Nghị sự trong thư phòng kết thúc. Tất cả mọi người lui ra, chỉ để lại mấy đại thần nội các cùng số ít cận thần của thiên tử bên trong, tựa hồ Thẩm Lang còn có gì khác muốn nói.
Cố Xuân Phương mới được triệu hồi về kinh thành nhậm chức, đương nhiên không nằm trong số này. Trương Già trầm mặc đi cùng đường với ông, đằng sau ông hai bước. Cố Xuân Phương quay lại dò xét thần sắc hắn, vừa đi vừa nói: “Lúc nãy nghị sự trong thư phòng đột nhiên đề xuất để ngươi mượn kế giả trang Độ Quân sơn nhân kia xâm nhập vào thiên giáo, không kịp thương lượng trước cùng ngươi, mong ngươi chớ trách ta.”
Trên thực tế hai người cũng không có cách nào thương lượng trước đó được. Cố Xuân Phương đâu thể biết trước Tạ Nguy sẽ nói gì hôm nay, hết thảy đều là tùy cơ ứng biến mà thôi.
Trương Già thực không ngờ trời xui đất khiến lại bị liên lụy vào những chuyện phức tạp này. Hắn đời này không còn chí tung hoành nam bắc, chỉ muốn dành thời gian bầu bạn, chăm sóc tốt cho mẫu thân. Cuốn vào phân tranh, thật sự là ngoài dự liệu.
Kiếp trước từ khi Tạ Nguy cùng Yến Lâm mưu phản, cho đến huyết tẩy toàn Thiên giáo, tận khi đầu giáo thủ rơi xuống đất, “Độ Quân sơn nhân” trong truyền thuyết kia cũng chưa từng xuất hiện. Nếu thật sự có người này, còn trọng yếu như vậy, chẳng lẽ có thể độn thổ hay lên trời, bốc hơi khỏi nhân gian? Thế là thế nhân đều nghĩ Thiên giáo căn bản không có hắn, mà loạn thần tặc tử cố ý dựng ra nhân vật thần tiên như thế để lừa gạt giáo chúng, khiến cho bọn họ càng tin tưởng Thiên giáo mà thôi.
Trương Già ngược lại từng bởi vì đảm nhiệm chức vụ tại Hình bộ tiếp xúc qua rất nhiều bản án có liên quan đến thiên giáo, cũng từng phụng mệnh điều tra vị Độ Quân sơn nhân này đến tột cùng ai, nhưng mỗi lần đều không tra ra gì, cuối cùng cũng không giải quyết được.
Nhưng hắn từng có một hoài nghi. Chỉ là loại hoài nghi này không có chút căn cứ nào, lại còn rất khó tin, nên hắn chưa từng nói với ai. Nhưng đời này, có vẻ như có chút dấu vết. Tuy vậy, đối với Trương Già hiện tại, những chuyện này không quan trọng nữa.
Hắn rủ mắt, chỉ nói: “Đại nhân trước kia có ơn dạy dỗ Trương Già, lần này tiến cử cũng là cất nhắc vãn bối, sao có thể trách ngài. Chỉ là Tạ thiếu sư đã đề ra kế này, có lẽ trong lòng đã có người thích hợp, đại nhân như vậy, sợ sẽ khiến Tạ thiếu sư để trong lòng...”
Đôi mắt Cố Xuân Phương đã mang dấu vết của tuổi tác, nhưng lại càng thấu suốt lòng người. Hắn vuốt râu nói: “Chính là bởi vì Tạ thiếu sư đề ra, ta mới muốn tiến cử ngươi.”
Trương Già lập tức giương mắt lên nhìn về phía Cố Xuân Phương. Cố Xuân Phương hiếm khi lại đang day day trán, nhưng tựa hồ cảm thấy mình như vậy có chút quá nghiêm trọng, thế là hạ tay xuống, cười thở dài nói: “Có lẽ lão phu già rồi, nhiều thêm chút đa nghi. Luôn cảm thấy vị Tạ thiếu sư này, tuổi tác còn trẻ, nhưng dáng vẻ lại không tranh quyền thế, tâm tư cũng rất nặng, lòng dạ thật có chút sâu, không đơn giản như hắn vẫn thể hiện. Lúc ta ở tuổi như hắn, còn đang bon chen trong triều đâm chém tới bể đầu chảy máu, không hiểu chút gì. Hi vọng là do ta quá đa nghi...”
Trương Già không nói gì. Cố Xuân Phương chỉ vươn tay ra vỗ vỗ nhẹ bả vai hắn, nói: “Lần này thực là làm khó cho ngươi. Đúng rồi, mẫu thân ngươi gần đây thân thể ổn hơn chút nào chưa?”
Trương Già đáp: “Đưa mẫu thân tới kinh thành vốn là để phụng dưỡng nghỉ ngơi, nhưng bà ấy không chịu ngồi yên, ngày ngày vẫn bận rộn hết việc này tới việc khác, tới tới lui lui.” Tật này thật sự không khuyên nổi.
Cố Xuân Phương nhịn không được mà lắc đầu: “Ngươi thực là đứa con hiếu thuận, mấy đứa không ra gì trong phủ ta mà được một nửa như ngươi, lão phu đã bớt lo rồi!”
Chiều dần tàn, hai người cứ thế hướng cửa cung mà đi.
Những người bị giữ lại trong thư phòng, qua nửa canh giờ sau cũng đi ra.
Lúc Tạ Nguy tới cửa cung, trên mặt vẫn đầy ý cười. Nhưng khi lên xe ngựa rồi, thần sắc ấm áp ôn hòa vừa nãy liền biến mất, trên mặt chỉ còn lạnh lùng cùng tĩnh lặng.
*
Lữ Hiển cảm thấy cả người đều không ổn, từ khách điếm Thục Hương trở về, nhưng hai tin tức hắn nghe được mãi cho đến khi đi qua Dũng Nghị hầu phủ đã bị niêm phong, bước vào cổng lớn Tạ phủ, vẫn còn xoay vòng vòng choáng cả tâm trí hắn.
Cổ phần ruộng muối nhập vào rồi còn có thể sang tay cho người khác? Nhâm Vi Chí đến kinh thành lần này tiện thể giải quyết luôn chung thân đại sự, hai ngày trước đã đi Thanh Viễn bá phủ cầu thân? Gần đây sao lại xảy ra lắm chuyện khiến người ta khó hiểu như vậy?
Hắn nhíu mày thật chặt, cũng không để ý tới những người trong phủ chào hỏi hắn, cứ thế đi thẳng tới Chước Cầm đường.
Ngay lúc chân hắn sắp bước qua ngưỡng cửa mà vào, đột nhiên nhớ lại chuyện cách đây mấy ngày, sống lưng như có một luồng khí lạnh thổi tới. Thế là hắn lập tức rụt chân lại. Nhìn trái ngắm phải, Đao Cầm Kiếm Thư đều không ở đây, hắn liền tùy tiện kêu một hạ nhân dời cái ghế tựa tới, dứt khoát ngồi ngoài hiên Chước Cầm đường, suy nghĩ đến ngẩn ngơ.
Lữ Hiển ngồi chờ Tạ Nguy. Nhưng không ngờ, chờ mãi Tạ Nguy mới về, ngẩng đầu lên lại thấy sắc mặt hắn không tốt hơn mình bao nhiêu, mí mắt liền giật giật. Hắn dò hỏi: “Trong triều xảy ra biến cố gì sao?”
Ngày đông, hoa cỏ trồng trong sân đều đã tàn lụi. Lá sen trong ao cũng khô vàng cuốn lại, soi xuống mặt nước. Ống tay áo của đạo bào xanh màu trời Tạ Nguy đang mặc, bay nhè nhẹ trong gió. Những chuyện xảy ra trong buổi nghị sự ở thư phòng vừa vặn đang đảo lại trong đầu, đúng lúc Lữ Hiển hỏi, thế là Tạ Nguy nhàn nhạt không biểu cảm kể lại một lần.
Lúc nghe tới đoạn Tạ Nguy hiến kế cho Hoàng đế, Lữ Hiển suýt chút thì nhảy dựng lên! “Mượn đao giết người, kế hay a!” Ngày đó Tạ Nguy giết Công Nghi Thừa, một nhân vật trọng yếu tiếng tăm lừng lẫy trong thiên giáo, nghĩ cũng biết nếu để tin tức truyền tới thiên giáo, nhất định sẽ dấy lên một trận phong ba. Chỉ là thân phận Tạ Nguy ở thiên giáo hay triều đình đều rất cao, sơ ý một chút sẽ gặp phải tình cảnh hai phía đều là địch, nếu để người khác biết bí mật của hắn, sẽ như người treo trên vách núi cao dựng đứng, sớm muộn cũng sẽ thịt nát xương tan!
Cho nên, sau khi giết người hắn phải lập tức khống chế hết thế lực thiên giáo trong kinh. Thuận theo thì sống, chống lại thì giết. Nhưng nếu vậy, ắt gây ra chấn động, thiên hạ lại không có bức tường nào không lọt gió, đã là tranh đấu thế lực trong giáo với nhau, truyền về Kim Lăng ắt sẽ khiến tổng đàn chú ý.
May thay, Tạ Nguy nắm được thóp (điểm yếu dễ lợi dụng) của bọn họ. Thân phận của hắn chính là cái thóp lớn nhất. Cho nên hết thảy đều làm đến mức thần không biết quỷ không hay!
Công Nghi Thừa rõ ràng là Tạ Nguy giết, bây giờ lại thành Thuận Thiên phủ doãn vây quét Thiên giáo giết, không phải rất “Danh chính ngôn thuận” sao? Đây đơn giản là kế “Mượn đao giết người” hoàn mỹ nhất!
Nghĩ cũng biết Tạ Nguy không có khả năng diệt trừ hết thế lực không thuận theo hắn. Bởi vậy, lần này mượn nhờ lực lượng từ triều đình, diệt trừ hết thế lực trung thành với phía Kim Lăng, từ đó Tạ Nguy muốn khống chế kinh thành càng trở nên dễ dàng; mà về phía triều đình, diệt trừ thiên giáo lần này, sẽ được coi là công lao to lớn của Tạ Nguy!
Một hòn đá hạ ba con chim trong sách vở, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Lữ Hiển nhịn không được vỗ tay tán thưởng. Nhưng thần sắc trên mặt Tạ Nguy không chút thay đổi, chỉ là nhàn nhạt bổ sung kết quả sau cùng —— Nghị sự quyết định người giả trang Độ Quân sơn nhân, không phải Tạ Nguy, mà là Trương Già.
Lữ Hiển lập tức trợn mắt há hốc mồm, cơ hồ không thể tin được điều mình vừa nghe: “Nhưng, nhưng chuyện này... Ngươi vậy mà không phản đối, cứ tùy ý để nó xảy ra như vậy? Trương Già kia sẽ không làm hỏng chuyện?”
Tạ Nguy hơi khép mắt lại, nói: “Ta cảm thấy, Cố Xuân Phương tựa hồ rất kiêng kị ta.”
Lữ Hiển nói: “Lão già này mới từ nơi khác điều nhiệm về, ngày trước lại là ngự sử giám sát Hà Nam, sống hơn nửa đời người, khôn khéo nhất định phải có. Chỉ là ngươi đã có thể giấu được tai mắt người trong thiên hạ, vậy giấu thêm một người cũng chỉ mất thêm chút tâm tư, chút thời gian thôi. Nhưng Trương Già kia, nếu thật sự thám thính ra gì, gặp xui xẻo không biết chừng có thể là người của chúng ta.”
Thiên giáo có rất nhiều hương đường, người trong giáo đều bí mật phân tán ở các nơi. Trong này có một số ít chỉ nghe lệnh của Tạ Nguy.
Nếu chính Tạ Nguy đi “Giả trang” Độ Quân sơn nhân, đương nhiên sẽ không động tới thế lực của mình; nhưng nếu Trương Già đi, có trời mới biết hắn sẽ chọc ra cái mầm tai vạ gì!
Lữ Hiển ngoài mặt là thương nhân, những năm qua mối buôn bán rất nhiều, lại không thích những chuyện có rủi ro cao như vậy, đôi mày xoắn tít lại, mới nói: “Thời điểm then chốt không được làm liều. Hắn đã muốn chen chân vào Thiên giáo thám thính, thì đã chấp nhận rủi ro, chúng ta chi bằng tương kế tựu kế, thừa cơ giết hắn đi. Chết trong tay giáo chúng, triều đình sẽ tưởng rằng mưu kế bại lộ, sẽ không hoài nghi đến chúng ta.”
Tạ Nguy thật lâu không nói tiếng nào. Lữ Hiển cảm thấy đây là cách làm thoả đáng nhất, không nghĩ thêm chút nào, liền hăng hái nói: “Ta đi bố trí một phen.”
Hắn lúc này đã quên mất chuyện Nhâm Vi Chí cùng ruộng muối, cứ thế vỗ vào tay vịn ghế một cái, liền muốn đứng dậy đi làm. Nhưng chỉ chớp mắt sau, hắn lại nghe phía sau nói: “Không cần.”
Lữ Hiển hơi giật mình, quay đầu nhìn Tạ Nguy, cơ hồ có chút không dám tin tưởng vào những gì tai mình nghe được: “Nếu để mặc người này giả thân phận lẫn vào thiên giáo, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu! Nếu không trừ bỏ nguy cơ này trước, chỉ sợ tai họa sẽ không lường nổi! Vì sao lại không cần?”
Vì sao? Trong đầu Tạ Nguy vậy mà lại xuất hiện một khuôn mặt, là lúc nàng gặp hắn bên tường hoàng cung đêm đó, đèn lồng trong tay hắn chiếu vào đôi mắt tiểu cô nương đó, trong mắt nàng như có tia lửa cháy rực rỡ mà sáng ngời. Ngươi thích Trương Già? Thích. Rất thích, rất thích...
Trong một thoáng, hắn chợt có chút ngẩn ngơ, sau đó mới nhìn sang gương mặt đầy vẻ nghiêm trọng của Lữ Hiển, chậm rãi nói: “Kế này chính là để gậy ông đập lưng ông, Trương Già muốn một mình chen vào, nhất định không có ai giúp. Kế này đã do ta đề xuất ra, triều đình chắc chắn cũng sẽ để ta giám sát toàn cục. Trương Già là mệnh quan triều đình, nếu không thu hoạch được gì còn chết trong đó, chỉ sợ ta chưa hẳn thoát được trách nhiệm cùng chỉ trích. Giết hắn thì đơn giản, nhưng cũng để lại hậu họa. Chi bằng làm chậm lại một chút, xem hắn lẻn vào đến cùng có thể tra ra thứ gì. Nếu hắn biết gì không nên biết, vậy trước khi hắn kịp mang tin về kinh, tìm cơ hội trừ bỏ hắn cũng chưa muộn.”
“...” Làm như vậy, không phải tác phong bình thường của Tạ Cư An. Lữ Hiển nhạy bén ý thức được, ngoại trừ những gì Tạ Nguy nói ra, nhất định còn có nguyên nhân gì đó mình không biết. Nhưng hắn trầm mặc cân nhắc nửa ngày, cuối cùng vẫn không dám hỏi quá sâu.
Tạ Nguy đứng dưới hiên, nói với hắn lời này xong, chỉ nhìn lên bầu trời đang tối dần, rồi xoay người đi vào Chước Cầm đường.
Lữ Hiển vẫn đứng dưới hiên không nhúc nhích. Hắn đang muốn rời đi, đôi mày chợt nhíu lại, tựa như nghĩ tới điều gì, mới chợt phản ứng lại: “Chờ chút, không đúng, tạm bỏ chuyện Trương Già sang một bên. Giết Công Nghi Thừa, lại thanh lý thế lực trong kinh, thậm chí mượn đao giết người, đây rõ ràng là liên hoàn kế a! Lúc trước, giết Công Nghi Thừa xong, ngươi nói với ta là không có kế hoạch gì mà?!”
Tạ Nguy lại quay mặt vào bức tường trống không kia, trong Chước Cầm đường còn chưa thắp đèn, bóng dáng hắn hòa lẫn dần vào bóng tối, mờ mờ ảo ảo. Nhưng Lữ Hiển vẫn có thể nghe rõ giọng hắn nói rất thong thả, thản nhiên: “Lời ta nói, ngươi cũng dám tin.”
Lữ Hiển: “…” Chao ôi, trước kia sao ta không phát hiện ra nhà ngươi đê tiện như vậy a!
Cố Xuân Phương mới được triệu hồi về kinh thành nhậm chức, đương nhiên không nằm trong số này. Trương Già trầm mặc đi cùng đường với ông, đằng sau ông hai bước. Cố Xuân Phương quay lại dò xét thần sắc hắn, vừa đi vừa nói: “Lúc nãy nghị sự trong thư phòng đột nhiên đề xuất để ngươi mượn kế giả trang Độ Quân sơn nhân kia xâm nhập vào thiên giáo, không kịp thương lượng trước cùng ngươi, mong ngươi chớ trách ta.”
Trên thực tế hai người cũng không có cách nào thương lượng trước đó được. Cố Xuân Phương đâu thể biết trước Tạ Nguy sẽ nói gì hôm nay, hết thảy đều là tùy cơ ứng biến mà thôi.
Trương Già thực không ngờ trời xui đất khiến lại bị liên lụy vào những chuyện phức tạp này. Hắn đời này không còn chí tung hoành nam bắc, chỉ muốn dành thời gian bầu bạn, chăm sóc tốt cho mẫu thân. Cuốn vào phân tranh, thật sự là ngoài dự liệu.
Kiếp trước từ khi Tạ Nguy cùng Yến Lâm mưu phản, cho đến huyết tẩy toàn Thiên giáo, tận khi đầu giáo thủ rơi xuống đất, “Độ Quân sơn nhân” trong truyền thuyết kia cũng chưa từng xuất hiện. Nếu thật sự có người này, còn trọng yếu như vậy, chẳng lẽ có thể độn thổ hay lên trời, bốc hơi khỏi nhân gian? Thế là thế nhân đều nghĩ Thiên giáo căn bản không có hắn, mà loạn thần tặc tử cố ý dựng ra nhân vật thần tiên như thế để lừa gạt giáo chúng, khiến cho bọn họ càng tin tưởng Thiên giáo mà thôi.
Trương Già ngược lại từng bởi vì đảm nhiệm chức vụ tại Hình bộ tiếp xúc qua rất nhiều bản án có liên quan đến thiên giáo, cũng từng phụng mệnh điều tra vị Độ Quân sơn nhân này đến tột cùng ai, nhưng mỗi lần đều không tra ra gì, cuối cùng cũng không giải quyết được.
Nhưng hắn từng có một hoài nghi. Chỉ là loại hoài nghi này không có chút căn cứ nào, lại còn rất khó tin, nên hắn chưa từng nói với ai. Nhưng đời này, có vẻ như có chút dấu vết. Tuy vậy, đối với Trương Già hiện tại, những chuyện này không quan trọng nữa.
Hắn rủ mắt, chỉ nói: “Đại nhân trước kia có ơn dạy dỗ Trương Già, lần này tiến cử cũng là cất nhắc vãn bối, sao có thể trách ngài. Chỉ là Tạ thiếu sư đã đề ra kế này, có lẽ trong lòng đã có người thích hợp, đại nhân như vậy, sợ sẽ khiến Tạ thiếu sư để trong lòng...”
Đôi mắt Cố Xuân Phương đã mang dấu vết của tuổi tác, nhưng lại càng thấu suốt lòng người. Hắn vuốt râu nói: “Chính là bởi vì Tạ thiếu sư đề ra, ta mới muốn tiến cử ngươi.”
Trương Già lập tức giương mắt lên nhìn về phía Cố Xuân Phương. Cố Xuân Phương hiếm khi lại đang day day trán, nhưng tựa hồ cảm thấy mình như vậy có chút quá nghiêm trọng, thế là hạ tay xuống, cười thở dài nói: “Có lẽ lão phu già rồi, nhiều thêm chút đa nghi. Luôn cảm thấy vị Tạ thiếu sư này, tuổi tác còn trẻ, nhưng dáng vẻ lại không tranh quyền thế, tâm tư cũng rất nặng, lòng dạ thật có chút sâu, không đơn giản như hắn vẫn thể hiện. Lúc ta ở tuổi như hắn, còn đang bon chen trong triều đâm chém tới bể đầu chảy máu, không hiểu chút gì. Hi vọng là do ta quá đa nghi...”
Trương Già không nói gì. Cố Xuân Phương chỉ vươn tay ra vỗ vỗ nhẹ bả vai hắn, nói: “Lần này thực là làm khó cho ngươi. Đúng rồi, mẫu thân ngươi gần đây thân thể ổn hơn chút nào chưa?”
Trương Già đáp: “Đưa mẫu thân tới kinh thành vốn là để phụng dưỡng nghỉ ngơi, nhưng bà ấy không chịu ngồi yên, ngày ngày vẫn bận rộn hết việc này tới việc khác, tới tới lui lui.” Tật này thật sự không khuyên nổi.
Cố Xuân Phương nhịn không được mà lắc đầu: “Ngươi thực là đứa con hiếu thuận, mấy đứa không ra gì trong phủ ta mà được một nửa như ngươi, lão phu đã bớt lo rồi!”
Chiều dần tàn, hai người cứ thế hướng cửa cung mà đi.
Những người bị giữ lại trong thư phòng, qua nửa canh giờ sau cũng đi ra.
Lúc Tạ Nguy tới cửa cung, trên mặt vẫn đầy ý cười. Nhưng khi lên xe ngựa rồi, thần sắc ấm áp ôn hòa vừa nãy liền biến mất, trên mặt chỉ còn lạnh lùng cùng tĩnh lặng.
*
Lữ Hiển cảm thấy cả người đều không ổn, từ khách điếm Thục Hương trở về, nhưng hai tin tức hắn nghe được mãi cho đến khi đi qua Dũng Nghị hầu phủ đã bị niêm phong, bước vào cổng lớn Tạ phủ, vẫn còn xoay vòng vòng choáng cả tâm trí hắn.
Cổ phần ruộng muối nhập vào rồi còn có thể sang tay cho người khác? Nhâm Vi Chí đến kinh thành lần này tiện thể giải quyết luôn chung thân đại sự, hai ngày trước đã đi Thanh Viễn bá phủ cầu thân? Gần đây sao lại xảy ra lắm chuyện khiến người ta khó hiểu như vậy?
Hắn nhíu mày thật chặt, cũng không để ý tới những người trong phủ chào hỏi hắn, cứ thế đi thẳng tới Chước Cầm đường.
Ngay lúc chân hắn sắp bước qua ngưỡng cửa mà vào, đột nhiên nhớ lại chuyện cách đây mấy ngày, sống lưng như có một luồng khí lạnh thổi tới. Thế là hắn lập tức rụt chân lại. Nhìn trái ngắm phải, Đao Cầm Kiếm Thư đều không ở đây, hắn liền tùy tiện kêu một hạ nhân dời cái ghế tựa tới, dứt khoát ngồi ngoài hiên Chước Cầm đường, suy nghĩ đến ngẩn ngơ.
Lữ Hiển ngồi chờ Tạ Nguy. Nhưng không ngờ, chờ mãi Tạ Nguy mới về, ngẩng đầu lên lại thấy sắc mặt hắn không tốt hơn mình bao nhiêu, mí mắt liền giật giật. Hắn dò hỏi: “Trong triều xảy ra biến cố gì sao?”
Ngày đông, hoa cỏ trồng trong sân đều đã tàn lụi. Lá sen trong ao cũng khô vàng cuốn lại, soi xuống mặt nước. Ống tay áo của đạo bào xanh màu trời Tạ Nguy đang mặc, bay nhè nhẹ trong gió. Những chuyện xảy ra trong buổi nghị sự ở thư phòng vừa vặn đang đảo lại trong đầu, đúng lúc Lữ Hiển hỏi, thế là Tạ Nguy nhàn nhạt không biểu cảm kể lại một lần.
Lúc nghe tới đoạn Tạ Nguy hiến kế cho Hoàng đế, Lữ Hiển suýt chút thì nhảy dựng lên! “Mượn đao giết người, kế hay a!” Ngày đó Tạ Nguy giết Công Nghi Thừa, một nhân vật trọng yếu tiếng tăm lừng lẫy trong thiên giáo, nghĩ cũng biết nếu để tin tức truyền tới thiên giáo, nhất định sẽ dấy lên một trận phong ba. Chỉ là thân phận Tạ Nguy ở thiên giáo hay triều đình đều rất cao, sơ ý một chút sẽ gặp phải tình cảnh hai phía đều là địch, nếu để người khác biết bí mật của hắn, sẽ như người treo trên vách núi cao dựng đứng, sớm muộn cũng sẽ thịt nát xương tan!
Cho nên, sau khi giết người hắn phải lập tức khống chế hết thế lực thiên giáo trong kinh. Thuận theo thì sống, chống lại thì giết. Nhưng nếu vậy, ắt gây ra chấn động, thiên hạ lại không có bức tường nào không lọt gió, đã là tranh đấu thế lực trong giáo với nhau, truyền về Kim Lăng ắt sẽ khiến tổng đàn chú ý.
May thay, Tạ Nguy nắm được thóp (điểm yếu dễ lợi dụng) của bọn họ. Thân phận của hắn chính là cái thóp lớn nhất. Cho nên hết thảy đều làm đến mức thần không biết quỷ không hay!
Công Nghi Thừa rõ ràng là Tạ Nguy giết, bây giờ lại thành Thuận Thiên phủ doãn vây quét Thiên giáo giết, không phải rất “Danh chính ngôn thuận” sao? Đây đơn giản là kế “Mượn đao giết người” hoàn mỹ nhất!
Nghĩ cũng biết Tạ Nguy không có khả năng diệt trừ hết thế lực không thuận theo hắn. Bởi vậy, lần này mượn nhờ lực lượng từ triều đình, diệt trừ hết thế lực trung thành với phía Kim Lăng, từ đó Tạ Nguy muốn khống chế kinh thành càng trở nên dễ dàng; mà về phía triều đình, diệt trừ thiên giáo lần này, sẽ được coi là công lao to lớn của Tạ Nguy!
Một hòn đá hạ ba con chim trong sách vở, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Lữ Hiển nhịn không được vỗ tay tán thưởng. Nhưng thần sắc trên mặt Tạ Nguy không chút thay đổi, chỉ là nhàn nhạt bổ sung kết quả sau cùng —— Nghị sự quyết định người giả trang Độ Quân sơn nhân, không phải Tạ Nguy, mà là Trương Già.
Lữ Hiển lập tức trợn mắt há hốc mồm, cơ hồ không thể tin được điều mình vừa nghe: “Nhưng, nhưng chuyện này... Ngươi vậy mà không phản đối, cứ tùy ý để nó xảy ra như vậy? Trương Già kia sẽ không làm hỏng chuyện?”
Tạ Nguy hơi khép mắt lại, nói: “Ta cảm thấy, Cố Xuân Phương tựa hồ rất kiêng kị ta.”
Lữ Hiển nói: “Lão già này mới từ nơi khác điều nhiệm về, ngày trước lại là ngự sử giám sát Hà Nam, sống hơn nửa đời người, khôn khéo nhất định phải có. Chỉ là ngươi đã có thể giấu được tai mắt người trong thiên hạ, vậy giấu thêm một người cũng chỉ mất thêm chút tâm tư, chút thời gian thôi. Nhưng Trương Già kia, nếu thật sự thám thính ra gì, gặp xui xẻo không biết chừng có thể là người của chúng ta.”
Thiên giáo có rất nhiều hương đường, người trong giáo đều bí mật phân tán ở các nơi. Trong này có một số ít chỉ nghe lệnh của Tạ Nguy.
Nếu chính Tạ Nguy đi “Giả trang” Độ Quân sơn nhân, đương nhiên sẽ không động tới thế lực của mình; nhưng nếu Trương Già đi, có trời mới biết hắn sẽ chọc ra cái mầm tai vạ gì!
Lữ Hiển ngoài mặt là thương nhân, những năm qua mối buôn bán rất nhiều, lại không thích những chuyện có rủi ro cao như vậy, đôi mày xoắn tít lại, mới nói: “Thời điểm then chốt không được làm liều. Hắn đã muốn chen chân vào Thiên giáo thám thính, thì đã chấp nhận rủi ro, chúng ta chi bằng tương kế tựu kế, thừa cơ giết hắn đi. Chết trong tay giáo chúng, triều đình sẽ tưởng rằng mưu kế bại lộ, sẽ không hoài nghi đến chúng ta.”
Tạ Nguy thật lâu không nói tiếng nào. Lữ Hiển cảm thấy đây là cách làm thoả đáng nhất, không nghĩ thêm chút nào, liền hăng hái nói: “Ta đi bố trí một phen.”
Hắn lúc này đã quên mất chuyện Nhâm Vi Chí cùng ruộng muối, cứ thế vỗ vào tay vịn ghế một cái, liền muốn đứng dậy đi làm. Nhưng chỉ chớp mắt sau, hắn lại nghe phía sau nói: “Không cần.”
Lữ Hiển hơi giật mình, quay đầu nhìn Tạ Nguy, cơ hồ có chút không dám tin tưởng vào những gì tai mình nghe được: “Nếu để mặc người này giả thân phận lẫn vào thiên giáo, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu! Nếu không trừ bỏ nguy cơ này trước, chỉ sợ tai họa sẽ không lường nổi! Vì sao lại không cần?”
Vì sao? Trong đầu Tạ Nguy vậy mà lại xuất hiện một khuôn mặt, là lúc nàng gặp hắn bên tường hoàng cung đêm đó, đèn lồng trong tay hắn chiếu vào đôi mắt tiểu cô nương đó, trong mắt nàng như có tia lửa cháy rực rỡ mà sáng ngời. Ngươi thích Trương Già? Thích. Rất thích, rất thích...
Trong một thoáng, hắn chợt có chút ngẩn ngơ, sau đó mới nhìn sang gương mặt đầy vẻ nghiêm trọng của Lữ Hiển, chậm rãi nói: “Kế này chính là để gậy ông đập lưng ông, Trương Già muốn một mình chen vào, nhất định không có ai giúp. Kế này đã do ta đề xuất ra, triều đình chắc chắn cũng sẽ để ta giám sát toàn cục. Trương Già là mệnh quan triều đình, nếu không thu hoạch được gì còn chết trong đó, chỉ sợ ta chưa hẳn thoát được trách nhiệm cùng chỉ trích. Giết hắn thì đơn giản, nhưng cũng để lại hậu họa. Chi bằng làm chậm lại một chút, xem hắn lẻn vào đến cùng có thể tra ra thứ gì. Nếu hắn biết gì không nên biết, vậy trước khi hắn kịp mang tin về kinh, tìm cơ hội trừ bỏ hắn cũng chưa muộn.”
“...” Làm như vậy, không phải tác phong bình thường của Tạ Cư An. Lữ Hiển nhạy bén ý thức được, ngoại trừ những gì Tạ Nguy nói ra, nhất định còn có nguyên nhân gì đó mình không biết. Nhưng hắn trầm mặc cân nhắc nửa ngày, cuối cùng vẫn không dám hỏi quá sâu.
Tạ Nguy đứng dưới hiên, nói với hắn lời này xong, chỉ nhìn lên bầu trời đang tối dần, rồi xoay người đi vào Chước Cầm đường.
Lữ Hiển vẫn đứng dưới hiên không nhúc nhích. Hắn đang muốn rời đi, đôi mày chợt nhíu lại, tựa như nghĩ tới điều gì, mới chợt phản ứng lại: “Chờ chút, không đúng, tạm bỏ chuyện Trương Già sang một bên. Giết Công Nghi Thừa, lại thanh lý thế lực trong kinh, thậm chí mượn đao giết người, đây rõ ràng là liên hoàn kế a! Lúc trước, giết Công Nghi Thừa xong, ngươi nói với ta là không có kế hoạch gì mà?!”
Tạ Nguy lại quay mặt vào bức tường trống không kia, trong Chước Cầm đường còn chưa thắp đèn, bóng dáng hắn hòa lẫn dần vào bóng tối, mờ mờ ảo ảo. Nhưng Lữ Hiển vẫn có thể nghe rõ giọng hắn nói rất thong thả, thản nhiên: “Lời ta nói, ngươi cũng dám tin.”
Lữ Hiển: “…” Chao ôi, trước kia sao ta không phát hiện ra nhà ngươi đê tiện như vậy a!
Danh sách chương