Khương Tuyết Ninh cảm thấy, Tạ Nguy hình như thật sự không ổn lắm.

Vốn chẳng qua nàng chỉ đùa một câu, sau khi hắn đáp lại như thế, ngược lại giống như tăng thêm vài phần ám ảnh nặng nề. Chẳng qua nghĩ lại một chút, thật ra cũng không có gì sai.

Dù sao suy cho cùng là nói thật.

Năm đó nàng bị đón từ điền trang về kinh thành, đồng hành cùng Tạ Nguy, chỉ khác là nàng trở về nhà, Tạ Nguy lại là mai danh ẩn tích, muốn lặng lẽ vào kinh giúp Thẩm Lang đoạt ngôi.

Hiển nhiên sẽ không ai tốn công sức đến giết nàng.

Đám giữa đường ám sát gây phiền toái khi đó, rõ ràng là nhắm vào Tạ Nguy.

Ngược lại chuyện hai năm trước là nàng đánh bậy đánh bạ, cuốn vào trong ván cờ mà Tạ Nguy thiết lập tiêu diệt Thiên Giáo, dọc đường từ Thông Châu về kinh, đoàn người cũng gặp cảnh ám sát.

Đương nhiên những tử sĩ này không đến vì Khương Tuyết Ninh.

Bọn họ đều nhằm vào vị “Định Phi thế tử” được ông trời chiếu cố, may mắn sống sót trở về kia.

Còn lần này, nàng suy xét trái phải, cảm thấy mình cũng không đắc tội ai, giả như một mình nàng tự đi biên quan, hẳn cũng sẽ không khiến ai chú ý.

Hỏng là ở chỗ đi cùng đường với Tạ Nguy.

Nghĩ đến đây, lông mày nàng nhíu càng chặt, không khỏi nói: “Ngươi biết ai muốn giết ngươi không?”

Tạ Nguy cầm cây cung đeo ống tên, tiếp tục tiến về phía trước, nói: “Kẻ muốn giết ta quá nhiều.”

Khương Tuyết Ninh không còn gì để nói: “Vậy lần này thì sao? Đao Cầm nói người Thiên Giáo…”

Không, không đúng.

Đao Cầm không nói như vậy.

Nói đến đây, sợi dây căng chặt nào đó trong đầu nàng đột nhiên rung lên, khiến cả người nàng kích động rùng mình theo, phảng phất như bị người ta ném xuống nước lạnh, bỗng nhiên thông suốt.

Thời khắc nguy hiểm trước đó, Đao Cầm nói không phải là “Thiên Giáo tuyệt không thể có cung thủ giỏi thế này”, mà là “trong Giáo tuyệt không thể có cung thủ giỏi thế này”!

Thiên Giáo, trong Giáo.

Khác nhau một từ, nhưng ý nghĩa sâu xa chứa đựng bên trong lại khác xa vạn dặm!

Ai có thể nói “trong Giáo”, mà không phải “Thiên Giáo”? Mí mắt Khương Tuyết Ninh nháy lên, nhìn Tạ Nguy đi phía trước mình.

Tạ Nguy lại như thể không hề nhận ra lời nói của nàng đột ngột im bặt, ẩn giấu bao nhiêu kinh hãi bên dưới, cũng có thể hoàn toàn không để tâm, chỉ nói: “Bọn tiểu nhân giang hồ giấu đầu hở đuôi, không thể bồi dưỡng ra hạng tinh nhuệ này, tính đến tính đi không thể thoát khỏi liên can với trong triều. Là ai không quan trọng, đến thời điểm đó đều giết sạch, sẽ không có con cá nào lọt lưới.”

“…”

Khương Tuyết Ninh nói không nên lời.

Ở phía trước, Tạ Nguy cười: “Ta tưởng, ngươi đã hiểu phần nào bộ mặt thật của ta.”

Hiểu thì hiểu, nhưng hiểu phần nào lại không cùng cảm nhận với tận tai nghe thấy.

Khương Tuyết Ninh không muốn hiểu rõ hắn thêm nữa.

Biết càng nhiều, nguy hiểm càng sâu, kiếp trước nàng đã cuốn quá sâu vào phân tranh, kiếp này cứu được công chúa thì không có mưu cầu nào khác.

Nàng nhìn rừng rậm bốn bề, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy con đường, trong lòng tăng thêm chút lo lắng, đồng thời cũng kín đáo chuyển chủ đề, nói: “Chúng ta không quay về sao?”

Tạ Nguy nói: “Trong xe ngựa không có người, bọn họ sớm muộn sẽ phát hiện ra. Tính toán sơ lược sẽ biết chúng ta chạy trốn lúc nào, chắc chắn đã sắp xếp thiên la địa võng ở con đường lúc trước. Quay lại con đường cũ là tự chui đầu vào lưới.”

Khương Tuyết Ninh nhăn mày: “Vậy chúng ta đi hướng nào?”

Tạ Nguy nói: “Phủ Tế Nam.”

Đầu lông mày Khương Tuyết Ninh cau càng chặt, khó tránh khỏi hoài nghi: “Tiên sinh biết đường sao?”

Tạ Nguy bẻ gãy một cành cây chắn đường phía trước, rất thản nhiên: “Hướng Bắc của Thái An là Tế Nam, chỉ cần vượt qua vùng núi này. Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, biết rõ núi có hổ, vẫn nhằm vào nó mà đi.”

Khương Tuyết Ninh hoàn toàn không nói được gì.

Biết rõ núi có hổ, vẫn nhằm vào nó mà đi?

Trời mới biết có phải nếu sơ ý sẽ táng thân trong bụng hổ hay không!

Tiết trời cuối thu muốn đi đường trong núi, tuyệt đối không phải là một việc dễ dàng, huống hồ nhìn xung quanh, rừng cây bao phủ dày đặc, gió lạnh gào thét, thế núi gập ghềnh hiểm trở, đi chưa được bao lâu, đã khiến người ta thở hổn hển, sức cùng lực kiệt.

Tạ Nguy tay dài chân dài, ở phía trước mở đường.

Vừa bắt đầu Khương Tuyết Ninh còn nói với hắn đôi câu, nhưng tiếp theo đó đã không còn tâm trạng, cũng không có hơi sức. Vừa được hai khắc, trên trán đã đổ đầy mồ hôi, chỉ có thể cúi đầu mà đi, giẫm lên dấu chân Tạ Nguy để lại phía trước, cố hết sức từng bước tiến về phía trước.

Sơn dã đêm khuya, vạn vật yên tĩnh*.

*Nguyên văn 万籁俱寂 – Vạn lãi câu tịch: hình dung cảnh vật xung quanh đều vô cùng an tĩnh, yên lặng như tờ.

Cành cây khô, lá mục phủ một lớp thật dày trong rừng, chỗ nông có thể lún xuống nửa bàn chân, nhưng chỗ sâu lại có thể vùi mất nửa cẳng chân người.

Âm thanh bọn họ bước đi, ở giữa nơi hoang vắng khuếch đại vô cùng.

Thậm chí có lúc khiến lòng người hoài nghi âm thanh đó không phải tự mình phát ra, mà có thứ khác bám theo sau lưng.

Loại cảm giác này, vô cùng quen thuộc.

Khương Tuyết Ninh tưởng mình đã quên mất từ rất lâu rồi, nhưng đến khi tình hình tương đồng, tình huống tương tự lại đến lần nữa, những ký ức vụn vặt bất kham ngày xưa lại ồ ạt hiện lên từ một góc nào đó bị bóng tối che phủ đã lâu.

Giống như đá ngầm lộ ra sau khi thủy triều rút đi.

Mặc dù đã ở dưới dòng nước ăn mòn và tích tụ cát bụi, biến đổi hình dáng ban đầu, thậm chí đã xê dịch khỏi vị trí ban đầu, nhưng nó vẫn ở đó như cũ, luôn luôn ở đó, chưa từng biến mất.

Chỉ khi ở đây, ở giữa trời đất không bị thế tục phiền nhiễu nữa, khi cả người đều bị bao trùm bởi thiên nhiên đáng sợ, con người mới có thể chân chính ý thức được bản thân nhỏ bé, chân thực đối mặt với thâm tâm toàn vết sẹo của mình.

Đã được một lúc lâu Tạ Nguy không nghe thấy nàng nói gì.

Chỉ có thể nghe tiếng bước sâu bước cạn phía sau, có lúc hơi gần, lúc lại hơi xa.

Còn có tiếng thở hổn hển dần dần rõ ràng hơn.

Nhưng từ đầu đến cuối không hề nghe nàng nói bất kỳ câu thỉnh cầu “chậm một chút”, hay “đợi một chút” nào cả.

Nàng chỉ cố hết sức theo kịp bước chân hắn.

Tạ Nguy bỗng cảm thấy giống như trở lại trước kia.

Hắn quay đầu nhìn nàng.

Khương Tuyết Ninh rơi lại đằng sau. Y phục tinh xảo ban đầu bị bụi gai và cành cây xung quanh cứa rách một ít trong lúc đi đường, lộ ra chút nhếch nhác, tóc đen búi lên cũng hỗn loạn rủ xuống vài sợi. Nàng nhặt cây gỗ cầm trong tay làm quải trượng, nhưng dù sao cũng không cao như hắn, cũng không có sức lực cực kỳ khỏe mạnh, đi hết sức khó khăn. Hoàn toàn là cắn răng chịu đựng, dựa vào ngạo khí bất khuất từ xương cốt chống đỡ.

Giống như cây cỏ dại trên thảo nguyên.

Trầm mặc, cứng cỏi.

Dáng vẻ như thế, dễ dàng trùng khớp với thiếu nữ hoảng loạn tự ái khi đó.

So với sáu năm trước, nàng chỉ cao hơn một chút, nảy nở một chút.

Kỳ thực không có thay đổi chân chính nào.

Nhưng Tạ Nguy chợt nghĩ: Nàng vốn nên ở trong hoa viên, không phải trên thảo nguyên.

Lúc đi đến gần, trên đỉnh đầu là một tán cây rất cao, che khuất đi ánh sao vốn đã chẳng có bao nhiêu trong đêm lạnh lẽo này, Khương Tuyết Ninh không khỏi có phần nhìn không rõ dưới chân, không cẩn thận đạp lên một rễ cây kéo dài đến nhô lên khỏi mặt đất, lập tức hơi lảo đảo.

Tạ Nguy dang tay ra đỡ lấy nàng.

Hai bàn tay nắm lấy nhau.

Hết thảy dường như giống hệt trước kia.

Chỉ là khi đó, nàng sẽ mím chặt môi, nhăn mày, thà rằng ngã trên mặt đất, cũng phải hất tay hắn ra; mà bây giờ, tiểu cô nương trưởng thành, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một chút, sau khi trầm mặc giây lát, nói với hắn: “Cảm ơn.”

Nhìn như không thay đổi, lại giống như có thứ gì đó lặng lẽ lưu chuyển.

Chặng đường tiếp theo, không hiểu sao lại càng an tĩnh.

Mỗi người có nỗi lòng riêng, đều không nói câu nào.

Có lúc đi nhanh, Tạ Nguy sẽ dừng lại đợi một chút, Khương Tuyết Ninh cũng không cậy mạnh khoe sức, có khe dốc sườn núi gì, không thể tự mình đi qua, cũng sẽ nắm lấy tay Tạ Nguy đưa ra, gắng hết sức không để bản thân làm chậm hành trình.

Tạ Nguy nói, trước khi tuyết rơi, phải vượt qua dãy núi này.

Khương Tuyết Ninh bèn nhớ lại lời Đao Cầm nói trước đó, trước khi tuyết rơi, phải đến biên quan.

Lúc Đao Cầm nói, nàng không nghĩ sâu.

Nhưng lời nói chẳng có bao nhiêu khác biệt, từ miệng Tạ Nguy nói ra, nàng lại có một suy đoán không mấy lạc quan.

Nhưng Tạ Nguy không giải thích gì, trước mặt lại có một chạc cây đâm ngang ngáng đường, hắn vươn tay, vừa bẻ gãy cành cây, đã nghe thấy tiếng động sột soạt, có thứ gì đó rít lên.

Gần như đồng thời, ngón trỏ tay phải đoạn gần bàn tay truyền tới cơn đau nhói.

Tròng mắt hắn đột nhiên co rút.

Có thứ gì đã cắn hắn một cái, nhưng trong bóng tối hắn lại không lộ ra chút âm thanh nào, chỉ trở tay liền bẻ gãy nhánh cây sắc bén, dùng lực đâm vào thân thể con vật lạnh và mềm kia, loáng thoáng vang lên tiếng “xuỳ xuỳ”.

Khương Tuyết Ninh đi phía sau, hoàn toàn không nhìn thấy, chỉ hỏi: “Tiên sinh sao vậy?”

Tạ Nguy sợ nàng bị dọa, ném thứ đó ra xa.

Chỉ nói: “Không có gì.”

Hai người lại đi tiếp gần hai canh giờ, dù sao cũng chỉ là người trần mắt thịt, đi lâu cũng sẽ mệt mỏi.

May mà cuối cùng cũng vượt qua ngọn núi trước mắt rồi.

Khương Tuyết Ninh theo Tạ Nguy băng ra khỏi rừng cây, liền nhìn thấy thung lũng tĩnh mịch giữa hai ngọn núi, một khe suối trong vắt từ đằng xa uốn lượn chảy xuôi xuống. Phía Đông đã sáng lên màu trắng bạc, nắng sớm yếu ớt xuyên xuống qua bóng cây, sương mù mỏng manh bồng bềnh như thước lụa, trong mắt người đi suốt chặng đường khổ hạnh, dường như hóa thành tiên cảnh thế ngoại.

Nàng vui mừng khôn xiết, lập tức chạy xuống, ngồi xổm bên dòng suối, cúi người vốc một vốc nước lên gò má bị nhiễm bẩn, thoải mái thở phào một hơi.

Sau đó mới nhớ tới Tạ Nguy.

Quay đầu lại hô lên: “Tiên sinh, chúng ta ở đây nghỉ ngơi… Tiên sinh?”

Tạ Nguy không qua đây cùng nàng.

Lúc Khương Tuyết Ninh quay đầu nhìn, chỉ thấy hắn ngồi dựa vào một khối đá lộ ra ở sườn núi gần đó, đang nhắm mắt. Nghe thấy tiếng của nàng, cũng không mở mắt ra nhìn.

Đợi giây lát, hắn vẫn ngồi như cũ không động đậy.

Khương Tuyết Ninh quay trở lại, lên sườn núi, lại kêu lên một tiếng: “Tiên sinh?”

Mí mắt Tạ Nguy vẫn nhẹ nhàng khép lại.

Ánh mặt trời vừa ló chiếu lên mặt hắn, có cảm giác nhợt nhạt ốm yếu.

Khương Tuyết Ninh gần như tưởng rằng hắn đang ngủ, đưa tay ra muốn đỡ lấy vai hắn, nhưng chợt nhìn thấy trên ngón trỏ tay phải buông thõng xuống đầu gối, bất ngờ lưu lại hai miệng vết thương đỏ sẫm!

Trong phút chốc, Khương Tuyết Ninh cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.

Nước suối lạnh giá trượt xuống trên gò má nàng.

Nàng lẳng lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt bình thản trước mắt này, sinh ra mấy phần bi thương hoảng loạn, ngưng lại giây lát, mới phản ứng được, gần như là run rẩy cầm lấy tay Tạ Nguy, ngậm ngón trỏ vào trong miệng, dùng sức hút.

Từ miệng vết thương bất chợt có mùi vị tanh mặn tuôn ra.

Nàng ngậm một ngụm nhỏ, quay sang bên cạnh nhổ ra.

Trong lòng lại hoảng hốt không rõ lý do.

Lông mi Tạ Nguy động đậy, bình tĩnh mở mắt, nhìn nàng, lại tự nhiên không dao động mà nói: “Ngươi vẫn rất sợ người chết đi sao?”

Khương Tuyết Ninh bỗng sửng sốt.

Cánh môi nàng hơi mát lạnh, đầu lưỡi lại mang hơi ấm, lúc này ngẩng đầu lên, chỉ chạm vào đôi mắt sâu thẳm tỉnh táo, hoàn toàn không trúng độc rắn, cũng hoàn toàn không hôn mê!

“Ngươi!”

Trong nháy mắt, nàng mới giống như người bị rắn cắn, lập tức ném tay hắn ra, lui sang một bên, nhìn hắn vừa cảnh giác vừa phẫn nộ.

Tạ Nguy chậm chạp rút tay về.

Đầu ngón tay vẫn còn lưu lại chút hơi ấm.

Ánh mắt của hắn rơi xuống Khương Tuyết Ninh, cũng không chuyển đi, nhưng mở miệng ngậm vết thương lại lần nữa, sau khi đầu lưỡi nếm được vị máu, mới chầm chầm nói: “Đại phu vân du, giang hồ lừa đảo năm đó, không dạy ngươi phân biệt sao? Không có độc.”

Đây là chê cười nàng năm đó hành động điên rồ cắt cổ tay lấy máu!

Lồng ngực Khương Tuyết Ninh phập phồng, tức đến nỗi nói không nên lời.

Nhưng ánh mắt Tạ Nguy càng khiến nàng có một loại sợ hãi khi bị rắn độc nhìn chằm chằm, ngay cả tông giọng của hắn cũng có một loại lạnh lẽo bình thản khiến người ta chấn động run rẩy: “Ta là tiên sinh của ngươi, mặc dù tiết chế dục vọng, dốc lòng học tập Phật Đạo, nhưng không phải thánh nhân lương thiện. Rừng rú hoang vu, người như dã thú. Nếu ngươi còn muốn gả cho người tốt, không muốn bị ta xong việc diệt khẩu, khuyên ngươi, cách xa ta một chút.”

Khương Tuyết Ninh không phải kẻ ngu, nghe hết bốn chữ “tiết chế dục vọng” mí mắt nháy một cái.

Nhưng con người đến cực hạn dễ có biến chuyển ngược lại.

Sợ hãi đến tột cùng, sẽ chuyển thành phẫn nộ.

Đã rơi vào tình cảnh này rồi, trong miệng họ Tạ còn không có nửa câu tiếng người, sức lực toàn thân trên dưới kia nhìn thế nào cũng giống một chữ “作” (Hán việt: Tác), nàng cũng không biết gân nào xoắn xương nào chống*, cười khẩy một tiếng: “Vậy sao? Tạ tiên sinh tu thân dưỡng tính vốn rất tốt, chuyện khác không nói, khẩu thị tâm phi trái lại rất giỏi. Không cần phải lo, còn chưa biết ai ngủ với ai, ai ăn thua thiệt đâu!”

*Hàm ý không biết Khương Tuyết Ninh lấy can đảm từ đâu mà nói như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện