Cái cảm giác phi thường kỳ dị này, ngay khi Thanh Linh dùng tay khẽ vuốt phía sau lưng hắn, dùng tiếng nói nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai hắn nói lời nhỏ nhẹ, trong lòng Lục Lê rộn ràng dần dần bình tĩnh lại.

Những lời nói ầm ĩ bên tai, những hình ảnh lấp lóe ngay trước mắt, nam nhân bi thương lại tuyệt vọng, đều hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi.

Giống như nước nóng sôi trào sau khi tắt lửa liền ngay lập tức trở nên yên tĩnh.

Lục Lê cũng nghe được Thanh Linh đối với hắn nói những lời kia, hắn hơi kinh ngạc, xác thực không nghĩ tới Thanh Linh sẽ điều tra ra được những chuyện xưa năm cũ.

Hơn nữa chuyện cũ này chỉ có Trầm Đình Quân một người biết được.

Mẫu thân Thanh Linh kỳ thực chính là con gái võ lâm minh chủ thượng giới, nàng ẩn giấu thân phận đi tới bên người Trầm Đình Quân, tiếp cận hắn, đồng thời thành công khiến Trầm Đình Quân yêu nàng.

Thế nhưng tất cả những thứ này đều chỉ là một hồi âm mưu.

Mẫu thân Thanh Linh đã kết hôn từ lâu, nàng tiếp cận Trầm Đình Quân mục đích ban đầu không có hảo ý gì tốt, chính là muốn đem bí phương Ngọc Cốt Sinh Cơ Cao đoạt tới trong tay, sau đó sẽ giết chết ma giáo chi chủ, dương danh lập vạn.

Đợi đến thời cơ chín mùi, nàng liền thiết kế bẫy rập để Trầm Đình Quân ăn hóa công tán, sau đó đem hắn giam cầm lại, ép hỏi Trầm Đình Quân chuyện về bí phương.

Trầm Đình Quân vốn không phải người hiền lành gì, đương nhiên không chịu nói.

Sau đó bị nghiêm hình tra tấn, hắn phẫn nộ đến cực điểm liền bắt đầu phản kháng, bị thuốc áp chế lại có nội lực mạnh mẽ thâm hậu khiến hai bên xung khắc bắt đầu đối chọi nhau, mạnh mẽ đột phá hậu quả chính là hắn hai mắt đỏ tươi, võ công mất khống chế, hiện ra dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.

Hắn giết người đỏ cả mắt, khi nhìn đến Thanh Linh bé xíu, nghe được tiếng khóc hài đồng yếu ớt, trong đầu thần trí dần dần thanh tỉnh lại.

Chuyện này cũng chính là lí do khiến Trầm Đình Quân âm tình bất ổn, lòng dạ độc ác.

Cho tới khi gặp Tam Nương, căn cứ theo lời hệ thống nói cho hắn biết, lúc đó Tam Nương đi theo phu quân nàng đến biên cương bình ổn chiến loạn, phu quân trong lúc chinh chiến thì chết trận, nàng trở thành lưu dân thật vất vả mới về đến nhà, lại phát hiện người một nhà đều bị sát hại hầu như không còn một ai.

Mà Trầm Đình Quân cũng vào lúc đó gặp được nàng, đồng thời đưa nàng nhét vào dưới trướng mình.

Lục Lê cảm thán một hồi, thế giới này thật vi diệu.

Bên này Lục Lê vẫn còn nhớ về nội dung vở kịch, Thanh Linh đã đem hắn đặt xuống giường, đem tóc hắn ướt đẫm dùng nội lực hong khô, Lục Lê tóc dài rối tung dần dần trở nên nhu thuận. Vì hắn một lần nữa mặc vào trường bào trắng thêu kim văn, cuối cùng quỳ một gối xuống trên đất, giơ lên bàn chân như ngọc, muốn thay hắn mặc quần trong vào.

Da thịt trắng nõn sau khi tắm xong hiện ra màu phấn hồng, chân nam nhân rất đẹp, tay Thanh Linh nắm ở mắt cá chân nhỏ gầy của hắn, không kìm lòng được cúi đầu, từng nụ hôn nhỏ vụn lướt qua gân máu màu xanh nhạt trên mu bàn chân.

Lục Lê hai tay chống đỡ trên giường mềm mại, nhíu mày lại: “Không…”

Nhưng Thanh Linh không buông hắn ra, trái lại đem ngón châm êm dịu ngậm vào trong miệng tinh tế liếm láp, muốn cho chúng nó nhiễm phải chất lỏng dâm mỹ. Lục Lê ngẩng đầu về phía sau, tay đặt trên giường nắm chặt lại, đem ga trải giường nắm đến biến dạng.

Một luồng điện lưu truyền tới hướng lên trên, hạ thân hắn vốn đã phóng thích qua đột nhiên trở nên hưng phấn.

Không biết có phải do tác dụng phụ đến từ sâu độc Triền Tình, Lục Lê phát hiện thân thể này, đối với bất kỳ khiêu khích nhẹ nhàng nào sức đề kháng cơ bản đều không có.

Thanh Linh cuối cùng cũng buông hắn ra, ngẩng đầu nhìn sắc mặt nam nhân ửng hồng, ung dung thong thả vì Lục Lê bận quần trong vào, lại thế hắn tròng giầy vào chân.

Thấy Thanh Linh không dự định tiếp tục nữa, lúc này Lục Lê mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là hạ thân đã trở nên hưng phấn khiến hắn có chút lúng túng.

Lục Lê xấu hổ ngượng ngùng đều bị Thanh Linh nhìn vào trong mắt, cậu uốn cong môi cười nói: “Linh Nhi thế cha vuốt nó nhé?”

Lục Lê phiết đầu, dời tầm mắt nói: “Không cần, mau chóng rời đi nơi này.”

Thanh Linh gật đầu không đưa ra ý kiến, sau đó đem Lục Lê ngồi ở trên giường chặn ngang ôm lên, nam nhân cúi đầu thuận thế cho cậu hôn lên mí mắt hắn.

Hai người thừa dịp đêm tối trở lại Lưu Danh Các, đã là thời điểm rất khuya, hạ nhân canh giữ ở cửa đều ngáp ngắn ngáp dài, ảnh vệ chỗ tối tinh thần luôn trong tình trạng cảnh giới.

Thanh Linh vẫy lui hạ nhân trái phải, ôm Lục Lê đẩy cửa mà vào.

Chỉ cần có Thanh Linh, Lục Lê trên căn bản không cần động thủ làm việc gì khác, bởi vì Thanh Linh chăm sóc rất tỉ mỉ chu đáo, kín kẽ không một lỗ hổng, Lục Lê vốn dĩ bị hầu hạ quen thuộc cũng không có ý kiến gì.

Chỉ khó chịu ở chỗ là Thanh Linh cứ đưa tới tầm mắt nhìn hắn.

Thanh Linh đem Lục Lê thoát chỉ còn dư lại lớp áo lót thuần trắng bên trong, sau đó thăm dò hỏi: “Tối nay cha có muốn ngủ với con?”

Tiểu tử này biết rõ bản thân mình không thể rời bỏ cậu, một mực làm khó hắn.

Lục Lê mím môi không đáp, sau cùng thật sự không muốn ác mộng lại tập kích, mới nhẹ nhàng nắm lấy góc áo Thanh Linh, cúi đầu nói: “Ở bên cạnh ta.”

Dự liệu được Lục Lê sẽ nói như vậy, Thanh Linh sung sướng nhanh chóng trả lời lại: “Linh Nhi đương nhiên đồng ý.”

Lục Lê chỉ nghe tiếng nói khẳng định liền biết miệng cậu nhếch đến tận mang tai.

Lục Lê theo sát phía sau Thanh Linh tiến vào trong sát giường nằm xuống, chậm rãi duỗi ra cánh tay nắm eo thanh niên, có chút do dự đem đầu tựa trước ngực cậu, nghe nhịp tim vững vàng mạnh mẽ.

Thanh Linh hài lòng ôm lấy hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói rằng: “Còn nhớ lúc trước cha ôm ấp con khi còn bé không, lúc đó con liền nghĩ, một ngày nào đó cũng có thể đem cha ôm vào trong ngực.”

Lục Lê không trả lời, chỉ là nhợt nhạt nhắm mắt, mệt mỏi đến cực điểm.

Thanh Linh không tiếp tục nói nữa, lẳng lặng ngửi mùi tóc nam nhân thơm ngát, hận không thể giờ này khắc này thời gian có thể ngưng đọng lại chỉ có hai người mà thôi.

Cách ngày Lưu Danh cử hành đúng hạn, Thanh Linh kéo tay Lục Lê bất đắc dĩ cùng đến dự họp, ngồi ở dưới lôi đài rộng lớn xem bên trên long tranh hổ đấu.

Lục Lê không nghĩ đến, nếu như không cẩn thận để người ta biết thân là ma giáo chi chủ võ công của hắn đều mất hết, không chỉ có hắn bị toàn gia chi sát, ma giáo có thể sẽ bị san bằng tấn công.

Nhìn ra vẻ lo lắng trên mặt Lục Lê, Thanh Linh thân mật nắm vai hắn, như tình cha con phụ từ tử hiếu nói chuyện với nhau, cậu nói: “Cha không cần vì chuyện này mà ưu phiền, đến lúc đó con thay cha nghênh chiến.”

Lục Lê thiếu kiên nhẫn liếc cậu một cái, không lên tiếng.

Thanh Linh lại thở dài thất vọng, có chút ít chờ mong nói: “Không biết đến khi nào cha mới có thể khôi phục lại võ công…”

Khôi phục võ công liền nói rõ Lục Lê động tâm với Thanh Linh, tuy rằng không phải là không có khả năng, thế nhưng tỷ lệ này nhỏ đến mức khó có thể xảy ra —— Lục Lê vẫn là không muốn phản ứng đến cậu.

Võ lâm bạch đạo xung quanh mỗi người tính khí đều rất nóng, nếu như không phải Lưu Danh Các có quy củ, bọn họ hận không thể lập tức liên hợp tới vây đánh Trầm Đình Quân.

Ánh mắt Thanh Linh lạnh lùng quét qua, từ trong chỗ tối thập nhị ảnh vệ lập tức liền bay ra, như bức tường xuất hiện ở trước mặt bọn họ, dọa người chung quanh nhảy dựng một phen.

Những ánh mắt trắng trợn không kiêng dè cảm nhận được sát khí lúc này mới thu hồi lại.

Lục Lê ngồi đó mặt không hề cảm xúc, tránh xa người ngàn dặm lẳng lặng mà tinh tướng, trên thực tế đang nghe hệ thống báo cáo độ HE cho hắn.

Hệ thống nhảy nhót nói: “Độ HE đạt 90 điểm.”

Lục Lê nhớ lại buổi tối ngày hôm qua độ HE chỉ mới sáu mươi mấy, không nghĩ tới chỉ trong một đêm tăng lên nhiều như vậy.

Hệ thống cũng rất cao hứng, nói tiếp: “Cậu chủ cố lên.”

“… Biến.” Lục Lê tâm không hề gợn sóng, thậm chí còn có chút muốn cười, hắn hiện tại không chút nào nghĩ muốn chuyên môn làm tú ông cho chuyện làm ăn này, chuyên môn hố đội hữu hệ thống.

Lúc này, bên tai Lục Lê xuất hiện âm thanh Thanh Linh, khí tức ấm áp phun lên vành tai mẫn cảm của hắn, nơi đó trong khoảnh khắc giống như con tôm được luộc chín ửng hồng.

Thanh Linh cười nói: “Con chỉ rời đi trong chốc lát, có thể nhìn thấy cha như vậy, vạn phần không mong muốn.”

Gương mặt Lục Lê đỏ bừng lên, cắn răng, nhịn không được liền mắng: “Mau cút.”

Thanh Linh dùng ánh mắt ái mộ lại si mê nhìn nam nhân một chút, dưới chân điểm nhẹ, liền từ dưới đài nhảy một cái lên đến trên đài.

Hắc y thanh niên tay áo theo gió bay tán loạn, tóc màu mực bay lượn trên không trung, khuôn mặt tuấn tú đã sớm để một đám hiệp nữ ở dưới đài e thẹn đỏ mặt ngượng ngùng, cậu đem thanh kiếm ở phía sau tay chuyển qua trước người, kiếm Triền Tình phát sinh ánh sáng chói mắt ác liệt.

Đối diện cậu chính là lực sĩ hai tay cầm song chùy, hắn nhìn thấy Thanh Linh liền cười nhạo một tiếng, nói: “Tiểu tử, ngươi dám đứng trước mặt gia gia đúng là không biết tự lượng sức mình.”

Thanh Linh liếc mắt nhìn hắn, thậm chí không đem lời nói của hắn nghe vào tai.

Kiếm Triền Tình trên không trung vãn ra một đường kiếm hoa mờ ảo, trước mắt tất cả mọi người đứng dưới đài đều hoa mắt lên, nhìn thấy nam nhân kêu lên thảm thiết che cổ chính mình lại, máu tươi tràn ra liên tục từ khe hở chảy xuống, không lâu lắm trên mặt đất hình thành một vũng máu.

Không một tiếng động, liền ngã xuống đất.

Lục Lê nhãn lực vô cùng tốt, tuy người bên ngoài không nhìn ra, nhưng hắn có thể nhìn thấy rõ ràng. Hắn nhìn ra Thanh Linh đã luyện ( Lạc Mai) đến xuất thần nhập hóa, chỉ trong nháy mắt có thể đoạt lấy tính mạng người khác.

Mặc dù biết thế giới này lấy cường giả vi tôn, Lục Lê vẫn kinh hồn bạt vía, thật sự không đành lòng nhìn nam nhân chết tức tưởi khó coi.

Vẻ mặt Thanh Linh không cảm xúc đảo qua thi thể trên đất, trên thanh kiếm Triền Tình máu chưa kịp thấm, mà ở dưới đài lại hoàn toàn tĩnh mịch, thật lâu về sau người đến khiêu chiến không một ai lên đài.

Thanh Linh ở trên đài đợi một hồi, không thấy có người nào tới, theo bản năng đem tầm mắt nhìn về một phương hướng.

Sau đó, tất cả mọi người đều phát hiện thanh niên vốn trên mặt nhẹ như gió mây, lúc này đột nhiên trở nên nôn nóng cùng hoảng hốt, trong mắt mù mịt vô hồn. Cậu đưa ánh mắt dò xét một vòng, vẫn không phát hiện ra bóng người quen thuộc.

Thanh Linh thân hình cứng ngắc lên, nét mặt dữ tợn tàn nhẫn, cậu đem kiếm Trần Tình tra vào vỏ, liền nhảy xuống đài khiêu chiến.

Cậu đi tới trước mặt ảnh vệ đệ nhất, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Người đâu?”

Thập nhị ảnh vệ cùng nhau quỳ trên đất, ảnh vệ đệ nhất cúi đầu xuống nói rằng: “Giáo chủ nói muốn cùng Tống sự chưởng có việc thương nghị —— ”

Còn không chờ y nói xong, Thanh Linh một cước đá y văng ra xa mấy mét, ảnh vệ đệ nhất xếp hạng võ công trong mười vị trí đầu một thân đụng vào trụ đá, nội lực khuấy động, miễn cưỡng ói ra một ngụm máu tươi.

Thanh Linh tức giận nói: “Rác rưởi! Mau đi tìm! Không đem cha trở về, ta liền lấy tính mạng của các ngươi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện