Đoạn phim quảng cáo Kim Dịch và Tịch Đăng quay được phát sóng.

Sau khi phát sóng, lập tức toàn bộ trên mạng đều sôi trào.

Không người nào nghĩ đến ma cà rồng có thể quay quảng cáo, lại còn quay được một quảng cáo duy mĩ duy huyễn như vậy, có thể so sánh với đại bài, hơn nữa giá trị nhan sắc của hai nhân vật chính trong quảng cáo này cao chưa từng có, làm cho nó sau khi được phát sóng trên mạng tỉ lệ lượt click xem nhanh chóng đột phá trăm triệu.

Tất cả mọi người đều thảo luận về hai ma cà rồng trong quảng cáo, đương nhiên số lượng thảo luận về Kim Dịch cao hơn. Nói cách khác, Kim Dịch một lần liền nổi tiếng.

Nhưng đồng thời, Kim Dịch một đêm thành danh mang đến còn có ngành sản xuất buôn bán ma cà rồng càng thêm sôi động. Càng ngày càng nhiều người muốn có một con ma cà rồng dung nhan hoàn mỹ. Bọn họ bắt đầu cảm thấy ma cà rồng chỉ dừng lại ở thời kỳ ấu niên không còn dễ nhìn nữa, bắt đầu thích loại ở thời kỳ thành niên giống như Kim Dịch.

Bởi vậy, bắt đầu phát sinh chuyện ma cà rồng bởi vì dùng thuốc kích thích bắt ép dừng lại ở thời kỳ ấu niên bị bỏ nuôi.

Nhưng mà này hết thảy những chuyện này đều không có quan hệ gì với Tịch Đăng.

Tống Lâm cúi đầu xắt rau, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, dưới làn da tinh tế hơi hơi lộ ra mạch máu màu xanh.

Trong đầu hắn không ngừng hiện lên hình ảnh mấy ngày trước đây hắn thấy trong camera, cùng với chuyện Louis nói với hắn.

Động tác xắt rau của Tống Lâm đột nhiên dừng lại, quả cà chua tròn vo lập tức từ trên thớt gỗ lăn xuống. Nó rơi xuống trên sàn nhà phòng bếp, tiếp tục lăn đi ra phía ngoài, cho đến khi có một cái tay đem nó nhặt lên.

“Ôi?”

Tống Lâm nghe được thanh âm quay đầu lại, phát hiện là Tịch Đăng. Tịch Đăng cầm quả cà chua, tựa hồ đang nghiên cứu nó. Tống Lâm bỏ dao xuống, đi qua lấy quả cà chua lại, cười nói: “Sao thức dậy rồi?”

Tịch Đăng đối diện ánh mắt Tống Lâm, luôn cảm thấy nhiều ngày nay Tống Lâm có ý tránh né cậu. Tịch Đăng do dự một chút, bắt lấy góc áo Tống Lâm, “Em đói bụng.”

Tống Lâm cúi đầu nhìn xuống, ngón tay giật giật cuối cùng vẫn dắt lấy tay Tịch Đăng, biểu tình ôn hòa, “Đói bụng?” Hắn nắm tay Tịch Đăng đi đến trước mặt tủ lạnh.

Bên trong tủ lạnh hầu như tất cả đều là túi máu, Tống Lâm thuận tay từ bên trong lấy ra một túi, xé mở rồi đưa cho Tịch Đăng.

Sau khi Tịch Đăng nhận lấy, Tống Lâm liền nói: “Em đi đến trên sô pha ngồi đi, tôi phải nấu đồ ăn, khói dầu có thể sẽ xông đến em.”

Hắn nói xong, lại phát hiện Tịch Đăng không nhúc nhích. Tống Lâm vừa nhấc mắt, liền đối diện với ánh mắt ủy khuất của Tịch Đăng. Cặp mắt kia ướt át, phảng phất tùy thời đều có thể khóc.

“Làm sao vậy? Ai khi dễ em?” Tống Lâm có điểm dở khóc dở cười sờ sờ mặt Tịch Đăng, “Túi hẹp hòi muốn biến thành túi khóc nhỏ sao?”

Vừa mới nói xong, Tống Lâm liền phát hiện mình bị ôm lấy. Trong lòng ngực thân thể nho nhỏ kia, cũng lạnh như băng.

“Tống Lâm không muốn em sao?”

Thanh âm của Tịch Đăng rầu rĩ buồn buồn, lại như là mang theo tiếng khóc nức nở.

Nhóc ma cà rồng mình nuôi này thật sự không ngu ngốc. Tống Lâm bắt đầu chậm rãi phát hiện. Đối phương thậm chí có thể nhạy bén phát hiện thái độ biến hóa của mình. Rất nhiều ma cà rồng đều sẽ không thông minh như vậy.

“Vì sao nghĩ như vậy?”

Tịch Đăng càng thêm ôm sát thắt lưng Tống Lâm, hàng mi dài rũ xuống, tựa hồ muốn giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt.

“Tịch Đăng?”

“Có phải em chọc Tống Lâm giận giận không?” Tịch Đăng nói, “Tống Lâm cũng không ôm em.”

Tống Lâm phảng phất như bừng tỉnh đại ngộ mà vỗ lên cái trán, sau đó cười nói: “Nguyên lai là cái này à, Tịch Đăng nhà ta thích làm nũng quá đi. Tôi bây giờ ôm em, không nấu cơm nữa?”

Tịch Đăng buông ra thắt lưng Tống Lâm, ôm lấy đầu, “Không cần, em ở bên ngoài chờ Tống Lâm.”

Tống Lâm vò rối đầu tóc Tịch Đăng, “Không nên suy nghĩ bậy bạ, ngoan.”

Tịch Đăng gật gật đầu, cậu xoay người rời đi, thời điểm đi đến cửa phòng bếp, quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Tống Lâm vừa lúc cũng nhìn cậu, thấy cậu quay đầu ôn nhu cười một cái. Tịch Đăng không quên được cảm xúc quá mức phức tạp chợt xẹt qua nơi đáy mắt của Tống Lâm lúc nãy.

Phát sinh chuyện gì sao? Tịch Đăng đương nhiên cũng thấy được quảng cáo kia, là Tống Lâm cho cậu xem.

“Tịch Đăng nhà ta rất ăn ảnh đúng không nào?”

Tống Lâm ôm Tịch Đăng, cười nói.

Tịch Đăng nhìn chằm chằm màn hình nhìn một hồi, bình tĩnh xem xét, cậu ở bên trong cũng không thấy rõ, chân chính thấy được là Kim Dịch. Vô luận là trang phục hiện đại, hay là trang phục cổ đại, Kim Dịch nhất cử nhất động cư nhiên có thể đem tầm mắt mọi người hấp dẫn ở trên người hắn, Tịch Đăng tham diễn ở bên trong chỉ là đảm đương tác dụng làm nền cho hắn.

Tịch Đăng quay đầu lại ôm cổ Tống Lâm, Tống Lâm vỗ vỗ Tịch Đăng lưng, “Mệt rồi?”

Tịch Đăng lắc đầu, đầu để ở trên vai Tống Lâm. Động tác làm nũng này lập tức khiến Tống Lâm bật cười, “Thật là thích làm nũng nha.” Hắn tay sờ đến cái ót Tịch Đăng, “Làm sao vậy? Vì sao đột nhiên ôm lấy tôi? Chẳng có ai dính người như em cả.”

Tịch Đăng nghe xong lời này, dứt khoát giống như bạch tuộc ôm lấy Tống Lâm. Tống Lâm bật cười, hắn liền mặc Tịch Đăng ôm, tầm mắt một lần nữa nhìn vào quảng cáo được TV bắt đầu chiếu lại một lần nữa.

Tốc độ quảng cáo này trở nên hot và lan rộng vượt quá sự tưởng tượng của mọi người, nghe nói đã có công ty giải trí muốn ký hợp đồng với Kim Dịch.

Kim — Tử — Dịch.

Động tác Tống Lâm vuốt ve cái ót Tịch Đăng dừng một chút, ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm, không phải hắn không phát hiện Tịch Đăng mấy ngày nay trở nên dính người ngoài ý muốn, thời gian ngủ cũng không dài, chỉ cần hắn ở nhà, hắn đi đến đâu, Tịch Đăng liền theo tới đó, giống một chú chó con bám dính theo đuôi.

“Tịch Đăng, em……” Và Kim Dịch quan hệ có tốt không? Hay là đã thích hắn?

Tống Lâm còn chưa hỏi ra khỏi miệng, công cụ truyền tin của hắn liền vang lên. Tống Lâm nhìn gọi người tới, dừng lại việc muốn hỏi, bắt máy.

Khuôn mặt biểu muội Tôn Mẫn lập tức xuất hiện ở trên màn hình, cùng khuôn mặt ngập tràn sức sống ngày xưa bất đồng, Tôn Mẫn lúc này biểu tình hoảng sợ, trên mặt còn có máu.

“Mẫn Mẫn, phát sinh chuyện gì?”

Tống Lâm chú ý tới địa phương Tôn Mẫn đang đứng lúc này là bệnh viện.

Tịch Đăng cũng từ cổ Tống Lâm ngẩng đầu, nhìn thấy tình huống trên màn hình, vẻ mặt của cậu hơi đổi.

“Biểu ca, hu hu hu, biểu ca.” Tôn Mẫn bị Tống Lâm vừa hỏi, lập tức liền khóc lên.

Tống Lâm nhíu mày, gương mặt tuấn tú so với ngày xưa nghiêm túc hơn rất nhiều, “Đừng khóc, trước tiên nói phát sinh chuyện gì?”

Từ trong khi Tôn Mẫn khóc sướt mướt kể rõ, Tống Lâm rốt cuộc biết đã xảy ra chuyện gì.

Tôn Mẫn cùng cô cô, dượng ăn xong cơm tối, liền cùng nhau đi tản bộ bên hồ. Tiểu khu nhà bọn họ mới xây, hộ gia đình cũng không nhiều, vị trí cũng tương đối vắng vẻ, không nghĩ tới mới 9 giờ tối, lại bị tấn công.

“Hu hu hu, biểu ca, tấn công baba mama không phải người, là ma cà rồng, thật đáng sợ ma cà rồng, nó hút máu baba mama.”

Từ Tôn Mẫn kể rõ, tấn công bọn họ chính là một con ma cà rồng thời kỳ ấu niên, bộ dáng dữ tợn, đôi mắt đỏ bừng, hành động nhanh chóng. Toàn bộ thời gian tập kích chưa đến năm phút đồng hồ, con ma cà rồng kia là bị dượng dùng đạn bạc bắn trúng ngực mới khẩn cấp rời đi.

***

“Tin tức khẩn cấp hiện nay, vài phút trước thành phố của chúng ta phát sinh nhiều sự kiện ma cà rồng đả thương người, theo lý giải, ma cà rồng đả thương người là ma cà rồng biến dị, bọn chúng hành động nhanh chóng, không sợ gậy kích điện, có chỉ số IQ, tựa hồ hoạt động theo đoàn thể……”

Khi Tống Lâm chạy tới bệnh viện, màn hình bên ngoài bệnh viện đang phát sóng những tin tức đầu tiên. Người đi đường đi ngang qua nhìn thấy lập tức lộ ra biểu tình kinh hách.

“Trời ạ, ma cà rồng đả thương người.”

“Ma cà rồng biến dị? Quá đáng sợ rồi.”

“Vốn đã cảm thấy nuôi dưỡng loại sủng vật như ma cà rồng này không đáng tin cậy, quá nguy hiểm, bọn chúng chính là sinh vật tồn tại dựa vào máu người.”

“……”

Lúc Tống Lâm nhìn thấy Tôn Mẫn, cô gái còn chưa thành niên đang núp ở góc tường.

“Mẫn Mẫn.”

Tôn Mẫn nghe được thanh âm, vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy Tống Lâm, qua quýt đem nước mắt trên mặt lau, vội vã chạy tới, “Biểu ca, em sợ quá.”

Tống Lâm ôm lấy Tôn Mẫn, xoa xoa nước mắt trên mặt cô, “Đừng sợ, anh tới rồi, cô cô dượng đâu?”

Tôn Mẫn khóc khụt khịt một chút, chỉ chỉ phòng cấp cứu phía sau, “Baba mama còn ở bên trong, huhuhu, biểu ca, ba mẹ em có xảy ra chuyện gì hay không?”

“Sẽ không.” Tống Lâm trầm giọng nói, hắn an ủi Tôn Mẫn, cũng đang an ủi chính mình.

***

Một thân ảnh cao lớn đứng ở trước cửa sổ sát đất, ánh trăng sáng tỏ chiếu vào trên người hắn.

“Trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu.”

Một độ cong quỷ dị ở trên nét mặt tinh xảo lộ ra.

*********

Tác giả có lời muốn nói:

Rất nhiều bảo bảo hỏi có ngược hay không?……

Các bạn thật sự……

Tôi viết ngọt văn có được không?! (Vì sao có điểm chột dạ vậy nè……)

Mặc kệ thế nào đi nữa, chào buổi sáng cả nhà, thế giới thứ nhất sắp kết thúc rồi. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện