Gọi hắn là “Trương đại nhân”…

Trương Già nhẹ nhàng chủ động nắm lấy bàn tay Khương Tuyết Ninh, mặt vẫn thản nhiên hỏi: “Có tin tức mới sao?”

Phùng Minh Vũ nhẹ gật đầu, cười tủm tỉm: “Đúng là có chút tin tức không tầm thường, có điều giờ đang ở ngoài cổng thành cũng không phải nơi tiện nói chuyện, chúng ta vẫn nên vào thành, tìm một khách sạn dừng chân, sau đó bàn tiếp chuyện này với đại nhân.

Hắn vẫn dùng “Đại nhân”.

Lần này ngay cả Khương Tuyết Ninh cũng nghe ra được điều vi diệu ẩn giấu trong cách dùng từ này.

Trong lòng bàn tay nàng lấm tấm mồ hôi.

Trương Già biết chuyện có thay đổi, song bất kể thay đổi thế nào, đám người Thiên Giáo này không giết bọn họ ngay lập tức, nghĩa là tình hình còn chưa chắc là đường chết.

Hắn đi tới dắt ngựa.

Không ngờ, Phùng Minh Vũ lại bước đến bên cạnh, nói: “Dù phân đà Thông Châu của Thiên Giáo ta ở trong thành, nhưng hôm nay dẫn theo một đám trộm cướp, lại không tiện rêu rao khắp nơi. Để ổn thỏa, chúng ta nghĩ vẫn nên để mọi người chia ra từng nhóm đi thì tốt hơn.”

Khương Tuyết Ninh lập tức nhíu mày.

Phùng Minh Vũ cảm giác được sự không vui của nàng, nhìn nàng một cái, giải thích như để trấn an nàng: “Tuy Trương đại nhân và lệnh muội cùng đi đến đây, nhưng không biết lúc qua cửa thành, đám người kia sẽ gây chuyện gì hay không. Theo lý, đại nhân hẳn nên đi cùng muội muội, nhưng hễ một người gặp chuyện người còn lại cũng không thoát được, sợ rằng đại nhân không yên lòng. Cho nên lão hủ nghĩ, nếu đại nhân tin tưởng, tách ra để vào thành, vậy hãy để Hoàng Tiềm đưa Khương Nhị cô nương đi cùng, lão hủ cùng đại nhân vào thành. Không biết như thế thỏa đáng hay không?”

Thỏa đáng hay không? Đương nhiên không!

Chỉ là Khương Tuyết Ninh ngước mắt nhìn bốn phía: Giáo chúng Thiên Giáo vây quanh, người đông thế mạnh; Hoàng Tiềm kia còn cầm đao đứng gần đó, hai mắt nhìn chằm chằm về phía này.

Dáng vẻ này, dù không thỏa cũng phải vô cùng thỏa đáng.

Nàng nói kèm theo sự châm chọc: “Quý giáo thật sự là suy nghĩ chu toàn.”

Ở trong mắt người ngoài, nàng là muội muội của Trương Già, tùy ý một chút cũng không sao.

Trương Già thì nhìn thẳng vào Phùng Minh Vũ một lát, thản nhiên nói: “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, làm phiền rồi.”

Phần đông mọi người đã sắp xếp ổn.

Ngựa đã dắt, lửa đã tắt.

Người của Thiên Giáo và những đào phạm từ thiên lao đều ba người một nhóm, năm người một bọn, kéo nhau đi.

Người vui nhất phải kể tới Tiêu Định Phi.

Vừa nhận được tin cho phép vào thành, hắn không nói thêm lời nào thẳng thừng xoay người lên ngựa, quất roi, phóng ngựa phi thẳng về hướng thành, trong bóng tối xa xa chỉ truyền đến tiếng cười vui sướng của hắn: “Bản công tử đi trước một bước vào thành chơi đây, còn kịp thăm các nàng trong kỹ viện, các ngươi cứ từ từ đi là được!”

“…”

Đám người đều im bặt.

*

Sau khi Tiêu Định Phi dẫn đầu, đám người lần lượt chia ra từng nhóm vào thành.

Thông Châu chính là con đường quan trọng phía nam để ra vào kinh thành, mấy chục dặm ngoài thành còn có doanh trại quân đội đóng quân, trước do Dũng Nghị Hầu phủ thống lĩnh, trị quân nghiêm minh, cho nên bao năm qua không có bao nhiêu binh lính bóc lột, thổ phỉ cướp bóc, thương nhân nam lai bắc vãng rất nhiều, thời gian đóng cửa thành tương đối muộn.

Chỉ là Hầu phủ vừa ngã xuống, đại doanh Thông Châu từng có một trận làm phản bất ngờ, sau đó thì hơi loạn.

Đến giờ này, khó tránh có vài người lười biếng.

Khi trời tối, mắt binh sĩ thủ thành đã không mở ra nổi, liên tục ngáp ngắn ngáp dài, thấy người ra vào đều là hạng mặc y phục mộc mạc, càng không tỉnh táo nổi.

Mấy nhóm người đi trước đều vào thành êm đẹp.

Trương Già cùng Phùng Minh Vũ ở phía sau.

Hai người bỏ ngựa mà đi bộ vào.

Tuyết rơi vài ngày trước khiến đất vẫn còn ẩm, nhưng đã vào đông tiết trời quá lạnh, đất cũng đông cứng, bước đi lại cảm giác mặt đất có phần rắn chắc.

Chỉ là gió đêm thổi càng lúc càng lạnh hơn.

Thân hình Trương Già cao gầy thẳng tắp, trong gió se lạnh lại có mấy phần phong thái lạnh lùng sắc bén.

Trong giáo, Phùng Minh Vũ cũng xem như đã từng gặp rất nhiều hào kiệt khí phách, chỉ là dù sao giáo phái trong giang hồ, vẫn có ít nhiều hơi thở của thói tục, nhưng vị Trương đại nhân trước mặt lại rất nghiêm chỉnh, khiến người ta không tìm được chút sai lầm nào.

Chỉ riêng khí độ này đã đủ khiến ông ta không nhịn được thầm khen một câu.

Đáng tiếc sau khi đọc được lá thư này, người đầu tiên Phùng Minh Vũ nghi ngờ chính là hắn, giờ phút này liền cười nói: “Vừa nãy hình như lệnh muội không vui cho lắm, hẳn là có tình cảm rất sâu đậm với Trương đại nhân, huynh muội tình thâm, đột nhiên phải tách ra, đôi mắt trừng như muốn nhai sống lão hủ. Haizz, lại khiến lão hủ có cảm giác mình làm người xấu vậy.”

Câu này muốn nhắc đến lúc Trương Già và Khương Tuyết Ninh tách ra.

Trương Già cũng còn ấn tượng.

Lúc Thiên Giáo tách hai người họ ra, nhất định là có lòng thăm dò. Khương Tuyết Ninh không thể nào không nhận ra điểm này, nhưng nhận ra chưa chắc đã phải nhẫn nhịn.

Ai bảo nàng là cô nương, lại còn diễn vai muội muội Trương Già?

Cho nên trông thấy Trương Già sắp phải đi với Phùng Minh Vũ, nàng châm chọc trào phúng: “Lão già họm hẹm rõ ràng có chuyện gì cần tìm đến huynh trưởng ta, đường đường chính chính mà gặp, còn lấy cớ làm gì!”

Nói xong thì hừ, đảo mắt một vòng, lại ra sức đạp Phùng Minh Vũ một cái!

Phùng Minh Vũ trợn mắt há hốc mồm.

Thiếu nữ giẫm xong thì mặc kệ, không thèm nhìn ai, xinh đẹp nghiêng đầu đi thẳng sang chỗ Hoàng Tiềm.

Trương Già suýt nữa thì bật cười, đành phải xin lỗi Phùng Minh Vũ, nói gì mà xá muội tính tình trẻ con, xin Phùng tiên sinh rộng lòng tha thứ.

Phùng Minh Vũ đâu thể không biết ngại mà so đo?

Tuổi tác của ông ta đã cao vậy, lại trong trường hợp đặc thù thế này, dù trong lòng tức giận cũng không tiện để lộ, chỉ có thể gượng gạo nói “không sao không sao”, xem như không có gì xảy ra.

Giờ hễ Trương Già nhìn xuống, vẫn có thể trông thấy dấu chân trên giày Phùng Minh Vũ.

Thiếu nữ tinh quái nghịch ngợm, tính tình có thù tất báo không chịu thua thiệt chút nào.

Hắn nhớ tới cảnh vừa nãy, khóe môi vốn lạnh lùng bỗng có thêm mấy phần dịu dàng ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra, chỉ nói: “Xá muội từ nhỏ đã từng phải chịu khổ, sau khi trở về nhà lại bị mọi người chiều hư, tính khí không tốt lắm, mong tả tướng lượng thứ cho.”

Gọi là “tính khí không tốt lắm” á?

Trừ người đàn bà chanh chua ngoài đường, Phùng Minh Vũ còn chưa từng thấy cô nương nào như thế!

Vị Trương đại nhân này quả thật đã thiên vị lệch lạc đến tận chân trời rồi.

Chỉ là vốn dĩ ông ta mở miệng cũng đã giấu tâm tư thăm dò, nên mới nói: “Từng phải chịu khổ, nàng không phải muội muội đại nhân sao?”

Thế là Trương Già biết mình đoán đúng.

Sau khi Thiên Giáo nhận được phong thư kia thực sự nảy sinh hoài nghi với đối với hắn và Khương Tuyết Ninh, nhất là chuyện một mình hắn lao vào hiểm cảnh còn đưa một cô nương theo, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không hợp lẽ thường, cho nên muốn điều tra chút gì đó, lúc này mới tách hắn và Khương Tuyết Ninh ra.

Chỉ là thân thế của Khương Tuyết Ninh…

Trương Già mở miệng, lại ngậm lại, cuối cùng tránh chủ đề này, biểu cảm lạnh lùng trở lại, chỉ nói: “Chuyện cũ đã qua, không muốn nhắc lại nữa.”

Đây là dáng vẻ có điều cố kỵ, cũng không muốn nhắc đến, trái lại không giống như giả vờ.

Phùng Minh Vũ cũng là người tinh thông đạo lí đối nhân xử thế.

Hắn vừa nghĩ đến liền đổi chủ đề, nói nửa đùa nửa thật: “Vậy bà cô này hẳn là hơi khó hầu hạ rồi, xem như lão hủ đắc tội nàng ấy rồi. Không biết lệnh muội thích gì, đồ ăn đồ chơi đều được, lão hủ hỏi trước một chút, đợi lát nữa vào thành liền bảo các huynh đệ trong giáo thu xếp một chút, cũng dễ bề làm cho lệnh muội vui vẻ, bớt giận.”

Ngoài mặt, Trương Già phụng mệnh của Độ Quân Sơn Nhân tới đây.

Tục ngữ nói vuốt mặt phải nể mũi.

Phùng Minh Vũ khách khí với Trương Già một chút, nếu khách khí với cả muội muội Trương Già cũng không có gì đáng trách, cho nên câu nói này không có vấn đề gì lớn.

Nhưng Trương Già thẩm phạm nhân trong lao ngục sớm đã quen tay hay việc, biết rõ nếu có hai tên phạm nhân cùng gây án, tách hai người ra thẩm vấn nhất định có thể khiến họ lộ ra sơ hở.

Chẳng qua Thiên Giáo cũng chỉ có ý này mà thôi.

Có điều vấn đề này…

Khương Tuyết Ninh thích gì nhỉ?

Trương Già nghĩ, nàng thích ăn ngon mặc đẹp, dạo chơi hưởng lạc, từng tìm đầu bếp khắp thiên hạ làm đào phiến cao cho nàng, lại còn kén ăn nói không ngon, làm đi làm lại gần nửa năm, sau khi chán ngấy lại đuổi đám đầu bếp đó khỏi cung.

Thẩm Giới lại gọi gánh hát vào cung cho nàng.

Có dạo vì muốn nàng vui, các cung nữ dứt khoát ngay cả hoàng đế cũng lười đi quyến rũ dụ dỗ, suốt ngày hầu hạ ở Khôn Ninh cung, cho nàng xem những món đồ chơi mới từ bên ngoài.

Nàng thích trà Vân Vụ, đào phiến cao, lội nước nghịch nước, đá bóng, nghe kịch, chơi song lục,…

Mọi đồ chơi vui, mọi món ăn ngon.

Nhưng điều này cũng trở thành cái thóp để đám đại thần thanh lưu trên dưới triều công kích nàng, căm ghét nàng hưởng lạc, chán ghét nàng không có quy củ, vạch tội nàng không biết cần kiệm, không có phong phạm mẫu nghi thiên hạ.

Dưới cơn nóng giận, Khương Tuyết Ninh cắt trụi mẫu đơn trong ngự hoa viên đi.

Có lần bọn họ vào cung, mẫu đơn có thể thấy được trong ngự hoa viên, bụi nào bụi nấy đều là hoa lá nham nhở, vô cùng thê thảm.

Có đại thần liền nói thái giám chăm hoa lơ là nhiệm vụ.

Thái giám phục vụ liền nhỏ giọng bẩm: “Là Hoàng hậu nương nương tự mình cầm kéo cắt, nói rằng biết gần đây Thánh thượng thường triệu mấy vị đại nhân vào trong ngự hoa viên du thưởng (đi dạo, thưởng thức) nghị sự, nên cố ý cắt cho các đại nhân nhìn thấy màu sắc tươi đẹp của cảnh ngày xuân, giải tỏa muộn phiền.”

Mấy đại thần kia lập tức giận đến nỗi râu dựng lên mắt trợn tròn.

Thẩm Giới từ Càn Thanh Cung đến, thấy cảnh tượng bừa bộn đó nhịn không được cười thành tiếng, ho khan vài tiếng mới nghiêm mặt, nhưng không có chút ý tứ truy cứu nào, chỉ làm người hòa giải nói qua loa: “Hoàng hậu cũng coi như có lòng, mặc dù xem ra là, là…”

“Là” hết nửa ngày sau rốt cuộc cũng nặn ra được mấy từ.

Sau đó nói: “Hơi khác với mọi người mà thôi.”

Phùng Minh Vũ thấy Trương Già hồi lâu không trả lời, không khỏi nói: “Lệnh muội không thích gì sao?”

Trương Già dừng một chút, nói: “Cái gì nàng cũng thích cả.”

Phùng Minh Vũ nói: “Nhưng trông lệnh muội hình như có hơi…”

Có hơi kén chọn.

Lời này Phùng Minh Vũ không nói rõ ra.

Trương Già lại chợt nhớ tới con chim xinh đẹp kia.

Lông vũ màu xanh lục và lam trên đôi cánh, cái đuôi thật dài đẹp như Phượng Hoàng, tục gọi là “Chim loan phượng”.

Khi đó còn ở sơn trang nghỉ mát.

Hôm trước hắn gặp phải vị Hoàng hậu nương nương trong truyền thuyết kia ở đình đá bên hồ sen, bị làm khó dễ một trận, hôm sau Thẩm Giới lại dẫn văn võ bá quan đến bãi săn đi săn.

Đương nhiên Khương Tuyết Ninh cũng ở đó.

Nàng mặc một thân hoa phục, trong tay còn cầm quạt gỗ đàn hương tinh xảo, ngồi sau rèm nhìn người khác ở xa xa, dáng vẻ không hứng thú lắm.

Mãi đến khi giữa núi rừng có mấy con chim xinh đẹp bay qua.

Màu xanh lam pha xanh ngọc bích, vô cùng trong trẻo.

Nàng liền bị cuốn hút, đứng dậy tiến ra phía trước nắm lấy góc tay áo của long bào có hoa văn rồng đen thêu chìm của Thẩm Giới, chỉ vào mấy con chim nho nhỏ kia nói: “Ta muốn cái kia!”

Đương nhiên Thẩm Giới theo ý nàng.

Lập tức hắn liền nói với những binh sĩ trẻ tuổi tham gia săn bắn kia, ai có thể bắn được mấy con chim loan phượng kia xuống, sẽ trọng thưởng.

Hiển nhiên những người kia kích động.

Nhưng hối hả nửa ngày cũng không thấy có kết quả.

Khương Tuyết Ninh liền mất vui.

Thế là Thẩm Giới an ủi nàng: “Chỉ một con chim loan phượng nho nhỏ, nếu nàng thật sự thích, hôm khác bảo nội cung chọn tới cho nàng mấy con, cho nàng treo ngoài cửa cung, được không?”

Khương Tuyết Ninh lại nói: “Trong cung nuôi có gì thú vị đâu, ta muốn chim loan phượng bên ngoài này.”

Thế là Thẩm Giới cũng hết cách, thở dài.

Đang lúc này, có mấy binh sĩ trong Ngự lâm quân bỗng nhiên kêu lên, cắt ngang: “Không phải tài bắn cung của Thái sư đại nhân rất tốt sao? Lần trước ta đã nhìn thấy, thiện xạ!”

Vốn dĩ nghỉ mát Thừa Đức lần này, Tạ Nguy không tới.

Hắn ở lại kinh thành xử lý chút đại sự triều chính cho Hoàng đế, chỉ là gần đây có vài chuyện không dễ định đoạt, phải thương nghị với Hoàng đế, cho nên hôm qua mới phi ngựa đến đây. Hoàng đế giữ hắn lại nghỉ ngơi một ngày, hôm nay còn chưa kịp đi, may mắn gặp dịp này.

Lời này vừa dứt, ánh mắt mọi người lập tức tập trung đến chỗ Tạ Nguy.

Vị thái sư đương triều trẻ tuổi này lúc ấy mặc một thân đạo bào xanh biếc, nhẹ nhàng cau mày.

Thẩm Giới lại cười lên, mời hắn thử xem.

Dường như Khương Tuyết Ninh không quá hoan nghênh người này, khóe miệng hơi nhếch lên, chêm thêm một câu ở đằng sau: “Phải còn sống.”

Lúc đó Tạ Nguy đã giương cung, tên đã trên dây.

Nghe vậy lại quay đầu nhìn Khương Tuyết Ninh một chút.

Lúc ấy Trương Già cảm thấy vị thái sư đương triều có danh tiếng nổi bật này, hẳn cũng không ưa gì Khương Tuyết Ninh cũng như các đại thần khác.

“Xoạt” một tiếng, mũi tên như xuyên qua mây trời, bay vào trong rừng.

Mũi tên bay rất hiểm phóng về phía cánh trái của một con chim loan phượng!

Con chim kia kêu lên thảm thiết sau đó chao đảo, bay nghiêng nghiêng xuống, rơi trên đồng cỏ.

Thế là Khương Tuyết Ninh triệt để không còn hình tượng mẫu nghi thiên hạ nữa, không nhịn được mừng rỡ kêu lên, dường như quên mất mình không thích Tạ Nguy, gọi cung nhân bên cạnh đi bắt chim.

Cung nhân nhặt con chim về, quả thật vẫn còn sống.

Có điều cánh bị thương một chút, nhưng vẫn xinh đẹp diễm lệ như trước, vừa khéo lại hợp nuôi trong lồng, treo dưới mái hiên.

Từ đó, trên dưới hậu cung đều biết, Hoàng hậu nương nương nuôi một con chim xinh đẹp ở Khôn Ninh cung.

Mấy ngày đó tất cả mọi người đều vui vẻ.

Bởi Hoàng hậu nương nương cười lên trông rất xinh đẹp, đôi mắt dịu dàng cong cong còn tuyệt đẹp hơn so với lông chim, đẹp hơn cả mẫu đơn Lạc Dương, xán lạn khiến người ta cảm thấy trong lòng như tan ra.

Nàng thích ngồi ở dưới hiên nhìn con chim loan phượng kia.

Mỗi lần ngồi nhìn liền ngồi hơn nửa ngày.

Có điều mỗi một ngày trôi qua, nụ cười của nàng lại càng nhạt đi.

Rốt cục, gần nửa tháng sau, nụ cười trên mặt nàng biến mất.

Nhóm cung nhân lặng lẽ nói nương nương treo chiếc lồng kia ở dưới hiên, bản thân ngồi nhìn nửa ngày, sau đó càng lúc càng sầu não uất ức.

Đến một đêm trời mưa rất lớn.

Sáng sớm hôm sau, nhóm cung nhân đến xem lại nhìn thấy lồng chim tinh xảo kia rơi dưới hiên, cánh cửa nho nhỏ đã mở ra, con chim xinh đẹp trong lồng kia đã không còn tung tích.

Nhóm cung nhân sợ hãi, nơm nớp thấp thỏm bẩm báo việc này.

Khương Tuyết Ninh lại không phản ứng gì.

Nghe nói nàng vùi mình trong cung ngủ hai ngày, ngay cả Hoàng đế đến cũng không để ý. Từ hôm đó về sau, dưới hiên Khôn Ninh cung trống trơn, không bao giờ nghe thấy tiếng chim hót vang nữa.

Có lẽ, ăn ngon mặc đẹp, vui chơi tận hưởng đều không phải thứ nàng thật sự thích?

Nàng chỉ yêu con chim có bộ lông diễm lệ kia.

Có điều khi con người ta ở trên núi, lại không nhận ra tâm tư chân thật của mình thôi.

Trương Già ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đang dần tối đen, lại nhớ tới lời thiếu nữ đã nói với mình bên bờ sông ngoài thôn trang kia, bỗng nhiên thật sự vui thay cho nàng.

Hiểm cảnh thì sao chứ?

Hắn nhìn Phùng Minh Vũ, bình tĩnh nói: “Nàng không kén chọn.”

Còn không kén chọn á?

Trong lòng Phùng Minh Vũ tự nhủ hắn lại không thấy thế, nếu muốn nói chuyện vòng vo với cái mặt lạnh này, còn không biết bao lâu sau mới có thể moi ra được chuyện mình muốn biết, dứt khoát từ bỏ những chuyện lông gà vỏ tỏi kia, đi thẳng vào vấn đề: “Nhưng lão hủ không rõ, một cô nương yểu điệu như lệnh muội, sao đại nhân nỡ đưa nàng ra ngoài, nếu có chuyện gì phải xử lý thế nào?”

*

Vấn đề này, nếu không trả lời cho tốt, sơ ý một chút sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.

“Chuyện này…”

Trên đường đi Khương Tuyết Ninh đều nói chuyện với Hoàng Tiềm, đáp lại sự thăm dò của đối phương, lại không hề lo mình sẽ lộ ra sơ hở. Dù sao nàng thích Trương Già không phải giả vờ, nàng biết rất nhiều chuyện liên quan tới hắn.

Nhưng lời này của đối phương lại khiến nàng âm thầm giật thót.

Nhưng chỉ một lát sau, nàng đã quyết định được.

Hoàng Tiềm cùng Phùng Minh Vũ đều có một phen mưu tính, đều suy nghĩ người mà Độ Quân Sơn Nhân nhắc đến trong thư rốt cuộc là ai, người đáng nghi nhất ở đây trừ Trương Già ra không còn ai khác.

Mà Khương Tuyết Ninh, người Trương Già đưa đến, càng là sự tồn tại bất hợp lý.

Ai đã đi mạo hiểm còn đưa một muội muội theo?

Thực sự khiến người ta nghi ngờ khó hiểu.

Nhưng hắn không ngờ, sau khi mình hỏi câu này, thiếu nữ vốn miệng lưỡi sắc bén đối đáp trôi chảy, gương mặt vốn ngẩng lên trời lại hơi cúi xuống, ngập ngừng, dường như ngại trả lời.

Hoàng Tiềm chợt nghĩ tới điều gì đó.

Sắc mặt hắn trở nên quái dị: “Ngươi và vị Trương đại nhân kia, hẳn là…”

Khương Tuyết Ninh nhẹ nhàng hạ mi mắt, không ai nhìn thấy trong đôi mắt to được hàng mi dày và dài che đi đang giấu sự trào phúng. Trong lòng nàng chỉ nghĩ dù sao Trương Già cũng không biết nàng nói hươu nói vượn, thế là nhẹ nhàng cắn môi, tạo ra dáng vẻ e sợ xấu hổ hết sức, nói thật nhỏ: “Ta cùng huynh trưởng là lưỡng tình tương duyệt, bất đắc dĩ trong nhà không cho phép, lần này bỏ trốn chỉ sợ bị người ta biết được, kính xin hương chủ giữ bí mật cho, đừng nói với ai khác.”

Hoàng Tiềm: “…”

Cả người hắn như bị sét đánh, CMN ông đây vừa nghe thấy chuyện gì vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện