Tôi và anh

liệu có phải là định mệnh, định mệnh được ông trời sắp đặt và tạo thành bởi mộ cậu nhóc tinh ranh, đang yêu.

Minh lái xe tới Bến Xe Miền Đông thì thấy Ông Hoàng và Bà Vân đang đứng loay hoay ở bến xe như những đứa trẻ bị lạc Ba Mẹ và đang ngóng cổ để tìm kiếm Ba mẹ vậy, nhìn thấy vậy trong lòng Minh lại dấy lên một nỗi xót xa vô cùng vì suy cho cùng Bố Mẹ mình suốt đời cũng chỉ biết quanh quẩn với đồng ruộng, với nương vườn gà tược, đây cũng là lần đầu ông bà lên SÀI GÒN nên mọi thứ tất nhiên là bỡ ngỡ vô cùng. Minh đâu xe qua bên lề rồi dẫn Bố Mẹ đến, nhìn thấy chiếc xe ô tô honda cr-v 1.5l Ông Hoàng và Bà Vân không khỏi ngac nhiên, nhìn chiếc được sơn màu trắng sáng bóng pha chút màu den xung quanh sườn, Ông Hoàng nói ;

- xe này con mượn của ai mà đẹp thế..? mà con học lái xe ô tô lúc nào thế...? - dạ, xe này con mà Bố ;

nghe vậy Ông Hoàng và Bà Vân ngạc nhiên nhìn Minh nói ;

- con... con nói sao xe này của con ấy hả...? xe này đắt vậy mà sao con mua được?

- à, không phải con mua, xe này là của Bích Liên đã có trước khi lấy con, nay con hay đi ;

khẽ nhẹ nhàng bước lên xe, đặt mông ngồi xuống Bà Vân nói ;

- nhà nó giầu lắm hả con? xe này đắt phải biết..? đúng là nhà giàu hèn gì xe cũng xịn ông nhỉ...?

Lần đầu tiên bước vào nhà được gọi là nhà của con trai sau ngày con lấy vợ, Ông Hoàng và Bà Vân được được lạc vào một thế giiws khác "" thế giới của những kẻ lắm tiền nhiều của ;; nhà gò mà toàn đồ gỗ và nội thất đắt tiền,, nhưng nhìn ngó xung quanh cũng không thấy con dâu và chấu đâu Ông Hoàng liền nhìn Minh hỏi.

- Minh ; thế vợ và con con đâu...? sao bố không thấy?

Bà Vân nãy giờ đang ngó nghiêng nhà thấy chồng nói mới để ý nên cũng luôn miệng nói ;

- ừ, vợ con của con đâu sao Bố Mẹ không thấy?

Minh đáp ;

- dạ, bố mẹ cứ để đồ đó rồi vô nghỉ ngơi đi, vợ con đưa cháu qua ngoại rồi để tôi con gọi cô ấy đưa cháu về cho bố mẹ.

vừa nói Minh vừa gọi ;

- chị Tám [ người giúp việc ] đưa hộ đồ của bố mẹ tôi lên phòng và dẫn họ lên phòng nghỉ hộ tôi, ông bà mới đi xe đường xa vào nên còn mệt, rồi coi lát mua gì ngon ngon nấu thêm vào nha.

Ông HOÀNG NÓI ;

- thôi chị cứ để đó kệ tôi, Minh con goi con dâu đưa chấu về đi.

Minh bấm số điện thoại gọi cho vợ.

ở bên kia Bích Liên thấy số điện thoại của chồng gọi biết ngay là chồng gọi vì chuyện gì, dù trong lòng không muốn nhưng tặc lưỡi

""thôi kệ, cứ nghe xem nào ""

- A LÔ chồng, anh gọi vợ có gì không...?

- Bố mẹ vào tớ rồi em đưa con về đi ;

- à, em quên nói với anh, hôm nay bên nhà tổ chức ăn mừng anh hai trở về nên có lẽ em không về được, có gì anh nói với bố mẹ giúp em một tiếng nha, mai em sẽ đưa cháu về cho ông bà xem mặt nha, vậy thôi nha anh em đang lỡ tay chút việc,

Minh định nói gì nhưng Bích Liên đã nhanh tay tắt mấy.

khẽ đặt điện thoại xuống bàn Bích Liên lẩm bẩm ;

"" đồ nhà quê, tự xử với nhau đi ""

TẠI NHÀ CỦA LONG ;

đi làm về vừa xuống xe, đặt chân vô nhà Long đã nghe thấy một mùi thơm đặc trưng của món cá rán.

Linh thấy Long về vội đi thật nhanh ra ngoài nói ;

- anh về rồi đó à? lên tắm rủa đi để em dọn cơm ra rồi mình ăn luôn nha ;

Long đáp ;

- Khang đâu em? sao hôm nay nhà có vẻ yên ắng thế?

- à? nó đang ở trên phòng ấy anh?anh lên tắm đi để em lên gọi cháu xuống.

chọt câu hỏi của Long làm cho Linh có chút hụt hững ;

- à mà Linh này ;

- dạ.... sao anh?

- em định khi nào qua lại bên đó?

Linh làm mặt buồn thiu đáp ;

- chưa gì mà anh đã tính đuổi em sao?

- đâu có đâu, nhà này em muốn ở bao lâu thì ở, chỉ là anh hỏi vậy thôi?

- thiệt nha, thế em sẽ ở đến lúc nào chán thì thôi nhé

!

Long cười bước đi trước sự ương bướng của Linh,[ một người con của bạn thân với bố Long ]

Linh được đà cười thầm và nghĩ trong lòng ;

"" em sẽ ở đây cho đến khi lấy được trái tim của anh mới thôi ""

Tại nhà của Minh ;

sau khi nghe con trai nói vậy Ông Hoàng Và Bà VÂN ra mặt không vui, nhưng mà biết sao được vì thương con nên ông bà cũng đành ráng ở lại, Ông Hoàng giọng có phần giận giữ nói ;

- đấy, giàu đâu, giỏi đâu không biết chứ cái kiểu thaais độ với bố mẹ chồng như vậy là không được, là nó ỉ già nên coi thongwf tao và mẹ mày đó, mày coi liệu mà sống ha hố cho lắm vào, vừa nói Ông HOÀNG VỪA NHÌN QUA bÀ vân nói tiếp ;

"- đó, bà đã biết cái tội lăng xăng của bà chưa...? không phải tại bà cứ ỉ ôi rằng nhớ con nhớ cháu, thì giờ này Tôi đã không phải mang cái cục tức nghẹn ở trong họng như vậy?

Bà Vân thấy chồng nói vậy thì chỉ biết im lặng cúi mặt không nói gì.

Minh thấy bố có vẻ giân giữ liền vội vàng thanh minh ;

- không phải đâu bố, tính vợ con con hiểu, hôm nay nhà Ba Mẹ vợ con cũng có người anh trai ở bên mỹ về nên....

Minh vừa nói đến đây thì Ông HOÀNG trừng mắt nói ;
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện