Vén rèm lụa huyền sắc nhìn tới dung nhan của người đang nằm trên giường, quả thật quốc sắc thiên hương, đẹp đến động lòng, vừa thấy đã thương,..à không phải, là yêu nghiệt hại nước, hại dân, đáng bị diệt trừ.



Chính là gương mặt này quyến rũ vương gia đây mà, vừa giơ tay lên, chuẩn bị quăng một cái tát vào mặt đối phương, đã thấy người nằm trên giường đôi mi lay động, chợt mở mắt ra.



"Bép" bị giật mình chưa kịp phản ứng, nữ nhân giáng xuống cái tát vang dội bất ngờ vào gò má Dạ Vũ.



Dạ Vũ: !!! là cách thức ta mở mắt không đúng đi, có cần phải làm lại lần nữa không?



Nữ nhân: !!! người ta chỉ là giật mình mất kiểm soát thôi.. à không, rõ ràng là vốn định tát y mấy cái mà.



Dạ Vũ mờ mịt, chớp chớp đôi mắt vô tội, cảm thấy thế giới này đầy rẫy sự ác ý dành cho mình. Nước mắt lưng tròng nhìn vào nữ nhân hung hăng kia.



Đậu xanh, biểu tình này cũng quá đỗi hút hồn rồi đi, Vân Tình cảm thấy máu sắp không dồn về tim nổi.



"Ai cho ngươi dùng vẻ đáng yêu nhìn ta như vậy." Cực kỳ vô lý!



Đau muốn chết mà còn bảo đáng yêu, nữ nhân này là não úng nước đi, y chỉ là vừa mới tỉnh dậy, còn có, lão công của y đâu, đừng nói là y lại xuyên vào thế giới khác rồi nha, Dạ Vũ nghi hoặc nhìn ngắm xung quanh.



"Ta còn đang nói chuyện với ngươi đó, nghe không hả?" Vân Tình cảm thấy bị xem thường.



"Cô là ai?" Dạ Vũ một bộ dáng nửa tỉnh nửa mê.



Ân, ân đã đến lúc ra đài rồi, ta đây sẽ cho ngươi biết đại danh của bản tiểu thư. "Cô ta là con của quốc sư, trước ngày hôm nay thì là vị hôn thê trên danh nghĩa của ta, bất quá hiện tại đã không." Cố Huyền Mặc từ bên ngoài bước vào, vừa nghe con gái Vân quốc sư đến làm khó dễ lão bà, liền phi như bay về, hắn thế mà quên bẵng mất mối hôn sự chưa giải quyết này, lại thấy lão bà vốn hôn mê đã lâu lại tỉnh dậy, quả thật vui mừng quá đỗi.



Bỏ mặt Vân Tình còn đang hoảng loạn vì những gì hắn vừa nói, Cố lão công ôn nhu nhẹ nhàng chạm khẽ làn tóc mai tinh mỹ ánh bạch kim của người nọ, "em tỉnh thì tốt rồi."



Dạ Vũ đau lòng, nhìn dáng vóc tiều tụy của hắn, hẳn là trong khoảng thời gian y hôn mê lo lắng lắm đi, còn có y vậy mà không nói một lời liền lăn đùng ra ngất, thật là vô trách nhiệm, chợt nhớ lại phải thăm hỏi một trăm tám chục đời tổ tiên nhà hệ thống quân.



"Ân, ta hứa tuyệt đối sẽ không có lần sau." Cực kỳ thiếu căn cứ, cũng không biết ngày nào tháng nào sẽ bị hệ thống bỏ hố.



Vân Tình rốt cuộc cũng mịt mờ lên tiếng: "Không thể nào, Huyền vương ca ca sao có thể đối xử với ta như vậy." Nước mắt thiếu nữ tan vỡ mối tình đầu lăn dài vô cùng đáng thương.



"Còn không mau cút khỏi đây, ta chưa trị tội chuyện ngươi tát y một cái đã là khoan dung lắm rồi." Giọng nói của Cố Huyền Mặc đặc biệt lạnh lẽo làm trái tim người nghe run rẩy.



Vân Tình khóc nức nở chạy ra ngoài, nàng nhất định phải mách với phụ thân, tuyệt đối không để tên yêu nghiệt kia cám dỗ Huyền vương của nàng.



"Em hôn mê bao lâu rồi?" Dạ Vũ thấp thỏm hỏi.



"Ba tháng mười hai ngày đi." Cố Huyền Mặc như hòn vọng thê trông ngóng từng giờ sao có thể không rõ.



"Làm khổ anh rồi" cũng không biết phải nói gì để bù đắp cho người trước mặt này, tình yêu to lớn của hắn dành cho y sâu hơn cả đại dương bao la, lại còn mãnh liệt như những cơn sóng ngoài khơi xa vỗ về, để y đắm chìm trong đó, không có lối thoát.



"Không khổ, lấy thân đền đáp là được rồi." Cố sắc lang nào đó rất không hổ thẹn với đại danh sắc ma công.



"Lưu manh!" Dạ Vũ đấm nhẹ vào người hắn, lại bị bàn tay to lớn của hắn chụp được, đưa lên đôi môi mỏng sắc lạnh hôn lấy, nhẹ nói: "Chỉ cần là em, bao lâu anh cũng có thể chờ."



Tiếp đến sau đó chính là một hồi thiên kinh địa nghĩa đi... ân, không phải, Dạ tiểu ca nhi nào đó vì vừa mới tỉnh dậy, nên nằng nặc đòi phải tắm rửa, thay y phục, đi thăm thú xung quanh Vương phủ,... Thật là sau một khoảng thời gian ăn chay lại tiếp tục phải ăn chay, Cố tiểu công quân số quá khổ rồi.



.



Văn Mộng các điều tra cùng cất giữ lượng lớn tin tức trong thiên hạ cùng với ảnh vệ hoàng gia được Quân Vương truyền lại làm việc hiệu suất đặc biệt cao, không uổng anh chờ đợi hơn ba tháng để có được thứ này, "Chủ tử, đây là những văn kiện người cần." Ảnh vệ nâng tay đưa cho Thái tử.



Quân Duệ cảm thấy thứ trên tay anh nóng bỏng vô cùng, có đôi khi anh muốn mặc kệ thân phận của ái nhân không bàn tới, nhưng lại không thể cứ như vậy một đời mà ngây ngốc chuyện gì của cậu cũng không hay không biết.



Y chí đã quyết, mở tay xem thư báo điều tra về thân thế của Ly Huyên.



Cậu ta vậy mà là ca nhi thân sinh của Bạch thừa tướng?



Chỉ mới dòng đầu đầu tiên trong văn kiện đã làm anh giật mình, Quân Duệ không nhanh không chậm đọc hết toàn bộ nội dung trong đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện