Mạnh thị chỉ biết Tạ Nguy là đồng liêu của Khương Bá Du, là tiên sinh trong cung của Khương Tuyết Ninh, lại không biết hơn bốn năm trước khi Khương Tuyết Ninh từ điền trang hồi kinh, có cả Tạ Nguy đang mai danh ẩn tích đồng hành!
Từ khi đó, những bí mật này của Khương phủ, hắn đã nắm rõ trong lòng bàn tay.
Mạnh thị bận tâm thể diện của Khương Tuyết Huệ mà mình nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, nói dối rằng nữ nhi Khương Tuyết Ninh là đại sư phán mệnh phải đưa đến thôn trang tránh họa, giấu diếm bí mật thân thế của cả hai người vô cùng kín, nào ngờ sẽ bị một người xa lạ quăng tám sào cũng không tới như Tạ Nguy dễ dàng nói toạc ra? Chỉ riêng hai chữ “khi quân” đã khiến trong lòng bà ta không nhịn được mà run sợ, trong nháy mắt cũng mặt cắt không còn giọt máu.
Ngay cả Khương Bá Du cũng có chút không ngờ tới.
Tạ Nguy làm quan trong triều, đối nhân xử thế trầm ổn thận trọng, phong thái cử chỉ tìm không được một chút sai lầm, mọi người gần như đều đã quen, tất nhiên cũng bao gồm cả Khương Bá Du. Bên trong mấy lời nói nghe như ôn hoà ban nãy, lại càng ẩn giấu hung hiểm tột cùng!
Chỉ là so với kinh hoảng, bất ngờ còn nhiều hơn…
Vốn tưởng Tạ Nguy là tiên sinh trong cung, dù thường chiếu cố nữ nhi chẳng nên thân của ông, nhưng hẳn cũng vì nể mặt mũi đồng liêu, không đến mức thật tâm coi trọng Ninh tỷ nhi, nhìn nàng với ánh mắt khác.
Nhưng bây giờ nhìn lại, có vẻ không phải như vậy.
Nói đến đây rồi, nếu nói thêm một câu nữa chỉ sợ sẽ thành sai lầm lớn không thể vãn hồi, Khương Bá Du làm quan đã nhiều năm, biết đạo lý phải thu mình, cũng may khi Tạ Nguy nói lời này biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng ôn hòa, bất luận thế nào đều có bậc thang để đi xuống.
Thế là ông cười: “Cư An nói rất đúng, Ninh tỷ nhi chỉ bướng bỉnh một chút, không quan trọng.”
Ông khoát tay với Mạnh thị: “Lâm Truy vương điện hạ phẩm hạnh cao quý, lại được lòng hoàng đế, hẳn là mối lương duyên. Hôn sự này của Huệ tỷ nhi thực sự không tính là kém, phía Khâm Thiên giám chẳng mấy chốc sẽ định được thời gian, trong nhà rất nhiều việc cần chuẩn bị, phức tạp hỗn loạn, phu nhân vẫn nên tranh thủ thời gian lo liệu đi.”
Mạnh thị bị câu này của Tạ Nguy chọc vào chỗ đau, tóm vào điểm yếu, khí thế cắn răng muốn mắng chửi Khương Tuyết Ninh vừa rồi cũng nhỏ đi, mí mắt giật giật mấy cái, cuối cùng không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Khương Tuyết Ninh đưa lưng về phía bà, cũng không quay đầu lại nhìn.
Trên mặt Khương Tuyết Huệ có nét hổ thẹn, tựa như muốn nói gì đó, nhưng tình cảnh hiện giờ thực sự không phải là chỗ nàng được nói chuyện, đành cười khổ, không nói gì, thi lễ với Khương Bá Du cùng Tạ Nguy, rồi mới lui đi.
Khương Tuyết Ninh vẫn vùi đầu dùng khăn gấm kia lau tay.
Tạ Nguy rũ mi mắt nhìn nàng, chỉ thấy nàng đang chà xát khá mạnh, mu bàn tay phải đã bị cọ đến nỗi đỏ lên một mảng lớn, rõ ràng đã lau sạch vết bẩn, nhưng vẫn chưa dừng lại tựa như chưa hả giận, trên mặt nhỏ trắng bóc không lộ ra bất cứ biểu cảm gì.
Hắn liền nói: “Người đi cả rồi.”
Động tác của Khương Tuyết Ninh lúc này mới dừng lại, khăn gấm vốn trắng như tuyết nắm trong tay đã nhăn nhúm, lại bị nhiễm bẩn một mảng, không tiện trả lại cho Tạ Nguy, nên giữ lại trong tay mình, nhỏ giọng nói: “Tạ ơn tiên sinh.”
Tạ Nguy nói: “Trưởng công chúa chuẩn bị hoà thân, trong cung cũng không dạy học, ngươi không quên công khóa chứ?”
Khương Tuyết Ninh kinh ngạc.
Những ngày này nàng không phải vội vàng xách động bàn luận chuyện hòa thân trong phố phường, thì là vội xem Tiêu Định Phi cùng Tiêu Xu đấu đá kịch liệt, trong đầu nào còn hai chữ “học hành”? Nàng vô thức ngẩng đầu nhìn Tạ Nguy, thoáng mấy phần chột dạ.
Dù nàng không nói lời nào, nhưng Tạ Nguy nhìn tư thế co đầu rụt cổ này của nàng, không còn nửa phần khí thế cầm gậy gỗ đánh người lúc trước, liền biết khoảng thời gian này nàng bỏ bê, chỉ nói: “Học hành giỏi nhờ cần mẫn phế vì ham chơi, dù ngươi đã về nhà, nhưng việc học không được sao nhãng. Chưa biết chừng hôm nào đó ta lại đến phủ các ngươi, muốn kiểm tra ngươi một chút.”
Lập tức đầu Khương Tuyết Ninh như muốn nứt làm đôi.
Mới vừa rồi vị tiên sinh này đột nhiên nói đỡ cho nàng, thực sự làm nàng kinh ngạc đến tột cùng. Mặc dù nàng cảm thấy bản thân cũng sẽ không chịu thiệt, nhưng hảo ý của người khác nàng há có thể không biết? Chỉ là suy nghĩ nguyên nhân trong đó, ngược lại không cảm thấy Tạ Nguy đối xử đặc biệt với nàng, chỉ sợ tình cảnh của nàng, khiến Tạ Nguy nghĩ đến chuyện gì khác?
Trong đầu nàng hiện lên chuyện Tiêu thị kiếp trước.
Trong lòng nhất thời nghiêm nghị.
Lời của Tạ Nguy, Khương Tuyết Ninh không dám làm trái, nàng thành thành khẩn khẩn gật đầu nói: “Tiên sinh dạy rất đúng, hôm nay học sinh sẽ ôn luyện.”
Dáng vẻ quá quy củ nghe lời này của nàng, khó tránh khiến Tạ Nguy cảm thấy vài phần bực bội, nhưng bên cạnh lại có Khương Bá Du, hai người còn cần thương nghị chính sự, không tiện giữ nàng lại nói gì thêm, nên bảo nàng đi trước, chuẩn bị hôm khác hắn sẽ đến kiểm tra công khoá.
Đương nhiên Khương Tuyết Ninh nhân cơ hội chuồn mất.
Mãi đến khi nhanh chóng chạy qua cửa thuỳ hoa, biến mất khỏi tầm mắt của họ, bước chân nàng mới chậm lại, thậm chí nhịn không được quay đầu nhìn: Tạ Nguy người này tâm địa nóng lạnh khó dò, nhưng biết tiến thoái đúng mực quả thực khiến người khác phải khen ngợi, đến cả nàng hiểu rõ nội tâm đối phương như vậy cũng có lúc bị đối phương làm mê muội. Tiêu thị cùng hoàng tộc kia, rốt cuộc năm đó đã đối xử thế nào với hắn, kết thâm cừu đại hận gì, mới có thể khiến người này xé bỏ bề ngoài thánh nhân kiên cố, hóa thành ma quỷ?
Lời nói cùng nét mặt tinh tế kia của Vưu Phương Ngâm ở kiếp trước hiện lên trong đầu Khương Tuyết Ninh, lại khiến trong lòng nàng sinh ra một chút hiếu kì muốn tìm tòi nghiên cứu.
Nhưng nàng vừa nghĩ đến đây trong nháy mắt liền rùng mình một cái.
Nàng lập tức áp chế ý tưởng này, trọng điểm trước mắt vẫn là trù tính làm thế nào để cứu Thẩm Chỉ Y trong hoàn cảnh nguy nan này, mà kiếp này mối quan hệ của nàng và Tạ Nguy tốt nhất chỉ giới hạn ở đây, không nên đi sâu thêm nữa…
Ngăn cản Thẩm Chỉ Y hòa thân, giao tình với Tạ Nguy?
Tim Khương Tuyết Ninh đột nhiên đập nhanh một nhịp, nàng đứng tại chỗ, chậm rãi nâng cổ tay trái của mình lên: trên cổ tay mảnh khảnh trắng nõn, một vết sẹo nhàn nhạt được rạch theo một đường chéo, mơ hồ còn có thể khiến cho người ta nhớ đến sự chấn động lòng người khi vệt máu từ trên cổ tay chảy xuống.
Một ý nghĩ nguy hiểm vừa mới dập tắt.
Nhưng một ý nghĩ khác nguy hiểm hơn, vậy mà hoàn toàn không chịu khống chế, điên cuồng chiếm cứ đầu óc nàng, khiến tim nàng đập loạn, bất kể thế nào cũng không dứt bỏ được!
Nếu kiếp trước lúc tự vẫn nàng từng lấy ân tình ngày trước hiếp bức Tạ Nguy tha cho Trương Già, như vậy, kiếp này, phải chăng nàng cũng có thể dùng ân tình duy nhất này, khẩn cầu Tạ Nguy…
*
Thẩm Lang không hề báo trước trực tiếp sai người bắt đầu tra Tiêu thị vì án cứu trợ thiên tai Cán Châu kia, quả thực làm đám quan trên dưới trong chiều vò đầu bứt tai, chỉ vi đoán không ra ý tứ của hoàng đế, sợ xử lý có sai sót, chẳng những không có chút công lao khổ lao, lại còn mất đi thánh tâm, rước tội vào mình.
Lần này Tạ Nguy đến Khương phủ, cũng chủ yếu là cùng Khương Bá Du bàn luận việc này.
Sau khi Dũng Nghị hầu phủ kê biên tài sản, cục diện thay đổi liền khiến người khác nơm nớp lo sợ, đôi khi Khương Bá Du không thể không nhờ tới Tạ Nguy giúp đỡ một chút, bởi vì vị thiếu sư trẻ tuổi này chính là người nhìn xa trông rộng, bày mưu tính kế nổi danh trong triều.
Một cuộc đàm luận chừng hơn nửa canh giờ.
Trong khoảng thời gian này Khương Bá Du không hề đề cập đến chuyện của Khương Tuyết Ninh ở hành lang khi nãy.
Mãi đến khi đàm luận xong, sắp tiễn người ra ngoài, ông mới cười lên, nói: “Chuyện Ninh nha đầu gặp phải quả thực đã chịu chút khổ sở, nhưng khi phụ mẫu gặp phải chuyện trêu người như vậy, cũng thực khó lưỡng toàn. Hai năm đầu nó vừa trở về, vốn đã muốn quản giáo nó nghiêm ngặt, nhưng nó lưu lạc bên ngoài đã nếm nhiều khổ cực, một là sợ nó mẫn cảm, đau lòng không vui, hai là sợ nó cảm thấy chúng ta không thương nó; muốn khoan dung đối xử tốt với nó một chút, nhưng quản lý quá lỏng lẻo, không biết quy củ không hiểu nhân tình thế thái, sao có thể tiến bộ? Không lâu sau nó chơi cùng Yến thế tử, thế tử dung túng nó, aiz, không đề cập đến nữa.”
Tạ Nguy nhìn về phía ông.
Khương Bá Du lắc đầu tựa như muốn vứt bỏ đi chút buồn khổ kia, sau đó nhìn Tạ Nguy chăm chú nói: “Thay đổi của Ninh nha đầu từ khi vào kinh đến nay, hẳn Cư An cũng thấy rõ, coi như nhìn nó trưởng thành. Ta thấy Cư An lại chịu quản giáo nó, ở trước mặt Cư An nó lại hết mực quy củ, nhất thời lại cảm thấy ta không xứng làm phụ thân.”
Làm quan cùng triều, có ai không nói phẩm hạnh Tạ Nguy chí cao, đối nhân xử thế thẳng thắn vô tư?
Đó là lý do Khương Bá Du không hề nghĩ đến hướng khác.
Tạ Nguy đối đãi với Khương Tuyết Ninh không giống với những người khác, ông cũng chỉ coi là thầy trò tình nghĩa thắm thiết, mới nói: “Cách làm người của Cư An, ta tin được, chỉ là Ninh nha đầu, nếu nó đi theo Cư An có thể học được một chút da lông, sửa đổi chút tật xấu ngang bướng không hiểu chuyện này, ta đã yên tâm rồi.”
Ngang bướng không hiểu chuyện?
Tạ Nguy hồi tưởng lại tư thái của thiếu nữ ấy, đâm người giống như một cái gai sắc nhọn trong bụi gai, lại yếu ớt tựa như đóa hoa diễm lệ trên đỉnh vách núi, vậy mà sau khi nghe những bình thản này của Khương Bá Du, hiếm khi hắn cảm thấy một chút không thoải mái.
Thế là dừng bước.
Ý cười trên mặt hắn hiếm khi nhàn nhạt đến mức không thể nhìn thấy, hướng về phía Khương Bá Du, chậm rãi nói: “Tính tình của Ninh nhị, ngoài cứng trong mềm, sợ rằng từ nhỏ đã chẳng được gì tốt, ăn mềm không ăn cứng. Phàm là người khác đối xử tốt với nàng, nàng sẽ một lòng một dạ. Cô nương gia không nên dưỡng thành như vậy, động một chút là bị người ta bắt cóc. Nàng khó chịu mới làm loạn, giáo dưỡng không đủ trở lại kinh thành, Khương đại nhân cùng phu nhân quả thật chưa từng thất vọng vì nói năng chẳng nên hồn, cử chỉ thô lỗ của nàng sao? Tiểu cô nương tâm tư nhạy cảm, cho dù không nghe lời nói trong miệng người ta, chỉ nhìn ánh mắt của người ngoài, cũng khó tránh khỏi cảm thấy kinh hoảng lạc lõng. Nàng không ngang bướng, cũng không phải không hiểu chuyện, chỉ là các ngươi không hiểu, Tạ mỗ không hay biết, đã làm tổn thương nàng.”
Khương Bá Du ngơ ngẩn, không nói gì.
Tạ Nguy nói xong lại dường như lại có chút hụt hẫng, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nói hai chữ “Cáo từ”, chậm rãi đi qua giàn hoa tử đằng mới vừa đâm chồi kia, đi ra khỏi phủ.
Xe ngựa của hắn đang chờ trước phủ.
Nhưng vừa bước ra đã thấy Kiếm Thư không ngồi trên càng xe, mà là đứng thẳng bên cạnh xe, khi nhìn thấy hắn thì sắc mặt quái dị.
Tạ Nguy nhướng mày.
Không đợi hắn lên tiếng hỏi, sau màn xe có một người đi ra, cúi đầu với Tạ Nguy: “Học trò bái kiến tiên sinh, đợi tiên sinh đã lâu.”
Khương Tuyết Ninh cực kỳ thấp thỏm, đã chờ đợi lâu bên ngoài, một chút dũng khí chợt dâng lên kia cũng dần cạn kiệt hết trong lúc chờ đợi, suýt chút nữa đã muốn từ bỏ, trốn về phòng mình.
Cũng may lúc này Tạ Nguy đi ra.
Nàng kiên trì tiến lên phía trước hành lễ, miễn cưỡng treo lên một nụ cười ngượng ngùng, nhịp tim kịch liệt như nổi trống.
Có trời mới biết ngay cả lúc nàng tự vẫn kiếp trước khi nàng mở miệng xin hắn cứu Trương Già, cũng không căng thẳng như vậy!
Tạ Nguy không nghĩ tới nàng sẽ ở đây chờ mình, vậy nên quay sang nhìn Kiếm Thư.
Kiếm Thư cũng nhìn hắn lắc đầu, ra hiệu chính mình cũng không biết.
Ánh mắt của hắn lưu chuyển, dễ dàng đoán được, nghĩ nàng có việc biết tìm đến mình, giọng nói cũng nhu hòa mấy phần: “Có chuyện gì đấy?”
Thanh âm của Khương Tuyết Ninh hơi run lên: “Học trò, học trò muốn thỉnh cầu tiên sinh giúp một chút. Tiên sinh nhìn rõ thế sự, hiểu thấu mọi việc, chắc hẳn mưa gió trong phố xá cũng hiểu rất rõ. Trưởng, trưởng công chúa điện hạ trong cung đối đãi với học trò rất tốt, lại bởi vì tình thế bức bách bị thân tộc vứt bỏ, vậy mà phải đi Thát Đát hòa thân. Tộc Man Di ăn lông ở lỗ, nàng chẳng qua cũng chỉ là một cô nương yếu ớt, thân phận còn đặc thù, sao biết ngày nào đó sẽ không bị Man Di làm hại? Học trò tuy có chút sức mọn, lại sợ không thể cứu nàng từ trong nước sôi lửa bỏng. Không biết, không biết có thể nhờ tiên sinh giúp, giúp…”
Lông mày Tạ Nguy lập tức hơi nhíu lại.
Khương Tuyết Ninh vừa nói vừa dò xét sắc mặt hắn, nhìn thấy điệu bộ này sợ rằng Tạ Nguy sẽ không đồng ý, lập tức giơ tay trái mình lên, thề: “Chỉ một lần này không có lần sau! Nếu không phải học trò có ân, thật sự là lực bất tòng tâm khẩn cầu tiên sinh giúp đỡ! Sau việc này học trò và tiên sinh sẽ chẳng ai nợ ai, ân oán đã trả hết, sẽ không còn dính dáng đến nhau nữa!”
Chẳng ai nợ ai.
Ân oán đã trả hết.
Không dính dáng đến nhau nữa!
Nàng muốn vạch rõ giới hạn với hắn đến thế sao?
Tạ Nguy nhìn nàng chăm chú, tâm trạng vốn đang bình thản trở nên hỗn độn giống như bị một trận cuồng phong cuốn qua vậy, thân hình căng chặt tích tụ một sự tức giận không nói nên lời, ngay cả bàn tay chắp sau lưng cũng nắm thật chặt.
Ý cười trên môi hắn biến mất.
U ám chậm rãi bò lên trên đồng tử.
Kiếp trước Khương Tuyết Ninh muốn hắn báo ân, người ở trong đại điện, chỉ nghe chữ “được” không chút dao động của hắn, lại không biết thần sắc của Tạ Nguy ngoài điện đến tột cùng ra sao. Nhưng đoán chắc hẳn là bình thản không gợn sóng, phảng phất giống như thánh nhân không nhiễm khói lửa nhân gian.
Nhưng khoảnh khắc này…
Người đang đứng ở đó, tựa như vực sâu khôn lường. Nàng lại có cảm giác rằng đã chọc giận đối phương, cảm giác sau một khắc sẽ bị bóp chết, dưới sự sợ hãi, nàng lùi lại một bước.
Sau một hồi lâu trầm mặc.
Khương Tuyết Ninh không dám nói lời nào.
Rốt cuộc Tạ Nguy thu hồi ánh mắt, lại ôn ôn hoà hòa cười, dường như sự tàn ác mãnh liệt vừa mới dâng lên kia chỉ là ảo giác của người khác, lướt thẳng qua bên cạnh nàng, lời nói ra khỏi miệng không chút gợn sóng, cũng không nhiều hơn nửa chữ so với kiếp trước, chỉ nói: “Được.”
Từ khi đó, những bí mật này của Khương phủ, hắn đã nắm rõ trong lòng bàn tay.
Mạnh thị bận tâm thể diện của Khương Tuyết Huệ mà mình nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, nói dối rằng nữ nhi Khương Tuyết Ninh là đại sư phán mệnh phải đưa đến thôn trang tránh họa, giấu diếm bí mật thân thế của cả hai người vô cùng kín, nào ngờ sẽ bị một người xa lạ quăng tám sào cũng không tới như Tạ Nguy dễ dàng nói toạc ra? Chỉ riêng hai chữ “khi quân” đã khiến trong lòng bà ta không nhịn được mà run sợ, trong nháy mắt cũng mặt cắt không còn giọt máu.
Ngay cả Khương Bá Du cũng có chút không ngờ tới.
Tạ Nguy làm quan trong triều, đối nhân xử thế trầm ổn thận trọng, phong thái cử chỉ tìm không được một chút sai lầm, mọi người gần như đều đã quen, tất nhiên cũng bao gồm cả Khương Bá Du. Bên trong mấy lời nói nghe như ôn hoà ban nãy, lại càng ẩn giấu hung hiểm tột cùng!
Chỉ là so với kinh hoảng, bất ngờ còn nhiều hơn…
Vốn tưởng Tạ Nguy là tiên sinh trong cung, dù thường chiếu cố nữ nhi chẳng nên thân của ông, nhưng hẳn cũng vì nể mặt mũi đồng liêu, không đến mức thật tâm coi trọng Ninh tỷ nhi, nhìn nàng với ánh mắt khác.
Nhưng bây giờ nhìn lại, có vẻ không phải như vậy.
Nói đến đây rồi, nếu nói thêm một câu nữa chỉ sợ sẽ thành sai lầm lớn không thể vãn hồi, Khương Bá Du làm quan đã nhiều năm, biết đạo lý phải thu mình, cũng may khi Tạ Nguy nói lời này biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng ôn hòa, bất luận thế nào đều có bậc thang để đi xuống.
Thế là ông cười: “Cư An nói rất đúng, Ninh tỷ nhi chỉ bướng bỉnh một chút, không quan trọng.”
Ông khoát tay với Mạnh thị: “Lâm Truy vương điện hạ phẩm hạnh cao quý, lại được lòng hoàng đế, hẳn là mối lương duyên. Hôn sự này của Huệ tỷ nhi thực sự không tính là kém, phía Khâm Thiên giám chẳng mấy chốc sẽ định được thời gian, trong nhà rất nhiều việc cần chuẩn bị, phức tạp hỗn loạn, phu nhân vẫn nên tranh thủ thời gian lo liệu đi.”
Mạnh thị bị câu này của Tạ Nguy chọc vào chỗ đau, tóm vào điểm yếu, khí thế cắn răng muốn mắng chửi Khương Tuyết Ninh vừa rồi cũng nhỏ đi, mí mắt giật giật mấy cái, cuối cùng không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Khương Tuyết Ninh đưa lưng về phía bà, cũng không quay đầu lại nhìn.
Trên mặt Khương Tuyết Huệ có nét hổ thẹn, tựa như muốn nói gì đó, nhưng tình cảnh hiện giờ thực sự không phải là chỗ nàng được nói chuyện, đành cười khổ, không nói gì, thi lễ với Khương Bá Du cùng Tạ Nguy, rồi mới lui đi.
Khương Tuyết Ninh vẫn vùi đầu dùng khăn gấm kia lau tay.
Tạ Nguy rũ mi mắt nhìn nàng, chỉ thấy nàng đang chà xát khá mạnh, mu bàn tay phải đã bị cọ đến nỗi đỏ lên một mảng lớn, rõ ràng đã lau sạch vết bẩn, nhưng vẫn chưa dừng lại tựa như chưa hả giận, trên mặt nhỏ trắng bóc không lộ ra bất cứ biểu cảm gì.
Hắn liền nói: “Người đi cả rồi.”
Động tác của Khương Tuyết Ninh lúc này mới dừng lại, khăn gấm vốn trắng như tuyết nắm trong tay đã nhăn nhúm, lại bị nhiễm bẩn một mảng, không tiện trả lại cho Tạ Nguy, nên giữ lại trong tay mình, nhỏ giọng nói: “Tạ ơn tiên sinh.”
Tạ Nguy nói: “Trưởng công chúa chuẩn bị hoà thân, trong cung cũng không dạy học, ngươi không quên công khóa chứ?”
Khương Tuyết Ninh kinh ngạc.
Những ngày này nàng không phải vội vàng xách động bàn luận chuyện hòa thân trong phố phường, thì là vội xem Tiêu Định Phi cùng Tiêu Xu đấu đá kịch liệt, trong đầu nào còn hai chữ “học hành”? Nàng vô thức ngẩng đầu nhìn Tạ Nguy, thoáng mấy phần chột dạ.
Dù nàng không nói lời nào, nhưng Tạ Nguy nhìn tư thế co đầu rụt cổ này của nàng, không còn nửa phần khí thế cầm gậy gỗ đánh người lúc trước, liền biết khoảng thời gian này nàng bỏ bê, chỉ nói: “Học hành giỏi nhờ cần mẫn phế vì ham chơi, dù ngươi đã về nhà, nhưng việc học không được sao nhãng. Chưa biết chừng hôm nào đó ta lại đến phủ các ngươi, muốn kiểm tra ngươi một chút.”
Lập tức đầu Khương Tuyết Ninh như muốn nứt làm đôi.
Mới vừa rồi vị tiên sinh này đột nhiên nói đỡ cho nàng, thực sự làm nàng kinh ngạc đến tột cùng. Mặc dù nàng cảm thấy bản thân cũng sẽ không chịu thiệt, nhưng hảo ý của người khác nàng há có thể không biết? Chỉ là suy nghĩ nguyên nhân trong đó, ngược lại không cảm thấy Tạ Nguy đối xử đặc biệt với nàng, chỉ sợ tình cảnh của nàng, khiến Tạ Nguy nghĩ đến chuyện gì khác?
Trong đầu nàng hiện lên chuyện Tiêu thị kiếp trước.
Trong lòng nhất thời nghiêm nghị.
Lời của Tạ Nguy, Khương Tuyết Ninh không dám làm trái, nàng thành thành khẩn khẩn gật đầu nói: “Tiên sinh dạy rất đúng, hôm nay học sinh sẽ ôn luyện.”
Dáng vẻ quá quy củ nghe lời này của nàng, khó tránh khiến Tạ Nguy cảm thấy vài phần bực bội, nhưng bên cạnh lại có Khương Bá Du, hai người còn cần thương nghị chính sự, không tiện giữ nàng lại nói gì thêm, nên bảo nàng đi trước, chuẩn bị hôm khác hắn sẽ đến kiểm tra công khoá.
Đương nhiên Khương Tuyết Ninh nhân cơ hội chuồn mất.
Mãi đến khi nhanh chóng chạy qua cửa thuỳ hoa, biến mất khỏi tầm mắt của họ, bước chân nàng mới chậm lại, thậm chí nhịn không được quay đầu nhìn: Tạ Nguy người này tâm địa nóng lạnh khó dò, nhưng biết tiến thoái đúng mực quả thực khiến người khác phải khen ngợi, đến cả nàng hiểu rõ nội tâm đối phương như vậy cũng có lúc bị đối phương làm mê muội. Tiêu thị cùng hoàng tộc kia, rốt cuộc năm đó đã đối xử thế nào với hắn, kết thâm cừu đại hận gì, mới có thể khiến người này xé bỏ bề ngoài thánh nhân kiên cố, hóa thành ma quỷ?
Lời nói cùng nét mặt tinh tế kia của Vưu Phương Ngâm ở kiếp trước hiện lên trong đầu Khương Tuyết Ninh, lại khiến trong lòng nàng sinh ra một chút hiếu kì muốn tìm tòi nghiên cứu.
Nhưng nàng vừa nghĩ đến đây trong nháy mắt liền rùng mình một cái.
Nàng lập tức áp chế ý tưởng này, trọng điểm trước mắt vẫn là trù tính làm thế nào để cứu Thẩm Chỉ Y trong hoàn cảnh nguy nan này, mà kiếp này mối quan hệ của nàng và Tạ Nguy tốt nhất chỉ giới hạn ở đây, không nên đi sâu thêm nữa…
Ngăn cản Thẩm Chỉ Y hòa thân, giao tình với Tạ Nguy?
Tim Khương Tuyết Ninh đột nhiên đập nhanh một nhịp, nàng đứng tại chỗ, chậm rãi nâng cổ tay trái của mình lên: trên cổ tay mảnh khảnh trắng nõn, một vết sẹo nhàn nhạt được rạch theo một đường chéo, mơ hồ còn có thể khiến cho người ta nhớ đến sự chấn động lòng người khi vệt máu từ trên cổ tay chảy xuống.
Một ý nghĩ nguy hiểm vừa mới dập tắt.
Nhưng một ý nghĩ khác nguy hiểm hơn, vậy mà hoàn toàn không chịu khống chế, điên cuồng chiếm cứ đầu óc nàng, khiến tim nàng đập loạn, bất kể thế nào cũng không dứt bỏ được!
Nếu kiếp trước lúc tự vẫn nàng từng lấy ân tình ngày trước hiếp bức Tạ Nguy tha cho Trương Già, như vậy, kiếp này, phải chăng nàng cũng có thể dùng ân tình duy nhất này, khẩn cầu Tạ Nguy…
*
Thẩm Lang không hề báo trước trực tiếp sai người bắt đầu tra Tiêu thị vì án cứu trợ thiên tai Cán Châu kia, quả thực làm đám quan trên dưới trong chiều vò đầu bứt tai, chỉ vi đoán không ra ý tứ của hoàng đế, sợ xử lý có sai sót, chẳng những không có chút công lao khổ lao, lại còn mất đi thánh tâm, rước tội vào mình.
Lần này Tạ Nguy đến Khương phủ, cũng chủ yếu là cùng Khương Bá Du bàn luận việc này.
Sau khi Dũng Nghị hầu phủ kê biên tài sản, cục diện thay đổi liền khiến người khác nơm nớp lo sợ, đôi khi Khương Bá Du không thể không nhờ tới Tạ Nguy giúp đỡ một chút, bởi vì vị thiếu sư trẻ tuổi này chính là người nhìn xa trông rộng, bày mưu tính kế nổi danh trong triều.
Một cuộc đàm luận chừng hơn nửa canh giờ.
Trong khoảng thời gian này Khương Bá Du không hề đề cập đến chuyện của Khương Tuyết Ninh ở hành lang khi nãy.
Mãi đến khi đàm luận xong, sắp tiễn người ra ngoài, ông mới cười lên, nói: “Chuyện Ninh nha đầu gặp phải quả thực đã chịu chút khổ sở, nhưng khi phụ mẫu gặp phải chuyện trêu người như vậy, cũng thực khó lưỡng toàn. Hai năm đầu nó vừa trở về, vốn đã muốn quản giáo nó nghiêm ngặt, nhưng nó lưu lạc bên ngoài đã nếm nhiều khổ cực, một là sợ nó mẫn cảm, đau lòng không vui, hai là sợ nó cảm thấy chúng ta không thương nó; muốn khoan dung đối xử tốt với nó một chút, nhưng quản lý quá lỏng lẻo, không biết quy củ không hiểu nhân tình thế thái, sao có thể tiến bộ? Không lâu sau nó chơi cùng Yến thế tử, thế tử dung túng nó, aiz, không đề cập đến nữa.”
Tạ Nguy nhìn về phía ông.
Khương Bá Du lắc đầu tựa như muốn vứt bỏ đi chút buồn khổ kia, sau đó nhìn Tạ Nguy chăm chú nói: “Thay đổi của Ninh nha đầu từ khi vào kinh đến nay, hẳn Cư An cũng thấy rõ, coi như nhìn nó trưởng thành. Ta thấy Cư An lại chịu quản giáo nó, ở trước mặt Cư An nó lại hết mực quy củ, nhất thời lại cảm thấy ta không xứng làm phụ thân.”
Làm quan cùng triều, có ai không nói phẩm hạnh Tạ Nguy chí cao, đối nhân xử thế thẳng thắn vô tư?
Đó là lý do Khương Bá Du không hề nghĩ đến hướng khác.
Tạ Nguy đối đãi với Khương Tuyết Ninh không giống với những người khác, ông cũng chỉ coi là thầy trò tình nghĩa thắm thiết, mới nói: “Cách làm người của Cư An, ta tin được, chỉ là Ninh nha đầu, nếu nó đi theo Cư An có thể học được một chút da lông, sửa đổi chút tật xấu ngang bướng không hiểu chuyện này, ta đã yên tâm rồi.”
Ngang bướng không hiểu chuyện?
Tạ Nguy hồi tưởng lại tư thái của thiếu nữ ấy, đâm người giống như một cái gai sắc nhọn trong bụi gai, lại yếu ớt tựa như đóa hoa diễm lệ trên đỉnh vách núi, vậy mà sau khi nghe những bình thản này của Khương Bá Du, hiếm khi hắn cảm thấy một chút không thoải mái.
Thế là dừng bước.
Ý cười trên mặt hắn hiếm khi nhàn nhạt đến mức không thể nhìn thấy, hướng về phía Khương Bá Du, chậm rãi nói: “Tính tình của Ninh nhị, ngoài cứng trong mềm, sợ rằng từ nhỏ đã chẳng được gì tốt, ăn mềm không ăn cứng. Phàm là người khác đối xử tốt với nàng, nàng sẽ một lòng một dạ. Cô nương gia không nên dưỡng thành như vậy, động một chút là bị người ta bắt cóc. Nàng khó chịu mới làm loạn, giáo dưỡng không đủ trở lại kinh thành, Khương đại nhân cùng phu nhân quả thật chưa từng thất vọng vì nói năng chẳng nên hồn, cử chỉ thô lỗ của nàng sao? Tiểu cô nương tâm tư nhạy cảm, cho dù không nghe lời nói trong miệng người ta, chỉ nhìn ánh mắt của người ngoài, cũng khó tránh khỏi cảm thấy kinh hoảng lạc lõng. Nàng không ngang bướng, cũng không phải không hiểu chuyện, chỉ là các ngươi không hiểu, Tạ mỗ không hay biết, đã làm tổn thương nàng.”
Khương Bá Du ngơ ngẩn, không nói gì.
Tạ Nguy nói xong lại dường như lại có chút hụt hẫng, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nói hai chữ “Cáo từ”, chậm rãi đi qua giàn hoa tử đằng mới vừa đâm chồi kia, đi ra khỏi phủ.
Xe ngựa của hắn đang chờ trước phủ.
Nhưng vừa bước ra đã thấy Kiếm Thư không ngồi trên càng xe, mà là đứng thẳng bên cạnh xe, khi nhìn thấy hắn thì sắc mặt quái dị.
Tạ Nguy nhướng mày.
Không đợi hắn lên tiếng hỏi, sau màn xe có một người đi ra, cúi đầu với Tạ Nguy: “Học trò bái kiến tiên sinh, đợi tiên sinh đã lâu.”
Khương Tuyết Ninh cực kỳ thấp thỏm, đã chờ đợi lâu bên ngoài, một chút dũng khí chợt dâng lên kia cũng dần cạn kiệt hết trong lúc chờ đợi, suýt chút nữa đã muốn từ bỏ, trốn về phòng mình.
Cũng may lúc này Tạ Nguy đi ra.
Nàng kiên trì tiến lên phía trước hành lễ, miễn cưỡng treo lên một nụ cười ngượng ngùng, nhịp tim kịch liệt như nổi trống.
Có trời mới biết ngay cả lúc nàng tự vẫn kiếp trước khi nàng mở miệng xin hắn cứu Trương Già, cũng không căng thẳng như vậy!
Tạ Nguy không nghĩ tới nàng sẽ ở đây chờ mình, vậy nên quay sang nhìn Kiếm Thư.
Kiếm Thư cũng nhìn hắn lắc đầu, ra hiệu chính mình cũng không biết.
Ánh mắt của hắn lưu chuyển, dễ dàng đoán được, nghĩ nàng có việc biết tìm đến mình, giọng nói cũng nhu hòa mấy phần: “Có chuyện gì đấy?”
Thanh âm của Khương Tuyết Ninh hơi run lên: “Học trò, học trò muốn thỉnh cầu tiên sinh giúp một chút. Tiên sinh nhìn rõ thế sự, hiểu thấu mọi việc, chắc hẳn mưa gió trong phố xá cũng hiểu rất rõ. Trưởng, trưởng công chúa điện hạ trong cung đối đãi với học trò rất tốt, lại bởi vì tình thế bức bách bị thân tộc vứt bỏ, vậy mà phải đi Thát Đát hòa thân. Tộc Man Di ăn lông ở lỗ, nàng chẳng qua cũng chỉ là một cô nương yếu ớt, thân phận còn đặc thù, sao biết ngày nào đó sẽ không bị Man Di làm hại? Học trò tuy có chút sức mọn, lại sợ không thể cứu nàng từ trong nước sôi lửa bỏng. Không biết, không biết có thể nhờ tiên sinh giúp, giúp…”
Lông mày Tạ Nguy lập tức hơi nhíu lại.
Khương Tuyết Ninh vừa nói vừa dò xét sắc mặt hắn, nhìn thấy điệu bộ này sợ rằng Tạ Nguy sẽ không đồng ý, lập tức giơ tay trái mình lên, thề: “Chỉ một lần này không có lần sau! Nếu không phải học trò có ân, thật sự là lực bất tòng tâm khẩn cầu tiên sinh giúp đỡ! Sau việc này học trò và tiên sinh sẽ chẳng ai nợ ai, ân oán đã trả hết, sẽ không còn dính dáng đến nhau nữa!”
Chẳng ai nợ ai.
Ân oán đã trả hết.
Không dính dáng đến nhau nữa!
Nàng muốn vạch rõ giới hạn với hắn đến thế sao?
Tạ Nguy nhìn nàng chăm chú, tâm trạng vốn đang bình thản trở nên hỗn độn giống như bị một trận cuồng phong cuốn qua vậy, thân hình căng chặt tích tụ một sự tức giận không nói nên lời, ngay cả bàn tay chắp sau lưng cũng nắm thật chặt.
Ý cười trên môi hắn biến mất.
U ám chậm rãi bò lên trên đồng tử.
Kiếp trước Khương Tuyết Ninh muốn hắn báo ân, người ở trong đại điện, chỉ nghe chữ “được” không chút dao động của hắn, lại không biết thần sắc của Tạ Nguy ngoài điện đến tột cùng ra sao. Nhưng đoán chắc hẳn là bình thản không gợn sóng, phảng phất giống như thánh nhân không nhiễm khói lửa nhân gian.
Nhưng khoảnh khắc này…
Người đang đứng ở đó, tựa như vực sâu khôn lường. Nàng lại có cảm giác rằng đã chọc giận đối phương, cảm giác sau một khắc sẽ bị bóp chết, dưới sự sợ hãi, nàng lùi lại một bước.
Sau một hồi lâu trầm mặc.
Khương Tuyết Ninh không dám nói lời nào.
Rốt cuộc Tạ Nguy thu hồi ánh mắt, lại ôn ôn hoà hòa cười, dường như sự tàn ác mãnh liệt vừa mới dâng lên kia chỉ là ảo giác của người khác, lướt thẳng qua bên cạnh nàng, lời nói ra khỏi miệng không chút gợn sóng, cũng không nhiều hơn nửa chữ so với kiếp trước, chỉ nói: “Được.”
Danh sách chương