Không còn gì để lo lắng nên một nhà ba người cùng nhau ăn một bữa cơm, sau khi ăn xong Hàn Mục Vi cũng không có rời đi, đi tới một gian sương phòng ở bên phải chính phòng, nhờ Tiểu Thiên Bồ trợ giúp bắt đầu làm động tác rèn thể.

Vừa rồi khuân vác viên thạch không đến một canh giờ, toàn thân đang căng chặt, làm xong những động tác liên tiếp này, Hàn Mục Vi cảm giác cả người thật giống như bị xé rách giống nhau: "Muốn chết" - Nàng hiện tại giống như một bãi thịt nát.
"Nhanh lên ngồi dậy tu luyện" - Tiểu Thiên Bồ cũng sẽ không bởi vì là ở nhà nàng mà sẽ cho nàng một ngày nghỉ ngơi: "Không cần cọ tới cọ lui" - Thấy nàng còn nằm bò bất động, nó bất đắc dĩ chỉ có thể sử dụng đằng chi đem Hàn Mục Vi trói thành tư thế đả tọa tiêu chuẩn: "Nhanh lên, không cần chơi xấu".
Hàn Mục Vi cười nhắm hai mắt, bắt đầu vận chuyển linh lực, hai cổ linh lực có ranh giới rõ ràng trong cơ thể tạo thành một sợi dây thừng kích động ở kinh mạch, sau một cái đại chu thiên thì hối nhập vào đan điền, trên da nàng bịt kín một tầng bùn nhàn nhạt, trên người cũng đỡ bị bủn rủn hơn.
Chính phòng, Hàn Trung Minh ngồi ở trên giường, ngồi xếp bằng bình phục tâm tự, liền lấy ra viên Thanh Minh Đan trong bình ngọc bỏ vào trong miệng, đan dược vào miệng là tan thành một dòng nước chảy lạnh băng tiến vào kinh mạch, lập tức cả người đều băng sảng cực kỳ.

Tưởng Anh ngồi xếp bằng trên nệm hương bồ cách giường hai trượng, không nháy mắt mà nhìn chằm chằm nam nhân của nàng.
Ngày kế không đến giờ sửu, Hàn Mục Vi liền ra sương phòng, thấy chính phòng còn sáng sủa, cũng không tiến đến quấy rầy, trực tiếp ra gia môn, ngự kiếm hồi Tiêu Dao Phong.
Cách tông môn đại bỉ thời gian càng ngày càng gần, đệ tử ở tông nội hoặc ở bên ngoài rèn luyện cũng phần lớn đều đã gấp trở về.

Gần đây Thiên Hà phường thị náo nhiệt chưa từng có, khu giao dịch tự do cơ hồ là người chen người, làm cho những chủ quán cao hứng hỏng rồi, thanh âm rao hàng một cái so một cái càng to lớn vang dội.
"Từ từ tới, không cần chen, mỗi người đều có" - Một trung niên nam tử mặc một trường bào màu xám cao lớn kiện thạc, mặt mày hớn hở mà làm sinh ý: "Chín khối hạ phẩm linh thạch mua không bị lừa, mua không bị lỗ, nhưng có thể mua đến một phần kinh nghiệm của Phượng Minh kiếm tu Mộc Nghiêu về Chung Hiểu bí cảnh, tuyệt đối vật siêu có giá trị, đi ngang qua, dạo ngang qua không cần bỏ lỡ".
"Thiệt hay giả?" – Một người vẻ mặt nộn liều mạng cậy mạnh chen vào: "Nói như vậy Phượng Minh kiếm tu thật sự khỏi hẳn?"
Quán chủ nghe thấy nhưng vẫn giả bộ không nghe, chỉ lo thu linh thạch buôn bán.

Mấy trăm khối ngọc giản không đến một canh giờ đã bị tranh mua không còn, gần nhất mười ngày này, mỗi ngày như thế, xem đến vài cái quán chủ đều có chút mắt thèm, nhưng lại không dám tùy tiện khắc lục lấy ra tới bán.
"Hôm nay ta thật cao hứng.." - Hàn Mục Vi khoanh đôi tay cố ý thiển bụng, trên mặt hạnh phúc dào dạt, gần nhất linh thạch cứ xôn xao mà chảy vào trong túi của nàng nên sao có thể không vui cho được? Duỗi tay sờ sờ chính mình cằm, đáng tiếc sinh ý này không thể lại tiếp tục, bằng không khả năng sẽ có người nghe tin mà đến.
Muốn nói tại sao nàng dám buôn bán bút ký của Mộc Nghiêu về Chung Hiểu bí cảnh, Hàn Mục Vi chỉ cảm thấy này căn bản không ảnh hưởng hành trình nàng đến bí cảnh lần này, rốt cuộc thời điểm nhập Chung Hiểu bí cảnh chính là tùy cơ truyền tống.


Lại nói trên thị trường loại bút ký này cũng không ít, cũng may chiêu bài sống của người nào đó tương đối vang dội, nên sinh ý này mới có thể hừng hực khí thế.
Hàn Mục Vi mang theo vẻ mặt ý cười, bước chân khinh phiêu phiêu mà đi vào ao ở sau núi, chỉ là ở thoáng nhìn một mạt hồng, lập tức bản năng thân thể muốn thoát đi, chỉ là giống như không động đậy nổi: "Bồ Bồ, cứu mạng a".
Tiểu Thiên Bồ thử thử, sau liền từ bỏ: "Trên người Mộc Nghiêu có trọng bảo, hắn không có động thần hồn của ngươi, chỉ là chỉ cần giam cầm thân thể, cho nên ngươi mới không thể động đậy.

Ta hiện tại còn nhỏ, không thể dùng lực.

Vi Vi Nhi, ngươi liền thành thật một chút đi" - Mệt nàng nghĩ ra, dám bốn phía buôn bán bút ký mà Mộc Nghiêu cho nàng, này thật là nghèo điên rồi!
"Tiểu sư muội, tại sao thấy ta liền muốn chạy?" – Trên người mặc một thân hồng y, Mộc Nghiêu ngồi xếp bằng ở trên viên thạch thứ tư, cười nhạt nhìn chằm chằm tiểu hồ ly: "Có phải muội làm chuyện gì có lỗi với ta đúng không?" - Nếu không phải Mộc Sướng tới hỏi, hắn còn không biết tiểu nha đầu có thể kiếm tiền giỏi như vậy, lá gan cũng không nhỏ.
"Ô ô..

đại sư huynh, ta cũng là không có con đường nào có thể đi nữa rồi" - Hàn Mục Vi nói khóc liền khóc, chỉ cần hai tức công phu thì nước mắt, nước mũi liền cùng nhau rơi: "Phía trước đi Tàng Thư Các..

cách..

tiểu muội vô ý hủy hoại..

một quả ngọc giản thượng cổ..


ô ô..

ta thiếu sư phụ ta một ngàn khối thượng phẩm linh thạch còn có năm trăm khối trung phẩm linh thạch" - Hàn Mục Vi ban đầu chỉ là giả khóc, nào tưởng nói những chuyện thương tâm đó, có lẽ là tình chi sở chí, thế nhưng thật sự gào khóc: "Oa oa..".
Có ai giống nàng? Mới mười lăm tuổi chẳng những bị sét đánh hai lần, còn thiếu một đống nợ bên ngoài, càng nghĩ càng thương tâm, nước mắt phun như suối.
Xem đến Mộc Nghiêu đều ngượng ngùng lại tiếp tục giam cầm nàng: "Tiểu sư muội, muội có thể nằm khóc, còn có thể càng hợp với tình hình" - Tình cảnh này lại xứng với một tiểu nữ oa la lối, khóc lóc, lăn lộn, nghĩ hắn liền nhịn không được lấy ra một khối lưu li thạch.
Lưu li thạch Mộc Nghiêu mới vừa nắm tới tay, Hàn Mục Vi liền lập tức lau khô nước mắt nhanh như chớp mà đi tới trước mặt hắn, bế lên viên thạch mà hắn đang ngồi liền đi: "Đại sư huynh, hôm nay nhiệm vụ của ta còn không có hoàn thành, ngài trước ngồi ở viên thạch này chờ đi" - Chụp nha, ngươi dám chụp? Cả hai chúng ta cùng vào ống kính càng tốt, hình ảnh thật đẹp.
"Muội không có gì muốn nói với ta ư?" - Mộc Nghiêu thanh thanh giọng nói, bình yên tự nhiên mà ngồi ở trên viên thạch, tùy ý Hàn Mục Vi ôm qua ôm lại.
Hàn Mục Vi vẻ mặt ngây thơ chuẩn bị giả ngu: "Nói cái gì?" - Vừa nãy nàng mới biểu hiện đến đa tình chân ý thiết, nếu không phải Tiểu Thiên Bồ nhắc nhở nàng, nàng còn có thể khóc đến thiên hoang địa lão.
"Rất nhiều" - Mộc Nghiêu nhắc nhở nàng: "Thí dụ như kia bút tiền tài bất nghĩa kia nên phân như thế nào?"
"Cái gì tiền tài bất nghĩa?" - Hàn Mục Vi nghe vậy đôi tay vừa thu lại, nhanh chóng mà lui về phía sau hai bước, viên thạch trong lòng ngực liền "phanh" một tiếng mà rơi trên mặt đất, làm nứt tòa bàn, trong nháy mắt khi nàng buông tay, Mộc Nghiêu bay lên không sau đứng ở địa phương cách nàng năm bước.
Hàn Mục Vi ôm ngực, ngưng thần nhìn hắn, một hồi lâu mới ra tiếng: "Đại sư huynh, ngài đem tu vi áp đến Luyện Khí mười tầng, chúng ta tới đánh một hồi, đánh xong chúng ta lại nói chuyện khác được không?" - Nàng đã sớm muốn biết chênh lệch có bao nhiêu?
"Có thể" - Hắn cũng rất muốn biết bản lĩnh của tiểu nha đầu này được bao nhiêu: "Lấy ra Vân Tiêu Trượng của muội đi, ta dùng Phượng Minh Kiếm của ta" - Đều đưa tới diệt thần lôi kiếp, Vân Tiêu Trượng của nàng hẳn là không thể kém hơn Phượng Minh Kiếm.
"Tự nhiên" - Hàn Mục Vi gọi ra muộn côn, nắm ở tay phải: "Bất quá trước đó phải ra quy định mới được".
"Ân" - Mộc Nghiêu gật đầu đồng ý: "Trong vòng trăm chiêu nếu muội còn có thể đứng, ta lại cho muội thêm một phần phân bố đồ cụ thể của Chung Hiểu bí cảnh, như thế nào?"
Hàn Mục Vi sờ sờ cái mũi, không hỏi có thể bán hay không: "Cảm ơn đại sư huynh, động thủ đi".
"Muội tới trước đi."
"Vẫn là huynh đến trước đi" - Hàn Mục Vi cười cười: "Ta kính trên nhường dưới".
Nàng vừa dứt lời, Mộc Nghiêu liền lập tức đem tu vi áp tới tầng mười của Luyện Khí, gọi ra Phượng Minh Kiếm, bay vút tới.


Hàn Mục Vi tiến lên, đem linh lực dồn vào đùi phải đá bay viên thạch, viên thạch nháy mắt cách mặt đất bay về phía Mộc Nghiêu, chỉ là vừa mới đến gần hắn thôi đã bị nhất kiếm chia thành hai nửa.
Mũi kiếm phi đến trước mặt, Hàn Mục Vi nghiêng người dùng côn đánh vào, ngay sau đó tay trái bắt lấy vai của Mộc Nghiêu, chỉ là còn không kịp dùng lực thì đã bị ném đi, nguyên lai hắn cũng luyện thể.

Nàng dứt khoát thu hồi muộn côn, dùng tay trần mà tiếp đánh.

Mộc Nghiêu thấy thế cũng đi theo thu hồi Phượng Minh Kiếm, một phen nắm lấy quyền nàng đánh lại, nhấc chân phi đá.

Hàn Mục Vi cũng không né, dơ chân ngạnh chống lại.
Ở thời điểm hai người mới vừa giao thủ, Thiện Đức chân quân đáng lẽ đang bế quan cũng đã ngồi gần đó, hắn nhíu mày quan chiến, không tồi, tiểu đồ đệ vẫn là có vài phần tính tình.

Thiên Nhất đạo quân theo tới, bối tay đạp không đứng ở bên người Thiện Đức chân quân, nhìn hai người ở giữa sân đánh đến khí thế ngất trời, không cấm giơ tay m ơn trớn một mạt chòm râu trên môi mỉm cười, nói: "Thiện Đức, tiểu nha đầu giáo đến không tồi".
"Mộc Nghiêu chỉ dùng ba phần lực" - Cái này thì hắn vẫn là có thể nhìn ra, bất quá mặc dù như vậy, tiểu đồ đệ có thể căng lâu như vậy cũng đã xem như không tồi.
Thiên Nhất đạo quân nhưng thật ra nói thật: "Mộc Nghiêu không giống, từ lúc sinh ra hắn đã bắt đầu dùng các loại linh vật rèn thể đuổi tạp, tiểu oa nhi của Hàn gia thật là giống Hàn Hiển" - Nếu năm đó Hàn Hiển không chết, hiện tại Thiên Diễn Tông bọn họ tuyệt không chỉ có ba vị Hóa Thần tu sĩ.
"Nàng không phải Hàn Hiển, nàng chính là Hàn Mục Vi" - Thiện Đức chân quân lấy ra một bầu rượu tự mình uống, hắn ghét nhất chính là bắt chước.
Tuy sáu tuổi đã rời xa thế tục, nhưng rất nhiều chuyện từ khi còn bé cho đến nay đối với hắn vẫn còn mới mẻ, buông xuống nhưng không nghĩa là muốn quên: "Hoặc là Hàn Trần Vi cũng đúng, Trần Vi là đạo hào ta chuẩn bị cho nàng, tạm thời không cần, nhưng ta tin tưởng thực mau nàng có thể dùng đến" – Dựa theo tốc độ tu luyện của tiểu đồ đệ thì hắn không trông cậy vào năm mươi mốt tuổi nàng kết đan, nhưng trong vòng sáu mươi tuổi vẫn rất có khả năng.
Cha của hắn Chu Bá Thiên là đầu lĩnh thổ phỉ, nương hắn lại là công chúa của một quốc gia, ở trên đường hòa thân bị cha hắn bắt trở về ổ cướp làm áp trại phu nhân.

Hắn còn có một người ca ca, tuy cùng một mẹ nhưng bọn hắn lại đi theo hai con đường khác nhau.
Ở thời điểm hắn năm tuổi, con mẹ nó ca ca của hắn đoạt ngôi vị hoàng đế, sau liền bắt đầu vây sơn diệt phỉ.

Cha hắn không địch lại nên tự vận ở lạc nhai, người mẹ cao quý của hắn mang đi con trai lớn giống hệt vị hoàng đế lúc đó, để lại một rương hoàng kim cho hắn.


Nàng cũng mang đi tất cả vàng bạc tài bảo trong sơn trại, trong đó trừ bỏ một bộ phận nhỏ là của hồi môn lúc trước hòa thân của nàng, còn lại đều là do hắn cha đoạt tới.
Đã từng hắn cũng ngây ngốc mà cho rằng nương của hắn vẫn có một phần yêu thương đối với hắn, tuy rằng hắn giống cha nhưng rốt cuộc vẫn là do nàng sinh ra.

Nhưng mà sau này bởi vì một rương hoàng kim mà hắn thiếu chút nữa bỏ mạng, hắn mới hiểu được cái gì gọi là giết người vô hình?
Nếu không phải sư phụ tại thế tục du lịch gặp hắn sắp bị đói chết, dẫn hắn đi đến Tiên giới, hắn tưởng hắn sớm đã chết.

Sau khi lên Trúc Cơ, hắn cũng trở về thế tục đi tìm bọn họ, nhưng nhìn một đám người đem hắn cúng bái như Thần Tiên Sống, hắn lại cực giác không thú vị.

Cao cao tại thượng tự xưng thiên tử lại như thế nào, còn không phải không thể tùy tâm mà sống?
Hàn Mục Vi cho rằng nàng có thể chống được một trăm chiêu, nhưng mà tới chiêu thứ chín mươi chín thì đã bị người ấn đỉnh đầu xuống: "Huynh huynh huynh nhất định là cố ý" - Người này thật quá đáng, nàng đều nhấc chân chuẩn bị đánh qua, kết quả lại bị hắn ấn ở trên mặt đất.
"Đa tạ" - Nha đầu này yêu nhất đổi trắng thay đen, nếu không phải vì làm nàng hiểu được thiếu sót của bản thân, hắn đã sớm làm nàng nằm sấp xuống đất: "Lấy ra đi".
Nhìn tay ngọc đưa đến trước miệng nàng, Hàn Mục Vi có chút không thể hiểu được: "Cái gì?"
"Tiền tài bất nghĩa."
Hàn Mục Vi nghe vậy, hai mắt chớp, sau lại nằm liệt: "Muốn linh thạch không có, muốn mệnh thì có một cái" - Nàng chỉ là nói đánh xong lại bàn sau, nhưng không có nói muốn phân linh thạch: "Ta hôn mê" - Nói xong liền lập tức nhắm lại hai mắt.
Mộc Nghiêu cười nhạt lắc đầu, lấy ra một khối da thú để ở trên mặt phiếm hồng của nàng: "Cái này dùng xong trở về nhớ trả lại cho ta" - Sau liền thuận gió rời đi Tiêu Dao Phong.
Một hồi lâu, Hàn Mục Vi mới mở to đôi mắt, duỗi tay bắt lấy cái da thú cũ nát ở trên mặt mình, tinh tế nhìn lên: "Đây là tàng bảo đồ sao?" – Giống hệt trên mấy bộ phim ở TV đều rách tung toé, không biết là da của động vật gì, mặt trên họa con đường quanh co khúc khuỷu.
Sau khi cùng Mộc Nghiêu luận bàn, Hàn Mục Vi nghỉ ngơi rất nhiều, trước một ngày tông môn đại bỉ, Hàn Mục Tiêu thở phì phì mà tìm tới cửa: "Béo Béo, mấy cái ngọc giản ở bên ngoài kia có phải là do ngươi đúng hay không?" - Không cần tưởng liền biết, việc này chỉ có nàng mới dám làm.
"Ngươi nói gì, ta không hiểu" - Hàn Mục Vi thỉnh Hàn Mục Tiêu tiến vào động phủ, hoàn toàn là một bộ dáng lương dân: "Ngươi muốn uống trà hay không?" - Đương nhiên nàng không có trà xa hoa, chỉ có Thanh Trúc diệp.
Hàn Mục Tiêu cơ hồ là cùng Hàn Mục Vi từ một cái ổ chăn lớn lên, sao có thể dễ dàng bị nàng lừa gạt: "Ta nói ngươi liền không thể bán ít hai phân, nhìn một cái bên ngoài cơ hồ ai cũng có một phần, ngươi không sợ đại sư huynh tìm ngươi tính sổ?" - Bán còn chưa tính, thế nhưng còn dám quang minh chính đại mà ồn ào đó là bút ký của Mộc Nghiêu.
Ngượng ngùng, đã đi tìm, Hàn Mục Vi đổ một ly nước suối lạnh, lấy ra hai mảnh Thanh Trúc diệp bỏ vào trong ly, "bang" mà đem cái ly phóng tới trước mặt Hàn Mục Tiêu: "Ta không biết cái gì hết" - Nàng cũng chỉ mới bán được hai ngàn phân, độc môn sinh ý vẫn là làm khá tốt..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện