Đường Nhi Liên Nhi hầu hạ Khương Tuyết Ninh mơ hồ phát hiện cô nương nhà mình trở về chuyến này, dường như có gì đó sai sai.
Buổi chiều, người của Thanh Viễn bá phủ đã đến Khương phủ một chuyến, nói là cô nương nhà mình bị Khương Tuyết Ninh đánh trước mắt bao người, rõ ràng muốn đòi một lời giải thích. Khương Bá Du nói lời thiện ý khuyên người đi, nói chờ Khương Tuyết Ninh trở về hỏi thăm rõ ràng, sau đó sẽ báo với bá phủ.
Trong phủ từ trên xuống dưới đều nói Nhị cô nương gặp rắc rối rồi.
Nhưng nàng trở về nghe nói lão gia phu nhân đợi nàng qua đó, thì chỉ nhàn nhạt nói hai chữ: “Không đi.”
Hiển nhiên Khương Bá Du tức giận muốn ngã ngửa, Mạnh thị thì còn nổi trận lôi đình trong phòng mình, trách mắng Khương Tuyết Ninh gây thêm phiền toái ngay thời điểm mấu chốt tuyển chọn Lâm Truy vương phi, là cố ý không muốn thấy tỷ tỷ mình sống tốt.
Khương Tuyết Ninh trở về phòng mình, chỉ lấy ra một thỏi mười lượng bạc.
Sau đó giao cho Liên Nhi, bảo Liên Nhi cầm đi đưa cho Khương Bá Du và Mạnh thị, chỉ nói một câu: “Là con đánh Vưu Nguyệt không sai, chút bạc này thưởng cho nàng ta đi chữa mặt. Nếu không phục, có thể đâm đơn cáo trạng tới nha môn kéo ta đi gặp quan, đến lúc đó quan phủ phán con bồi thường thế nào, con bồi thế ấy. Chỉ cần Bá phủ họ chịu mất nổi chút thể diện này.”
Cả đêm dường như chỉ nói mấy lời ấy.
Sau đó cứ dùng bữa, rửa mặt như thường lệ, thậm chí còn lên giường ngủ sớm hơn nửa canh giờ so với ngày trước.
Trông có vẻ cực kỳ bình thường.
Nhưng Đường Nhi Liên Nhi hầu hạ nàng đã một khoảng thời gian, nhạy cảm nhận ra trong lòng nàng có chuyện, đều âm thầm nâng cao cảnh giác, càng lúc càng cẩn thận từng li từng tí, cũng không dám để ai quấy rầy nàng.
Hôm sau trời vừa sáng Thanh Viễn bá phủ đã truyền tin tới, nói là hôm qua sau khi bị Khương Tuyết Ninh đánh một bạt tai ở khách điếm Thục Hương trờ về, chẳng biết vì sao lại phát điên, tức ngất đi, đầu đập vào ngưỡng cửa, không chỉ phá tướng (mặt bị thương), còn hôn mê mấy canh giờ.
Thật vất vả thỉnh đại phu đến cứu được, tỉnh lại rồi có chút điên điên khùng khùng.
Miệng lúc nào cũng chỉ nhắc tới gì mà “ngân cổ” “Tăng giá rồi” “Giảm giá rồi”, phần lớn thời gian không nhận ra phụ thân mẫu thân, nhưng một khi nhận ra thì ném đồ, giật tóc, mắng chửi ầm lên, vừa khóc vừa gào.
Có người nói là vị tiểu thư bá phủ này dùng tất cả tiền riêng của mình mua ngân cổ ruộng muối Nhâm thị, khó khăn lắm mới vượt qua được thời gian tụt xuống đáy, sắp tăng lên, về nhà lại vừa khéo phát hiện phụ thân mẫu thân đại diện nàng ta bán ngân cổ đi, ai mà chịu nổi đả kích này? Cho nên sau khi đập đầu hỏng rồi thì điên điên khùng khùng, mới nói những lời ác độc với phụ mẫu mình như thế.
Lời đồn đãi đã truyền đi khắp nơi, toàn bộ bá phủ mất hết mặt mũi.
Khương Tuyết Ninh liên quan đến chuyện này đương nhiên không tránh khỏi bị bàn luận, ngay cả những lời thật thật giả giả Vưu Nguyệt bịa đặt về nàng và Trương Già ở khách điếm Thục Hương cũng truyền đi đầy đường.
Sáng sớm đầy tớ già bên Mạnh thị lại tới gọi Khương Tuyết Ninh qua, hiển nhiên là đã giận lắm rồi, nhất định phải tìm nàng hỏi cho rõ ràng.
Khương Tuyết Ninh đang ngồi ở trước gương chải đầu.
Nghe đầy tớ già kia nói xong, khuôn mặt nàng bình tĩnh đến cực điểm, vớ lấy bình hoa bên cạnh ném thẳng ra ngoài, đập vào đầu đầy tớ già kia, thản nhiên nói: “Đây mới chỉ là khởi đầu, giờ đã muốn tìm ta tính sổ sách, còn sớm quá! Chờ thêm hai ngày nữa đi.”
Hai năm trước, khi nàng ngang ngược hung hăng, không phải chưa từng ra tay với nha hoàn gã sai vặt.
Nhưng chưa lần nào khiến người ta sợ hãi thế này.
Trong giọng nói thậm chí còn mang ý cười, trên mặt lại tĩnh lặng như mặt hồ đóng băng, như thể trong lòng chẳng hề dao động, đồ ném đi lại khiến người ta sứt đầu chảy máu.
Đầy tớ già kia biết là Khương Tuyết Ninh gây họa, lúc đến nói chuyện giọng điệu hiển nhiên không được tốt, nhưng bị bình hoa kia đập vào trán, vừa sờ thấy máu, liền bị dọa sợ mất mật, nhất thời khóc trời than đất kêu gào ầm ĩ.
Khương Tuyết Ninh lại như không hề nghe thấy.
Nàng lấy khuyên tai làm từ san hô đỏ điêu khắc thành vầng trăng khuyết ở trên bàn trang điểm, mang lên tai mình, trước hết dặn Liên Nhi giao bức thư mình vừa viết xong sáng nay cho người đưa đến đất Thục cho Vưu Phương Ngâm, sau đó lại dặn Đường Nhi sai người chuẩn bị xe ngựa đi ra ngoài.
Lúc sắp đi, nàng mở tráp cất giữ khế ước và bằng chứng của một vạn ngân cổ ruộng muối Nhậm thị, lấy cả con dấu nữa, sau đó đi thẳng ra khỏi phủ leo lên xe ngựa, đi U Hoàng Quán.
Sớm tinh mơ Lữ Hiển nhàm chán ngồi trên lầu uống trà.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy nàng từ ngoài cửa đi vào, mí mắt đều giật lên một cái, có một loại dự cảm mơ hồ lóe lên trong đầu.
Hắn đứng dậy tới đón: “Đây không phải Khương Nhị cô nương sao? Hôm nay đến thăm tệ quán, hẳn là muốn chọn một cây đàn mới rồi.”
Khương Tuyết Ninh lại nói: “Không phải.”
Lữ Hiển nhíu mày: “Không mua đồ?”
Khương Tuyết Ninh thẳng thắn đặt khế ước cùng bằng chứng một vạn ngân cổ kia trên quầy trước mặt hắn, thản nhiên nói: “Nhưng bán đồ.”
Trong nháy mắt nàng lấy ra một xấp giấy này, Lữ Hiển suýt nữa thì trợn trắng cả mắt, ánh mắt gần như dính chặt vào tay nàng, đi theo nó đến trên quầy, trong lòng tưởng chừng như tuyết lở núi sập!
Mấy tờ giấy này…
Có trời mới biết hắn nhìn thấy quen biết bao? Không phải là nhóm ngân cổ hắn vừa mới bán đi với giá thấp mấy ngày trước sao? Sao có thể…
Đến tay Khương Tuyết Ninh?
Huyệt Thái Dương Lữ Hiển nhảy lên thình thịch, chỉ cảm thấy một luồng máu nóng vọt thẳng lên trán, khiến cho môi hắn hơi run lên, không thể không đưa tay lên vịn trán, mới có thể nhịn lại kích động muốn gào lên: “Người âm thầm mua ngân cổ lại là ngươi?”
Nếu đổi lại bản thân Khương Tuyết Ninh ở vị trí của Lữ Hiển, e rằng cũng không thể bình tĩnh được, đối với lần hiếm hoi đối phương thất lễ này, nàng tỏ ra mười phần rộng lượng, không để ý chút nào, ôn hoà nói: “Là ta.”
Lữ Hiển suýt chút nữa tức điên: “Bây giờ ngươi sang tay muốn bán về cho ta?”
Khương Tuyết Ninh cười cười: “Trong tay vừa khéo đang thiếu chút tiền, nếu Lữ lão bản có thể mua về thì tốt quá rồi.”
Lữ Hiển: “…”
CMN ngươi mua ngân cổ từ tay lão tử giá bốn trăm văn, lại bảo lão tử mua về với giá cao, chẳng phải lão tử vừa ra vừa vào, tự bán tự mua, còn thua lỗ thêm một khoản tiền lớn sao?
Coi lão tử là kẻ ngốc à, ngươi mơ đi!
Khương Tuyết Ninh dò xét sắc mặt tái mét của hắn, hiểu ý, liền muốn lấy đi bằng chứng cùng khế ước kia: “Xem ra Lữ lão bản không hề có hứng thú, ta tìm người khác hỏi xem.”
“Bộp!”
Lữ Hiển lập tức đè chặt mấy tờ giấy kia, hằn giọng nói: “Ra giá đi.”
Khương Tuyết Ninh: “…”
Buổi chiều, người của Thanh Viễn bá phủ đã đến Khương phủ một chuyến, nói là cô nương nhà mình bị Khương Tuyết Ninh đánh trước mắt bao người, rõ ràng muốn đòi một lời giải thích. Khương Bá Du nói lời thiện ý khuyên người đi, nói chờ Khương Tuyết Ninh trở về hỏi thăm rõ ràng, sau đó sẽ báo với bá phủ.
Trong phủ từ trên xuống dưới đều nói Nhị cô nương gặp rắc rối rồi.
Nhưng nàng trở về nghe nói lão gia phu nhân đợi nàng qua đó, thì chỉ nhàn nhạt nói hai chữ: “Không đi.”
Hiển nhiên Khương Bá Du tức giận muốn ngã ngửa, Mạnh thị thì còn nổi trận lôi đình trong phòng mình, trách mắng Khương Tuyết Ninh gây thêm phiền toái ngay thời điểm mấu chốt tuyển chọn Lâm Truy vương phi, là cố ý không muốn thấy tỷ tỷ mình sống tốt.
Khương Tuyết Ninh trở về phòng mình, chỉ lấy ra một thỏi mười lượng bạc.
Sau đó giao cho Liên Nhi, bảo Liên Nhi cầm đi đưa cho Khương Bá Du và Mạnh thị, chỉ nói một câu: “Là con đánh Vưu Nguyệt không sai, chút bạc này thưởng cho nàng ta đi chữa mặt. Nếu không phục, có thể đâm đơn cáo trạng tới nha môn kéo ta đi gặp quan, đến lúc đó quan phủ phán con bồi thường thế nào, con bồi thế ấy. Chỉ cần Bá phủ họ chịu mất nổi chút thể diện này.”
Cả đêm dường như chỉ nói mấy lời ấy.
Sau đó cứ dùng bữa, rửa mặt như thường lệ, thậm chí còn lên giường ngủ sớm hơn nửa canh giờ so với ngày trước.
Trông có vẻ cực kỳ bình thường.
Nhưng Đường Nhi Liên Nhi hầu hạ nàng đã một khoảng thời gian, nhạy cảm nhận ra trong lòng nàng có chuyện, đều âm thầm nâng cao cảnh giác, càng lúc càng cẩn thận từng li từng tí, cũng không dám để ai quấy rầy nàng.
Hôm sau trời vừa sáng Thanh Viễn bá phủ đã truyền tin tới, nói là hôm qua sau khi bị Khương Tuyết Ninh đánh một bạt tai ở khách điếm Thục Hương trờ về, chẳng biết vì sao lại phát điên, tức ngất đi, đầu đập vào ngưỡng cửa, không chỉ phá tướng (mặt bị thương), còn hôn mê mấy canh giờ.
Thật vất vả thỉnh đại phu đến cứu được, tỉnh lại rồi có chút điên điên khùng khùng.
Miệng lúc nào cũng chỉ nhắc tới gì mà “ngân cổ” “Tăng giá rồi” “Giảm giá rồi”, phần lớn thời gian không nhận ra phụ thân mẫu thân, nhưng một khi nhận ra thì ném đồ, giật tóc, mắng chửi ầm lên, vừa khóc vừa gào.
Có người nói là vị tiểu thư bá phủ này dùng tất cả tiền riêng của mình mua ngân cổ ruộng muối Nhâm thị, khó khăn lắm mới vượt qua được thời gian tụt xuống đáy, sắp tăng lên, về nhà lại vừa khéo phát hiện phụ thân mẫu thân đại diện nàng ta bán ngân cổ đi, ai mà chịu nổi đả kích này? Cho nên sau khi đập đầu hỏng rồi thì điên điên khùng khùng, mới nói những lời ác độc với phụ mẫu mình như thế.
Lời đồn đãi đã truyền đi khắp nơi, toàn bộ bá phủ mất hết mặt mũi.
Khương Tuyết Ninh liên quan đến chuyện này đương nhiên không tránh khỏi bị bàn luận, ngay cả những lời thật thật giả giả Vưu Nguyệt bịa đặt về nàng và Trương Già ở khách điếm Thục Hương cũng truyền đi đầy đường.
Sáng sớm đầy tớ già bên Mạnh thị lại tới gọi Khương Tuyết Ninh qua, hiển nhiên là đã giận lắm rồi, nhất định phải tìm nàng hỏi cho rõ ràng.
Khương Tuyết Ninh đang ngồi ở trước gương chải đầu.
Nghe đầy tớ già kia nói xong, khuôn mặt nàng bình tĩnh đến cực điểm, vớ lấy bình hoa bên cạnh ném thẳng ra ngoài, đập vào đầu đầy tớ già kia, thản nhiên nói: “Đây mới chỉ là khởi đầu, giờ đã muốn tìm ta tính sổ sách, còn sớm quá! Chờ thêm hai ngày nữa đi.”
Hai năm trước, khi nàng ngang ngược hung hăng, không phải chưa từng ra tay với nha hoàn gã sai vặt.
Nhưng chưa lần nào khiến người ta sợ hãi thế này.
Trong giọng nói thậm chí còn mang ý cười, trên mặt lại tĩnh lặng như mặt hồ đóng băng, như thể trong lòng chẳng hề dao động, đồ ném đi lại khiến người ta sứt đầu chảy máu.
Đầy tớ già kia biết là Khương Tuyết Ninh gây họa, lúc đến nói chuyện giọng điệu hiển nhiên không được tốt, nhưng bị bình hoa kia đập vào trán, vừa sờ thấy máu, liền bị dọa sợ mất mật, nhất thời khóc trời than đất kêu gào ầm ĩ.
Khương Tuyết Ninh lại như không hề nghe thấy.
Nàng lấy khuyên tai làm từ san hô đỏ điêu khắc thành vầng trăng khuyết ở trên bàn trang điểm, mang lên tai mình, trước hết dặn Liên Nhi giao bức thư mình vừa viết xong sáng nay cho người đưa đến đất Thục cho Vưu Phương Ngâm, sau đó lại dặn Đường Nhi sai người chuẩn bị xe ngựa đi ra ngoài.
Lúc sắp đi, nàng mở tráp cất giữ khế ước và bằng chứng của một vạn ngân cổ ruộng muối Nhậm thị, lấy cả con dấu nữa, sau đó đi thẳng ra khỏi phủ leo lên xe ngựa, đi U Hoàng Quán.
Sớm tinh mơ Lữ Hiển nhàm chán ngồi trên lầu uống trà.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy nàng từ ngoài cửa đi vào, mí mắt đều giật lên một cái, có một loại dự cảm mơ hồ lóe lên trong đầu.
Hắn đứng dậy tới đón: “Đây không phải Khương Nhị cô nương sao? Hôm nay đến thăm tệ quán, hẳn là muốn chọn một cây đàn mới rồi.”
Khương Tuyết Ninh lại nói: “Không phải.”
Lữ Hiển nhíu mày: “Không mua đồ?”
Khương Tuyết Ninh thẳng thắn đặt khế ước cùng bằng chứng một vạn ngân cổ kia trên quầy trước mặt hắn, thản nhiên nói: “Nhưng bán đồ.”
Trong nháy mắt nàng lấy ra một xấp giấy này, Lữ Hiển suýt nữa thì trợn trắng cả mắt, ánh mắt gần như dính chặt vào tay nàng, đi theo nó đến trên quầy, trong lòng tưởng chừng như tuyết lở núi sập!
Mấy tờ giấy này…
Có trời mới biết hắn nhìn thấy quen biết bao? Không phải là nhóm ngân cổ hắn vừa mới bán đi với giá thấp mấy ngày trước sao? Sao có thể…
Đến tay Khương Tuyết Ninh?
Huyệt Thái Dương Lữ Hiển nhảy lên thình thịch, chỉ cảm thấy một luồng máu nóng vọt thẳng lên trán, khiến cho môi hắn hơi run lên, không thể không đưa tay lên vịn trán, mới có thể nhịn lại kích động muốn gào lên: “Người âm thầm mua ngân cổ lại là ngươi?”
Nếu đổi lại bản thân Khương Tuyết Ninh ở vị trí của Lữ Hiển, e rằng cũng không thể bình tĩnh được, đối với lần hiếm hoi đối phương thất lễ này, nàng tỏ ra mười phần rộng lượng, không để ý chút nào, ôn hoà nói: “Là ta.”
Lữ Hiển suýt chút nữa tức điên: “Bây giờ ngươi sang tay muốn bán về cho ta?”
Khương Tuyết Ninh cười cười: “Trong tay vừa khéo đang thiếu chút tiền, nếu Lữ lão bản có thể mua về thì tốt quá rồi.”
Lữ Hiển: “…”
CMN ngươi mua ngân cổ từ tay lão tử giá bốn trăm văn, lại bảo lão tử mua về với giá cao, chẳng phải lão tử vừa ra vừa vào, tự bán tự mua, còn thua lỗ thêm một khoản tiền lớn sao?
Coi lão tử là kẻ ngốc à, ngươi mơ đi!
Khương Tuyết Ninh dò xét sắc mặt tái mét của hắn, hiểu ý, liền muốn lấy đi bằng chứng cùng khế ước kia: “Xem ra Lữ lão bản không hề có hứng thú, ta tìm người khác hỏi xem.”
“Bộp!”
Lữ Hiển lập tức đè chặt mấy tờ giấy kia, hằn giọng nói: “Ra giá đi.”
Khương Tuyết Ninh: “…”
Danh sách chương