Trong Diễn Hành Điện của Thiên Diễn Tông, Mộc Nghiêu cùng chưởng môn nói về tin tức mà Hàn Mục Vi truyền tới, còn chưa chờ Vị Hành mở miệng liền chuyển giọng: "Hiện con đã là Kim Đan hậu kỳ đỉnh tu vi, gần nhất trong lòng có sở cảm, cũng chuẩn bị đi ra ngoài một chút."
"Ngạch?" Lòng có sở cảm không phải đều bế quan sao? Vị Hành giương mắt nhìn Mộc Nghiêu cách hắn một trượng, trong lòng có chút nén giận, hắn cũng muốn ra tông sông cuộn biển gầm một phen, đáng tiếc vị trí dưới mông không ai tiếp: "Vậy lần này con tính đi ra ngoài bao lâu, khi nào trở về bế quan kết anh?"
"Thời gian không nói trước được" Mộc Nghiêu cười nhạt: "Khi nào cảm thấy có thể thì sẽ kết thúc rèn luyện, trở về bế quan kết anh" Oán niệm của chưởng môn hắn hiểu, chỉ là hắn cũng không giúp được gì.
Nói cũng như không, Vị Hành bất đắc dĩ phất tay áo: "Đi đi.."
Mộc Nghiêu rời khỏi Diễn Hành Điện, sau hai ngày liền ly tông.
Hàn Mục Vi cùng Hàn Mục Đồng ở ngày thứ năm rời tông tới giữa trưa rốt cuộc tới ngoại thành của Kỳ Châu, một người giao hai khối hạ phẩm linh thạch làm phí vào thành, sau liền vào thành.

Từ biệt hai mươi năm, Hàn Mục Vi nhìn Kỳ Châu thành không có gì biến hóa, không khỏi nhớ tới hình ảnh khi còn bé cha luôn đem nàng đặt trên cổ hắn, mang theo nàng đi khắp hang cùng ngõ hẻm tìm kiếm thức ăn.

ngôn tình hay
Hàn Mục Đồng nhìn Hàn Mục Vi nghỉ chân ở cửa thành, biết nàng suy nghĩ cái gì, lúc trước nàng theo Lục tỷ trở về cũng có cảm giác như vậy: "Đi thôi, Béo Béo."

"Được" Hàn Mục Vi hoàn hồn, theo đi.

Hai người dọc theo đường đi tựa khi còn bé mà ăn ăn uống uống, đi tới nhà cũ của Hàn gia.

Thủ vệ vẫn là Vượng thúc, chỉ là nhiều năm không thấy, hán tử trung niên đã từng luôn có vẻ mặt nghiêm túc, hiện tại lưng đã gù, cả người thoạt nhìn thật ra có vài phần nhu hòa.
Nhìn đến người tới, Vượng thúc đầu tiên là đánh giá các nàng từ đầu đến chân: "Người bên phải là Tiểu Thập Nhị nhà ta, bên phải là.." Mặt bánh nướng, lớn lên cũng chắc nịch, này không phải là Tiểu Thập Tam tham ăn đi?
"Không đúng không đúng" Vượng thúc nhíu mày lẩm bẩm: "Cô mười ba nhà chúng ta trên mặt bóng loáng, không có lấm tấm, tóc cũng không.."
Hàn Mục Đồng nghe vậy cười kéo cánh tay Hàn Mục Vi đi đến phía trước: "Vượng thúc, ta cùng Béo Béo tiến phủ" Hàn Mục Vi bĩu môi, thấu cái mũi đối với Vượng thúc làm cái mặt xấu hung ác: "Nhớ tới không, con là ai?"
Vừa thấy cái mặt heo vô cùng xấu này, Vượng thúc lập tức liền nhớ tới, vỗ đùi: "Tiểu Béo Béo" Hàn gia trừ bỏ tiểu Béo Béo thì không còn có người sẽ giả mặt heo, chỉ là nhìn khuôn mặt này hắn lại bắt đầu lo lắng, tiểu Béo Béo từ nhỏ liền thích làm đẹp, hiện tại có dáng vẻ này, vậy thương tâm biết bao nhiêu?
"Đúng vậy, con chính là tiểu Béo Béo" Bất quá tiểu Béo Béo hiện tại đã trưởng thành, Hàn Mục Vi cười cùng Vượng thúc xua xua tay: "Chúng con đi vào trước" Vượng thúc xuất từ chi thứ của Hàn gia, từ nhỏ cha mẹ song vong, bị tổ phụ nàng mang về Kỳ Châu, đáng tiếc tư chất của hắn lại không tốt, là Tạp linh căn tư chất, mà giá trị của linh căn lại không cao, cho nên vẫn luôn lưu lại trong tộc, không đi tông môn.
"Đi thôi đi thôi, tộc trưởng bọn họ đều ở trong phủ" Vượng thúc cười nhìn hai cái oa oa, không khỏi cảm thán: "Cuộc sống này trôi qua thật mau" Chỉ chớp mắt thôi mà mấy đứa nhỏ đều trưởng thành, Hàn gia bọn họ cũng càng ngày càng hưng thịnh "Nói nữa, Tiểu Thập Tam không phải hẳn là Trúc Cơ sao?"

Hàn Mục Vi cùng Hàn Mục Đồng vào phủ cũng không có trực tiếp về nhà, mà là đi Minh Tư đường bái kiến tộc trưởng.

Nàng hai tới không khéo, Hàn Vân đang ở đả tọa, cho nên liền ai về nhà nấy.
Tuy rằng hai mươi năm không trở về, nhưng Hàn gia cũng cơ bản không thay đổi, Hàn Mục Vi một giây liền sờ đến cửa nhà mình, mới vừa móc ra biển số nhà muốn mở ra sân cấm chế, không nghĩ tới cửa liền từ bên trong mở ra: "Ngạch?" Chẳng lẽ cha mẹ nàng biết nàng trở về nên để cửa cho nàng?
Nhận thấy được một ánh mắt đang nhìn nàng chằm chằm, Hàn Mục Vi chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn về phía củ cải nhỏ cao đến đầu gối của nàng, dưới chân hơi cái lảo đảo, cái này là thứ gì?
Đôi mắt tròn tròn so nàng còn lớn hơn một chút, lại đen lại sáng; tuổi nhỏ nhưng mũi cũng đã có, này giỏi hơn nàng, khi còn bé chính là cái mũi tẹt; khẽ nhếch cái miệng nhỏ phấn nộn phấn nộn, nhìn nhìn lại đứa bé này không phì nộn thua nàng khi còn bé, còn có ba cái chùm tóc trên đầu hắn rõ ràng xuất phát từ tay mẹ nàng, xem qua thì đứa bé này hẳn là Béo Béo phiên bản nhỏ hơn.
Nàng liền nói sao cha mẹ nàng không ở tông môn đi mà như thế nào đột nhiên sẽ về tộc? Không đúng, cha mẹ nàng về tộc đã mười năm, mà đứa bé trước mắt này phỏng chừng cũng chỉ cỡ ba, bốn tuổi: "Đệ..

tên là gì?"
"Nhục Nhục" Đứa bé ngưỡng cổ cao nên có chút mỏi, còn đang nỗ lực ngưỡng lên, kết quả không đứng vững, thiếu chút nữa ngã xuống, Hàn Mục Vi tay mắt lanh lẹ, một tay đem tiểu oa nhi xách lên ôm vào trong ngực, trề môi hừ lạnh nói: "Nhục Nhục?" Dứt khoát kêu Nhị Bàn là được.

"Nhục Nhục" Lúc này trong phòng truyền đến tiếng của người đàn ông, Hàn Mục Vi nghe vậy mắt trợn trắng, bước vào trong viện, vừa lúc cùng cha nàng đối diện nhìn nhau.
Hàn Trung Minh một thân trường bào màu nguyệt bạch trải qua nhiều năm tu dưỡng như vậy, sớm đã không còn gầy yếu như lúc trước, nhíu mày nhìn nữ tử mặt rỗ trước mắt một hồi lâu, mới thử kêu lên: "Béo Béo?" Nữ hài này trừ bỏ ánh mắt giống con gái hắn thì chỗ khác thật đúng là không giống chút nào.
"Cha" Còn chưa chờ Hàn Mục Vi đáp lại, tiểu thịt cầu trong lòng ngực nàng đã thấu qua đi: "Nhục Nhục muốn ôm một cái."
"Ai.." Hàn Mục Vi đem tiểu thịt cầu cho Hàn Trung Minh, trong lòng là ngũ vị tạp trần: "Cha, vất vả của ngài và mẹ mấy năm nay con xem như thấy được" Nàng liền đồ đệ cũng chưa thu, kết quả cha mẹ nàng cho nàng thêm cái em trai.
"Ha hả.." Hàn Trung Minh bị nữ nhi nói như vậy, xấu hổ mà cười cười: "Đây là cái ngoài ý muốn, lúc trước đều dọa ta và mẹ con một cú sốc" Nguyên bản hắn không nghĩ để lại, rốt cuộc dựng dục con nối dõi với Anh Nương tổn thương thân mình cực đại, hơn nữa bọn họ cũng có Béo Béo, dưới gối cũng không hư không, chỉ là Anh Nương chết sống không đồng ý, nháo đến còn kém trộm chạy về Ích Châu.
"Mẹ của con thế nào?" Tu sĩ sinh con thực không dễ, Hàn Mục Vi có chút lo lắng: "Có khỏe không?"
Hàn Trung Minh gật đầu: "Lần này sinh hắn nhưng thật ra thực thông thuận, trong tộc chuẩn bị cũng sung túc, tu vi của mẹ con tuy có lui bước nhưng cũng may không có ngã xuống cảnh giới" Mấy năm gần đây bởi vì Béo Béo mà tông môn đối Hàn thị nhất tộc rất là chiếu cố, linh vật đưa tới không ít, toàn bộ thời gian mang thai của Anh Nương thì linh lực bổ sung vẫn là thực sung túc.
"Vậy là tốt rồi" Hàn Mục Vi đóng cửa lại, thúc giục Thiên Diện Châu trong cơ thể biến trở về bộ dạng của mình, sau lấy ra một viên mạn quả mọng cho thằng em: "Nhị Bàn, kêu tỷ tỷ."
"Ô ô.." Tiểu oa nhi tận mắt nhìn thấy Hàn Mục Vi từ một mặt rỗ biến thành một cái tỷ tỷ tóc quăn, tức khắc ôm chặt cổ của cha mình liền nhấp miệng khóc: "Yêu yêu..

là lạ..

oa oa.."

Gì, yêu quái? Hàn Mục Vi nhìn em trai mình khóc đến mức đỏ bừng, hỏi lại cha: "Nhị Bàn, năm nay vài tuổi?"
Cả hai đứa con ở bên người, tuy rằng đứa nhỏ còn đang khóc nháo nhưng tâm tình của Hàn Trung Minh lúc này lại rất tốt, đột nhiên cảm thấy nhân sinh viên mãn: "Ba tuổi rưỡi" Giúp đỡ đứa nhỏ xoa xoa nước mắt, thấp giọng ở bên tai hắn nói "Đây là tỷ tỷ Béo Béo của con, không phải con vẫn luôn nhắc nàng mãi sao, sao bây giờ lại khóc?"
"Không..

cách..

Béo.." Đứa bé khóc lóc vỗ vỗ cái bụng thịt của mình, lại trộm ngắm nhìn tỷ tỷ, Hàn Mục Vi lập tức bày ra gương mặt tươi cười, kết quả đứa bé lại há to cái miệng, ngửa đầu khóc lớn.
Hàn Trung Minh cũng là vui vẻ: "Được rồi" Một tay lôi kéo Hàn Mục Vi "Chúng ta vào nhà rồi nói, mẹ con phỏng chừng cũng sắp ra phòng tu luyện."
Nhị Bàn vẫn là thực dễ dụ, Hàn Mục Vi đem Tiểu Cửu Nhi thả ra, cho nó một khối cực phẩm linh thạch, Tiểu Cửu Nhi lập tức liền tiến đến bên người Nhị Bàn cọ tới cọ lui, mí mắt của Nhị Bàn còn treo nước mắt, liền cười, tiếng trẻ con có chút ấm ách: "Miêu miêu."
"Nhị Bàn, lau sạch nước mắt trước rồi mới được chơi cùng cùng miêu miêu" Có lẽ đây là đứa con thứ hai, có lẽ bởi vì hắn là nam nhi, dù sao Hàn Trung Minh đối với đứa nhỏ cũng không cưng chiều, xem đến Anh Nương có mấy lần đều trêu ghẹo con trai là con chồng trước mà nàng mang đến.
Đứa nhỏ nghe vậy, móng vuốt thịt nhỏ ở trong lòng ngực mình một hồi sờ, rốt cuộc lấy ra cái khăn, đôi tay lung tung mà ở trên mặt thịt lau một hồi, Hàn Mục Vi ngồi xổm một bên thấy em trai mình bị nước mũi dính khắp mặt, mà lão phụ thân nhà nàng thế nhưng như không nhìn thấy, lập tức lại khăn lau khô cho hắn, sau lại tỉ mỉ mà nhìn kỹ một phen, đứa bé này hẳn là không phải nhặt được..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện