Mạnh Phi Nguyên có một số bất động sản đứng tên mình. Một trong số đó nằm trên đỉnh một ngọn đồi ở ngoại ô thành phố N, ở đó gần như có thể nhìn xuống toàn bộ thành phố N. Mạnh Phi Nguyên rất hiếm khi đưa những tiểu tình nhân đến, cũng hiếm tổ chức tiệc ở đây, đơn giản là vì biệt thự này nằm ở vị trí khá hẻo lánh và cách trung tâm thành phố khá xa, nhưng hắn lại thường xuyên đến ở nơi này, thậm chí còn từ chối nhiều cuộc hẹn.

“Xì, ai nói anh bị thương ở nhà dưỡng thương thế.” Mạnh Phi Nguyên mặc một chiếc áo ngủ màu xanh ngồi trong một góc tối dưới hành lang. Dáng ngồi của hắn ta rất không đoan chính, chân vắt lên, áo ngủ cũng không thắt chặt, lộ ra một mảnh lớn ngực chẳng mấy khi phơi nắng.

Mạnh Phi Nguyên nhìn dòng nước lấp lánh cách đó không xa, cười mắng người trong điện thoại, “Tiểu tiện nhân nhà em, đợi ông đây rảnh sẽ tưới thêm “đất” cho hoa cúc nhỏ của em… Gần đây anh đang bận gì hả? Bận gì sao? Ha ha, đang bận rộn chăm sóc bảo bối của anh.”

Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Phi Nguyên đặt đôi chân trần xuống, bàn chân mới vừa chạm đất, hắn liền hít một hơi thật sâu và nhanh chóng rút chân lại, “Tụi bây chết hết rồi hả? Nóng như vậy làm sao mà đi?”

Hắn ta mắng chửi người khác mà không nhìn vào đôi dép của mình ở ngay trước mặt. Chẳng mấy chốc liền có người chạy đến, trên tay cầm một tấm thảm. Người đó nhanh chóng và cẩn thận đặt tấm thảm dưới chân của Mạnh Phi Nguyên, lại bị đá một phát suýt té ngã.

“Cái gì thế? Một chút ánh mắt cũng không có. Cút xuống.” Mạnh Phi Nguyên mắng xong mới dẫm chân lên tấm thảm vừa được lấy ra khỏi tủ đông.

Lúc này có ai đó đi tới và ghé vào tai Mạnh Phi Nguyên thì thầm vài câu. Mạnh Phi Nguyên nghe xong, một nụ cười bỗng hiện trên khuôn mặt của hắn ta, đôi mắt luôn dịch chuyển lúc trước lúc này tĩnh lặng như mặt nước, “Đánh thức bảo bối của ta đi.”

Người đàn ông nghe vậy liền lập tức lui xuống. Sau đó, hắn xách một cái thùng sắt tới, bên trong thùng sắt có một vài con cá. Hắn giơ con dao đâm vài cái lên những con cá đó khiến chúng chảy máu rồi thả vào trong hồ bơi.

Máu lập tức nhiễm hồng một mảng nước nhỏ, những con cá vặn vẹo và giãy giụa cơ thể trong hồ bơi, nhưng chúng không giãy giụa bao lâu thân hình bỗng bị bắt lấy.

Mạnh Phi Nguyên ngồi thẳng người và thấy một bóng người đột nhiên từ mặt nước xuất hiện. Nó dường như không bị ảnh hưởng gì, mái tóc đen dài của nó uốn lượn trên cơ thể, tựa như một nét bút màu đen vẽ nên một bức tranh hoa lệ tinh xảo trên làn da trắng như tuyết. Phần thân trên lộ ra khỏi mặt nước ướt đẫm, những giọt nước như trân châu từ từ chảy xuống. Hai tay nó mỗi tay bắt một con cá, những móng tay dài của nó đang ở tư thế vồ mồi đâm sâu vào cơ thể của những con cá đó, máu của chúng cũng đồng thời chảy xuống cánh tay trắng nõn của nó.

Hô hấp của Mạnh Phi Nguyên tựa như dừng lại. Nó quay đầu nhìn hắn ta bằng cặp đồng tử thẳng đứng không chút độ ấm. Đối phương đặt con cá lên đôi môi đỏ hồng và từ từ cắn xuống. Dòng máu đỏ tươi chảy ra từ khóe môi khép kín, trượt xuống cổ họng. Cơ thể của Mạnh Phi Nguyên bị ánh mắt của đối phương làm cho nóng bừng lên.

Hiện tại hắn ta cảm thấy chính mình như một con mồi cùng đường, tựa như con cá trên miệng của đối phương không thể nhúc nhích được. Nhưng cảm giác này lại càng khiến hắn ta vô cùng phấn khích.

Đối phương nhanh chóng ăn xong, rồi chậm rãi bơi đến gần Mạnh Phi Nguyên ở mép hồ. Nhưng nó không đến gần, chỉ trôi nổi cách đó không xa. Lúc này, Mạnh Phi Nguyên chẳng thèm để ý sàn nhà nóng bức mà nhanh chóng bước tới. Vệ sĩ của hắn ta muốn nhắc nhở, nhưng vẫn dừng bước chỉ cảnh giác nhìn “người” dưới nước.

Mạnh Phi Nguyên ngồi xổm xuống bên hồ bơi và đưa tay lên khuôn mặt dính máu của đối phương. Hắn muốn chạm vào nó một cách thân mật, hắn muốn vuốt ve con ngươi thẳng đứng xinh đẹp, muốn sờ vào đôi môi đỏ mọng của đối phương.

Mạnh Phi Nguyên nhìn đối phương càng ngày càng lại gần, bàn tay của hắn ta cũng cách khuôn mặt của đối phương càng ngày càng gần hơn. Đến khi hắn sắp chạm vào nó, Mạnh Phi Nguyên đột nhiên rụt tay lại, rồi cười lớn. Hắn ta cười như một kẻ điên hồi lâu. Khi bình tĩnh lại, Mạnh Phi Nguyên thấy đối phương vẫn đứng yên tại chỗ. Thậm chí khi đối phương nhìn thấy hắn nhìn qua, nó còn cong môi dưới và vươn tay ra.

“Medusa của ta.” Mạnh Phi Nguyên lẩm bẩm tự nói, rồi đưa tay ra, khoảnh khắc hắn ta chạm vào bàn tay lạnh lẽo của đối phương, hắn liền bị kéo xuống nước.

“Bùm” một tiếng, bọt nước bắn tung tóe trên mặt nước.

Mạnh Phi Nguyên chìm vào trong nước, nhưng đôi mắt cũng không thèm chớp mà nhìn chăm chú vào “người” đang ôm chính mình, nói đúng hơn, “người” đang ôm chính mình là nửa người nửa rắn.

Cái đuôi của đối phương nhẹ nhàng quấn quanh giữa hai chân của hắn, rồi chậm rãi bò lên trên, càng quấn càng chặt. Mãi đến khi bị đè ở đáy hồ nước, cảm giác được gạch men dán vào lưng, Mạnh Phi Nguyên vẫn có tâm tình mỉm cười, hắn ta đưa tay sờ lên gương mặt yêu dị đối phương.

Đối phương không tránh khỏi động tác của Mạnh Phi Nguyên, nhưng cái đuôi quấn càng chặt. Khi Mạnh Phi Nguyên cảm thấy hắn gần như nghe thấy được tiếng xương sườn của mình bị gãy, thì đối phương buông lỏng đuôi và sau đó nhanh chóng kéo hắn ta hướng lên trên mặt nước.

Mạnh Phi Nguyên bị kéo ra khỏi nước còn có chút tiếc nuối. Hắn ta đưa tay ôm cổ đối phương, nhẹ nhàng nói, “Lần này thời gian tấn công ta quá ngắn, ta còn chưa chơi đủ đâu.”

“Vậy lần sau cắn đứt cổ ngươi được không?” Đối phương cũng cực kỳ ôn nhu đáp lời.

Mạnh Phi Nguyên cười lớn, thả tay ôm đối phương ra, tự mình bơi ra mép hồ bơi.

Ngay khi hắn vừa lên bờ, liền có người đưa khăn lông khô và áo choàng tắm lại đây cho hắn. Mạnh Phi Nguyên đem cái áo ngủ ướt đẫm trên người cởi ra. Sau khi hắn thay áo choàng tắm sạch sẽ, liền quăng một cái tát vào người vệ sĩ bên cạnh.

“Đồ chó, ai cho mày tấn công bảo bối của ta sớm như vậy?”

Người vệ sĩ lập tức cúi đầu nhận sai, “Tôi đã sai, Mạnh thiếu.”

Mạnh Phi Nguyên cười lạnh, lấy khăn lông lau mặt, “Chặt cánh tay vừa mới động thủ với ngươi thì thế nào? Mryon, ngươi có thích ăn thịt người không?”

Người được hỏi – Tịch Đăng đang trôi nổi trong hồ bơi cách đó không xa, bỗng dưng bị hỏi một câu, cậu lắc lắc cái đuôi, “Ta chưa ăn bao giờ.”

Mạnh Phi Nguyên vui vẻ, xoay đầu, “Muốn thử không?”

“Ta muốn thử ngươi.”

Mạnh Phi Nguyên không tức giận, “Nghịch ngợm, nếu ngươi ăn thịt của ta, ngươi sẽ bị chế biến thành món súp rắn.”

Tịch Đăng vươn chiếc lưỡi hồng ra liếm liếm môi, vô cùng tà khí, “Ngươi bỏ được?”

“Không bỏ được, cho nên ngươi cũng không thể ăn thịt ta.”

Tịch Đăng cười khúc khích, “Ngươi sắp bán ta rồi thì có gì mà luyến tiếc chứ.” Sau khi nói xong, cậu liền bơi ra bên cạnh mép hồ.

Mạnh Phi Nguyên thở dài, “Ta chẳng qua chỉ là muốn khoe với hạ thôi, yên tâm, ngoại trừ ta không ai có thể mua ngươi được. Myron, ngươi không thể lên đây chơi à? Ta sẽ bảo bọn họ tắt hàng rào điện. Ngươi đi lên chơi với ta đi.”

Trả lời hắn chính là, động tác lặn mình xuống nước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện