Lúc nhận được điện thoại của bệnh viện thì đã là sẩm tối, Đình Sương khi ấy đang ngồi trong một quán nhỏ ven đường, vừa ăn mấy thứ linh tinh, vừa nhắn tin cho cô Vương mà lần trước gặp ở Hannover. Bà là thư ký của Chúc Ngao, cũng là một trong số các nhân viên kỳ cựu của RoboRun từ những ngày mới thành lập, Đình Sương cảm thấy bà có lẽ sẽ biết được ít nhiều.
Thế nhưng khi cậu hỏi tình huống của công ty sau ngày ba mình gặp chuyện, bà lại nói tất cả vẫn như bình thường, chẳng có gì khác trước đây.
Đình Sương đang nghĩ xem có nên nói thẳng về cuộc họp cổ đông hôm thứ hai không, thì điện thoại của bệnh viện đã gọi tới.
“Ba tôi tỉnh lại rồi ư?” Đình Sương đứng bật dậy, bắp đùi bị va vào thành bàn: “Tôi lập tức tới ngay.”
Y tá nói Chúc Ngao vẫn còn đang rất suy yếu, cần phải quan sát thêm vài ngày nên không thể chuyển sang phòng bệnh bình thường. Bởi vậy tối hôm đó Đình Sương vẫn chưa được gặp Chúc Ngao, phải đợi tới buổi trưa ngày hôm sau mới có thể vào thăm ông.
Trước giờ Đình Sương chẳng biết thế nào là “suy yếu”, cậu chỉ biết có khái niệm “sống chết” mà thôi.
Tỉnh chính là sống, mà không tỉnh thì là chết.
Sống thì ba cậu vừa mở mắt ra đã có sức mắng người, giống hệt như trước kia vậy; chết thì ba cậu ngậm miệng, không thể nào nói chuyện được nữa.
Ở trong đầu của cậu, cái khái niệm “suy yếu” này giống như trên TV vẫn hay diễn vậy, uể oải, mặt cắt không còn giọt máu, nhưng dẫu có suy yếu thì vẫn là “sống”, vẫn có thể cười, vẫn có thể la mắng người khác.
Cho đến khi cậu gặp được Chúc Ngao, cậu mới biết thì ra không phải là như vậy.
Di chứng của xuất huyết não rất nghiêm trọng.
Cha cậu bị liệt nửa người, không thể cử động, toàn bộ phần cơ thể bên phải đều bị mất cảm giác, tầm nhìn của mắt phải cũng chịu tổn hại, chẳng cách nào mở miệng nói chuyện rõ ràng được.
Thì ra “suy yếu” chính là trạng thái sống dở chết dở.
Chúc Ngao nhìn Đình Sương, ánh mắt vẩn đục, môi mấp máy, miệng ú ú ớ ớ chẳng biết là đang nói gì.
Trong đầu Đình Sương đột nhiên xuất hiện ba chữ “người tàn tật”, lục phủ ngũ tạng của cậu như bị ai bóp nghẹn một cái, muốn xua ba chữ này ra khỏi đầu, nhưng không xua được.
Chúc Văn Gia cũng đứng ở bên cạnh, nhìn Chúc Ngao một lúc lâu, cậu ta dùng âm thanh rất nhỏ mà hỏi: “Anh ơi… sau này ba mình cứ như vậy mãi à?”
Chúc Ngao của bây giờ không giống người cha ‘đã nói là làm’ trong trí nhớ của cậu ta nữa.
Hai hàng nước mắt của Chúc Ngao chảy ra, từ khóe mắt lăn dọc vào trong tai.
Đình Sương giật mình tỉnh lại, nói với Chúc Văn Gia: “Em ra ngoài cho anh.”
Chúc Văn Gia: “Em ——”
“Em ra ngoài trước đi, anh có mấy lời muốn nói riêng với ba.” Đình Sương xoay lưng về phía Chúc Ngao, dùng khẩu hình nói với Chúc Văn Gia: Ba nghe được đấy, đầu óc của ông ấy vẫn tỉnh, ba biết em đang nói cái gì.
Đình Sương hiểu được hai hàng nước mắt của Chúc Ngao.
Con người có thể chết, nhưng không thể sống bất lực như vậy được.
Chúc Văn Gia đi ra ngoài, còn Đình Sương ngồi xuống bên cạnh người Chúc Ngao, nói: “Bác sĩ Trình bảo rằng mới tỉnh dậy thì sẽ bị như thế, ba ơi, tình huống của ba đã là khá tốt rồi, sau này chúng ta sẽ tiến hành điều trị vật lý, chắc chắn có thể khôi phục lại như trước đây.”
Biết bản thân không thể nói năng rõ ràng được, cho nên Chúc Ngao chẳng hề mở miệng nữa.
“Ôi ba này, ba cứ lắng nghe con nói thôi. Hiếm khi con có dịp nói dài nói dai mà ba không vặn lại, ba nhỉ.” Đình Sương cố ý đùa giỡn.
Chúc Ngao giương một nửa khóe miệng.
“Ba cười đểu hả?” Đình Sương cũng bật cười, rực rỡ tựa như ánh nắng mặt trời: “Ba nghĩ ra sau khi xuất viện sẽ ăn món gì đầu tiên chưa? Chúng ta đi ăn canh nhé? Con có sẵn đầu bếp rồi, nấu canh sườn ngô ngọt là số dách luôn.”
Chúc Ngao phát ra một tiếng “ừ”, sau đó ê ê a a gì đó nghe không hiểu.
Đình Sương suy nghĩ một chút rồi nói: “Ba muốn hỏi con cái gì ạ? Con đang được nghỉ thu, không đến trường cũng chẳng sao cả. Về phần em con thì nó vẫn ổn, còn dì tuy có thương tâm, nhưng xem chừng vẫn khỏe mạnh.”
Chúc Ngao tỏ vẻ mình không muốn hỏi những điều này.
“Thế ba lo lắng cho công ty ạ?”
Lúc này thì hỏi trúng rồi, nhưng Đình Sương đâu dám nói thẳng những nghi ngờ và suy đoán của mình ra, cậu sợ Chúc Ngao không khống chế được huyết áp, chẳng may tâm trạng kích động lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn…
“Lúc nào rồi mà ba còn lo lắng cho công ty, công ty thì bị gì được chứ?” Đình Sương cười nói: “Cấp dưới của ba chỉ biết ăn không biết làm à? Chuyện công ty cứ để bọn họ tự gánh vác, ba chỉ cần lo cho bản thân mình là được, chuyên tâm dưỡng bệnh, sức khỏe mới là số một.”
Để cho Chúc Ngao thả lỏng tâm trạng, Đình Sương lại kể thêm vài chuyện lý thú, tới lúc sắp hết giờ thăm bệnh mới cẩn thận hỏi nhỏ: “Ba, con có chuyện muốn hỏi ba một chút. Trước khi ba phải vào viện… ba đã đi ăn cơm với ai ạ? Nếu như trên bàn cơm có người ép rượu, thì cũng nên tới nhận trách nhiệm đi chứ? Bằng không con sẽ khởi tố hắn, ít nhiều gì cũng phải biết mở miệng nói tiếng xin lỗi.”
Chúc Ngao không trả lời được, Đình Sương bèn nghĩ ra một biện pháp: “Chúng ta sẽ thu hẹp dần phạm vi. Con đặt câu hỏi, nếu như đúng thì ba ừm một tiếng, sai thì ba đừng nói gì.”
“Người đi ăn cơm với ba là người có quan hệ công việc, không phải là bạn bè đơn thuần, đúng không ba?”
“Đúng ạ? Vâng, thế đấy là người trong công ty hay là đối tác làm ăn? Là đối tác làm ăn hả ba, vừa bàn chuyện vừa nhậu nhẹt?”
“Không phải ư, vậy thì là người trong công ty rồi.”
“Sao ba nhìn con như thế?” Đình Sương nói: “Chắc ba đang cảm thấy con rất ngốc hả, sao con không đi hỏi luôn dì cho rảnh nợ?”
Chúc Ngao ừm một tiếng, nhắm mắt lại. Với tình trạng sức khỏe của ông hiện nay, phải cố gắng lắm mới duy trì tỉnh táo được lâu như thế.
“Con với dì ngoài mặt thì khách khí, trên thực tế chẳng ai buồn nói chuyện với ai, có phải ba không biết điều ấy đâu.” Đình Sương cười nhạo, tiếp tục hỏi vấn đề ban nãy: “Đi ăn cơm với người trong công ty… nếu như là nhân viên bình thường, con dám chắc không có ai dám ép rượu ba. Xem chừng vừa là lão bằng hữu, vừa là thành viên cấp cao nhỉ… Nghiêm Lập Khiêm à? Hay là cổ đông khác?”
Chúc Ngao đã ngủ mất rồi.
Thế nhưng khi cậu hỏi tình huống của công ty sau ngày ba mình gặp chuyện, bà lại nói tất cả vẫn như bình thường, chẳng có gì khác trước đây.
Đình Sương đang nghĩ xem có nên nói thẳng về cuộc họp cổ đông hôm thứ hai không, thì điện thoại của bệnh viện đã gọi tới.
“Ba tôi tỉnh lại rồi ư?” Đình Sương đứng bật dậy, bắp đùi bị va vào thành bàn: “Tôi lập tức tới ngay.”
Y tá nói Chúc Ngao vẫn còn đang rất suy yếu, cần phải quan sát thêm vài ngày nên không thể chuyển sang phòng bệnh bình thường. Bởi vậy tối hôm đó Đình Sương vẫn chưa được gặp Chúc Ngao, phải đợi tới buổi trưa ngày hôm sau mới có thể vào thăm ông.
Trước giờ Đình Sương chẳng biết thế nào là “suy yếu”, cậu chỉ biết có khái niệm “sống chết” mà thôi.
Tỉnh chính là sống, mà không tỉnh thì là chết.
Sống thì ba cậu vừa mở mắt ra đã có sức mắng người, giống hệt như trước kia vậy; chết thì ba cậu ngậm miệng, không thể nào nói chuyện được nữa.
Ở trong đầu của cậu, cái khái niệm “suy yếu” này giống như trên TV vẫn hay diễn vậy, uể oải, mặt cắt không còn giọt máu, nhưng dẫu có suy yếu thì vẫn là “sống”, vẫn có thể cười, vẫn có thể la mắng người khác.
Cho đến khi cậu gặp được Chúc Ngao, cậu mới biết thì ra không phải là như vậy.
Di chứng của xuất huyết não rất nghiêm trọng.
Cha cậu bị liệt nửa người, không thể cử động, toàn bộ phần cơ thể bên phải đều bị mất cảm giác, tầm nhìn của mắt phải cũng chịu tổn hại, chẳng cách nào mở miệng nói chuyện rõ ràng được.
Thì ra “suy yếu” chính là trạng thái sống dở chết dở.
Chúc Ngao nhìn Đình Sương, ánh mắt vẩn đục, môi mấp máy, miệng ú ú ớ ớ chẳng biết là đang nói gì.
Trong đầu Đình Sương đột nhiên xuất hiện ba chữ “người tàn tật”, lục phủ ngũ tạng của cậu như bị ai bóp nghẹn một cái, muốn xua ba chữ này ra khỏi đầu, nhưng không xua được.
Chúc Văn Gia cũng đứng ở bên cạnh, nhìn Chúc Ngao một lúc lâu, cậu ta dùng âm thanh rất nhỏ mà hỏi: “Anh ơi… sau này ba mình cứ như vậy mãi à?”
Chúc Ngao của bây giờ không giống người cha ‘đã nói là làm’ trong trí nhớ của cậu ta nữa.
Hai hàng nước mắt của Chúc Ngao chảy ra, từ khóe mắt lăn dọc vào trong tai.
Đình Sương giật mình tỉnh lại, nói với Chúc Văn Gia: “Em ra ngoài cho anh.”
Chúc Văn Gia: “Em ——”
“Em ra ngoài trước đi, anh có mấy lời muốn nói riêng với ba.” Đình Sương xoay lưng về phía Chúc Ngao, dùng khẩu hình nói với Chúc Văn Gia: Ba nghe được đấy, đầu óc của ông ấy vẫn tỉnh, ba biết em đang nói cái gì.
Đình Sương hiểu được hai hàng nước mắt của Chúc Ngao.
Con người có thể chết, nhưng không thể sống bất lực như vậy được.
Chúc Văn Gia đi ra ngoài, còn Đình Sương ngồi xuống bên cạnh người Chúc Ngao, nói: “Bác sĩ Trình bảo rằng mới tỉnh dậy thì sẽ bị như thế, ba ơi, tình huống của ba đã là khá tốt rồi, sau này chúng ta sẽ tiến hành điều trị vật lý, chắc chắn có thể khôi phục lại như trước đây.”
Biết bản thân không thể nói năng rõ ràng được, cho nên Chúc Ngao chẳng hề mở miệng nữa.
“Ôi ba này, ba cứ lắng nghe con nói thôi. Hiếm khi con có dịp nói dài nói dai mà ba không vặn lại, ba nhỉ.” Đình Sương cố ý đùa giỡn.
Chúc Ngao giương một nửa khóe miệng.
“Ba cười đểu hả?” Đình Sương cũng bật cười, rực rỡ tựa như ánh nắng mặt trời: “Ba nghĩ ra sau khi xuất viện sẽ ăn món gì đầu tiên chưa? Chúng ta đi ăn canh nhé? Con có sẵn đầu bếp rồi, nấu canh sườn ngô ngọt là số dách luôn.”
Chúc Ngao phát ra một tiếng “ừ”, sau đó ê ê a a gì đó nghe không hiểu.
Đình Sương suy nghĩ một chút rồi nói: “Ba muốn hỏi con cái gì ạ? Con đang được nghỉ thu, không đến trường cũng chẳng sao cả. Về phần em con thì nó vẫn ổn, còn dì tuy có thương tâm, nhưng xem chừng vẫn khỏe mạnh.”
Chúc Ngao tỏ vẻ mình không muốn hỏi những điều này.
“Thế ba lo lắng cho công ty ạ?”
Lúc này thì hỏi trúng rồi, nhưng Đình Sương đâu dám nói thẳng những nghi ngờ và suy đoán của mình ra, cậu sợ Chúc Ngao không khống chế được huyết áp, chẳng may tâm trạng kích động lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn…
“Lúc nào rồi mà ba còn lo lắng cho công ty, công ty thì bị gì được chứ?” Đình Sương cười nói: “Cấp dưới của ba chỉ biết ăn không biết làm à? Chuyện công ty cứ để bọn họ tự gánh vác, ba chỉ cần lo cho bản thân mình là được, chuyên tâm dưỡng bệnh, sức khỏe mới là số một.”
Để cho Chúc Ngao thả lỏng tâm trạng, Đình Sương lại kể thêm vài chuyện lý thú, tới lúc sắp hết giờ thăm bệnh mới cẩn thận hỏi nhỏ: “Ba, con có chuyện muốn hỏi ba một chút. Trước khi ba phải vào viện… ba đã đi ăn cơm với ai ạ? Nếu như trên bàn cơm có người ép rượu, thì cũng nên tới nhận trách nhiệm đi chứ? Bằng không con sẽ khởi tố hắn, ít nhiều gì cũng phải biết mở miệng nói tiếng xin lỗi.”
Chúc Ngao không trả lời được, Đình Sương bèn nghĩ ra một biện pháp: “Chúng ta sẽ thu hẹp dần phạm vi. Con đặt câu hỏi, nếu như đúng thì ba ừm một tiếng, sai thì ba đừng nói gì.”
“Người đi ăn cơm với ba là người có quan hệ công việc, không phải là bạn bè đơn thuần, đúng không ba?”
“Đúng ạ? Vâng, thế đấy là người trong công ty hay là đối tác làm ăn? Là đối tác làm ăn hả ba, vừa bàn chuyện vừa nhậu nhẹt?”
“Không phải ư, vậy thì là người trong công ty rồi.”
“Sao ba nhìn con như thế?” Đình Sương nói: “Chắc ba đang cảm thấy con rất ngốc hả, sao con không đi hỏi luôn dì cho rảnh nợ?”
Chúc Ngao ừm một tiếng, nhắm mắt lại. Với tình trạng sức khỏe của ông hiện nay, phải cố gắng lắm mới duy trì tỉnh táo được lâu như thế.
“Con với dì ngoài mặt thì khách khí, trên thực tế chẳng ai buồn nói chuyện với ai, có phải ba không biết điều ấy đâu.” Đình Sương cười nhạo, tiếp tục hỏi vấn đề ban nãy: “Đi ăn cơm với người trong công ty… nếu như là nhân viên bình thường, con dám chắc không có ai dám ép rượu ba. Xem chừng vừa là lão bằng hữu, vừa là thành viên cấp cao nhỉ… Nghiêm Lập Khiêm à? Hay là cổ đông khác?”
Chúc Ngao đã ngủ mất rồi.
Danh sách chương