"Ngài đưa vòng cổ cho Tiểu Nhị Bàn không phải là bởi vì Tụ Hồn Đăng không có chỗ chứa đi?" Hàn Mục Vi cảm giác mình đã sờ đến chân tướng, bên trong Tụ Hồn Đăng có thần hồn thì không gian không thể bỏ vật vào, Tiểu Nhị Bàn lại là nam, đem Tụ Hồn Đăng thu nhỏ treo ở trên lỗ tai cũng không thích hợp "Ngài.."
Chung Ly trợn mắt nhìn Hàn Mục Vi: "Con suy nghĩ nhiều quá, Tụ Hồn Đăng là Tiên Khí, mà Tiên Khí không bị hao tổn cơ bản đều có linh, một kiện Tiên Khí có linh cường hãn rất nhiều so tưởng tượng của con."
Hàn Mục Vi tuy có chút không muốn tin tưởng, nhưng qua mấy ngày nàng cũng đại khái biết rõ ràng, lúc trước nàng sở dĩ có thể lừa Tụ Hồn Đăng cùng nàng ra Chung Hiểu bí cảnh phỏng chừng thật đúng là không phải bởi vì cái miệng này của nàng mà là bởi vì trên người nàng có huyết mạch của Chung gia.
Nhìn Tiểu Nhị Bàn đã bắt đầu ngáy, Hàn Mục Vi ngồi xếp bằng thở phào một hơi, quay đầu thấy Chung Ly hóa thành một sợi sương đen trở về Tụ Hồn Đăng mới nhắm mắt bắt đầu điều tức, chờ nhập định liền dẫn đường linh lực đi vào Nê Hoàn Cung, cuốn đi viên màu xanh lục nhỏ nhất, tiếp tục tiến hành sự nghiệp nàng chưa hoàn thành.
Ngày kế Tiểu Nhị Bàn tỉnh lại, cảm giác được trên cổ có đồ vật, lập tức nhảy xuống giường, đi đến trước gương của tỷ tỷ hắn, nhón chân nhìn chính mình trong gương: "A..

nguyên lai không phải nằm mơ?" Tối hôm qua thật sự có lão tổ tông đưa đồ vật cho hắn, tưởng tượng đến lời nói của tỷ tỷ, hắn nhanh chóng dùng hai bàn tay mập mạp che lại miệng mình, đây là bí mật.
Qua một buổi sáng, Hàn Trung Minh cảm giác nhi tử béo nhà mình không có lương tâm, từ lúc tỷ của hắn trở về, hắn liền không cần cha, muốn hỏi hắn vài câu thì hắn liền chạy trốn so con thỏ còn nhanh hơn.
Thẳng đến chạng vạng Anh Nương trở về, Hàn Trung Minh thật sự là chịu không nổi, nhéo lỗ tai của Tiểu Nhị Bàn đi vào giường ngồi xuống, lạnh mặt trầm giọng hỏi: "Nói, hôm nay vì cái gì con luôn trốn tránh cha, chuẩn bị không muốn nhận cha sao?"

"Không có" Tiểu Nhị Bàn duỗi tay đi giải cứu lỗ tai non mềm của chính mình: "Con sợ ngài hỏi vòng cổ của con từ đâu ra?" Lỡ như vừa hỏi, hắn lỡ miệng nói ra thì làm sao bây giờ? Vậy đến lúc đó liền không phải hắn không nhận cha, mà là Đại Bàn không cần Tiểu Nhị Bàn.
"Tiểu tử con còn không lớn nhưng thật ra rất mang thù" Hàn Trung Minh cho rằng Tiểu Nhị Bàn còn nhớ chuyện lúc trước mà Béo Béo cho hắn ngọc thạch, trước sau suy nghĩ một hồi liền tự cho là đúng liền buông ra lỗ tai của con mình: "Tỷ tỷ của con cho con đồ vật thì con cứ dùng, không dùng được thì cất đi hoặc là đưa cho người khác, biết không?"
"Biết" Tiểu Nhị Bàn xoa xoa lỗ tai của chính mình bị nhéo đến nóng rát: "Cha, con đi giúp mẹ nhặt rau đây" Nói xong không đợi cha hắn đáp lại thì hắn lại nhanh chân chạy đi mất.
Giờ phút này Anh Nương đang hối hận, nàng không nghĩ tới lúc này con gái sẽ về nhà: "Nếu biết con về thì mẹ sẽ không đi Ích Châu" Ở nhà với con gái thật tốt, cũng không cần ứng phó với mấy cái tỷ muội tính kế, con gái nàng trên có sư thừa, tông tộc, việc hôn nhân không tới phiên nàng quyết định, đều là xuất thân thế gia, trong lòng ai còn không có tính toán?
Hàn Mục Vi thổi lửa, trong mũi toàn là mùi hương của Nhũ Linh Trư làm thịt kho tàu: "Lần này trở về cũng là vừa khéo, lúc trước bị chuyện ở Vân Biên cuốn lấy chân, nhất thời đi không được.

Hiện tại không có việc gì, chờ Tiểu Nhị Bàn trắc linh xong thì con liền phải đi thế tục giới tiếp tục rèn luyện."
"Ta cùng cha con qua chút thời gian cũng chuẩn bị về tông môn" Lần này về tông chủ nếu là phu ;quân muốn chuẩn bị kết đan, nàng cũng muốn đột phá Trúc Cơ trung kỳ: "Chỉ sợ phải có vài năm sẽ không về tộc" Kết Kim Đan không dễ, trong mười vị Trúc Cơ tu sĩ đều không nhất định có thể có một vị Kim Đan chân nhân, bất quá nàng đối với phu quân có tin tưởng.
Người một nhà ăn cơm chiều, Hàn Mục Vi như cũ mang theo Tiểu Nhị Bàn đi ra ngoài đi dạo, dọc theo đường đi miệng của tiểu mập mạp nói liền không dứt.


Hai người đi vào tiền viện, chuẩn bị đi Hi Minh Uyển, nhìn xem mấy trái bàn đào trong viện có chín hay không?
Chỉ là còn chưa tới Hi Minh Uyển, hai người liền gặp Mộc Nghiêu.

Hàn Mục Vi tất nhiên là mang theo Tiểu Nhị Bàn tiến lên hành lễ: "Đại sư huynh" Nàng lôi kéo Tiểu Nhị Bàn đến trước hắn "Đây là đệ đệ Hàn Mục Dương của muội."
"Đại sư huynh" Tiểu Nhị Bàn cũng bắt chước chắp hai bàn tay, phi thường tự nhiên mà theo tỷ tỷ của hắn gọi người: "Ngài có thể kêu ta là Tiểu Nhị Bàn" Cái nhũ danh này hắn rất thích.
Hàn Mục Vi cúi đầu nhìn về phía Tiểu Nhị Bàn nhà nàng, thấy hai mắt của hắn cong cong, thiệt tình cảm thấy ngày sau hắn sẽ hối hận vì giới thiệu chính mình như vậy.
Mộc Nghiêu nhìn hai chị em ở trước mắt thập phần tương tự, không khỏi nghĩ đến lời nói của Vị Danh: "Tiểu sư muội, khi còn bé có phải muội cũng giống Mục Dương như vậy ư?" Nhìn thịt mỡ trên người hắn, tiểu tử này ngày thường ăn không ít, hắn cuối cùng là nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo gò má của hắn, xúc cảm trong tay mềm mềm, trơn nhẵn, nộn nộn, cảm giác phi thường tốt.
Tiểu Nhị Bàn không muốn, duỗi tay muốn lột ra tay đang nhéo hắn: "Đại sư huynh.."
Mộc Nghiêu cúi đầu, hồng quang trong mắt chợt lóe mà qua: "Tiểu sư muội, tư chất của lệnh đệ không tồi" Trước khi kết anh, hắn có phải hẳn là suy xét thu cái đồ đệ?
Hàn Mục Vi vừa nghe những lời này, liền bưng kín miệng của Tiểu Nhị Bàn, lại lấy ra hai cái móng vuốt của hắn: "Đại sư huynh, đệ đệ của ta thực đáng yêu có đúng không?" Động tác này cùng những lời này biểu đạt rất rõ ràng, liền kém không làm hắn sờ s0ạng tùy tiện.

"Ân, là rất đáng yêu" Mộc Nghiêu làm lơ ánh mắt hung hăng của tiểu mập mạp, lại nhéo nhéo lỗ tai nhỏ của hắn rồi mới thu hồi tay, cười nhạt nói: "Tỷ tỷ đệ có thể kêu ta là đại sư huynh, đệ còn không thể."
"Đúng đúng" Hàn Mục Vi buông ra miệng của Tiểu Nhị Bàn: "Nếu không kêu sư phụ được không?" Mộc Nghiêu mạnh như thế nào thì nàng rất rõ ràng, Tiểu Nhị Bàn cần một người mạnh để dẫn đường, huống hồ linh căn của hắn cũng thích hợp làm kiếm tu.
Tiểu Nhị Bàn vừa nghe lời này liền thương tâm, bên ngoài người xấu quá nhiều, hắn tưởng về nhà.
Mộc Nghiêu giương mắt nhìn về phía Hàn Mục Vi, cười nhạt không nói, xem đến tâm của Hàn Mục Vi chịu không nổi "Đại sư huynh, ngài đã từng nghe qua câu này chưa? Yên lặng là đồng ý."
"Việc này chờ về tông rồi nói sau" Hắn về tông liền phải bắt đầu bế quan, thu đồ đệ chỉ sợ còn không đến thời điểm: "Bất quá dựa theo tư chất của lệnh đệ thì hẳn là sẽ không thiếu sư phụ" Đơn kim linh căn, giá trị của linh căn cũng không thấp, đứa nhóc béo này rất có thể sẽ nhập Phá Vân Phong.
Hắn nói như vậy thì Hàn Mục Vi tức khắc liền phục hồi: "Ngài nói rất đúng" Sắp tới hắn sẽ kết anh, đích xác không phải là thời điểm thu đồ đệ.
Tiểu Nhị Bàn vừa nghe sư phụ không phải hắn, lập tức trái tim nhỏ liền thả lại trong bụng.
Vào ngày chín tháng chín, mới tảng sáng Hàn Mục Vi liền thu công.

Về nhà hai ba ngày này nàng đã luyện hóa năm mươi tám tia lôi lực nhr như châm, không xuất hiện ngoài ý muốn, trực giác mấy ngày nữa liền có thể một lần mà bao vây hai cái lôi lực như vậy, quá trình tuy gian khổ nhưng kết quả vẫn là khả quan, thiên lôi rèn thể, hiệu quả xác thật thực tốt.
Có lẽ do người lớn nói nhiều nên hôm nay Hàn Mục Vi vừa rời giường thì Tiểu Nhị Bàn liền tỉnh, xoa đôi mắt, chính mình lăn xuống giường: "Tỷ tỷ, hôm nay sẽ trắc linh căn."

"Đúng vậy" Hàn Mục Vi đem quần áo đưa cho hắn, Tiểu Nhị Bàn nhận lấy liền bắt đầu sắp xếp, đem áo, quần, áo choàng nhỏ đều xếp gọn gàng để ở trên giường, mới bắt đầu theo trình tự mà mặc vào từng kiện.

Chờ mặc xong quần áo, cũng không cần Hàn Mục Vi nói, chính hắn liền chạy đi rửa mặt.
Cả nhà cùng Tiểu Nhị Bàn ăn sáng, Hàn Trung Minh cùng Anh Nương liền mang theo Tiểu Nhị Bàn đi từ đường, Hàn Mục Vi lưu tại trong nhà đả tọa, hiểu được lôi lực.

Thẳng đến sắp đến buổi trưa, Hàn Mục Vi nghe được tiếng vang mới thu công ra khỏi phòng, nhìn cha mình ôm Tiểu Nhị Bàn vẻ mặt vui mừng, nàng liền biết kết quả rất tốt.
"Béo Béo" Hàn Trung Minh cực vui, liền kém rớt hai giọt nước đái ngựa: "Tiểu Nhị ;Bàn là kim linh căn, giá trị chín mươi ba, ha ha.." Ông trời đối đãi với Hàn Trung Minh hắn không tệ!
Đôi mắt của Anh Nương đều hồng hồng, Hàn Mục Vi tuy đối với kết quả này sớm có đoán trước nhưng khi nghe được, cảm giác vẫn là có chút không giống, đi ra phía trước, kéo tay của Tiểu Nhị Bàn: "Chúc mừng đệ, Hàn Mục Dương" Ngày sau Thương Uyên Giới có thể xuất hiện một đôi Hàn thị tỷ đệ song sát? Cái khả năng này từ giờ trở đi là tồn tại.
"Cùng vui cùng vui" Lời này buổi sáng hắn mới vừa học, Tiểu Nhị Bàn liệt miệng, lộ ra hai cái răng sữa: "Ta liền biết ta có linh căn" Hắn chưa bao giờ lo lắng chính mình sẽ không có linh căn "Đại Bàn có linh căn thì đệ đệ của Đại Bàn khẳng định cũng có linh căn."
Cái logic này Hàn Mục Vi hình như đã nghe ở đâu rồi: "Ha ha..".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện