“Professor, đây là đánh giá nặc danh.” Rốt cuộc Đình Sương cũng không nhịn nổi nữa, quyết định lật đổ chính-quyền-bạo-ngược của Bách Xương Ý: “Anh xê ra, em muốn tự mình điền.”

Bách Xương Ý gật đầu, cực kỳ phóng khoáng đi ra khỏi phòng đọc sách: “Anh không làm ảnh hưởng đến em nữa.”

Lỗ tai của Đình Sương dựng thẳng, xác nhận Bách Xương Ý đi xa rồi, mới dám điền tiếp phiếu khảo sát.

Câu đầu tiên ▬ Bình thường bạn có hay chuẩn bị bài vở trước khi lên lớp không?

[Chưa Bao Giờ]

Câu thứ hai ▬ Bình thường bạn có ôn tập bài vở đã học hay không?

[Thỉnh Thoảng]



Đình Sương lấy tốc độ nhanh nhất để điền xong đống câu hỏi đòi mạng kia, ở phần đánh giá cá nhân về Bách Xương Ý lại khoa trương khen ngợi ‘trên trời có một, dưới đất thì không’, đang muốn gửi đi kết quả đánh giá, bỗng nhiên lương tâm của cậu trỗi dậy.

Thực ra sếp Bách cũng không có mặt ở đây, hay là…

Quay về sửa lại hai đáp án trái lương tâm kia? Tình yêu đúng là đáng quý, thế nhưng hiện tại tình yêu không có mặt ở đây, vẫn nên nghe theo trật tự nội tâm và chính nghĩa thì hơn.

Dù sao sếp Bách cũng là giáo sư trong biên chế, sẽ không bị ảnh hưởng bởi đánh giá của sinh viên.

Dù sao đây cũng là đánh giá nặc danh, môn Robotik có hơn một trăm người đăng ký học, phiếu của cậu sẽ bị lẫn trong hàng trăm phiếu khác, sếp Bách sẽ không biết được cậu sửa đáp án đâu.

Bạn học Đình Sương tiếp tục dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng động tĩnh xung quanh, sau đó nhanh tay lẹ mắt chuyển đến phần đánh giá đầu tiên.

▬ Giáo sư Prof. Bai có đặt ra yêu cầu quá cao với sinh viên không?

Sửa [Không] thành [Có].

▬ Bạn cảm thấy chương trình học có độ khó thế nào?

Sửa [Vừa Phải] thành [Cực Kỳ Khó].

Bạn có xác nhận gửi kết quả đánh giá này không?

[XÁC NHẬN]

Giây phút này, nội tâm của Đình Sương cảm nhận được sự bình yên.

Sở dĩ ‘đánh giá nặc danh’ được gọi là ‘đánh giá nặc danh’, chính là vì giáo sư sẽ không nhìn được kết quả đánh giá của từng người.

Giáo sư sẽ chỉ nhận được kết quả đánh giá dạng biểu đồ do hệ thống thống kê tạo ra.

Ví như trước đây khảo sát độ khó của chương trình học, Bách Xương Ý chỉ nhìn thấy có bao nhiêu người lựa chọn [Cực Kỳ Khó], bao nhiêu người lựa chọn [Tương Đối Khó], bao nhiêu người lựa chọn [Vừa Phải], cứ vậy mà suy ra. Mỗi một câu hỏi lựa chọn kiểu này đều có một sơ đồ kết quả riêng.

Còn phần đánh giá cá nhân kia, tất cả câu trả lời của sinh viên đều được gom chung vào một tấm bảng, toàn bộ cũng để chế độ nặc danh.

Kết quả đánh giá của sinh viên quả thực không gây ra ảnh hưởng gì với Bách Xương Ý, thế nhưng anh vẫn sẽ nghiêm túc xem, hơn nữa anh có một thói quen rất cởi mở, đó chính là không xem kết quả đánh giá một mình. Bách Xương Ý sẽ dành khoảng 15 phút cuối cùng của một tiết học nào đó, công bố kết quả ngay trước mặt toàn thể sinh viên, để cho mọi người cùng nhau xem biểu đồ đánh giá.

Nửa tháng sau vào một buổi sáng thứ tư, chính là cái ngày mà anh cởi mở đó.

Bách Xương Ý giảng bài xong, mở laptop rồi kết nối với màn hình chiếu.

“Đây là khoảng thời gian khiến tôi khẩn trương nhất trong năm, chứ không phải là một trong những khoảng thời gian.” Bách Xương Ý vừa cười vừa nói với toàn thể sinh viên như vậy, nhưng ai nấy đều thấy được rằng, anh ngay cả một chút xíu xiu khẩn trương cũng không có.

Đình Sương – ngồi ở bàn chính giữa hàng đầu tiên – bị tư thái kia mê hoặc đến trợn tròn hai mắt, đến khi lấy lại được tinh thần mới thầm mắng trong lòng: cả ngày chỉ biết tỏa ra mị lực.

Cậu lén lút trừng Bách Xương Ý một cái.

Ánh mắt mang theo ý cười của Bách Xương Ý sượt ngang qua cậu, sau đó mở kết quả đánh giá lên.

Biểu đồ hiện ra.

“Cũng không tệ lắm nhỉ.” Bách Xương Ý hơi nhướn mày, vẻ mặt có chút được cưng mà sợ.

Biểu đồ đầu tiên liên quan đến câu hỏi ▬ Giáo sư Prof. Bai có kết hợp nhuần nhuyễn giữa nội dung giảng dạy và ví dụ thực tiễn không?

Toàn bộ 120 sinh viên tham gia đánh giá đều chọn [Có].

Kéo xuống hai trang kế tiếp, biểu đồ thứ hai và thứ ba đều có số lựa chọn [Có] áp đảo.

Kéo xuống trang tiếp nữa ▬ Giáo sư Prof. Bai có đặt ra yêu cầu quá cao với sinh viên không?

120 sinh viên tham gia đánh giá, cả 120 sinh viên đều chọn [Có].

Số sinh viên lựa chọn [Không] là: 0

Tầm mắt của Bách Xương Ý chậm rãi rơi lên người Đình Sương.

Anh nhớ rằng lúc đó Đình Sương ở ngay trước mặt anh chọn [Không].

Anh nhớ rằng lúc đó Đình Sương nói tình yêu quan trọng hơn.

Đình Sương không dám tin mà nhìn biểu đồ trong máy chiếu, muốn tự sát.

**, cả lớp méo có ai chọn [Không] à?

CMN quả thực là… tấm gương sáng không sợ cường quyền.

‘Cường quyền’ quả thực không thể làm gì được 119/120 cô cậu sinh viên ngồi đây, thế nhưng một vị còn lại, tối nay về nhà chỉ e…

Đình Sương muốn chết luôn cho rảnh, sao chẳng có ai chọn [Không] hết vậy? Chỉ cần một người thôi cũng được mà!

Bách Xương Ý vẫn cực kỳ hòa ái dễ gần: “Chúng ta tiếp tục nào.”

Đình Sương – tự biết tính mạng ngàn cân treo sợi tóc – yên lặng cầu nguyện: câu hỏi tiếp theo, lạy chúa con chỉ cần một người trái lương tâm chọn [Vừa Phải] thôi cũng được…

▬ Bạn cảm thấy chương trình học có độ khó thế nào?

Khi tiêu đề của biểu đồ hiện ra, Đình Sương lập tức nhắm tịt hai mắt, không dám nhìn một phát hết ngay toàn bộ cột kết quả.

Sau khi đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý, cậu mở một con mắt ra, nhìn cột kết quả đầu tiên —— Số sinh viên chọn [Cực Kỳ Khó] là: 78

Thôi xong tôi rồi.

Nhiều người vãi.

120 trừ 78 bằng bao nhiêu ta?

42.

Con lạy chư thần phù hộ độ con, cột kết quả tiếp theo phải thấp hơn con số 42…

Đình Sương nhìn cột kết quả tiếp theo —— Số sinh viên chọn [Tương Đối Khó] là: 42

Cậu sợ bay màu, mở to hai mắt mà nhìn biểu đồ kết quả.

Số sinh viên chọn [Vừa Phải] là: 0

Số sinh viên chọn [Tương Đối Dễ] là: 0

Số sinh viên chọn [Cực Kỳ Dễ] là: 0
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện