Đi hay không?
Nếu đi, nếu như ăn cơm xong có thể kết hạ tình cảm, sau này nhìn thấy cậu không cần run sợ trong lòng?
Sau ba giây để cân nhắc Nghê Tử lịch sự nói: "Vậy phiền cậu rồi."
Phiền cậu là có ý tứ gì.

Đi ăn tối với ai đó tự nhiên nói...Phiền cậu rồi??
Kiểm Diệc cũng rất phối hợp nói: "Không phiền."
Hà Mục Dương xuy cười, cũng không quá hiểu ý nghĩa của đoạn đối thoại này.

Kiểm Từ rất vui vẻ, nắm tay Nghê Tử nhảy "Em muốn ăn hamburger! Còn muốn ăn đồ nướng BBQ! Sau đó ăn sủi cảo!"
Hà Mục Dương nhìn cô bé tán thưởng: "Lợi hại, lúc đói lại muốn ăn nhiều đồ như vậy, tuy nhiên ba món này đều ở những chỗ khác nhau."
Kiểm Từ ngẩng đầu lên nhìn Nghê Tử" Chị, chị có muốn ăn sushi không?"
Hà Mục Dương cười không nói nên lời, giơ cùi chỏ đẩy Kiểm Diệc bên cạnh "Em ấy không để ý tới tớ."
"Có mới nới cũ" Kiểm Diệc liếc qua "Chưa nghe nói qua?"
"Đúng là nha đầu vô tâm!" Hà Mục Dương cảm thấy hơi buồn cười.

Nghê Tử liếc nhìn Kiểm Diệc, sau đó cúi đầu nhìn Kiểm Từ, nói: "Chị ăn gì cũng được."
Quan trọng nhất là đi sớm về sớm a.

Kiểm Từ hai mắt sáng ngời "Ăn món em thích được không chị?"
Đương nhiên, Nghê Tử gật đầu không phản đối.

Kiểm Từ giơ tay lên nói: "Em muốn ăn kem!"
"..."
Vừa mới không phải là hamburger, BBQ, sủi cảo sao? Sao giờ lại tới kem rồi?
Phía trước truyền đến giọng nói bình tĩnh -- "Không thể."
Kiểm Từ bỏ tay xuống nói với Nghê Tử: "Anh hai thường bắt nạt em như vậy, em viết viết nó vào nhật ký hàng tuần, cô giáo còn khen anh ấy hiểu chuyện, anh hai nấu cơm rất ngon, em thích ăn nhất món cánh gà chiên Coca, Coca được đổ rất nhiều, chị khi nào đến nhà em, em đưa cho chị xem nhật ký hàng tuần anh ấy bắt nạt em?"
Nha đầu này nói chuyện luôn như vậy sao? Cho dù có bao nhiêu lượt ở giữa, cuối cùng kết thúc đưa ra một bài văn?
Nghê Tử sắp xếp thông tin vừa rồi, sau đó mang chút khó hiểu gật đầu nói: "Được...!A...!"
Kiểm Từ cười hai tiếng "hì hì": "Chúng ta ngoắc tay, chị nhất định phải qua nhà em chơi, anh hai nói, quân tử nhất ngôn, sau đó..."
Thấy cô bé không nhớ ra Nghê Tử đành phải hỗ trợ tiếp lời: "Khoái mã nhất tiên."
"Chị đã nói như vậy thì phải giữ lời?"
"..."
Hà Mục Dương nghe một hồi lâu, nhỏ giọng nói: "Những lời kịch của Tiểu Từ đều học theo cậu sao? Cậu thật biết cách dạy dỗ."
Kiểm Diệc sờ sờ mũi, chậm rãi nói: "Thói quen không sâu, nhưng chân thành là tốt rồi."
Nghê Tử sau đó nhận ra mình bị một đứa bé sáu bảy tuổi diễn kịch.

Sách, thiếu cảnh giác.


Sau khi vài vòng mọi người quyết định đi vào một quán đồ nướng BBQ.

Bây giờ là 9 giờ tối, trong cửa hàng không có nhiều người, trang trí cũng khá tốt.

Kiểm Từ muốn ngồi chung với Nghê Tử, nên Kiểm Diệc và Hà Mục Dương ngồi ở một bên, hai người cao hơn 1,8m chụm đầu vào nhau, không gian này quả thực có chút bất tiện cho việc di chuyển.

Chiều cao của Kiểm Diệc và Hà Mục Dương từ lúc học trung học cơ sở bắt đầu phát triển, vì hay chơi bóng rổ và thích chạy bộ nên họ đã đạt chiều cao 1,8m vào năm thứ ba trung học cơ sở.

Hai người đứng cạnh những người đồng trang lứa thì đặc biệt nổi bật.

...!
Kiểm Từ muốn kéo Nghê Tử đi lấy đồ ăn, vừa định mở miệng đã bị Hà Mục Dương ngắt lời.

Hắn đứng dậy bế Kiểm Từ lên, nói: "Em đã làm phiền chị ấy cả đêm rồi, để cho chị ấy nghỉ ngơi một chút, để anh đưa em đi lấy được không?"
Nghê Tử muốn nói không cần nghỉ ngơi.

Lời nói còn không có chưa kịp nói ra, người đã đi xa.

Cô thật sự, không thể ở chung cùng người học bá cao lãnh còn biết đánh nhau này.

Kiểm Diệc lấy điện thoại ra, chơi Anipop.

Xung quanh khá yên tĩnh, ngày nay người ta ăn đồ nướng có văn minh quá không?
Nghê Tử cầm chén trà uống một ngụm, là trà lúa mạch.

Lần theo nguồn gốc, cô đối với Kiểm Diệc có các loại cảm xúc không được tự nhiên, đều do chuyện "Đánh trán" kia.

Tại sao không thừa dịp đêm nay chính thức nói lời xin lỗi, cởi bỏ khúc mắc, đỡ phải về sau nhìn thấy cậu, cô đỡ cảm thấy mình tội ác tày trời, bị sợ hãi bao vây đàn áp.

Cô cầm lấy một chén trà uống cạn hai ngụm trà, khi nuốt xuống, nước trà chảy vào trong bụng, có vẻ có chút can đảm.

Nghê Tử hằng giọng nói: "Cái kia --" cô ngẩng đầu lên, thấy anh cậu đang hết sức chăm chú chơi game.

Không nên quấy rầy cậu, thật sự rất phiền phức.

Cô suy nghĩ một lúc, đành lấy điện thoại gọi điện cho mẹ, nói mình và các bạn cùng lớp ra ngoài ăn tối.

Mẹ Nghê không trả lời, có lẽ mẹ vẫn còn đang nhảy.


Nghê Tử ngơ ngác nhìn chằm chằm điện thoại,thầm gõ kịch bản, lời nói hoa mỹ hiện ra trong đầu, cô đang sắp xếp những từ này thành một câu, đột nhiên có một giọng nói truyền đến -- "Cái gì?"
Cô sửng sốt nhìn sang, phát hiện Kiểm Diệc cũng đang nhìn mình.

Cậu hỏi lại: "Cậu muốn nói cái gì?"
Cung phản xạ này...!Có phải đã đi một chuyến đến Vạn Lý Trường Thành rồi trở về không?
Nhứng lười nói hoa mỹ trong đầu cô đột nhiên biến mất, cô khẩn trương nói: "Buổi tối hôm đó, tớ có đánh vào trán cậu một cái, cái này là ngoài ý muốn, xin lỗi đã đắc tội, đại nhân đại lượng...!" Càng nói càng cảm thấy chột dạ.

Kiểm Diệc im lặng không nói, hồi tưởng một chút, nói: "Tôi nhớ cậu đã xin lỗi."
Nghê Tử cười ha hả liều mạng gật đầu "Đúng vậy, tớ đã xin lỗi."
"Ừ."
Kiểm Diệc thật ra muốn hỏi, sao trên người cô lại mang theo những tờ giấy bùa màu vàng kia.

Nghê Tử kích động, bắt đầu nói năng lộn xộn: "Hôm nay chấm dứt ân oán, ngày mai sẽ là người lạ, có câu nói chúng ta không quen nhau, không thiếu nợ nhau, trong lòng nhau giữ lại một phần hồi ức tốt đẹp nhất, vì nhau để lại ấn tượng tốt."
Kiểm Diệc: "...!"
...!
Hà Mục Dương cầm đĩa ăn, đi theo sau Kiểm Từ "Bảo bối anh thấy vậy là đủ rồi còn lấy thêm nữa sợ ăn không hết."
Kiểm Từ ghé vào tủ đông, thò tay lấy ra...!Hai cây nấm.

Cô bé cầm hai cây nấm, đưa cho Hà Mục Dương xem "Anh Mục Dương, nấm có đẹp không?"
Hà Mục Dương ngồi xổm xuống, nói: "Ừ, rất đẹp."
Kiểm Từ đặt nấm lên đĩa "Chờ lát nữa đưa cho chị Nghê Tử ăn."
"..."
Hà Mục Dương nghĩ rằng lúc này trong miệng của hắn đang ngậm một bụng máu tươi, hắn có thể biểu diễn bắn xa ba thước.

Cuối cùng đĩa ăn không đựng được nữa, Kiểm Từ mới lưu luyến rời đi.

Cô bé mỗi lần lại đây ăn đều rất thích đi lấy đồ ăn, coi như không cần tiền.

Kiểm Từ nắm lấy góc áo thun Hà Mục Dương đi theo.

Khi hai người về chỗ ngồi, liền thấy Nghê Tử tha thiết thẳng nhìn Kiểm Diệc đối diện, sau đó vạn phần chờ mong mà run rẩy nói -- "Cậu có đồng ý không?"
"..."
Hà Mục Dương đang cầm đĩa ăn ngây ngẩn cả người, chớp chớp mắt, không hiểu.

Kiểm Từ cũng lặng lẽ đứng, gãi gãi khóe miệng không rõ nội tình, ngẩng đầu lên nhìn hắn.


Kiểm Diệc nửa ngày không lên tiếng, tựa như đang suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào.

Đồng ý hay không?
Góc độ hỏi của cô có vẻ hơi khó hiểu.

Hà Mục Dương không đợi được nữa, liền thúc giục: "Đồng ý với cậu ấy đi, đồng ý, đồng ý...!"
Nghê Tử nghe thấy lập tức e sợ, khẽ đỡ trán -- thật không đúng lúc, quả thực hiểu lầm không thể giải quyết.

Kiểm Diệc làm theo lời của Hà Mục Dương nói: "Tôi hứa với cậu."
So với câu trả lời "Tôi đồng ý" cũng hài hòa hơn rất nhiều.

Nghê Tử lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn Kiểm Diệc, nhìn rất giống như sung sướng vì tỏ tình thành công.

Hà Mục Dương đặt đĩa ăn xuống, thò tay lại, cũng nói: "Chúc mừng chúc mừng, hai cậu quen nhau khi nào vậy?"
"..."
Cô nhìn sang, vươn tay nắm lấy cậu, bình tĩnh nói: "Cảm ơn cậu, nhưng cậu hiểu lầm rồi, mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu, nghe tớ giải thích."
Hà Mục Dương đưa tay ra ngăn cản cô nói tiếp "Được rồi, không cần giải thích, lựa chọn của cậu, tớ hiểu."
Nghê Tử: "..."
Người phục vụ đi ngang qua nghe được, âm thầm nhắc nhở: "Cửa hàng chúng tôi không cung cấp dịch vụ giải quyết tranh chấp tình cảm tay ba cho khách hàng."
"..."
Kiểm Diệc bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói: "Phiền quá, cho em thêm một chút nước trà ạ."
Người phục vụ: "Được rồi, đến đây!"
Sự việc tưởng như đã được giải quyết, nhưng lại còn đáng xấu hổ hơn nữa, sao có thể tiến triển như thế này!!
Phần lớn thịt đều đặt ở trên bàn nướng, Kiểm Từ rất thích nướng đồ, cầm một cây nấm nói "Em sẽ nướng nấm cho chị ăn."
"Đợi chút đợi chút!" Hà Mục Dương cầm lấy cây nấm trong tay bé lấy lại, đưa cho Kiểm Diệc nói: "Lấy dao ra."
Nghê Tử nghe vậy, cổ tay run lên sợ hãi, đặt đũa trở lại bát.

Mang dao theo bên mình, quả nhiên là phần tử nguy hiểm.

Chẳng lẽ là dao gọt hoa quả? Khai / sơn / đao?
Kiểm Diệc ở trước mắt bao người, lấy ra...!dao Thụy Sĩ!!!!!
Hà Mục Dương rút con dao chính gấp trong cán gỗ màu đen, rửa sạch bằng nước trà rồi cắt đôi cây nấm, ném vào nướng bàn.

Kiểm Từ vừa vội vàng ăn thịt vừa gắp thịt cho Nghê Tử, còn bận chăm sóc miếng nấm, thêm bột thì là, bột cay, muối tiêu...!
Hà Mục Dương vội vàng ngăn cô bé lại, lấy gia vị trong tay bé ra "Ai da tiểu bảo bối, được rồi, anh nghe thấy tiếng nấm kêu, có thể ăn được rồi."
Kiểm Từ thử lấy đũa và gắp nấm, động tác không quá nhanh nhẹn, nhưng vẫn nắm chắc, đưa tới miệng Nghê Tử kêu lên: "Chị ơi, cho chị ăn nấm nè."
Nghê Tử nhìn...!Tảng nấm, bộ dạng thay đổi, chịu đủ tra tấn dày vò, thật sự không có động lực mở miệng.

Cô "A" một tiếng cười vô lực nói: "Tiểu Từ, cảm ơn y tốt của em, nhưng có thể để chị tụ gắp được không."
Cô cầm bát lên, cầm đũa lấy nửa miếng nấm đến từ Ma giới đặt chúng vào bát.

Cũng may Kiểm Từ không nói muốn nhìn cô ăn nó, mà nói: "Còn một cây nấm nữa."
Cô bé đưa nấm cho Hà Mục Dương cắt làm đôi, sau đó tiếp tục nướng.


Nghê Tử đã ăn no, nhìn nấm trong bát không nói nên lời.

Kiểm Diệc không động đũa, thỉnh thoảng cậu gắp hai miếng thịt nướng lên đĩa, dành phần lớn thời gian đều ngồi nướng đồ ăn.

Kiểm Từ tận tâm tận lực lăn lộn với miếng nấm bị cắt làm đôi.

Kiểm Diệc xem tư thế của cô bé, có lẽ lại lãng phí "Em đừng nhúc nhích, để anh làm."
Cậu kẹp hai cây nấm vẫn còn nguyên hình dạng đến cạnh mình và nướng chúng.

Kiểm Từ dặn dò "Anh nướng cẩn thận, cái đó là cho chị Nghê Tử."
Kiểm Diệc nói: "Im lặng, ăn đi."
Kiểm Từ xoay người nói với Nghê Tử: "Chị không cần quan tâm, anh hai em nướng nấm cũng ăn rất ngon."
Má Nghê Tử cứng đờ, người anh đằng kia không khuyên còn nhếch miệng cười.

Hai anh em nhà này, thật là làm cho người không lời nào để nói.

Không bao giờ theo chân bọn họ đi ăn nữa.

...!
Buổi tối Nghê Tử về đến nhà, mở cửa đã ngửi thấy mùi gà rán.

Ba Nghê ăn gà do mẹ Nghê mua từ MacDonald, thấy cô về, chỉ vào hamburger nói: "Nào, con gái, cố ý để lại cho con đó."
Nghê Tử cảm thấy buồn nôn, kìm lại xua xua tay, một câu cũng không dám nói, sợ bản thân không kiềm chế được, vội vàng trở về phòng.

Mẹ Nghê nhìn cánh cửa đóng chặt nói: "Con bé này sẽ không tức giận nữa đúng không? Đã lớn như vậy rồi vẫn còn tức giận vì chúng ta đi MacDonald không dẫn nó theo?"
Ba Nghê vừa ăn gà vừa nói: "Con bé cùng bạn học ăn tối? Chắc đã ăn no."
Đêm đó Nghê Tử không ngủ được, nửa đêm ngồi dậy gập bụng 50 cái, sau đó nằm tự hỏi nhân sinh, rồi chìm vào giấc ngủ.

Sáng thứ hai, Nghê Tử dậy lúc sáu giờ, tranh thủ tắm rửa, ra ngoài ăn sáng, đi chuyến xe buýt sớm nhất đến trường.

Đáng lẽ hôm qua phải trở về trường học, buổi tối có tiết tự học, nhưng đôi khi cô lại sinh lười, nghỉ tiết tự học vào tối chủ nhật, ở nhà đến sáng thứ hai rồi mới quay lại trường.

Dù sao cấp 2 cũng không nghiêm khắc, nhưng cấp 3 trừ khi ngất xỉu tại chỗ, bằng không không có khả năng xin nghỉ dễ dàng như vậy.

Nghê Tử lên xe, ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nghĩ đến chuyện tối hôm qua.

Bây giờ các nút thắt đã được mở ra, bắt đầu từ hôm nay, cuộc sống của cô hẳn là có thể trở về quỹ đạo.

Cô lấy từ trong cặp ra một lá bùa bùa bình an màu vàng, lá bùa này rất nhăn, giống như bị nhúng nước nhưng lại được phơi khô vô cùng nhăn nhó.

Lá bùa an toàn này ban đầu được gấp theo hình tam giác, sau đó không may bị ướt, cô đem hình tam giác mở ra, trải ra phơi khô, sau đó trực tiếp cho vào túi quần đồng phục, mang đi học buổi tối, vì thế mới có màn "Đánh trán" kia.

*Tác giả có lời muốn nói: Càng đến sớm, không khoe khoang, một lòng hướng đạo, vùi đầu gõ chữ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện