Chuyển ngữ: Phong Lưu
Beta: BuBu
Nhằm bảo đảm sự an toàn của Tề Cẩn Du, Triệu Bích Huyên chẳng những khuyên Chu Doãn Thịnh phái thêm vài thần tử có tài và thị vệ đi theo y, mà còn trộm sai người gửi lời đến phủ Ngu Quốc công, xin Triệu Huyền nể tình lớn lên bên nhau từ nhỏ mà giúp một chút, cho Tề Cẩn Du mượn vài tinh binh hắn mang về từ Tây Bắc.
Lần trước, khi đại quân Tây Bắc vào thành, khí thế sát phạt trên người họ khiến dân chúng đứng đón hai bên đường phải run sợ. Trước đây, quân đội Đại Tề không phải chưa từng thắng trận, tình hình khải hoàn về triều sau khi thắng lợi thường rất náo nhiệt, dân chúng hết hoan hô đến vỗ tay rồi trầm trồ khen ngợi, như thể muốn chen đến trước mặt các tướng sĩ. Các cô nương thì trốn trên những tửu lâu ven đường, ném hoa tươi và trái cây vào đoàn quân, thậm chí có vài người bạo gan ném hẳn túi gấm và khăn thêu lên đầu những tướng lĩnh cưỡi ngựa, để họ có thể nhìn mình một cái.
Nhưng đoàn quân của Triệu Huyền quả thực là trường hợp đặc biệt. Cổng thành vừa mở, binh lính gác thành đã bị mùi máu tanh nồng hun cho suýt ngất. Đó không phải máu dính trên người họ, mà tựa như mùi hương toát ra từ sâu trong linh hồn. Chỉ những người từng trải qua vô số cuộc giết chóc, từng tắm mình trong máu mới có thể sở hữu khí thế lạnh thấu xương như vậy.
Bách tính chỉ hoan hô vài tiếng rồi tản dần đi. Các cô nương trên tầng cuống quýt buông mành trúc, sợ tới nỗi mặt cắt không còn giọt máu. Từ sau hôm đó, đội quân của Triệu Huyền được tặng một danh hiệu – Quân đoàn lang hổ, dẫu là Triệu Huyền hay tướng sĩ dưới trướng hắn đều là hùm beo lang sói thực thụ. Đâu chỉ các bộ lạc man di Tây Bắc không phải đối thủ của hắn, cho dù hợp ba đội quân lớn còn lại của Đại Tề lại làm một cũng không đấu lại được quân Tây Bắc.
Chính vì sự dũng mãnh, thiện chiến của quân Tây Bắc, Thịnh Đế mới mãi không dám động chạm đến Triệu Huyền. Triệu Bích Huyên biết rõ năng lực của vị huynh trưởng này. Trước đây, ả ỷ vào mình được sủng ái, có thể chèn ép hắn không cần suy xét gì, nay có việc cần nhờ mới ý thức được mình làm quá mức. Một phi tần chốn thâm cung, lại được đế vương dành trọn sự sủng ái như ả đương nhiên sẽ không cần đến Triệu Huyền, nhưng người trong lòng ả lại có rất nhiều việc cần dựa vào hắn.
Triệu Bích Huyên tuy hối hận, nhưng ngẫm lại thì dẫu sao mình cũng là người phụ nữ được Thịnh Đế sủng ái nhất, bất kể tiền đồ phủ Văn Viễn Hầu hay tương lai phủ Ngu Quốc công cũng đều nằm trong tay ả. Như vậy, phải nói ả mới là chỗ dựa lớn nhất của Triệu Huyền mới đúng. Ả không việc gì phải sợ đắc tội với Triệu Huyền, mà là Triệu Huyền mới phải sợ đắc tội với ả. Triệu Bích Huyên càng nghĩ, gương mặt mỹ lệ càng toát vẻ kiêu ngạo. Dùng chiếc hộ giáp (1) gảy nhẹ đoá sơn trà đẹp nhất trên bàn, ả nở nụ cười đắc chí.
“Tình cảm lớn lên bên nhau từ nhỏ? Tề Cẩn Du là hoàng tử, lớn lên trong cung từ nhỏ, có thể có tình cảm gì với ta, sống hay chết cũng có liên quan gì đến ta? Nương nương của các ngươi bị ấm đầu à? Chứ ta thì rất muốn đi hỏi nàng ta xem tại sao một người phụ nữ chốn thâm cung như nàng ta lại để ý Tề Cẩn Du đến vậy, lẽ nào giữa hai người có gian tình gì? Đây chính là tội dâm loạn cung đình, là tội nặng đấy. Ngươi về báo cho nương nương nhà các ngươi biết, dặn nàng ta làm việc gì cũng đừng ngông cuồng quá, kẻo lại bị ban rượu độc hay ba thước lụa trắng, chết rồi còn không thoát khỏi kết cục thân tàn danh bại.” – Triệu Huyền di chuyển chiếc bút lông, cẩn thận phác hoạ từng nét trên giấy, vẻ mặt hết sức dịu dàng, nhưng lời nói ra lại sắc lẹm như dao.
Nội thị được Triệu Bích Huyên phái đến run rẩy nhận lời. Thực ra gã cũng lấy làm khó hiểu với hành động của Tuệ Di Quý phi. Ả rõ ràng đã là người được Hoàng thượng sủng ái nhất, khắp Đại Tề này chỉ thua mỗi Thái hậu. Đợi Thái hậu mất, ả chính là quốc mẫu chân chính, dưới còn có một người con trai, mới chào đời hai tháng đã được Hoàng thượng chủ động quyết định lập làm Thái tử. Ân sủng này quả thực là vô tiền khoáng hậu. Chỉ cần Tuệ Di Quý phi nói một câu, Hoàng thượng sẽ dâng mọi thứ tốt nhất thiên hạ đến trước mặt ả, ả còn gì bất mãn nữa? Tại sao cứ phải quấn lấy Cung Thân vương? Hoàng thượng sáng suốt như vậy, nếu ngày nào đó, người phát hiện ra gian tình giữa bọn họ, e rằng toàn bộ cung Phượng Nghi sẽ máu chảy thành sông. Nội thị nọ vừa hoảng sợ với chính suy nghĩ của mình, vừa sợ khí thế mạnh mẽ của Ngu Quốc công, tức thì xám xịt rời đi. Sau khi về cung, gã thuật lại lời Ngu Quốc công cho Quý phi một cách giản lược.
Triệu Bích Huyên hoàn toàn không ngờ được Triệu Huyền lại không nể mặt mình như vậy, tức giận đến đau cả tim gan phèo phổi.
“Hắn không muốn giúp thì thôi, sau này phủ Ngu Quốc công cũng sẽ không liên quan gì đến bổn cung nữa.” – Triệu Bích Huyên dùng bộ hộ giáp vàng ròng vén lại tóc mai, ngữ điệu ngạo nghễ. Không có sự trợ giúp của Triệu Huyền thì đã sao, được ả mớm lời, Hoàng thượng nhất định sẽ phái vài trợ thủ đắc lực cho người trong lòng ả. Hơn nữa, có La Chấn chủ động xin theo, công chuyện ở Tây Nam đã đâu vào đấy một nửa.
Hôm sau, sau khi Thịnh Đế lên triều, Triệu Bích Huyên sai người đến điện Kim Loan hỏi thăm tin tức, vốn tưởng Tề Cẩn Du có thể được như mong muốn, ngờ đâu mọi chuyện lại trái ngược hoàn toàn so với dự đoán của ả.
“Ngươi nói gì? Chỉ phái Ngô Dung, Lưu Bình, Kỳ Phàm? Không còn ai khác?” – Ả hỏi đi hỏi lại nội thị.
Mặt nội thị trắng bệch, gã lắc đầu. Ba đại nhân này cũng coi như có tiếng tăm trong triều, bắt đầu làm quan từ thời Cao Tổ, từng trải qua loạn Tứ Vương thời Tiên đế, cũng từng trải qua cuộc chiến giành vị trí đích tử của Thịnh Đế, mỗi lần thay đổi triều đại đều có thể đứng sừng sững không ngã. Nhưng nguyên nhân khiến địa vị của họ bền vững như vậy không phải là do tài cán xuất chúng, mà là vì quá mức bình thường, hễ có chuyện gì phiền toái là tìm mọi cách thoái thác, dần dà có được biệt danh “ba không dính”. Ba người này bám rễ trong triều vài chục năm mới khó khăn lắm bò lên được hai cấp, có thâm niên lâu nhất trong triều đình, nhưng cũng là những người vô dụng nhất.
Ba người này đi theo Tề Cẩn Du có thể có tác dụng gì? Sao Hoàng thượng lại không nghe lời mình? Triệu Bích Huyên cảm thấy vô cùng ấm ức, vừa đến thời gian bãi triều liền sai người đi cản đường đế vương.
“Ngươi tìm trẫm?” – Giờ Chu Doãn Thịnh đã không cần đóng vai si tình nữa. Hắn tiến vào cung Phượng Nghi, không thèm nhìn Triệu Bích Huyên đang quỳ gối ngoài cửa mà đi thẳng vào nội điện, ngồi chễm chệ xuống trường kỷ, đoạn phất tay sai cung nữ dâng trà.
Triệu Bích Huyên vẫn quỳ ngoài cửa đại điện, mãi một hồi lâu sau mới hoảng hốt đứng dậy. Ả vốn cho rằng Thịnh Đế sẽ vội vàng chạy đến đỡ ả như mọi lần trong dĩ vãng, ngờ đâu hắn thậm chí không buồn liếc ả lấy một cái. Triệu Bích Huyên lấy lại bình tĩnh, đi đến bên giường. Ả cúi người, cố nén buồn nôn và oán hận mà chui vào lòng đế vương.
“Tránh xa trẫm một chút. Trẫm không chịu nổi mùi trên người ngươi.” – Chu Doãn Thịnh phất tay với vẻ chán ghét. Ả này rất thích huân hương, tất cả trang phục như áo trong áo ngoài, túi gấm khăn thêu, giày vải tất lụa đều phải huân đủ hương liệu mới mặc lên người. Ả cứ nghĩ như thế đi đường sẽ toả hương thơm ngát, mê hoặc lòng người, nhưng thực ra mùi ấy nồng đến nỗi có thể khiến người ta ngất xỉu. Chu Doãn Thịnh đã nhịn cả kiếp trước, kiếp này lại nhịn thêm gần một năm, thực sự chỉ muốn lột hết quần áo lẫn da ả mà vứt xuống hồ axit cho sạch.
Triệu Bích Huyên bị hắn đẩy ra, ngã xuống cạnh trường kỷ, đầu gối đập vào chân ghế. Máu tươi tức thì chảy ra, loang qua lớp vải mỏng manh, nhìn mà ghê người. Nếu là trước kia, cho dù ả đứt một sợi tóc, Thịnh Đế cũng sẽ đau lòng rối rít, huống gì bị thương chảy máu. Hắn chắc chắn sẽ không tổn thương ả. Triệu Bích Huyên ngẩng đầu nhìn đế vương, thấy gương mặt hắn không hề có chút thương tiếc nào, ả không khỏi ngây dại.
Vài cung nữ vội vàng chạy đến đỡ ả, lo lắng bất an hỏi thăm, thỉnh thoảng lại trộm liếc nhìn nét mặt đế vương, hy vọng hắn có thể hỏi han một câu.
Chu Doãn Thịnh nâng chén trà lên nhấp một ngụm, khoan thai nói – “Nội thị cản trẫm ngoài điện Kim Loan cho ngươi hôm nay là ai?”
Triệu Bích Huyên cố gắng đứng dậy, ngơ ngác nói – “Bẩm Hoàng thượng, là Phương Phúc.”
Nội thị bị điểm tên vội vàng quỳ xuống dập đầu, mồ hôi lạnh chảy ướt đất. Gã không như Quý phi, mụ mị đầu óc vì sự độc sủng của đế vương, lúc nào cũng cho rằng đế vương chuyện gì cũng chiều ý mình, cũng nghe mình răm rắp. Hơn bất kỳ ai khác, gã biết rõ một người sát phạt quyết đoán, anh minh thần võ như Thịnh Đế tuyệt đối không phải hạng hôn quân bị nữ sắc điều khiển như Chu U Vương. Khi sủng ngươi hắn có thể nâng ngươi lên trời, khi ghét ngươi hắn cũng có thể dẫm ngươi xuống bùn lầy. Huống hồ Quý phi tìm trăm phương nghìn kế lẩn tránh thị tẩm, chưa từng tận tâm hầu hạ hắn bao giờ, sao có thế chiếm trọn sự sủng ái mãi mãi?
Nếu Quý phi thử bấm ngón tay tính số lần Hoàng thượng chủ động đến cung Phượng Nghi, e rằng sẽ sợ vỡ mật.
Nội thị càng nghĩ càng sợ hãi, gã biết đời mình đến đây là xong. Quả nhiên, vị đế vương phong lưu đang nghiêng người trên trường kỷ lười nhác mở miệng – “Nhòm ngó hành tung vua, dò xét chuyện triều chính, lôi ra ngoài đánh chết cho trẫm.”
Lập tức có vài thị vệ bước vào, mang gã nội thị đang liên tục dập đầu xin tha đi.
Triệu Bích Huyên ngây ngẩn, hết nhìn cửa điện đã không một bóng người lại nhìn đế vương vẫn bình chân như vại. Tận mấy phút sau, khoé mắt đỏ lên, ả mới hỏi với vẻ oan ức – “Hoàng thượng, người sao vậy? Sao người lại đối xử với thần thiếp như vậy? Thần thiếp chỉ là quá nhớ người nên mới sai hắn…”
“Câm miệng, có việc gì thì nói chứ đừng gào lên, trẫm nghe đau đầu.” – Chu Doãn Thịnh đập mạnh chén trà xuống bàn bệt.
Triệu Bích Huyên nghẹn lời, không biết nên chất vấn hắn chuyện đổi đại thần khâm sai như thế nào. Nhưng nghĩ đến người yêu sắp phải đi xa, ả không thể không cắn răng mở lời – “Hoàng thượng, mấy người Lưu đại nhân e rằng không gánh vác được trọng trách ổn định loạn lạc. Vì chúng sinh trong thiên hạ, phải chăng người nên lựa chọn người khác?”
Chu Doãn Thịnh hơi nhếch mày, cười một cách khinh mạn – “Triệu Bích Huyên, ngươi còn nhớ điều thứ nhất trong cung quy là gì chứ?”
Triệu Bích Huyên cứng họng, do dự hồi lâu mới run giọng nói – “Phi tần trong hậu cung không được can thiệp vào chuyện triều chính.”
“Vậy hậu quả là như thế nào?”
“Nhẹ thì phế truất, biếm lãnh cung, nặng thì lăng trì xử tử.” – Triệu Bích Huyên không chỉ giọng run, mà ngay cả người cũng run lẩy bẩy, không thể đứng vững. Người đàn ông trước mặt này tuy rằng đang cười, nhưng trong mắt lại toát ra sát khí lạnh băng, ả chưa từng thấy vẻ mặt khắc nghiệt như vậy ở hắn bao giờ.
“Biết thì tốt. Nể tình đây là lần đầu ngươi vi phạm, trẫm miễn tội chết cho ngươi. Đến cung Thái hậu lĩnh phạt đi.” – Chu Doãn Thịnh đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi. Lúc ra đến cửa, hắn bỗng nhiên dừng lại, không quay đầu lại, chỉ nói – “Còn Tề Cẩn Du, trẫm không muốn giết chết hắn, mà trẫm muốn cho hắn sống không bằng chết.” – Cuối cùng phất tay áo bỏ đi.
Câu nói cuối cùng tựa như tiếng sét giữa trời quang, đánh trúng Triệu Bích Huyên, khiến ả xụi lơ toàn tập. Đại cung nữ được ả tín nhiệm nhất vội vàng đuổi những người hầu khác ra ngoài, đỡ ả dậy, nói vội – “Nương nương, có phải Hoàng thượng đã phát hiện ra điều gì hay không? Nếu không sao có thể đối xử với người như vậy?”
Tay chân Triệu Bích Huyên lạnh ngắt. Cảm giác sợ hãi khổng lồ tựa như một lớp chất lỏng đặc sệt che kín mắt, tai, mũi, miệng ả, khiến ả hoa mắt ù tai, hô hấp khó nhọc, gần như không thể hít thở. Ả cố gắng đấm ngực, phun cơn tức ấy ra, uống liền mấy lọ nước hoa quả mới bình thường lại được. Ả nghẹn ngào nỉ non – “Không đâu, Hoàng thượng sẽ không biết đâu.”
“Giờ đây khắp trong ngoài cung này đều đã nằm trong sự khống chế của Hoàng thượng, rất có thể người đã phát hiện. Nương nương, trước kia Hoàng thượng vẫn luôn đối xử thật lòng với người, cho người mọi thứ tốt đẹp nhất, cho dù là gia đình bình thường cũng không có được tấm chồng thuỷ chung như vậy. Nên người tốt nhất là tận tâm hầu hạ Hoàng thượng đi, đừng nghĩ đến Cung Thân vương điện hạ nữa. Đi theo Hoàng thượng, người muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, vinh hiển nhường nào. Một khi thất sủng, người sẽ mãi mãi không ngóc đầu lên được!” – Đại cung nữ tận tình khuyên bảo.
Triệu Bích Huyên thẫn thờ, không gật cũng không lắc, nằm trên trường kỷ được một khắc thì có nội thị từ cung Càn Thanh đến tuyên chỉ. Trong chỉ có nói Tuệ Di Quý phi vi phạm cung quy, phụ lòng Thánh thượng, lệnh cho Quý phi trả lại ấn phượng, mau chóng đến cung Từ Ninh lĩnh phạt. Một loạt biến cố xảy đến quá nhanh, khiến Triệu Bích Huyên không kịp phản ứng. Khi ả rốt cuộc thoát khỏi cơn sợ hãi khổng lồ, ả đã quỳ giữa Phật đường cung Từ Ninh. Ả phải ăn mặc đơn sơ, dốc lòng tu Phật, chưa đủ ba tháng chưa được ra ngoài. Lúc này, tiết trời đã vào đầu thu, ban ngày ấm áp, ban đêm thấm lạnh. Triệu Bích Huyên thay bộ đồ đen đơn giản thô ráp, bị hai cung nữ đè xuống sàn nhà lạnh băng, đầu gối lại bị thương lần nữa.
Ả liên tục kêu đau, nhưng không ai để ý đến ả. Quỳ trước bàn thờ Phật được một lát, ả bỗng nhiên khóc nức nở. Ả như trở lại những tháng ngày trong lãnh cung, bị người khác nhục mạ, coi khinh, chà đạp. Đó tuyệt đối là những ngày tháng tăm tối nhất trong cuộc đời ả. Cho đến giờ phút này, ả mới đột nhiên ý thức được, tất cả vinh hiển và quyền lực không gì sánh bằng mà mình có được hiện nay đều là do Thịnh Đế ban cho. Thịnh Đế coi trọng ả, ả chính là Tuệ Di Quý phi cao quý không ai bì nổi. Nhưng một khi Thịnh Đế chán ả, ả vẫn chỉ là tiểu quý nhân ăn bữa nay lo bữa mai trong lãnh cung nọ.
Tình cảm của Thịnh Đế chính là chỗ dựa cho lòng kiêu hãnh của ả. Chỉ cần ả vẫn là phi tần của Thịnh Đế, ả nhất định phải vâng theo hắn, nếu không sự ngông nghênh của ả sẽ bị đập nát toàn bộ. Nghĩ đến đây, Triệu Bích Huyên mới tỉnh khỏi giấc mộng tuyệt đại sủng phi, vừa thêm kính sợ Thịnh Đế, vừa càng hy vọng Tề Cẩn Du có thể giành được ngôi báu. Tề Cẩn Du tuyệt đối sẽ không đối xử với ả như Thịnh Đế.
Phát hiện Triệu Bích Huyên có dấu hiệu thất sủng, những phi tần khác bắt đầu âm thầm quan sát tình hình. Nhưng Thái hậu thì đã không nhẫn nại nổi, ngày ngày tìm đủ mọi cách dằn vặt Triệu Bích Huyên. Triệu Bích Huyên quyến rũ con trai bà ta, phạm phải lỗi lớn như vậy, Thái hậu thậm chí muốn ăn tươi nuốt sống ả. Triệu Bích Huyên khổ không tả xiết, thử sai cung nữ gửi lời cho Hoàng thượng, nhưng cũng không nhận được hồi âm. Dần dà, ả cũng bắt đầu trở nên tuyệt vọng.
—————–
Sau khi rời khỏi cung Phượng Nghi, Chu Doãn Thịnh vội vàng thay quần áo, cải trang thành nho sinh, bí mật rời khỏi cung. Hắn chuyên chọn lối vắng mà đi, liên tục rẽ trái rẽ phải. Đi mãi đến một khu nhà bỏ hoang nọ, hắn rốt cuộc mới dừng chân.
“Cút ra đây cho trẫm!” – Hắn ra lệnh với không khí.
Bốn phía không có động tĩnh gì. Khoảng mười lăm phút sau, Chu Doãn Thịnh cười khẩy một tiếng, chậm rãi rời bước. Biến cố đột nhiên xuất hiện, một người mặc đồ đen từ trên trời giáng xuống, nhanh chóng lao về phía đế vương.
“Được lắm!” – Chu Doãn Thịnh quát một tiếng, giơ quạt tấn công. Hai bóng người nhanh chóng quyện vào làm một, những nơi quyền cước đi qua đều nứt toạc mái hiên, bụi đá mịt mù, khu nhà vốn rách nát càng lung lay như sắp sụp.
“Mấy ngày nay ngươi cải trang đi tuần… là vì muốn tìm ta?” – Mỗi lần nghiêng người lướt qua đế vương, Triệu Huyền lại thì thầm hỏi một câu.
“Nhớ ta à?”
“Còn nhớ cảm giác hôm ấy chứ?”
“Ta rất nhớ ngươi, nhớ đến tan nát con tim.”
“Tim đau, chim tiểu đệ càng đau!”
Anh có thể câm mẹ miệng vào hay không! Chu Doãn Thịnh híp mắt, cho hắn một ánh mắt hình viên đạn. Cha nội này lần nào cũng đột ngột xuất hiện rồi đùa bỡn hắn cho đã, còn nhiều lần che mắt, chuốc thuốc hắn, không cho hắn được sảng khoái. Dù gì hắn cũng là hoàng đế, làm vậy đúng là đại nghịch bất đạo! Lần này, hắn đích thân làm mồi, nhất định phải khiến anh ta cũng nếm thử nỗi đau này. Dẫn người này đến một nơi trống trải, Chu Doãn Thịnh chợt đá văng hắn ra, quát – “Bắn tên!”
Các ám vệ đã sớm mai phục tại nơi này lập tức bắn tên ào ạt về phía người áo đen.
Triệu Huyền thuần thục vung kiếm đỡ, nhanh chóng tẩu thoát. Ám vệ cũng không bỏ qua, lập tức bỏ cung lại, rút đao đuổi theo. Chu Doãn Thịnh lớn tiếng ra lệnh – “Bắt sống cho trẫm. Ai bắt được tên nghịch tặc này, trẫm sẽ ban cho người đó vạn lượng vàng, thăng hai cấp quan!”
Các ám vệ đều tim đập thình thịch, càng bám theo sát nút. Người nọ lại không hoảng hốt chút nào, giơ tay búng một cái. Lập tức, có rất nhiều người mặc áo đen cũng nhảy ra, chỉ vài hiệp đã chém bị thương toàn bộ ám vệ hoàng gia, nghênh ngang bỏ đi theo gã áo đen dẫn đầu nọ.
Các ám vệ đỡ nhau đi đến trước mặt đế vương nhận tội.
Chu Doãn Thịnh nhìn về phía Triệu Huyền rời đi, sắc mặt xanh mét. Hôm nay hắn vốn định bắt người nọ vào cung, trói vào long sàng mà ấy ấy ấy ấy, mần một trận thoả thuê, không ngờ người nọ lại dám dùng ám vệ ngay giữa kinh thành. Xem ra thế lực của người nọ lớn hơn cả dự đoán của hắn, e rằng ngay cả ở kinh thành cũng có thể hoành hành, huống gì Tây Bắc.
“Hồi cung.” – Chu Doãn Thịnh phất tay, hầm hừ bỏ đi, vừa đi vừa vuốt ve 008 trên tai. Mặc dù mất trí nhớ, chồng hắn cũng không mất lòng, mỗi lần bắt cóc hắn đều sẽ cho hắn một chuỗi dữ liệu, còn đặc biệt thích truyền dữ liệu vào cơ sở dữ liệu của 008 bằng cách mút tai hắn, như thể đã coi đây thành một dạng tình thú.
Biến thái chết tiệt, quả nhiên không bao giờ đổi được cái tật háo sắc. Nghĩ đến đây, Chu Doãn Thịnh vừa tức giận vừa buồn cười, thầm mắng một câu.
Triệu Huyền thay quần áo, trở về phủ Ngu Quốc công, gọi vài tâm phúc đến nghị sự.
“Tướng quân, đến cùng ngài có dự định gì?” – Một phó tướng hỏi với vẻ rối rắm. Gã thực sự không đoán nổi tâm tư của tướng quân. Nếu nói hắn không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, hắn lại cứ thích phục kích Hoàng thượng. Nói hắn có hứng thú, hắn lại lần nào cũng trả Hoàng thượng về một cách nguyên vẹn, không mất một sợi lông. Hắn chọc giận Hoàng thượng hết lần này đến lần khác, rốt cuộc là vì gì?
Nếu có thể nghe thấy lời độc thoại nội tâm của gã, Triệu Huyền chắc chắn sẽ nói cho gã biết là vì “hạnh phúc” trọn đời của bản tướng quân. Nhưng hắn không nghe thấy, vậy nên chỉ mỉm cười, liên tục xua tay, ánh mắt tràn đầy vẻ hứng thú. Người nọ yêu cầu bắt sống là vì không nỡ làm mình bị thương ư? Chắc chắn là vậy, nếu không với những chuyện mình đã làm, người bình thường đều chỉ muốn róc xương xẻ thịt mình, nghiền mình thành tro, sao có thể để ý đến sự sống chết của mình được? Bắt mình về rồi, người nọ tính làm gì?
Tưởng tượng đến hình ảnh mình bị đế vương trói vào khung tra tấn mà quật, mỗi tế bào của Triệu Huyền đều run lên vì hưng phấn.
“Tướng quân, ngài có kế hoạch gì ạ? Ngài hãy cho chúng ta một lời chắc chắn, chúng ta mới lên kế hoạch hành động được.” – Thấy hắn không đáp, phó tướng hỏi lại lần nữa.
“Ta không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế.” – Ta chỉ có hứng thú với người trên ngôi vị hoàng đế. Giếm đi nửa câu sau, Triệu Huyền trầm giọng, hỏi – “Vụ Tề Cẩn Du thế nào rồi?”
“Bẩm tướng quân, Tật Phong vừa truyền tin về, nói không thể đánh chết Tề Cẩn Du vì bên cạnh y có ám vệ của phủ Trấn Bắc tướng quân bảo vệ.” – Gương mặt phó tướng toát vẻ hổ thẹn, đồng thời cũng âm thầm suy đoán lý do vì sao tướng quân lại đối phó với Cung Thân vương. Rõ ràng trước kia tướng quân qua lại khá nhiều với Cung Thân vương cơ mà, sao đang yên đang lành lại trở mặt? Dạo này gã càng ngày càng không hiểu tâm tư của tướng quân.
“Tề Cẩn Du đúng là số may! Lệnh cho Tật Phong tiếp tục đuổi theo, nhất định phải mang đầu y về đây cho ta.” – Sau khi mang về, hắn sẽ cho vào tráp gỗ đen, nhân lúc còn nóng tặng cho người nọ, hy vọng người nọ sẽ thích.
Phó tướng gật đầu nhận lệnh. Thấy tướng quân không nói lời nào mà lại bắt đầu thất thần, gã không khỏi thở dài một tiếng trong lòng, cuối cùng bèn hơi chắp tay, tự động rời đi.
—————–
Đêm đó, Chu Doãn Thịnh tắm gội xong, đang ngồi nghiêng trên giường đọc sách thì một làn hương lạ bỗng thoảng qua, vừa định tìm hiểu xem mùi hương bắt nguồn từ đâu thì trước mắt đột nhiên tối sầm, toàn thân mềm nhũn, ngã xuống giường. Hắn lại trúng thuốc mê. Triệu Huyền, sư cha anh ngay cả hoàng cung ban đêm mà cũng dám xông vào, đúng là chán sống! Trong lòng mắng chửi liên hồi, nhưng ngoài mặt, đến cả môi hắn cũng không mở nổi.
Triệu Huyền mặc một bộ đồ đen, chậm rãi đi vào nội điện. Triệu Huyền xoay người hắn lại, để hắn nằm sấp trên giường, sau đó vuốt ve sống lưng hắn, dịu dàng hỏi – “Nếu bắt được ta, ngươi sẽ làm gì?’
“Làm gì? Đương nhiên là treo lên đánh chết!” – Chu Doãn Thịnh cười khẩy.
Quả nhiên là định đánh mình. Triệu Huyền cười dài, nói – “Nếu ngươi muốn đánh, hà tất phải huy động nhiều người như vậy. Ta chẳng những có thể đứng yên cho ngươi đánh, mà còn sẽ chuẩn bị sẵn roi cho ngươi. Dáng vẻ của ngươi lúc vung roi rất đẹp, hễ thấy ngươi là ta lại cứng.”
Biến thái, cho dù luân hồi bao nhiêu kiếp vẫn bản tính khó dời! Chu Doãn Thịnh thầm nghiến răng.
Cười đủ, Triệu Huyền bỗng nhiên cúi đầu, mút tai hắn một cái. Một chuỗi dữ liệu lục tục tràn vào cơ sở dữ liệu của 008, khiến bao tức giận trong lòng Chu Doãn Thịnh đều biến mất không còn tăm hơi. Hắn chỉ có thể thầm cảm khái chồng mình tuy mất trí nhớ nhưng vẫn hiểu rất rõ cách lấy lòng mình. Hành vi của người nọ không trải qua sự khống chế của não bộ, mà là bản năng khắc vào tận linh hồn. Điều này càng chứng tỏ tình yêu của người nọ dành cho mình rất chân thành, tha thiết.
Ở góc độ Triệu Huyền không nhìn tới, đôi mắt Chu Doãn Thịnh ánh lên những giọt nước mắt cảm động.
—————–
Thế lực trong triều của Tề Cẩn Du bị Thịnh Đế gạt sạch, vốn không còn chỗ dựa, lần này lại mang theo ba giá áo túi cơm đến địa giới Tây Nam nếp sống hung hãn, y quả thực ăn phải quả đắng. Tiền cứu tế hàng năm mà triều đình phân phát còn chưa đến tay bách tính đã bị bao nhiêu quan to quan nhỏ bóc lột sạch, dần dà hình thành nên một hệ thống tham ô hoàn chỉnh, ngươi bao che ta, ta bao che ngươi, kết thành một nhóm lợi ích vô cùng chặt chẽ. Những quan viên thanh chính, liêm khiết ở Tây Nam quả thực không còn đường sống.
Tề Cẩn Du tuy có danh hiệu Thân vương, nhưng lại không có mạng lưới quan hệ giúp sức, những quan viên kia căn bản không để ý vào mắt. Bọn họ dẫn y đi dạo những thôn làng đã chuẩn bị từ trước vài vòng, định bịp y cho xong chuyện. Tề Cẩn Du không phải là một kẻ ngu không có đầu óc, dĩ nhiên sẽ không nghe lời nói từ một phía. Y giả vờ tiếp nhận hối lộ từ các quan lại, hưởng thụ thêm vài ngày, sau đó thừa dịp bọn họ lơi lỏng, mang Triệu Kế Đông ra ngoài hỏi thăm. Nhưng y hoàn toàn không ngờ giữa đường, y lại bị giặc cỏ phục kích. Nếu không có mấy chục ám vệ mà Tiền Phương Phỉ phái theo bảo vệ, e rằng y đã sớm mất mạng. Nhưng ám vệ chỉ phụ trách bảo vệ y chứ không để tâm đến người khác, trong quá trình chạy trốn đã ném Triệu Kế Đông vào đám giặc cỏ, khiến cậu ta bị loạn đao chém chết.
Thân vương và quốc cữu chết ở địa giới Tây Nam, Hoàng thượng ắt sẽ phái người điều tra, làm rõ việc này. Tổng đốc Tây Nam vừa hoảng vừa sợ, sai người tìm kiếm suốt đêm, rốt cuộc tìm thấy Tề Cẩn Du đang hôn mê bất tỉnh tại một khe suối hẻo lánh. Vắt ngang trên mặt y là một vết thương sâu đến tận xương, bén sát qua khoé mắt, da thịt xung quanh đã mưng mủ, sau khi khỏi ắt sẽ để lại vết sẹo dữ tợn. Ngón trỏ và ngón giữa tay phải y bị cắt đứt một nửa, vẫn đang đổ máu không ngừng. Cho dù may mắn không chết, toàn thân y cũng đã phế.
Tổng đốc Tây Nam âm thầm kêu rên, biết chuyện này e rằng khó mà chấm dứt. Hoàng thượng bây giờ đã không phải là Hoàng thượng ba năm trước, nếu hắn nổi giận, toàn bộ kinh đô Đại Tề cũng phải run lẩy bẩy, huống gì địa bàn Tây Nam. Thế là xong, thời điểm lão ta lo nhất rốt cuộc cũng đến.
—————–
Chú thích:
(1) Hộ giáp: Móng giả
Danh sách chương