Khoan khoan, không đúng.
Có chỗ nào đấy sai sai.
Chúc Ngao phản ứng lại: “Đình Sương con đừng hòng dắt mũi ba.”
Đây là vấn đề lời lãi à? Suýt chút nữa đã bị thằng nhãi này tẩy não.
Đình Sương nói: “Ba, con nào dám dắt mũi ba. Chúng ta đang thương lượng mà… chúng ta cần đạt được nhận thức chung…”
Cậu vừa nói vừa thầm tính toán ở trong lòng, nhận thức chung đầu tiên “một người trèo cao cả nhà được lợi” —— hai phe địch ta đã đạt thành nhất trí.
Thế là Đình Sương tiếp tục tìm kiếm nhận thức chung thứ hai: “Ba ơi, chắc ba cũng hi vọng con được hạnh phúc đúng không ba?”
Chúc Ngao bây giờ chẳng buồn phản ứng lại cậu, cầm chén vùi đầu uống trà.
Đình Sương thay đổi cách giải thích khác không sến sẩm như vừa rồi: “Ba này, ba không muốn con phải sống khổ sở đâu nhỉ?”
“Con nói cái gì vậy?” Chúc Ngao ngẩng phắt mặt lên khỏi chén trà, tức giận nói: “Ba là ba ruột của con đấy, sao ba có thể mong con sống khổ sở được chứ?”
Đình Sương lập tức phụ họa: “Đương nhiên, đương nhiên rồi ạ…”
Phụ họa được hai câu, cậu bỗng đổi đề tài: “Có điều ba ơi, ba nói đi, cuộc sống có tốt hay không là do ai định đoạt? Suy cho cùng con người ta uống nước, ấm lạnh tự biết đúng không ba?”
“Đúng vậy, sống tốt hay không là do con tự định đoạt.” Chúc Ngao châm một điếu thuốc, Đình Sương chưa kịp cao hứng đã nghe ông nói tiếp: “Nhưng không phải là bây giờ, con phải biết tính toán về lâu về dài chứ, hồi trẻ chỉ biết vui vẻ nhất thời, còn về già thì sao? Con hiện giờ làm theo ý của mình, đúng là con sẽ được vui vẻ, ba cũng từng có thời tuổi trẻ, ba thừa biết tuổi trẻ làm chuyện gì cũng vui, nhưng chờ đến khi con 70-80 tuổi thì sao? Người ta con cháu đầy đàn, có người chăm lo tuổi già, còn con? Con đến khi ấy phải làm thế nào?”
Đình Sương đang muốn phản bác, Chúc Ngao trầm ngâm nói: “Đến khi ấy ba cũng chết rồi, mắt không thấy tâm không phiền, còn lại một mình con, ai sẽ chăm lo cho con đây?”
Dứt lời, ông liếc nhìn Bách Xương Ý, rồi lại nhìn Đình Sương, ánh mắt ấy mang theo ý tứ rất rõ ràng: tìm một người già hơn con nhiều như vậy, con hi vọng hắn có thể chăm sóc cho con cả đời ư? Con không phải hầu hạ hắn đã là tốt lắm rồi.
Lời này quá mức nặng nề, dù có nói thẳng hay không nói thẳng, đều quá nặng nề.
“Đình Sương, con đừng nói với ba chờ con già thì sẽ có tiền, có viện dưỡng lão, có bảo hiểm, có xã hội, có chế độ hay có chính phủ gì đó, mấy thứ ấy không thể nào so sánh được với người một nhà.” Chúc Ngao phun ra một hơi khói thuốc, nếp nhăn nơi khóe mắt càng thêm sâu: “Con cho rằng ba còn lo cho con được mấy năm? Đến ba còn không lo nổi cho con, giáo sư Bách ——”
Ông nhìn về phía Bách Xương Ý: “Cậu giới thiệu bác sĩ tâm lý cho tôi là việc đúng đắn, có điều bác sĩ chỉ nói cho tôi biết cái gì là bệnh, cái gì không phải là bệnh. Trong việc chữa bệnh thì bác sĩ là to nhất, nhưng tôi đã sống hơn nửa đời người rồi, phải sống như thế nào thì không cần bác sĩ phải dạy. Giáo sư Bách này, điều kiện của cậu rất tốt, có không biết bao nhiêu người đứng xếp hàng để chờ hầu hạ cậu, thế nhưng con trai của Chúc Ngao tôi thì không thể được. Cậu không muốn làm huynh đệ với tôi thì cũng chẳng sao, sau này chúng ta chỉ nói về công việc, Chúc Ngao tôi hiểu rõ thế nào là ‘công tư phân minh’. Còn mấy việc như ngày hôm nay, về sau không cần phải nhắc lại nữa.”
Dứt lời, ông không cho Bách Xương Ý và Đình Sương có cơ hội mở miệng, thẳng tay ngắt kết nối videocall.
Hồi lâu sau khi ngắt máy, Chúc Ngao vẫn ngồi hút thuốc trên ghế sô pha, không nói một lời nào.
Ông Vận Nghi ngồi xuống bên cạnh ông, ôn thanh khuyên bảo: “Thật ra… chuyện của bọn trẻ thì cứ để bọn trẻ tự mình quyết định. Con cháu có phúc của con cháu mà ông, ông cứ quản nhiều, nếu như kết quả tốt thì may, nếu như kết quả không tốt, trái lại sẽ khiến con nó hận ông đấy.”
Chúc Ngao quay đầu nhìn Ông Vận Nghi, hỏi: “Nếu như người bên kia màn ảnh là Chúc Văn Gia thì sao? Nếu nó cũng muốn sống với một người đàn ông hơn nó mười mấy tuổi thì sao? Bà vẫn sẽ nói thế này à?”
Ông Vận Nghi sững sờ, một lát sau bỗng cười rộ lên: “Tiểu Gia —— Tiểu Gia sẽ không làm thế đâu, nó không giống với Đình Sương. À đúng rồi, lần trước chúng ta có đi ăn cơm với Lâm tổng, con gái của ông ấy chẳng phải tốt nghiệp trường Hoàng gia London sao? Hay là chúng ta gọi Tiểu Gia về, rồi lại mời gia đình Lâm tổng cùng đi ăn một bữa nhé?”
“… Bà tự sắp xếp đi.” Chúc Ngao dụi tắt điếu thuốc lá trên tay, đứng dậy nói: “Tôi đi tắm đây.”
Tới khi Chúc Văn Gia khởi động máy, nhìn thấy mẹ mình nhắn tin đến: Tiểu Gia, con cứ ở mãi chỗ anh con thì bất tiện lắm, trường học thì xin đâu chẳng được, con về nước đi, mẹ muốn giới thiệu một người cho con làm quen.
Chúc Văn Gia đáp: Không, con sẽ tự mình xin vào ngôi trường mà con muốn học.
Nhắn xong, cậu ta ném di động qua bên cạnh, chọc chó một lúc, quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt của Đình Sương vẫn không đổi, thế là đành tiếp tục chọc chó.
Bầu không khí trong nhà chẳng tốt đẹp chút nào.
Bách Xương Ý đang ở trong bếp nấu cơm.
Đình Sương thì đứng tựa cửa bếp mà ngẩn người.
“Qua đây nếm thử đi.” Bách Xương Ý nói.
“Vâng…” Đình Sương đi qua, uống một ngụm canh trên chiếc muôi mà Bách Xương Ý đang cầm.
“Thế nào?” Bách Xương Ý hỏi.
Đình Sương gật đầu: “… Ngon lắm.”
Bách Xương Ý đang muốn cất muôi đi, Đình Sương bỗng ôm lấy eo anh, tựa đầu vào một bên cổ của Bách Xương Ý.
“Sao thế?” Bách Xương Ý xoa xoa tấm lưng của cậu.
Đình Sương mãi chẳng nói lời nào.
Bách Xương Ý bảo: “Vẫn đang nghĩ đến chuyện vừa rồi à?”
“Em không nghĩ rằng ông ấy sẽ nói như thế…” Đình Sương nặng nề hỏi: “… Anh có khó chịu không?”
Bách Xương Ý bảo: “Cũng ổn, ông ấy nói sự thực mà.”
“Ông ấy không phải đang nói sự thực!” Đình Sương phản bác: “Đó chỉ là ý nghĩ của ông ấy thôi, em không hề nghĩ như vậy. Lẽ nào người ta chỉ sống vì mười mấy năm cuối đời kia thôi à?”
“Anh biết.” Bách Xương Ý nói: “Nhưng quan niệm của con người cũng không dễ dàng thay đổi được. Nếu như chỉ một lần nói chuyện đã giải trừ được sự bất hòa tồn tại hàng chục năm, thì trên thế giới này đã chẳng còn chiến tranh nữa rồi.”
“Nhưng mà, em vốn dĩ cho rằng…” Đình Sương thất vọng nói: “Em cho rằng chúng ta có thể giải quyết tốt đẹp hơn một chút… trước khi gọi videocall chúng ta đã bàn rất tốt mà… em cho rằng…”
Bách Xương Ý trầm mặc một hồi, rồi bảo: “Ting, em không thể chấp nhận sự thất bại của anh à?”
Đình Sương bỗng ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía đôi mắt của Bách Xương Ý: “Em không phải ——”
“Anh cũng có những vấn đề chẳng thể nào giải quyết được.” Bách Xương Ý buông mi xuống, nhìn sâu vào tận đáy mắt của Đình Sương: “Giống như việc anh không thể nào ngăn cản sự già đi của mình.”
Nắp nồi canh rung lên bần bật, khói trắng phun ra từ lỗ nhỏ trên nắp nồi.
Bên ngoài cửa sổ, tàng cây trong sân bắt đầu lặng yên rụng lá.
Mùa hè trôi qua, chẳng biết là tự bao giờ mà những trái cherry chín rụng đầy mặt đất, nay đã chẳng còn chút dấu vết nào.
Có chỗ nào đấy sai sai.
Chúc Ngao phản ứng lại: “Đình Sương con đừng hòng dắt mũi ba.”
Đây là vấn đề lời lãi à? Suýt chút nữa đã bị thằng nhãi này tẩy não.
Đình Sương nói: “Ba, con nào dám dắt mũi ba. Chúng ta đang thương lượng mà… chúng ta cần đạt được nhận thức chung…”
Cậu vừa nói vừa thầm tính toán ở trong lòng, nhận thức chung đầu tiên “một người trèo cao cả nhà được lợi” —— hai phe địch ta đã đạt thành nhất trí.
Thế là Đình Sương tiếp tục tìm kiếm nhận thức chung thứ hai: “Ba ơi, chắc ba cũng hi vọng con được hạnh phúc đúng không ba?”
Chúc Ngao bây giờ chẳng buồn phản ứng lại cậu, cầm chén vùi đầu uống trà.
Đình Sương thay đổi cách giải thích khác không sến sẩm như vừa rồi: “Ba này, ba không muốn con phải sống khổ sở đâu nhỉ?”
“Con nói cái gì vậy?” Chúc Ngao ngẩng phắt mặt lên khỏi chén trà, tức giận nói: “Ba là ba ruột của con đấy, sao ba có thể mong con sống khổ sở được chứ?”
Đình Sương lập tức phụ họa: “Đương nhiên, đương nhiên rồi ạ…”
Phụ họa được hai câu, cậu bỗng đổi đề tài: “Có điều ba ơi, ba nói đi, cuộc sống có tốt hay không là do ai định đoạt? Suy cho cùng con người ta uống nước, ấm lạnh tự biết đúng không ba?”
“Đúng vậy, sống tốt hay không là do con tự định đoạt.” Chúc Ngao châm một điếu thuốc, Đình Sương chưa kịp cao hứng đã nghe ông nói tiếp: “Nhưng không phải là bây giờ, con phải biết tính toán về lâu về dài chứ, hồi trẻ chỉ biết vui vẻ nhất thời, còn về già thì sao? Con hiện giờ làm theo ý của mình, đúng là con sẽ được vui vẻ, ba cũng từng có thời tuổi trẻ, ba thừa biết tuổi trẻ làm chuyện gì cũng vui, nhưng chờ đến khi con 70-80 tuổi thì sao? Người ta con cháu đầy đàn, có người chăm lo tuổi già, còn con? Con đến khi ấy phải làm thế nào?”
Đình Sương đang muốn phản bác, Chúc Ngao trầm ngâm nói: “Đến khi ấy ba cũng chết rồi, mắt không thấy tâm không phiền, còn lại một mình con, ai sẽ chăm lo cho con đây?”
Dứt lời, ông liếc nhìn Bách Xương Ý, rồi lại nhìn Đình Sương, ánh mắt ấy mang theo ý tứ rất rõ ràng: tìm một người già hơn con nhiều như vậy, con hi vọng hắn có thể chăm sóc cho con cả đời ư? Con không phải hầu hạ hắn đã là tốt lắm rồi.
Lời này quá mức nặng nề, dù có nói thẳng hay không nói thẳng, đều quá nặng nề.
“Đình Sương, con đừng nói với ba chờ con già thì sẽ có tiền, có viện dưỡng lão, có bảo hiểm, có xã hội, có chế độ hay có chính phủ gì đó, mấy thứ ấy không thể nào so sánh được với người một nhà.” Chúc Ngao phun ra một hơi khói thuốc, nếp nhăn nơi khóe mắt càng thêm sâu: “Con cho rằng ba còn lo cho con được mấy năm? Đến ba còn không lo nổi cho con, giáo sư Bách ——”
Ông nhìn về phía Bách Xương Ý: “Cậu giới thiệu bác sĩ tâm lý cho tôi là việc đúng đắn, có điều bác sĩ chỉ nói cho tôi biết cái gì là bệnh, cái gì không phải là bệnh. Trong việc chữa bệnh thì bác sĩ là to nhất, nhưng tôi đã sống hơn nửa đời người rồi, phải sống như thế nào thì không cần bác sĩ phải dạy. Giáo sư Bách này, điều kiện của cậu rất tốt, có không biết bao nhiêu người đứng xếp hàng để chờ hầu hạ cậu, thế nhưng con trai của Chúc Ngao tôi thì không thể được. Cậu không muốn làm huynh đệ với tôi thì cũng chẳng sao, sau này chúng ta chỉ nói về công việc, Chúc Ngao tôi hiểu rõ thế nào là ‘công tư phân minh’. Còn mấy việc như ngày hôm nay, về sau không cần phải nhắc lại nữa.”
Dứt lời, ông không cho Bách Xương Ý và Đình Sương có cơ hội mở miệng, thẳng tay ngắt kết nối videocall.
Hồi lâu sau khi ngắt máy, Chúc Ngao vẫn ngồi hút thuốc trên ghế sô pha, không nói một lời nào.
Ông Vận Nghi ngồi xuống bên cạnh ông, ôn thanh khuyên bảo: “Thật ra… chuyện của bọn trẻ thì cứ để bọn trẻ tự mình quyết định. Con cháu có phúc của con cháu mà ông, ông cứ quản nhiều, nếu như kết quả tốt thì may, nếu như kết quả không tốt, trái lại sẽ khiến con nó hận ông đấy.”
Chúc Ngao quay đầu nhìn Ông Vận Nghi, hỏi: “Nếu như người bên kia màn ảnh là Chúc Văn Gia thì sao? Nếu nó cũng muốn sống với một người đàn ông hơn nó mười mấy tuổi thì sao? Bà vẫn sẽ nói thế này à?”
Ông Vận Nghi sững sờ, một lát sau bỗng cười rộ lên: “Tiểu Gia —— Tiểu Gia sẽ không làm thế đâu, nó không giống với Đình Sương. À đúng rồi, lần trước chúng ta có đi ăn cơm với Lâm tổng, con gái của ông ấy chẳng phải tốt nghiệp trường Hoàng gia London sao? Hay là chúng ta gọi Tiểu Gia về, rồi lại mời gia đình Lâm tổng cùng đi ăn một bữa nhé?”
“… Bà tự sắp xếp đi.” Chúc Ngao dụi tắt điếu thuốc lá trên tay, đứng dậy nói: “Tôi đi tắm đây.”
Tới khi Chúc Văn Gia khởi động máy, nhìn thấy mẹ mình nhắn tin đến: Tiểu Gia, con cứ ở mãi chỗ anh con thì bất tiện lắm, trường học thì xin đâu chẳng được, con về nước đi, mẹ muốn giới thiệu một người cho con làm quen.
Chúc Văn Gia đáp: Không, con sẽ tự mình xin vào ngôi trường mà con muốn học.
Nhắn xong, cậu ta ném di động qua bên cạnh, chọc chó một lúc, quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt của Đình Sương vẫn không đổi, thế là đành tiếp tục chọc chó.
Bầu không khí trong nhà chẳng tốt đẹp chút nào.
Bách Xương Ý đang ở trong bếp nấu cơm.
Đình Sương thì đứng tựa cửa bếp mà ngẩn người.
“Qua đây nếm thử đi.” Bách Xương Ý nói.
“Vâng…” Đình Sương đi qua, uống một ngụm canh trên chiếc muôi mà Bách Xương Ý đang cầm.
“Thế nào?” Bách Xương Ý hỏi.
Đình Sương gật đầu: “… Ngon lắm.”
Bách Xương Ý đang muốn cất muôi đi, Đình Sương bỗng ôm lấy eo anh, tựa đầu vào một bên cổ của Bách Xương Ý.
“Sao thế?” Bách Xương Ý xoa xoa tấm lưng của cậu.
Đình Sương mãi chẳng nói lời nào.
Bách Xương Ý bảo: “Vẫn đang nghĩ đến chuyện vừa rồi à?”
“Em không nghĩ rằng ông ấy sẽ nói như thế…” Đình Sương nặng nề hỏi: “… Anh có khó chịu không?”
Bách Xương Ý bảo: “Cũng ổn, ông ấy nói sự thực mà.”
“Ông ấy không phải đang nói sự thực!” Đình Sương phản bác: “Đó chỉ là ý nghĩ của ông ấy thôi, em không hề nghĩ như vậy. Lẽ nào người ta chỉ sống vì mười mấy năm cuối đời kia thôi à?”
“Anh biết.” Bách Xương Ý nói: “Nhưng quan niệm của con người cũng không dễ dàng thay đổi được. Nếu như chỉ một lần nói chuyện đã giải trừ được sự bất hòa tồn tại hàng chục năm, thì trên thế giới này đã chẳng còn chiến tranh nữa rồi.”
“Nhưng mà, em vốn dĩ cho rằng…” Đình Sương thất vọng nói: “Em cho rằng chúng ta có thể giải quyết tốt đẹp hơn một chút… trước khi gọi videocall chúng ta đã bàn rất tốt mà… em cho rằng…”
Bách Xương Ý trầm mặc một hồi, rồi bảo: “Ting, em không thể chấp nhận sự thất bại của anh à?”
Đình Sương bỗng ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía đôi mắt của Bách Xương Ý: “Em không phải ——”
“Anh cũng có những vấn đề chẳng thể nào giải quyết được.” Bách Xương Ý buông mi xuống, nhìn sâu vào tận đáy mắt của Đình Sương: “Giống như việc anh không thể nào ngăn cản sự già đi của mình.”
Nắp nồi canh rung lên bần bật, khói trắng phun ra từ lỗ nhỏ trên nắp nồi.
Bên ngoài cửa sổ, tàng cây trong sân bắt đầu lặng yên rụng lá.
Mùa hè trôi qua, chẳng biết là tự bao giờ mà những trái cherry chín rụng đầy mặt đất, nay đã chẳng còn chút dấu vết nào.
Danh sách chương