Trans: Sunday. Beta: Vũ
Quán trọ Trường Lạc xây bên đường, vốn đón người đến tiễn người đi, thành nhỏ chuyện ít, chưa từng có trộm cắp hay gặp phải binh lính. Bất kể là chưởng quầy hay tiểu nhị trong quán, đều là người bản địa, nơi xa nhất từng đi là trực lệ (vùng đất nằm dưới quyền quản lí trực tiếp của triều đình), người lợi hại nhất từng gặp là quan huyện, làm gì gặp qua cảnh tượng lớn nào. Giờ phút này đây, ai nấy đều cúi đầu run rẩy đứng trong góc đại sảnh, không dám thở mạnh, chỉ sợ chọc giận đám người trước mặt.
Chỉ là nam tử đứng yên lặng trong sảnh, thật sự là một nhân vật thần tiên.
Một thân đạo bào tuyết trắng, tư thái siêu phàm thoát tục, sâu thẳm như nước sừng sững như núi. Gò má mang nét xa xăm thanh tịnh tựa mực vẽ núi xa, khóe mắt chân mày phảng phất thấm ướt sương lạnh cả chặng đường đến đây. Chỉ một ánh mắt bình thường, đã khiến người ta cảm thấy bản thân bị nhìn thấu, sinh ra mấy phần phần cảm giác không thể che đậy được điều gì.
Phần lớn đám người đông đảo đi theo hắn cả đoạn đường vẫn ở bên ngoài, chỉ bao vây cả quán trọ lại chật cứng như nêm, người không có nhiệm vụ không được vào. Cũng may đã gần đến tết, người đến ở quán trọ không nhiều, không gây nên quá nhiều hoang mang sợ hãi.
Kiếm Thư dẫn người nhanh chóng tìm khắp quán trọ.
Từ trên xuống dưới vẫn là tay trắng.
Ở đây không hề có người bọn họ cần tìm.
Kiếm Thư liếc xuống nhìn khuôn mặt Tiểu Bảo nhẹ tái đi, trong lòng cũng thấp thỏm, bước đến gần Tạ Nguy, nói: “Tiên sinh, không thấy người đâu.”
Tạ Nguy trầm mặc không nói gì.
Nghe chưởng quầy nói lúc tảng sáng không có cô gái nào vào quán trọ, Tiểu Bảo đã biết chuyện có biến, ngay khi nghe được lời của Kiếm Thư, cúi đầu quỳ xuống, thỉnh tội: “Là do ta sơ suất, không suy nghĩ chu toàn, lạc mất hành tung của nhị cô nương.”
Tiểu Bảo là cọc ngầm Tạ nguy nuôi dưỡng trong Thiên Giáo.
Tuy nhỏ tuổi nhưng làm việc rất lanh lợi.
Chỉ là dù sao nó ở Thông Châu, Tạ Nguy ở kinh thành, hắn ngầm truyền tin để nó cứu Khương Tuyết Ninh ra trước, cũng không thể dặn dò tường tận. Tiểu Bảo theo lẽ thường suy luận, cứu được Khương Tuyết Ninh ra ngoài, đến trước quán trọ, cô nương trói gà không chặt này nhìn trông cũng chẳng có bản lĩnh gì, tất nhiên sẽ ngoan ngoãn vào trong quán trọ.
Ai ngờ rằng một người sống sờ sờ ra đó lại bỗng nhiên biến mất chứ? Lại còn là từ đầu đến cuối chưa từng bước vào quán trọ này!
Trong đại sảnh trở nên lạnh lẽo.
Không có lấy một tiếng người.
Tạ Nguy không cho Tiểu Bảo đứng lên, nhưng cũng chưa buông lời trách phạt, chỉ đưa tay nhẹ vịn cạnh bàn, ngồi xuống chiếc ghế mà Kiếm Thư đã lau cẩn thận.
Chẳng mấy chốc, Đao Cầm dẫn người vào, khom lưng nói: “Tiên sinh, là người của phía phủ nha.”
Người này mặc áo bào lụa tím, là sư gia của phủ nha.
Bị Đao Cầm dẫn vào, cả người lung lay lảo đảo, gần như là sợ chết khiếp, nhếch nhác ngã xuống trước mặt Tạ Nguy, rạp người dập đầu xuống đất, nơm nớp lo sợ: “Tiểu nhân bái kiến Thiếu sư đại nhân, đúng, đúng đúng quả thực nửa canh giờ trước có một cô nương đến phủ nha, chỉ đích danh muốn gặp tri phủ lão gia chúng ta.”
Tạ Nguy đáp tầm mắt: “Nói thế nào?”
Mồ hôi lạnh tuôn như mưa, sư gia nhớ lại nói: “Nói là giáo chúng Thiên Giáo tụ tập tại Thông Châu nghi có mưu nghịch, mệnh quan hình bộ của triều đình đến điều tra thì bị cuốn vào đó, đợi chi viện gấp. Tri phủ lão gia vốn không tin, nhưng rất nhanh liền có một thủ vệ cổng thành nói Định quốc công dẫn binh vào thành trực tiếp đến Thượng Thanh Quan, thế nên chưa kịp ngồi vững đã vội vã gọi sai dịch và binh lính trong phủ nha, đi đường tắt đến giúp một tay.”
Tạ Nguy hỏi: “Nàng ấy* đang ở đâu?”
Sư gia thoạt đầu nghe chữ “người đó”, định nói tri phủ lão gia đi Thượng Thanh Quan, nhưng nghĩ lại, trái tim nảy lên, vội vàng nuốt lại lời sắp nói bên miệng, đổi câu trả lời: “Vị cô nương đó đi cùng tri phủ đại nhân, không tài nào ngăn nổi, tính theo tốc độ, sợ là hiện tại đã đến Thượng Thanh Quan.”
*Lại là đồng âm ạ, ngôi thứ ba số ít là cô ấy và anh ấy đều có cùng cách phát âm.
Kiếm Thư đứng ở bên cạnh, cơ hồ lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
Một nữ nhi khuê các tay trói gà không chặt như Khương nhị cô nương, lại dám xông vào nguy hiểm như vậy.
Tiểu Bảo cũng trợn tròn mắt.
Chỉ có Tạ Nguy, dường như đã có chút dự đoán về điều này, lại bất ngờ cười lên một tiếng. Thật sự không thể nói ra được tiếng cười đó có ý gì, cổ họng như bị nghẹn thứ gì đó, vừa mơ hồ vừa chua cay, cuối cùng biến thành hai tiếng nặng nề: “Được, được.”
Ngược lại là đã xem thường dũng khí của nàng!
Trong cung làm học trò ngoan biết nghe lời, ra ngoài thì hoàn toàn tương phản!
Dám vì Trương Già đối nghịch với hắn!
Ngón tay Tạ Nguy đặt trên mép bàn ấn đến nỗi lạnh đi, sự tàn bạo quanh quẩn không tan lan tràn dần ra từ đáy mắt hắn, hắn đứng dậy, phẩy tay áo bước ra khỏi quán trọ, lạnh lùng nói: “Đi Thượng Thanh Quan.”
*
Buổi chiều bên sông ở ngôi làng nhỏ đó, Khương Tuyết Ninh từng thổ lộ tiếng lòng với Trương Già, nói bản thân không muốn ở lại kinh thành, không muốn ở lại trong cung, muốn nhân cơ hội này chạy trốn thật xa.
Hắn muốn, sau khi trải qua hết thảy phù hoa, tìm lại mộng ước vốn có.
Dù cho về sau không thường gặp mặt, cũng mong nàng nguyện ước đạt thành, đến một nơi thật xa, chân trời góc bể, đừng bao giờ quay về.
Nhưng nàng vẫn cứ quay lại.
Còn là trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.
Trương Già vừa giận nàng hồ đồ, lại hận nàng liều lĩnh, khi lời nói ra khỏi miệng, sự nghiêm nghị giận giữ đó, cũng khiến bản thân hắn kinh ngạc.
Mạnh Dương đứng cạnh cũng không nhịn được mà nhìn hắn một cái.
Khương Tuyết Ninh vừa gặp được hắn chỉ cảm thấy tảng đá trong lòng mình đã rơi xuống, cũng không nghĩ đến rằng Trương Già vừa quay đầu lại lập tức mắng mình, nàng liền ngơ ngác: “Ta…”
Vì ngươi đó.
Hóa ra không hề có chuyện triều đình tiếp ứng ở hiệu thuốc Vĩnh Định, vậy nhất định Trương Già đã bị lừa; Tiểu Bảo phí một phen trắc trở đưa nàng ra ngoài, ít nhất có thể biết được kẻ mưu đồ đằng sau muốn cứu nàng; Tiểu Bảo lại dùng hiệu thuốc Vĩnh Định để lừa nàng yên tâm, nhưng căn bản chưa từng đến hiệu thuốc, liền biết rằng sống chết của Trương Già, bọn họ không hề quan tâm.
Nếu triều đinh không chi viện, Trương Già ắt sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm.
Sau khi đến phủ nha nghe được dẫn binh vây quét Thiên Giáo là cha con Tiêu thị, nàng càng thêm sợ hãi vô cùng, dứt khoát hạ quyết tâm đi cùng viện binh phủ nha đến trước, được ăn cả ngã về không…
Đặt cược kẻ ủ mưu đằng sau không muốn nàng chết!
Nếu nàng tới, ở bên cạnh Trương Già, dù đám người này muốn khoanh tay đứng nhìn hay muốn hại cả Trương Già, cũng phải cân nhắc một hai, thậm chí bị bắt buộc phải tới cứu!
Cược thắng, nàng có thể cứu mạng Trương Già;
Cược thua, chẳng qua cũng chỉ là nàng đền cái mạng này cho Trương Già.
Cho nên khi đối diện với sự tức giận của Trương Già, đáy lòng nàng có một khắc chua xót cùng tủi thân, nhưng nháy mắt nhận ra rằng Trương Già quát nạt nàng là vì lo lắng và giận dỗi nàng, vì thế trái tim nàng lại trở nên ngập tràn ấm áp.
Vành mắt Khương Tuyết Ninh đỏ lên.
Kiếp trước nàng nợ Trương Già, bắt nạt hắn, nhằm vào hắn, cáu kỉnh với hắn, kiếp này coi như trả lại cho hắn.
Tóm lại, nàng cam tâm tình nguyện.
Nàng không muốn che giấu lòng mình nữa, vẫn hướng về hắn không thay đổi, nước mắt còn rơi xuống tí tách, mang theo chút nghẹn ngào nói: “Ta lo cho ngươi.”
Trên gương mặt mềm mại hằn những vệt đỏ gai mắt.
Trương Già có mười phần tức giận đều bị nàng dập tắt, tim như như bị roi quất ngang qua: vốn có thể đi nhưng vẫn cứ quay lại, còn có thể là vì cái gì chứ?
Rõ ràng hắn biết, lại không thể khống chế sự tức giận mà mất đi lí trí vào một khắc đó.
Nhưng giờ không phải lúc để nhiều lời.
Trông thấy Thiên Giáo bên đó tạm thời bị đánh lui lại xông tới bên này phản kích, hắn không nói thêm gì nữa, lạnh mặt, thẳng thừng nâng tay kéo Khương Tuyết Ninh đến bên mình, vung đao tránh đi nơi an toàn hơn.
Tay của Khương Tuyết Ninh bị hắn nắm chặt, cảm thấy dinh dính.
Cúi xuống nhìn, là máu thấm ướt cả cánh tay.
Là bàn tay hắn đang nắm lấy nàng, bị máu từ vết thương trên vai trái chảy xuống nhuộm đỏ, chói mắt cực kì.
Nàng bỗng nhiên hận mình yếu đuối vô dụng, vào những lúc như này không thể giúp hắn nhiều hơn, chỉ có thể nhắm mắt theo đuôi ở sau hắn, hết sức không kéo chân hắn.
Vốn là Thiên Giáo, tù nhân và người của Tiêu thị hỗn chiến ba bên địch ta bất phân, sau khi có thêm sai dịch của phủ nha đến cấp cứu, trở nên ngay ngắn hơn rất nhiều, ít nhất áp lực của Trương Già, Mạnh Dương bỗng nhiên nhẹ hẳn đi.
Ngược lại Thiên Giáo bên này bị đánh đến không kịp trở tay.
Nhóm người trước tới giết Trương Già bị đao kiếm ngăn trở, rõ ràng thất bại rồi, Phùng Minh Vũ không ngờ bỗng nhiên bị phá đám, đã tức đến độ mắng lớn một tiếng.
Ngô Phong khuyên: “Không nhịn chuyện nhỏ loạn mưu lớn, không cần phải tính toán mỗi Trương Già.”
Phùng Minh Vũ vừa nuốt mạnh một hơi, nói: “Còn bao xa?”
Ngô Phong nhướng mắt nhìn xung quanh: trước mắt người của Thiên Giáo đã hoàn toàn bị loại khỏi Thượng Thanh Quan, đi vòng ra sau núi đến sơn đạo ngang eo núi, lại lùi về phía sau là sơn cốc cỏ dại mọc um tùm.
Đáy mắt hắn lóe lên dị thường, nói: “Mười lăm mười sáu trượng, rút!”
Giữa hỗn chiến mấy phương, lờ mờ nghe được tiếng tiêu của Thiên Giáo truyền đến.
Chiến tuyến lan rộng, không nhiều người nghe thấy.
Cha con Tiêu thị ở xa phía phía sau càng không nghe thấy, khi nhìn thấy tiền tuyến một trận rối loạn, người của phủ nha nửa đường chém giết, sắc mặt cha con hai người trở nên khó coi mấy phần.
Tiêu Viễn lần này vì để độc chiếm đầu công, đến Tạ Nguy cũng ném sang một bên.
Nào nghĩ ở đây còn có một tri phủ không biết sống chết dám đến lấy một phần?
Càng là như vậy, càng không thể để đối phương giành được trước!
Ông ta nhíu mày, hai bên tóc mai đã hoa râm, nhưng nửa điểm cũng không ảnh hưởng đến khí thế lẫm liệt uy nghi khi ra lệnh, cao thanh đại khí quát: “Không được lui về phía sau! Nhất định phải đánh vào bên trong! Ai dám lui một bước, trở về phục dịch quân pháp!”
Đám binh sĩ này đều từ cấm quân đưa ra, nghe lời Tiêu Viễn nói.
Lại nói chỉ là đánh Thiên Giáo nho nhỏ, so với chiến tranh biên giới chân chính chỉ là một chuyện cỏn con, họ vốn chẳng để chuyện này vào trong mắt, Tiêu Viễn vừa nói xông về phía trước, lập tức không có chút sợ hãi nào, giương đao kiếm xông vào bên trong!
Trương Già tuy cách xa, nhưng đều nghe được đại khái hai bên, dễ như trở bàn tay phát hiện Tiêu Viễn tham công liều lĩnh, lại nghĩ đến hành động trước sau kì lạ của Thiên Giáo, trong lòng từ đầu đến cuối bất an.
Thấy đám người Tiêu thị tiến đến ngày càng gần, đến cả bọn họ đều sắp bị cuốn ra sau núi, lông mày hắn nhíu lại.
Không thể tiến thêm vào bên trong nữa.
Trương Già cương quyết nói: “Đối phương đang dụ dịch vào sâu, cẩn thận có mai phục!”
Tri phủ Thông Châu ngơ ngác.
Cha con Tiêu thị không thèm đếm xỉa.
Nhưng căn bản chưa đợi được bọn họ phát hiện ra điều đáng nghi hay cười giễu cợt, ngay vào lúc lời nói của Trương Già vừa dứt, trên sườn núi đột nhiên vang lên một tiếng nổ “ầm ầm”, mặt đất dưới chân đều rung chuyển, không kịp chạy trốn nữa!
Đất đá cứng rắn bay lên, hướng về phía đám người đập xuống.
Bùn đất tung tóe.
Đôi khi có cục đá nhỏ nện mạnh xuống đầu, trực tiếp xuyên qua sọ, đóng vào bên trong!
Đến cả Mạnh Dương cũng đứng không vững, bỗng nhiên nói: “Thuốc nổ!”
Thứ đồ vật này là do đạo sĩ trong lúc luyện đan vô tình chế ra, qua mấy chục năm sau được dùng trên chiến trường, chế thành đại pháo, luôn luôn có hiệu quả thần kì có một giết trăm, khi phát nổ như thiên lôi đánh xuống, uy lực bừng bừng.
Chỉ là vật này nghiên cứu chế tạo không dễ, hơn nữa rất quan trọng, trước nay chỉ có quân triều được dùng.
Sao Thiên Giáo có được?
Đừng nói là Mạnh Dương, chỉ cần có chút hiểu biết, đều đã cảm thấy đại nạn sắp rơi xuống đầu.
Một âm thanh vang dội chỉ mới là bắt đầu.
Chỉ một khắc sau, giống như là đã mở ra một miệng hố vô cùng lớn, tiếng nổ “đùng ầm ầm” không ngừng dội vào tai, các loại tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.
Tòa núi Thượng Thanh Quan này vốn không cao, tầng đất sơn thạch đều không đủ vững chãi.
Mấy chỗ chôn thuốc nổ vừa nổ, sơn thạch rung lắc kịch liệt, đổ sụp từ dưới lên, lập tức một nửa số người bị kéo vào bùn đất, nửa còn lại bị vùi trong sơn thạch.
Đánh đến máu thịt tứ tung, nổ đến thây phơi khắp đồng!
Trương Già dự liệu có mai phục, cũng tuyệt không nghĩ đến Thiên Giáo lại đem thuốc nổ đến, trong khoảnh khắc nửa bên eo núi sụp xuống, hắn chỉ kịp kéo Khương Tuyết Ninh vào phía trước nơi đám người Thiên Giáo đang đứng để tránh đi!
Mấy tên nha môn sai dịch phía sau cơ hồ lập tức không còn nữa.
Cha con Tiêu thị càng không ngờ sẽ xảy ra biến cố như vậy, vốn đã tiến về phía trước quá hung hãn, lại không kịp thối lui, vị trí của hai người đúng trong phạm vi thuốc nổ được chôn, tức thời bị kéo xuống ngọn núi đổ sập.
Tiêu Diệp kinh hoàng kêu lên thảm thiết!
Là một tảng đá lăn từ trên xuống đè vào chân hắn.
Tiêu Viễn may mắn chỉ bị xây xát da chút đỉnh, nhưng cũng bị dọa đến nỗi kinh hồn khiếp vía, thoạt nhìn thấy nhi tử yêu quý bị đá nện trúng chân, kêu lớn “Diệp Nhi”, xông đến muốn cứu, nhưng sức một người có hạn làm sao đẩy được tảng đá lớn đó?
Muốn gọi người đến giúp, nhưng người xung quanh còn không lo nổi cho chính mình.
“Hahahahahaha chiêu này của tiên sinh gọi là ‘gậy ông đập lưng ông’, cũng gọi là ‘đánh không chừa lối thoát’!”
Phần lớn Thiên Giáo đã lui đến nơi an toàn, tản đến sơn cốc phía sau, thấy sơn thạch trên eo núi sập xuống một mảnh địa ngục trần gian, Phùng Minh Vũ cười lớn, khó mà không đắc ý.
“Đợi các người tới nộp mạng từ lâu rồi!”
Thiên Giáo sớm biết triều đình phái binh tới vây quét, đã chuẩn bị và bố trí từ trước, phải tàn nhẫn cho bọn họ một bài học! Cho dù cũng có một bộ phận giáo chúng chết oan, nhưng so với việc đổi lấy hoàn cảnh toàn quân bị diệt của triều đình, quả thực không biết có bao nhiêu mưu tính!
Binh sĩ tiếp viện của triều đình, sống sót cũng cũng chỉ là tàn binh mất chỉ huy.
Thiên Giáo phản công đồng thời chém giết, khung cảnh nhất thời thê thảm, tình thế đột nhiên nghịch chuyển!
Trương Già kéo Khương Tuyết Ninh đến chỗ an toàn của Thiên Giáo đoạn lẩn tránh, dù kịp thời tránh được uy lực phá núi của thuốc nổ, nhưng cũng đặt bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm khác.
Thiên Giáo đang sầu giết hắn không thành.
Hoàng Tiềm vừa nhìn thấy Trương Già như cừu vào miệng cọp chủ động tiến đến gần hắn, sao có thể không nắm chắc cơ hội này, xem thường mãnh công của hắn ư?
Trương Già phải bảo vệ Khương Tuyết Ninh, trên người lại sớm có trọng thương, lại càng không có võ nghệ cao cường, cơ hồ tức khắc trở nên giật gấu vá vai.
Đối phương cũng nhìn thấy hắn quan tâm Khương Tuyết Ninh, kiên quyết đao đao kiếm kiếm ép Khương Tuyết Ninh.
Trương Già muốn bảo vệ nàng còn hơn muốn bảo vệ mình, khó tránh khỏi rơi vào mánh khóe của đối phương, lại bị kiếm đâm trúng sườn, cả người loạng choạng, suýt chút nữa ngã xuống.
Khương Tuyết Ninh kêu lớn: “Trương Già!”
Hoàng Tiềm cười lớn, nhân cơ hội này lôi Khương Tuyết Ninh qua, trực tiếp đặt dao ngang họng nàng, nói với Trương Già: “Bỏ đao xuống, kêu cả người của ngươi bỏ đao xuống.”
Trương Già cầm cây đao dính máu, cơ thể hắn cũng toàn thân là máu.
Hắn im lặng hướng về Khương Tuyết Ninh, không nói lời nào.
Nàng chỉ hoảng loạn trong một thoáng.
Liền đón lấy, rồi bình tĩnh lạ kì.
Cho dù tính mạng treo trên lưỡi đao của Hoàng Tiềm có thể cắt đứt đầu nàng bất cứ lúc nào, nhưng nàng lại cảm thấy không có tính huống nào tốt hơn là bị bắt làm con tin lúc này.
Khương Tuyết Ninh trấn tĩnh điềm nhiên: “Hoàng hương chủ, bây giờ ngươi vẫn còn cơ hội.”
Hoàng Tiếm hết sức ngạc nhiên: “Cái gì?”
Giọng nói của Khương Tuyết Ninh không hề run rẩy, nói: “Bây giờ cải tà quy chính, còn có một đường sống.”
Hoàng Tiềm tưởng như mình vừa nghe được một chuyện vô cùng nực cười.
Nữ nhân này điên rồi sao?
Nhưng chuyện trên đời này đúng là có phần lạ lùng như vậy, hoặc nữ nhân này thực sự có chỗ dựa. Vào lúc hắn sắp mở miệng cười lạnh, sau bức tường trên nóc lầu của tòa đạo quán phía trước, nhanh chóng xuất hiện những bóng đen!
Đó là những cung thủ ẩn mình trong đêm tối!
Thông Châu phân đà chủ lập tức biết tình thế không ổn, gần như xé họng mà hét lớn: “Lui ra, lui ra!!!”
Nhưng đám người Thiên Giáo khó khăn lắm mới có thể xoay chuyển đại cục, định thừa thắng xông lên nhổ cỏ tận gốc, đuổi theo đám tàn Tiêu thị đem đến đã quá trớn, gần như đã đuổi đến trước bức tường sau Thượng Thanh Quan.
Hoàn toàn dâng đến tận cửa!
Làm sao lui là lui được?
“Vút vút vút”, tên bay xé trời, phát ra âm thanh chói tai, vì số lượng rất lớn, gần như rít thành một mảng, chi chít dày đặc, không ngừng bắn tới!
Nhiều người căn bản không kịp phản ứng, đã bị tên bắn xuyên người thành nhím gai.
Soạt soạt soạt….
Một loạt tên bắn như mưa, rơi xuống một mảng; lại một trận mưa tên, lại rơi xuống; đến làn tên thứ ba rơi xuống, sau núi trừ những người bị thương vẫn còn sống đang gào thét thảm thiết, những người đứng ở xa không bị trúng tên đã yên lặng câm nín.
Bởi vì mưa tên bao phủ, căn bản không chỉ mình Thiên Giáo!
Đến cả đám tàn binh lụn bại mà Tiêu thị dẫn dầu, cũng không hề khác biệt, tất cả đều chết!
Máu tươi tụ thành hồ, từ tường sau Thượng Thanh Quan đến gần sơn đạo.
Tiêu Viễn vẫn ôm lấy Tiêu Diệp bất tỉnh kêu khóc.
Ngoài ra đều yên lặng như tờ.
Âm thanh kêu gào đau đớn càng lớn, càng cho thấy một mảng chết chóc yên lặng và khủng khiếp.
Giữa bãi cỏ hoang trong sơn cốc, Phùng Minh Vũ vẫn còn, Ngô Phong vẫn còn, những kẻ may mắn của Thiên Giáo, đều vẫn còn.
Hoàng Tiềm cũng vậy.
Nhưng giờ hắn đã quên mất lúc đầu định nói gì, đao đặt trên cổ Khương Tuyết Ninh, tay không nhịn được mà run rẩy, đôi mắt không tự ý thức được có mấy phần sợ sệt, nhìn về cửa lớn hậu viện Thượng Thanh Quan không biết đã đóng từ lúc nào.
Gió lạnh thổi lay cỏ dại.
Bầu trời tối đen nặng trịch vây lấy những đám mây âm u.
Rõ ràng ngoài tiếng gió, không thể nghe được cái gì, nhưng khi ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào cánh cửa đóng chặt, lại phảng phất nghe thấy tiếng bước chân đang lại gần.
Cuối cùng, cửa mở rồi.
Cách quá xa, chỉ có thể nhìn thấy dáng hình màu trắng đó.
Sau đó đi về phía họ.
Trên sơn đạo đã nổ tung vẫn còn những tảng đá kiên cố cao ngất ngưởng, người này đứng trên tảng đá nguy hiểm nhất, gió bắc gột rửa quần áo hắn, hắn lại bình tĩnh thản nhiên nhìn tàn dư chẳng còn lại bao nhiêu của Thiên Giáo trong sơn cốc.
Khương Tuyết Ninh nhìn rõ gương mặt của người này.
Cây đao mà Hoàng Tiềm ép lên gáy nàng truyền với lạnh lẽo thấu xương.
Nàng cũng nhìn rõ đôi mắt của người ấy.
Cùng với cảnh sau khi Tạ Nguy mưu phản ở kiếp trước, giống y như đúc…
Lột xuống vẻ ngoài thánh nhân, lộ ra tâm địa ma quỷ.
Thiên Giáo bên này, dường như không một ai biết thân phận của hắn.
Tiêu Định Phi vốn dĩ muốn chạy trốn nhưng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa lại vẫn chưa chạy thoát, một thân cẩm y đã sớm bẩn thỉu, bây giờ nhìn thấy Tạ Nguy, chỉ lặng lẽ lui về phía sau, lẩn sau đám người, cúi đầu thật thấp, dường như điều sợ hãi duy nhất là bản thân bị bắt gặp.
Hai người Phùng Minh Vũ, Ngô Phong không dám tin.
Bọn họ bọ ngựa bắt ve, ai ngờ còn có chim sẻ trực sẵn!
Một đám người chỉ còn lại hơn trăm, so với nhóm người đông đảo đang nhìn xuống họ từ mỏm núi, quả thực hiện ra chẳng còn sức chống cự, càng không nói đến đối phương bên kia phần nhiều là cung thủ.
Nhưng vẫn may, trong tay họ có con tin.
Hoàng Tiềm giả vờ trấn định, nói: “Không ngờ triều đình phái hai toán người đến, là giáo ta tính sai. Nhưng mệnh quan triều đình các ngươi, vẫn còn nữ nhân này ở trong tay bọn ta! Nếu ngươi dám tiến một bước, ta lập tức giết nàng!”
Đạo bào Tạ Nguy đón gió, bay phần phật, nhìn Hoàng Tiềm một cái, bình đạm hỏi: “Nàng là ai?”
Hoàng Tiềm tức thời thảng thốt.
Nhưng một khắc sau, một cỗ hàn ý từ trong lòng bốc lên: Đúng thế, nàng là ai? Bọn họ cả một đường đều không biết thân phận của nữ nhân này, chỉ biết là Trương Già để tâm. Nhưng Trương Già để tâm, không có nghĩa người cao cao tại thượng nắm giữ sống chết của bọn họ cũng để tâm!
Lấy Khương Tuyết Ninh làm điểm yếu để lợi dụng, căn bản là chuyện không thể nào!
Vừa xuất hiện ý nghĩ này, trán Hoàng Tiềm đổ mồ hôi lạnh, trong lòng hoảng loạn không thể không phân tâm.
Nhưng nghe được Ngô Phong kêu lên một tiếng: “Cẩn thận!”
Một đạo hàn quang xuyên ngang lóe lên, một thanh chủy thủ sáng như tuyết, tấn công Hoàng Tiềm từ bãi cỏ hoang phía sau, chém sau gáy Hoàng Tiềm nhanh như chớp, mạnh mẽ dùng lực thiếu chút chặt đứt nửa cái cổ của Hoàng Tiềm!
Máu tức thì bắn ra như sương mù!
Cùng lúc đó một bàn tay kịp thời vươn ra nắm lấy con dao trong tay Hoàng Tiềm, tránh cứa phải cổ họng Khương Tuyết Ninh do rơi loạng choạng.
Cho đến lúc này, mọi người mới nhìn rõ bóng người như quỷ hồn này.
Dáng người không cao, thậm chí còn thấp hơn Khương Tuyết Ninh một cái đầu.
Vẫn là sợi dây đỏ bện tóc hướng thẳng lên trời, nhưng khuôn mặt đã không còn nét vui vẻ mà mọi người quen thuộc, chỉ có vẻ túc sát và trưởng thành lãnh lẽo thấu xương không hợp với tuổi!
“Tiểu Bảo!”
Phùng Minh Vũ không hề nghĩ tới, càng không nhìn thấy Tiểu Bảo trở về trong đám người lúc nào.
Cậu vốn là người của Thiên Giáo, trở về sẽ không bị giám sát.
Cũng chính vì thế, người khác đều không chú ý đến cậu, mới cho cậu một cơ hội để lập công chuộc tội!
Thiên Giáo bên này muốn phản ứng lại cũng đã muộn.
Khương Tuyết Ninh đã thoát hiểm.
Hoàng Tiềm ngã ra đất trợn ngược mắt, không còn hơi thở.
Tiểu Bảo ném thanh trường đao của cậu xuống đất, quay người đối diện với đám người Thiên Giáo, cầm chắc thanh chuy thủ trong tay, bất kể là ai muốn động thủ với Khương Tuyết Ninh, cậu đều liều mạng!
Giờ đây, Thiên Giáo một phương đại thế đã mất.
Phùng Minh Vũ cười thảm một tiếng: “Không ngờ một phen mưu kế cuối cùng rơi vào hố của người bên cạnh, Độ Quân tiên sinh dụ mưu cũng sai mất một nước cờ! Tình thế mạnh hơn người, ta cũng chẳng phải hạng tham sống sợ chết. Chỉ là huynh đệ trong giáo ta một đời lương thiện, thực không có lòng phản bội. Tôn giá thần tiên nhân vật, giết ta cũng chẳng đáng tiếc, nhưng vẫn mong bỏ qua cho giáo chúng bình thường, đừng làm liên luy đến những con người bất hạnh!”
Lời này vừa nói ra, tàn dư Thiên Giáo giáo chúng đều lộ vẻ xúc động.
Kể cả những cung thủ nhìn họ chằm chằm như hổ đói cũng có mấy phần bội phục.
Thế nhưng Tạ Nguy không động, thậm chí không trả lời hắn lấy một câu, chỉ nhìn xuống phía xướng, mở bàn tay nhẹ nhàng duỗi sang bên cạnh.
Đứng ở bên cạnh chính là Đao Cầm.
Y nhìn Tạ Nguy một cái, không nói lời nào tháo cung sau lưng xuống đưa cho hắn, lại lấy một mũi tên lông vũ, đăt vào tay hắn.
Đôi bàn tay ấy, là đôi bàn tay ngày thường gảy đàn, ngón tay dài như ngọc khắc thành, đẹp tựa trúc xanh, giờ đây đang cầm chặt dây cung kéo cong dẫn tên, kéo căng đến mức cong thành hình mãn nguyệt, thân hình lại như cây tùng cổ mạnh mẽ, bám chặt trên đất, chưa từng lắc lư.
Quân tử lục nghệ có xạ nghệ, động tác của hắn quả thực rất lưu loát.
Vậy mà gương mặt lại quá mức bình tĩnh, đôi mắt tĩnh lặng không cảm xúc, giữa những động tác khiến người ta nhìn vào tán thưởng, có thể thấy được một loại thờ ơ khắc nghịệt, sát cơ ngưng trệ!
Giáo chúng bên dưới nhìn thấy đều biến đổi sắc mặt!
Nhưng một khắc sau lại phát hiện…
Hướng mũi tên của của Tạ Nguy, không hề chỉ vào bất cứ ai trong số bọn họ, mà chếch về phía mệnh quan triều đình máu thấm ướt áo bào, Trương Già!
Lạnh nhìn núi tàn, thánh nhân giương cung!
Một tay Trương Già ép lấy vết thương bên sườn, máu rỉ ra giữa những kẽ ngón tay, hắn nhìn lên, chạm phải ánh mắt vững vàng của Tạ Nguy qua khoảng không lạnh lẽo khó đoán.
Tay của đối phương, không hề run lấy nửa phần.
Ngọn núi đằng sau Thượng Thanh Quan, tuy chen chúc đông người, nhưng lặng yên không một tiếng động.
Tạ Nguy có thể thấy khoảng không trùng nhau giữa đầu mũi tên của mình và đầu Trương Già, nếu nhẹ buông tay, không thể không trúng.
Nhưng trong khoảng im lặng này, có một bóng dáng đứng chắn phía trước Trương Già.
Phong phanh, gầy gò.
Gương mặt trắng bệch giữa bãi cỏ hoang, đem theo mấy phần e dè, lại cố chấp dang cánh tay mảnh khảnh, vững như đá kiên định đứng trước mũi tên đang chĩa về hắn.
Khương, Tuyết, Ninh!
Nhỏ giọng gằn từng chữ trong cái tên này, nếu nói ở quán trọ chỉ có một phần lệ khí, thì bây giờ đã bốc lên hàng chục hàng trăm lần, khiến hắn không thể kiềm chế, cũng không muốn kiềm chế nữa.
Gương mặt đông cứng lại, không còn hơi ấm.
Có một khắc, Tạ Nguy thật muốn dùng một tiễn xé nát nàng, coi như mình chưa từng dạy học trò này!
“Vù!”
Dây cung rung lên vang dội, mũi tên lao đi như chớp giật!
Quán trọ Trường Lạc xây bên đường, vốn đón người đến tiễn người đi, thành nhỏ chuyện ít, chưa từng có trộm cắp hay gặp phải binh lính. Bất kể là chưởng quầy hay tiểu nhị trong quán, đều là người bản địa, nơi xa nhất từng đi là trực lệ (vùng đất nằm dưới quyền quản lí trực tiếp của triều đình), người lợi hại nhất từng gặp là quan huyện, làm gì gặp qua cảnh tượng lớn nào. Giờ phút này đây, ai nấy đều cúi đầu run rẩy đứng trong góc đại sảnh, không dám thở mạnh, chỉ sợ chọc giận đám người trước mặt.
Chỉ là nam tử đứng yên lặng trong sảnh, thật sự là một nhân vật thần tiên.
Một thân đạo bào tuyết trắng, tư thái siêu phàm thoát tục, sâu thẳm như nước sừng sững như núi. Gò má mang nét xa xăm thanh tịnh tựa mực vẽ núi xa, khóe mắt chân mày phảng phất thấm ướt sương lạnh cả chặng đường đến đây. Chỉ một ánh mắt bình thường, đã khiến người ta cảm thấy bản thân bị nhìn thấu, sinh ra mấy phần phần cảm giác không thể che đậy được điều gì.
Phần lớn đám người đông đảo đi theo hắn cả đoạn đường vẫn ở bên ngoài, chỉ bao vây cả quán trọ lại chật cứng như nêm, người không có nhiệm vụ không được vào. Cũng may đã gần đến tết, người đến ở quán trọ không nhiều, không gây nên quá nhiều hoang mang sợ hãi.
Kiếm Thư dẫn người nhanh chóng tìm khắp quán trọ.
Từ trên xuống dưới vẫn là tay trắng.
Ở đây không hề có người bọn họ cần tìm.
Kiếm Thư liếc xuống nhìn khuôn mặt Tiểu Bảo nhẹ tái đi, trong lòng cũng thấp thỏm, bước đến gần Tạ Nguy, nói: “Tiên sinh, không thấy người đâu.”
Tạ Nguy trầm mặc không nói gì.
Nghe chưởng quầy nói lúc tảng sáng không có cô gái nào vào quán trọ, Tiểu Bảo đã biết chuyện có biến, ngay khi nghe được lời của Kiếm Thư, cúi đầu quỳ xuống, thỉnh tội: “Là do ta sơ suất, không suy nghĩ chu toàn, lạc mất hành tung của nhị cô nương.”
Tiểu Bảo là cọc ngầm Tạ nguy nuôi dưỡng trong Thiên Giáo.
Tuy nhỏ tuổi nhưng làm việc rất lanh lợi.
Chỉ là dù sao nó ở Thông Châu, Tạ Nguy ở kinh thành, hắn ngầm truyền tin để nó cứu Khương Tuyết Ninh ra trước, cũng không thể dặn dò tường tận. Tiểu Bảo theo lẽ thường suy luận, cứu được Khương Tuyết Ninh ra ngoài, đến trước quán trọ, cô nương trói gà không chặt này nhìn trông cũng chẳng có bản lĩnh gì, tất nhiên sẽ ngoan ngoãn vào trong quán trọ.
Ai ngờ rằng một người sống sờ sờ ra đó lại bỗng nhiên biến mất chứ? Lại còn là từ đầu đến cuối chưa từng bước vào quán trọ này!
Trong đại sảnh trở nên lạnh lẽo.
Không có lấy một tiếng người.
Tạ Nguy không cho Tiểu Bảo đứng lên, nhưng cũng chưa buông lời trách phạt, chỉ đưa tay nhẹ vịn cạnh bàn, ngồi xuống chiếc ghế mà Kiếm Thư đã lau cẩn thận.
Chẳng mấy chốc, Đao Cầm dẫn người vào, khom lưng nói: “Tiên sinh, là người của phía phủ nha.”
Người này mặc áo bào lụa tím, là sư gia của phủ nha.
Bị Đao Cầm dẫn vào, cả người lung lay lảo đảo, gần như là sợ chết khiếp, nhếch nhác ngã xuống trước mặt Tạ Nguy, rạp người dập đầu xuống đất, nơm nớp lo sợ: “Tiểu nhân bái kiến Thiếu sư đại nhân, đúng, đúng đúng quả thực nửa canh giờ trước có một cô nương đến phủ nha, chỉ đích danh muốn gặp tri phủ lão gia chúng ta.”
Tạ Nguy đáp tầm mắt: “Nói thế nào?”
Mồ hôi lạnh tuôn như mưa, sư gia nhớ lại nói: “Nói là giáo chúng Thiên Giáo tụ tập tại Thông Châu nghi có mưu nghịch, mệnh quan hình bộ của triều đình đến điều tra thì bị cuốn vào đó, đợi chi viện gấp. Tri phủ lão gia vốn không tin, nhưng rất nhanh liền có một thủ vệ cổng thành nói Định quốc công dẫn binh vào thành trực tiếp đến Thượng Thanh Quan, thế nên chưa kịp ngồi vững đã vội vã gọi sai dịch và binh lính trong phủ nha, đi đường tắt đến giúp một tay.”
Tạ Nguy hỏi: “Nàng ấy* đang ở đâu?”
Sư gia thoạt đầu nghe chữ “người đó”, định nói tri phủ lão gia đi Thượng Thanh Quan, nhưng nghĩ lại, trái tim nảy lên, vội vàng nuốt lại lời sắp nói bên miệng, đổi câu trả lời: “Vị cô nương đó đi cùng tri phủ đại nhân, không tài nào ngăn nổi, tính theo tốc độ, sợ là hiện tại đã đến Thượng Thanh Quan.”
*Lại là đồng âm ạ, ngôi thứ ba số ít là cô ấy và anh ấy đều có cùng cách phát âm.
Kiếm Thư đứng ở bên cạnh, cơ hồ lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
Một nữ nhi khuê các tay trói gà không chặt như Khương nhị cô nương, lại dám xông vào nguy hiểm như vậy.
Tiểu Bảo cũng trợn tròn mắt.
Chỉ có Tạ Nguy, dường như đã có chút dự đoán về điều này, lại bất ngờ cười lên một tiếng. Thật sự không thể nói ra được tiếng cười đó có ý gì, cổ họng như bị nghẹn thứ gì đó, vừa mơ hồ vừa chua cay, cuối cùng biến thành hai tiếng nặng nề: “Được, được.”
Ngược lại là đã xem thường dũng khí của nàng!
Trong cung làm học trò ngoan biết nghe lời, ra ngoài thì hoàn toàn tương phản!
Dám vì Trương Già đối nghịch với hắn!
Ngón tay Tạ Nguy đặt trên mép bàn ấn đến nỗi lạnh đi, sự tàn bạo quanh quẩn không tan lan tràn dần ra từ đáy mắt hắn, hắn đứng dậy, phẩy tay áo bước ra khỏi quán trọ, lạnh lùng nói: “Đi Thượng Thanh Quan.”
*
Buổi chiều bên sông ở ngôi làng nhỏ đó, Khương Tuyết Ninh từng thổ lộ tiếng lòng với Trương Già, nói bản thân không muốn ở lại kinh thành, không muốn ở lại trong cung, muốn nhân cơ hội này chạy trốn thật xa.
Hắn muốn, sau khi trải qua hết thảy phù hoa, tìm lại mộng ước vốn có.
Dù cho về sau không thường gặp mặt, cũng mong nàng nguyện ước đạt thành, đến một nơi thật xa, chân trời góc bể, đừng bao giờ quay về.
Nhưng nàng vẫn cứ quay lại.
Còn là trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.
Trương Già vừa giận nàng hồ đồ, lại hận nàng liều lĩnh, khi lời nói ra khỏi miệng, sự nghiêm nghị giận giữ đó, cũng khiến bản thân hắn kinh ngạc.
Mạnh Dương đứng cạnh cũng không nhịn được mà nhìn hắn một cái.
Khương Tuyết Ninh vừa gặp được hắn chỉ cảm thấy tảng đá trong lòng mình đã rơi xuống, cũng không nghĩ đến rằng Trương Già vừa quay đầu lại lập tức mắng mình, nàng liền ngơ ngác: “Ta…”
Vì ngươi đó.
Hóa ra không hề có chuyện triều đình tiếp ứng ở hiệu thuốc Vĩnh Định, vậy nhất định Trương Già đã bị lừa; Tiểu Bảo phí một phen trắc trở đưa nàng ra ngoài, ít nhất có thể biết được kẻ mưu đồ đằng sau muốn cứu nàng; Tiểu Bảo lại dùng hiệu thuốc Vĩnh Định để lừa nàng yên tâm, nhưng căn bản chưa từng đến hiệu thuốc, liền biết rằng sống chết của Trương Già, bọn họ không hề quan tâm.
Nếu triều đinh không chi viện, Trương Già ắt sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm.
Sau khi đến phủ nha nghe được dẫn binh vây quét Thiên Giáo là cha con Tiêu thị, nàng càng thêm sợ hãi vô cùng, dứt khoát hạ quyết tâm đi cùng viện binh phủ nha đến trước, được ăn cả ngã về không…
Đặt cược kẻ ủ mưu đằng sau không muốn nàng chết!
Nếu nàng tới, ở bên cạnh Trương Già, dù đám người này muốn khoanh tay đứng nhìn hay muốn hại cả Trương Già, cũng phải cân nhắc một hai, thậm chí bị bắt buộc phải tới cứu!
Cược thắng, nàng có thể cứu mạng Trương Già;
Cược thua, chẳng qua cũng chỉ là nàng đền cái mạng này cho Trương Già.
Cho nên khi đối diện với sự tức giận của Trương Già, đáy lòng nàng có một khắc chua xót cùng tủi thân, nhưng nháy mắt nhận ra rằng Trương Già quát nạt nàng là vì lo lắng và giận dỗi nàng, vì thế trái tim nàng lại trở nên ngập tràn ấm áp.
Vành mắt Khương Tuyết Ninh đỏ lên.
Kiếp trước nàng nợ Trương Già, bắt nạt hắn, nhằm vào hắn, cáu kỉnh với hắn, kiếp này coi như trả lại cho hắn.
Tóm lại, nàng cam tâm tình nguyện.
Nàng không muốn che giấu lòng mình nữa, vẫn hướng về hắn không thay đổi, nước mắt còn rơi xuống tí tách, mang theo chút nghẹn ngào nói: “Ta lo cho ngươi.”
Trên gương mặt mềm mại hằn những vệt đỏ gai mắt.
Trương Già có mười phần tức giận đều bị nàng dập tắt, tim như như bị roi quất ngang qua: vốn có thể đi nhưng vẫn cứ quay lại, còn có thể là vì cái gì chứ?
Rõ ràng hắn biết, lại không thể khống chế sự tức giận mà mất đi lí trí vào một khắc đó.
Nhưng giờ không phải lúc để nhiều lời.
Trông thấy Thiên Giáo bên đó tạm thời bị đánh lui lại xông tới bên này phản kích, hắn không nói thêm gì nữa, lạnh mặt, thẳng thừng nâng tay kéo Khương Tuyết Ninh đến bên mình, vung đao tránh đi nơi an toàn hơn.
Tay của Khương Tuyết Ninh bị hắn nắm chặt, cảm thấy dinh dính.
Cúi xuống nhìn, là máu thấm ướt cả cánh tay.
Là bàn tay hắn đang nắm lấy nàng, bị máu từ vết thương trên vai trái chảy xuống nhuộm đỏ, chói mắt cực kì.
Nàng bỗng nhiên hận mình yếu đuối vô dụng, vào những lúc như này không thể giúp hắn nhiều hơn, chỉ có thể nhắm mắt theo đuôi ở sau hắn, hết sức không kéo chân hắn.
Vốn là Thiên Giáo, tù nhân và người của Tiêu thị hỗn chiến ba bên địch ta bất phân, sau khi có thêm sai dịch của phủ nha đến cấp cứu, trở nên ngay ngắn hơn rất nhiều, ít nhất áp lực của Trương Già, Mạnh Dương bỗng nhiên nhẹ hẳn đi.
Ngược lại Thiên Giáo bên này bị đánh đến không kịp trở tay.
Nhóm người trước tới giết Trương Già bị đao kiếm ngăn trở, rõ ràng thất bại rồi, Phùng Minh Vũ không ngờ bỗng nhiên bị phá đám, đã tức đến độ mắng lớn một tiếng.
Ngô Phong khuyên: “Không nhịn chuyện nhỏ loạn mưu lớn, không cần phải tính toán mỗi Trương Già.”
Phùng Minh Vũ vừa nuốt mạnh một hơi, nói: “Còn bao xa?”
Ngô Phong nhướng mắt nhìn xung quanh: trước mắt người của Thiên Giáo đã hoàn toàn bị loại khỏi Thượng Thanh Quan, đi vòng ra sau núi đến sơn đạo ngang eo núi, lại lùi về phía sau là sơn cốc cỏ dại mọc um tùm.
Đáy mắt hắn lóe lên dị thường, nói: “Mười lăm mười sáu trượng, rút!”
Giữa hỗn chiến mấy phương, lờ mờ nghe được tiếng tiêu của Thiên Giáo truyền đến.
Chiến tuyến lan rộng, không nhiều người nghe thấy.
Cha con Tiêu thị ở xa phía phía sau càng không nghe thấy, khi nhìn thấy tiền tuyến một trận rối loạn, người của phủ nha nửa đường chém giết, sắc mặt cha con hai người trở nên khó coi mấy phần.
Tiêu Viễn lần này vì để độc chiếm đầu công, đến Tạ Nguy cũng ném sang một bên.
Nào nghĩ ở đây còn có một tri phủ không biết sống chết dám đến lấy một phần?
Càng là như vậy, càng không thể để đối phương giành được trước!
Ông ta nhíu mày, hai bên tóc mai đã hoa râm, nhưng nửa điểm cũng không ảnh hưởng đến khí thế lẫm liệt uy nghi khi ra lệnh, cao thanh đại khí quát: “Không được lui về phía sau! Nhất định phải đánh vào bên trong! Ai dám lui một bước, trở về phục dịch quân pháp!”
Đám binh sĩ này đều từ cấm quân đưa ra, nghe lời Tiêu Viễn nói.
Lại nói chỉ là đánh Thiên Giáo nho nhỏ, so với chiến tranh biên giới chân chính chỉ là một chuyện cỏn con, họ vốn chẳng để chuyện này vào trong mắt, Tiêu Viễn vừa nói xông về phía trước, lập tức không có chút sợ hãi nào, giương đao kiếm xông vào bên trong!
Trương Già tuy cách xa, nhưng đều nghe được đại khái hai bên, dễ như trở bàn tay phát hiện Tiêu Viễn tham công liều lĩnh, lại nghĩ đến hành động trước sau kì lạ của Thiên Giáo, trong lòng từ đầu đến cuối bất an.
Thấy đám người Tiêu thị tiến đến ngày càng gần, đến cả bọn họ đều sắp bị cuốn ra sau núi, lông mày hắn nhíu lại.
Không thể tiến thêm vào bên trong nữa.
Trương Già cương quyết nói: “Đối phương đang dụ dịch vào sâu, cẩn thận có mai phục!”
Tri phủ Thông Châu ngơ ngác.
Cha con Tiêu thị không thèm đếm xỉa.
Nhưng căn bản chưa đợi được bọn họ phát hiện ra điều đáng nghi hay cười giễu cợt, ngay vào lúc lời nói của Trương Già vừa dứt, trên sườn núi đột nhiên vang lên một tiếng nổ “ầm ầm”, mặt đất dưới chân đều rung chuyển, không kịp chạy trốn nữa!
Đất đá cứng rắn bay lên, hướng về phía đám người đập xuống.
Bùn đất tung tóe.
Đôi khi có cục đá nhỏ nện mạnh xuống đầu, trực tiếp xuyên qua sọ, đóng vào bên trong!
Đến cả Mạnh Dương cũng đứng không vững, bỗng nhiên nói: “Thuốc nổ!”
Thứ đồ vật này là do đạo sĩ trong lúc luyện đan vô tình chế ra, qua mấy chục năm sau được dùng trên chiến trường, chế thành đại pháo, luôn luôn có hiệu quả thần kì có một giết trăm, khi phát nổ như thiên lôi đánh xuống, uy lực bừng bừng.
Chỉ là vật này nghiên cứu chế tạo không dễ, hơn nữa rất quan trọng, trước nay chỉ có quân triều được dùng.
Sao Thiên Giáo có được?
Đừng nói là Mạnh Dương, chỉ cần có chút hiểu biết, đều đã cảm thấy đại nạn sắp rơi xuống đầu.
Một âm thanh vang dội chỉ mới là bắt đầu.
Chỉ một khắc sau, giống như là đã mở ra một miệng hố vô cùng lớn, tiếng nổ “đùng ầm ầm” không ngừng dội vào tai, các loại tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.
Tòa núi Thượng Thanh Quan này vốn không cao, tầng đất sơn thạch đều không đủ vững chãi.
Mấy chỗ chôn thuốc nổ vừa nổ, sơn thạch rung lắc kịch liệt, đổ sụp từ dưới lên, lập tức một nửa số người bị kéo vào bùn đất, nửa còn lại bị vùi trong sơn thạch.
Đánh đến máu thịt tứ tung, nổ đến thây phơi khắp đồng!
Trương Già dự liệu có mai phục, cũng tuyệt không nghĩ đến Thiên Giáo lại đem thuốc nổ đến, trong khoảnh khắc nửa bên eo núi sụp xuống, hắn chỉ kịp kéo Khương Tuyết Ninh vào phía trước nơi đám người Thiên Giáo đang đứng để tránh đi!
Mấy tên nha môn sai dịch phía sau cơ hồ lập tức không còn nữa.
Cha con Tiêu thị càng không ngờ sẽ xảy ra biến cố như vậy, vốn đã tiến về phía trước quá hung hãn, lại không kịp thối lui, vị trí của hai người đúng trong phạm vi thuốc nổ được chôn, tức thời bị kéo xuống ngọn núi đổ sập.
Tiêu Diệp kinh hoàng kêu lên thảm thiết!
Là một tảng đá lăn từ trên xuống đè vào chân hắn.
Tiêu Viễn may mắn chỉ bị xây xát da chút đỉnh, nhưng cũng bị dọa đến nỗi kinh hồn khiếp vía, thoạt nhìn thấy nhi tử yêu quý bị đá nện trúng chân, kêu lớn “Diệp Nhi”, xông đến muốn cứu, nhưng sức một người có hạn làm sao đẩy được tảng đá lớn đó?
Muốn gọi người đến giúp, nhưng người xung quanh còn không lo nổi cho chính mình.
“Hahahahahaha chiêu này của tiên sinh gọi là ‘gậy ông đập lưng ông’, cũng gọi là ‘đánh không chừa lối thoát’!”
Phần lớn Thiên Giáo đã lui đến nơi an toàn, tản đến sơn cốc phía sau, thấy sơn thạch trên eo núi sập xuống một mảnh địa ngục trần gian, Phùng Minh Vũ cười lớn, khó mà không đắc ý.
“Đợi các người tới nộp mạng từ lâu rồi!”
Thiên Giáo sớm biết triều đình phái binh tới vây quét, đã chuẩn bị và bố trí từ trước, phải tàn nhẫn cho bọn họ một bài học! Cho dù cũng có một bộ phận giáo chúng chết oan, nhưng so với việc đổi lấy hoàn cảnh toàn quân bị diệt của triều đình, quả thực không biết có bao nhiêu mưu tính!
Binh sĩ tiếp viện của triều đình, sống sót cũng cũng chỉ là tàn binh mất chỉ huy.
Thiên Giáo phản công đồng thời chém giết, khung cảnh nhất thời thê thảm, tình thế đột nhiên nghịch chuyển!
Trương Già kéo Khương Tuyết Ninh đến chỗ an toàn của Thiên Giáo đoạn lẩn tránh, dù kịp thời tránh được uy lực phá núi của thuốc nổ, nhưng cũng đặt bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm khác.
Thiên Giáo đang sầu giết hắn không thành.
Hoàng Tiềm vừa nhìn thấy Trương Già như cừu vào miệng cọp chủ động tiến đến gần hắn, sao có thể không nắm chắc cơ hội này, xem thường mãnh công của hắn ư?
Trương Già phải bảo vệ Khương Tuyết Ninh, trên người lại sớm có trọng thương, lại càng không có võ nghệ cao cường, cơ hồ tức khắc trở nên giật gấu vá vai.
Đối phương cũng nhìn thấy hắn quan tâm Khương Tuyết Ninh, kiên quyết đao đao kiếm kiếm ép Khương Tuyết Ninh.
Trương Già muốn bảo vệ nàng còn hơn muốn bảo vệ mình, khó tránh khỏi rơi vào mánh khóe của đối phương, lại bị kiếm đâm trúng sườn, cả người loạng choạng, suýt chút nữa ngã xuống.
Khương Tuyết Ninh kêu lớn: “Trương Già!”
Hoàng Tiềm cười lớn, nhân cơ hội này lôi Khương Tuyết Ninh qua, trực tiếp đặt dao ngang họng nàng, nói với Trương Già: “Bỏ đao xuống, kêu cả người của ngươi bỏ đao xuống.”
Trương Già cầm cây đao dính máu, cơ thể hắn cũng toàn thân là máu.
Hắn im lặng hướng về Khương Tuyết Ninh, không nói lời nào.
Nàng chỉ hoảng loạn trong một thoáng.
Liền đón lấy, rồi bình tĩnh lạ kì.
Cho dù tính mạng treo trên lưỡi đao của Hoàng Tiềm có thể cắt đứt đầu nàng bất cứ lúc nào, nhưng nàng lại cảm thấy không có tính huống nào tốt hơn là bị bắt làm con tin lúc này.
Khương Tuyết Ninh trấn tĩnh điềm nhiên: “Hoàng hương chủ, bây giờ ngươi vẫn còn cơ hội.”
Hoàng Tiếm hết sức ngạc nhiên: “Cái gì?”
Giọng nói của Khương Tuyết Ninh không hề run rẩy, nói: “Bây giờ cải tà quy chính, còn có một đường sống.”
Hoàng Tiềm tưởng như mình vừa nghe được một chuyện vô cùng nực cười.
Nữ nhân này điên rồi sao?
Nhưng chuyện trên đời này đúng là có phần lạ lùng như vậy, hoặc nữ nhân này thực sự có chỗ dựa. Vào lúc hắn sắp mở miệng cười lạnh, sau bức tường trên nóc lầu của tòa đạo quán phía trước, nhanh chóng xuất hiện những bóng đen!
Đó là những cung thủ ẩn mình trong đêm tối!
Thông Châu phân đà chủ lập tức biết tình thế không ổn, gần như xé họng mà hét lớn: “Lui ra, lui ra!!!”
Nhưng đám người Thiên Giáo khó khăn lắm mới có thể xoay chuyển đại cục, định thừa thắng xông lên nhổ cỏ tận gốc, đuổi theo đám tàn Tiêu thị đem đến đã quá trớn, gần như đã đuổi đến trước bức tường sau Thượng Thanh Quan.
Hoàn toàn dâng đến tận cửa!
Làm sao lui là lui được?
“Vút vút vút”, tên bay xé trời, phát ra âm thanh chói tai, vì số lượng rất lớn, gần như rít thành một mảng, chi chít dày đặc, không ngừng bắn tới!
Nhiều người căn bản không kịp phản ứng, đã bị tên bắn xuyên người thành nhím gai.
Soạt soạt soạt….
Một loạt tên bắn như mưa, rơi xuống một mảng; lại một trận mưa tên, lại rơi xuống; đến làn tên thứ ba rơi xuống, sau núi trừ những người bị thương vẫn còn sống đang gào thét thảm thiết, những người đứng ở xa không bị trúng tên đã yên lặng câm nín.
Bởi vì mưa tên bao phủ, căn bản không chỉ mình Thiên Giáo!
Đến cả đám tàn binh lụn bại mà Tiêu thị dẫn dầu, cũng không hề khác biệt, tất cả đều chết!
Máu tươi tụ thành hồ, từ tường sau Thượng Thanh Quan đến gần sơn đạo.
Tiêu Viễn vẫn ôm lấy Tiêu Diệp bất tỉnh kêu khóc.
Ngoài ra đều yên lặng như tờ.
Âm thanh kêu gào đau đớn càng lớn, càng cho thấy một mảng chết chóc yên lặng và khủng khiếp.
Giữa bãi cỏ hoang trong sơn cốc, Phùng Minh Vũ vẫn còn, Ngô Phong vẫn còn, những kẻ may mắn của Thiên Giáo, đều vẫn còn.
Hoàng Tiềm cũng vậy.
Nhưng giờ hắn đã quên mất lúc đầu định nói gì, đao đặt trên cổ Khương Tuyết Ninh, tay không nhịn được mà run rẩy, đôi mắt không tự ý thức được có mấy phần sợ sệt, nhìn về cửa lớn hậu viện Thượng Thanh Quan không biết đã đóng từ lúc nào.
Gió lạnh thổi lay cỏ dại.
Bầu trời tối đen nặng trịch vây lấy những đám mây âm u.
Rõ ràng ngoài tiếng gió, không thể nghe được cái gì, nhưng khi ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào cánh cửa đóng chặt, lại phảng phất nghe thấy tiếng bước chân đang lại gần.
Cuối cùng, cửa mở rồi.
Cách quá xa, chỉ có thể nhìn thấy dáng hình màu trắng đó.
Sau đó đi về phía họ.
Trên sơn đạo đã nổ tung vẫn còn những tảng đá kiên cố cao ngất ngưởng, người này đứng trên tảng đá nguy hiểm nhất, gió bắc gột rửa quần áo hắn, hắn lại bình tĩnh thản nhiên nhìn tàn dư chẳng còn lại bao nhiêu của Thiên Giáo trong sơn cốc.
Khương Tuyết Ninh nhìn rõ gương mặt của người này.
Cây đao mà Hoàng Tiềm ép lên gáy nàng truyền với lạnh lẽo thấu xương.
Nàng cũng nhìn rõ đôi mắt của người ấy.
Cùng với cảnh sau khi Tạ Nguy mưu phản ở kiếp trước, giống y như đúc…
Lột xuống vẻ ngoài thánh nhân, lộ ra tâm địa ma quỷ.
Thiên Giáo bên này, dường như không một ai biết thân phận của hắn.
Tiêu Định Phi vốn dĩ muốn chạy trốn nhưng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa lại vẫn chưa chạy thoát, một thân cẩm y đã sớm bẩn thỉu, bây giờ nhìn thấy Tạ Nguy, chỉ lặng lẽ lui về phía sau, lẩn sau đám người, cúi đầu thật thấp, dường như điều sợ hãi duy nhất là bản thân bị bắt gặp.
Hai người Phùng Minh Vũ, Ngô Phong không dám tin.
Bọn họ bọ ngựa bắt ve, ai ngờ còn có chim sẻ trực sẵn!
Một đám người chỉ còn lại hơn trăm, so với nhóm người đông đảo đang nhìn xuống họ từ mỏm núi, quả thực hiện ra chẳng còn sức chống cự, càng không nói đến đối phương bên kia phần nhiều là cung thủ.
Nhưng vẫn may, trong tay họ có con tin.
Hoàng Tiềm giả vờ trấn định, nói: “Không ngờ triều đình phái hai toán người đến, là giáo ta tính sai. Nhưng mệnh quan triều đình các ngươi, vẫn còn nữ nhân này ở trong tay bọn ta! Nếu ngươi dám tiến một bước, ta lập tức giết nàng!”
Đạo bào Tạ Nguy đón gió, bay phần phật, nhìn Hoàng Tiềm một cái, bình đạm hỏi: “Nàng là ai?”
Hoàng Tiềm tức thời thảng thốt.
Nhưng một khắc sau, một cỗ hàn ý từ trong lòng bốc lên: Đúng thế, nàng là ai? Bọn họ cả một đường đều không biết thân phận của nữ nhân này, chỉ biết là Trương Già để tâm. Nhưng Trương Già để tâm, không có nghĩa người cao cao tại thượng nắm giữ sống chết của bọn họ cũng để tâm!
Lấy Khương Tuyết Ninh làm điểm yếu để lợi dụng, căn bản là chuyện không thể nào!
Vừa xuất hiện ý nghĩ này, trán Hoàng Tiềm đổ mồ hôi lạnh, trong lòng hoảng loạn không thể không phân tâm.
Nhưng nghe được Ngô Phong kêu lên một tiếng: “Cẩn thận!”
Một đạo hàn quang xuyên ngang lóe lên, một thanh chủy thủ sáng như tuyết, tấn công Hoàng Tiềm từ bãi cỏ hoang phía sau, chém sau gáy Hoàng Tiềm nhanh như chớp, mạnh mẽ dùng lực thiếu chút chặt đứt nửa cái cổ của Hoàng Tiềm!
Máu tức thì bắn ra như sương mù!
Cùng lúc đó một bàn tay kịp thời vươn ra nắm lấy con dao trong tay Hoàng Tiềm, tránh cứa phải cổ họng Khương Tuyết Ninh do rơi loạng choạng.
Cho đến lúc này, mọi người mới nhìn rõ bóng người như quỷ hồn này.
Dáng người không cao, thậm chí còn thấp hơn Khương Tuyết Ninh một cái đầu.
Vẫn là sợi dây đỏ bện tóc hướng thẳng lên trời, nhưng khuôn mặt đã không còn nét vui vẻ mà mọi người quen thuộc, chỉ có vẻ túc sát và trưởng thành lãnh lẽo thấu xương không hợp với tuổi!
“Tiểu Bảo!”
Phùng Minh Vũ không hề nghĩ tới, càng không nhìn thấy Tiểu Bảo trở về trong đám người lúc nào.
Cậu vốn là người của Thiên Giáo, trở về sẽ không bị giám sát.
Cũng chính vì thế, người khác đều không chú ý đến cậu, mới cho cậu một cơ hội để lập công chuộc tội!
Thiên Giáo bên này muốn phản ứng lại cũng đã muộn.
Khương Tuyết Ninh đã thoát hiểm.
Hoàng Tiềm ngã ra đất trợn ngược mắt, không còn hơi thở.
Tiểu Bảo ném thanh trường đao của cậu xuống đất, quay người đối diện với đám người Thiên Giáo, cầm chắc thanh chuy thủ trong tay, bất kể là ai muốn động thủ với Khương Tuyết Ninh, cậu đều liều mạng!
Giờ đây, Thiên Giáo một phương đại thế đã mất.
Phùng Minh Vũ cười thảm một tiếng: “Không ngờ một phen mưu kế cuối cùng rơi vào hố của người bên cạnh, Độ Quân tiên sinh dụ mưu cũng sai mất một nước cờ! Tình thế mạnh hơn người, ta cũng chẳng phải hạng tham sống sợ chết. Chỉ là huynh đệ trong giáo ta một đời lương thiện, thực không có lòng phản bội. Tôn giá thần tiên nhân vật, giết ta cũng chẳng đáng tiếc, nhưng vẫn mong bỏ qua cho giáo chúng bình thường, đừng làm liên luy đến những con người bất hạnh!”
Lời này vừa nói ra, tàn dư Thiên Giáo giáo chúng đều lộ vẻ xúc động.
Kể cả những cung thủ nhìn họ chằm chằm như hổ đói cũng có mấy phần bội phục.
Thế nhưng Tạ Nguy không động, thậm chí không trả lời hắn lấy một câu, chỉ nhìn xuống phía xướng, mở bàn tay nhẹ nhàng duỗi sang bên cạnh.
Đứng ở bên cạnh chính là Đao Cầm.
Y nhìn Tạ Nguy một cái, không nói lời nào tháo cung sau lưng xuống đưa cho hắn, lại lấy một mũi tên lông vũ, đăt vào tay hắn.
Đôi bàn tay ấy, là đôi bàn tay ngày thường gảy đàn, ngón tay dài như ngọc khắc thành, đẹp tựa trúc xanh, giờ đây đang cầm chặt dây cung kéo cong dẫn tên, kéo căng đến mức cong thành hình mãn nguyệt, thân hình lại như cây tùng cổ mạnh mẽ, bám chặt trên đất, chưa từng lắc lư.
Quân tử lục nghệ có xạ nghệ, động tác của hắn quả thực rất lưu loát.
Vậy mà gương mặt lại quá mức bình tĩnh, đôi mắt tĩnh lặng không cảm xúc, giữa những động tác khiến người ta nhìn vào tán thưởng, có thể thấy được một loại thờ ơ khắc nghịệt, sát cơ ngưng trệ!
Giáo chúng bên dưới nhìn thấy đều biến đổi sắc mặt!
Nhưng một khắc sau lại phát hiện…
Hướng mũi tên của của Tạ Nguy, không hề chỉ vào bất cứ ai trong số bọn họ, mà chếch về phía mệnh quan triều đình máu thấm ướt áo bào, Trương Già!
Lạnh nhìn núi tàn, thánh nhân giương cung!
Một tay Trương Già ép lấy vết thương bên sườn, máu rỉ ra giữa những kẽ ngón tay, hắn nhìn lên, chạm phải ánh mắt vững vàng của Tạ Nguy qua khoảng không lạnh lẽo khó đoán.
Tay của đối phương, không hề run lấy nửa phần.
Ngọn núi đằng sau Thượng Thanh Quan, tuy chen chúc đông người, nhưng lặng yên không một tiếng động.
Tạ Nguy có thể thấy khoảng không trùng nhau giữa đầu mũi tên của mình và đầu Trương Già, nếu nhẹ buông tay, không thể không trúng.
Nhưng trong khoảng im lặng này, có một bóng dáng đứng chắn phía trước Trương Già.
Phong phanh, gầy gò.
Gương mặt trắng bệch giữa bãi cỏ hoang, đem theo mấy phần e dè, lại cố chấp dang cánh tay mảnh khảnh, vững như đá kiên định đứng trước mũi tên đang chĩa về hắn.
Khương, Tuyết, Ninh!
Nhỏ giọng gằn từng chữ trong cái tên này, nếu nói ở quán trọ chỉ có một phần lệ khí, thì bây giờ đã bốc lên hàng chục hàng trăm lần, khiến hắn không thể kiềm chế, cũng không muốn kiềm chế nữa.
Gương mặt đông cứng lại, không còn hơi ấm.
Có một khắc, Tạ Nguy thật muốn dùng một tiễn xé nát nàng, coi như mình chưa từng dạy học trò này!
“Vù!”
Dây cung rung lên vang dội, mũi tên lao đi như chớp giật!
Danh sách chương