Qua nguy hiểm, lúc cả đoàn người bình an trở về kinh thành, đêm đã xuống.
Phía Khương phủ sớm phái người ra cửa thành đón. Vậy mà Khương Bá Du lại đích thân đến. Nữ nhi nhà mình không hiểu sao rơi vào tranh chấp như thế, còn bình yên vô sự trở về, lúc nhìn thấy Tạ Nguy, không tránh được lại nhắc lại những lời cảm động và nhớ nhung như trong thư, sau đó mới bảo hạ nhân trong phủ vội vàng đón Khương Tuyết Ninh trở về.
Trong kinh thành đã bắt đầu đón tết, ngày tốt lành như đầu năm mùng một, trong đêm còn có hội đèn lồng náo nhiệt. Phố dài phồn hoa, nối liền không dứt. Hết thảy đều quen thuộc, nhưng Khương Tuyết Ninh ngồi trong xe ngựa nhìn ra, lại cảm thấy có chút lạ lẫm, còn lâu mới chân thực thân thiết như núi rừng hoang sơ thấy được bên ngoài.
Một phen mạo hiểm ngắn ngủi như giấc mộng kia đã kết thúc.
Bức tường cao cao của Khương phủ khảm nạm giữa hào môn đại trạch, không hề thu hút, lộ vẻ bảo thủ cứng nhắc giáo điều, trên cổng còn treo đèn lồng mang chút không khí vui mừng. Nếu không phải bản thân nàng là người đã nếm trải, chỉ nhìn vẻ bề ngoài, hoàn toàn không biết mấy ngày trước nhà này bị lạc mất nữ nhi ruột thịt.
Khương Tuyết Ninh vừa bước vào hậu viện đã nghe thấy tiếng khóc của Mạnh thị. Khương Tuyết Huệ ở bên cạnh khuyên nhủ. “Trong mắt nó đã bao giờ xem ta là mẫu thân chân chính đâu? Từ khi đón về kinh thành, cũng không phải ta chưa từng muốn hòa hoãn quan hệ giữa ta và nó. Nếu không sao phải ép nó học đàn, đọc sách? Nhưng nó thì sao? Tính tình không nhường nhịn ai, đã khinh thị hạ nhân trong phủ, còn coi thường con. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nếu cả hai đứa đều tốt như nhau, sao ta không công bằng cho được?” Trong tiếng khóc kia cũng đã mang vẻ sầu khổ.
“Nhưng nó bị tiện nhân Uyển Nương kia cố ý dạy thành như thế để chọc tức ta, chán ghét ta, báo thù ta! Một lòng một dạ ươn bướng, không có chút dáng vẻ của đại gia khuê tú. Nói ta không đưa nó đi giao thiệp với danh viện thục nữ trong kinh, nhưng nó cũng không nhìn lại xem, một nha đầu thôn quê không học hành gì mà đưa ra ngoài há chẳng phải làm hỏng thanh danh phủ chúng ta sao? Dù mặt ta có dày bao nhiêu, cũng không chịu nổi lời người ngoài đàm tiếu!”
Dường như Khương Tuyết Huệ đã nghe những lời thế này nhiều rồi, thở thật dài, nói với bà: “Mẫu thân, muội muội từ nhỏ đã bị liên lụy, bị Uyển Nương nuôi dạy, hơn mười bốn tuổi mới đón về phủ, dù mẫu thân không quen, có vài thói quen nếu muốn sửa đổi khó tránh phải cần chút thời gian. Giờ mới bốn năm thôi mà. Huống chi sau khi muội muội vào cung, con thấy đã tốt hơn rất nhiều rồi. Lần này bên ngoài nhất định muội ấy đã chịu không ít ấm ức, dù sao muội ấy cũng là cốt nhục từ trong bụng mẫu thân mà ra, máu mủ tình thâm, nếu mẫu thân lại trách móc muội ấy nặng lời, khác gì lại đẩy muội ấy lên con đường của ngày trước?”
Mạnh thị nói: “Nó nào giống con ruột của ta?” Khương Tuyết Huệ trầm mặc một lát, thở dài: “Dù sao đang ngày lễ tết, lại không làm lớn chuyện, chắc hẳn lần này muội muội trở về cũng sẽ yên tĩnh hơn không ít, cớ gì mẫu thân khổ sở quát nạt muội ấy? Nếu trái lại khiến muội ấy để ý, muội ấy cũng không phải tính tình bình thường đâu.” Mạnh thị nghe xong, yên lặng hồi lâu.
Khương Tuyết Ninh ở bên ngoài cạnh tường viện nghe, thầm nghĩ, vẫn là Khương Tuyết Huệ giỏi, khuyên được Mạnh thị. Nàng vừa nhấc chân, muốn đi vào thỉnh an. Ai ngờ, đúng lúc này, bên trong bỗng vọng ra tiếng cười không biết buồn hay vui: “Có lúc ta lại thà rằng không biết nó là nữ nhi thân sinh…”
Ngoài hành lang, giàn hoa tử đằng ngày đông chỉ còn lại dáng vẻ lạnh lẽo đìu hiu. Có ít tuyết đọng lại, phủ lên trên. Khương Tuyết Ninh ngẩng đầu lên nhìn, chỉ cảm thấy tất cả âm thanh bên tai bỗng trở nên xa vời. Dường như Khương Tuyết Huệ nói gì đó tiếp theo, nhưng nàng không nghe được gì nữa.
Chỉ một thoáng, lại có tiếng bước chân truyền đến. Là Khương Tuyết Huệ nghĩ phụ thân đã đi đón Khương Tuyết Ninh trở về, sợ chẳng bao lâu nữa sẽ về đến phủ, lường trước tính tình của nàng hẳn sẽ không muốn trông thấy nàng ấy ở chỗ mẫu thân, nên tìm cơ hội cáo từ rời khỏi chỗ Mạnh thị.
Nhưng nàng ấy không ngờ, vừa ra khỏi viện, đã nhìn thấy Khương Tuyết Ninh đứng cạnh bức tường.
Trong nháy mắt đối mặt nhau, Khương Tuyết Huệ cảm nhận được gương mặt xinh đẹp bị bóng đêm che giấu đi một nửa kia, có sự nhợt nhạt không diễn tả được, tựa như một đóa hoa sương dưới trăng sáng. Vậy mà sự thực là Khương Tuyết Ninh lại cười với nàng ấy một tiếng.
Nàng ấy trông thấy Khương Tuyết Ninh xoay người muốn đi. Cũng không biết vì đâu lại cảm thấy bất an, không khỏi lên tiếng, lúng ta lúng túng gọi Khương Tuyết Ninh: “Muội muội.” Khương Tuyết Ninh dừng bước, ngoái lại nhìn nàng ấy: “Có chuyện gì sao?”
“Không, cũng không có chuyện gì…” Khương Tuyết Huệ ngày thường cũng xem như khéo léo linh hoạt, tự tin làm việc chu đáo, lúc này lại cũng cảm thấy từ ngữ cạn kiệt, không biết nên nói gì, qua rất lâu, mới chậm rãi nói: “Điện hạ cũng rất nhớ muội, đã hỏi ta rất nhiều lần, tết đến cũng đã thưởng không ít thứ, ta đã sai người đưa tất cả đến phòng muội.”
Khương Tuyết Ninh chớp chớp mắt, nhớ tới Thẩm Chỉ Y, lặng yên cười, nhẹ nhàng trả lời: “Ta biết rồi.”
*
Đêm khuya an tĩnh, cả kinh thành dần dần chìm vào mộng đẹp. Nhưng đoàn người Tạ Nguy trở về, kéo theo đó lại có vô số người bừng tỉnh từ ác mộng.
Tin tức truyền vào cung rất nhanh. Tiêu thái hậu dần dần càng lớn tuổi, cũng bắt đầu ngủ ít đi, Tiêu Xu đang quỳ bên cạnh bà ta sao chép kinh văn, bà ta nói đến chuyện trưởng công chúa đi hòa thân: “Chỉ Y nào biết nặng nhẹ gì? Trông dáng vẻ này rõ ràng là muốn gây hiềm khích với ta, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng ngay cả hoàng huynh vẫn luôn thân thiết cũng không để ý đến. Chỉ là quốc gia đại sự, lại há có thể để cho một tiểu cô nương như nó cáu kỉnh bực bội?”
Yến thị sụp đổ, lòng quân bất ổn. Hung Nô man di ăn lông ở lỗ kia đương nhiên cũng như hổ rình mồi. Nhưng một triều đại Đại Càn lớn như thế, trừ Yến thị ra, sao có thể không tìm được một tướng soái tài giỏi có thể thay thế Yến Mục được? Có điều cần bỏ chút thời gian mà thôi.
Trước hết đồng ý lời mời hòa thân của bọn họ, là kế tạm thời. Đợi đến khi có tướng soái tài giỏi mới lấp chỗ trống của Yến thị, tự nhiên có thể lần nữa đánh đuổi Hung Nô ra ngoài Nhạn Môn Quan, khiến đám man di này cúi đầu xưng thần trước Đại Càn lần nữa.
Từ trước đến nay Tiêu Xu ở trong đại tộc, chuyện gia quốc mưa dầm thấm đất, cũng biết mấy phần nặng nhẹ. Chỉ là nghe Tiêu thái hậu nói như thế, không khỏi âu sầu trong lòng. Nàng ta ngừng sao chép kinh văn, chần chờ một chút, mới nói: “Nhưng dù sao điện hạ cũng là thân sinh cốt nhục của thái hậu, chuyến này, đại mạc hoang vu xa xôi, man di hung hãn hoành hành, không biết khi nào mới có thể trở về.”
Tiêu thái hậu lại cười, khóe mắt cũng xuất hiện mấy nếp nhăn, gương mặt hiếm khi có được mấy phần hiền hòa. Nhưng càng hiền hoà, vẻ lạnh lùng cay nghiệt nơi đáy mắt cũng càng rõ ràng. Bà ta nghiêng người tựa trên ghế quý phi, nói không chút rung động: “Có câu “Thiên gia không có tình phụ tử”, Xu Nhi à, con tương lai cũng là người phải vào Thiên gia, nên nhớ cho kỹ.”
Trong lòng Tiêu Xu run lên, ngay sau đó lại nghe ra được ngụ ý của Tiêu thái hậu, khó tránh cũng căng thẳng hơn mất phần. Chỉ là nghĩ lại, không khỏi có chút lo lắng. Nàng ta nói: “Trông dáng vẻ của Lâm Truy Vương điện hạ, lại thích Khương Tuyết Huệ kia hơn một chút.”
Tiêu thái hậu phất tay cắt ngang, mang dáng vẻ rất chắc chắn, chỉ nói: “Con yên tâm, có ai gia ở đây.” Có sự cam đoan của Thái hậu, theo lý hẳn sẽ không có sai sót gì. Nhưng Tiêu Xu lại không phải người vui mừng sớm, trước khi chuyện kết thúc, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nên nàng ta cũng không lộ ra vẻ vui mừng gì nhiều, chỉ là trên mặt vui vẻ nói cảm tạ cô mẫu mà thôi.
Cung nhân phục vụ thấy không còn sớm nữa, liền muốn đỡ Thái hậu đi ngủ.
Ngay lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập. Là thái giám tổng quản, mặt mũi tràn đầy vẻ vui mừng chạy về phía tẩm điện: “Tránh ra tránh ra, có tin tốt, có tin vô cùng tốt!” Tiêu thái hậu không khỏi dừng lại, hơi kinh ngạc cau mày, nhìn ra cửa, hỏi: “Tin tốt gì?” Tiêu Xu cũng hết sức tò mò.
Thái giám kia chạy đến nỗi trên trán đầy mồ hôi, dập đầu xuống đất, khuôn mặt cười như sắp nở hoa: “Khởi bẩm Thái hậu nương nương, nửa canh giờ trước Quốc Công gia đã trở về kinh thành, bình yên vô sự, toàn thắng! Vừa đặc biệt sai người chuyển lời đến, báo với Thái Hậu tin tức vô cùng tốt! Nói là Định Phi thế tử mất tích hai mươi năm trước đã trở về! Vẫn còn sống! Khỏe mạnh ổn lắm!”
Định, Phi…
Trong đầu Tiêu thái hậu chợt như có một tiếng nổ vang “ầm”, người đứng trên điện, thân thể lung lay mấy cái, suýt không đứng nổi, hoảng hoảng hốt hốt hỏi: “Ngươi nói gì?”
Thái giám kia còn tưởng bà ta vui mừng thật, giọng nói còn lớn hơn: “Trở về rồi! Huyết mạch trưởng tử của Quốc Công gia trở về rồi, ân nhân cứu mạng của Thánh thượng năm đó, Định Phi thế tử đó, trở về an toàn nguyên vẹn! Ôi, nghe nói không chỉ rất giống Quốc Công gia lúc còn trẻ, mà còn giống Yến phu nhân năm xưa nữa! Phong lưu phóng khoáng, tuấn tú lịch sự, cực kỳ khôi ngô!”
Mí mắt Tiêu thái hậu cuồng loạn, cảm giác trước mắt bắt đầu chuyển thành màu đen.
Bàn chân bà ta chợt mất sức, lui về sau mấy bước. Giơ tay lên, vừa định nói gì đó, sắc mặt trắng bệch, ngã “ầm” một tiếng, đầu đập xuống dưới! Cả cung điện đều bị dọa sợ, sửng sốt một chút, mới hô to gọi nhỏ: “Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương!”
Trong lòng Tiêu Xu cũng loạn hết lên, gần như trơ mắt nhìn Tiêu thái hậu vừa ngã xuống bên cạnh, lại không biết sao quên đưa tay ra đỡ, trông thấy dáng vẻ của đám người ba chân bốn cẳng hối hả chạy, nàng ta đứng bên cạnh, trên mặt mang vẻ hoảng hốt có chút không dám tin.
Còn sống…
Hài tử mang huyết thống hai họ Tiêu – Yến sao có thể còn sống được? Nếu quả thật là thế, nếu quả thật là thế…
Tiêu Xu âm thầm rùng mình, bên trong Từ Ninh cung ồn ào náo động hoảng loạn, nàng ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài trời, trông thấy một vùng tối tăm, không chút ánh sao, gió lạnh trong đêm thổi tới, khiến người ta không nhịn được mà phát run! *
Tiếp giáp Dũng Nghị Hầu phủ đã bị quan phủ niêm phong, là phủ của Tạ Nguy.
Bên trong Chước Cầm Đường, đèn đuốc sáng trưng.
Lữ Hiển mặc trường sam văn nhân chắp tay sau lưng, đi tới đi lui, hết sang trái lại sang phải ở bên trong Chước Cầm Đường, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài một chút, hiển nhiên đã đợi rất lâu.
Mãi đến gần nửa đêm, bên ngoài mới truyền đến tiếng động. Rốt cục Tạ Nguy cũng trở về.
Lữ Hiển trông thấy bóng người cuối cũng xuất hiện từ ngã rẽ của hành lang bên kia, hiếm khi có chút không kìm nén được, bước một bước ra ngoài, vội vã hỏi: “Chuyện thế nào rồi?”
Tạ Nguy liếc hắn một cái, nhẹ nhàng cau mày: “Tàm tạm.”
Từ lúc biết Trương Già cũng lẫn vào chuyện này, Tạ Nguy còn không ý định diệt trừ chướng ngại vật này, cả người Lữ Hiển liền sốt ruột không thôi. Sự sốt ruột này cũng không phải vì chuyện của bản thân, mà nhiều hơn là vì Tạ Nguy càng ngày càng sai sai.
Vừa nghe thấy hai chữ “tàm tạm”, hắn suýt thì nổ tung.
Lữ Hiển hỏi rất thẳng thắn: “Giết Trương Già chưa?”
Tạ Nguy nói: “Chưa.”
Lữ Hiển nheo mắt: “Vì sao?”
Tạ Nguy đi vào trong, kéo ra một ám cách (ngăn kéo ẩn) trên giá sách tựa vào tường, lấy túi đựng con dấu thêm cả tàng thư ấn nho nhỏ kia từ trong tay áo ra, bỏ vào trong ngăn kéo, bình thản trả lời: “Trước mắt vạn người nhìn chằm chằm, sợ người bắt được thóp.”
“C*t chó ấy!” Lữ Hiển nghe xong, lập tức không nhịn được mắng một câu. “Nếu ngươi đã quyết định diệt người này, tự nhiên sẽ có ngàn vạn biện pháp thỏa đáng không để người ngoài biết! Huống chi lúc này người đi cùng ngươi còn là loại ngu xuẩn như Tiêu Viễn kia, đổ vạ cho ông ta là thích hợp nhất! Há có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế? Đây còn là Tạ Cư An ngươi…”
Lúc nói tới đây, hắn đột nhiên khựng lại. Lữ Hiển nhìn ngăn kéo đã bị Tạ Nguy đóng lại, trong lòng bỗng nhiên tuôn ra dự cảm chẳng lành: “Đó là thứ trọng yếu gì?”
Tạ Nguy nói: “Đồ chơi nhỏ học trò hiếu kính tiên sinh mà thôi.”
Lữ Hiển nhìn chằm chằm hắn: “Khương Tuyết Ninh?”
Tạ Nguy “Ừ” một tiếng.
Lữ Hiển yên lặng thật lâu, hắn cũng nhìn Tạ Nguy như vậy hồi lâu, thầm phát hiện một cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có, thế là ẩn ý mở miệng nói: “Ngươi thật sự biết rõ ngươi đang làm…”
“Biết.”
Hiếm khi Tạ Nguy cắt ngang lời hắn, sau đó nhìn Lữ Hiển chằm chằm, cũng không né tránh ánh mắt trầm trọng mà nghiêm túc của hắn, thậm chí mười phần bình tĩnh lặp lại lần nữa với hắn, từ đó muốn cho hắn hiểu được ngụ ý của mình…
“Lữ Chiếu Ẩn, ta biết.”
Phía Khương phủ sớm phái người ra cửa thành đón. Vậy mà Khương Bá Du lại đích thân đến. Nữ nhi nhà mình không hiểu sao rơi vào tranh chấp như thế, còn bình yên vô sự trở về, lúc nhìn thấy Tạ Nguy, không tránh được lại nhắc lại những lời cảm động và nhớ nhung như trong thư, sau đó mới bảo hạ nhân trong phủ vội vàng đón Khương Tuyết Ninh trở về.
Trong kinh thành đã bắt đầu đón tết, ngày tốt lành như đầu năm mùng một, trong đêm còn có hội đèn lồng náo nhiệt. Phố dài phồn hoa, nối liền không dứt. Hết thảy đều quen thuộc, nhưng Khương Tuyết Ninh ngồi trong xe ngựa nhìn ra, lại cảm thấy có chút lạ lẫm, còn lâu mới chân thực thân thiết như núi rừng hoang sơ thấy được bên ngoài.
Một phen mạo hiểm ngắn ngủi như giấc mộng kia đã kết thúc.
Bức tường cao cao của Khương phủ khảm nạm giữa hào môn đại trạch, không hề thu hút, lộ vẻ bảo thủ cứng nhắc giáo điều, trên cổng còn treo đèn lồng mang chút không khí vui mừng. Nếu không phải bản thân nàng là người đã nếm trải, chỉ nhìn vẻ bề ngoài, hoàn toàn không biết mấy ngày trước nhà này bị lạc mất nữ nhi ruột thịt.
Khương Tuyết Ninh vừa bước vào hậu viện đã nghe thấy tiếng khóc của Mạnh thị. Khương Tuyết Huệ ở bên cạnh khuyên nhủ. “Trong mắt nó đã bao giờ xem ta là mẫu thân chân chính đâu? Từ khi đón về kinh thành, cũng không phải ta chưa từng muốn hòa hoãn quan hệ giữa ta và nó. Nếu không sao phải ép nó học đàn, đọc sách? Nhưng nó thì sao? Tính tình không nhường nhịn ai, đã khinh thị hạ nhân trong phủ, còn coi thường con. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nếu cả hai đứa đều tốt như nhau, sao ta không công bằng cho được?” Trong tiếng khóc kia cũng đã mang vẻ sầu khổ.
“Nhưng nó bị tiện nhân Uyển Nương kia cố ý dạy thành như thế để chọc tức ta, chán ghét ta, báo thù ta! Một lòng một dạ ươn bướng, không có chút dáng vẻ của đại gia khuê tú. Nói ta không đưa nó đi giao thiệp với danh viện thục nữ trong kinh, nhưng nó cũng không nhìn lại xem, một nha đầu thôn quê không học hành gì mà đưa ra ngoài há chẳng phải làm hỏng thanh danh phủ chúng ta sao? Dù mặt ta có dày bao nhiêu, cũng không chịu nổi lời người ngoài đàm tiếu!”
Dường như Khương Tuyết Huệ đã nghe những lời thế này nhiều rồi, thở thật dài, nói với bà: “Mẫu thân, muội muội từ nhỏ đã bị liên lụy, bị Uyển Nương nuôi dạy, hơn mười bốn tuổi mới đón về phủ, dù mẫu thân không quen, có vài thói quen nếu muốn sửa đổi khó tránh phải cần chút thời gian. Giờ mới bốn năm thôi mà. Huống chi sau khi muội muội vào cung, con thấy đã tốt hơn rất nhiều rồi. Lần này bên ngoài nhất định muội ấy đã chịu không ít ấm ức, dù sao muội ấy cũng là cốt nhục từ trong bụng mẫu thân mà ra, máu mủ tình thâm, nếu mẫu thân lại trách móc muội ấy nặng lời, khác gì lại đẩy muội ấy lên con đường của ngày trước?”
Mạnh thị nói: “Nó nào giống con ruột của ta?” Khương Tuyết Huệ trầm mặc một lát, thở dài: “Dù sao đang ngày lễ tết, lại không làm lớn chuyện, chắc hẳn lần này muội muội trở về cũng sẽ yên tĩnh hơn không ít, cớ gì mẫu thân khổ sở quát nạt muội ấy? Nếu trái lại khiến muội ấy để ý, muội ấy cũng không phải tính tình bình thường đâu.” Mạnh thị nghe xong, yên lặng hồi lâu.
Khương Tuyết Ninh ở bên ngoài cạnh tường viện nghe, thầm nghĩ, vẫn là Khương Tuyết Huệ giỏi, khuyên được Mạnh thị. Nàng vừa nhấc chân, muốn đi vào thỉnh an. Ai ngờ, đúng lúc này, bên trong bỗng vọng ra tiếng cười không biết buồn hay vui: “Có lúc ta lại thà rằng không biết nó là nữ nhi thân sinh…”
Ngoài hành lang, giàn hoa tử đằng ngày đông chỉ còn lại dáng vẻ lạnh lẽo đìu hiu. Có ít tuyết đọng lại, phủ lên trên. Khương Tuyết Ninh ngẩng đầu lên nhìn, chỉ cảm thấy tất cả âm thanh bên tai bỗng trở nên xa vời. Dường như Khương Tuyết Huệ nói gì đó tiếp theo, nhưng nàng không nghe được gì nữa.
Chỉ một thoáng, lại có tiếng bước chân truyền đến. Là Khương Tuyết Huệ nghĩ phụ thân đã đi đón Khương Tuyết Ninh trở về, sợ chẳng bao lâu nữa sẽ về đến phủ, lường trước tính tình của nàng hẳn sẽ không muốn trông thấy nàng ấy ở chỗ mẫu thân, nên tìm cơ hội cáo từ rời khỏi chỗ Mạnh thị.
Nhưng nàng ấy không ngờ, vừa ra khỏi viện, đã nhìn thấy Khương Tuyết Ninh đứng cạnh bức tường.
Trong nháy mắt đối mặt nhau, Khương Tuyết Huệ cảm nhận được gương mặt xinh đẹp bị bóng đêm che giấu đi một nửa kia, có sự nhợt nhạt không diễn tả được, tựa như một đóa hoa sương dưới trăng sáng. Vậy mà sự thực là Khương Tuyết Ninh lại cười với nàng ấy một tiếng.
Nàng ấy trông thấy Khương Tuyết Ninh xoay người muốn đi. Cũng không biết vì đâu lại cảm thấy bất an, không khỏi lên tiếng, lúng ta lúng túng gọi Khương Tuyết Ninh: “Muội muội.” Khương Tuyết Ninh dừng bước, ngoái lại nhìn nàng ấy: “Có chuyện gì sao?”
“Không, cũng không có chuyện gì…” Khương Tuyết Huệ ngày thường cũng xem như khéo léo linh hoạt, tự tin làm việc chu đáo, lúc này lại cũng cảm thấy từ ngữ cạn kiệt, không biết nên nói gì, qua rất lâu, mới chậm rãi nói: “Điện hạ cũng rất nhớ muội, đã hỏi ta rất nhiều lần, tết đến cũng đã thưởng không ít thứ, ta đã sai người đưa tất cả đến phòng muội.”
Khương Tuyết Ninh chớp chớp mắt, nhớ tới Thẩm Chỉ Y, lặng yên cười, nhẹ nhàng trả lời: “Ta biết rồi.”
*
Đêm khuya an tĩnh, cả kinh thành dần dần chìm vào mộng đẹp. Nhưng đoàn người Tạ Nguy trở về, kéo theo đó lại có vô số người bừng tỉnh từ ác mộng.
Tin tức truyền vào cung rất nhanh. Tiêu thái hậu dần dần càng lớn tuổi, cũng bắt đầu ngủ ít đi, Tiêu Xu đang quỳ bên cạnh bà ta sao chép kinh văn, bà ta nói đến chuyện trưởng công chúa đi hòa thân: “Chỉ Y nào biết nặng nhẹ gì? Trông dáng vẻ này rõ ràng là muốn gây hiềm khích với ta, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng ngay cả hoàng huynh vẫn luôn thân thiết cũng không để ý đến. Chỉ là quốc gia đại sự, lại há có thể để cho một tiểu cô nương như nó cáu kỉnh bực bội?”
Yến thị sụp đổ, lòng quân bất ổn. Hung Nô man di ăn lông ở lỗ kia đương nhiên cũng như hổ rình mồi. Nhưng một triều đại Đại Càn lớn như thế, trừ Yến thị ra, sao có thể không tìm được một tướng soái tài giỏi có thể thay thế Yến Mục được? Có điều cần bỏ chút thời gian mà thôi.
Trước hết đồng ý lời mời hòa thân của bọn họ, là kế tạm thời. Đợi đến khi có tướng soái tài giỏi mới lấp chỗ trống của Yến thị, tự nhiên có thể lần nữa đánh đuổi Hung Nô ra ngoài Nhạn Môn Quan, khiến đám man di này cúi đầu xưng thần trước Đại Càn lần nữa.
Từ trước đến nay Tiêu Xu ở trong đại tộc, chuyện gia quốc mưa dầm thấm đất, cũng biết mấy phần nặng nhẹ. Chỉ là nghe Tiêu thái hậu nói như thế, không khỏi âu sầu trong lòng. Nàng ta ngừng sao chép kinh văn, chần chờ một chút, mới nói: “Nhưng dù sao điện hạ cũng là thân sinh cốt nhục của thái hậu, chuyến này, đại mạc hoang vu xa xôi, man di hung hãn hoành hành, không biết khi nào mới có thể trở về.”
Tiêu thái hậu lại cười, khóe mắt cũng xuất hiện mấy nếp nhăn, gương mặt hiếm khi có được mấy phần hiền hòa. Nhưng càng hiền hoà, vẻ lạnh lùng cay nghiệt nơi đáy mắt cũng càng rõ ràng. Bà ta nghiêng người tựa trên ghế quý phi, nói không chút rung động: “Có câu “Thiên gia không có tình phụ tử”, Xu Nhi à, con tương lai cũng là người phải vào Thiên gia, nên nhớ cho kỹ.”
Trong lòng Tiêu Xu run lên, ngay sau đó lại nghe ra được ngụ ý của Tiêu thái hậu, khó tránh cũng căng thẳng hơn mất phần. Chỉ là nghĩ lại, không khỏi có chút lo lắng. Nàng ta nói: “Trông dáng vẻ của Lâm Truy Vương điện hạ, lại thích Khương Tuyết Huệ kia hơn một chút.”
Tiêu thái hậu phất tay cắt ngang, mang dáng vẻ rất chắc chắn, chỉ nói: “Con yên tâm, có ai gia ở đây.” Có sự cam đoan của Thái hậu, theo lý hẳn sẽ không có sai sót gì. Nhưng Tiêu Xu lại không phải người vui mừng sớm, trước khi chuyện kết thúc, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nên nàng ta cũng không lộ ra vẻ vui mừng gì nhiều, chỉ là trên mặt vui vẻ nói cảm tạ cô mẫu mà thôi.
Cung nhân phục vụ thấy không còn sớm nữa, liền muốn đỡ Thái hậu đi ngủ.
Ngay lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập. Là thái giám tổng quản, mặt mũi tràn đầy vẻ vui mừng chạy về phía tẩm điện: “Tránh ra tránh ra, có tin tốt, có tin vô cùng tốt!” Tiêu thái hậu không khỏi dừng lại, hơi kinh ngạc cau mày, nhìn ra cửa, hỏi: “Tin tốt gì?” Tiêu Xu cũng hết sức tò mò.
Thái giám kia chạy đến nỗi trên trán đầy mồ hôi, dập đầu xuống đất, khuôn mặt cười như sắp nở hoa: “Khởi bẩm Thái hậu nương nương, nửa canh giờ trước Quốc Công gia đã trở về kinh thành, bình yên vô sự, toàn thắng! Vừa đặc biệt sai người chuyển lời đến, báo với Thái Hậu tin tức vô cùng tốt! Nói là Định Phi thế tử mất tích hai mươi năm trước đã trở về! Vẫn còn sống! Khỏe mạnh ổn lắm!”
Định, Phi…
Trong đầu Tiêu thái hậu chợt như có một tiếng nổ vang “ầm”, người đứng trên điện, thân thể lung lay mấy cái, suýt không đứng nổi, hoảng hoảng hốt hốt hỏi: “Ngươi nói gì?”
Thái giám kia còn tưởng bà ta vui mừng thật, giọng nói còn lớn hơn: “Trở về rồi! Huyết mạch trưởng tử của Quốc Công gia trở về rồi, ân nhân cứu mạng của Thánh thượng năm đó, Định Phi thế tử đó, trở về an toàn nguyên vẹn! Ôi, nghe nói không chỉ rất giống Quốc Công gia lúc còn trẻ, mà còn giống Yến phu nhân năm xưa nữa! Phong lưu phóng khoáng, tuấn tú lịch sự, cực kỳ khôi ngô!”
Mí mắt Tiêu thái hậu cuồng loạn, cảm giác trước mắt bắt đầu chuyển thành màu đen.
Bàn chân bà ta chợt mất sức, lui về sau mấy bước. Giơ tay lên, vừa định nói gì đó, sắc mặt trắng bệch, ngã “ầm” một tiếng, đầu đập xuống dưới! Cả cung điện đều bị dọa sợ, sửng sốt một chút, mới hô to gọi nhỏ: “Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương!”
Trong lòng Tiêu Xu cũng loạn hết lên, gần như trơ mắt nhìn Tiêu thái hậu vừa ngã xuống bên cạnh, lại không biết sao quên đưa tay ra đỡ, trông thấy dáng vẻ của đám người ba chân bốn cẳng hối hả chạy, nàng ta đứng bên cạnh, trên mặt mang vẻ hoảng hốt có chút không dám tin.
Còn sống…
Hài tử mang huyết thống hai họ Tiêu – Yến sao có thể còn sống được? Nếu quả thật là thế, nếu quả thật là thế…
Tiêu Xu âm thầm rùng mình, bên trong Từ Ninh cung ồn ào náo động hoảng loạn, nàng ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài trời, trông thấy một vùng tối tăm, không chút ánh sao, gió lạnh trong đêm thổi tới, khiến người ta không nhịn được mà phát run! *
Tiếp giáp Dũng Nghị Hầu phủ đã bị quan phủ niêm phong, là phủ của Tạ Nguy.
Bên trong Chước Cầm Đường, đèn đuốc sáng trưng.
Lữ Hiển mặc trường sam văn nhân chắp tay sau lưng, đi tới đi lui, hết sang trái lại sang phải ở bên trong Chước Cầm Đường, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài một chút, hiển nhiên đã đợi rất lâu.
Mãi đến gần nửa đêm, bên ngoài mới truyền đến tiếng động. Rốt cục Tạ Nguy cũng trở về.
Lữ Hiển trông thấy bóng người cuối cũng xuất hiện từ ngã rẽ của hành lang bên kia, hiếm khi có chút không kìm nén được, bước một bước ra ngoài, vội vã hỏi: “Chuyện thế nào rồi?”
Tạ Nguy liếc hắn một cái, nhẹ nhàng cau mày: “Tàm tạm.”
Từ lúc biết Trương Già cũng lẫn vào chuyện này, Tạ Nguy còn không ý định diệt trừ chướng ngại vật này, cả người Lữ Hiển liền sốt ruột không thôi. Sự sốt ruột này cũng không phải vì chuyện của bản thân, mà nhiều hơn là vì Tạ Nguy càng ngày càng sai sai.
Vừa nghe thấy hai chữ “tàm tạm”, hắn suýt thì nổ tung.
Lữ Hiển hỏi rất thẳng thắn: “Giết Trương Già chưa?”
Tạ Nguy nói: “Chưa.”
Lữ Hiển nheo mắt: “Vì sao?”
Tạ Nguy đi vào trong, kéo ra một ám cách (ngăn kéo ẩn) trên giá sách tựa vào tường, lấy túi đựng con dấu thêm cả tàng thư ấn nho nhỏ kia từ trong tay áo ra, bỏ vào trong ngăn kéo, bình thản trả lời: “Trước mắt vạn người nhìn chằm chằm, sợ người bắt được thóp.”
“C*t chó ấy!” Lữ Hiển nghe xong, lập tức không nhịn được mắng một câu. “Nếu ngươi đã quyết định diệt người này, tự nhiên sẽ có ngàn vạn biện pháp thỏa đáng không để người ngoài biết! Huống chi lúc này người đi cùng ngươi còn là loại ngu xuẩn như Tiêu Viễn kia, đổ vạ cho ông ta là thích hợp nhất! Há có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế? Đây còn là Tạ Cư An ngươi…”
Lúc nói tới đây, hắn đột nhiên khựng lại. Lữ Hiển nhìn ngăn kéo đã bị Tạ Nguy đóng lại, trong lòng bỗng nhiên tuôn ra dự cảm chẳng lành: “Đó là thứ trọng yếu gì?”
Tạ Nguy nói: “Đồ chơi nhỏ học trò hiếu kính tiên sinh mà thôi.”
Lữ Hiển nhìn chằm chằm hắn: “Khương Tuyết Ninh?”
Tạ Nguy “Ừ” một tiếng.
Lữ Hiển yên lặng thật lâu, hắn cũng nhìn Tạ Nguy như vậy hồi lâu, thầm phát hiện một cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có, thế là ẩn ý mở miệng nói: “Ngươi thật sự biết rõ ngươi đang làm…”
“Biết.”
Hiếm khi Tạ Nguy cắt ngang lời hắn, sau đó nhìn Lữ Hiển chằm chằm, cũng không né tránh ánh mắt trầm trọng mà nghiêm túc của hắn, thậm chí mười phần bình tĩnh lặp lại lần nữa với hắn, từ đó muốn cho hắn hiểu được ngụ ý của mình…
“Lữ Chiếu Ẩn, ta biết.”
Danh sách chương