Lục Lê rất phản cảm cậu làm hành vi tự chủ trương này, trên mặt dẫn theo nét lo lắng, giọng nói buồn bực đối với Từ Trăn: “Cậu đừng có bá đạo như thế có được không? Cậu có cuộc sống của chính mình, tôi cũng có cuộc sống của chính mình, chúng ta có thể không cần can thiệp chuyện của nhau.”
Từ Trăn theo dõi hắn nhìn một lát, bỗng nhiên giọng mềm xuống: “Mộ Mộ, gần đây em có chút bận rộn, chờ xong vụ này, sẽ có nhiều thời gian bên cạnh anh hơn.”
Cậu ngồi vào bên người Lục Lê, đem nam nhân ôm vào lòng ngực an ủi, “Ngoan, đừng cáu kỉnh.”
Lục Lê cảm thấy Từ Trăn chỉ an ủi qua loa, đồng thời những câu nói này lại giống như ông xã ban đêm thường thường không về, nói cho bà xã ở nhà nghe. Hắn vẫn đầy bụng tức giận, nghiêm mặt không để ý tới Từ Trăn, đem tay nam nhân đặt trên vai chính mình hất xuống.
Từ Trăn bám dai như đỉa lấy tay một lần nữa đặt lên vai hắn, ôn nhu nói: “Ngoan, qua mấy ngày nữa chúng ta đi ra ngoài lữ hành? Anh nói đi đâu chúng ta liền đi nơi đó.”
Lục Lê vừa bắt đầu vẫn là nghiêm mặt, sau đó không kềm được thanh tĩnh lại, bỗng nhiên uể oải thở dài nói: “Thật hoài niệm cuộc sống trước kia.”
Từ Trăn ánh mắt lóe lên, cười hỏi: “Như bây giờ không tốt sao?”
Lục Lê liếc mắt nhìn cậu, hỏi ngược lại: “Em cảm thấy thế nào?”
Từ Trăn xoa lên đỉnh đầu mềm mại của hắn, ngữ khí rất chắc chắn nói: “Như vậy rất tốt.”
Lục Lê không nói nữa.
Điều này hiển nhiên không hề có một tiếng động phản bác lại Từ Trăn.
Từ Trăn nói: “Mộ Mộ, xin lỗi, em sẽ nhín một chút thời gian đến thăm anh.”
Nói xong, cậu liền làm nũng đem đầu đặt trên vai Lục Lê, Lục Lê nhìn thấy cậu ngoan như vậy, trong lòng không nhịn được liền mềm nhũn ra.
Lục Lê không đẩy cậu ra, mà là nhẹ giọng dặn dò: “Sau này không được thức đêm nữa, đối với thân thể không tốt.”
Từ Trăn nhìn hắn thái độ hòa hoãn lại, ánh mắt sáng lên, liên tục đáp lại lời hắn.
Sau đó, khi biết Từ Trăn ở bên cạnh hắn sắp xếp rất nhiều cơ sở ngầm, Lục Lê đi đến đâu đều không dễ chịu, đến chỗ nào đều cảm giác phía sau có người theo sát chính mình.
Từ Trăn cũng không còn ba ngày hai bữa không trở về, mà là đem công việc xử lý đều mang về nhà, như vậy sẽ có nhiều thời gian ở bên cạnh Lục Lê.
Lục Lê hiện tại trên căn bản chỉ đi đúng hai nơi một là nhà hai là bệnh viện.
Nói thật sự, hắn đối với Từ Trăn khống chế cùng ý muốn sở hữu có chút bất đắc dĩ.
Hắn chẳng qua cảm thấy Từ Trăn hành động đều là dư thừa, bởi vì hắn không thể đi tổn thương Từ Trăn, càng không thể sẽ cùng cậu không chào mà đi.
Thế nhưng cho dù quản chế nghiêm ngặt, Phùng Đình vẫn tìm được Lục Lê.
Lục Lê mở cửa nhìn thấy Phùng Đình hốt hoảng cả lên. Cô gái đeo kính râm rộng lớn, sợ hãi rụt rè bấm lên chuông cửa, khuôn mặt trang điểm tinh xảo nhưng lại có chút uể oải mệt mỏi. Lục Lê chưa kịp mở miệng hỏi thăm, nước mắt của cô liền rơi xuống.
Lục Lê do dự hỏi: “Cô đến tìm tôi, vẫn là vì chuyện lúc trước sao?”
Phùng Đình lắc đầu nói: “Tôi là lấy thân phận bệnh nhân tìm đến anh, không phải vì chuyện Từ Trăn.”
Lục Lê cảm thấy lời nói này không thể tin được.
Ngay lúc Lục Lê còn đang sững sờ, Phùng Đình nhân cơ hội chen vào trong phòng.
Đêm nay trùng hợp Từ Trăn không ở đây, bằng không còn không biết tên biến thái kia sẽ ghen cùng nghi vấn mối quan hệ giữa bọn họ.
Lục Lê sợ ngoài cửa những thuộc hạ gọi hắn “Chị dâu” kia sẽ xuất hiện, liền để Phùng Đình vào phòng.
Phùng Đình đem túi xách đặt xuống, cô ngồi vào ghế sa lông, khóc không thành tiếng đối với Lục Lê nói: “Tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa, không chịu được, bác sĩ Tô… Cầu anh cứu giúp tôi…”
Lục Lê không biết đến cùng cô có ý gì, buổi tối lại chạy đến nhà người ta nổi điên làm chi, chịu khó nhẫn nại hỏi: “Cô nói rõ ràng, đến cùng xảy ra chuyện gì?”
Tiếng nói nam nhân có tác dụng động viên lòng người, Phùng Đình đang khóc to dần dần biến thành khóc thút thít, hơi tỉnh táo lại một chút cô liền nói: “Chứng mất ngủ của tôi càng ngày càng nghiêm trọng, đến buổi tối thậm chí có thể nhìn thấy ảo giác… Bác sĩ Tô, tôi nên làm gì?”
Lục Lê ngồi đối diện Phùng Đình nhìn sang cô, sau đó nói: “Phùng tiểu thư này, tôi biết cô vì tình cảnh bạn trai cô mà sốt ruột. Nhưng là cô phải biết…”
Hắn liếc nhìn Phùng Đình, xác định tâm tình cô sẽ không mất khống chế, mới nói tiếp: “Cô phải biết năm đó chính anh ta đả thương Từ Trăn, Từ Trăn vì thế phải khâu mười mấy mũi, suýt chút nữa mệnh không giữ lại được.”
Phùng Đình tiếng nghẹn ngào nhỏ đi, tay cô có chút run rẩy.
“Cậu ta còn nằm trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, liền bị bạn trai cô chuyển đến phòng bệnh tâm thần, nếu như không phải mạng cậu ta lớn, khả năng đã không sống nổi.”
Phùng Đình viền mắt sưng đỏ nhìn hắn, trong mắt của cô hiện ra nước mắt, môi run nói: “Đúng là thế, nhưng không phải cậu ta hiện tại vẫn sống sót đấy sao?”
Lục Lê lạnh nhạt nói: “Cậu ta liều mạng sống sót, chính là đi trả thù người đã từng hại qua cậu ấy.”
Phùng Đình gấp gáp thở hổn hển mấy hơi, cô nhắm mắt lại, nói: “Tôi biết rồi.”
Nói xong, nước mắt cô theo cằm nhọn chảy xuống: “Nhưng mà con của chúng tôi, tôi không thể để cho con tôi không có ba…”
Lục Lê cau mày nói: “Phùng tiểu thư, cô đã từng ở bệnh viện làm kiểm tra, cô căn bản không có…”
Lục Lê lời còn chưa nói hết, liền nghe bên ngoài cửa “Rầm” một tiếng nổ vang, hắn sợ đến cả người run lên một cái.
Từ Trăn sắc mặt âm trầm như sơn vũ dục lai*, tầm mắt cậu ở trên người Lục Lê cùng Phùng Đình nhìn qua lại mấy lần, nhìn Lục Lê chăm chú đến tê cả da đầu.
*Sơn vũ dục lai: gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Lục Lê vốn tưởng rằng Từ Trăn sẽ nổi giận, nhưng cậu lại không có.
Không chỉ là không có, vẻ mặt cậu biến đổi thành vui mừng, trên mặt mang theo ý cười dối trá. Cậu đi tới phía trước hai người, sau đó ngồi vào bên người Lục Lê, một cách tự nhiên đưa tay đem hắn ôm tiến vào trong lòng ngực.
Ở trước mặt người ngoài làm cử động thân mật như thế, làm Lục Lê cảm giác không dễ chịu một chút nào.
Chỉ là hắn mới vừa nhúc nhích một chút, tay Từ Trăn như vòng sắt nắm chặt khiến hắn không thể cử động.
Lục Lê không thể làm gì khác hơn là cau mày nện cậu, muốn cậu buông hắn ra.
Từ Trăn lúc này mới cười đem sức mạnh thả lỏng một chút, chỉ là nụ cười kia có chút mất mát.
Từ Trăn nhìn về phía Phùng Đình, quái gở nói: “Phùng tiểu thư, nửa đêm cô tới nhà người khác, đây là có ý gì?”
Phùng Đình cúi đầu, cô rất e ngại Từ Trăn, cầm lấy túi xách vội vàng muốn rời khỏi đây.
Từ Trăn vỗ tay bốp bốp, từ ngoài cửa hai người mặc đồ đen đột nhiên đẩy cửa vào, hai người đứng trái phải trói lại cánh tay Phùng Đình.
Phùng Đình thét lên liền bị bịt miệng lại.
Lục Lê nhìn chuỗi biến cố này, hắn kinh sợ đến mức trợn to hai mắt, đối với Từ Trăn nói: “Cậu điên rồi? Cô ấy chỉ đến xem bệnh, mau buông cô ấy ra!”
Từ Trăn ánh mắt rất âm trầm, hận không thể đem Lục Lê ăn sạch vào bụng.
Lục Lê biết nếu như mình không trấn định lại, khẳng định không thể động viên được Từ Trăn, hoặc sẽ càng làm trầm trọng thêm cơn tức giận từ cậu, không thể làm gì khác hơn là nuốt giận vào trong nói: “Từ Trăn, đừng nghịch.”
Từ trăn lạnh lùng cánh tay hoàn ngực, không ra lệnh cũng không tha Phùng Đình rời đi.
Lục Lê không thể làm gì khác hơn là vuốt lông cho tên biến thái, hắn nói: “Nhanh cho cô ấy về đi thôi, càng về đêm tiểu thư như cô ấy đi một mình cũng không an toàn. Có đúng không?”
Từ Trăn không nói lời nào.
Lục Lê biết tên biến thái này kỳ thực rất kiêu căng, mỗi lần tức giận hắn nói dăm ba câu liền có thể đem Từ Trăn vuốt giận xuống, hắn mặt xệ xuống liền nói: “Tôi đảm bảo sau này sẽ ít gặp mặt cô ta, có được không?”
Từ Trăn sắc mặt hòa hoãn đi, cậu cắn môi dưới nhìn Lục Lê, một bộ dáng cực kỳ yếu đuối, như một cô vợ nhỏ bị vứt bỏ đi.
Cậu đối với Lục Lê nói: “Đây là lần cuối cùng.”
Từ Trăn hướng về hai người trái phải phất tay, hững hờ nói rằng: “Đem Phùng tiểu thư đưa về nhà, phải bảo đảm cô ấy được an toàn.”
Cuối cùng Phùng Đình hầu như bị kéo ra ngoài, trước khi đi cô quay người lại nước mắt sợ hãi nhìn về phía Lục Lê.
Lục Lê còn chưa kịp suy tư Phùng Đình người này có ý đồ gì, liền bị một sức mạnh mạnh mẽ kéo tới. Từ Trăn sắc mặt rất xấu, cậu tóm lấy Lục Lê sức mạnh ghì lên rất lớn.
Đột nhiên bị nắm đau khiến Lục Lê nhíu mày lại, không nhịn được vỗ lên lòng bàn tay Từ Trăn, quát lớn nói: “Cậu nhẹ chút!”
Từ Trăn lúc này như vừa tỉnh giấc chiêm bao thả tay Lục Lê, cậu thương tiếc lông mày đều nhăn lại, đưa tay xoa da thịt bị chính mình làm cho máu ứ đọng.
Từ Trăn nói: “Xin lỗi, Mộ Mộ…”
Lục Lê tránh thoát khỏi bàn tay cậu, nói rằng: “Cậu càng ngày càng không bình thường, Từ Trăn.”
Từ Trăn lắc đầu, vội vàng giải thích: “Mộ Mộ, em không có. Em chỉ là, chỉ là rất lưu tâm đến anh.”
Lục Lê lúc này mới phát hiện trên người Từ Trăn còn bận âu phục dành cho tiệc rượu, trên người nồng nặc mùi rượu, vừa nhìn chính là vẻ phong trần mệt mỏi. Cúc áo cậu tùy ý mở rộng vài hột. Cà vạt nghiêng lệch sang một bên. Điều này làm cho Lục Lê luôn luôn ưa thích sạch sẽ có chút không chịu được.
Cũng làm cho Lục Lê càng thêm phẫn nộ.
Từ trước Từ Trăn biết hắn rất thích sạch sẽ, cẩn thận để cho mình không bởi vì chơi đùa mà trở nên một thân bụi bẩn. Thậm chí khi Lục Lê đụng vào quần áo nhiễm vết bẩn của cậu, đều sẽ tự ti mặc cảm cúi đầu, tránh né tầm mắt của hắn.
Khi đó Từ Trăn lưu ý Lục Lê, là dùng toàn bộ sinh mệnh để lưu ý.
Còn Từ Trăn hiện tại thì sao? Ích kỷ, ngông cuồng, hoàn toàn không hiểu tôn trọng hắn.
Vừa bắt đầu Lục Lê còn có thể nhân nhượng cậu, động viên cậu, nhưng khi cùng Từ Trăn ở lâu, lại làm cho Lục Lê cảm giác tâm mình thật mệt mỏi.
Lục Lê đánh gãy lời cậu muốn nói, lạnh nhạt nói: “Không có chuyện gì thì cậu đi đi.”
Từ Trăn lộ ra biểu hiện thất kinh hiếm thấy, cậu kéo tay Lục Lê, nói rằng: “Không, em không đi. Em muốn cùng ở với anh.”
Lục Lê buồn bực muốn rút tay ra, Từ Trăn lại như khối da trâu muốn cắt cũng không cắt đuôi được.
Lục Lê chỉ có thể ghét bỏ hướng về cậu quát: “Cậu rất phiền, có biết hay không? Đi cùng với cậu một điểm không gian tự do đều không có, chúng ta đây là đang nói chuyện yêu đương sao? Không, cậu đây là giam cầm thân thể tôi, cầm cố tư tưởng tôi, cậu chỉ muốn sở hữu thỏa mãn biến thái của chính mình thôi! Tôi thật sự chịu đủ lắm rồi!”
Từ Trăn tựa hồ bị hắn làm sợ rồi, cậu chớp chớp đôi mắt thanh minh, cặp con ngươi đen nhuộm đầy ánh sáng chậm rãi mịt mờ đầy hơi nước, giọt nước mắt ngưng tụ lại, nhưng không chịu rơi xuống.
Coi như Từ Trăn hiện tại là một nam nhân thành thục, thế nhưng ở trước mặt Lục Lê, vĩnh viễn chỉ là đứa trẻ ấu trĩ.
Lục Lê đau đầu nhìn cậu một chút, đến tột cùng không biết Từ Trăn là thật sự hay là giả bộ.
Lục Lê xoay người liền muốn rời khỏi đây.
Từ Trăn đột nhiên đem hắn đè ngã ở trên ghế salông, mùi rượu trên môi nồng nặc hôn lên bờ môi Lục Lê, trằn trọc hút mạnh không kỹ xảo gì, phát tiết một thân thất lạc.
Lục Lê đưa tay đẩy cậu, nhưng bất ngờ đụng tới một vật cứng.
Từ Trăn đem súng vướng bận từ trong người móc ra, tùy ý ném tới trên bàn thủy tinh.
Lục Lê nhìn theo phương hướng cây súng, đó là một cây súng màu đen, rất tinh xảo, lại khéo léo, có ống súng đặc hữu lộng lẫy.
Lục Lê còn muốn nhìn, lại bị Từ Trăn xoay mặt lại hôn môi.
Bị ép chịu đựng hôn môi thô bạo, Lục Lê khí tức bất ổn nói: “Cậu thực sự là… Điên rồi…”
Lục Lê dùng sức đẩy ra Từ Trăn đang ép ở trên người hắn, giãy dụa một hồi, nhưng hoàn toàn không có cách nào tránh được.
Hắn nhắm mắt lại, hướng về Từ Trăn hô: “Từ Trăn, chớ ép tôi hận cậu.”
Lục Lê lại thử đẩy Từ Trăn ra, nhưng đẩy không được, hắn mở mắt ra, phát hiện mình phía trên là không khí hư vô.
Chỉ có không khí hư vô, cùng bóng tối vô tận.
Hắn đã không nhận rõ mình rốt cuộc là đang ở nơi hiện thực sâu xa, hay vẫn ở mộng cảnh hư huyễn.
Hắn mạnh mẽ thở hổn hển, mồ hôi lạnh từ thái dương của hắn chảy xuống, tay nắm chặt súng liều mạng run rẩy dữ dội.
Lượng lớn máu tươi từ trên ngực nam nhân tràn ra ngoài, nhuộm đỏ sơ mi trắng như tuyết của hắn.
Lục Lê tàn nhẫn quyết tâm, lần thứ hai ấn xuống cò súng, tiếng súng lại vang lên, chấn động đến mức miệng hắn có chút đau đớn.
Lục Lê ngửi thấy được mùi khói thuốc súng nhàn nhạt.
Từ Trăn quay về phương hướng Lục Lê quỳ xuống, khóe môi của cậu không ngừng tràn ra máu tươi, trong mắt không có khiếp sợ cùng bị phản bội, không có tuyệt vọng giãy dụa khi cái chết gần kề, trái lại bình tĩnh đến đáng sợ.
Lục Lê hoảng sợ nói không ra lời, yết hầu giống như bị bóp lấy, một âm tiết hắn đều không thể phun ra được.
Phùng Đình kinh hoảng kéo lại cánh tay của hắn, nói: “Anh Tô, có đi hay không?”
Lục Lê đã quên có Phùng Đình tồn tại, đây là bệnh nhân nữ đã từng mắc bệnh qua, tựa hồ ba của đứa bé không tồn tại đều gắn lên người Lục Lê, vẫn dính bên cạnh hắn.
Lục Lê chưa kịp gật đầu, liền nghe Từ Trăn nói: “Tô Mộ, không cần đi.”
Từ Trăn gian nan run rẩy môi, viên đạn thật giống như xuyên thấu tì tạng cậu, cậu thống khổ liền cau mày lại.
Từ Trăn không che lại máu đang không ngừng thấm ra ngoài, không chống đỡ nổi nằm ngã trên mặt đất, đưa tay muốn nắm lấy góc quần Lục Lê.
Cậu hướng về Lục Lê cầu xin: “Mộ Mộ, đừng đi. Có được hay không?”
Lục Lê tựa hồ lại nhìn thấy, Từ Trăn lúc đó đang liều mạng muốn đem phong thư hư hao kia cầm lên.
Lục Lê dưới con mắt ước ao của Từ Trăn, chậm rãi lắc lắc đầu. Hắn nói: “Từ Trăn, tôi giết cậu.”
Từ Trăn như nghe được câu chuyện hài hước, nói ra lời kịch đầy cẩu huyết: “Tôi thành quỷ rồi, sẽ không bỏ qua anh đâu.”
Lục Lê biết cậu nói chính là sự thật.
Biến thành quỷ Từ Trăn sẽ đến quấn quít lấy hắn, mãi đến tận tinh thần Lục Lê triệt để vỡ tan.
Lục Lê quay người sang.
Hắn nghe nam nhân phía sau nhẹ giọng nói mớ: “Anh giết tôi, Tô Mộ giết Từ Trăn.”
(Hết chương 77)
Từ Trăn theo dõi hắn nhìn một lát, bỗng nhiên giọng mềm xuống: “Mộ Mộ, gần đây em có chút bận rộn, chờ xong vụ này, sẽ có nhiều thời gian bên cạnh anh hơn.”
Cậu ngồi vào bên người Lục Lê, đem nam nhân ôm vào lòng ngực an ủi, “Ngoan, đừng cáu kỉnh.”
Lục Lê cảm thấy Từ Trăn chỉ an ủi qua loa, đồng thời những câu nói này lại giống như ông xã ban đêm thường thường không về, nói cho bà xã ở nhà nghe. Hắn vẫn đầy bụng tức giận, nghiêm mặt không để ý tới Từ Trăn, đem tay nam nhân đặt trên vai chính mình hất xuống.
Từ Trăn bám dai như đỉa lấy tay một lần nữa đặt lên vai hắn, ôn nhu nói: “Ngoan, qua mấy ngày nữa chúng ta đi ra ngoài lữ hành? Anh nói đi đâu chúng ta liền đi nơi đó.”
Lục Lê vừa bắt đầu vẫn là nghiêm mặt, sau đó không kềm được thanh tĩnh lại, bỗng nhiên uể oải thở dài nói: “Thật hoài niệm cuộc sống trước kia.”
Từ Trăn ánh mắt lóe lên, cười hỏi: “Như bây giờ không tốt sao?”
Lục Lê liếc mắt nhìn cậu, hỏi ngược lại: “Em cảm thấy thế nào?”
Từ Trăn xoa lên đỉnh đầu mềm mại của hắn, ngữ khí rất chắc chắn nói: “Như vậy rất tốt.”
Lục Lê không nói nữa.
Điều này hiển nhiên không hề có một tiếng động phản bác lại Từ Trăn.
Từ Trăn nói: “Mộ Mộ, xin lỗi, em sẽ nhín một chút thời gian đến thăm anh.”
Nói xong, cậu liền làm nũng đem đầu đặt trên vai Lục Lê, Lục Lê nhìn thấy cậu ngoan như vậy, trong lòng không nhịn được liền mềm nhũn ra.
Lục Lê không đẩy cậu ra, mà là nhẹ giọng dặn dò: “Sau này không được thức đêm nữa, đối với thân thể không tốt.”
Từ Trăn nhìn hắn thái độ hòa hoãn lại, ánh mắt sáng lên, liên tục đáp lại lời hắn.
Sau đó, khi biết Từ Trăn ở bên cạnh hắn sắp xếp rất nhiều cơ sở ngầm, Lục Lê đi đến đâu đều không dễ chịu, đến chỗ nào đều cảm giác phía sau có người theo sát chính mình.
Từ Trăn cũng không còn ba ngày hai bữa không trở về, mà là đem công việc xử lý đều mang về nhà, như vậy sẽ có nhiều thời gian ở bên cạnh Lục Lê.
Lục Lê hiện tại trên căn bản chỉ đi đúng hai nơi một là nhà hai là bệnh viện.
Nói thật sự, hắn đối với Từ Trăn khống chế cùng ý muốn sở hữu có chút bất đắc dĩ.
Hắn chẳng qua cảm thấy Từ Trăn hành động đều là dư thừa, bởi vì hắn không thể đi tổn thương Từ Trăn, càng không thể sẽ cùng cậu không chào mà đi.
Thế nhưng cho dù quản chế nghiêm ngặt, Phùng Đình vẫn tìm được Lục Lê.
Lục Lê mở cửa nhìn thấy Phùng Đình hốt hoảng cả lên. Cô gái đeo kính râm rộng lớn, sợ hãi rụt rè bấm lên chuông cửa, khuôn mặt trang điểm tinh xảo nhưng lại có chút uể oải mệt mỏi. Lục Lê chưa kịp mở miệng hỏi thăm, nước mắt của cô liền rơi xuống.
Lục Lê do dự hỏi: “Cô đến tìm tôi, vẫn là vì chuyện lúc trước sao?”
Phùng Đình lắc đầu nói: “Tôi là lấy thân phận bệnh nhân tìm đến anh, không phải vì chuyện Từ Trăn.”
Lục Lê cảm thấy lời nói này không thể tin được.
Ngay lúc Lục Lê còn đang sững sờ, Phùng Đình nhân cơ hội chen vào trong phòng.
Đêm nay trùng hợp Từ Trăn không ở đây, bằng không còn không biết tên biến thái kia sẽ ghen cùng nghi vấn mối quan hệ giữa bọn họ.
Lục Lê sợ ngoài cửa những thuộc hạ gọi hắn “Chị dâu” kia sẽ xuất hiện, liền để Phùng Đình vào phòng.
Phùng Đình đem túi xách đặt xuống, cô ngồi vào ghế sa lông, khóc không thành tiếng đối với Lục Lê nói: “Tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa, không chịu được, bác sĩ Tô… Cầu anh cứu giúp tôi…”
Lục Lê không biết đến cùng cô có ý gì, buổi tối lại chạy đến nhà người ta nổi điên làm chi, chịu khó nhẫn nại hỏi: “Cô nói rõ ràng, đến cùng xảy ra chuyện gì?”
Tiếng nói nam nhân có tác dụng động viên lòng người, Phùng Đình đang khóc to dần dần biến thành khóc thút thít, hơi tỉnh táo lại một chút cô liền nói: “Chứng mất ngủ của tôi càng ngày càng nghiêm trọng, đến buổi tối thậm chí có thể nhìn thấy ảo giác… Bác sĩ Tô, tôi nên làm gì?”
Lục Lê ngồi đối diện Phùng Đình nhìn sang cô, sau đó nói: “Phùng tiểu thư này, tôi biết cô vì tình cảnh bạn trai cô mà sốt ruột. Nhưng là cô phải biết…”
Hắn liếc nhìn Phùng Đình, xác định tâm tình cô sẽ không mất khống chế, mới nói tiếp: “Cô phải biết năm đó chính anh ta đả thương Từ Trăn, Từ Trăn vì thế phải khâu mười mấy mũi, suýt chút nữa mệnh không giữ lại được.”
Phùng Đình tiếng nghẹn ngào nhỏ đi, tay cô có chút run rẩy.
“Cậu ta còn nằm trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, liền bị bạn trai cô chuyển đến phòng bệnh tâm thần, nếu như không phải mạng cậu ta lớn, khả năng đã không sống nổi.”
Phùng Đình viền mắt sưng đỏ nhìn hắn, trong mắt của cô hiện ra nước mắt, môi run nói: “Đúng là thế, nhưng không phải cậu ta hiện tại vẫn sống sót đấy sao?”
Lục Lê lạnh nhạt nói: “Cậu ta liều mạng sống sót, chính là đi trả thù người đã từng hại qua cậu ấy.”
Phùng Đình gấp gáp thở hổn hển mấy hơi, cô nhắm mắt lại, nói: “Tôi biết rồi.”
Nói xong, nước mắt cô theo cằm nhọn chảy xuống: “Nhưng mà con của chúng tôi, tôi không thể để cho con tôi không có ba…”
Lục Lê cau mày nói: “Phùng tiểu thư, cô đã từng ở bệnh viện làm kiểm tra, cô căn bản không có…”
Lục Lê lời còn chưa nói hết, liền nghe bên ngoài cửa “Rầm” một tiếng nổ vang, hắn sợ đến cả người run lên một cái.
Từ Trăn sắc mặt âm trầm như sơn vũ dục lai*, tầm mắt cậu ở trên người Lục Lê cùng Phùng Đình nhìn qua lại mấy lần, nhìn Lục Lê chăm chú đến tê cả da đầu.
*Sơn vũ dục lai: gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Lục Lê vốn tưởng rằng Từ Trăn sẽ nổi giận, nhưng cậu lại không có.
Không chỉ là không có, vẻ mặt cậu biến đổi thành vui mừng, trên mặt mang theo ý cười dối trá. Cậu đi tới phía trước hai người, sau đó ngồi vào bên người Lục Lê, một cách tự nhiên đưa tay đem hắn ôm tiến vào trong lòng ngực.
Ở trước mặt người ngoài làm cử động thân mật như thế, làm Lục Lê cảm giác không dễ chịu một chút nào.
Chỉ là hắn mới vừa nhúc nhích một chút, tay Từ Trăn như vòng sắt nắm chặt khiến hắn không thể cử động.
Lục Lê không thể làm gì khác hơn là cau mày nện cậu, muốn cậu buông hắn ra.
Từ Trăn lúc này mới cười đem sức mạnh thả lỏng một chút, chỉ là nụ cười kia có chút mất mát.
Từ Trăn nhìn về phía Phùng Đình, quái gở nói: “Phùng tiểu thư, nửa đêm cô tới nhà người khác, đây là có ý gì?”
Phùng Đình cúi đầu, cô rất e ngại Từ Trăn, cầm lấy túi xách vội vàng muốn rời khỏi đây.
Từ Trăn vỗ tay bốp bốp, từ ngoài cửa hai người mặc đồ đen đột nhiên đẩy cửa vào, hai người đứng trái phải trói lại cánh tay Phùng Đình.
Phùng Đình thét lên liền bị bịt miệng lại.
Lục Lê nhìn chuỗi biến cố này, hắn kinh sợ đến mức trợn to hai mắt, đối với Từ Trăn nói: “Cậu điên rồi? Cô ấy chỉ đến xem bệnh, mau buông cô ấy ra!”
Từ Trăn ánh mắt rất âm trầm, hận không thể đem Lục Lê ăn sạch vào bụng.
Lục Lê biết nếu như mình không trấn định lại, khẳng định không thể động viên được Từ Trăn, hoặc sẽ càng làm trầm trọng thêm cơn tức giận từ cậu, không thể làm gì khác hơn là nuốt giận vào trong nói: “Từ Trăn, đừng nghịch.”
Từ trăn lạnh lùng cánh tay hoàn ngực, không ra lệnh cũng không tha Phùng Đình rời đi.
Lục Lê không thể làm gì khác hơn là vuốt lông cho tên biến thái, hắn nói: “Nhanh cho cô ấy về đi thôi, càng về đêm tiểu thư như cô ấy đi một mình cũng không an toàn. Có đúng không?”
Từ Trăn không nói lời nào.
Lục Lê biết tên biến thái này kỳ thực rất kiêu căng, mỗi lần tức giận hắn nói dăm ba câu liền có thể đem Từ Trăn vuốt giận xuống, hắn mặt xệ xuống liền nói: “Tôi đảm bảo sau này sẽ ít gặp mặt cô ta, có được không?”
Từ Trăn sắc mặt hòa hoãn đi, cậu cắn môi dưới nhìn Lục Lê, một bộ dáng cực kỳ yếu đuối, như một cô vợ nhỏ bị vứt bỏ đi.
Cậu đối với Lục Lê nói: “Đây là lần cuối cùng.”
Từ Trăn hướng về hai người trái phải phất tay, hững hờ nói rằng: “Đem Phùng tiểu thư đưa về nhà, phải bảo đảm cô ấy được an toàn.”
Cuối cùng Phùng Đình hầu như bị kéo ra ngoài, trước khi đi cô quay người lại nước mắt sợ hãi nhìn về phía Lục Lê.
Lục Lê còn chưa kịp suy tư Phùng Đình người này có ý đồ gì, liền bị một sức mạnh mạnh mẽ kéo tới. Từ Trăn sắc mặt rất xấu, cậu tóm lấy Lục Lê sức mạnh ghì lên rất lớn.
Đột nhiên bị nắm đau khiến Lục Lê nhíu mày lại, không nhịn được vỗ lên lòng bàn tay Từ Trăn, quát lớn nói: “Cậu nhẹ chút!”
Từ Trăn lúc này như vừa tỉnh giấc chiêm bao thả tay Lục Lê, cậu thương tiếc lông mày đều nhăn lại, đưa tay xoa da thịt bị chính mình làm cho máu ứ đọng.
Từ Trăn nói: “Xin lỗi, Mộ Mộ…”
Lục Lê tránh thoát khỏi bàn tay cậu, nói rằng: “Cậu càng ngày càng không bình thường, Từ Trăn.”
Từ Trăn lắc đầu, vội vàng giải thích: “Mộ Mộ, em không có. Em chỉ là, chỉ là rất lưu tâm đến anh.”
Lục Lê lúc này mới phát hiện trên người Từ Trăn còn bận âu phục dành cho tiệc rượu, trên người nồng nặc mùi rượu, vừa nhìn chính là vẻ phong trần mệt mỏi. Cúc áo cậu tùy ý mở rộng vài hột. Cà vạt nghiêng lệch sang một bên. Điều này làm cho Lục Lê luôn luôn ưa thích sạch sẽ có chút không chịu được.
Cũng làm cho Lục Lê càng thêm phẫn nộ.
Từ trước Từ Trăn biết hắn rất thích sạch sẽ, cẩn thận để cho mình không bởi vì chơi đùa mà trở nên một thân bụi bẩn. Thậm chí khi Lục Lê đụng vào quần áo nhiễm vết bẩn của cậu, đều sẽ tự ti mặc cảm cúi đầu, tránh né tầm mắt của hắn.
Khi đó Từ Trăn lưu ý Lục Lê, là dùng toàn bộ sinh mệnh để lưu ý.
Còn Từ Trăn hiện tại thì sao? Ích kỷ, ngông cuồng, hoàn toàn không hiểu tôn trọng hắn.
Vừa bắt đầu Lục Lê còn có thể nhân nhượng cậu, động viên cậu, nhưng khi cùng Từ Trăn ở lâu, lại làm cho Lục Lê cảm giác tâm mình thật mệt mỏi.
Lục Lê đánh gãy lời cậu muốn nói, lạnh nhạt nói: “Không có chuyện gì thì cậu đi đi.”
Từ Trăn lộ ra biểu hiện thất kinh hiếm thấy, cậu kéo tay Lục Lê, nói rằng: “Không, em không đi. Em muốn cùng ở với anh.”
Lục Lê buồn bực muốn rút tay ra, Từ Trăn lại như khối da trâu muốn cắt cũng không cắt đuôi được.
Lục Lê chỉ có thể ghét bỏ hướng về cậu quát: “Cậu rất phiền, có biết hay không? Đi cùng với cậu một điểm không gian tự do đều không có, chúng ta đây là đang nói chuyện yêu đương sao? Không, cậu đây là giam cầm thân thể tôi, cầm cố tư tưởng tôi, cậu chỉ muốn sở hữu thỏa mãn biến thái của chính mình thôi! Tôi thật sự chịu đủ lắm rồi!”
Từ Trăn tựa hồ bị hắn làm sợ rồi, cậu chớp chớp đôi mắt thanh minh, cặp con ngươi đen nhuộm đầy ánh sáng chậm rãi mịt mờ đầy hơi nước, giọt nước mắt ngưng tụ lại, nhưng không chịu rơi xuống.
Coi như Từ Trăn hiện tại là một nam nhân thành thục, thế nhưng ở trước mặt Lục Lê, vĩnh viễn chỉ là đứa trẻ ấu trĩ.
Lục Lê đau đầu nhìn cậu một chút, đến tột cùng không biết Từ Trăn là thật sự hay là giả bộ.
Lục Lê xoay người liền muốn rời khỏi đây.
Từ Trăn đột nhiên đem hắn đè ngã ở trên ghế salông, mùi rượu trên môi nồng nặc hôn lên bờ môi Lục Lê, trằn trọc hút mạnh không kỹ xảo gì, phát tiết một thân thất lạc.
Lục Lê đưa tay đẩy cậu, nhưng bất ngờ đụng tới một vật cứng.
Từ Trăn đem súng vướng bận từ trong người móc ra, tùy ý ném tới trên bàn thủy tinh.
Lục Lê nhìn theo phương hướng cây súng, đó là một cây súng màu đen, rất tinh xảo, lại khéo léo, có ống súng đặc hữu lộng lẫy.
Lục Lê còn muốn nhìn, lại bị Từ Trăn xoay mặt lại hôn môi.
Bị ép chịu đựng hôn môi thô bạo, Lục Lê khí tức bất ổn nói: “Cậu thực sự là… Điên rồi…”
Lục Lê dùng sức đẩy ra Từ Trăn đang ép ở trên người hắn, giãy dụa một hồi, nhưng hoàn toàn không có cách nào tránh được.
Hắn nhắm mắt lại, hướng về Từ Trăn hô: “Từ Trăn, chớ ép tôi hận cậu.”
Lục Lê lại thử đẩy Từ Trăn ra, nhưng đẩy không được, hắn mở mắt ra, phát hiện mình phía trên là không khí hư vô.
Chỉ có không khí hư vô, cùng bóng tối vô tận.
Hắn đã không nhận rõ mình rốt cuộc là đang ở nơi hiện thực sâu xa, hay vẫn ở mộng cảnh hư huyễn.
Hắn mạnh mẽ thở hổn hển, mồ hôi lạnh từ thái dương của hắn chảy xuống, tay nắm chặt súng liều mạng run rẩy dữ dội.
Lượng lớn máu tươi từ trên ngực nam nhân tràn ra ngoài, nhuộm đỏ sơ mi trắng như tuyết của hắn.
Lục Lê tàn nhẫn quyết tâm, lần thứ hai ấn xuống cò súng, tiếng súng lại vang lên, chấn động đến mức miệng hắn có chút đau đớn.
Lục Lê ngửi thấy được mùi khói thuốc súng nhàn nhạt.
Từ Trăn quay về phương hướng Lục Lê quỳ xuống, khóe môi của cậu không ngừng tràn ra máu tươi, trong mắt không có khiếp sợ cùng bị phản bội, không có tuyệt vọng giãy dụa khi cái chết gần kề, trái lại bình tĩnh đến đáng sợ.
Lục Lê hoảng sợ nói không ra lời, yết hầu giống như bị bóp lấy, một âm tiết hắn đều không thể phun ra được.
Phùng Đình kinh hoảng kéo lại cánh tay của hắn, nói: “Anh Tô, có đi hay không?”
Lục Lê đã quên có Phùng Đình tồn tại, đây là bệnh nhân nữ đã từng mắc bệnh qua, tựa hồ ba của đứa bé không tồn tại đều gắn lên người Lục Lê, vẫn dính bên cạnh hắn.
Lục Lê chưa kịp gật đầu, liền nghe Từ Trăn nói: “Tô Mộ, không cần đi.”
Từ Trăn gian nan run rẩy môi, viên đạn thật giống như xuyên thấu tì tạng cậu, cậu thống khổ liền cau mày lại.
Từ Trăn không che lại máu đang không ngừng thấm ra ngoài, không chống đỡ nổi nằm ngã trên mặt đất, đưa tay muốn nắm lấy góc quần Lục Lê.
Cậu hướng về Lục Lê cầu xin: “Mộ Mộ, đừng đi. Có được hay không?”
Lục Lê tựa hồ lại nhìn thấy, Từ Trăn lúc đó đang liều mạng muốn đem phong thư hư hao kia cầm lên.
Lục Lê dưới con mắt ước ao của Từ Trăn, chậm rãi lắc lắc đầu. Hắn nói: “Từ Trăn, tôi giết cậu.”
Từ Trăn như nghe được câu chuyện hài hước, nói ra lời kịch đầy cẩu huyết: “Tôi thành quỷ rồi, sẽ không bỏ qua anh đâu.”
Lục Lê biết cậu nói chính là sự thật.
Biến thành quỷ Từ Trăn sẽ đến quấn quít lấy hắn, mãi đến tận tinh thần Lục Lê triệt để vỡ tan.
Lục Lê quay người sang.
Hắn nghe nam nhân phía sau nhẹ giọng nói mớ: “Anh giết tôi, Tô Mộ giết Từ Trăn.”
(Hết chương 77)
Danh sách chương