành cẩn cẩn, chết không hối hận.

Lý Huệ cũng cười nói :

– Chuyện này chúng tôi hiểu được, vừa nãy chúng ta mới thử một chút, lời nào của ông cũng biện hộ cho can gia hết, chẳng trách mà can gia thường nói chúng ta phải học tập Lỗ thúc thúc.

Lý thị huynh đệ gọi thân thiết như vậy khiến Lỗ Vấn Trương mất đi quá nửa phần địch ý, vuốt râu mỉm cười nói :

– Làm gì có, làm gì có, Ngạc Lệ huynh với ta ân trọng như núi, ta chỉ cảm ân đồ báo mà thôi, hơn nữa cũng đã báo đáp được gì đâu!

Lý Phúc tiếp lời nói :

– Can gia cũng thường nói Lỗ thúc thúc văn tài võ công đều có chỗ hơn người!

Lý Huệ nheo nheo mắt nói :

– Đối thơ uống rượu phong lưu cũng là sở trường của thúc thúc...

Lỗ Vấn Trương cười ha hả bước ra khỏi bàn :

– Can gia của hai người thật biết nói đùa... Có điều, có lúc Ngạc lệ huynh muốn thưởng thức oanh oanh yến yến đều là do ta dẫn đường, lần sau nếu hai người rảnh rỗi, ta có thể làm người dẫn lộ!

Lý Phúc mỉm cười :

– Lỗ đại nhân thật đúng là ngựa già đã quen đường.

Lỗ Vấn Trương cười cười vỗ vai Lý Phúc nói :

– Không phải là ta tự kiêu, nhưng thử hỏi cả huyện này, ai mà không biết Lỗ Vấn Trương ta là giỏi nhất về mặt này chứ!

Lý Huệ nói :

– Thì đúng rồi, can gia cũng nói đại nhân giỏi hiểu ý người khác, là một vị quan tốt, vì thế mới thăng quan cho ngài, điều ngài về kinh...

Lỗ Vấn Trương cười hớn hở nói :

– Thật không? Vậy thì trước khi về kinh, nhất định ta sẽ dẫn hai người đi thưởng thức một chuyến...

Trong lòng thầm nhủ :

– “Vừa nãy Văn Trương thấy trên đầu mình ẩn hiện một con kim long, thật đúng là linh nghiệm, về kinh sư sẽ càng có nhiều cơ hội béo bở để vơ vét, từ nay ta sẽ bình bộ thanh vân, phong thanh thủy khởi rồi”.

Nghĩ đến đây, lại muốn nịnh bợ hai huynh đệ họ Lý này một chút, để sau này ở kinh sư cũng có thêm một hai người để tiếp ứng cũng tốt.

Lý Phúc nhẹ giọng nói :

– Huống hồ, trong tay ngài đang nắm giữ bao nhiêu bí mật trọng đại, can gia làm sao để ngài ở bên ngoài vất vả như vậy được?

Lỗ Vấn Trương càng thêm tin tưởng, vỗ đùi cười nói :

– Đúng vậy, đúng vậy, sau này ta trở về kinh sư làm việc cho Lý đại nhân thì càng có thể chia xẻ ưu tư với ngài, để đại nhân không cần phải mượn sức người ngoài nữa.

Lý Huệ nói :

– Ngài lại có thể trực tiếp làm việc cho đại nhân, chết cũng chẳng hối hận!

Lỗ Vấn Trương cười cười vỗ vai Lý Huệ thân thiết nói :

– Đúng vậy, đúng vậy!

Lý Phúc cười cười nói :

– Không phải “đúng vậy, đúng vậy!”

Lỗ Vấn Trương cảm thấy hơi ngạc nhiên, mỉm cười hỏi :

– Vậy thì là gì?

Lý Huệ tiếp lời nói :

– Mà là chết rồi, chết rồi!

Lỗ Vấn Trương ngây người. Lý thị huynh đệ nhất tề bạt kiếm, đâm thẳng vào hai bên tả hữu. Lỗ Vấn Trương cảm thấy hai mũi kiếm sắc nhọn đâm vào nội thể mới gầm lên một tiếng điên cuồng. Nhất thời cả hai mũi kiếm đều rút ra một lượt.

Y loạng choạng lùi lại nửa bước, thở hào hển nói :

– Tại sao...?

Lý Phúc cười nói :

– Không phải ông nói trung thành cẩn cẩn với đại nhân, chết cũng không hối hận hay sao? Vậy thì ông chết đi!

Lý Huệ cười hắc hắc nói :

– Ông đã là ngựa già quen đường, vậy thì xuống hoàng tuyền sớm một bước đi, sau này dẫn lộ cho hai huynh đệ chúng ta cũng tốt!

Hai huynh đệ này không những nói chuyện kẻ trước người sau hợp ý, dung mạo giống nhau, ngay cả tâm ý cũng tương thông, cùng lúc xuất thủ, cùng lúc thoái lui, ngay cả tiếng khóc tiếng cười cũng giống nhau như hệt.

Miệng Lỗ Vấn Trương ộc ra một búng máu, không cam tâm nói :

– Ta thật sự... trung thành...

Lý Phúc cười cười hỏi ngược lại :

– Nhưng ông biết quá nhiều rồi, thử hỏi can gia làm sao để một người biết quá nhiều bí mật của người như vậy sống được?

Lý Huệ cũng cười nói :

– Hơn nữa ông tham lam quá đỗi, chỉ mới là một viên quan dưới trướng của can gia vậy mà cũng nghĩ trên đầu có kim long, thật đúng là suy nghĩ viển vông.

Lỗ Vấn Trương nghe xong, khó khăn chuyển mình, chỉ tay vào Văn Trương quát lớn :

– Ngươi là tên tiểu nhân bỉ ổi!

Bỗng nhiên chiếc lược trong tay gãy ra làm đôi, bắn về phía huynh đệ họ Lý!

Hai huynh đệ Lý Phúc, Lý Huệ dường như không ngờ Lỗ Vấn Trương gần chết mà vẫn liều mạng phản kích, một tên lách người né tránh, một tên đưa tay lên bắt :

– Phập! Phập!

Một nửa chiếc lược xuyên qua chưởng tâm Lý Phúc, một nửa còn lại cắm vào vai Lý Huệ?

Lỗ Vấn Trương liều mạng xuất thủ, đột nhiên trước ngực lộ ra một thanh đao đầy máu, tiếp đó là một vòi máu phun ra như suối.

Lỗ Vấn Trương ngây người, hai mắt như muốn vỡ tung.

Văn Trương buông tay, để trủy thủ cắm lại trên lưng Lỗ Vấn Trương, lùi lại một bước nói :

– Ai mà không bỉ ổi?

Nói đoạn cúi người hành lễ với huynh đệ họ Lý nói :

– Hạ quan đã hoàn thành nhiệm vụ!

“Bịch!”.

Lỗ Vấn Trương ngã nhoài xuống đất, khí tuyệt đương trường, hai mắt vẫn mở trừng trừng.

Lý thị huynh đệ như vẫn còn sợ hãi, nhịn đau rút hai mảnh lược ra, máu chảy ra như suối. Hai người liền cầm máu cho nhau, Lý Phúc nói :

– Ngươi làm tốt lắm!

Lý Huệ nói :

– Ngươi có biết đây là ý của ai không?

Văn Trương thần sắc bất biến nói :

– Hạ quan không biết, nhưng trong lòng đã hiểu rõ.

Lý Phúc cười nói :

– Hay cho một câu không biết mà trong lòng lại hiểu, ngươi quả nhiên là người thông minh!

Văn Trương cung kính nói :

– Hạ quan là kẻ ngu ngốc mà thôi!

Lý Phúc phân phó xuống nói :

– Ngày mai, Lý đại nhân sẽ hỏi tới, ngươi phải nói là Lỗ đại nhân chết trong tay lũ phiến loạn, có biết không?

Nói đoạn rút thanh đao trên lưng Lỗ Vấn Trương ra.

Chợt nghe có người đằng hắng nói :

– Vậy thì, Lý đại nhân có thể mượn cớ tiêu diệt phản tặc để bức ép lương dân, hủy diệt tiêu cục, đồ sát kẻ vô tội, muốn làm gì thì làm rồi?

Phúc Huệ song tu và Văn Trương đều cả kinh thất sắc, bởi vì cả ba đều không thể ngờ đến trên tấm hoành phi lại có người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện