Trong nháy mắt thời gian lại qua ba tháng, Lục Lê cũng duy trì tinh thần nhất quán người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ, đem Trình Hoài Cẩn nhìn đến gắt gao, một cái gió thổi cỏ lay hay lúc y lên cơn thần kinh đều chất vấn hắn.
Lục Lê vốn tưởng rằng Trình Hoài Cẩn sẽ bởi vì y chấp nhất mà cảm động [ đại ngộ ], sẽ bởi vì y như một người điên thần kinh thì khỏi cần bàn cãi mà không chịu nhận y, thậm chí đối với y sản sinh ra sự căm ghét nồng đậm.
Nhưng ai biết Trình Hoài Cẩn lại không có, không chỉ có không có trái lại bị Lục Lê quấy phá càng bình tĩnh thêm.
Coi như Lục Lê làm như thế nào đi chăng nữa đối với cậu dính chặt không buông, nỗ lực dùng ngôn từ gây cho cậu buồn nôn, dùng hành động làm cho cậu chán ngán y, hiện tại Trình Hoài Cẩn cũng có thể trưng ra bộ mặt không biến sắc.
Hơn nữa y còn có tuyệt chiêu chế phục được nam nhân.
Liền như hiện tại Lục Lê chất vấn cậu cùng một nữ diễn viên trong đoàn làm phim đến cùng có mối quan hệ gì, dáng vẻ cuồng loạn đỏ mặt tía tai.
Lục Lê ho khan vài tiếng, nhấp một hớp nước lạnh thuận giọng, tiếp theo chỉ vào mũi Trình Hoài Cẩn liền bắt đầu mắng: “*** mẹ nó Trình Hoài Cẩn có phải bây giờ cánh cứng rồi đúng không, cậu cùng nữ nhân kia cấu kết làm bậy liếc mắt đưa tình, có phải xem tôi như không khí không!?”
Trình Hoài Cẩn đã quen tính tình Lục Lê, y chính là gào thét sấm rền một chút, đã nói đi không cần cách ngày, sau năm phút lại như gió thổi lá bay.
Nhưng Trình Hoài Cẩn bị y làm cho ồn ào thực sự là rất đau đầu, thẳng thắn đưa tay ra đem cánh tay Lục Lê kéo đến trong lồng ngực của cậu, cúi đầu xuống môi cậu liền bịt miệng nam nhân vẫn còn đang lải nhải.
Động tác Lục Lê giống như bị ngưng trệ, y không có giãy dụa, liền như bé ngoan ngồi ở trong lồng ngực của cậu. Đợi được mấy giây sau khi Trình Hoài Cẩn buông y ra, hồn bay phách tán mới che đôi môi đi, lảo đảo rời đi.
Cũng may Trình Hoài Cẩn không thấy vẻ mặt khủng bố của y, bởi vì vẻ mặt Lục Lê khi đó như khuê nữ bị bạo hoa huy*t.
Từ sau khi lĩnh ngộ tuyệt chiêu từ Trình Hoài Cẩn, Lục Lê liền đối với cậu quản chế giảm mạnh.
Mối quan hệ giữa hai người rốt cục có chút tiến bộ, hệ thống biểu thị rất vui mừng.
Hệ thống nói cho Lục Lê biết sau khi Trình Hoài Cẩn quay xong ( Bóng Tối Dưới Ánh Mặt Trời), độ HE cao lên đến hai mươi điểm.
Cùng lúc đó, bộ phim này ra mắt tại các cụm rạp chiếu phim. Tuy chỉ là đoàn làm phim nhỏ, chế tác nhỏ, không có đội hình ngôi sao, bộ phim không có điềm báo trước liền đỏ lên, hơn nữa nhiệt dư vừa đủ, vừa đến điểm lửa liền cháy thành ngọn lửa lớn.
Đương nhiên bộ phim thành công cũng không chỉ bởi vì có Lục Lê đứng ở phía sau lưng trợ lực, trước khi bộ phim được công chiếu y liền thuê vô số thủy quân lên từng diễn đàn lớn, bình luận từng bài blog. Trong đó nguyên nhân trọng yếu bởi vì quay phim điều kiện khắc khổ, để các diễn viên rèn luyện tự thân vận động.
Bộ phim này người được lợi nhất chính là Lục Lê biết đầu tư người, y đầu tư tài chính phiên đi phiên lại lần nữa trở thành nhà tài phiệt lớn.
Trình Hoài Cẩn đóng vai cảnh sát trẻ tuổi bắt đầu ánh sáng chính nghĩa đến cuối cùng biến thành bó tay tuyệt vọng hết cách, chuyển biến như vậy trước sau chênh lệch rất lớn, cũng làm cho bên trong đoàn làm phim rất nhiều người còn chưa mở phách liền bắt đầu dự đoán, Trình Hoài Cẩn giống như một bình hoa, được tổ nhân viên đề cử vào, khẳng định diễn không tốt nhân vật này.
Thế nhưng làm cho tất cả mọi người đều mở rộng tầm mắt chính là, Trình Hoài Cẩn không chỉ diễn xuất sắc, mà là diễn cực kỳ xuất sắc.
Đặc biệt là thời điểm kết thúc phim, cảnh sát trẻ tuổi Dư Phi đứng xán lạn dưới ánh mặt trời rạng ngời, cậu mở ra hai tay, cực lực hướng lên trên ngước đầu, giống như muốn ôm ấp ánh sáng mặt trời thần thánh.
Mà ở phía sau cậu, một đám lớn sương mù mờ mịt lặng yên hướng về cậu lan tràn trôi đến, Dư Phi đối mặt với ánh mặt trời cực nóng, sau lưng bóng tối không ngừng khuếch tán càng khiến người ta sợ đến run rẩy.
Khi bộ phim kết thúc, nhạc kết thúc phim vang lên, hai bên ánh đèn rạp chiếu phim toàn bộ sáng lên, Lục Lê lôi kéo tay Trình Hoài Cẩn theo khán giả đi ra phía ngoài.
Trình Hoài Cẩn hiện tại ra ngoài không thể không hóa trang, nếu không sẽ bị fan cuồng phát hiện bắt giữ, lúc Lục Lê cùng Trình Hoài Cẩn ra cửa, y vô tội bị những cô gái điên cuồng kia liếc nhìn với ánh mắt hình viên đạn.
Trình Hoài Cẩn đội mũ lưỡi trai màu đen, trên người bận quần áo rộng rãi nhàn nhã. Lục Lê chăm chú dựa vào cậu, ở bên tai thanh niên hưng phấn thì thầm: “Trình Hoài Cẩn, cậu diễn thực sự quá tốt, thời điểm nhìn thấy kết thúc phim suýt chút nữa tôi đã rơi nước mắt.”
Thời điểm nhìn thấy kết thúc Lục Lê có thể khẳng định, có thật nhiều người khi bọn hắn không chú ý đến, nước mắt không tự chủ được liền rơi xuống.
Trình Hoài Cẩn an ủi sờ đầu y như sờ con chó lớn.
Hai người bọn họ hiện tại quan hệ rất vi diệu, Trình Hoài Cẩn từ từ đối với y thả xuống phòng bị, nhưng trước sau thái độ đối với Lục Lê không mặn không nhạt, vừa không có nhiều thân mật cũng không có quá xa lánh, liền chỉ tình cờ hôn môi lướt qua cũng không bao hàm bất kỳ tình cảm nào.
Lục Lê cảm thấy, đối với hướng đi phát triển như vậy y hết sức hài lòng.
Một bên chán ngán Trình Hoài Cẩn, độ HE còn nằm trong lòng bàn tay, thực sự là nhất cử lưỡng tiện.
Kỳ thực y cảm thấy Cố Du người này xác thực rất biến thái, Lục Lê ở thế giới này nội dung vở kịch phân làm ba bước, bước thứ nhất chính là đem Trình Hoài Cẩn vào trong tay, bước thứ hai vứt bỏ Trình Hoài Cẩn, bước thứ ba chính là lấy Tôn San San về làm vợ.
Lục Lê biểu thị: Đúng là thật sự quá máu chó.
Nói cách khác trước đó y chính là tôn tử, phần sau giả bộ thành đại gia, để Trình Hoài Cẩn ngược lại truy y.
Lục Lê nhận nhiệm vụ khiêu chiến độ khó cao, lấy hiện tại độ HE mà nhìn, Trình Hoài Cẩn cùng y chỉ là bạn bè bình thường.
Lục Lê hoàn toàn không thể hiểu được nguyên tác nội dung vở kịch bên trong Trình Hoài Cẩn đến cùng là làm sao thích Cố Du, chẳng lẽ cậu ta có chứng bệnh Stockholm? Về đến nhà Lục Lê tắm rửa thoải mái, sau đó liền nằm ở trên giường thích ý lướt blog.
Fans Trình Hoài Cẩn từ khi phim ra rạp hai ngày nay điên cuồng khích tướng, nguyên do từ một ngàn fans hiện tại đã lên đến chín mươi ngàn, con số hiện tại vẫn còn đang tăng.
Lục Lê mở ra tiểu hào lướt blog không còn biết trời đâu đất đâu, trước y ở trong bệnh viện chụp trộm Trình Hoài Cẩn bức ảnh đó bây giờ lại bị bới ra, bình luận phía dưới trong một đêm lên tới hơn ba ngàn.
Đại đa số, không – hầu như tất cả mọi người đều nghiêng về một phía trách mắng y. Phần nhỏ người cho rằng y cùng Trình Hoài Cẩn có giao tình, cầu ôm đùi mong nổi tiếng.
Yêu cẩn hoài du: Cắn chết bác chủ! Mau nhanh up hình lên đây!
Cẩn cẩn tiểu bảo bối: Chào bác chủ! Cẩn cẩn là tui!
Formalin hoa cúc: Trời đất trong một đêm tui có thêm thật nhiều điểm còn tưởng rằng thành võng hồng! Không nghĩ tới a a a tấm hình này là Trình Hoài Cẩn sao! Lúc đó tui cho rằng là ngôi sao nào đó, bây giờ nhìn lại quả nhiên ánh mắt của tui không sai! Lại có thực lực lại có nhan trị liếm liếm liếm! Thuận tiện hướng về đại gia tui xin cống hiến hoa cúc nhỏ!
… Này là quỷ quái gì đây.
Lục Lê quyết đoán đem bình luận thiết trí thành quan tâm có phản hồi, tiếp theo liền chuyên tâm lướt blog, xem hết thảy những tin tức về (Bóng Tối Dưới Ánh Mặt Trời) trên blog qua hết một lần.
Sau khi lướt blog xong, Lục Lê tiến vào trong chăn, đem đầu tóc còn ẩm ướt nằm xuống, tiện tay ném khăn mặt qua một bên, liền ngủ.
Lục Lê thuộc loại ngủ sét đánh người bất động, không bao lâu liền ngủ, ngay lúc y ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác có người vỗ vào mặt y, nỗ lực đem y gọi dậy.
“Cút con mẹ mày đi.” Lục Lê vung tay lên, trong miệng lầm bầm ghét bỏ một tiếng, trở mình ngủ tiếp.
Thanh niên bất đắc dĩ dùng tay đem bờ vai của y đẩy lên, ngồi ở sau người cậu, để nửa người trên Lục Lê tựa ở trên người mình, sau đó cầm khăn mặt ném qua một bên lên, vì y nhẹ nhàng lau chùi tóc còn mang theo hơi ẩm ướt.
“Lau khô tóc rồi mới ngủ.”
Lục Lê mệt mỏi muốn chết, đem con mắt miễn cưỡng mở ra thành một cái khe, thiếu kiên nhẫn nhìn về phía kẻ quấy rối y đang ngủ: “Ngay cả cái này cậu còn muốn quản tôi? Tôi thích để tóc ẩm ướt ngủ đấy, cậu có ngon đánh tôi đi.”
Động tác trên tay Trình Hoài Cẩn liên tục, nhưng dời đi đề tài: “Cố tổng, tôi muốn nhận quảng cáo, ngày mai muốn đi quay.”
Coi như cậu không nói, nhất cử nhất động từ Trình Hoài Cẩn Lục Lê đều biết hết, thế nhưng mỗi lần Trình Hoài Cẩn đều sẽ rất thức thời sớm nói cho y, mà Lục Lê đều là nghiêm khắc trấn định, mỗi lần đều làm bộ thâm trầm suy nghĩ một hồi, ra vẻ mình rất có chiều sâu sau đó lại đồng ý.
Lục Lê không tránh thoát khỏi buồn bực lắc lắc đầu. Y nhắm mắt lại tựa ở trong lồng ngực Trình Hoài Cẩn, trong miệng phát sinh âm thanh yếu ớt: “Tùy tiện, muốn làm gì thì làm.”
Trình Hoài Cẩn lau khô tóc cho nam nhân, trong lúc lơ đãng lòng bàn tay lướt qua đôi môi y nhợt nhạt.
Trình Hoài Cẩn rút tay về, ngược lại ở trên trán Lục Lê ấn xuống một nụ hôn, khẽ lẩm bẩm nói: “Chúc ngủ ngon.”
Cách ngày Lục Lê tỉnh lại, nghe hệ thống sinh động như thật cùng y nói chuyện tình cảnh tối hôm qua, người khác còn có chút mơ mộng.
Y ngăn cản hệ thống thao thao bất tuyệt, hỏi: “Chờ đã, mày xác định nó hôn tao?”
Hệ thống rất xác định.
Lục Lê lập tức vươn mình rời giường, đi vào trong phòng tắm cầm lấy bàn chải đánh răng bắt đầu đánh răng. Chờ sau khi lướt xong hai lần, y mới thở phào nhẹ nhõm, tinh thần thoải mái nói: “Hèn gì tao cảm thấy có chút buồn nôn.”
Hệ thống không nhẫn tâm vạch trần y.
Lục Lê tùy tiện lau mặt đi ra cửa, một cước bước vào bên trong xe thể thao của y, giẫm xuống chân ga, chiếc xe thể thao kia liền phi như bay chạy đi.
Lục Lê đi tới trường quay quảng cáo thời điểm Trình Hoài Cẩn đang quay, mọi người trong trường quay phim vẻ mặt nhìn y một bộ ‘Quả nhiên lại tới nữa rồi’.
Chỉ cần là Trình Hoài Cẩn tham gia hoạt động, tham diễn tác phẩm, vị Cố tổng vô cùng bận rộn này mỗi lần đều đúng giờ ra trận.
Nếu như Trình Hoài Cẩn là một cô gái, rất nhiều ánh mắt sẽ nhìn chằm chằm họ, truyền thông ở khắp mọi nơi sẽ đưa tin bát quái đem toàn bộ Thế Giới Giải Trí bao phủ lại.
Nhưng ai bảo Trình Hoài Cẩn là đàn ông, quan hệ bọn hắn như thế nào đi chăng nữa cũng luôn có lý do qua loa lấy lệ. Bầu không khí xã hội bây giờ tuy rằng không đến nỗi bế tắc, thế nhưng bên trong Thế Giới Giải Trí ít nhất phải có chút căn cứ, nếu như bị cáo bịa đặt sai sự thật, đắc tội ông chủ lớn, đó mới gọi là cái được không đủ bù đắp cái mất.
Hết thảy tuần san tin tức giải trí đều có mặt trái liên quan với Cố Du, vẫn là ba năm trước đây y còn chưa tiếp nhận Ngôi Sao Giải Trí.
Ba mẹ Cố Du cùng ba mẹ Trình Hoài Cẩn có nét tương đồng giống nhau, đều chết vì tai nạn giao thông, không giống chính là ba mẹ Cố Du trên đường lữ hành về máy bay rơi xuống mà chết.
Ba mẹ đều mất, Cố Du cũng chỉ còn sót lại bà ngoại cùng y sống nương tựa lẫn nhau, bà ngoại khi biết tin dữ liền bệnh không dậy nổi, quanh năm đều ở tại bệnh viện. Cố Du có thể một mình đẩy Ngôi Sao Giải Trí lên, đem Ngôi Sao Giải Trí phát triển ở thành phố B bên trong vị thế ba chân vạc đứng đầu, cũng chính là nói rõ ràng y là người có thủ đoạn.
Địa điểm Trình Hoài Cẩn quay quảng cáo là nơi khách sạn cao cấp. Lục Lê hỏi đường hơi nghi hoặc một chút, nghĩ thầm địa điểm này chẳng lẽ còn muốn lôi lên giường?
Đợi đến khi vào đến gian phòng quay phim kia, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Lục Lê mặt tái mét, y kéo cổ áo một nhân viên hướng về hắn gào to: “Các người đang quay quảng cáo gì?!”
Nhân viên vô tội nhìn nam nhân nổi giận, mặt bị uy hiếp nói: “Quảng cáo nước hoa ạ.”
Mặt Lục Lê đầy khiếp sợ, sắc mặt phi thường khó coi. Tiếp theo đem ánh mắt thèm nhỏ dãi nhìn Trình Hoài Cẩn cả trong lẫn ngoài toàn bộ, chỉ kém đến mức đi tới đem quần áo cậu lột xuống.
Ở đây hết thảy các em gái đều có cùng dáng vẻ ấy.
Trình Hoài Cẩn bán ngồi trong phòng tắm đầy nước, tóc cậu vuốt sau gáy, lộ ra trán trơn bóng, tóc đen ướt nhẹp, cậu khẽ liếm đôi môi đỏ mọng, động tác xuất sắc dễ như ăn cháo thể hiện ra khí tràng.
Quần đen bó sát người cùng áo sơ mi trắng ướt nước, dính sát ở trên người cậu, trên áo sơ mi mỏng manh ẩm ướt có thể mơ hồ nhìn thấy cơ ngực bên trong, trước ngực cúc áo cậu không cài, cà vạt nghiêng lệch qua một bên, cả người toát ra vẻ tư vị lười biếng.
Tuy rằng không có trực tiếp đem quần áo cởi, hiển nhiên giấu đầu hở đuôi càng thu hút ánh mắt người khác, trong không khí tràn ngập mùi vị hương thơm không biết tên, mùi vị đó tràn ngập sức mê hoặc, lại như trước mắt nam nhân như tiết ra hormone hấp dẫn.
Trên mặt nước trong suốt rải một tầng cánh hoa hồng, nổi bồng bềnh giữa không trung lẫn lộn bên trong là nước hoa nhưng không nồng nặc mùi hoa, mang theo một chút ngọt ngào, nhưng bao hàm nhiệt tình cùng xán lạn, lại như một bình hoa có tên gọi.
ROSE.
Trước đây Lục Lê luôn cảm thấy Trình Hoài Cẩn như tiểu bạch kiểm, hiện tại càng khẳng định nhận thức chính mình.
Cậu vốn có cái danh xứng với tiểu bạch kiểm.
Tuy rằng Lục Lê tới quấy rối một hồi, thế nhưng tiến độ quay quảng cáo không có bị quấy rầy, vẫn đang tiến hành đều đều.
Tên đạo diễn người nước ngoài kia cuối cùng thỏa mãn hô một tiếng cắt, thần sắc kích động quay về Trình Hoài Cẩn phóng đại một trận, Lục Lê chỉ nghe hiểu mấy từ ‘Vượng đức phúc’, tiếp theo liền nhìn vị đạo diễn kia hứng thú bừng bừng đến xem cuộn phim quảng cáo vừa nãy.
Lục Lê đặc biệt kiêng kỵ có người tới gần Trình Hoài Cẩn, càng không cần nhắc tới muốn cho người đó ở bên cạnh cậu làm bạn, bởi vậy sẽ không cho trợ lý đi theo, vì lẽ đó có chút việc vụn vặt nhỏ đều do chính Trình Hoài Cẩn tự mình đi làm.
Trình Hoài Cẩn đem khăn tắm khoác trên người mình, tay cầm lên khăn mặt đưa tới lau chùi tóc, xoay người rời đi trường quay huyên náo, đi tới gian phòng bố trí cho cậu.
Gương mặt Lục Lê lúc này mới căng thẳng đi theo, y tiến đến trước cửa vừa nhìn, phát hiện Trình Hoài Cẩn để cửa lại cho y vào.
Hừ, đừng tưởng rằng cậu tốt với tôi thì tôi sẽ tha thứ.
Sắc mặt Lục Lê khó coi đi lên phía trước, đối với Trình Hoài Cẩn ngồi ở trên giường nói: “Cậu dám nhận loại quảng cáo này sao không nói cho tôi biết sớm?!”
Nếu như nói cho y biết, đương nhiên không thể để Trình Hoài Cẩn nhận loại quảng cáo phô bày da thịt như thế này.
Trình Hoài Cẩn vừa lau tóc vừa nói: “Tối hôm qua tôi đi vào phòng tìm anh, đã nói rõ ràng với anh.”
Lục Lê lớn tiếng nói: “Cậu nói như thế đã là xong? Tôi đồng ý à?!”
Trình Hoài Cẩn nói: “Anh đồng ý.”
Lục Lê hỏi hệ thống: “Tao có đồng ý sao?”
Hệ thống vì sự thông minh của y ngả mũ bái phục, lớn tiếng nói theo: “Cậu có đồng ý! Sáng sớm hôm nay tui có nói với cậu rồi.”
Lục Lê nói: “Ừ hử, thật không tiện tính tao hay quên.”
Hệ thống: “…” Thật sự phục cậu ta rồi.
Lục Lê lúng túng khụ một tiếng, cũng không nhân nhượng. Y ngồi vào bên người Trình Hoài Cẩn, đem khăn mặt trên tay cậu nhận lấy, vì cậu mà lau chùi tóc.
Một bên lau một bên dặn dò: “Cậu có ngốc không, chính mình cũng không ước lượng được đi nhận quảng cáo đó, làm sao lại đi quay quảng cáo lộ da thịt như thế này? Tôi cho cậu biết, bọn họ muốn bẫy cậu đấy. Có tôi hậu thuẫn cậu, cậu muốn nhận quảng cáo nào mà không được?”
Trình Hoài Cẩn chưa kịp trả lời, hệ thống liền đau lòng nói: “Nói cậu ngốc không bằng nói cậu khờ, tui cũng nói cho cậu biết! Ở M quốc có vị đạo diễn siêu cấp nổi tiếng! Nước hoa danh tiếng siêu cấp!”
Lục Lê biểu thị nhàn nhạt ưu thương, không muốn dùng lý lẽ đi công kích hệ thống.
Đối lập với hệ thống tức đến nổ phổi, Trình Hoài Cẩn đúng là không phản ứng gì, cậu chỉ dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn Lục Lê một chút, nói rằng: “Lần sau tôi sẽ cùng anh cẩn thận thương lượng qua.”
Lúc này Lục Lê mới thỏa mãn.
Con trai ngoan, thành danh đừng quên khổ cực vun bón từ cha mày.
Trình Hoài Cẩn bởi vì một bộ phim liền nổi tiếng thành danh, còn đoạt được giải thưởng vai nam chính xuất sắc nhất trong năm, Lục Lê ngồi ở dưới khán đài đồng thời theo khán giả nhiệt liệt vỗ tay, đứng ở dưới ánh đèn, bên môi Trình Hoài Cẩn mang theo nụ cười yếu ớt, bỗng nhiên y có một chút cảm động chính mình nuôi được một đứa con trưởng thành rồi.
Mấy ngày nay Lục Lê cùng Trình Hoài Cẩn được kỳ nghỉ phép, đem công việc toàn bộ vứt đi, lên internet đặt trước hai tấm vé máy bay đi xuất ngoại, muốn cùng Trình Hoài Cẩn đi ra ngoài du lịch.
Ai biết Trình Hoài Cẩn từ chối y, đối với Lục Lê nói: “Cố tổng, xin lỗi tôi còn phải làm việc.”
Lục Lê đập mạnh ly thủy tinh xuống đất, đạp ngã bàn, trong mắt phẫn nộ khi bị cự tuyệt, mảnh thủy tinh lơ đãng cứa vào da thịt gây nên vết thương, y nói: “Công việc công việc công việc! Sau lưng tôi cậu lại nhận công việc gì? Không phải công ty cho cậu nghỉ mấy ngày sao?”
Trình Hoài Cẩn tìm ra được bí quyết chế phục Lục Lê, vậy nếu không phải trầm mặc thì sẽ là phản bác, mà theo lời nói của cậu động viên y, vì lẽ đó âm thanh nhu hòa nói: “Tôi vừa ý một kịch bản phim, muốn cùng vị đạo diễn kia gặp gỡ.”
Giá trị bản thân Trình Hoài Cẩn hiện tại nước lên thì thuyền lên, muốn cậu tiếp nhận kịch bản phim căn bản không cần Lục Lê đi chuẩn bị, những vị đạo diễn kia dĩ nhiên sẽ phái người đem kịch bản đưa tới cho cậu lựa chọn.
Lục Lê một lời từ chối: “Cậu đi gặp đạo diễn? Nếu như không cho tôi đi cùng cậu, cậu đừng hòng mơ tới cùng vị kia gặp mặt.”
Trình Hoài Cẩn bất đắc dĩ, cậu nói: “Cố tổng, vậy anh cùng đi với tôi.”
Lục Lê hất cằm lên, liếc mắt khinh bỉ nhìn cậu, sau đó tỏ vẻ kiêu ngạo: “Cậu xem tôi như là chó? Kêu đi tôi liền đi?!”
Trình Hoài Cẩn đi lên trước, đem nam nhân táo bạo kéo vào trong lồng ngực, chậm rãi vuốt lông y.
Hơi thở thanh niên ấm áp phà vào bên tai Lục Lê, tiếp theo vang lên âm thanh êm tai: “Tôi cầu Cố tổng đi cùng với tôi, phiền anh giúp tôi một chút, có được hay không?”
Lục Lê hít vào một ngụm khí lạnh, từ khi Trình Hoài Cẩn giải khóa loại kỹ năng này, y càng ngày càng giảm thiểu công kích đối với cậu.
Không nghĩ tới thằng nhóc này trêu chọc lên người lưu manh như y, thái độ trước kia đối với y không thèm phản ứng, bây giờ xoay chuyển 180 độ chuyển biến tích cực.
Lục Lê biểu thị, y không thể đem Trình Hoài Cẩn buồn nôn, ngược lại Trình Hoài Cẩn gây cho y buồn nôn. Y cảm giác rất khó chịu, vô cùng khó chịu.
Lục Lê giật giật không dễ chịu, y dùng ngữ khí bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi, trước tiên cậu buông tôi ra đi.”
Nhưng Trình Hoài Cẩn ôm y không buông tay, cánh tay vòng lấy eo Lục Lê, cằm đặt trên bả vai y, làm nũng nói: “Cố tổng, anh còn chưa nói có đồng ý hay không?”
Nghe cậu ta hỏi xong cả người Lục Lê nổi đầy da gà, y gật đầu liên tục nói: “Đồng ý đồng ý, cậu nói cái gì tôi đều đồng ý hết.” Trình Hoài Cẩn chưa kịp buông y ra, Lục Lê cười hì hì, bù đắp một câu: “Ai bảo cậu là tiểu yêu tinh mà tôi thích nhất đây?”
“…” Trình Hoài Cẩn yên lặng buông y ra, không nói nên lời.
Lục Lê ẩn tình đưa tình nhìn chăm chú cậu, “Tháng ba tôi thường hay lên cơn bệnh, cậu là liều thuốc của tôi, có thể giải nổi khổ tương tư của tôi.”
Trịnh Hoài Cẩn lặng im một hồi, cậu đưa tay vỗ xuống đầu Lục Lê, nói sang chuyện khác: “Cố tổng, đem vé máy bay hoàn trả lại đi.”
Lục Lê nghĩ tới vé máy bay liền trợn to mắt, lập tức y liền trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, nhìn Trình Hoài Cẩn hỏa khí càng bay lên nhưng cố nén nhịn xuống, oán hận nói: “Được, ông đây hoàn trả, sau đó đừng nghĩ tới muốn cùng ông đi ra ngoài du lịch.”
Sau đó Lục Lê hoàn trả vé máy bay, lại bắt đầu chiến tranh lạnh với Trình Hoài Cẩn.
Cụ thể biểu hiện chính là, không nói chuyện với Trình Hoài Cẩn —— tuy rằng luôn luôn chỉ có mình Lục Lê tự nói chuyện một mình.
Không đi dò thám nơi Trình Hoài Cẩn quay phim —— tuy rằng y có đi hay không đi thì cũng như thế, nếu đi chỉ làm nhiễu loạn tiến trình quay phim.
Không ăn cơm cùng Trình Hoài Cẩn —— tuy rằng mỗi lần y mới vừa ăn xong chân trước Trình Hoài Cẩn liền bước vào nhà.
Thế nhưng Lục Lê không có phản đối cậu đón nhận bộ phim kia, bởi vì sau khi Trình Hoài Cẩn tiếp nhận bộ phim này, liền ngay lập tức leo lên vị trí Ảnh Đế Thế Giới Giải Trí.
Nếu như nói ( Bóng Tối Dưới Ánh Mặt Trời) chỉ là món khai vị, vậy bộ phim ( Luân Hồi) mới xem như là bữa ăn chính.
Bối cảnh ( Luân Hồi) thiết lập ở dị thế đại lục, nơi sinh sống của tám chủng tộc hình thái khác nhau, phân biệt là Nhân Tộc, Ma Tộc, Thiên Tộc, Tinh Linh, Vong Linh, Chu Nho, Long Tộc cùng Thú Tộc, tuy rằng giữa bọn họ có phân tranh cùng chiến đấu với nhau, nhưng cuối cùng cũng duy trì hòa bình dù chỉ ở mặt ngoài. (Lời Editor: Sao quen quá vậy???)
Trình Hoài Cẩn đóng vai chính là Tinh Linh Hoàng, cũng là nhân vật chính trong phim này.
Ánh mắt Trình Hoài Cẩn xác thực rất tốt, chọn kịch bản vốn cũng không lấy chủ đề hiện tại đang sốt là ngốc bạch ngọt luyến ái làm chủ tuyến, mà là lấy Tinh Linh Hoàng vì cứu vớt đại lục mà một lần lại một lần xuyên qua cánh cửa thời không, trở lại quá khứ, lại một lần nữa cùng những chủng tộc khác bên trong đối lập, thất bại lấy chủ tuyến luân hồi lại lần nữa.
Tuy rằng Tinh Linh Hoàng trong quá trình truy tìm thần tích gặp phải một thiếu nữ Thiên Tộc, tăng thêm một chút nguyên tố luyến ái, nhưng bọn họ cũng chỉ giới hạn không phải người yêu, chỉ là mối quan hệ bạn bè.
Vứt bỏ tan vỡ dĩ vãng, hủy tam quan, đem khán giả làm kẻ vô nghĩa ngu si trong nội dung kịch bản, đồng thời chọn chế tác trình độ hình ảnh kỹ thuật cao, chế tác hình ảnh tinh xảo, còn có Trình Hoài Cẩn Tinh Linh Hoàng làm thực lực và nhan trị đỉnh cao, cuối cùng thời điểm chiếu phim được khán giả nghênh đón hết mực yêu quý.
Lục Lê không kìm lòng được muốn vì cậu vỗ tay, Trình Hoài Cẩn người này kỳ thực chính là mèo mù vớ cá rán, từ một viên đá nhỏ từ từ bay lên thành siêu sao, liền bị Cố Du từ giữa không trung cứng rắn kéo xuống, kéo xuống vẫn không tính còn muốn nắm cái lồng pha lê thả cậu vào bên trong không cho bay lên nữa.
Hóa ra bên trong nội dung vở kịch, Trình Hoài Cẩn quay xong bộ phim này liền bị Cố Du tuyết tàng, bộ phim này cũng gần như là để đời của Trình Hoài Cẩn. Cố Du còn thường xuyên mang Trình Hoài Cẩn đưa ra nước ngoài, thu mua một hòn đảo nhỏ làm một chút chuyện không thể miêu tả.
Hệ thống sinh động như thật nói: “Cậu ta mặc đế trắng kim văn trường bào, phảng phất đem ánh trăng hoa mỹ khoác lên trên người, lấy mộc làm trượng, lấy thảo làm hoàn, khuôn mặt tuyệt đẹp mang theo nét cao quý cùng ngạo mạn…”
Lục Lê lẳng lặng nghe nó tinh tướng.
Hệ thống nói tiếp: “Cậu cởi y phục của cậu ta, da thịt trắng nõn như ngọc tất cả đều lộ ra ngoài, trong mắt cậu xẹt qua tia dục vọng tham lam, cậu muốn đem y phục cậu ấy xé nát, đem cậu ấy đặt ở dưới thân, sau đó sẽ…”
“Dừng dừng dừng lại! Mày câm miệng lại, miệng chó không mọc được ngà voi.” Lục Lê nhìn chiều gió không đối lập mà kêu ngừng, đối với hệ thống nói: “Càng nói tao chỉ muốn buồn nôn, tao van cầu mày đấy.”
Âm thanh hệ thống xem ra rất cao hứng, nói rằng: “Kỳ thực coi như cậu không bắt ép cậu ta làm một ít chuyện xấu hổ, độ HE đang chầm chậm tăng lên, hiện tại là 45 điểm.”
Nếu như độ HE tăng lên thuận lợi như vậy, đến lượt Lục Lê cân nhắc bước đi kế tiếp của nội dung vở kịch này.
Trình Hoài Cẩn vì quay phim ( Luân Hồi), muốn đi một nơi khá là xa xôi lấy bối cảnh thành thị non xanh nước biếc. Lúc đi Lục Lê cùng cậu vẫn còn đang chiến tranh lạnh, buổi tối trước khi đi một ngày Lục Lê nghiêm mặt đi tới trong phòng cậu, đem một tấm thẻ tín dụng vứt trên người cậu.
Lục Lê sắc mặt không vui mở miệng: “Thẻ tín dụng này cậu muốn xài sao thì tùy.” Nói xong, y lại không yên lòng bồi thêm một câu: “Thế nhưng cậu đừng để cho tôi biết những đồ vật cậu nên mua hay không nên mua.”
Tỷ như giống như y có tiền không đi du lịch lại đi bao dưỡng người.
Hơn nửa năm đó bọn họ đến đều là ngẩng đầu không gặp cúi đầu không thấy, Trình Hoài Cẩn lần đầu tiên bởi vì nguyên nhân quay phim mà rời đi bên người Lục Lê, chỉ cần cậu chọn kịch bản địa điểm quay phim ra khỏi thành phố A, nam nhân sẽ không hề thương lượng một câu liền từ chối.
Mà lần này không có ý tứ ngăn cản, trái lại đặc biệt chống lưng cho cậu.
Trình Hoài Cẩn không nói gì, liếc mắt nhìn y, sau đó đem tấm thẻ vàng kia cất đi.
Lục Lê còn muốn cậu buổi tối mỗi ngày mở di động muốn duy trì thông suốt, để hai người trò chuyện video với nhau.
Trình Hoài Cẩn liền đáp ứng.
Sáng sớm cách ngày cậu cũng không cùng Lục Lê chào hỏi, dậy thật sớm liền đi, tối hôm qua Lục Lê thức suốt đêm, mãi đến tận mười giờ sáng cả người nặng nề rời giường.
Sau khi đến công ty, không nghĩ tới y lại gặp được một người làm cho mình đau đầu, đuổi tới văn phòng tìm đến y.
Lục Lê đang muốn cầm lấy áo khoác đi ra ngoài, Tôn San San đẩy cửa đi vào, còn hướng về y trừng mắt nhìn, kéo cánh tay y vùng vằng muốn đi theo cô.
Lục Lê buồn bực, y đem cánh tay rút ra, nói rằng: “Đến cùng cô muốn làm cái gì? Không phải là không muốn ở trong giới giải trí lăn lộn?”
Gần đây Tôn San San danh tiếng lẫy lừng, tận dụng mọi thời cơ nhận một bộ phim hiện đại đô thị, cô đóng vai Tiểu Tam hồ ly tinh.
Lục Lê nghĩ, đúng là bản sắc phẫn diễn nha.
Tôn San San cuốn lấy y không buông, bỗng nhiên nói: “Anh Cố, anh cùng vị bằng hữu nổi tiếng kia có phải là tình nhân không?”
Lục Lê ngẩn người, lắc đầu liền cười nói: “Không phải, chúng ta chỉ là bằng hữu bình thường. Cậu ấy là đàn ông, tôi với cậu ấy làm sao là tình nhân cho được?”
Tôn San San dõi theo y nhìn một lát, tiếp theo phất tay nói: “Đừng có mà giả bộ, chị đây đã sớm nhìn ra rồi, anh không thấy ánh mắt cậu ta lúc đó nhìn anh sao?”
Mặt Lục Lê hoảng hốt lên, cảm thấy câu nói này rất quen thuộc, bề ngoài y vẫn một mặt bình tĩnh nói: “Tôi thật sự không có quan hệ gì với cậu ta, cô đừng có vô cớ sinh sự.”
Không lẽ Trình Hoài Cẩn đắc tội Tôn San San rồi? Cho nên cô ấy nhất định phải nắm lấy chuyện này đem Trình Hoài Cẩn thân bại danh liệt?
Tôn San San không nói gì nữa, ngược lại từ trong bao móc ra một phần văn kiện, đặt ở trên bàn làm việc của y. Sau đó đối với Lục Lê nói: “Anh Cố, anh xem một chút phần văn kiện này, em cảm thấy làm như vậy đối với hai chúng ta đều có lợi.”
Lục Lê nghi hoặc nhìn cô một chút sau đó nhận lấy văn kiện, lại nhìn tới nội dung tay y liền run lên, văn kiện suýt chút nữa liền bay ra ngoài.
Lục Lê ngẩng đầu lên, vẻ mặt quái dị, như nhìn người ngoài hành tinh nhìn về phía cô, nói rằng: “Cô muốn cùng tôi kết hôn?” À không, là hiệp ước kết hôn, Lục Lê qua loa nhìn văn kiện một chút, mặt trên có viết sau hôn nhân vợ chồng duy trì hài hòa mặt ngoài, nhưng không can thiệp chuyện riêng tư của nhau.
Tôn San San gật đầu, hiếm thấy trên mặt có điểm thẹn thùng nói: “Em cùng với ‘người ấy’ quan hệ tình cảm được ba năm nay rồi.”
Lục Lê gật gù.
Tôn San San nói tiếp: “Thế nhưng em không dám công khai quan hệ của bọn em.”
“Nói tiếp.” Đây là chuyện rất bình thường, Thế Giới Giải Trí rất nhiều minh tinh vì duy trì hình tượng đều làm kết hôn giả với nhau.
Tôn San San có chút thật không tiện nói: “Thế nhưng, ‘người ấy’ là phụ nữ.”
Hệ thống: Player [ Lục Lê ] nhận một đòn công kích cực mạnh, HP giảm hơn 100 điểm. K.O!!
Lục Lê không thể tin vào tai mình, y kích động đứng lên, không dám tin tưởng nói: “Cô nói cái gì?!”
Hai mắt Tôn San San tràn đầy nước mắt, cô nghẹn ngào nói: “Em cùng cô ấy thật lòng yêu nhau.”
Lục Lê giống như con cá nước mặn ngồi trở lại trên ghế, y nói: “Vì lẽ đó cô muốn cùng tôi kết hôn, vì muốn có cái danh nghĩa thôi sao?”
Tôn San San nói: “Em thấy anh với Trình Hoài Cẩn có một chân, đây là trực giác độc nhất của nữ nhân bọn em.”
Trực giác chó má này.
Lục Lê xoắn xuýt một hồi, sau đó liền thoải mái. Hệ thống nói cho Lục Lê nguyên tác bên trong nội dung vở kịch, không miêu tả tỉ mỉ Tôn San San đến cùng là vì cái gì mới đồng ý cùng Cố Du ký kết hợp đồng, cùng y ăn khớp với nhau.
Hóa ra cô cùng Cố Du thật sự cùng chung chí hướng, cô làm hết thảy mọi thứ chỉ vì ‘người ấy’ là đồng tính luyến ái.
Lục Lê sinh không thể luyến nói: “Tao giống như nghe được âm thanh gì đó đang vỡ nát.”
Hệ thống ôn nhu nhắc nhở nói: “Đó là tam quan của cậu.”
Lục Lê nhìn Tôn San San bại lộ xu hướng tình dục, liền nhìn kỹ hợp đồng không có chỗ nào sơ suất, lập tức liền cùng cô ăn nhịp với nhau, tiêu sái ký tên.
Tôn San San lấy đi phần hợp đồng thuộc về cô, trước khi đi còn tặng cho y một nụ hôn gió: “Anh Cố hẹn gặp lại.”
Lục Lê mỉm cười hướng về cô phất tay.
Kỳ thực Tôn San San chủ động tới tìm y, cũng bớt đi cho y không ít phiền phức, chỉ có vấn đề là, y chưa đem Trình Hoài Cẩn đá đi, làm sao có thể lướt qua bước thứ hai trực tiếp cùng Tôn San San kết hôn.
Hơn nữa Lục Lê vẫn không xác định Trình Hoài Cẩn có thật hay không bị y kiên nhẫn [ ngộ ] làm cho cảm động đây.
Vì chứng thực một hồi, vài ngày sau Lục Lê liền từ chối hết thảy công tác, tùy tiện thu dọn hành lý, sau đó ngồi lên máy bay bay đến địa phương nơi Trình Hoài Cẩn quay phim.
Máy bay bay liên tiếp bảy tám tiếng, đợi được Lục Lê từ sân bay đi ra, đã là chín giờ tối.
Lục Lê không muốn gọi điện thoại cho Trình Hoài Cẩn tới đón y, chính mình lôi kéo rương da vẫy chiếc xe taxi, đi tới khách sạn phim trường ( Luân Hồi).
Y sớm hỏi thăm số phòng Trình Hoài Cẩn, thủ tục nhập phòng muốn ở trong phòng khách sạn gần đoàn phim nhất.
Lục Lê lôi kéo va ly xách tay đi vào phòng mình, ném hành lý sang một bên, tiếp theo ngã nhào xuống giường, thoải mái thở phào một cái.
Ngay khi y ngồi dậy, muốn đi tìm Trình Hoài Cẩn, ngoài cửa truyền đến một giọng nói nữ mềm mại.
Lục Lê một tay nắm chốt cửa, nghiêng đầu ở trên cửa lắng nghe âm thanh mơ hồ ở bên ngoài.
“Anh Trình, chúng ta đi với nhau thôi, có anh vào nhất định sẽ rất vui vẻ, được không anh?”
Âm thanh Trình Hoài Cẩn nhàn nhạt vẫn như thường ngày, cậu có chút lạnh nhạt trả lời: “Tôi không đi, các người cứ đi trước.”
Nữ nhân không chịu từ bỏ, đối với cậu nói: “Anh Trình, sao anh cứ nhìn vào di động hoài vậy, di động có gì đáng xem? Đi một chút thôi, chị Đồng Đồng một mực chờ đợi anh đó.”
Lục Lê kiềm chế cào tường, cuối cùng thực sự không nhịn được, y đem cửa mở ra thật mạnh, liền nhìn thấy tay Trình Hoài Cẩn lúc này đang bị người ta cầm lấy.
Lập tức Lục Lê liền không nhịn được, hai bước đi lên vỗ vào tay của bọn họ, hướng về người phụ nữ đang cười rất rụt rè: “Thật không tiện, tôi từ xa đến đây gặp cậu ấy, cậu ta thả bồ câu của tôi đi rồi.”
Nữ nghệ nhân này không phải công ty dưới cờ y, bởi vậy cũng không quen thuộc y, nhưng nhìn đến Trình Hoài Cẩn không bác bỏ, xem ra hai người bọn họ thật sự có cái hẹn ở đây.
Lúc này cô mới không cam lòng đối với Trình Hoài Cẩn nói: “Nếu anh có hẹn rồi thì em đi đây, bọn họ ở bên ngoài chờ em.”
Trình Hoài Cẩn hướng về cô gật đầu. Lục Lê lôi kéo tay cậu vào trong phòng, sau đó đóng cửa lại, chất vấn cậu: “Nhỏ vừa nãy là ai? Chị Đồng Đồng là ai? Hôm nay cậu phải nói rõ cho tôi biết, không nói rõ ràng đừng hòng ra khỏi phòng này.”
Trong mắt Trình Hoài Cẩn mang theo chút khoái cảm không che giấu nổi, mọi lần cậu không muốn cùng Lục Lê giải thích, nhưng hôm nay lại nói cho y biết: “Chỉ là đồng nghiệp trong đoàn làm phim, bọn họ muốn hẹn tôi đi KTV, tôi không muốn đi.”
Lục Lê hỏi: “Sao cậu lại không đi?”
Trình Hoài Cẩn nói: “Đang đợi điện thoại của anh.”
“…” À, quả thật có chuyện như thế. Tỉ mỉ nghĩ lại còn rất có đạo lý, mấy ngày nay buổi tối Lục Lê sẽ cùng Trình Hoài Cẩn trò chuyện video.
Lục Lê tìm tòi ở trong đầu nửa ngày muốn bác bỏ cậu, cuối cùng vẫn là ngừng chiến tranh đối với cậu nói: “Thôi bỏ qua, lần này không so đo với cậu.”
Lục Lê tiến đến bên cạnh cậu, lại là một câu không yên lòng căn dặn: “Cậu không được đứng quá gần người khác, cô ấy gọi người kia hình như là Bạch Đồng gì đó thì phải.”
Trong phim Bạch Đồng đóng vai chính là một thiếu nữ Thiên Tộc, vai diễn không quá nhiều, nhưng cùng Trình Hoài Cẩn đóng vai Tinh Linh Hoàng có mấy tràng diễn khá là ám muội.
Lục Lê không nghe được câu trả lời, y vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy con mắt Trình Hoài Cẩn, trong đôi mắt kia đều là vô hạn ôn nhu, Lục Lê liếc mắt nhìn phảng phất muốn chết chìm ở bên trong. Y không nhịn được dùng tay sờ mặt thanh niên, chậm chạp nói: “Mẹ cậu làm sao có thể sinh ra một người đẹp trai như cậu thế chứ.”
Trình Hoài Cẩn nở nụ cười bất đắc dĩ, y vòng tay vây quanh eo Lục Lê, đem đầu tựa trên ngực y, nhắm hai mắt lại, giọng nói mang theo chút uể oải nói: “Lịch đóng phim mỗi ngày mệt muốn chết luôn.”
Lục Lê vỗ lên lưng cậu, vô cùng lớn khí nói: “Vậy thì đừng diễn nữa, trực tiếp thu dọn đồ đạc theo tôi trở về thôi.”
Trình Hoài Cẩn đưa tay véo vào eo Lục Lê, cười nói: “Tôi mới diễn được một nửa tiến trình quay phim, sao có thể bỏ lại đoàn phim chạy lấy người được?”
Lục Lê đập xuống móng vuốt bên eo y, kiêu căng hừ một tiếng, đối với cậu nói rằng: “Tôi có một trăm loại phương pháp để bọn họ đá cậu rời đi.”
“…” Trình Hoài Cẩn cảm thấy kim chủ của mình gần đây nói chuyện càng ngày càng không có lý lẽ, đến nỗi cậu chẳng buồn tiếp chuyện với y.
Bỗng nhiên Lục Lê vỗ mạnh hai lần cánh tay đang vây quanh eo y, ngữ khí ngậm lấy hưng phấn nói: “Buông ra buông ra, tôi có mang đồ tốt cho cậu đây.”
Trình Hoài Cẩn buông y ra, Lục Lê chạy đến rương da phía trước, mở ra ở bên trong lục lọi tìm kiếm.
Một hồi ở bên trong dò tìm, móc ra một cái gối ôm, y đem mặt trên nhăn nheo vuốt thẳng trở lại, ôm ngang cái gối ôm đưa cho Trình Hoài Cẩn.
Trình Hoài Cẩn trầm mặc liếc nhìn hình ảnh phía trên gối ôm, cũng không biết đồ chơi lớn như thế này làm sao y có thể nhét vào rương hành lý.
Lục Lê nở nụ cười xấu xa nói: “Đây là gối ôm tôi cố ý làm cho cậu, nếu sau này khi không có tôi ở bên cạnh cậu, tôi muốn cậu phải ôm nó ngủ như đang ôm tôi.” Kỳ thực y chỉ thổi phồng cho Trình Hoài Cẩn vui một chút thôi, thế nhưng sợ không qua được an ninh kiểm tra liền mang theo nhét vào rương luôn.
“Được rồi.” Trình Hoài Cẩn thở dài, “Tôi muốn tối đêm nay ôm Cố tổng ngủ một đêm.”
Thấy cậu ngày mai còn có buổi quay phim Lục Lê nghĩa chính ngôn từ từ chối Trình Hoài Cẩn.
Ai biết thanh niên đem gối ôm trong tay tiện tay ném tới trên giường, sau đó hai tay vòng lấy eo Lục Lê, liền ngồi ở trên giường ngẩng đầu lên nhìn Lục Lê.
Lục Lê cúi đầu xuống nhìn thanh niên, nhìn cậu dáng vẻ ngoan ngoãn, không nhịn được đưa tay sờ đầu cậu, nghĩ thầm thằng nhóc này lại làm vẻ đáng yêu gì đây.
Bỗng nhiên Trình Hoài Cẩn một mặt ghét bỏ đẩy Lục Lê ra, hai tay hoàn trước ngực, cằm hơi dương lên, ánh mắt cậu như nhìn sinh vật cấp thấp. Lúc này thanh niên cao quý lại kiêu ngạo, dáng vẻ tao nhã quý tộc.
Lục Lê thấy ngứa mắt, đánh một cú trên bả vai cậu, cau mày nói: “Cậu nhìn tôi như thế làm gì?”
Trình Hoài Cẩn lúc này mới chịu nhìn thẳng vào y, phảng phất như đang bố thí cho y, trong thanh âm tràn ngập ngạo mạn: “Ngươi lui ra đi.”
Lục Lê đưa tay lắc qua lắc lại trước mắt cậu: “Trình Hoài Cẩn, không phải cậu trúng tà chứ?”
Trình Hoài Cẩn liếc mắt nhìn y, chậm rãi nói: “Nếu ngươi đã muốn phản bội ta, thì nên biết kết cục sẽ như thế nào.”
Lục Lê lúc này mới phản ứng được, Trình Hoài Cẩn biểu hiện hành động gì với y rồi.
Lục Lê đảo qua một chút kịch bản, ở trong đầu y hồi tưởng lại nội dung phim, tình cảnh này là lúc Tinh Linh Hoàng sắp đem một Tinh Linh Hắc Ám trục xuất đến vùng đất hoang vu.
Lục Lê ngồi xổm xuống, vẻ mặt y như đưa đám ôm chặt đùi Trình Hoài Cẩn, âm thanh kéo dài khàn cả giọng nói: “Vương của ta, cầu ngài buông tha ta…”
Trình Hoài Cẩn vẻ mặt lạnh lùng nhìn y, không hề bị lay động.
Lục Lê dùng hai tay lau mặt, làm bộ đem nước mắt lau đi, tiếp tục ôm đùi cậu, nói tiếp: “Chỉ cần ngài chịu buông tha ta, muốn ta làm cái gì cũng đều được cả! Thân thể của ta, linh hồn của ta tất cả đều hiến dâng cho ngài, vương cao quý của ta…”
Bên trong ( Luân Hồi) chính là Tinh Linh Hoàng cố ý đem Tinh Linh Hắc Ám trục xuất ra ngoài, sau nhiều năm mẫu thụ Tinh Linh tộc —— cây sinh mệnh liền bắt đầu héo tàn héo rút dị thường, cùng lúc đó số lượng Tinh Linh Hắc Ám cũng bắt đầu càng ngày càng tăng.
Trình Hoài Cẩn nhìn nam nhân giả vờ giả vịt, không nhịn được liền nở nụ cười, cậu đem hai tay xách nách Lục Lê lên, dễ như bỡn đem y ôm vào lòng mình.
Lục Lê không hề phòng bị theo sức mạnh cậu mà đứng lên, tầm mắt xoay một cái, liền biến thành tư thế y đưa tay chống đỡ ở trên giường, thanh niên dưới thân khóe môi hơi cong, ngón tay ở sau gáy Lục Lê xoa nhẹ nhàng.
Trời ơi, thằng nhóc này khí lực lớn đến không bình thường? Không ai, không phải, lẽ nào hệ thống không quản vụ này sao?
Lục Lê bị cậu sờ cả người run rẩy, trên mặt mang theo lúng túng hỏi: “Cậu đang làm gì thế?”
Giọng nói Trình Hoài Cẩn luôn luôn lạnh lùng bỗng nhiên trở nên trầm thấp xuống, như niệm chú than nhẹ nói: “Vậy anh liền đem thân thể cùng linh hồn, tất cả đều hiến dâng cho tôi đi.” Giọng nói tràn ngập sức mê hoặc bên trong mang theo mùi vị dẫn dụ, nếu là người khác chưa chắc giữ được tấm thân trong sạch.
Cậu ấn xuống đầu Lục Lê, làm cho bờ môi mềm mại nam nhân cùng cậu dán chặt vào nhau. Trình Hoài Cẩn cẩn thận đưa đầu lưỡi ra, ở trên môi nam nhân hé mở mút lên cánh môi tinh tế.
Nhắc mới nhớ, nhìn Trình Hoài Cẩn khoảng cách gần thật là càng đẹp mắt … Không đúng! Lục Lê vứt bỏ cảm giác này ra sau đầu, y ra sức giẫy giụa muốn tách ra, ngón tay thanh niên luồn vào y, để thân thể hai người càng thêm dán sát vào.
Cảm giác được ngón tay Trình Hoài Cẩn vén lên áo của y, thời điểm ở trên người y sờ loạn, Lục Lê liền không nhịn được nữa.
Lục Lê vốn tưởng rằng Trình Hoài Cẩn sẽ bởi vì y chấp nhất mà cảm động [ đại ngộ ], sẽ bởi vì y như một người điên thần kinh thì khỏi cần bàn cãi mà không chịu nhận y, thậm chí đối với y sản sinh ra sự căm ghét nồng đậm.
Nhưng ai biết Trình Hoài Cẩn lại không có, không chỉ có không có trái lại bị Lục Lê quấy phá càng bình tĩnh thêm.
Coi như Lục Lê làm như thế nào đi chăng nữa đối với cậu dính chặt không buông, nỗ lực dùng ngôn từ gây cho cậu buồn nôn, dùng hành động làm cho cậu chán ngán y, hiện tại Trình Hoài Cẩn cũng có thể trưng ra bộ mặt không biến sắc.
Hơn nữa y còn có tuyệt chiêu chế phục được nam nhân.
Liền như hiện tại Lục Lê chất vấn cậu cùng một nữ diễn viên trong đoàn làm phim đến cùng có mối quan hệ gì, dáng vẻ cuồng loạn đỏ mặt tía tai.
Lục Lê ho khan vài tiếng, nhấp một hớp nước lạnh thuận giọng, tiếp theo chỉ vào mũi Trình Hoài Cẩn liền bắt đầu mắng: “*** mẹ nó Trình Hoài Cẩn có phải bây giờ cánh cứng rồi đúng không, cậu cùng nữ nhân kia cấu kết làm bậy liếc mắt đưa tình, có phải xem tôi như không khí không!?”
Trình Hoài Cẩn đã quen tính tình Lục Lê, y chính là gào thét sấm rền một chút, đã nói đi không cần cách ngày, sau năm phút lại như gió thổi lá bay.
Nhưng Trình Hoài Cẩn bị y làm cho ồn ào thực sự là rất đau đầu, thẳng thắn đưa tay ra đem cánh tay Lục Lê kéo đến trong lồng ngực của cậu, cúi đầu xuống môi cậu liền bịt miệng nam nhân vẫn còn đang lải nhải.
Động tác Lục Lê giống như bị ngưng trệ, y không có giãy dụa, liền như bé ngoan ngồi ở trong lồng ngực của cậu. Đợi được mấy giây sau khi Trình Hoài Cẩn buông y ra, hồn bay phách tán mới che đôi môi đi, lảo đảo rời đi.
Cũng may Trình Hoài Cẩn không thấy vẻ mặt khủng bố của y, bởi vì vẻ mặt Lục Lê khi đó như khuê nữ bị bạo hoa huy*t.
Từ sau khi lĩnh ngộ tuyệt chiêu từ Trình Hoài Cẩn, Lục Lê liền đối với cậu quản chế giảm mạnh.
Mối quan hệ giữa hai người rốt cục có chút tiến bộ, hệ thống biểu thị rất vui mừng.
Hệ thống nói cho Lục Lê biết sau khi Trình Hoài Cẩn quay xong ( Bóng Tối Dưới Ánh Mặt Trời), độ HE cao lên đến hai mươi điểm.
Cùng lúc đó, bộ phim này ra mắt tại các cụm rạp chiếu phim. Tuy chỉ là đoàn làm phim nhỏ, chế tác nhỏ, không có đội hình ngôi sao, bộ phim không có điềm báo trước liền đỏ lên, hơn nữa nhiệt dư vừa đủ, vừa đến điểm lửa liền cháy thành ngọn lửa lớn.
Đương nhiên bộ phim thành công cũng không chỉ bởi vì có Lục Lê đứng ở phía sau lưng trợ lực, trước khi bộ phim được công chiếu y liền thuê vô số thủy quân lên từng diễn đàn lớn, bình luận từng bài blog. Trong đó nguyên nhân trọng yếu bởi vì quay phim điều kiện khắc khổ, để các diễn viên rèn luyện tự thân vận động.
Bộ phim này người được lợi nhất chính là Lục Lê biết đầu tư người, y đầu tư tài chính phiên đi phiên lại lần nữa trở thành nhà tài phiệt lớn.
Trình Hoài Cẩn đóng vai cảnh sát trẻ tuổi bắt đầu ánh sáng chính nghĩa đến cuối cùng biến thành bó tay tuyệt vọng hết cách, chuyển biến như vậy trước sau chênh lệch rất lớn, cũng làm cho bên trong đoàn làm phim rất nhiều người còn chưa mở phách liền bắt đầu dự đoán, Trình Hoài Cẩn giống như một bình hoa, được tổ nhân viên đề cử vào, khẳng định diễn không tốt nhân vật này.
Thế nhưng làm cho tất cả mọi người đều mở rộng tầm mắt chính là, Trình Hoài Cẩn không chỉ diễn xuất sắc, mà là diễn cực kỳ xuất sắc.
Đặc biệt là thời điểm kết thúc phim, cảnh sát trẻ tuổi Dư Phi đứng xán lạn dưới ánh mặt trời rạng ngời, cậu mở ra hai tay, cực lực hướng lên trên ngước đầu, giống như muốn ôm ấp ánh sáng mặt trời thần thánh.
Mà ở phía sau cậu, một đám lớn sương mù mờ mịt lặng yên hướng về cậu lan tràn trôi đến, Dư Phi đối mặt với ánh mặt trời cực nóng, sau lưng bóng tối không ngừng khuếch tán càng khiến người ta sợ đến run rẩy.
Khi bộ phim kết thúc, nhạc kết thúc phim vang lên, hai bên ánh đèn rạp chiếu phim toàn bộ sáng lên, Lục Lê lôi kéo tay Trình Hoài Cẩn theo khán giả đi ra phía ngoài.
Trình Hoài Cẩn hiện tại ra ngoài không thể không hóa trang, nếu không sẽ bị fan cuồng phát hiện bắt giữ, lúc Lục Lê cùng Trình Hoài Cẩn ra cửa, y vô tội bị những cô gái điên cuồng kia liếc nhìn với ánh mắt hình viên đạn.
Trình Hoài Cẩn đội mũ lưỡi trai màu đen, trên người bận quần áo rộng rãi nhàn nhã. Lục Lê chăm chú dựa vào cậu, ở bên tai thanh niên hưng phấn thì thầm: “Trình Hoài Cẩn, cậu diễn thực sự quá tốt, thời điểm nhìn thấy kết thúc phim suýt chút nữa tôi đã rơi nước mắt.”
Thời điểm nhìn thấy kết thúc Lục Lê có thể khẳng định, có thật nhiều người khi bọn hắn không chú ý đến, nước mắt không tự chủ được liền rơi xuống.
Trình Hoài Cẩn an ủi sờ đầu y như sờ con chó lớn.
Hai người bọn họ hiện tại quan hệ rất vi diệu, Trình Hoài Cẩn từ từ đối với y thả xuống phòng bị, nhưng trước sau thái độ đối với Lục Lê không mặn không nhạt, vừa không có nhiều thân mật cũng không có quá xa lánh, liền chỉ tình cờ hôn môi lướt qua cũng không bao hàm bất kỳ tình cảm nào.
Lục Lê cảm thấy, đối với hướng đi phát triển như vậy y hết sức hài lòng.
Một bên chán ngán Trình Hoài Cẩn, độ HE còn nằm trong lòng bàn tay, thực sự là nhất cử lưỡng tiện.
Kỳ thực y cảm thấy Cố Du người này xác thực rất biến thái, Lục Lê ở thế giới này nội dung vở kịch phân làm ba bước, bước thứ nhất chính là đem Trình Hoài Cẩn vào trong tay, bước thứ hai vứt bỏ Trình Hoài Cẩn, bước thứ ba chính là lấy Tôn San San về làm vợ.
Lục Lê biểu thị: Đúng là thật sự quá máu chó.
Nói cách khác trước đó y chính là tôn tử, phần sau giả bộ thành đại gia, để Trình Hoài Cẩn ngược lại truy y.
Lục Lê nhận nhiệm vụ khiêu chiến độ khó cao, lấy hiện tại độ HE mà nhìn, Trình Hoài Cẩn cùng y chỉ là bạn bè bình thường.
Lục Lê hoàn toàn không thể hiểu được nguyên tác nội dung vở kịch bên trong Trình Hoài Cẩn đến cùng là làm sao thích Cố Du, chẳng lẽ cậu ta có chứng bệnh Stockholm? Về đến nhà Lục Lê tắm rửa thoải mái, sau đó liền nằm ở trên giường thích ý lướt blog.
Fans Trình Hoài Cẩn từ khi phim ra rạp hai ngày nay điên cuồng khích tướng, nguyên do từ một ngàn fans hiện tại đã lên đến chín mươi ngàn, con số hiện tại vẫn còn đang tăng.
Lục Lê mở ra tiểu hào lướt blog không còn biết trời đâu đất đâu, trước y ở trong bệnh viện chụp trộm Trình Hoài Cẩn bức ảnh đó bây giờ lại bị bới ra, bình luận phía dưới trong một đêm lên tới hơn ba ngàn.
Đại đa số, không – hầu như tất cả mọi người đều nghiêng về một phía trách mắng y. Phần nhỏ người cho rằng y cùng Trình Hoài Cẩn có giao tình, cầu ôm đùi mong nổi tiếng.
Yêu cẩn hoài du: Cắn chết bác chủ! Mau nhanh up hình lên đây!
Cẩn cẩn tiểu bảo bối: Chào bác chủ! Cẩn cẩn là tui!
Formalin hoa cúc: Trời đất trong một đêm tui có thêm thật nhiều điểm còn tưởng rằng thành võng hồng! Không nghĩ tới a a a tấm hình này là Trình Hoài Cẩn sao! Lúc đó tui cho rằng là ngôi sao nào đó, bây giờ nhìn lại quả nhiên ánh mắt của tui không sai! Lại có thực lực lại có nhan trị liếm liếm liếm! Thuận tiện hướng về đại gia tui xin cống hiến hoa cúc nhỏ!
… Này là quỷ quái gì đây.
Lục Lê quyết đoán đem bình luận thiết trí thành quan tâm có phản hồi, tiếp theo liền chuyên tâm lướt blog, xem hết thảy những tin tức về (Bóng Tối Dưới Ánh Mặt Trời) trên blog qua hết một lần.
Sau khi lướt blog xong, Lục Lê tiến vào trong chăn, đem đầu tóc còn ẩm ướt nằm xuống, tiện tay ném khăn mặt qua một bên, liền ngủ.
Lục Lê thuộc loại ngủ sét đánh người bất động, không bao lâu liền ngủ, ngay lúc y ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác có người vỗ vào mặt y, nỗ lực đem y gọi dậy.
“Cút con mẹ mày đi.” Lục Lê vung tay lên, trong miệng lầm bầm ghét bỏ một tiếng, trở mình ngủ tiếp.
Thanh niên bất đắc dĩ dùng tay đem bờ vai của y đẩy lên, ngồi ở sau người cậu, để nửa người trên Lục Lê tựa ở trên người mình, sau đó cầm khăn mặt ném qua một bên lên, vì y nhẹ nhàng lau chùi tóc còn mang theo hơi ẩm ướt.
“Lau khô tóc rồi mới ngủ.”
Lục Lê mệt mỏi muốn chết, đem con mắt miễn cưỡng mở ra thành một cái khe, thiếu kiên nhẫn nhìn về phía kẻ quấy rối y đang ngủ: “Ngay cả cái này cậu còn muốn quản tôi? Tôi thích để tóc ẩm ướt ngủ đấy, cậu có ngon đánh tôi đi.”
Động tác trên tay Trình Hoài Cẩn liên tục, nhưng dời đi đề tài: “Cố tổng, tôi muốn nhận quảng cáo, ngày mai muốn đi quay.”
Coi như cậu không nói, nhất cử nhất động từ Trình Hoài Cẩn Lục Lê đều biết hết, thế nhưng mỗi lần Trình Hoài Cẩn đều sẽ rất thức thời sớm nói cho y, mà Lục Lê đều là nghiêm khắc trấn định, mỗi lần đều làm bộ thâm trầm suy nghĩ một hồi, ra vẻ mình rất có chiều sâu sau đó lại đồng ý.
Lục Lê không tránh thoát khỏi buồn bực lắc lắc đầu. Y nhắm mắt lại tựa ở trong lồng ngực Trình Hoài Cẩn, trong miệng phát sinh âm thanh yếu ớt: “Tùy tiện, muốn làm gì thì làm.”
Trình Hoài Cẩn lau khô tóc cho nam nhân, trong lúc lơ đãng lòng bàn tay lướt qua đôi môi y nhợt nhạt.
Trình Hoài Cẩn rút tay về, ngược lại ở trên trán Lục Lê ấn xuống một nụ hôn, khẽ lẩm bẩm nói: “Chúc ngủ ngon.”
Cách ngày Lục Lê tỉnh lại, nghe hệ thống sinh động như thật cùng y nói chuyện tình cảnh tối hôm qua, người khác còn có chút mơ mộng.
Y ngăn cản hệ thống thao thao bất tuyệt, hỏi: “Chờ đã, mày xác định nó hôn tao?”
Hệ thống rất xác định.
Lục Lê lập tức vươn mình rời giường, đi vào trong phòng tắm cầm lấy bàn chải đánh răng bắt đầu đánh răng. Chờ sau khi lướt xong hai lần, y mới thở phào nhẹ nhõm, tinh thần thoải mái nói: “Hèn gì tao cảm thấy có chút buồn nôn.”
Hệ thống không nhẫn tâm vạch trần y.
Lục Lê tùy tiện lau mặt đi ra cửa, một cước bước vào bên trong xe thể thao của y, giẫm xuống chân ga, chiếc xe thể thao kia liền phi như bay chạy đi.
Lục Lê đi tới trường quay quảng cáo thời điểm Trình Hoài Cẩn đang quay, mọi người trong trường quay phim vẻ mặt nhìn y một bộ ‘Quả nhiên lại tới nữa rồi’.
Chỉ cần là Trình Hoài Cẩn tham gia hoạt động, tham diễn tác phẩm, vị Cố tổng vô cùng bận rộn này mỗi lần đều đúng giờ ra trận.
Nếu như Trình Hoài Cẩn là một cô gái, rất nhiều ánh mắt sẽ nhìn chằm chằm họ, truyền thông ở khắp mọi nơi sẽ đưa tin bát quái đem toàn bộ Thế Giới Giải Trí bao phủ lại.
Nhưng ai bảo Trình Hoài Cẩn là đàn ông, quan hệ bọn hắn như thế nào đi chăng nữa cũng luôn có lý do qua loa lấy lệ. Bầu không khí xã hội bây giờ tuy rằng không đến nỗi bế tắc, thế nhưng bên trong Thế Giới Giải Trí ít nhất phải có chút căn cứ, nếu như bị cáo bịa đặt sai sự thật, đắc tội ông chủ lớn, đó mới gọi là cái được không đủ bù đắp cái mất.
Hết thảy tuần san tin tức giải trí đều có mặt trái liên quan với Cố Du, vẫn là ba năm trước đây y còn chưa tiếp nhận Ngôi Sao Giải Trí.
Ba mẹ Cố Du cùng ba mẹ Trình Hoài Cẩn có nét tương đồng giống nhau, đều chết vì tai nạn giao thông, không giống chính là ba mẹ Cố Du trên đường lữ hành về máy bay rơi xuống mà chết.
Ba mẹ đều mất, Cố Du cũng chỉ còn sót lại bà ngoại cùng y sống nương tựa lẫn nhau, bà ngoại khi biết tin dữ liền bệnh không dậy nổi, quanh năm đều ở tại bệnh viện. Cố Du có thể một mình đẩy Ngôi Sao Giải Trí lên, đem Ngôi Sao Giải Trí phát triển ở thành phố B bên trong vị thế ba chân vạc đứng đầu, cũng chính là nói rõ ràng y là người có thủ đoạn.
Địa điểm Trình Hoài Cẩn quay quảng cáo là nơi khách sạn cao cấp. Lục Lê hỏi đường hơi nghi hoặc một chút, nghĩ thầm địa điểm này chẳng lẽ còn muốn lôi lên giường?
Đợi đến khi vào đến gian phòng quay phim kia, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Lục Lê mặt tái mét, y kéo cổ áo một nhân viên hướng về hắn gào to: “Các người đang quay quảng cáo gì?!”
Nhân viên vô tội nhìn nam nhân nổi giận, mặt bị uy hiếp nói: “Quảng cáo nước hoa ạ.”
Mặt Lục Lê đầy khiếp sợ, sắc mặt phi thường khó coi. Tiếp theo đem ánh mắt thèm nhỏ dãi nhìn Trình Hoài Cẩn cả trong lẫn ngoài toàn bộ, chỉ kém đến mức đi tới đem quần áo cậu lột xuống.
Ở đây hết thảy các em gái đều có cùng dáng vẻ ấy.
Trình Hoài Cẩn bán ngồi trong phòng tắm đầy nước, tóc cậu vuốt sau gáy, lộ ra trán trơn bóng, tóc đen ướt nhẹp, cậu khẽ liếm đôi môi đỏ mọng, động tác xuất sắc dễ như ăn cháo thể hiện ra khí tràng.
Quần đen bó sát người cùng áo sơ mi trắng ướt nước, dính sát ở trên người cậu, trên áo sơ mi mỏng manh ẩm ướt có thể mơ hồ nhìn thấy cơ ngực bên trong, trước ngực cúc áo cậu không cài, cà vạt nghiêng lệch qua một bên, cả người toát ra vẻ tư vị lười biếng.
Tuy rằng không có trực tiếp đem quần áo cởi, hiển nhiên giấu đầu hở đuôi càng thu hút ánh mắt người khác, trong không khí tràn ngập mùi vị hương thơm không biết tên, mùi vị đó tràn ngập sức mê hoặc, lại như trước mắt nam nhân như tiết ra hormone hấp dẫn.
Trên mặt nước trong suốt rải một tầng cánh hoa hồng, nổi bồng bềnh giữa không trung lẫn lộn bên trong là nước hoa nhưng không nồng nặc mùi hoa, mang theo một chút ngọt ngào, nhưng bao hàm nhiệt tình cùng xán lạn, lại như một bình hoa có tên gọi.
ROSE.
Trước đây Lục Lê luôn cảm thấy Trình Hoài Cẩn như tiểu bạch kiểm, hiện tại càng khẳng định nhận thức chính mình.
Cậu vốn có cái danh xứng với tiểu bạch kiểm.
Tuy rằng Lục Lê tới quấy rối một hồi, thế nhưng tiến độ quay quảng cáo không có bị quấy rầy, vẫn đang tiến hành đều đều.
Tên đạo diễn người nước ngoài kia cuối cùng thỏa mãn hô một tiếng cắt, thần sắc kích động quay về Trình Hoài Cẩn phóng đại một trận, Lục Lê chỉ nghe hiểu mấy từ ‘Vượng đức phúc’, tiếp theo liền nhìn vị đạo diễn kia hứng thú bừng bừng đến xem cuộn phim quảng cáo vừa nãy.
Lục Lê đặc biệt kiêng kỵ có người tới gần Trình Hoài Cẩn, càng không cần nhắc tới muốn cho người đó ở bên cạnh cậu làm bạn, bởi vậy sẽ không cho trợ lý đi theo, vì lẽ đó có chút việc vụn vặt nhỏ đều do chính Trình Hoài Cẩn tự mình đi làm.
Trình Hoài Cẩn đem khăn tắm khoác trên người mình, tay cầm lên khăn mặt đưa tới lau chùi tóc, xoay người rời đi trường quay huyên náo, đi tới gian phòng bố trí cho cậu.
Gương mặt Lục Lê lúc này mới căng thẳng đi theo, y tiến đến trước cửa vừa nhìn, phát hiện Trình Hoài Cẩn để cửa lại cho y vào.
Hừ, đừng tưởng rằng cậu tốt với tôi thì tôi sẽ tha thứ.
Sắc mặt Lục Lê khó coi đi lên phía trước, đối với Trình Hoài Cẩn ngồi ở trên giường nói: “Cậu dám nhận loại quảng cáo này sao không nói cho tôi biết sớm?!”
Nếu như nói cho y biết, đương nhiên không thể để Trình Hoài Cẩn nhận loại quảng cáo phô bày da thịt như thế này.
Trình Hoài Cẩn vừa lau tóc vừa nói: “Tối hôm qua tôi đi vào phòng tìm anh, đã nói rõ ràng với anh.”
Lục Lê lớn tiếng nói: “Cậu nói như thế đã là xong? Tôi đồng ý à?!”
Trình Hoài Cẩn nói: “Anh đồng ý.”
Lục Lê hỏi hệ thống: “Tao có đồng ý sao?”
Hệ thống vì sự thông minh của y ngả mũ bái phục, lớn tiếng nói theo: “Cậu có đồng ý! Sáng sớm hôm nay tui có nói với cậu rồi.”
Lục Lê nói: “Ừ hử, thật không tiện tính tao hay quên.”
Hệ thống: “…” Thật sự phục cậu ta rồi.
Lục Lê lúng túng khụ một tiếng, cũng không nhân nhượng. Y ngồi vào bên người Trình Hoài Cẩn, đem khăn mặt trên tay cậu nhận lấy, vì cậu mà lau chùi tóc.
Một bên lau một bên dặn dò: “Cậu có ngốc không, chính mình cũng không ước lượng được đi nhận quảng cáo đó, làm sao lại đi quay quảng cáo lộ da thịt như thế này? Tôi cho cậu biết, bọn họ muốn bẫy cậu đấy. Có tôi hậu thuẫn cậu, cậu muốn nhận quảng cáo nào mà không được?”
Trình Hoài Cẩn chưa kịp trả lời, hệ thống liền đau lòng nói: “Nói cậu ngốc không bằng nói cậu khờ, tui cũng nói cho cậu biết! Ở M quốc có vị đạo diễn siêu cấp nổi tiếng! Nước hoa danh tiếng siêu cấp!”
Lục Lê biểu thị nhàn nhạt ưu thương, không muốn dùng lý lẽ đi công kích hệ thống.
Đối lập với hệ thống tức đến nổ phổi, Trình Hoài Cẩn đúng là không phản ứng gì, cậu chỉ dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn Lục Lê một chút, nói rằng: “Lần sau tôi sẽ cùng anh cẩn thận thương lượng qua.”
Lúc này Lục Lê mới thỏa mãn.
Con trai ngoan, thành danh đừng quên khổ cực vun bón từ cha mày.
Trình Hoài Cẩn bởi vì một bộ phim liền nổi tiếng thành danh, còn đoạt được giải thưởng vai nam chính xuất sắc nhất trong năm, Lục Lê ngồi ở dưới khán đài đồng thời theo khán giả nhiệt liệt vỗ tay, đứng ở dưới ánh đèn, bên môi Trình Hoài Cẩn mang theo nụ cười yếu ớt, bỗng nhiên y có một chút cảm động chính mình nuôi được một đứa con trưởng thành rồi.
Mấy ngày nay Lục Lê cùng Trình Hoài Cẩn được kỳ nghỉ phép, đem công việc toàn bộ vứt đi, lên internet đặt trước hai tấm vé máy bay đi xuất ngoại, muốn cùng Trình Hoài Cẩn đi ra ngoài du lịch.
Ai biết Trình Hoài Cẩn từ chối y, đối với Lục Lê nói: “Cố tổng, xin lỗi tôi còn phải làm việc.”
Lục Lê đập mạnh ly thủy tinh xuống đất, đạp ngã bàn, trong mắt phẫn nộ khi bị cự tuyệt, mảnh thủy tinh lơ đãng cứa vào da thịt gây nên vết thương, y nói: “Công việc công việc công việc! Sau lưng tôi cậu lại nhận công việc gì? Không phải công ty cho cậu nghỉ mấy ngày sao?”
Trình Hoài Cẩn tìm ra được bí quyết chế phục Lục Lê, vậy nếu không phải trầm mặc thì sẽ là phản bác, mà theo lời nói của cậu động viên y, vì lẽ đó âm thanh nhu hòa nói: “Tôi vừa ý một kịch bản phim, muốn cùng vị đạo diễn kia gặp gỡ.”
Giá trị bản thân Trình Hoài Cẩn hiện tại nước lên thì thuyền lên, muốn cậu tiếp nhận kịch bản phim căn bản không cần Lục Lê đi chuẩn bị, những vị đạo diễn kia dĩ nhiên sẽ phái người đem kịch bản đưa tới cho cậu lựa chọn.
Lục Lê một lời từ chối: “Cậu đi gặp đạo diễn? Nếu như không cho tôi đi cùng cậu, cậu đừng hòng mơ tới cùng vị kia gặp mặt.”
Trình Hoài Cẩn bất đắc dĩ, cậu nói: “Cố tổng, vậy anh cùng đi với tôi.”
Lục Lê hất cằm lên, liếc mắt khinh bỉ nhìn cậu, sau đó tỏ vẻ kiêu ngạo: “Cậu xem tôi như là chó? Kêu đi tôi liền đi?!”
Trình Hoài Cẩn đi lên trước, đem nam nhân táo bạo kéo vào trong lồng ngực, chậm rãi vuốt lông y.
Hơi thở thanh niên ấm áp phà vào bên tai Lục Lê, tiếp theo vang lên âm thanh êm tai: “Tôi cầu Cố tổng đi cùng với tôi, phiền anh giúp tôi một chút, có được hay không?”
Lục Lê hít vào một ngụm khí lạnh, từ khi Trình Hoài Cẩn giải khóa loại kỹ năng này, y càng ngày càng giảm thiểu công kích đối với cậu.
Không nghĩ tới thằng nhóc này trêu chọc lên người lưu manh như y, thái độ trước kia đối với y không thèm phản ứng, bây giờ xoay chuyển 180 độ chuyển biến tích cực.
Lục Lê biểu thị, y không thể đem Trình Hoài Cẩn buồn nôn, ngược lại Trình Hoài Cẩn gây cho y buồn nôn. Y cảm giác rất khó chịu, vô cùng khó chịu.
Lục Lê giật giật không dễ chịu, y dùng ngữ khí bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi, trước tiên cậu buông tôi ra đi.”
Nhưng Trình Hoài Cẩn ôm y không buông tay, cánh tay vòng lấy eo Lục Lê, cằm đặt trên bả vai y, làm nũng nói: “Cố tổng, anh còn chưa nói có đồng ý hay không?”
Nghe cậu ta hỏi xong cả người Lục Lê nổi đầy da gà, y gật đầu liên tục nói: “Đồng ý đồng ý, cậu nói cái gì tôi đều đồng ý hết.” Trình Hoài Cẩn chưa kịp buông y ra, Lục Lê cười hì hì, bù đắp một câu: “Ai bảo cậu là tiểu yêu tinh mà tôi thích nhất đây?”
“…” Trình Hoài Cẩn yên lặng buông y ra, không nói nên lời.
Lục Lê ẩn tình đưa tình nhìn chăm chú cậu, “Tháng ba tôi thường hay lên cơn bệnh, cậu là liều thuốc của tôi, có thể giải nổi khổ tương tư của tôi.”
Trịnh Hoài Cẩn lặng im một hồi, cậu đưa tay vỗ xuống đầu Lục Lê, nói sang chuyện khác: “Cố tổng, đem vé máy bay hoàn trả lại đi.”
Lục Lê nghĩ tới vé máy bay liền trợn to mắt, lập tức y liền trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, nhìn Trình Hoài Cẩn hỏa khí càng bay lên nhưng cố nén nhịn xuống, oán hận nói: “Được, ông đây hoàn trả, sau đó đừng nghĩ tới muốn cùng ông đi ra ngoài du lịch.”
Sau đó Lục Lê hoàn trả vé máy bay, lại bắt đầu chiến tranh lạnh với Trình Hoài Cẩn.
Cụ thể biểu hiện chính là, không nói chuyện với Trình Hoài Cẩn —— tuy rằng luôn luôn chỉ có mình Lục Lê tự nói chuyện một mình.
Không đi dò thám nơi Trình Hoài Cẩn quay phim —— tuy rằng y có đi hay không đi thì cũng như thế, nếu đi chỉ làm nhiễu loạn tiến trình quay phim.
Không ăn cơm cùng Trình Hoài Cẩn —— tuy rằng mỗi lần y mới vừa ăn xong chân trước Trình Hoài Cẩn liền bước vào nhà.
Thế nhưng Lục Lê không có phản đối cậu đón nhận bộ phim kia, bởi vì sau khi Trình Hoài Cẩn tiếp nhận bộ phim này, liền ngay lập tức leo lên vị trí Ảnh Đế Thế Giới Giải Trí.
Nếu như nói ( Bóng Tối Dưới Ánh Mặt Trời) chỉ là món khai vị, vậy bộ phim ( Luân Hồi) mới xem như là bữa ăn chính.
Bối cảnh ( Luân Hồi) thiết lập ở dị thế đại lục, nơi sinh sống của tám chủng tộc hình thái khác nhau, phân biệt là Nhân Tộc, Ma Tộc, Thiên Tộc, Tinh Linh, Vong Linh, Chu Nho, Long Tộc cùng Thú Tộc, tuy rằng giữa bọn họ có phân tranh cùng chiến đấu với nhau, nhưng cuối cùng cũng duy trì hòa bình dù chỉ ở mặt ngoài. (Lời Editor: Sao quen quá vậy???)
Trình Hoài Cẩn đóng vai chính là Tinh Linh Hoàng, cũng là nhân vật chính trong phim này.
Ánh mắt Trình Hoài Cẩn xác thực rất tốt, chọn kịch bản vốn cũng không lấy chủ đề hiện tại đang sốt là ngốc bạch ngọt luyến ái làm chủ tuyến, mà là lấy Tinh Linh Hoàng vì cứu vớt đại lục mà một lần lại một lần xuyên qua cánh cửa thời không, trở lại quá khứ, lại một lần nữa cùng những chủng tộc khác bên trong đối lập, thất bại lấy chủ tuyến luân hồi lại lần nữa.
Tuy rằng Tinh Linh Hoàng trong quá trình truy tìm thần tích gặp phải một thiếu nữ Thiên Tộc, tăng thêm một chút nguyên tố luyến ái, nhưng bọn họ cũng chỉ giới hạn không phải người yêu, chỉ là mối quan hệ bạn bè.
Vứt bỏ tan vỡ dĩ vãng, hủy tam quan, đem khán giả làm kẻ vô nghĩa ngu si trong nội dung kịch bản, đồng thời chọn chế tác trình độ hình ảnh kỹ thuật cao, chế tác hình ảnh tinh xảo, còn có Trình Hoài Cẩn Tinh Linh Hoàng làm thực lực và nhan trị đỉnh cao, cuối cùng thời điểm chiếu phim được khán giả nghênh đón hết mực yêu quý.
Lục Lê không kìm lòng được muốn vì cậu vỗ tay, Trình Hoài Cẩn người này kỳ thực chính là mèo mù vớ cá rán, từ một viên đá nhỏ từ từ bay lên thành siêu sao, liền bị Cố Du từ giữa không trung cứng rắn kéo xuống, kéo xuống vẫn không tính còn muốn nắm cái lồng pha lê thả cậu vào bên trong không cho bay lên nữa.
Hóa ra bên trong nội dung vở kịch, Trình Hoài Cẩn quay xong bộ phim này liền bị Cố Du tuyết tàng, bộ phim này cũng gần như là để đời của Trình Hoài Cẩn. Cố Du còn thường xuyên mang Trình Hoài Cẩn đưa ra nước ngoài, thu mua một hòn đảo nhỏ làm một chút chuyện không thể miêu tả.
Hệ thống sinh động như thật nói: “Cậu ta mặc đế trắng kim văn trường bào, phảng phất đem ánh trăng hoa mỹ khoác lên trên người, lấy mộc làm trượng, lấy thảo làm hoàn, khuôn mặt tuyệt đẹp mang theo nét cao quý cùng ngạo mạn…”
Lục Lê lẳng lặng nghe nó tinh tướng.
Hệ thống nói tiếp: “Cậu cởi y phục của cậu ta, da thịt trắng nõn như ngọc tất cả đều lộ ra ngoài, trong mắt cậu xẹt qua tia dục vọng tham lam, cậu muốn đem y phục cậu ấy xé nát, đem cậu ấy đặt ở dưới thân, sau đó sẽ…”
“Dừng dừng dừng lại! Mày câm miệng lại, miệng chó không mọc được ngà voi.” Lục Lê nhìn chiều gió không đối lập mà kêu ngừng, đối với hệ thống nói: “Càng nói tao chỉ muốn buồn nôn, tao van cầu mày đấy.”
Âm thanh hệ thống xem ra rất cao hứng, nói rằng: “Kỳ thực coi như cậu không bắt ép cậu ta làm một ít chuyện xấu hổ, độ HE đang chầm chậm tăng lên, hiện tại là 45 điểm.”
Nếu như độ HE tăng lên thuận lợi như vậy, đến lượt Lục Lê cân nhắc bước đi kế tiếp của nội dung vở kịch này.
Trình Hoài Cẩn vì quay phim ( Luân Hồi), muốn đi một nơi khá là xa xôi lấy bối cảnh thành thị non xanh nước biếc. Lúc đi Lục Lê cùng cậu vẫn còn đang chiến tranh lạnh, buổi tối trước khi đi một ngày Lục Lê nghiêm mặt đi tới trong phòng cậu, đem một tấm thẻ tín dụng vứt trên người cậu.
Lục Lê sắc mặt không vui mở miệng: “Thẻ tín dụng này cậu muốn xài sao thì tùy.” Nói xong, y lại không yên lòng bồi thêm một câu: “Thế nhưng cậu đừng để cho tôi biết những đồ vật cậu nên mua hay không nên mua.”
Tỷ như giống như y có tiền không đi du lịch lại đi bao dưỡng người.
Hơn nửa năm đó bọn họ đến đều là ngẩng đầu không gặp cúi đầu không thấy, Trình Hoài Cẩn lần đầu tiên bởi vì nguyên nhân quay phim mà rời đi bên người Lục Lê, chỉ cần cậu chọn kịch bản địa điểm quay phim ra khỏi thành phố A, nam nhân sẽ không hề thương lượng một câu liền từ chối.
Mà lần này không có ý tứ ngăn cản, trái lại đặc biệt chống lưng cho cậu.
Trình Hoài Cẩn không nói gì, liếc mắt nhìn y, sau đó đem tấm thẻ vàng kia cất đi.
Lục Lê còn muốn cậu buổi tối mỗi ngày mở di động muốn duy trì thông suốt, để hai người trò chuyện video với nhau.
Trình Hoài Cẩn liền đáp ứng.
Sáng sớm cách ngày cậu cũng không cùng Lục Lê chào hỏi, dậy thật sớm liền đi, tối hôm qua Lục Lê thức suốt đêm, mãi đến tận mười giờ sáng cả người nặng nề rời giường.
Sau khi đến công ty, không nghĩ tới y lại gặp được một người làm cho mình đau đầu, đuổi tới văn phòng tìm đến y.
Lục Lê đang muốn cầm lấy áo khoác đi ra ngoài, Tôn San San đẩy cửa đi vào, còn hướng về y trừng mắt nhìn, kéo cánh tay y vùng vằng muốn đi theo cô.
Lục Lê buồn bực, y đem cánh tay rút ra, nói rằng: “Đến cùng cô muốn làm cái gì? Không phải là không muốn ở trong giới giải trí lăn lộn?”
Gần đây Tôn San San danh tiếng lẫy lừng, tận dụng mọi thời cơ nhận một bộ phim hiện đại đô thị, cô đóng vai Tiểu Tam hồ ly tinh.
Lục Lê nghĩ, đúng là bản sắc phẫn diễn nha.
Tôn San San cuốn lấy y không buông, bỗng nhiên nói: “Anh Cố, anh cùng vị bằng hữu nổi tiếng kia có phải là tình nhân không?”
Lục Lê ngẩn người, lắc đầu liền cười nói: “Không phải, chúng ta chỉ là bằng hữu bình thường. Cậu ấy là đàn ông, tôi với cậu ấy làm sao là tình nhân cho được?”
Tôn San San dõi theo y nhìn một lát, tiếp theo phất tay nói: “Đừng có mà giả bộ, chị đây đã sớm nhìn ra rồi, anh không thấy ánh mắt cậu ta lúc đó nhìn anh sao?”
Mặt Lục Lê hoảng hốt lên, cảm thấy câu nói này rất quen thuộc, bề ngoài y vẫn một mặt bình tĩnh nói: “Tôi thật sự không có quan hệ gì với cậu ta, cô đừng có vô cớ sinh sự.”
Không lẽ Trình Hoài Cẩn đắc tội Tôn San San rồi? Cho nên cô ấy nhất định phải nắm lấy chuyện này đem Trình Hoài Cẩn thân bại danh liệt?
Tôn San San không nói gì nữa, ngược lại từ trong bao móc ra một phần văn kiện, đặt ở trên bàn làm việc của y. Sau đó đối với Lục Lê nói: “Anh Cố, anh xem một chút phần văn kiện này, em cảm thấy làm như vậy đối với hai chúng ta đều có lợi.”
Lục Lê nghi hoặc nhìn cô một chút sau đó nhận lấy văn kiện, lại nhìn tới nội dung tay y liền run lên, văn kiện suýt chút nữa liền bay ra ngoài.
Lục Lê ngẩng đầu lên, vẻ mặt quái dị, như nhìn người ngoài hành tinh nhìn về phía cô, nói rằng: “Cô muốn cùng tôi kết hôn?” À không, là hiệp ước kết hôn, Lục Lê qua loa nhìn văn kiện một chút, mặt trên có viết sau hôn nhân vợ chồng duy trì hài hòa mặt ngoài, nhưng không can thiệp chuyện riêng tư của nhau.
Tôn San San gật đầu, hiếm thấy trên mặt có điểm thẹn thùng nói: “Em cùng với ‘người ấy’ quan hệ tình cảm được ba năm nay rồi.”
Lục Lê gật gù.
Tôn San San nói tiếp: “Thế nhưng em không dám công khai quan hệ của bọn em.”
“Nói tiếp.” Đây là chuyện rất bình thường, Thế Giới Giải Trí rất nhiều minh tinh vì duy trì hình tượng đều làm kết hôn giả với nhau.
Tôn San San có chút thật không tiện nói: “Thế nhưng, ‘người ấy’ là phụ nữ.”
Hệ thống: Player [ Lục Lê ] nhận một đòn công kích cực mạnh, HP giảm hơn 100 điểm. K.O!!
Lục Lê không thể tin vào tai mình, y kích động đứng lên, không dám tin tưởng nói: “Cô nói cái gì?!”
Hai mắt Tôn San San tràn đầy nước mắt, cô nghẹn ngào nói: “Em cùng cô ấy thật lòng yêu nhau.”
Lục Lê giống như con cá nước mặn ngồi trở lại trên ghế, y nói: “Vì lẽ đó cô muốn cùng tôi kết hôn, vì muốn có cái danh nghĩa thôi sao?”
Tôn San San nói: “Em thấy anh với Trình Hoài Cẩn có một chân, đây là trực giác độc nhất của nữ nhân bọn em.”
Trực giác chó má này.
Lục Lê xoắn xuýt một hồi, sau đó liền thoải mái. Hệ thống nói cho Lục Lê nguyên tác bên trong nội dung vở kịch, không miêu tả tỉ mỉ Tôn San San đến cùng là vì cái gì mới đồng ý cùng Cố Du ký kết hợp đồng, cùng y ăn khớp với nhau.
Hóa ra cô cùng Cố Du thật sự cùng chung chí hướng, cô làm hết thảy mọi thứ chỉ vì ‘người ấy’ là đồng tính luyến ái.
Lục Lê sinh không thể luyến nói: “Tao giống như nghe được âm thanh gì đó đang vỡ nát.”
Hệ thống ôn nhu nhắc nhở nói: “Đó là tam quan của cậu.”
Lục Lê nhìn Tôn San San bại lộ xu hướng tình dục, liền nhìn kỹ hợp đồng không có chỗ nào sơ suất, lập tức liền cùng cô ăn nhịp với nhau, tiêu sái ký tên.
Tôn San San lấy đi phần hợp đồng thuộc về cô, trước khi đi còn tặng cho y một nụ hôn gió: “Anh Cố hẹn gặp lại.”
Lục Lê mỉm cười hướng về cô phất tay.
Kỳ thực Tôn San San chủ động tới tìm y, cũng bớt đi cho y không ít phiền phức, chỉ có vấn đề là, y chưa đem Trình Hoài Cẩn đá đi, làm sao có thể lướt qua bước thứ hai trực tiếp cùng Tôn San San kết hôn.
Hơn nữa Lục Lê vẫn không xác định Trình Hoài Cẩn có thật hay không bị y kiên nhẫn [ ngộ ] làm cho cảm động đây.
Vì chứng thực một hồi, vài ngày sau Lục Lê liền từ chối hết thảy công tác, tùy tiện thu dọn hành lý, sau đó ngồi lên máy bay bay đến địa phương nơi Trình Hoài Cẩn quay phim.
Máy bay bay liên tiếp bảy tám tiếng, đợi được Lục Lê từ sân bay đi ra, đã là chín giờ tối.
Lục Lê không muốn gọi điện thoại cho Trình Hoài Cẩn tới đón y, chính mình lôi kéo rương da vẫy chiếc xe taxi, đi tới khách sạn phim trường ( Luân Hồi).
Y sớm hỏi thăm số phòng Trình Hoài Cẩn, thủ tục nhập phòng muốn ở trong phòng khách sạn gần đoàn phim nhất.
Lục Lê lôi kéo va ly xách tay đi vào phòng mình, ném hành lý sang một bên, tiếp theo ngã nhào xuống giường, thoải mái thở phào một cái.
Ngay khi y ngồi dậy, muốn đi tìm Trình Hoài Cẩn, ngoài cửa truyền đến một giọng nói nữ mềm mại.
Lục Lê một tay nắm chốt cửa, nghiêng đầu ở trên cửa lắng nghe âm thanh mơ hồ ở bên ngoài.
“Anh Trình, chúng ta đi với nhau thôi, có anh vào nhất định sẽ rất vui vẻ, được không anh?”
Âm thanh Trình Hoài Cẩn nhàn nhạt vẫn như thường ngày, cậu có chút lạnh nhạt trả lời: “Tôi không đi, các người cứ đi trước.”
Nữ nhân không chịu từ bỏ, đối với cậu nói: “Anh Trình, sao anh cứ nhìn vào di động hoài vậy, di động có gì đáng xem? Đi một chút thôi, chị Đồng Đồng một mực chờ đợi anh đó.”
Lục Lê kiềm chế cào tường, cuối cùng thực sự không nhịn được, y đem cửa mở ra thật mạnh, liền nhìn thấy tay Trình Hoài Cẩn lúc này đang bị người ta cầm lấy.
Lập tức Lục Lê liền không nhịn được, hai bước đi lên vỗ vào tay của bọn họ, hướng về người phụ nữ đang cười rất rụt rè: “Thật không tiện, tôi từ xa đến đây gặp cậu ấy, cậu ta thả bồ câu của tôi đi rồi.”
Nữ nghệ nhân này không phải công ty dưới cờ y, bởi vậy cũng không quen thuộc y, nhưng nhìn đến Trình Hoài Cẩn không bác bỏ, xem ra hai người bọn họ thật sự có cái hẹn ở đây.
Lúc này cô mới không cam lòng đối với Trình Hoài Cẩn nói: “Nếu anh có hẹn rồi thì em đi đây, bọn họ ở bên ngoài chờ em.”
Trình Hoài Cẩn hướng về cô gật đầu. Lục Lê lôi kéo tay cậu vào trong phòng, sau đó đóng cửa lại, chất vấn cậu: “Nhỏ vừa nãy là ai? Chị Đồng Đồng là ai? Hôm nay cậu phải nói rõ cho tôi biết, không nói rõ ràng đừng hòng ra khỏi phòng này.”
Trong mắt Trình Hoài Cẩn mang theo chút khoái cảm không che giấu nổi, mọi lần cậu không muốn cùng Lục Lê giải thích, nhưng hôm nay lại nói cho y biết: “Chỉ là đồng nghiệp trong đoàn làm phim, bọn họ muốn hẹn tôi đi KTV, tôi không muốn đi.”
Lục Lê hỏi: “Sao cậu lại không đi?”
Trình Hoài Cẩn nói: “Đang đợi điện thoại của anh.”
“…” À, quả thật có chuyện như thế. Tỉ mỉ nghĩ lại còn rất có đạo lý, mấy ngày nay buổi tối Lục Lê sẽ cùng Trình Hoài Cẩn trò chuyện video.
Lục Lê tìm tòi ở trong đầu nửa ngày muốn bác bỏ cậu, cuối cùng vẫn là ngừng chiến tranh đối với cậu nói: “Thôi bỏ qua, lần này không so đo với cậu.”
Lục Lê tiến đến bên cạnh cậu, lại là một câu không yên lòng căn dặn: “Cậu không được đứng quá gần người khác, cô ấy gọi người kia hình như là Bạch Đồng gì đó thì phải.”
Trong phim Bạch Đồng đóng vai chính là một thiếu nữ Thiên Tộc, vai diễn không quá nhiều, nhưng cùng Trình Hoài Cẩn đóng vai Tinh Linh Hoàng có mấy tràng diễn khá là ám muội.
Lục Lê không nghe được câu trả lời, y vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy con mắt Trình Hoài Cẩn, trong đôi mắt kia đều là vô hạn ôn nhu, Lục Lê liếc mắt nhìn phảng phất muốn chết chìm ở bên trong. Y không nhịn được dùng tay sờ mặt thanh niên, chậm chạp nói: “Mẹ cậu làm sao có thể sinh ra một người đẹp trai như cậu thế chứ.”
Trình Hoài Cẩn nở nụ cười bất đắc dĩ, y vòng tay vây quanh eo Lục Lê, đem đầu tựa trên ngực y, nhắm hai mắt lại, giọng nói mang theo chút uể oải nói: “Lịch đóng phim mỗi ngày mệt muốn chết luôn.”
Lục Lê vỗ lên lưng cậu, vô cùng lớn khí nói: “Vậy thì đừng diễn nữa, trực tiếp thu dọn đồ đạc theo tôi trở về thôi.”
Trình Hoài Cẩn đưa tay véo vào eo Lục Lê, cười nói: “Tôi mới diễn được một nửa tiến trình quay phim, sao có thể bỏ lại đoàn phim chạy lấy người được?”
Lục Lê đập xuống móng vuốt bên eo y, kiêu căng hừ một tiếng, đối với cậu nói rằng: “Tôi có một trăm loại phương pháp để bọn họ đá cậu rời đi.”
“…” Trình Hoài Cẩn cảm thấy kim chủ của mình gần đây nói chuyện càng ngày càng không có lý lẽ, đến nỗi cậu chẳng buồn tiếp chuyện với y.
Bỗng nhiên Lục Lê vỗ mạnh hai lần cánh tay đang vây quanh eo y, ngữ khí ngậm lấy hưng phấn nói: “Buông ra buông ra, tôi có mang đồ tốt cho cậu đây.”
Trình Hoài Cẩn buông y ra, Lục Lê chạy đến rương da phía trước, mở ra ở bên trong lục lọi tìm kiếm.
Một hồi ở bên trong dò tìm, móc ra một cái gối ôm, y đem mặt trên nhăn nheo vuốt thẳng trở lại, ôm ngang cái gối ôm đưa cho Trình Hoài Cẩn.
Trình Hoài Cẩn trầm mặc liếc nhìn hình ảnh phía trên gối ôm, cũng không biết đồ chơi lớn như thế này làm sao y có thể nhét vào rương hành lý.
Lục Lê nở nụ cười xấu xa nói: “Đây là gối ôm tôi cố ý làm cho cậu, nếu sau này khi không có tôi ở bên cạnh cậu, tôi muốn cậu phải ôm nó ngủ như đang ôm tôi.” Kỳ thực y chỉ thổi phồng cho Trình Hoài Cẩn vui một chút thôi, thế nhưng sợ không qua được an ninh kiểm tra liền mang theo nhét vào rương luôn.
“Được rồi.” Trình Hoài Cẩn thở dài, “Tôi muốn tối đêm nay ôm Cố tổng ngủ một đêm.”
Thấy cậu ngày mai còn có buổi quay phim Lục Lê nghĩa chính ngôn từ từ chối Trình Hoài Cẩn.
Ai biết thanh niên đem gối ôm trong tay tiện tay ném tới trên giường, sau đó hai tay vòng lấy eo Lục Lê, liền ngồi ở trên giường ngẩng đầu lên nhìn Lục Lê.
Lục Lê cúi đầu xuống nhìn thanh niên, nhìn cậu dáng vẻ ngoan ngoãn, không nhịn được đưa tay sờ đầu cậu, nghĩ thầm thằng nhóc này lại làm vẻ đáng yêu gì đây.
Bỗng nhiên Trình Hoài Cẩn một mặt ghét bỏ đẩy Lục Lê ra, hai tay hoàn trước ngực, cằm hơi dương lên, ánh mắt cậu như nhìn sinh vật cấp thấp. Lúc này thanh niên cao quý lại kiêu ngạo, dáng vẻ tao nhã quý tộc.
Lục Lê thấy ngứa mắt, đánh một cú trên bả vai cậu, cau mày nói: “Cậu nhìn tôi như thế làm gì?”
Trình Hoài Cẩn lúc này mới chịu nhìn thẳng vào y, phảng phất như đang bố thí cho y, trong thanh âm tràn ngập ngạo mạn: “Ngươi lui ra đi.”
Lục Lê đưa tay lắc qua lắc lại trước mắt cậu: “Trình Hoài Cẩn, không phải cậu trúng tà chứ?”
Trình Hoài Cẩn liếc mắt nhìn y, chậm rãi nói: “Nếu ngươi đã muốn phản bội ta, thì nên biết kết cục sẽ như thế nào.”
Lục Lê lúc này mới phản ứng được, Trình Hoài Cẩn biểu hiện hành động gì với y rồi.
Lục Lê đảo qua một chút kịch bản, ở trong đầu y hồi tưởng lại nội dung phim, tình cảnh này là lúc Tinh Linh Hoàng sắp đem một Tinh Linh Hắc Ám trục xuất đến vùng đất hoang vu.
Lục Lê ngồi xổm xuống, vẻ mặt y như đưa đám ôm chặt đùi Trình Hoài Cẩn, âm thanh kéo dài khàn cả giọng nói: “Vương của ta, cầu ngài buông tha ta…”
Trình Hoài Cẩn vẻ mặt lạnh lùng nhìn y, không hề bị lay động.
Lục Lê dùng hai tay lau mặt, làm bộ đem nước mắt lau đi, tiếp tục ôm đùi cậu, nói tiếp: “Chỉ cần ngài chịu buông tha ta, muốn ta làm cái gì cũng đều được cả! Thân thể của ta, linh hồn của ta tất cả đều hiến dâng cho ngài, vương cao quý của ta…”
Bên trong ( Luân Hồi) chính là Tinh Linh Hoàng cố ý đem Tinh Linh Hắc Ám trục xuất ra ngoài, sau nhiều năm mẫu thụ Tinh Linh tộc —— cây sinh mệnh liền bắt đầu héo tàn héo rút dị thường, cùng lúc đó số lượng Tinh Linh Hắc Ám cũng bắt đầu càng ngày càng tăng.
Trình Hoài Cẩn nhìn nam nhân giả vờ giả vịt, không nhịn được liền nở nụ cười, cậu đem hai tay xách nách Lục Lê lên, dễ như bỡn đem y ôm vào lòng mình.
Lục Lê không hề phòng bị theo sức mạnh cậu mà đứng lên, tầm mắt xoay một cái, liền biến thành tư thế y đưa tay chống đỡ ở trên giường, thanh niên dưới thân khóe môi hơi cong, ngón tay ở sau gáy Lục Lê xoa nhẹ nhàng.
Trời ơi, thằng nhóc này khí lực lớn đến không bình thường? Không ai, không phải, lẽ nào hệ thống không quản vụ này sao?
Lục Lê bị cậu sờ cả người run rẩy, trên mặt mang theo lúng túng hỏi: “Cậu đang làm gì thế?”
Giọng nói Trình Hoài Cẩn luôn luôn lạnh lùng bỗng nhiên trở nên trầm thấp xuống, như niệm chú than nhẹ nói: “Vậy anh liền đem thân thể cùng linh hồn, tất cả đều hiến dâng cho tôi đi.” Giọng nói tràn ngập sức mê hoặc bên trong mang theo mùi vị dẫn dụ, nếu là người khác chưa chắc giữ được tấm thân trong sạch.
Cậu ấn xuống đầu Lục Lê, làm cho bờ môi mềm mại nam nhân cùng cậu dán chặt vào nhau. Trình Hoài Cẩn cẩn thận đưa đầu lưỡi ra, ở trên môi nam nhân hé mở mút lên cánh môi tinh tế.
Nhắc mới nhớ, nhìn Trình Hoài Cẩn khoảng cách gần thật là càng đẹp mắt … Không đúng! Lục Lê vứt bỏ cảm giác này ra sau đầu, y ra sức giẫy giụa muốn tách ra, ngón tay thanh niên luồn vào y, để thân thể hai người càng thêm dán sát vào.
Cảm giác được ngón tay Trình Hoài Cẩn vén lên áo của y, thời điểm ở trên người y sờ loạn, Lục Lê liền không nhịn được nữa.
Danh sách chương