Trong khi Thiên Mục đạo quân dùng bí thuật bắt đầu truy hồn thì ở cực hàn chi địa của một vực sâu có một người bị đóng băng trong một hàn quan ở lớp băng dày vạn trượng đột nhiên lông mi khẽ nhúc nhích, giãy giụa hồi lâu cuối cùng đôi mắt mang cười đột nhiên mở ra, sau vận chuyển 《 chín luyện rèn hồn quyết 》: "Đừng nhớ mong, tiêu an" - Liền nhắm lại hai mắt, bất quá lần này khóe miệng hắn rõ ràng hơi hơi cong lên.
"Phốc.." – Bí thuật của Thiên Mục đạo quân tiến hành được một nửa thì đột nhiên gặp phản phệ: "Khụ khụ, tiểu tể tử vẫn là âm hiểm như vậy".
Thiên Trúc lão nhân, Thiên Nhất đạo quân thấy thế liền tiến lên: "Sao vậy?"
"Khụ khụ" - Thiên Mục đạo quân lấy ra một trái bích linh quả ăn vào, hoãn lại một chút cũng không hề úp úp mở mở nữa: "Muốn biết được cụ thể thì các ngươi đi hỏi đứa bé nhà Hàn gia đi, ta chỉ biết Hàn Tiêu còn sống nhưng không ở giới này" – Đứa nhóc chết tiệc thế nhưng lợi dụng bí thuật của hắn để truyền âm, việc này cũng chỉ hắn mới dám làm.
"Ngươi nói Hàn Tiêu còn sống" - Thiên Trúc lão nhân chỉ nghe được mấy chữ này: "Hắn thật sự còn sống?"
"Sống" - Thiên Mục đạo quân tức giận nói: "Không những sống mà thần hồn của hắn phỏng chừng còn cường đại hơn ta, vừa nãy ta truy hồn còn thừa dịp truyền âm, bất quá tinh huyết là của đứa nhỏ nên truyền âm cũng chỉ có thể truyền cho đứa nhỏ".
Mà lúc này vẻ mặt của Hàn Mục Vi đang táo bón, liền lúc nãy khi nàng đang đả tọa tu luyện đến như si như say thì thần hồn đột nhiên truyền đến mấy chữ "năm năm tiểu an", thiếu chút nữa kinh nàng: "Năm năm tiểu an?" Năm năm tiểu an là cái gì? Nàng mỗi ngày đều sẽ bình an hết.
"Là đừng nhớ mong, tiêu an" - Tiểu Thiên Bồ thở phào một hơi: "Vừa nãy là huyết mạch hồn âm, trên người Thiên Mục có dòng máu của tộc Hiểu Thiên nhất, vừa nãy muốn một giọt tinh huyết của ngươi phỏng chừng là dùng để thực hiện bí thuật truy hồn".
Nói đến tộc Hiểu Thiên nhất còn phải tường thuật đến thời kỳ viễn cổ, tổ tiên của tộc Hiểu Thiên nhất là nửa yêu, trên người có huyết mạch của thần thú Bách Hiểu thiên khuyển.

Ở thời kỳ viễn cổ thì huyết mạch trên người tộc Hiểu Thiên nhất nồng hậu, có tộc nhân còn có thể may mắn lĩnh ngộ huyết mạch thần thông của Bách Hiểu thiên khuyển, nhưng qua nhiều thế hệ truyền xuống thì huyết mạch của Bách Hiểu thiên khuyển càng ngày càng loãng, cũng chỉ có thể sử dụng bí thuật.
"Tiêu?" - Hàn Mục Vi nhíu mày trầm tư, sau không cấm cả kinh nói: "Hàn Tiêu lang quân? Ngươi ngươi ngươi muốn nói vừa tổ tiên của ta truyền tin cho ta ư?"

"Đúng vậy, chuẩn xác mà nói là hồn âm" - Tiểu Thiên Bồ lúc trước bảo Hàn Mục Tiêu giao ra Dưỡng Hồn Mộc chính là nguyên nhân này: "Ngươi cũng đừng tu luyện nữa, Thiên Trúc tới."
Hàn Mục Vi nhanh chóng mở ra động phủ, đứng dậy ra nghênh đón, chỉ là vừa mới đứng lên, người cũng đã xuất hiện ở trước mặt nàng: "Lão tổ, đừng nhớ mong, tiêu an."
"Đừng nhớ mong, tiêu an" - Thiên Trúc lão nhân nghe vậy liên tục gật đầu, sau cuối cùng là ngửa đầu cười to: "Tốt..

ha ha..

tốt lắm.." - Hồn âm trừ bỏ Hàn Tiêu thì không ai có khả năng truyền cả, thật tốt thật tốt, nhiều năm tích tụ rốt cuộc không ít hoạt động gân cốt: "Ha ha.." - Sau còn không quên dặn dò Hàn Mục Vi tạm thời không cần nói cho ai.
Nhìn Thiên Trúc lão nhân tới cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, nghĩ lại chính mình trong mười mấy năm liên tục chọc họa, ở trong lòng Hàn Mục Vi yên lặng quyết định ngày sau khi nàng thành tựu đại năng vẫn nên ít thu đồ đệ thì tốt hơn: "Về sau ta phải đối xử tốt với lão nhân một chút" - Lương tâm không biết khi nào rốt cuộc đã trở lại.
Được tin chính xác, ba vị đạo quân Thiên Trúc, Thiên Nhất, Thiên Mục lại gom lại họp cùng nhau, Thiên Nhất đạo quân cười khẽ vuốt một mạt chòm râu trên môi: "Xem ra lần này chúng ta còn phải cảm ơn người có tâm kia, rốt cuộc không có một sợi phân hồn này của Hàn Tiêu thì chúng ta cũng không thể xác định Hàn Tiêu không có việc gì."
"Tạ thì phải tạ rồi" – Hai mắt của Thiên Trúc lão nhân chợt lóe: "Bất quá ta còn phải đi một chuyến đến Vạn Thú rừng rậm." - Không phải muốn mệnh của hắn sao? Vậy phải xem những lão quỷ đó có bản lĩnh này hay không?
"Sau khi Chung Hiểu bí cảnh đóng cửa thì bản tôn cùng ngươi đi một chuyến" – Một đại hán trung niên cao năm thước một thân đạo bào màu đen bước chậm vào động phủ của Thiên Mục đạo quân, tay phải người này bối ở phía sau còn thưởng thức một xích mộc kiếm dài ba tấc.
"Sư phụ (sư thúc)" - Ba người đều là đứng dậy làm củng lễ.
Đại hán trung niên giơ tay: "Không cần đa lễ" - Sau lại đến chủ vị ngồi xuống: "Các ngươi cũng không cần lưỡng lự nhiều, không những chuyện liên quan đến Hàn Tiêu mà những chuyện liên quan đến Hàn gia thì Mộc gia cũng không thể khoanh tay đứng nhìn" - Rốt cuộc mệnh của con trai lẫn cháu trai đều nhờ đứa bé nhà Hàn gia giúp đỡ, cái nhân quả này bọn họ không thể không trả.

"Cha" - Đừng nhìn đại hán này không khác gì phàm nhân nhưng hắn xác thật là một vị kiếm tu Luyện Hư trung kỳ, Thiên Nhất đạo quân tiến lên: "Tại sao ngài lại xuất quan sớm như vậy?" - Tu vi càng cao đối với một ít cảm ứng nguy cơ càng mãnh liệt, chẳng lẽ Chung Hiểu bí cảnh lần này thật sự có việc?
"Không cần suy nghĩ nhiều, ngô chỉ là chạm được hàng rào của Luyện Hư hậu kỳ nên rèn luyện" - Thích Giáp đạo tôn dùng xích mộc kiếm ma xoa xoa móng tay của mình: "Bất quá Chung Hiểu bí cảnh lần này phỏng chừng cũng sẽ không quá an bình, vừa lúc bản tôn không có việc gì tính toán đi đến đó xem một vòng.

Chờ trở lại lại đi trung tâm của Vạn Thú rừng rậm gặp vài vị yêu tôn kia tìm chút linh quả mang về."
"Cũng tốt" - Thiên Nhất đạo quân thâm giác an bài như vậy thỏa đáng nhất, có cha hắn ở thì Thiên Trúc sư huynh ở Vạn Thú rừng rậm liền có ý tứ: "Thiên Diễn Tông chúng ta bị người ta gài nhiều năm như vậy cũng nên gài trở về một lần."
Vài vị đang ngồi ở đó nghe vậy đều là không nói mà cười.
Ngày cuối cùng ở lôi đài tái Hàn Mục Vi rốt cuộc gặp được nữ phụ thứ ba trong truyện là Mộc Cẩn Nhiễm: "Mộc sư tỷ, thỉnh chỉ giáo."
"Ta còn tưởng rằng ngươi bỏ quên ta, đang định đi xuống tìm ngươi đây" - Một cô nương mặc một bộ váy màu xanh non nhìn tràn đầy sức sống, mày rậm mắt to anh khí mười phần, bất quá mặt trứng ngỗng to bằng bàn tay làm nàng tăng thêm vài phần nhu hòa, Mộc Cẩn Nhiễm chắp tay nói: "Hàn sư muội, kính đã lâu."
Vị tiểu sư muội này tuy rằng tư chất cực ưu nhưng theo nàng biết, trình độ khắc khổ, liều mạng không thua nàng chút nào, trận chiến ấy của nàng cùng Mộc Sướng nàng cũng đi nhìn, cũng không khiến nàng thất vọng một chút nào.
Hàn Mục Vi lui về phía sau hai bước lấy ra côn sắt, mà tay phải Mộc Cẩn Nhiễm nắm một cái chày giã dược màu nâu dài hai thước.

Nhưng đừng xem thường chày giã dược này, Hàn Mục Vi là biết chày này được làm ra từ thiết gốc vạn năm, cứng cỏi vô cùng rồi lại nhẹ như tơ.
Mộc Cẩn Nhiễm thấy Hàn Mục Vi nửa ngày không có động tác, không khỏi cười khẽ: "Vẫn là ta đến trước đi" - Nói hai mắt nàng hơi co lại liền chính diện đáng tới.


Hàn Mục Vi né tránh, chỉ là tốc độ của Mộc Cẩn Nhiễm cực nhanh, thân nhẹ tựa yến bay lên không xoay người cơ hồ là sự tình trong nháy mắt.
Khi chày giã dược cùng côn sắt đụng nhau thì Hàn Mục Vi vừa mới tới gần, Mộc Cẩn Nhiễm liền lập tức bẻ cong chày giã dược, sau đột nhiên buông tay.

Cũng may Hàn Mục Vi tay mắt lanh lẹ tránh thoát, không cấm cười hỏi: "Chày giã dược này của ngày thật là làm bằng gỗ sao?" - Tính mềm dẻo của nó so với của nàng quá tốt.
"Bên trong còn có Ngân Dương Liễu" - Mộc Cẩn Nhiễm không có giấu giếm, sau nói: "Hàn sư muội cẩn thận."
Tùy ý Hàn Mục Vi quét ngang, đạp xuống, đá lên thì cây chày giã dược luôn có thể ngăn trở, mà nàng nhìn Mộc Cẩn Nhiễm cũng giống như không phí nhiều ít khí lực: "Lấy nhu thắng cương ư?" Nàng minh bạch.
Mộc Cẩn Nhiễm lại một lần tấn công lại thì Hàn Mục Vi lại không hề trốn tránh hoặc là chính diện ngạnh chống, mà là bắt lấy một đầu của chày giã dược sau dùng sức kéo, rồi lại nháy mắt buông tay, Mộc Cẩn Nhiễm thu thế không kịp, tuy không bị đánh tới nhưng bước chân rõ ràng có lảo đảo một chút.

Hàn Mục Vi đắc thủ lúc sau liền lui lại, nàng dùng ngón tay chà xát khóe miệng, mỉm cười nói: "Sư tỷ, đây là gậy ông đập lưng ông."
"Ta nhận thua" - Mộc Cẩn Nhiễm nghe vậy, cười khẽ thu hồi chày giã dược: "Thắng thua đã thấy, ta liền không hề dây dưa, buổi chiều ta muốn đoạt lôi, ngươi còn phải thủ lôi."
"Cũng tốt" - Thấy Mộc Cẩn Nhiễm nâng bước phải đi, Hàn Mục Vi ngẫm lại vẫn là truyền âm cho nàng: "Sư tỷ, ngài đã là đan tu, vì cái gì không nghĩ lấy đan vì khí?" - Kỳ thật nàng cũng không quá hiểu, nhưng trong trí nhớ truyền thừa của Tiểu Thiên Bồ thì đan tu ở thời kỳ thượng cổ đều làm như vậy.
Mộc Cẩn Nhiễm nghe vậy, dưới chân hơi dừng lại, bất quá trên mặt còn là phi thường bình tĩnh: "Sư muội muốn nói cái gì, còn xin nói rõ" - Không phải nàng không nghĩ tới, nhưng mà có chút điểm mấu chốt nàng vẫn không nghĩ thông suốt được.
"Đan hung, đan trận này kia" - Trong truyện thì vị này vẫn luôn không vượt qua được Liễu Vân Yên, nhưng Hàn Mục Vi lại cảm thấy cực hạn của nàng: "Ta chỉ là nghĩ đến kiếm có kiếm trận, pháp khí cũng có kíp nổ, cho nên mới có lời này, còn thỉnh sư tỷ không cần chê cười."
"Không, ngươi nói rất đúng, nhưng thật ra ta cứ cho chính mình ở trong vòng an toàn" - Mộc Cẩn Nhiễm xoay người nhìn Hàn Mục Vi, sau cung kính mà hướng tới nàng làm lễ: "Đa tạ sư muội đề điểm, nói vô chừng mực, là ta thiển cận" - Đan trận, đan hung, đúng vậy, vì cái gì nàng không thể làm như vậy?

"Không cần cảm tạ" - Hàn Mục Vi cũng chỉ có thể làm nhiêu đó, đến nỗi ngày sau thì chỉ có thể dựa vào chính nàng tìm hiểu: "Ta điều tức trước, ngài tự tiện."
Từ buổi sáng chiến xong với Mộc Cẩn Nhiễm, Hàn Mục Vi liền ngồi ở lôi đài thứ mười bốn điều tức đến trời tối, không ai đi lên đoạt lôi, bất quá trên lôi đài khác lại liên tục có biến.
Ba ngày diễn ra lôi đài tái kết thúc, người nào đứng được trên lôi đài cũng có năng lực mà đứng, mỗi người qua được vòng này đều sẽ nhận một viên Trúc Cơ đan làm khen thưởng.

Đến nỗi thi đấu sau thì nhanh, một ngày hai trận, quyết đấu một một, ba ngày sau có được hai trăm danh, hai trăm danh này đều sẽ có được cơ hội đi Chung Hiểu bí cảnh, đương nhiên cũng có thể từ bỏ.
Hàn Mục Vi đối với thi đấu sau đều không phải thực cảm thấy hứng thú, bất quá nên đánh vẫn là sẽ dụng tâm đánh, hiện tại nàng đang rối rắm có nên vào top năm hay không, rốt cuộc vào được top năm thì có một cơ hội tiến vào Tàng Bảo Các của tông môn, cái này quá mê người.
Tiểu Thiên Bồ thật là nháo không hiểu nàng: "Ngươi cùng Mộc Sướng đánh nhau thì tại sao không nghĩ đến sẽ gây chú ý?" - Hàn Mục Kỳ cho nàng khối ngọc giản có ký lục top mười của Luyện Khí kỳ, nàng đều đã đánh năm cái, hiện tại mới nghĩ giấu dốt có phải hay không quá muộn?
"Ừ nhỉ" - Hàn Mục Vi nằm ở trên giường cả người hình chữ X, tức giận mà x0a nắn Tiểu Thiên Bồ: "Ta đây đều là bị buộc bất đắc dĩ" - Muốn điệu thấp sống thôi mà sao lại khó như vậy cơ chứ?
"Có thể tiến Tàng Bảo Các thì tiến đi" - Tiểu Thiên Bồ tránh không khỏi móng vuốt của Hàn Mục Vi, liền dứt khoát hóa thành đằng chi để nàng xoa: "Bên trong chính là gốc gác mấy chục vạn năm của Thiên Diễn Tông, không vì cái gì khác thì chúng ta đi học hỏi cũng tốt, nói không chừng còn có thể lấy được tốt thì sao."
"Không phải nói đồ vật của Tàng Bảo Các rất khó được mang ra tới sao?" - Hàn Mục Vi bĩu môi: "Chúng ta lại không thể giống lần trước c ường bạo như vậy" - Lại nói c ường bạo xong thì đại giới vẫn phải trả.
"Không phải là khó mang ra mà đồ vật bên trong cơ hồ đều có linh, chúng nó sẽ tự chọn chủ" - Dù sao Tiểu Thiên Bồ cảm thấy Vi Vi Nhi tuy có chút tự luyến nhưng cái khác đều tốt: "Đồ vật có linh trí luôn thích lấy mình làm trung tâm."
Mông dẩu lên Hàn Mục Vi liền ngồi dậy: "Vậy tranh thủ tiến top năm thôi" - Vạn nhất nhân phẩm của nàng bùng nổ rồi được vài món tốt thì coi như không tính bạch đánh.
Vài món? Tiểu Thiên Bồ yên lặng mà thu hồi đằng chi, mệt nàng dám tưởng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện