Là nàng..
là nàng, nghe được thanh âm, Liễu Vân Yên liền biết là nàng tới, nhìn thiếu nữ có mái tóc quăn chậm rãi đến gần, cơ bắp toàn thân nàng căng chặt đến không tự giác mà bắt đầu run rẩy, bàn tay giấu ở trong tay áo nháy mắt thành trảo, gắt gao mà moi đùi, đau đớn làm nàng không đến mức bị sợ hãi bao phủ.
Ngạnh cổ, nhìn gương mặt non nớt, con mắt biết cười cơ hồ giống hệt con ngốc hơn ba trăm tuổi kia của Hàn gia.
Nhìn đến nàng, những ký ức bất kham bị Liễu Vân Yên cường ngạnh vùi vào chỗ sâu trong thần hồn lại nháy mắt mà chui từ dưới đất lên.
Kiếp trước nàng đánh lén Hàn gia không thành nên bị giam cầm thần hồn, cầm tù.
Phu quân Ân Trăn của nàng nghe tin chạy tới bị Hàn gia không lưu tình chút nào mà cự ở ngoài cửa.
Ngại với chuyện của Hàn Mục Kỳ nên hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà chờ ở ngoài cửa.
Khi đó nàng nghe Ân Trăn tới, tâm tồn ảo tưởng nhưng mà đợi một ngày, hai ngày đều không thấy người tới cứu nàng, cũng liền ẩn ẩn có dự cảm bất hảo.
Cho đến khi sư tôn Thanh Lăng chân quân của nàng mang theo người của Vô Cực Tông tới nàng mới có cơ hội lại thấy ánh mặt trời.
Nhưng Hàn gia cũng đưa tin cho Thiên Diễn Tông, thấy lão quỷ của Thiên Diễn Tông Thiên Trúc tự mình giá lâm vì Hàn gia chủ trì công đạo, nàng liền biết không ổn.
Quả nhiên bởi vì chứng cứ vô cùng xác thực, nàng không thể nào chống chế, Ân Trăn bị Hàn Mục Tiêu bức bách mà chỉ có thể ở trước mặt mọi người thân thủ phế đi tu vi của nàng, làm vỡ nát đan điền cùng linh căn của nàng.
Nhưng cho dù là như vậy, nàng cũng chỉ thừa nhận hắn làm như vậy hoàn toàn là vì cho Thiên Diễn Tông một công đạo, mà không phải vì Hàn Mục Kỳ, vì Hàn gia..
Sau khi nàng thành phế nhân, Ân Trăn muốn mang nàng về Vạn Kiếm Tông nhưng Hàn gia không biết tiến thối, thậm chí được một tấc lại muốn tiến một thước thế nhưng cắn chết không thả người.
Hàn Mục Tiêu lại bức cho Ân Trăn ra tay, đáng tiếc hắn quá không biết tự lượng sức mình, không ra trăm chiêu liền thiếu chút nữa bị phu quân của nàng phế đi bản mạng pháp bảo.
Đang ở lúc nàng khoái ý vì Nguyên Anh của Hàn Mục Tiêu không được bảo vệ, nào tưởng đột nhiên xuất hiện một cây đằng chi màu xanh biếc lập tức liền đem Hàn Mục Tiêu cuốn lấy trốn xa nguy hiểm, mà phu quân nàng thuấn di tưởng ngăn lại đường đi bắt Hàn Mục Tiêu, nhưng mới vừa lắc mình liền bị một cây roi mây quất đến từ không trung té rớt xuống dưới đất.
Nàng vừa thấy liền biết con ngốc kia của Hàn gia mới ăn xong cơm trưa ra tới đi dạo tiêu thực, quả nhiên vừa quay đầu liền thấy con ngốc bụng hơi to, một tay chống nạnh một tay nắm roi mây màu xanh biếc chậm rãi đến gần, vô tri vô giác mà chỉ vào mũi của Ân Trăn hung ba ba hỏi "Ai bảo ngươi khi dễ Tiêu Tiêu nhà ta?"
Ân Trăn không đáp, chỉ là rút kiếm nhìn chằm chằm nàng, con ngốc cũng không sợ, nàng ta vuốt bụng nhìn về phía hắn, sau nàng cũng không chú ý là ai động tay trước, hai người cơ hồ là nháy mắt chiến với nhau.
Những ký ức sau đó nàng căn bản không dám đối mặt, Ân Trăn, một thế hệ tu sĩ thiên tài cơ hồ là bị nghiền áp, roi mây quất đến thần hồn của hắn chấn động, làm Hàn Mục Tiêu tùy thời ở một bên bắt được cơ hội, nói đến chuyện Hàn Mục Kỳ đối với Ân Trăn có ân cùng với chuyện Hàn Mục Kỳ chết thảm.
Liễu Vân Yên còn tưởng rằng Ân Trăn đã buông xuống, nào ngờ Hàn Mục Tiêu chỉ nói vài ba câu liền dẫn phát tâm ma của hắn mọc lan tràn, thần hồn cũng không xong nên sau càng là dậu đổ bìm leo.
Khi Thiền Kiếm mũi kiếm tới gần nàng nàng mới biết được nàng sai rồi, sai quá sai, muốn nhìn hắn lần cuối nào biết tay phải hắn một phản, thế nhưng làm trò trước mặt nàng, làm nàng tận mắt nhìn thấy hắn tự tễ Nguyên Anh.
Ân Trăn tự tễ Nguyên Anh sau, nàng đau triệt nội tâm, tưởng theo hắn cùng chết, đáng tiếc khi đó thần hồn của nàng bị giam cầm nên thân bất do kỷ, cuối cùng nàng chết như thế nào?
Vâng, đúng là như vậy, nàng sống sờ sờ mà bị con ngốc của Hàn gia dùng roi mây quất đến hồn phi phách tán..
"A.." Ký ức không ngừng ở trong đầu xuất hiện, dần dần mà thiếu nữ này ở trước mắt cùng con ngốc kia ở kiếp trước trùng hợp, Liễu Vân Yên rốt cuộc chịu không được, đôi tay ôm chặt đầu, chậm rãi xụi lơ trên mặt đất, thất thanh khóc cầu: "Ô ô..
buông tha ta..
ta không dám..
ta cũng không dám nữa..
đau quá.."
Chuyện gì vậy? Hàn Mục Vi vẻ mặt ngốc mà nhìn Liễu Vân Yên nằm liệt trên mặt đất giống như bị gia bạo đến tinh thần bị bất bình thường, ủa rồi tổng tài bá đạo đâu, đi đâu vậy? Người này xác định là nữ chính trong truyện mang gương mặt bạch hoa, làm chuyện bá vương ư? Khí khái thà rằng ta phụ người trong thiên hạ cũng không đồng ý người trong thiên hạ phụ ta chính là này hình dáng như thế này?
Hàn Mục Vi nuốt nuốt nước miếng, hoãn hoãn, mới xoay đầu đi nhìn về phía mấy chục người cách đó không xa: "Các ngươi đều là tận mắt nhìn thấy, ta không có làm cái gì, là tự nàng ta đột nhiên nổi điên" Nàng thu liễm uy áp của Trúc Cơ kỳ, cũng làm cho bọn họ nhìn một cái.
Ngay cả Hàn Mục Tiêu đứng ở phía sau Hàn Mục Vi đều là vẻ mặt không rõ nguyên do, chỉ cho rằng họ Liễu này đang giả ngây giả dại, nhíu chặt mày nhìn chằm chằm nàng ta, nhưng lại tìm ra một chút khác thường.
Người dẫn đầu kia rốt cuộc có thể ngẩng đầu, thân mình buông lỏng, sau thật cẩn thận mà nói: "Bộ dáng này của nàng ta hẳn là tâm ma quấn thân" Xem thân hình, nha đầu kia tuổi không lớn, từ đâu ra tâm ma, chẳng lẽ là giả bộ? Nhưng nhìn dáng vẻ lại không giống.
"Tâm ma?" Hàn Mục Vi không vui, nàng là người qua đường Giáp cũng chưa có tâm ma, Liễu Vân Yên này lại có thể có cái gì tâm ma? Lại nói liền lấy tính tình ích kỷ mà nói sao có thể sẽ có tâm ma?
"Vi Vi Nhi, ta nói nàng sợ ngươi mà ngươi không tin" Tiểu Thiên Bồ hiện tại chỉ hận chính mình còn chưa thành niên, bằng không liền có thể thừa dịp tâm thần của Liễu Vân Yên không xong mà nhìn trộm thần hồn của nàng ta: "Nàng ta vừa thấy ngươi thì thần hồn đều run lên, này không chỉ sợ, mà là sợ hãi cực độ."
Không biết Vi Vi Nhi rốt cuộc đã làm nàng ta cái gì? Nhưng tưởng tượng như vậy lại càng không đúng, khi Vi Vi Nhi năm tuổi, nó liền cùng nàng ký kết Cộng Sinh Khế Ước, nàng làm chuyện gì nó đều rõ ràng, vậy Liễu Vân Yên này là chuyện như thế nào?
"Chẳng lẽ ta nhìn giống mợ của nàng ta?" Hàn Mục Vi suy đoán, nhưng lại cảm thấy không phải, nàng biết trong nguyên văn khi Liễu Vân Yên lên Trúc Cơ thì chuyện thứ nhất chính nàng ta làm là về Loa Châu diệt một nhà mợ của nàng ta, trong đầu hiện lên một cái nguyên nhân không quá khả năng, sau cúi đầu tinh tế đánh giá Liễu Vân Yên còn ôm đầu hận không thể đem chính mình quấn thành một đoàn, nghĩ thầm: "Nếu không chính là thay đổi người xuyên qua?"
"Không đúng, nàng ta biết ngươi" Tiểu Thiên Bồ nhắc nhở: "Thần hồn của nàng ta đúng là có dấu hiệu đoạt xá, nhưng lại cùng thân thể này x phù hợp đoạt xá" Ngồi ở Thần phủ của Hàn Mục Vi Thần nó nhíu chặt mày suy nghĩ, tay phải theo bản năng mà x0a nắn cằm mình: "Còn có một loại khả năng, chính là thần hồn này vốn là của thân thể này."
"Có ý gì?" Hàn Mục Vi có chút không rõ, thần hồn vốn chính là của thân thể này, vậy còn đoạt xá làm gì: "Ngươi nói rõ ràng."
Liễu Vân Yên sợ hãi mà giương mắt trộm ngắm Hàn Mục Vi, lại lập tức thu hồi, vài lần qua lại, sau ánh mắt định ở trên đầu Hàn Mục Vi, nơi đó hình như thiếu thứ gì, một cây roi mây màu xanh biếc ở trước mắt chợt lóe mà qua, toàn thân xương cốt của nàng ta không cấm run lên, vội vàng nhìn về phía tay của Hàn Mục Vi, sau mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Ngươi..
ngươi thu hồi Bồ Thần Roi của ngươi thật tốtđi, ta sợ nó quá."
Roi? Ba người Hàn Mục Tiêu không cấm nhìn nhau liếc mắt một cái, nguyên lai nàng ta thật sự để ý Thập Tam.
"Bồ Thần Roi?" Tiểu Thiên Bồ không khỏi kêu lên sợ hãi: "Nàng ta sao có thể biết dùng phân nhánh của Thiên Bồ luyện chế thành roi gọi là Bồ Thần Roi?" Trong trí nhớ truyền thừa của nó có chuyện liên quan đến Bồ Thần Roi được ghi lại chính là khi Thiên Bồ nhất tộc của chúng nó đã kề bên diệt sạch, Bồ Thần Roi chỉ tồn tại trong truyền thuyết, mà Vi Vi Nhi cũng có bản mạng pháp bảo khác tốt hơn rồi, giới này căn bản không có khả năng có Bồ Thần Roi.
Hàn Mục Vi nghe tiếng, ôm tay Tiểu Cửu Nhi hơi hơi cứng: "Bồ Thần Roi, đó là cái gì?" Nàng đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, trong truyện nàng sống đến một trăm ba mươi bốn tuổi: "Bồ Bồ, năm ấy nếu ngươi không gặp được ta, ngươi sẽ rời đi Thiên Diễn Tông sao?"
"Đương nhiên" Nàng có thể nghĩ đến thì Tiểu Thiên Bồ cũng sẽ nghĩ đến: "Ta đã tính sau khi hoa kỳ thứ bảy đến liền mang theo bản thể của ta rời Thiên Diễn Tông đi tìm cộng sinh chủ nhân, nào biết lại gặp ngươi?" Xem ra nó cùng Vi Vi Nhi chính là mệnh trung chú định nhân duyên, tâm tình của tức khắc vui sướng lên.
"Ngươi đã nói nếu trong truyện ta có ngươi thì có thể chậm rãi bổ tề thần hồn, có thể tu luyện" Chẳng lẽ trong truyện nàng sở dĩ có thể sống đến một trăm ba mươi bốn tuổi là bởi vì nàng có tu luyện?
"Vi Vi Nhi, ngươi phải biết rõ ràng một việc, đây là cái thế giới chân thật" Tiểu Thiên Bồ đã đem sở hữu sự tình đều xem xét một lần: "Ta mới vừa nói thần hồn vốn chính là của thân thể này, lời này hiện tại đã được chứng thực."
"Trọng sinh?" Hàn Mục Vi có chút không dám tin tưởng, vận khí này nhiều đến mức nào mới có thể xuyên qua xong lại trọng sinh? Trong đầu nàng nhiều ký ức như vậy mà tâm đã không thuần tịnh.
Mà Liễu Vân Yên có ký ức hai đời, huống chi xem tình huống này của nàng ta rất có khả năng đời trước còn chết không được tử tế, ảnh hưởng này đã không đơn giản là tâm cảnh.
"Có thể nói như vậy" Tiểu Thiên Bồ gật đầu: "Thần hồn ở tương lai không biết vì nguyên nhân gì mà trở về cắn thần hồn hiện tại của nàng ta, việc này liền có thể giải thích vì cái gì có dấu vết đoạt xá nhưng thần hồn lại có thể cùng thân thể phù hợp."
"Cho nên" Hàn Mục Vi dùng đầu lưỡi xỉa răng, vẫn là có chút phát ngốc: "Kiếp trước ta là đại lão?" Có thể đem nữ chính bá đạo của sảng văn sợ tới mức tinh thần thất thường, không phải đại lão thì là cái gì?
"Nàng không có Bồ Thần Roi?" Một cổ thanh ninh chi khí chậm rãi vuốt phẳng tâm ma của Liễu Vân Yên, nàng ta cũng dần dần mà thanh tỉnh lại, lập tức đem Tiểu Hôi Hôi vẫn luôn trốn ở sâu trong tay áo nàng thu vào linh thực không gian, sau bò lên, c**ng bức chính mình ngẩng đầu nhìn về phía thiếu nữ tóc quăn cách nàng không đến hai bước: "Ngươi..
ngươi làm ta nhớ tới một người."
Nàng không có Bồ Thần Roi, đúng rồi, kiếp trước trên đầu con ngốc kia vẫn luôn có một cây bồ đằng màu xanh biết quấn lấy, mà người này trước mắt lại không có, đó có phải có ý nghĩa là nàng ta còn chưa có khế ước thần thực Thiên Bồ?
"Một người ngươi rất sợ" Phải như vậy chứ, đây mới là chữ chính nàng muốn nhìn đến, nếu ánh mắt không né tránh thì càng tốt: "Ta còn tưởng rằng ngươi là chuột đâu" Hàn Mục Vi nhẹ vỗ về Tiểu Cửu Nhi trong lòng ngực, giương mắt cười nhìn nàng: "Bị mèo của ta dọa sợ."
Trong truyện nữ chính cũng không phải là tiểu bạch hoa mà là trời sinh tính âm ngoan, hành sự độc ác lại sấm rền gió cuốn, chưa đạt mục đích không từ thủ đoạn cũng là thường có chuyện này.
Khi đọc truyện cảm giác rất thực sảng, rốt cuộc ở Tu Tiên giới chỉ có nhân tài như vậy mới có thể sống được lâu dài, nhưng sau này Liễu Vân Yên làm nhiều chuyện đối với Hàn Mục Kỳ làm nàng cảm giác giọng văn thay đổi, chỉ còn lại có ác độc.
Chỉ là không biết kiếp trước Liễu Vân Yên đã trải qua cái gì, làm nàng ta chẳng những hành sự trở nên co rúm như thế, ngay cả tính nết đều có hướng phát triển xu thế về tiểu bạch hoa, đương nhiên mặc kệ là kiếp trước vẫn là kiếp này, nàng ta đều giống nhau không từ thủ đoạn.
Cảm xúc của Liễu Vân Yên dần dần bình tĩnh, không có Bồ Thần Roi vậy nàng sao lại sợ nàng ta, cường ngạnh lôi kéo khóe miệng, vẻ mặt hứng thú mà nói: "Chuột?" Nhìn về phía con mèo kia, lượng sắc trong mắt chợt tắt, tức khắc trong lòng cực kỳ chua xót: "Cửu U Huyễn Linh Miêu, tỷ tỷ vận khí thật tốt."
"Vận khí của ta cũng không tệ lắm" Hàn Mục Vi cúi đầu sờ sờ đầu của Tiểu Cửu Nhi, không thèm để ý những ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, dùng uy áp Trúc Cơ trực tiếp trấn áp đầu của bọn họ: "Nhưng mà kém hơn ngươi không ngừng một chút" Nàng giương mắt cười nhìn Liễu Vân Yên, thanh âm không thấp không cao, vừa vặn có thể làm mọi người ở đây đều có thể nghe được: "Thâu Thiên Tầm Bảo Thử, chỉ sợ Thương Uyên Giới này cũng chỉ có một con như vậy đi?"
Liễu Vân Yên nghe vậy dưới chân lảo đảo, trừng mắt nhìn nữ tử, buồn bực không thôi, thấy mặt nàng không đổi sắc, cũng chỉ có thể nghẹn khí, giả bộ trấn định, sau tựa lơ đãng mà liếc mắt nhìn mèo con, rưng rưng phản bác: "Cái gì mà Thâu Thiên Tầm Bảo Thử? Vân Yên tự biết vừa mới có đắc tội, nhưng tỷ tỷ cũng không thể.."
"Thâu Thiên Tầm Bảo Thử?" Hàn Mục Tiêu đúng lúc mà mở miệng đánh gãy lời nói của Liễu Vân Yên: "Trách không được ngươi tuổi nhỏ, tu vi không cao, lại có thể dễ dàng mà từ Hồng Phong Lâm ra tới" Nghĩ đến dọc theo đường đi nàng rất tà tính, hắn thật đúng là tưởng Thiên Đạo chiếu cố nàng, nguyên lai là bởi vì Thâu Thiên Tầm Bảo Thử.
Hồng Phong Lâm? Hàn Mục Vi nghĩ nàng có phải đã quên cái gì hay không, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra, bất quá hiện tại sự tình đã đẩy ra, nàng cũng không chuẩn bị tiếp tục ở đây cùng bọn họ chơi đùa, xoay người nhìn về phía ba người Hàn Mục Kỳ: "Ở đây không chuyện của chúng ta, đi thôi."
Hàn Mục Tiêu quay đầu nhìn về phía đám người Hải Nham, Hàn Mục Vi thấy hắn không động tác, liền theo ánh mắt của hắn nhìn lướt qua, sau liền vỗ vỗ bờ vai của hắn, thúc giục nói: "Đi thôi Tiêu Tiêu" Nói xong tựa như tới khi, trong mắt dường như chỉ có lộ không có người, nàng ôm mèo đen đi ở phía trước, phía sau đi theo ba người Hàn Mục Kỳ.
"Vị đạo hữu này" Hải Nham thấy bọn họ tùy tiện mà đi tới chỗ bọn họ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào, không cam lòng, nhưng nhìn vị thiếu nữ tóc quăn này lại biết đánh không lại, phân rõ phải trái dường như cũng không giảng, khi Hàn Mục Vi lại gần hắn cuối cùng là ngoan ngoãn nhường đường.
"Đây là" Hàn Mục Vi đối bọn họ thức thời tỏ vẻ phi thường vừa lòng, mỉm cười nói: "Vạn Quỷ Môn các ngươi cùng Hợp Hoan Môn đều là lưng dựa Vô Cực Tông, đó chính là một nhà, Thiên Diễn Tông chúng ta liền không ở đây gây trở ngại các ngươi xử lý gia sự, cáo từ."
Lần này Hàn Mục Kỳ bọn họ rời đi, Liễu Vân Yên tuy khí hận nhưng cũng không dám lại lung tung cắn càn, nhưng không hiểu biết được vị nữ tử tóc quăn kia làm nàng rất nóng lòng.
Nàng ta tuy không có Bồ Thần Roi nhưng Liễu Vân Yên xác định nàng ta chính là con ngốc của Hàn gia..