Hàn Mục Vi trở lại sương phòng, ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu suy nghĩ những chuyện gần nhất, không một hồi liền thở dài một hơi, tự mình lẩm bẩm: "Mặc kệ tương lai muốn đối mặt cái dạng khốn cảnh gì, nỗ lực tu luyện luôn là không sai."
Một vị lãnh tụ vĩ đại đã nói: Trước năng lực thật sự hết thảy đều là hổ giấy, từ hôm nay trở đi đây là châm ngôn của nàng.
"Ngươi cũng không cần nghĩ quá nhiều" Tiểu Thiên Bồ bay ra Thần phủ của Hàn Mục Vi, đứng ở trên đùi nàng: "Mỗi cái thế giới đều có sự áp chế nhất định đối với cảnh giới của tu vi, liền lấy Thương Uyên Giới mà nói thì tu sĩ một khi đột phá Hợp Thể tiến vào Đại Thừa, liền phải phi thăng đến giao diện càng cao, cũng chính là Tiên Linh Giới theo như lời các ngươi."
Kỳ thật Tiên Linh Giới chính là thế giới vô biên, nơi đó độ dày của tiên linh khí thì trung tiểu thế giới đều không thể so.

Cụ thể tình huống nó cũng không có tự mình trải qua, chỉ là trong trí nhớ truyền thừa có ghi lại, Thiên Bồ nhất tộc của chúng nó chính là sinh hoạt ở nơi đó.
"Theo ta được biết Tàng Minh Giới là một trong ngàn thế giới, nơi đó mật độ của linh khí tuy so Thương Uyên Giới nồng đậm hơn rất nhiều nhưng đối với tu sĩ áp chế tu vi cũng so với Thương Uyên Giới cao hơn hai cái đại cảnh giới, cho nên tu vi của kẻ thù nhà ngươi cũng không phải rất cao."
Hàn Mục Vi nhìn chằm chằm tiểu nhân nhi đứng ở trên đùi mình phân tích đạo lý rõ ràng, tâm lại lạnh: "Không cao lắm? Trên Hợp Thể là Đại Thừa, trên Đại Thừa là độ kiếp" Trước mắt nàng vẫn là Trúc Cơ kỳ, ở trước mặt Độ Kiếp đại năng liền con kiến đều không đủ trình độ so "Ta tu luyện, ngươi tự tiện." Hết thảy nhân tố bên ngoài đều không ngăn được nhiệt huyết hướng về phía trước của nàng.
Tiểu Thiên Bồ thấy Hàn Mục Vi đã nhắm mắt, có chút không được ý, nàng còn có chuyện liên quan đến Tiên Linh Giới còn chưa nói đâu, khí đô đô mà dẩu cái miệng nhỏ hóa thành một mạt xanh biếc về hồn phủ.
Ngày kế sáng sớm, Vị Hành mới vừa thu công liền nghênh đón hai cái tiểu sư điệt một cao một thấp: "Các con có việc?" Nhìn nhìn sư điệt, thấy trên mặt họ mang theo cười ngọt ngào, tâm không khỏi nhảy dựng, đây là có cầu với hắn?
Hàn Mục Vi lôi kéo Tiểu Nhị Bàn đi ra phía trước: "Sư điệt tới đây cũng không có đại sự gì, chính là có thứ tốt muốn hỏi một chút sư thúc thu hay không thu?" Nói chuyện liền đem "Người gỗ" từ bên trong nhẫn trữ vật lấy ra ném xuống đất.

Vừa thấy khối "Người gỗ" này, hai mắt của Vị Hành không cấm hơi hơi co rụt lại, đứng dậy đi đến bên người "Người gỗ", ngồi xổm xuống kéo cái mũ trên đầu nó xuống, lộ ra chân dung của người áo đen, khuôn mặt như ngọc được tạo hình đến phi thường hoàn mỹ, giờ phút này "Người gỗ" tuy đã không có hồn, nhưng lại không giống như là người chết.
"Tứ tượng thụ," trong lòng hơi động, có dấu vết bị bỏng rát, thứ này hẳn là cùng Thích Giáp lão tổ ở Mộ Vân thành đối chiến ngày hôm qua, Vị Hành giương mắt nhìn về phía hai oa oa đứng ở một bên: "Một trăm Linh Tinh." Lẽ ra giá trị của "Người gỗ" này không đến như vậy nhưng người đánh chết nó đáng giá lại đáng giá.
Một trăm Linh Tinh? Hàn Mục Vi trực giác chính mình nghe lầm, sư thúc nàng hai ngày này có chút ăn xài phung phí làm nàng không quen chút nào, bất quá tiện nghi đưa tới cửa không chiếm không phải phong cách của nàng: "Được, thành giao" Tứ tượng thụ tuy rằng đáng giá, nhưng tứ tượng thụ bị tạo hình qua liền rất hạ giá.
Vị Hành sảng khoái mà lấy ra một con hộp ngọc kim sắc đưa cho Tiểu Nhị Bàn: "Nơi này đều là Linh Tinh kim loại tính, con lấy đi, tỷ của con không thiếu cái này" Nói xong còn liếc liếc thân sư điệt nhà mình một cái, nha đầu này từ hắn moi đi không thiếu vật tốt.
Bán linh thạch vốn chính là cho Tiểu Nhị Bàn, Hàn Mục Vi cũng không dị nghị, chính là ánh mắt mà sư thúc mới vừa xem nàng làm người có chút không hiểu, bọn họ đây không phải là giao dịch công bằng sao?
Tiểu Nhị Bàn tiếp nhận hộp ngọc, lập tức thu vào nhẫn trữ vật, hắn hiện tại cũng là người có của cải: "Cảm ơn chưởng môn sư thúc" Sau lại hướng tới tỷ tỷ chắp tay "Cảm ơn tỷ tỷ."
Hàn Mục Vi xoa đầu Tiểu Nhị Bàn: "Không có gì chuyện, đệ tử liền cáo lui trước."
"Đi đi" Vị Hành xua xua tay, làm cho tỷ đệ bọn họ chạy nhanh đi, sáng sớm liền làm mua bán lỗ vốn: "Hai ngày này trong thành có chút loạn, không có việc gì không cần đơn độc đi ra ngoài."
"Đệ tử minh bạch."
Bọn họ vừa đi, Vị Hành liền mang theo "Người gỗ" đi đến chỗ của Thích Giáp đạo tôn, có một số việc trong lòng phải làm rõ mới được.
Thích Giáp đạo tôn nhìn thấy Vị Hành mang đến "Người gỗ", chỉ liếc mắt một cái liền xác định nó chính là người áo đen hôm qua: "Nguyên lai là dùng tứ tượng thụ luyện chế phân thân, trách không được bản tôn có thể dễ dàng bị thương nó như vậy" Hắn là Hỏa linh căn, tứ tượng thụ thuộc mộc, hỏa khắc mộc "Ngươi tới tìm bản tôn, là muốn cho bản tôn đi tìm vị kia nói một phen?"
Vị Hành không có phủ nhận: "Đúng vậy" Làm tông chưởng, sự tình hắn phải cân nhắc rất nhiều, bất quá có một số chuyện có thể khẳng định, chỉ cần giao diện pháp tắc của Thương Uyên Giới còn tồn tại, Thiên Diễn Tông có thể bảo hộ được Hàn gia.

"Cũng được" Nghĩ đến phong cách hành sự của vị kia, Thích Giáp không cấm cười khẽ ra tiếng, hôm qua hắn đều nghĩ sẳn từ để nói, bất quá Yêu Dương của Bắc Băng Môn cũng không có lại đây lấy đi lưu ảnh thạch.
Tiếp nhận Mộ Vân thành, Thiên Diễn Tông liền ở tông môn trú điểm sắp xếp xong mọi việc, phối hợp Vân gia xử lý sự vụ của Mộ Vân thành.

Tông môn cũng phái một đám chưởng sự đệ tử lại đây, có chưởng môn Vị Hành tọa trấn, thực mau loạn tượng ở Mộ Vân thành đã bị bình phục, mà đấu giá hội do Thiên Diễn Tông hứa hẹn cũng đâu vào đấy mà chuẩn bị.
Trước hôm đấu giá hội, Hàn Mục Vi rốt cuộc được ra trú điểm, lần này ra cửa nàng vẫn không mang theo Tiểu Nhị Bàn, mà là cùng Hàn Mục Kỳ cùng đi phường thị mới của Mộ Vân thành nhìn xem.
Quầy hàng ở chợ đen hữu hạn, mà phí bầy quầy hàng cũng không thấp, đồ vật giao dịch càng là hiếm thấy, điều này liền đem đại đa số tán tu chắn ngoài cửa.
Mà chỗ phường thị này là Thiên Diễn Tông ngày gần đây mới vừa kiến, chẳng những an toàn tính cao, lượng người cũng không ít, hơn nữa quầy hàng phí cũng thập phần thích hợp, điều này liền vô cùng phương tiện cho tán tu.

Mới vừa mở ngày đầu tiên, tiện nhân mãn vì hoạn, quầy hàng càng là một vị khó cầu.
Tân phường thị ở thành tây, Hàn Mục Vi cùng Hàn Mục Kỳ lấy ra thân phận ngọc bài liền có thể trực tiếp đi vào.


Nơi này không thể so chợ đen, đồ vật giao dịch cơ bản đều thực thường thấy, cho nên không cần che che giấu giấu.
Hai người vào phường thị, Hàn Mục Vi nghe được tiếng rao hàng liên tiếp không ngừng, rốt cuộc tìm được một tia quen thuộc: "Còn rất náo nhiệt" Mỗi người ở đây đều ăn mặc áo choàng ngăn cách thần thức sợ bị nhận ra, lời nói đều không muốn nhiều lời một câu, nơi này nhưng thật ra có một phen cảnh tượng rất khác.

Nhìn tiểu quán hai bên đường phố, tụ tập tốp năm tốp ba người, cảm giác sinh ý cũng cũng không tệ lắm.
"Là rất náo nhiệt" Nói thật, nàng vẫn thích dạo phường thị, đi chợ đen kiến thức thôi chứ bên trong có rất nhiều đồ vật đều không phải tu vi hiện tại của các nàng có thể sử dụng đến.
Hàn Mục Kỳ lôi kéo Hàn Mục Vi đi đến con phố bên phải nhất: "Chúng ta từ chỗ này bắt đầu dạo" Chờ đấu giá hội kết thúc, bọn họ liền phải xuất phát đi Thiên Dương sơn mạch, vừa lúc nhìn xem còn có cái gì thiếu.
Hàn Mục Vi không ý kiến, tuy rằng không thiếu cái gì nhưng nàng có một tâm hồn đào bảo, đi theo Hàn Mục Kỳ từng cái sạp lật xem.

Hai người đi dạo nửa ngày, chỉ mua một ít linh phù.

Người đến phường thị càng ngày càng nhiều, tễ tễ ai ai, các nàng cũng không có phương hướng liền chuẩn bị rời đi.
Chỉ là mới vừa đi đến nơi xuất khẩu Hàn Mục Vi liền nghe được ba chữ "Âm Thường Ly", ngay từ đầu cũng không nghĩ gì, chính là cảm thấy có chút quen tai, nhịn không được quay đầu lại liếc mắt một cái, không cấm hai mắt sáng ngời, hảo một cái mị mà không tục mỹ nhân.
Nga mi không họa mà đại, miệng thơm không nhiễm mà hồng, mục như thanh hoằng, mặt tựa đào hoa, ba nghìn tóc đen sạch sẽ lưu loát mà búi sau đầu, nhìn lanh lẹ rất nhiều.

Giờ phút này nữ tử đang lạnh một đôi mắt đẹp nhìn bạch y nữ tử bên người, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói: "Lam Uyển Nhi, mua bán đều có một cái thứ tự đến trước và sau, cái phù bút này là ta nhìn trúng trước, cũng đã thanh toán linh thạch, cho nên thỉnh ngươi đem nó trả lại cho ta."
"Ly tỷ tỷ, Uyển Nhi thật sự thực thích cái phù bút này, tỷ.." Nữ tử ăn mặc tông môn phục màu trắng nhíu một đôi mày lá liễu, đôi tay gắt gao nắm chặt một cái Thanh Ngọc phù bút, rũ đầu, phấn môi kiều nộn bị cắn mất nhan sắc: "Tỷ..

Tỷ có thể nhường cho ta hay không? Ta sẽ trả linh thạch, gấp đôi có thể hay không?"
Âm Thường Ly không quan tâm: "Vừa lúc ta cũng thực thích cái phù bút này, cho nên xin lỗi" Con mẹ nó, nàng đây là e ngại ai, mua cái phù bút đều không được yên ổn, thình lình nhảy ra làm vẻ, nàng còn muốn nghẹn hỏa ôn tồn mà cùng nàng ta chu toàn, tay phải duỗi ra "Ta còn có việc, thỉnh Lam muội muội đem phù bút cho ta đi."
Bạch y nữ tử nước mắt nháy mắt liền xuống dưới, không tình nguyện mà đem phù bút cho Âm Thường Ly: "Thực xin lỗi, Uyển Nhi không phải có tâm muốn chậm trễ chính sự của Ly tỷ tỷ" Liền cái tiện nhân của Diệu Âm Môn còn dám mơ ước gả vào Lam gia bọn họ, nằm mơ đi.
Lam Uyển Nhi làm tốt lắm, bất quá cũng không qua đucợ mắt của nàng, Âm Thường Ly cười rút ra cái Thanh Ngọc phù bút kia liền rời đi tiểu quán.

Tôn nữ của gia chủ của Lam gia, tinh anh đệ tử của Vô Cực Tông muốn cái gì không có, Lam Uyển Nhi khó xử nàng đơn giản chính là do mấy ngày gần đây nương nàng cũng chính là môn chủ Cát Âm nương tử của Diệu Âm Môn cùng gia chủ Lam gia thương định hôn sự.
Lam Hi đích xác xuất sắc, nhưng Âm Thường Ly nàng cũng không kém, bất quá so với liên hôn, nàng càng có xu hướng với tự mình cố gắng, chẳng qua nương nàng bên kia có điểm khó ứng phó.

Bên tai quấn quanh các loại nói nhỏ, nếu là Lam Uyển Nhi có năng lực, nàng nhưng thật ra không ngại phối hợp, chỉ là nghĩ đến những lời cảnh cáo của nương nàng tối hôm qua, trong miệng không cấm phiếm chua xót..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện