Andrew từ chối không đi nhờ xe về nhà, vậy là chỉ có Tessa với Fats trong xe, Fats cất tiếng - Con không muốn về nhà.
- Được rồi - Tessa đáp, vừa lái đi vừa báo tin cho chồng - Em tìm được nó rồi... Andy tìm được. Lát nữa em chở nó về... Vâng, em biết rồi...
Nước mắt nhỏ ròng ròng xuống mặt Fats, cơ thể đang phản bội nó, hệt như hồi dòng nước tiểu nóng bỏng chảy dọc chân xuống vớ lúc Simon Price dọa nó tè ra quần. Chuỗi nước mắt nóng hổi mặn chát chảy khỏi cằm, nhỏ tí tách xuống ngực như mưa.
Đầu nó không ngừng quay lộn hình ảnh đám tang. Cái áo quan hẳn là bé tí...
Nó đâu muốn làm chuyện đó khi thằng bé ở sát gần như vậy.
Cái chết của thằng bé ấy liệu có khi nào nhấc khỏi lòng nó được không? - Vậy là, con bỏ chạy - Tessa lạnh lẽo nói, mặc cho thằng con khóc.
Cô quả có ước mình tìm được nó, sống sót, nhưng giờ cô chỉ thấy nỗi chán ghét trào lên dữ dội. Nước mắt của nó không làm cô mềm lòng chút nào. Cô đã quen thấy nước mắt đàn ông. Một phần trong cô cảm thấy nhục nhã vì thằng con đã không nhảy sông chết theo đứa bé.
- Krystal nói với cảnh sát là con với nó đang trong bụi. Rồi con để thằng bé ở một mình phải không?
Fats không đáp nổi. Không tin được mẹ nó lại tàn nhẫn thế. Lẽ nào bà không hiểu nỗi đau khổ và khủng khiếp đang phá tan cõi lòng nó?
- Nói thật, mong là con đã làm con bé mang bầu - Tessa vẫn lạnh lùng - ít ra nó có lý do để mà sống tiếp.
Cứ mỗi lần rẽ ngoặt nó lại nơm nớp sợ mẹ chở về nhà. Nó sợ ông bố hơn, nhưng giờ đến mẹ cũng đáng sợ. Nó muốn nhảy khỏi xe nhưng Tessa đã khóa hết cửa.
Cô đột ngột rẽ vào và đạp thắng, không báo trước. Fats túm chặt lấy thành ghế, hai mẹ con đang ở một chỗ tạm dừng xe trên đường vòng đi Yarvil. Nó quay gương mặt sưng húp sang bà mẹ, chỉ sợ bị ép ra khỏi xe.
- Mẹ ruột của con - Tessa lần đầu tiên nhìn thẳng vào thằng con không chút xót thương hay khoan nhượng - năm đó mới mười bốn tuổi. Bố mẹ nghe được rằng mẹ con năm đó đang học trung học và cũng khá thông minh. Mẹ con không nói ai là cha đứa trẻ. Không ai biết mẹ con làm thế để bảo vệ cậu bạn trai chưa tới tuổi quan hệ tình dục hay vì lý do gì tệ hơn thế. Bố mẹ được thông báo tất cả mọi thông tin này, vì có thể con sẽ bị khuyết tật về tinh thần hay thể chất. Và vì có khả năng - cô nói rõ ràng, như giáo viên nhấn mạnh điểm nội dung quan trọng sau này chắc chắn ra thì - con có khả năng là hậu quả của quan hệ loạn luân.
Fats co rúm người lại tránh xa mẹ. Nó thà bị bắn chết tức thì còn hơn.
- Mẹ cực kỳ mong được nhận nuôi con - cô tiếp - Hết sức muốn. Nhưng bệnh bố con khá nặng, ông ấy nói với mẹ - Anh không làm nổi, anh sợ sẽ hại thằng bé mất. Anh phải đỡ hơn đã, rồi mình hãy nhận nuôi nó, anh không thể nào vừa đương đầu với bệnh vừa làm quen với đứa bé.
- Nhưng mẹ đã quyết phải nhận nuôi con - Tessa nói - mẹ ép cha con nói dối nhân viên xã hội rằng ông khỏe, ép ông ấy tỏ ra vui vẻ bình thường. Bố mẹ đưa con về nhà, con nhỏ xíu vì đẻ non, vào đêm thứ năm kể từ ngày đưa con về, bố con ra khỏi giường, vào garage, nối ống vào ống xả xe hơi để tự sát vì ông ấy cứ nghĩ đã làm con chết ngạt. Lần đó ông ấy suýt chết.
- Cho nên, con có quyền trách mẹ - Tessa nói - vì đã khiến quan hệ giữa con và bố có một khởi đầu không đẹp, và có lẽ con cũng có quyền trách mẹ vì tất cả mọi điều diễn ra sau đó. Nhưng mẹ nói để con biết, Stuart, bố con đã dành trọn cuộc đời này đối mặt với những chuyện khủng khiếp ông chưa hề gây ra. Mẹ không hy vọng gì là con hiểu được kiểu can đảm này. Nhưng... - giọng cô vỡ ra, Fats lại nghe thấy tiếng của bà mẹ mà nó vốn biết - ông ấy yêu con, Stuart.
Cô không dừng được thêm vào câu cuối. Tối nay, lần đầu tiên, Tessa tin rằng đó là một lời nói dối, cũng như mọi điều khác cô từng làm trong đời, cứ tự nhủ rằng làm thế là tốt nhất, nhưng thật ra chỉ vì thói ích kỷ mù quáng mà cô gây đủ điều rối mắc khắp nơi. Nhưng ai sẽ chịu nổi sự thực khi biết những vì sao nào đã chết - cô nghĩ, chớp mắt ngẩng nhìn trời đêm - liệu có ai chịu nổi khi biết rằng những vì sao đó thật ra đều đã lụi tàn?
Cô vặn chìa khởi động, sang số rồi chạy lên đường vòng.
- Con không muốn tới khu Fields - Fats kinh hãi kêu.
- Ta không tới khu Fields - cô đáp - mẹ đưa con về nhà.
- Được rồi - Tessa đáp, vừa lái đi vừa báo tin cho chồng - Em tìm được nó rồi... Andy tìm được. Lát nữa em chở nó về... Vâng, em biết rồi...
Nước mắt nhỏ ròng ròng xuống mặt Fats, cơ thể đang phản bội nó, hệt như hồi dòng nước tiểu nóng bỏng chảy dọc chân xuống vớ lúc Simon Price dọa nó tè ra quần. Chuỗi nước mắt nóng hổi mặn chát chảy khỏi cằm, nhỏ tí tách xuống ngực như mưa.
Đầu nó không ngừng quay lộn hình ảnh đám tang. Cái áo quan hẳn là bé tí...
Nó đâu muốn làm chuyện đó khi thằng bé ở sát gần như vậy.
Cái chết của thằng bé ấy liệu có khi nào nhấc khỏi lòng nó được không? - Vậy là, con bỏ chạy - Tessa lạnh lẽo nói, mặc cho thằng con khóc.
Cô quả có ước mình tìm được nó, sống sót, nhưng giờ cô chỉ thấy nỗi chán ghét trào lên dữ dội. Nước mắt của nó không làm cô mềm lòng chút nào. Cô đã quen thấy nước mắt đàn ông. Một phần trong cô cảm thấy nhục nhã vì thằng con đã không nhảy sông chết theo đứa bé.
- Krystal nói với cảnh sát là con với nó đang trong bụi. Rồi con để thằng bé ở một mình phải không?
Fats không đáp nổi. Không tin được mẹ nó lại tàn nhẫn thế. Lẽ nào bà không hiểu nỗi đau khổ và khủng khiếp đang phá tan cõi lòng nó?
- Nói thật, mong là con đã làm con bé mang bầu - Tessa vẫn lạnh lùng - ít ra nó có lý do để mà sống tiếp.
Cứ mỗi lần rẽ ngoặt nó lại nơm nớp sợ mẹ chở về nhà. Nó sợ ông bố hơn, nhưng giờ đến mẹ cũng đáng sợ. Nó muốn nhảy khỏi xe nhưng Tessa đã khóa hết cửa.
Cô đột ngột rẽ vào và đạp thắng, không báo trước. Fats túm chặt lấy thành ghế, hai mẹ con đang ở một chỗ tạm dừng xe trên đường vòng đi Yarvil. Nó quay gương mặt sưng húp sang bà mẹ, chỉ sợ bị ép ra khỏi xe.
- Mẹ ruột của con - Tessa lần đầu tiên nhìn thẳng vào thằng con không chút xót thương hay khoan nhượng - năm đó mới mười bốn tuổi. Bố mẹ nghe được rằng mẹ con năm đó đang học trung học và cũng khá thông minh. Mẹ con không nói ai là cha đứa trẻ. Không ai biết mẹ con làm thế để bảo vệ cậu bạn trai chưa tới tuổi quan hệ tình dục hay vì lý do gì tệ hơn thế. Bố mẹ được thông báo tất cả mọi thông tin này, vì có thể con sẽ bị khuyết tật về tinh thần hay thể chất. Và vì có khả năng - cô nói rõ ràng, như giáo viên nhấn mạnh điểm nội dung quan trọng sau này chắc chắn ra thì - con có khả năng là hậu quả của quan hệ loạn luân.
Fats co rúm người lại tránh xa mẹ. Nó thà bị bắn chết tức thì còn hơn.
- Mẹ cực kỳ mong được nhận nuôi con - cô tiếp - Hết sức muốn. Nhưng bệnh bố con khá nặng, ông ấy nói với mẹ - Anh không làm nổi, anh sợ sẽ hại thằng bé mất. Anh phải đỡ hơn đã, rồi mình hãy nhận nuôi nó, anh không thể nào vừa đương đầu với bệnh vừa làm quen với đứa bé.
- Nhưng mẹ đã quyết phải nhận nuôi con - Tessa nói - mẹ ép cha con nói dối nhân viên xã hội rằng ông khỏe, ép ông ấy tỏ ra vui vẻ bình thường. Bố mẹ đưa con về nhà, con nhỏ xíu vì đẻ non, vào đêm thứ năm kể từ ngày đưa con về, bố con ra khỏi giường, vào garage, nối ống vào ống xả xe hơi để tự sát vì ông ấy cứ nghĩ đã làm con chết ngạt. Lần đó ông ấy suýt chết.
- Cho nên, con có quyền trách mẹ - Tessa nói - vì đã khiến quan hệ giữa con và bố có một khởi đầu không đẹp, và có lẽ con cũng có quyền trách mẹ vì tất cả mọi điều diễn ra sau đó. Nhưng mẹ nói để con biết, Stuart, bố con đã dành trọn cuộc đời này đối mặt với những chuyện khủng khiếp ông chưa hề gây ra. Mẹ không hy vọng gì là con hiểu được kiểu can đảm này. Nhưng... - giọng cô vỡ ra, Fats lại nghe thấy tiếng của bà mẹ mà nó vốn biết - ông ấy yêu con, Stuart.
Cô không dừng được thêm vào câu cuối. Tối nay, lần đầu tiên, Tessa tin rằng đó là một lời nói dối, cũng như mọi điều khác cô từng làm trong đời, cứ tự nhủ rằng làm thế là tốt nhất, nhưng thật ra chỉ vì thói ích kỷ mù quáng mà cô gây đủ điều rối mắc khắp nơi. Nhưng ai sẽ chịu nổi sự thực khi biết những vì sao nào đã chết - cô nghĩ, chớp mắt ngẩng nhìn trời đêm - liệu có ai chịu nổi khi biết rằng những vì sao đó thật ra đều đã lụi tàn?
Cô vặn chìa khởi động, sang số rồi chạy lên đường vòng.
- Con không muốn tới khu Fields - Fats kinh hãi kêu.
- Ta không tới khu Fields - cô đáp - mẹ đưa con về nhà.
Danh sách chương