Hai ngày này Nghê Tử nóng muốn phun tam muội chân hỏa [1].

[1] Xuất phát từ ngôn ngữ của Phật giáo và Đạo giáo mà ra.

Lửa Tam muội được Hồng Hài Nhi luyện 300 năm từ lửa lò Bát quái do Ngộ Không đạp đổ từ lò luyện linh đan 500 năm trước nên nó hung dữ gấp trăm ngàn lần lửa trong lò Bát Quái.

"Đùa thôi, em cho rằng tam muội chân hỏa nói phun là có thể phun sao? Hiện tại giá gas tăng lên từng ngày, không khí thiên nhiên lại không thể tùy mang theo bên mình..." Nghê Tử cầm quạt hai nhân dân tệ mua bên đường, vừa quạt gió vừa băng qua đường, nói với điện thoại của mình: "Tới thứ ba khoa chị nghe nói sẽ có một tiến sỹ Y khoa từ Mỹ về đến, đến lúc đó có lẽ có thể chia sẻ không ít, chị cũng không cần phải bận rộn như vậy."
"Tiến sĩ Y khoa từ Mỹ về" Kiểm Từ rũ mắt, nói: "Vậy nhất định rất lợi hại, chị ơi, gặp được tiến sĩ Y khoa từ Mỹ về liền gả cho người ta đi."
"...!"
Tại sao câu này lại quen tai đến vậy?
Hình như đó là một câu quảng cáo...!
Nghê Tử nói: "Chị đến bệnh viện, không nói chuyện với em nữa."
Kiểm Từ cúp điện thoại, xoay người, nhìn người đang ngồi trên sô pha nói: "Anh hai, anh có muốn gọi điện thoại cho chị Nghê Tử không?"
Trên đùi Kiểm Diệc đặt một quyển sách, quyển sách rất dày và nặng, trang giấy lại rất mảnh khảnh, mỗi plần lật qua trang tiếp theo đều phải làm cẩn thận, anh nói: "Gọi cho cô ấy làm gì?"
"Có vẻ anh rất có thành ý." Kiểm Từ cười nói.

"Thành ý gì?" Kiểm Diệc ngẩng mặt nhìn cô nàng "Thành ý chọc giận cô ấy sao?"
Kiểm Từ đứng lên ngồi xuống "Ít nhất cũng phải giảm xóc một chút, để chị ấy có thời gian nguôi giận, nếu anh trực tiếp xuất hiện trước mặt chị ấy, em cảm thấy chị ấy sẽ đánh anh."
Kiểm Diệc bỗng nhiên có chút thất thần, nếu cô thực sự có thể đánh một trận liền nguôi giận, chẳng phải bớt việc sao?
Chị sợ cô đến tức giận cũng lười.

"Nếu thật sự đánh anh thì anh cũng không cần quá lo lắng." Kiểm Diệc khép quyển sách lại, ném lên bàn trà, định quay trở lại phòng.

"Anh không cho em đi sao?" Kiểm Từ chạy nhanh tới ôm chân anh "Không định mang em cùng nhau về đó sao?"
"...!"
"Em muốn đi, em muốn đi!!" Kiểm Từ mông ngồi dưới đất, hai tay ôm chân anh, bắt đầu la lối khóc lóc: "Em đã đợi khoảnh khắc này chín năm, em muốn tận mắt chứng kiến, em còn muốn cầm điện thoại chụp hình! Đây chính là mong ước ấp ủ từ lâu của em!"
"...!"
"Hàng tháng em đều báo cáo tình hình của anh cho chị Nghê Tử, là hàng tháng đó!! Em dốc hết tâm huyết càng vất vả công lao càng lớn, nhưng em không ham phú quý, không cần anh hai dũng tuyền tương báo [2], em chỉ có yêu cầu chuyện như cái móng tay như vậy, chỉ cần anh mua thêm một vé máy bay mà thôi..."
[2] Dũng tuyên tương báo: Dù ơn nghĩa có bé chỉ bằng giọt nước cũng phải đáp ơn bằng một dòng suối mạnh mẽ.

"...!"
Thấy Kiểm Diệc thờ ơ, Kiểm Từ rốt cuộc thẹn quá hóa giận, mở miệng hét lên: "Anh là đồ tiểu nhân đê tiện! Lấy ơn báo oán! Em muốn chụp khuôn mặt dối trá này của anh đem cho chị Nghê Tử xem, để chị ấy thấy rõ bộ mặt thật của anh!!"
Kiểm Diệc ngay lập tức tịch thu điện thoại của cô nàng...!
Kiểm Từ khiếp sợ đến trừng mắt che miệng —— "Thật đáng sợ! Thật là đáng sợ!!"
Kiểm Diệc lấy tay cô nàng ra, xoay người về phòng.

Khi mẹ Kiểm trở về, vào phòng liền thấy Kiểm Từ đang nằm trước cửa phòng của Kiểm Diệc, tinh thần hoảng hốt, trong miệng lải nhải.

"Em cho anh biết chị ấy đi học ở đâu, có bạn trai hay không, ký túc xá có mấy người, cân nặng mỗi một năm là bao nhiêu...!Bao gồm cả nơi chị ấy công tác hiện tại...!Em sẽ viết thư cho chị ấy, nói với chị ấy, anh đến bệnh viện chị ấy làm việc là có sắp xếp trước, anh cái đồ thanh long xấu xa, quả nho xấu xa, chuối xấu xa, tiến sĩ xấu xa..."
"...!"

Nghê Tử ngứa mũi, hắt xì một cái.

Hai ngày nay cô tăng ca đêm, buổi tối không có việc gì làm, cô ở trong phòng trực để phân loại các ca bệnh, chắc là do bật điều hòa hơi thấp, gió thổi qua cảm giác âm phong từng trận.

Chủ nhiệm Lý tan làm trước, đem một túi văn kiện ném cho cô, bên trong là một xấp hồ sơ xin việc.

"Vẫn luôn quên đưa cho em, hiểu biết nhiều thêm về người tài tuấn này, người ta ngày mai sẽ đến đây, đừng cái gì cũng không biết, đến lúc đó dễ thành trò cười, còn nữa, ngày mai cùng sư phụ đến sân bay, dù sao sau này là người của khoa chúng ta."
"...!"
Nghê Tử vén túi hồ sơ, cầm trên tay với cảm giác nặng nề không thể giải thích được.

Đương nhiên, cũng thật sự rất nặng...!
Cô mở đường niêm phong của túi tài liệu, lấy tài liệu bên trong ra, sau khi nhìn thấy chữ ký trên bìa, đáy lòng run lên, như bị điện giật, lòng bàn tay lập tức lạnh ngắt.

Lấy...!Nhiều năm kinh nghiệm quậy phá ra phán đoán, thủ đoạn ông trời trêu người, thường là đã cẩu huyết, lại xuất kì bất ý [3], đánh trở tay không kịp.

[3] Xuất kì bất ý - 出其不意: hành động bất ngờ ngoài ý liệu của người khác.

Nội dung bên trong viết cái gì Nghê Tử cũng không thấy, chỉ nhìn tấm ảnh màu ở góc trên bên phải một lúc lâu.

Ánh mắt đi xuống, lại nhìn chằm chằm vào dòng chữ Doctor of Medicine* một lúc lâu.

*Văn bằng M.D: Tiến sĩ Y khoa.

Đêm nay một đêm không có việc gì.

Ngày hôm sau buổi sáng 8 giờ thay ca, Nghê Tử ở phòng thay quần áo thay áo blouse trắng, cầm đồ chuẩn bị chạy lấy người.

Bác sĩ Đồng đi vào, nhìn thấy cô liền kéo cô qua một bên hỏi: "Vị bác sĩ Kiểm kia hôm nay sẽ tới đây?"
Nghê Tử chỉ biết gật đầu.

Cô y tá vừa thay quần áo chạy tới, hỏi: "Vị bác sĩ Kiểm này rất lợi hại sao? Em thấy chủ nhiệm Lý mấy ngày nay tâm trạng rất tốt."
Bác sĩ Đồng cười cười, nói: "Bác sĩ Y khoa Hoa Kỳ, cô nói xem có lợi hại hay không?"
Cô y tá tựa hồ không cho là đúng "Bác sĩ từ Mỹ thì rất lợi hại sao? Bác sĩ trong nước của chúng ta cũng không kém."
"Đúng là không kém" Bác sĩ Đồng dựa vào tủ quần áo, ôm ngực, nói: "Nói cho cô biết, y học trong nước khác với học chế bên Mỹ, bằng tiến sĩ trong nước, học thạc sĩ đến tiến sĩ ít nhất cũng đến 8 năm, ở Mỹ buộc phải có bằng cử nhân mới có đủ điều kiện tiếp xúc với chuyên khoa y tế, thạc sĩ 4 năm, hơn nữa bác sĩ Kiểm này là người Trung, trước tiên anh ta phải vượt qua kỳ thi GPA và MCAT, muốn làm bác sĩ còn phải thông qua USMLE...!"
*GPA ( Grade Point Average): Dùng để phản ánh kết quả học tập của học sinh, sinh viên trong suốt quá trình học tập.

Điểm GPA có thể tính theo từng học kỳ, năm học hoặc từng khóa học.

MCAT ( Medical College Admission Test): Đây là một bài kiểm tra tiêu chuẩn trắc nghiệm được thiết kế để giúp các văn phòng tuyển sinh trường y khoa đánh giá khả năng giải quyết vấn đề, tư duy phản biện và giải quyết vấn đề của sinh viên.


USMLE (United States Medical Licensing Examination): Là các kỳ thi quốc gia mà bất kỳ bác sỹ nào muốn hành nghề tại Mỹ cũng phải trải qua.

Một đêm không có việc gì, một đêm không ngủ được.

Nghê Tử khẽ thở dài, cầm đồ mở cửa đi ra ngoài.

Y tá nhỏ: "Cái đó gọi là gì? GPS? GDP?"
Bác sĩ Đồng: "Là GPA, hồ sơ biểu hiện, vị bác sĩ Kiểm đã đạt được trình độ để thực hành và đào tạo ở đó...!Người có thể hoàn thành những điều này trong vòng bốn năm đếm được trên đầu ngón tay, có không ít người bỏ dở nửa chừng, cho nên bác sĩ Kiểm lợi hại ở chỗ này, tuổi còn trẻ, tiền đồ xán lạn."
...!
Anh đã nhận được giấy phép y tế ở Mỹ, còn trở về làm gì?
Trở về có phải thi lại không?
Nghê Tử đã có câu hỏi này trong đầu trước khi đi ngủ.

Khi tỉnh lại, bầu trời ngoài cửa sổ vẫn còn sáng, mơ mơ màng màng nghe điện thoại trên bàn đổ chuông, giống như đã đổ chuông rất lâu, lại rất chấp nhất.

Nghê Tử vội vàng chạy tới, là chủ nhiệm Lý.

Cô vừa đem điện thoại lên lỗ tai, chủ nhiệm Lý liền nói: "Nghê Tử à, em đến chỗ nào rồi?"
...!Đến chỗ nào rồi?
Nghê Tử ngẩn ra một chút, chợt nhớ ra tối hôm qua chủ nhiệm kêu cô đi theo đến sân bay đón người.

Cô nói: "...!Sắp đến rồi ạ, trên đường đang kẹt xe."
Chủ nhiệm Lý nói: "Kẹt xe? Bốn giờ chiều cũng kẹt xe sao? Vậy em đi nhanh một chút."
Nghê Tử đáp lại một tiếng "Dạ dạ" đứng dậy mở tủ lấy quần áo "Nhanh thôi nhanh thôi, em sẽ tranh thủ đến trong vòng một tiếng nữa."
Sân bay cách nơi này khá xa, Nghê Tử ra khỏi nhà liền bắt taxi đi, dọc đường không có thời gian suy nghĩ bất cứ thứ gì, hai tay nắm chặt, mười ngón tay bị khí lạnh bên trong xe thổi đến lạnh cả người.

Chín năm qua, cô sống như kẻ lang thang không có mục tiêu, mang theo chút cam chịu, mọi thứ xung quanh cũng không còn tươi mới, cẩn thận tính toán, cũng chỉ có một đoạn chuyện xưa phủ bụi trần thỉnh thoảng lấy ra nhớ lại.

Sau khi Nghê Tử xuống xe, dựa theo chỉ dẫn của chủ nhiệm Lý ở sân bay xoay nửa ngày mới tìm được địa điểm.

Chủ nhiệm Lý vẫy tay ra hiệu với cô, nói: "Mọi người chuẩn bị xuống máy bay."
Nghê Tử dựa vào lan can "Không phải còn chưa xuống máy bay sao?"
"Mau vực dậy tinh thần" Chủ nhiệm Lý vỗ vỗ lưng cô "Hiện tại em đại diện cho bệnh viện của chúng ta, tinh thần diện mạo không cần uể oải như vậy."
"Em ngủ chưa đủ giấc..." Nghê Tử dựa vào lan can lười biếng nói.

"Em xem tiền đồ của mình đi" Chủ nhiệm Lý cảm thấy rất khó chịu, hỏi: "Em đã nhớ kỹ tên người ta chưa?"
"Nhớ kỹ." Nghê Tử không còn cách nào khác, đành phải đứng thẳng người, thắt lưng thẳng tắp.

Chủ nhiệm Lý lúc này mới hơi có chút hài lòng, nói: "Người lại đây nhớ phải nhiệt tình, viện trưởng vô cùng coi trọng người trẻ tuổi này, dặn dò riêng thầy đích thân đến sân bay đón để thể hiện sự coi trọng, bệnh viện chúng ta từ trước đến nay luôn là..."

"Cầu hiền như khát." Nghê Tử cướp lời nói.

"Biết là tốt." Chủ nhiệm Lý cười cười.

Hai bên sân bay đều có người đến đón, tay cầm bảng hiệu mong chờ.

Lúc đến đây Nghê Tử có thái độ không nóng không lạnh, cũng may là chủ nhiệm Lý không để ý, vẫn luôn quan sát người ra khỏi lối đi, sợ bỏ sót người ta.

"Hắc! Tới rồi" Chủ nhiệm Lý nhắc nhở cô "Mau vẫy tay."
Vẫy tay...!
Không muốn.

Nghê Tử hai tay ôm dưới bụng, thậm chí còn giương mắt nhìn qua đi ý chí vô cùng yếu ớt.

"Xin chào xin chào, bác sĩ Kiểm" Chủ nhiệm Lý bắt tay với người đi qua lan can, cười ha hả nói: "Chào mừng cậu." Sau đó âm thầm nâng khuỷu tay lên đụng người bên cạnh một chút, Nghê Tử không một chút phản ứng.

"Làm phiền chú phải đi một chuyến." Kiểm Diệc khẽ nhếch môi, thản nhiên liếc nhìn người bên cạnh.

"Khách sáo khách sáo, tôi thay mặt cho bệnh viện chúng tôi và viện trưởng Cố, xin gửi lời chào nồng nhiệt tới cậu." Chủ nhiệm Lý nắm tay anh một lúc lâu không bỏ, nhìn ra được ông rất kích động, theo anh đảo mắt nhìn về phía Nghê Tử...!
Sự bi phẫn khó hiểu của cô khiến cho chủ nhiệm Lý hận không thể đá một chân đá qua, nha đầu này không biết cố gắng gì hết!
Kiểm Diệc đem tầm mắt dời qua, mí mắt khép lại, khóe miệng mỉm cười, thoáng hiện lên một tia mỉa mai châm chọc, khóe mắt và lông mày có chút sáng ngời cùng phong tình, đồng thời cũng hiện ra vài phần lãnh đạm.

Nghê Tử cảm nhận được ánh mắt của anh, thậm chí còn cười có vẻ miễn cưỡng, đưa mắt nhìn chủ nhiệm Lý, ông trừng mắt, hai con mắt hận không thể phun tia phóng xạ hạt nhân quét sạch toàn bộ sân bay.

Cô lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng giơ tay tán thưởng "Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh..."
Tiếng vỗ tay rất không có tâm, từng tiếng vỗ tay đều có nhịp điệu, thậm chí nhịp cuối cùng còn đoạt một phách.

"...!"
Kiểm Diệc vừa mới đưa tay về phía cô, cô giơ tay làm bộ nhìn thời gian, tránh né, nói: "Không còn sớm nữa...!"
Chủ nhiệm Lý bỗng nhiên phản ứng lại "Đúng vậy, không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn cơm trước."
Kiểm Diệc gật đầu một cái, xoay người bước ra khỏi lan can.

Nghê Tử rốt cục nâng tầm mắt lên liếc mắt nhìn anh một cái, anh mặc một bộ âu phục màu tối, dáng người cao gầy, bước đi trầm ổn, trên tay phải xách một túi hành lý đơn giản.

Chủ nhiệm Lý cười nói: "Bác sĩ Kiểm, cậu mới tới đây, cũng không quen với nơi này, sau này có chuyện gì thì có thể hỏi bác sĩ Nghê."
Tận dụng cơ hội này, Kiểm Diệc lại lần nữa đưa tay ra "Sau này xin chỉ giáo nhiều hơn, bác sĩ Nghê."
Nghê Tử lần này thật sự không thể tránh được, giơ tay lên chỉ muốn tùy ý có lệ một chút, không ngờ anh bỗng nhiên dùng lực kéo cô lại, Nghê Tử còn chưa kịp nói gì thì đã không kịp phòng ngừa trực tiếp đâm vào trong lòng ngực anh.

Kiểm Diệc một tay đỡ eo cô một lúc liền buông ra, như thể đột nhiên ý thức được không ổn, đỡ cô ổn định, rồi nói: "Xin lỗi, mạo phạm, có một số thói quen vẫn chưa thay đổi được."
Nghê Tử: "...!"
Chủ nhiệm Lý lúc đầu cũng có vẻ mặt mộng bức, sau đó nghe anh như vậy vừa nói mới cười nói: "Đúng đúng, bên Mỹ gặp mặt xác thật thích ôm như vậy, có thể hiểu được có thể hiểu được."
Nghê Tử cũng không biết anh là cố ý vẫn là chỉ là vô tình, kinh hoàng trên mặt vẫn chưa lắng xuống, liền nhanh chóng tránh xa anh vài bước.

Chủ nhiệm Lý lái xe đến đây, sau khi đi ra liền đi lấy xe, bảo hai người đợi một chút.

Nghê Tử biết vừa rồi biểu hiện của mình có chút không bình thường, sợ chủ nhiệm Lý sẽ truy cứu, cho nên khi lên xe, cô cũng không dám nói chuyện với anh, đành phải căng da đầu đứng ở cửa sân bay, đứng yên không nhúc nhích.


"Tiểu từ thác* anh có mang cho em một thứ."
*Từ thác là người hỗ trợ, người tiếp đón.

Kiểm Diệc nghiêng người đối mặt với cô, chân không tự giác mà di chuyển, tới gần cô nửa bước.

Một lúc sau, cô mới không nhanh không chậm nhìn về phía anh.

Từ 18 tuổi đến 27 tuổi, nét mặt lãnh đạm cũng với ngây ngô trong trí nhớ, cùng với mặt mày tuấn dật trong sáng trước mắt tựa hồ khó có thể đồng nhất.

Trong ký ức của cô không có khuôn mặt như vậy, lúc này đây trong lòng cô sinh ra cảm giác xa cách, nhưng trong ký ức của cô lại có ánh mắt thâm trầm như biển này.

Kiểm Diệc lấy một hộp chocolate từ túi hành lý đưa cho cô, đó là một chiếc hộp vuông, màu nâu sẫm, dòng chữ mạ vàng, nắp hộp cột nơ bướm.

Kiểm Từ nhờ anh đưa cho cô một hộp...!Chocolate GODIVA?
Nghê Tử không quá tin tưởng, nâng mắt nhìn anh "Tôi không ăn chocolate."
Kiểm Diệc nói: "Anh nhớ rõ những thứ em thích ăn."
"Chín năm, có nhiều thay đổi" Nghê Tử nhìn thẳng anh "Cũng đủ để làm mới tất cả nhận thức của một người khi niên thiếu khinh suất, bao gồm cả sở thích."
Kiểm Diệc mím khóe miệng vẻ mặt trầm ngâm, sau đó ánh mắt ngó sang bên cạnh, chăm chú quan sát, rồi khẽ cười.

Nghê Tử nhìn theo, một chiếc Bentley với kiểu dáng khá bình thường chậm rãi dừng lại trước mắt, sau đó cửa sổ ghế lái được hạ xuống.

Chủ nhiệm Lý nhô đầu ra, trêu ghẹo nói: "Bác sĩ Kiểm mang quà cho bác sĩ Nghê sao? Thật có tâm."
Kiểm Diệc chậm rãi gia tăng ý cười "Đúng vậy, bác sĩ Nghê có thấy hãnh diện không?"
Nghê Tử mỉm cười giật lấy hộp chocolate trong tay anh "Bác sĩ Kiểm...!Thật thích nói đùa..."
Chủ nhiệm Lý luôn cảm thấy hôm nay tình trạng của đồ đệ mình yêu thương không thích hợp, nhưng lúc này cũng không có thời gian nghiên cứu, thúc giục nói: "Mau lên xe."
Kiểm Diệc đi trước một bước mở cửa ghế sau, lùi lại phía sau, để Nghê Tử đi vào trước, trực tiếp cắt đứt ý định ngồi vào ghế phụ của cô.

Nghê Tử bóp hộp chocolate, sắc mặt không quá tốt, không rên một tiếng lên xe trước.

Kiểm Diệc chui vào theo sau, cô đặt hộp chocolate bên cạnh mình, chặn anh tới gần.

Điều mà Nghê Tử không bao giờ ngờ tới, là anh cư nhiên duỗi tay đem hộp chocolate cầm đi, sau đó nhích lại gần, cô trừng con mắt đến mức muốn lồi ra, đồng thời chột dạ chú ý đến chủ nhiệm Lý.

Anh nhìn sang, ánh mắt dừng ở trên mặt cô, không chút hoang mang nói: "Nghe nói, bác sĩ Nghê là học trò duy nhất của chủ nhiệm Lý, cho nên nhất định có chỗ hơn người, mỗ* Kiểm mới đến đây, sau này xin nhờ bác sĩ Nghê chiếu cố nhiều hơn."
*Mỗ - 某: Chỉ một người hay một vật có tên nhưng không nói ra.

Chủ nhiệm Lý cười ha hả, mặt khác không nói, ông đối với năng lực của học trò mình vẫn luôn rất tự hào.

Ngại có chủ nhiệm Lý ở đây, Nghê Tử nhếch môi nhìn anh một cái, nói: "Anh nói quá rồi, sau này đều là đồng nghiệp, giúp đỡ nhau là điều hiển nhiên."
Kiểm Diệc chậm rãi cúi xuống, chống hai tay lên đầu gối, quay đầu nhìn cô, nhếch môi nói: "Nói được thì làm được."
Nghê Tử hất mặt nhìn cửa kính xe, không để ý tới anh.

...!
*Tác giả có lời muốn nói: Kiểm Lang đã trở lại, này có phải trùng hợp quá không? Vừa thấy liền biết là âm mưu đã lâu, cái đồ thanh long xấu xa!
*Chocolate GODIVA.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện