Nhã Bửu đi vào đại sảnh thì nhìn thấy Mỹ Bảo đang ngó dáo dác, cô nhanh chóng chạy tới: “Chị.”

Mỹ Bảo mắng cô: “Đi đâu vậy, tìm em khắp nơi, sao lại thay đổi lễ phục?” Mỹ Bảo nhíu mày hỏi.

“Vừa rồi em bị Triệu Đồng vô tình dẫm trúng lễ phục, hỏng rồi.” Nhã Bửu không biết vì sao bản thân có phần chột dạ khi đối mặt với chị mình.

“Ai mang em đi?”

“Bùi Giai vừa khéo nhìn thấy.” Nhã Bửu thành thật trả lời.

Đây là việc đàn ông nên làm, Mỹ Bảo cũng không hỏi nhiều.

Ở một chỗ khác của buổi tiệc, Vic dường như phát hiện ra một bí mật, khóe miệng anh ta khẽ nhếch, không thể không thừa nhận, ông chủ thật có khiếu thẩm mỹ, lễ phục đơn giản được nhị tiểu thư nhà họ Đường mặc trên người cũng có thể quyến rũ vạn phần. Thảo nào người ta có câu, người chọn trang phục, trang phục cũng chọn người.

Hôm sau, Nhã Bửu do dự hồi lâu, nhớ tới Mỹ Bảo, cuối cùng cô vẫn đem bộ lễ phục để vào hộp, chuyển phát đưa tới ngân hàng quốc tế Hoàn Cầu, còn mình thì đi tới quảng trường mùa xuân.

“Alleria.”

Nhã Bửu nghiêng đầu nhìn lại: “Là anh?”

Người vừa gọi cô chính là người cô từng gặp ở Luân Đôn, Mã Hoài Viễn.

“Trùng hợp thật, em có thời gian uống cà phê không?” Mã Hoài Viễn tiến lên hai bước, anh mỉm cười với cô, nụ cười bởi vì khẩn trương mà hơi gượng gạo.

Lần nữa họ lại ngẫu nhiên gặp nhau, đây rõ ràng là duyên phận, Nhã Bửu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cô gật gật đầu. Có lẽ cũng đã đến lúc nên tìm cho mình một người đàn ông rồi.

Nhã Bửu và Mã Hoài Viễn nói chuyện tương đối hợp ý, nhất là trên người Mã Hoài Viễn có một loại hương vị lạnh nhạt, cô rất thích bầu không khí thoải mái này. Cách theo đuổi của Mã Hoài Viễn rất khác với những người đàn ông khác, bọn họ luôn luôn mãnh liệt tấn công cô, điều này khiến cho cô sợ hãi, cảm thấy mình không thể đáp ứng được, đầu tiên là phải chùn bước.

Uống xong cà phê, cô từ chối dùng cơm với Mã Hoài Viễn, cô hoạt bát nói: “Lần tới nếu còn có thể ngẫu nhiên gặp lại, chúng ta sẽ dùng cơm với nhau.”

“Đươc.” Mã Hoài Viễn cười và thay Nhã Bửu gọi taxi, anh thay cô mở cửa xe, còn dùng tay chận khung cửa phòng khi cô ngồi vào chạm trúng đầu.

Nhã Bửu nhìn anh cười cười: “Có tiến bộ.”

Mã Hoài Viễn cười phất tay với cô.

Cuối tuần, buổi hòa nhạc có Toa Phất Lan độc tấu đàn cello tại đại nhạc hội, Toa Phất Lan được gọi là nhà thơ bởi vì tiếng đàn của ông phát ra gọn gàng dứt khoát, Nhã Bửu rất thần tượng ông, đây là lần đầu tiên Toa Phất Lan đến thành phố H biểu diễn, vé vào cửa được bán hết từ hai tháng trước.

Nhã Bửu tự lái xe đến nhà hát, hầu như mọi người tới đây xem đều là tình nhân, có lẽ cô là người duy nhất một mình tới đây, may mắn, đây cũng là thói quen của cô.

Nhã Bửu đến muộn một chút, chỗ ngồi cơ hồ đều đã đông, cô không ngừng xoay người nói: “Thật ngại quá, cho qua.” Chờ đến khi cô ngồi xuống, nhẹ nhàng thở ra, lơ đãng nghiêng đầu lại phát hiện người ngồi bên cạnh chính là.......

“Nhã Bửu.” Bùi Giai nhàn nhạt gọi.

Đường Nhã Bửu há hốc mồm nhìn, cũng quên mất phải trả lời anh, sau một lúc lâu cô mới nói: “Bùi tiên sinh.”

“Gọi anh Bùi Giai được rồi.”

Nhiệt độ trong phòng vừa đủ mát nhưng lại khiến Nhã Bửu cảm thấy nóng ran, trong lòng so với ngày thường vui vẻ hơn nhiều, lòng bàn tay cũng bắt đầu chảy mồ hôi, không biết nên nói gì, cũng chỉ có thể ngượng ngùng trả lời: “Thật trùng hợp.”

Bùi Giai chỉ nói một câu: “Ừ.”

Đối mặt với câu trả lời của Bùi Giai, Nhã Bửu không biết nên tiếp tục thế nào, cô dứt khoát im lặng, đem tầm mắt nhìn về phía trước. Trong lòng lại cảm thấy kỳ lạ, sao anh ta chỉ đi một mình? Chẳng lẽ anh cũng thích Toa Phất Lan? Bọn họ có cùng sở thích, cô cảm thấy thú vị vô cùng.

Dù vui vẻ đến cỡ nào, Đường Nhã Bửu vẫn phải giả vờ đoan trang, hai mắt cô nhìn thẳng phía trước, chờ âm nhạc khai mạc, hoặc là chờ Bùi Giai đáp lời.

Nhưng mà Bùi đại thiếu gia cũng thật trầm tính, suốt buổi cũng không chủ động mở miệng. Nhã Bửu an ủi bản thân, hai người vốn không quen, không nói chuyện cũng là điều bình thường.

Ngọn đèn trong phòng dần tối, Iris chơi piano ở giữa sân khấu, Toa Phất Lan mang theo cây đàn cello của mình cúi chào mọi người.

Âm nhạc giống như tiếng nước chảy đến mỗi một góc đại sảnh, tuyệt đẹp, nhẹ nhàng, trong suốt với một chút nỗi buồn. Nhưng cho dù là tiếng đàn đó có hoành tráng cỡ nào, cũng không ngăn nổi việc Nhã Bửu lén nhìn Bùi Giai.

Cuối cùng cô nhanh chóng nhìn lướt qua gương mặt anh, mới phát hiện anh đang nhắm mắt nghe nhạc, điều này khiến cho cô nhẹ nhõm, cô khẽ quay đầu, cũng nhắm mắt lại, đắm chìm trong âm nhạc.

Mãi cho tới khi phần biểu diễn kết thúc, Lỗ tai Nhã Bửu ngoại trừ nghe được tiếng hít thở của Bùi Giai, rốt cuộc cô cũng không nhập tâm được gì. Trong giờ nghỉ giải lao, Bùi Giai đi ra ngoài gọi điện thoại, Nhã Bửu vẫn như cũ ngây ngốc ngồi.

Sau màn trình diễn, Bùi Giai ga lăng dẫn Nhã Bửu ra ngoài, vì cô, anh ngăn trở đám đông đang chen chúc.

“Tự lái xe tới?” Anh nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay cô, dẫn cô đi vào chỗ an toàn, tránh cho người bên cạnh đụng trúng.

Nhã Bửu không rõ lý do liền đỏ mặt, cô dùng giọng mũi trả lời anh: “Dạ.”

Bùi Giai đưa thẳng Nhã Bửu đến bãi đỗ xe ở dưới mặt đất, anh đứng ngay trước cửa xe cô, nói: “Đi đường cẩn thận.”

Nhã Bửu gật gật đầu, hận không thể kéo anh lại, luyến tiếc cứ như vậy hai người chia tay, trong lòng cô mâu thuẫn, còn đối phương hiển nhiên đã đi về phía trước rồi.

Cô ngồi trong xe, đầu ảo não đụng vào tay lái, cảm thấy bản thân mình thật ngốc, ngốc đến tận xương tủy. Tuy rằng cô không an phận tưởng tượng, nhưng mà tốt xấu gì cô cũng muốn lưu lại ấn tượng tốt với anh, ít nhất không thể giống như bây giờ, thậm chí cả câu xã giao cô cũng không nói được.

Không chừng anh lại nghĩ rằng cô khó ưa chảnh chọe. Đường Nhã Bửu vẫn còn đang ảo não thì bỗng nhiên nghe thấy có người gõ cửa xe, cô ngu ngơ hạ cửa kính, ngoài cửa là Bùi Giai, anh cúi người xuống hỏi: “Nhã Bửu, em không khỏe sao?”

“Không, không có.” Nhã Bửu nhanh chóng ngồi thẳng dậy, ý thức được bản thân ngẩn người lâu lắm rồi, Bùi Giai khẳng định là nhìn thấy cô thế này nên mới đi tới hỏi thăm.

Bùi Giai nhíu nhíu mày: “Hoặc là để anh đưa em về.”

Mặt Nhã Bửu lúc này đang nóng lên, nghĩ rằng Bùi Giai cho rằng cô phát sốt.

“Không, em không sao thật mà.” Cô không muốn anh nghĩ mình là người phiền phức, hơn nữa cô cũng không muốn ngồi cùng anh ở trong không gian chật hẹp này, như vậy chỉ khiến cho cô càng hồi hộp hơn.

“Mở cửa.” Giọng anh có chút lạnh lùng, cho dù như vậy cô cũng cảm thấy dễ nghe.

“Em có thể tự mình về nhà ạ.” Nhã Bửu lại nhấn mạnh.

Bùi Giai không nói chuyện, anh chỉ nhíu nhíu mày.

Nhã Bửu nhanh chóng mở cửa xe và đi ra, cô sợ sắc mặt Bùi Giai lại thiếu kiên nhẫn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện