Uống xong một chút nước linh quả, nàng liền nỗ lực bò lên, nghe tiếng xương cốt vang, Hàn Mục Vi cảm giác chính mình tựa như một chiếc xe cũ nát, tự giễu cười, ngẫm lại đã có bao lâu không có trải qua như vậy? Cảm giác linh lực tiêu hao quá mức nghiêm trọng thiệt tình không dễ chịu.
Hít hai khẩu khí lạnh, rốt cuộc đem chân thu hồi ngồi xếp bằng, tráng ác chiến lúc trước ở Hồng Phong Lâm cơ hồ ép khô một tia linh lực cuối cùng trong cơ thể.

Dùng thần thức xem xét một phen, tuy rằng linh lực khô kiệt nhưng cũng may đan điền, kinh mạch đều không có việc gì.
Hàn Mục Vi hoãn hoãn, liền bắt đầu lật xem nhẫn trữ vật, thấy Tụ Hồn Đăng an an ổn ổn mà nằm ở núi linh thạch, linh thạch cũng không có việc gì, trong lòng mới kiên định: "Tội này chịu không mất công" Chẳng những bắt được bản đồ hoàn chỉnh, còn thu hoạch được một kiện Tiên Khí, đáng giá.
Đánh giá chỗ khe núi này một vòng liền lấy ra một cái phòng ngự trận bàn cho Tiểu Thiên Bồ, dựa vào tình huống trước mắt nàng tạm thời không thể rời đi nơi này: "Bồ Bồ, trước bố trí đi, phỏng chừng chúng ta phải ở tại đây hai ngày" Nơi này có vị trí giống với động phủ của nàng ở tông môn, đều là vách núi lõm vào.
"Được" Tiểu Thiên Bồ dùng bồ đằng cuốn lấy trận bàn nhanh chóng mà tại chỗ khe núi này bài trí phòng ngự trận: "Vi Vi Nhi, ngươi yên tâm điều tức đi, nơi này lúc trước ta có xem kỹ qua, còn tính an toàn."
Hàn Mục Vi chọc ghẹo Tiểu Cửu Nhi đang lăn lộn ở chân nàng, lấy ra tam khối thượng phẩm linh thạch cho nó, sau liền nhắm mắt điều tức.

Linh khí bên trong bí cảnh dày đặc, nàng không cần dùng cực phẩm linh thạch để tiến hành tu luyện, bất quá nghĩ đến cực phẩm linh thạch, thần niệm vừa động, tất cả xác của cực phẩm linh thạch trong nhẫn trữ vật đã bị phóng ra ngoài.
Tiểu Thiên Bồ không hổ là cùng Hàn Mục Vi cộng sinh, vừa thấy xác của cực phẩm linh thạch lập tức liền hiểu ý tứ của nàng, cười híp hai mắt dùng đằng chi cuốn chúng nó tứ tán ở quanh thân, nàng sao có thể quên chuyện này được nhỉ?
Sau khi linh lực tiến vào kinh mạch, Hàn Mục Vi liền vận khởi 《 Thuần Nguyên Quyết 》, cơn đau quen thuộc nháy mắt truyền đạt đến Thần phủ, đau đến cơ bắp trên mặt đều không nhịn được mà run rẩy, nhưng mà nàng không thể dừng lại, chỉ có thể run rẩy cắn chặt răng tiếp tục dẫn đường linh khí tẩm bổ kinh mạch khô bẹp.
Xong một cái đại chu thiên, đan điền rốt cuộc có một sợi linh lực, so với phía trước càng tinh thuần.

Mồ hôi lạnh trên người Hàn Mục Vi không ngừng chảy, tiếp tục dẫn đường linh lực tiến vào kinh mạch.

Lúc này đây so với lúc trước càng thống khổ, kinh mạch, đan điền dường như bị xé rách để trọng tổ vậy.
Linh lực một lần lại một lần mà cọ rửa, tẩm bổ kinh mạch cùng đan điền, Hàn Mục Vi có thể cảm giác rõ ràng có thứ gì chậm rãi từng chút một mà tróc ra, nàng đã đau đến chết lặng, dần dần lại không cảm giác được đau đớn.

Lúc này trong đầu không tự giác mà bày biện ra hình ảnh lúc trước ở thông đạo trong Hồng Phong Lâm chiến đấu cùng phệ hồn chuột, chỉ là có chút mơ hồ, trong cơ thể 《 Thuần Nguyên Quyết 》 tự hành vận chuyển.
Một ngày, hai ngày..

Gần một tháng qua, hình ảnh ác chiến trong đầu của Hàn Mục Vi càng ngày càng rõ ràng, sau lại trở nên càng ngày càng tinh giản, không có chuột, chỉ còn nàng cùng Long Chiến Kích.

Đâm, chém, quét, câu, kéo, vân vân giống như dùng côn, nàng đều thích cơ sở nhất, thực dụng nhất.

Sau "hưu" một tiếng, Long Chiến Kích lóe chói đầu kích phá không thẳng vào đại địa, hình ảnh bị dừng lại.
Nháy mắt linh lực nhanh chóng mà dũng mãnh vào trong cơ thể Hàn Mục Vi, Tiểu Thiên Bồ canh giữ ở một bên thấy thế vừa vui sướng lại lo lắng, vui sướng vì Hàn Mục Vi có ngộ tính, nhưng lại lo lắng lần này nàng sẽ lên Trúc Cơ sẽ thất bại, rốt cuộc nàng vẫn chưa dùng ngoại vật, bất quá cũng may bên trong bí cảnh có linh lực sung túc.
Thấy linh khí ở chỗ khe núi này càng ngày càng nồng đậm, không đến nửa canh giờ liền sương mù hóa, Tiểu Thiên Bồ lập tức hóa thành bồ đằng, đem toàn bộ nơi này bao vây lại.

Tròng mắt màu đen của Tiểu Cửu Nhi kim sắc chợt lóe, chỗ khe núi này cùng vách núi hoàn mỹ phù hợp, rốt cuộc tìm không ra một tia khác thường.

Sau Tiểu Cửu Nhi như uống say mà bốn trảo nhũn ra, lung lay mà đi tới bên chân Hàn Mục Vi nằm sấp xuống.
Bởi vì ba người Hàn Mục Tiêu cố ý, Liễu Vân Yên cũng thành công lẫn vào bên trong bọn họ.

Ba tháng này, Liễu Vân Yên cũng ngoan ngoãn, lanh lợi, cơ hồ chưa bao giờ phản bác bọn họ hoặc là tự chủ trương, việc này làm Hàn Mục Tiêu có chút không hiểu, bất quá đối với nàng phòng bị lại càng ngày càng nặng.
Ở bên ngoài mấy năm, hắn đã sớm nhìn thấu nhân tâm, giống Liễu Vân Yên loại này tự mình quấn lên, không sợ nàng có mục đích, chỉ sợ nàng không có mục đích, bởi vì như vậy chỉ có thể thuyết minh nàng tính toán quá sâu.
"Kỳ tỷ tỷ" Liễu Vân Yên một thân váy màu trắng, đỉnh đầu buộc hai chùm tóc kinh hỉ mà chỉ vào một gốc cây liễu thân to như cánh tay, ngọt ngào không hề tâm cơ mà nói: "Ngài mau đến xem, đó là Ngân Dương Liễu vạn năm."
Ngân Dương Liễu từ ánh sáng mặt trời mà sinh, có hai cành chính và phụ, cực kỳ mềm dẻo, là vật liệu tốt nhất để luyện chế roi.

Cây Ngân Dương Liễu vạn năm này chính là bảo vật kiếp trước tại đây vào tay nàng, kiếp này vì có thể lấy được hảo cảm của ba người Hàn Mục Kỳ nên nàng chỉ có thể nhịn đau, đương nhiên trong đó cũng không phải không có ý ly gián.
Hàn Mục Kỳ mặc áo váy màu xám bạc đối với việc này đã nhìn quen không trách, Liễu Vân Yên này tà thật sự, một đường lại đây, nàng chả khác gì Thâu Thiên Tầm Bảo Thử trong truyền thuyết mà cái bảo vật gì đều không trốn được đôi mắt của nàng.
Hàn Mục Kỳ đi qua, nhưng cũng không tới gần cây Ngân Dương Liễu kia, cùng phía trước giống nhau mặt vô hỉ nộ, ngữ điệu bằng phẳng, không hề phập phồng mà chắp tay nói: "Chúc mừng Liễu đạo hữu" Cũng không biết Liễu Vân Yên này có cố ý hay không, hiện tại nàng cảm thấy may mắn tỷ đệ ba người bọn họ tâm cảnh còn tính củng cố, bằng không dựa vào vận khí nổi bậc của nàng ta chỉ sợ sẽ ảnh hưởng hướng đạo chi tâm.
Liễu Vân Yên từ đáy lòng không muốn đối mặt với gương mặt của Hàn Mục Kỳ, bởi vì mỗi khi thấy gương mặt này đều sẽ làm nàng tự biết xấu hổ, nhưng trước mắt tạm thời chỉ có thể chịu đựng: "Kỳ tỷ tỷ, cây Ngân Dương Liễu này với muội muội vô dụng."

Cúi đầu khóe mắt dư quang quét đến Hàn Mục Tiêu cùng Hàn Mục Đồng cũng lại đây, nàng mới nói tiếp: "Ta..

ta muốn tặng nó cho Kỳ tỷ tỷ" Không đợi Hàn Mục Kỳ đáp lại, một giọt nước mắt liền rơi xuống hốc mắt, vừa lúc tích ở trên lá cây xanh đậm, ánh mặt trời chiếu rọi làm nó có vẻ đặc biệt trong suốt: "Mấy tháng này Kỳ tỷ tỷ đối xử với ta rất tốt, ta chưa bao giờ cảm thụ qua, ta..

xuất thân của ta tràn ngập tính kế cùng dơ bẩn, ta.."
"Ngươi ta chỉ là bèo nước gặp nhau, chưa nói tốt hay không" Hàn Mục Kỳ mặt lạnh đánh gãy lời nói của nàng, mặc kệ Liễu Vân Yên là chân tình vẫn là giả ý, phần hảo ý này nàng chịu không nổi: "Ngân Dương Liễu này là ngươi phát hiện, nên nó là của ngươi, thu hồi đi."
"Kỳ tỷ tỷ" Liễu Vân Yên nghe vậy vội vàng thu hồi nước mắt, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hàn Mục Tiêu cùng Hàn Mục Đồng, sau lại chuyển hướng Hàn Mục Kỳ, tình ý chân thành mà nói: "Ngân Dương Liễu này dùng để luyện chế roi rất tốt, ta trừ bỏ tu tập đan đạo cũng chỉ ái kiếm, thật sự không cần phải nó."
Nói đến đây trên mặt nàng mang theo một mạt tự giễu, rũ mắt cười, tuổi còn nhỏ nhưng nụ cười lại toàn là bi thương: "Tộc nhân của ta không đề cập tới cũng không sao" Than nhẹ một tiếng, giương mắt nhìn lại: "Ngài có huynh đệ tỷ muội nhiều, ta cảm thấy cảm tình hẳn là cũng không kém, trong số bọn họ nói vậy cũng có người am hiểu dùng tiên, tỷ tỷ không cần chối từ."
Cảm xúc trong mắt Hàn Mục Tiêu chợt tắt: "Đem Ngân Dương Liễu vạn năm hợp với kiếm chẳng những không ảnh hưởng sắc bén của mũi kiếm, còn sẽ làm thân kiếm trở nên cực kỳ mềm dẻo."
Sư phụ hắn chính là luyện khí tông sư, đối những thiên tài địa bảo này hắn so Liễu Vân Yên rõ ràng hơn: "Nếu dùng Ngân Dương Liễu vạn năm đúc kiếm, tính mềm dẻo sẽ càng cao, giống như lụa cũng không phải không có khả năng."
Sau lại như là sợ Liễu Vân Yên tuổi còn nhỏ, nghe không rõ mà hắn còn thuyết minh cụ thể: "Nói vậy ngươi hẳn là biết Ân Trăn của Vạn Kiếm Tông đi, hắn có Ly Thiền Kiếm chính là nhuyễn kiếm, phía trước cùng đại sư huynh của ta luận bàn ngươi hẳn là gặp qua.

Dùng Ngân Dương Liễu vạn năm rèn kiếm thì tính mềm dẻo thượng sẽ không kém hơn so với Ly Thiền Kiếm bao nhiêu."
"Phải không?" Cái này nàng đương nhiên biết, kiếp trước tên thật của pháp bảo Thủy Vân Kiếm của nàng chính là dùng cây Ngân Dương Liễu vạn năm này đúc, tên Hàn Mục Tiêu này vẫn là cùng kiếp trước giống nhau khó chơi, xấu hổ mà gãi gãi thái dương: "Tiêu ca ca thật là lợi hại, này đó ta cũng không biết đâu."
"Hiện tại biết thì tốt rồi" Trên mặt Hàn Mục Tiêu mang theo ý cười như có như không, híp lại một đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm Liễu Vân Yên: "Mau đem Ngân Dương Liễu thu hồi đi."
Một gốc cây Ngân Dương Liễu cũng chỉ có hai căn cành, tỷ đệ bọn họ lại có ba người, cái Liễu nha đầu tâm nhãn cũng thật nhiều, còn đều giả bộ.

So với nàng tuy Béo Béo tâm nhãn cũng nhiều, nhưng nàng sẽ không làm người khác cảm thấy chán ghét, chỉ vì nàng sẽ không chủ động hại người.
Đã nói đến nước này Liễu Vân Yên cũng không hảo lại kiên trì, chỉ có thể lấy ra dược cuốc bắt đầu đào Ngân Dương Liễu.


Bất quá đối với ba người Hàn Mục Kỳ uyển cự nàng chỉ tưởng ở làm bộ làm tịch.

Ám sắc trong mắt vừa thu lại, cũng được nếu bọn họ dám có điều gây rối, nàng xử lý bọn họ cũng coi như là hợp nhân quả.
Hàn Mục Kỳ thấy Liễu Vân Yên bắt đầu đào cây Ngân Dương Liễu kia, nàng cũng không tính toán tiến lên đi hỗ trợ, cùng Hàn Mục Tiêu liếc nhau, hai người liền xoay người đi phía trước thăm dò đường.

Nhưng thật ra Hàn Mục Đồng nhìn chằm chằm Liễu Vân Yên nhìn một hồi lâu mới rời đi, trong lòng lại nổi lên nghi ngờ, trong tộc có người am hiểu dùng roi sao? Dường như chỉ có thất thẩm nương thích dùng roi.
Ba người đi rồi Liễu Vân Yên mới ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng của Hàn Mục Kỳ, một sợi huyết hồng ở trong mắt chợt lóe mà qua.

Kiếp trước sau khi nàng phát hiện chính mình yêu Ân Trăn còn cố ý ngẫu nhiên gặp được Hàn Mục Kỳ một lần.

Lần đó nàng biết sẽ gặp Hàn Mục Kỳ nên suốt hai cái canh giờ nàng lo chau chuốt cho chính mình, nhưng khi nhìn thấy Hàn Mục Kỳ trong một khắc nàng đều muốn tìm cái động chui vào đi.
Nàng quá đẹp! Khi đó Hàn Mục Kỳ không giống hiện tại có một tóc mái thật dày thật dài cơ hồ sắp che khuất lông mi, mà là đem một đầu tóc đen vãn thành cái búi tóc đơn giản, lộ ra cả khuôn mặt.

Chẳng sợ nàng chỉ mặc tông môn phục nhạt nhẽo, lại như cũ là người đẹp nhất trong đám người.
Thấy Hàn Mục Kỳ lúc sau, nàng suốt nửa năm cũng chưa dám chiếu gương, còn sinh tâm ma.

Trọng sinh tới nay nàng có nghĩ tới kiếp trước vì cái gì nhất định phải trí Hàn Mục Kỳ vào chỗ chết, còn cùng phệ dâm lão quái của Thi Ma Môn thông đồng làm bậy? Hết thảy xét đến cùng đều là ghen ghét, nàng ghen ghét Hàn Mục Kỳ.
Nàng ghen ghét mỹ mạo củ nàng, ghen ghét Ân Trăn kính trọng nàng, càng sợ hắn yêu nàng.

Cho nên nàng muốn nàng chết, bị chết càng không sáng rọi nàng càng vui vẻ.

Đến nỗi Ân Trăn, nàng sẽ không ngốc mà cùng một cái người chết tranh giành tình cảm.
Ban ngày thử bị trở, Liễu Vân Yên có chút không cam lòng, rốt cuộc cách bí cảnh đóng cửa còn có hai tháng, nàng còn có rất nhiều chuyện phải làm, không có khả năng vẫn luôn đi theo bọn họ nơi nơi loạn đâm.
Buổi tối ăn cơm, Liễu Vân Yên tựa vô tình giống nhau đề ra một miệng: "Tiến bí cảnh ngày đó, ta nhìn đến Thiên Diễn Tông có một vị tỷ tỷ có tóc quăn đặc biệt đáng yêu, đôi mắt rất lớn, thủy linh cực kỳ."
Hàn Mục Tiêu đang chuyên tâm ăn đầu thỏ nghe vậy lông mi chợt tắt, hôm nay đã là lần lần thứ hai: "Tóc quăn, ngươi nói Béo Béo ư?" Nếu người ta đều lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy bọn họ tổng phải lấy một ít đồ vật cho đi ra ngoài mới được.

"Béo Béo?" Trong đầu hiện lên hình ảnh con ngốc kia đánh nàng, thân mình không cấm run lên, chân dê nướng trong tay liền rớt xuống đất, Liễu Vân Yên nhặt lên tới theo bản năng mà gặm một ngụm, muốn mượn việc này che giấu đáy lòng sợ hãi, chỉ nhai hai cái liền nuốt xuống, nghẹn đến mắt nàng ta trợn trắng.
"Bang" một chút, Hàn Mục Đồng liếc Liễu Vân Yên một cái, liền dùng sức chưởng một cái vào lưng nàng ta.
"Nôn..

khụ khụ.." Liễu Vân Yên rốt cuộc hộc ra khối thịt dê đổ ở cổ họng, đầy mặt đỏ bừng, nàng cũng là vừa nuốt xuống đi mới ý thức được chính mình làm chuyện ngu xuẩn gì: "Khụ khụ.."
Mày của Hàn Mục Kỳ hơi hơi nhăn lại liền lập tức buông lỏng ra, Liễu Vân Yên này trăm phương ngàn kế tiếp cận bọn họ không phải là vì Tiểu Thập Tam đi?
Nghĩ đến tổ tiên chi tử nhà hắn, còn có đoạn thời gian trước hắn đến phân truyền thừa kia, ánh mắt Hàn Mục Tiêu không cấm tối sầm lại.

Sư phụ có nói Béo Béo có phong phạm của Hàn Tiêu lang quân, khóe miệng hắn câu lên, tay phải nhẹ nhàng vân vê, đầu thỏ trong tay còn chưa bị gặm đầu liền thành tro.
Vỗ vỗ tro trên tay, Hàn Mục Tiêu nhìn về phía Liễu Vân Yên đang lau miệng: "Ngươi không sao chứ?" Vị này chính là Vô Cực Tông, Thiên Diễn Tông bọn họ gần ngàn năm nay có vài vị tu sĩ thiên tài đều thiếu chút nữa tang ở trong tay Vô Cực Tông, Béo Béo cũng là người xuất sắc cùng đồng lứa với bọn họ.
"Ta không có việc gì" Liễu Vân Yên hận chính mình vì cái gì còn tệ hại như vậy, rõ ràng nàng đã qua một đời: "Chính là có điểm ngoài ý muốn, vị tiểu tỷ tỷ kia xinh đẹp như vậy vì sao lại có..

nhũ danh đáng yêu như vậy?"
"Bởi vì Béo Béo khi còn nhỏ béo" Hàn Mục Đồng trừng một đôi mắt to tròn xoe, nhìn chăm chú vào Liễu Vân Yên: "Tuy rằng chúng ta đều béo nhưng mà nàng béo nhất, cho nên nàng có nhũ danh này."
Họ Liễu này đầy miệng lời nói dối, biểu tình vừa nãy của nàng tuy rằng có điểm kỳ quái, nhưng không giống như là không quen biết Béo Béo.

Nghĩ đến Béo Béo, nàng có điểm hoài nghi họ Liễu này tới để trả thù.
Tất nhiên đề tài đã đến đây, Liễu Vân Yên tất nhiên là không tính toán buông tha, đầy mặt kinh ngạc hỏi: "Vậy vị tiểu tỷ tỷ kia có lớn như các ngài không?"
"Giống nhau" Hàn Mục Tiêu không có giấu giếm, muốn xem nàng rốt cuộc muốn hỏi thăm cái gì.
"Vậy tư chất của nàng nhất định rất tốt đi?" Đây là không cần đoán, kiếp trước con ngốc kia hơn ba trăm tuổi cũng đã Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh tu vi, so với phu quân Ân Trăn của nàng còn cao.
Đời này người nọ mới mười lăm tuổi cũng đã Luyện Khí mười một tầng, thật đúng là làm nàng hâm mộ.

Đâu giống nàng là Tam linh căn, kiếp trước mượn Tẩy Linh Thảo đau đến chết đi sống lại mới đem thổ linh căn tẩy rớt, nguyên tưởng rằng tư chất biến hảo liền có thể nhất lao vĩnh dật, nhưng mà tới Nguyên Anh cảnh mới dần dần phát hiện nàng quá ngây thơ rồi.
Hàn Mục Kỳ đại khái là biết ý tứ của Hàn Mục Tiêu: "Đúng là rất tốt.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện