*Tên gốc 断尾求生 cắt đuôi cầu sinh, nghĩa đen chỉ khi thạch sùng (thằn lằn) gặp nguy hiểm sẽ tự cắt đuôi để thoát thân. Nghĩa bóng là hy sinh một phần nhỏ vì lợi ích lớn.

Một phong tấu chương của Khương Bá Du yêu cầu điều tra Tiêu thị, quả thực được xưng tụng là dám vuốt râu hùm, Tiêu thị nhất tộc từ trên xuống dưới tất nhiên đều đang cực kỳ tức giận. Thậm chí trên triều, trong phố phường còn có không ít người phỏng đoán không biết khi nào Khương Bá Du sẽ gặp xui xẻo.

Tiêu thị là ngoại thích đương quyền hiện nay, mẫu tộc của Thái hậu nương nương đấy!

Làm hoàng đế, thái độ của Thẩm Lang đối với Tiêu thị vài năm qua tất cả mọi người đều thấy rõ, đã có thể được xem là “Dung túng”. Một Hộ bộ thị lang đặt ở trên triều dù cũng coi như một chức quan không nhỏ, nhưng trước mặt hoàng đế thì có là gì? “Khương thị lang này bình thường không giống như người nhiều chuyện, sao lúc này lại ấm đầu, dám chạy đến khiêu chiến Tiêu thị?”

“Chỉ sợ là vì nữ nhi của mình nhỉ?”

“Đúng vậy, nghe nói vì tuyển Lâm Truy vương phi, các hào môn đại tộc đều đang ngấm ngầm dốc sức. Danh tiếng xấu của cô nương Khương gia, ban đầu chẳng phải do người của Tiêu thị truyền ra hay sao?”

“Lấy trứng chọi đá, hà tất phải vì chút nóng giận này?”

“Đáng tiếc, đáng tiếc.”

Không ai cảm thấy Khương Bá Du có thể lấy được gì tốt từ Tiêu thị.

Quả nhiên, trên triều đàm luận thì đàm luận, nhưng người thật sự đứng ra ủng hộ Khương Bá Du không được bao nhiêu, ai nấy đều sợ sẽ trở thành chim đầu đàn bị bắn hạ trước tiên, rước về xui xẻo cho bản thân. Sau khi tấu chương được đệ lên, cũng không nhận được hồi đáp, mà lại bị Thẩm Lang giữ lại, không gửi đi.

Vì thế Tiêu Viễn được đà tự mãn đắc ý, tuyên bố muốn khiến cho Khương Bá Du đẹp mặt.

Nhưng không ai nghĩ tới, mới chỉ qua vẻn vẹn một ngày, tấu chương vốn đã bị áp xuống liền gửi thẳng đến Nội Các, giao cho một vài vị phụ thần đại thần suy nghĩ, thương thảo xem có nên thông qua hay không.

Mặc dù chỉ là một động tác nhỏ bé như vậy, rơi vào trong mắt người hữu tâm lại mang thâm ý sâu sắc.

Mọi người cũng không khỏi âm thầm tính toán.

Chư vị phụ thần Nội Các ngồi vây quanh tấu chương đang được đặt nghiêm chỉnh trên bàn kia, ai nấy nhìn nhau, an an tĩnh tĩnh, sợ mình sẽ đoán sai ý tứ của Hoàng đế.

Chiều hôm đó, Tiêu Viễn hoảng hồn.

Nhưng dù sao ông ta cũng là ngoại thần, hơn nữa lúc này vào cung gặp mặt Thái hậu, không khỏi quá lộ liễu, cũng sợ bị người ngoài bắt được nhược điểm, vì thế gọi vãn bối là Tiêu Xu đến thỉnh an Thái hậu.

*

Từ Ninh cung lúc chiều tà, bao phủ trong dáng vẻ uể oải.

Các cung nhân hầu hạ vãn thiện (bữa tối) nối tiếp nhau đi ra.

Tiêu Xu mặc một thân hoa phục dưới ánh sáng mờ nhạt ảm đạm phía chân trời càng làm nổi bật, toát ra một loại sức sống tràn trề không phù hợp với Từ Ninh cung, nàng đứng yên một lát chờ bên trong tuyên triệu, mới từ ngoài cửa cung đi vào bái kiến.

Tiêu thái hậu trông thấy nàng liền cười rộ lên nói: “Khi ta còn trẻ giống ngươi, cũng hào hoa phong nhã như vậy. Ngươi đến nhất định là vì vài chuyện phát sinh gần đây nhỉ? Ta nghe nói cả rồi.”

Đáy lòng Tiêu Xu bỗng dưng lạnh đi.

Nàng thầm cảm thấy không đúng, vị cô mẫu này ngày xưa là chủ tử lục cung tôn quý, từ khi nào ngữ khí lại nặng nề như vậy, sao lại bắt đầu hồi tưởng lại năm đó rồi?

“Ngay cả sự hào hoa phong nhã của cô mẫu bây giờ, A Xu cũng khó có thể với tới, huống hồ là năm đó?” Tiêu Xu khom mình hành lễ, đứng dậy vẫn tiến lại gần một cách thân mật, giống như thường ngày: “Cô mẫu quả liệu sự như thần, gần đây trong lòng phụ thân khó có thể yên ổn. Ngài biết phụ thân từ trước đến nay là người không quyết đoán, lại nhớ đến mới vào đầu xuân, lúc lạnh lúc nóng, thời tiết thay đổi đột ngột cho nên đặc biệt để A Xu đến vấn an ngài, cũng xin ngài chỉ điểm một chút.”

Tiêu Xu từ trước đến nay nói chuyện đều một giọt nước cũng lọt không qua, lại rất được người ta thích, nếu là thường ngày nghe, lúc này đảm bảo Tiêu thái hậu đã nở nụ cười, kéo nàng đến trước mặt mình nói chuyện.

Nhưng giờ phút này lại chỉ nhìn chằm chằm nàng.

Qua thật lâu, đến khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Tiêu Xu dần dần không giữ được nữa, bà ta mới chậm rãi nói: “Ai gia năm đó làm sao bì kịp ngươi? Ngươi cũng đã nói, cần ai gia nghĩ kế chỉ điểm là phụ thân ngươi, là vị ca ca bất tài của ta! Ngươi có từng cần đến ta đâu?”

Lời vừa nói ra, Tiêu Xu cúi người liền quỳ gối trước mặt bà ta, giọng nói nghe có chút hoảng hốt: “Cô mẫu, vì đâu lại nặng lời như vậy?”

Trên mặt Tiêu thái hậu không thấy chút ý cười nào, thậm chí đã xuất hiện thêm mấy phần tàn ác, cắn răng nói: “Ca ca hồ đồ kia của ta đúng thật là nuôi được một nữ nhi tốt! Ngày thường ai gia chỉ biết là ngươi thông minh, xu lợi tị hại, là người duy nhất trong kinh thành xứng đáng ngồi trên vị trí chủ lục cung! Quả thật ngươi cũng không phụ lòng ta! Ngươi ở nhà, quả thật đã hiến cho cha ngươi một kế sách tốt!”

Tiêu Xu ngước mắt ngạc nhiên nhìn bà ta.

Tiêu thái hậu liền cười khẩy nói: “Đàm luận chuyện hòa thân xôn xao, Tiêu thị vốn là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt người khác, là một bia ngắm sống! Cha ngươi không rõ, ngươi lại không thể nào không biết, càng là thời điểm này càng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng ngươi đưa ra cho cha ngươi chủ ý gì? Vậy mà lại mượn việc Thông Châu hắt nước bẩn lên nữ nhi của Khương Bá Du!”

Dường như Tiêu Xu vẫn không hiểu lời của Tiêu thái hậu, nói: “Khương Tuyết Huệ chính là đối thủ lớn nhất của A Xu, nếu không có nàng ta, vị trí Lâm Truy vương phi trừ A Xu ra không thể là ai khác nữa, là A Xu làm không đúng sao?”

“Hồ đồ!”

Tiêu thái hậu thấy lúc này nàng còn chưa hiểu, dưới cơn tức giận đến tột cùng, liền vung tay lên tát cho nàng một cái!

“Bốp!”

Tiêu Xu bị đánh một cái liền lảo đảo, ngã ngồi trên mặt đất.

Tiêu thái hậu chỉ vào mũi nàng, hận rèn sắt không thành thép, mắng: “Uổng công ai gia dạy ngươi bao nhiêu năm, không lường trước được dù sao ngươi vẫn do vị huynh trưởng hồ đồ của ta cùng nữ nhân ngu xuẩn bên ngoài kia sinh ra, ngày thường trông thông minh đều là uổng phí, thời khắc mấu chốt trong đầu toàn sáp! Ngươi mượn việc của Khương Tuyết Ninh tạt cho Khương Tuyết Huệ một gáo nước bẩn, dù làm Khương Tuyết Huệ tổn hại, nhưng lại không liệu được người ta cũng sẽ phản kích sao? Huống chi bây giờ từ chợ búa đến triều đình đều đang bàn luận ngươi, muốn đẩy ngươi thay Lạc Dương đi Thát Đát hòa thân, phàm là người hiểu rõ tình thế trước mắt, sao Giới Nhi có thể có thể tuyển ngươi làm phi? Miệng lưỡi thiên hạ nhiều như vậy, mỗi người một ngụm nước bọt đã đủ dìm nó chết! Ngay cả khi không chọn Khương Tuyết Huệ, cũng còn có Trần Thục Nghi, Triệu Thục Nghi! Nào đến phiên ngươi?”

Các cung nữ sớm đã lui ra ngoài, cả đại điện đầy không khí lạnh lẽo trang nghiêm.

Mi mắt đang rũ xuống của Tiêu Xu nhẹ nhàng rung động, lúc ngẩng đầu lên, lại trông giống như mới nghĩ tới những thứ này, cả người dường như đang thất thần.

Sau một lúc lâu nàng tựa như hoảng loạn, quỳ đi tới trước mặt Tiêu thái hậu, dập đầu nói: “Là A Xu tức giận đến nỗi hồ đồ, lại quên còn chuyện này, nhưng hôm nay đã phạm phải sai lầm này. Cô mẫu, cô mẫu, ngài ở trong cung nhiều năm, Thánh thượng chính là cốt nhục chí thân của ngài, ngài nhất định có biện pháp? A Xu sợ bọn họ sẽ thực sự đưa con đi hòa thân…”

Vừa nói, nước mắt nàng rơi xuống.

Tiêu thái hậu bình thường đều coi nàng như cốt nhục chí thân mà dạy bảo, bởi vì nàng không ham chơi buông thả như vậy, nên đôi khi đối xử với Tiêu Xu thậm chí còn tốt hơn mấy phần so với nữ nhi của mình là Thẩm Chỉ Y.

Giờ phút này thấy nàng đã hoảng loạn không thôi, liền cảm thấy có chút phiền chán thất vọng.

Bà ta cay nghiệt nói: “Nếu ngươi không ra chiêu ngu xuẩn này, e là ai gia còn có thể bảo vệ ngươi. Dù sao Tiêu thị ta thế lực lớn, nếu đưa ngươi đi hòa thân, trong lòng hoàng đế chỉ sợ cũng giống như bị kim châm, phải phòng bị Tiêu thị cấu kết Thát Đát, mưu triều soán vị. Ngươi thì hay rồi, cứ thế đưa đao vào tay hoàng đế, để hắn có cớ làm Tiêu thị suy yếu trước!”

Tiêu thái hậu nhắm mắt lại, đối xử với nàng như một quân cờ bị vứt bỏ, nhìn thêm cũng cảm thấy lãng phí thời gian, chỉ nói: “Ngươi ra chủ ý ngu xuẩn, ngược lại trời xui đất thăm dò được chủ ý của hoàng đế, bây giờ để lại cục diện rối rắm còn muốn ai gia đi xử lí, chuyện hòa thân chính ai gia cũng hữu tâm vô lực. Ngươi trở về đi, về sau không cần thường xuyên vào cung thỉnh an nữa.”

Tiêu Xu phảng phất không tin bà ta tuyệt tình như thế.

Nhìn vị cô mẫu này, nàng hỏi: “Chẳng lẽ cô mẫu muốn trơ mắt nhìn A Xu đi Thát Đát hung hiểm kia hòa thân sao?”

Tiêu thái hậu không biểu cảm gì, không hề bị lay động, nói: “Chỉ Y là cốt nhục của ai gia, nó còn đi được, sao ngươi lại không?”

Tiêu Xu cúi thấp đầu xuống.

Tiêu thái hậu đứng dậy cũng mặc kệ nàng, chỉ để lại một câu: “Thiên gia không tình phụ tử, là ngươi quá ngu dốt, đừng trách ai gia quá nhẫn tâm.”

Nói xong câu đó, bóng dáng Tiêu thái hậu đã biến mất sau bức bình phong.

Màn đêm bên ngoài đã triệt để buông xuống, khắp trong điện u ám.

Cho nên bất kể là Tiêu thái hậu đã rời khỏi, hay cung nữ đi tới đều không nhìn thấy, trong một khắc bóng dáng Tiêu thái hậu biến mất, bóng tối bao trùm xuống, trên khuôn mặt mỹ nhân vốn xinh đẹp rạng rỡ của Tiêu Xu, tất cả cung kính, hoảng hốt, đau thương, trông như lớp màu vẽ trên một bức họa bị thấm nước làm trôi đi, chỉ còn lại một khuôn mặt xinh đẹp bên trên khảm ngũ quan thanh tú.

Giống như một hình nộm.

Thậm chí lộ ra một loại quỷ quyệt.

Nàng đứng lên bình tĩnh dị thường, trên gò má còn dấu năm ngón tay lưu lại khi Tiêu thái hậu tát ban nãy, từ trong đại điện đi ra.

Các cung nữ cầm đèn cung đình muốn đưa nàng xuất cung.

Bởi vì loáng thoáng nghe được thái hậu nổi cơn thịnh nộ trong điện, nửa điểm cũng không dám cẩn thận dò xét nàng, chỉ nhìn thoáng qua liền cúi đầu.

Chỉ là mới đi được nửa đường, bước chân Tiêu Xu ngừng lại.

Cung nữ cảm thấy kỳ lạ, quay đầu nhìn nàng.

Lại thấy Tiêu Xu đứng bên chân tường hoàng cung, ngẩng đầu nhìn chằm chằm nơi nào đó ở phía trên: Trên bờ tường màu son lại có một con thạch sùng nhỏ đang nằm đó, những chỗ khác đều không bất thường, duy chỉ có phần đuôi ngắn đi một đoạn, trông trụi lủi, thì ra có một vết đứt.

Cung nữ giật nảy mình: “Hẳn là thái giám trong cung không cẩn thận, sao lại còn có thứ này?”

Nàng ta đi tới muốn đuổi con thạch sùng đi.

Con thạch sùng bị hoảng sợ, xuôi mép tường nhanh chóng bò đi, lập tức không thấy tăm hơi.

Tiêu Xu rũ mi mắt, thần sắc lại mơ hồ u ám đi mấy phần, đáy lòng chẳng hiểu vì sao lại tuôn ra cảm giác bi thương: Nếu trước kia có người nói với nàng, nàng sẽ bị người khác ép từng bước một đến tình trạng phải cắt đuôi cầu sinh như hiện tại, chỉ sợ nàng sẽ nghĩ người này hồ ngôn loạn ngữ, sai người đánh đuổi đi.

Nhưng hôm nay…

Tình cảnh hiện thực cứ bày ra trước mắt nàng tàn nhẫn như vậy.

Những lời cay nghiệt của Tiêu thái hậu trong Từ Ninh cung ban nãy, quanh đi quẩn lại trong đầu nàng, nhưng cũng không khơi lên được nửa phần thất vọng cùng đau buồn, càng không có nửa điểm hổ thẹn.

Sao nàng có thể không biết hậu quả khi mượn chuyện Thông Châu bôi đen Khương Tuyết Ninh?

Càng không thể không biết tình hình trước mắt, đừng nói đến Lâm Truy vương Thẩm Giới, phàm là người có chút nhãn lực trong kinh đều sẽ không cưới nàng vào lúc này, rước tới cho nhà mình vô số phiền phức.

Khương Tuyết Ninh!

Tiêu Xu thản nhiên như không, lấy đèn cung đình từ tay cung nữ, chỉ nói: “Đưa cho ta đi, ta biết đường trong cung, muốn yên tĩnh một mình, ta tự xuất cung được rồi.”

Cung nữ một là không dám nói nhiều, hai là mừng rỡ nhẹ nhõm, nên do dự một chút, rồi cũng không phản đối.

Nhưng đợi sau khi cung nữ đi, bước chân của Tiêu Xu di chuyển, đi đến phương hướng hoàn toàn không phải cửa Thuận Trinh phía Đông Bắc, mà hướng về trung tâm của hoàng cung – Càn Thanh cung!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện