Rốt cuộc là Trang Chu nằm mơ là bướm, hay là bướm nằm mơ là Trang Chu? Lúc vừa mới bắt đầu, Yến Lâm vẫn có thể phân rõ.

Nhưng mà khi giấc mơ không ngừng đến vào đêm khuya, một đoạn ký ức khác từ đầu tới đuôi không ngừng rót vào trong đầu óc hắn, khiến hắn dần dần bắt đầu không phân biệt được. Giấc mơ và thực tế, giao hòa bên nhau, chung quy khiến người ta không thể phân biệt, cái nào mới thực sự là chính mình…

Lại hoặc là, hai người đã hòa thành một thể.

Nhưng điều duy nhất hắn có thể cảm thấy rõ ràng, là hiện tại, là lúc này, giờ phút này!

Hắn muốn nàng yêu những gì chính mình yêu, có được những gì chính mình lấy được, hoàn thành mọi tâm nguyện, chữa lành mọi vết thương…

Khương Tuyết Ninh bị hắn kéo đến phía trước đại điện rộng lớn này, lại chỉ có một cảm giác như nằm mơ.

Ngọc tỷ truyền quốc đang được ôm trên tay nàng.

Mọi người trong tầm mắt đều đổ dồn ánh mắt vào nàng.

Nếu là kiếp trước, nàng có lẽ đều phải cười ra tiếng, rốt cuộc nàng muốn mà không có được; nhưng một đời này, nàng rõ ràng không muốn, người khác lại cố tình mạnh mẽ nhét vào trong tay nàng…

Kiếp trước kiếp này, đột nhiên đan xen một cách kỳ dị hoang đường.

Khương Tuyết Ninh hoài nghi chính mình đang nằm mơ.

Nhưng mà hình long lân được chạm khắc tinh xảo trên ngọc tỷ truyền quốc cộm trong lòng bàn tay nàng, có chút đau đớn từ từ thấm vào, không giả một chút nào.

Nhưng mà, làm sao lại có thể như vậy?

Nàng làm sao có thể chọn đâu?

Khương Tuyết Ninh nhớ rõ, đời trước mình lựa chọn một đứa trẻ năm ấy mới mười tuổi từ trong tông thất, làm trữ quân tiếp theo, nhưng chưa nâng đỡ để đăng cơ, đã bị bọn họ giết chết trên đường vào kinh thành…

Nàng làm sao dám chọn?

Ngọc tỷ được giao vào trong tay nàng mang theo một nỗi sợ hãi đang dần dần trỗi dậy, nàng lắc lắc đầu, như là sợ đánh thức một con dã thú nào đó sẽ chọn người ăn tươi nuốt sống bất kỳ lúc nào, đôi tay cầm ngọc tỷ kia, muốn đưa cho Yến Lâm.

Nàng nói: “Không, ta không dám…”

Nhưng mà Yến Lâm không duỗi tay nhận lấy, chỉ như là một tội nhân phải chịu hình, dùng một loại ánh mắt trầm mặc đến gần như cầu xin nhìn nàng.

Một tiếng cười lạnh đột nhiên từ phía trước truyền đến, Tạ Nguy dùng một đôi mắt vô cảm nhìn chăm chú vào hai người bọn họ, lại nói với Khương Tuyết Ninh: “Này không dám, kia không dám, ngươi chừng nào thì có thể lớn lên một chút?”

Khương Tuyết Ninh nhìn về phía hắn.

Tạ Nguy thế nhưng không có ý định phản đối gì, chỉ là giọng nói càng ngày càng lạnh lùng: “Hoặc là nhắm mắt lại, coi như chính mình tùy tiện chọn một đầu heo; hoặc là mở lòng, nhìn cho rõ ràng xem thứ ngươi muốn đến tột cùng là cái gì!”

Nếu nói lời nói của Yến Lâm lúc trước, chỉ làm mọi người kinh hãi nói không nên lời, một lúc lâu sau còn chưa kịp phản ứng, thì lời nói của Tạ Nguy giờ khắc này, khiến những người đó bị chấn kinh đến thất điên bát đảo, thậm chí khi được gọi trở về cũng không còn bao nhiêu thần trí. “Chuyện liên quan đến quốc gia đại sự, sao có thể coi như trò đùa như thế!”

“Chẳng lẽ muốn nữ tử nho nhỏ này tới quyết định?”

“Các ngươi đều điên rồi hay sao?!”

“Hồ nháo, quả thực hồ nháo…”

……

Có vài đại thần cao tuổi đấm ngực dậm chân, suýt nữa thì gấp đến độ ngất đi.

Mấy ngàn tàn binh của Thiên giáo bên này như rắn mất đầu, Vạn Hưu Tử đã chết, đều thập phần mờ mịt.

Nhưng bọn hắn ngó trái ngó phải ――

Cái gì mà công chúa, cái gì mà thế tử, cái gì mà Khương nhị cô nương, bọn họ đều không quen biết!

Làm sao bây giờ?

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng không biết là người nào tham sống sợ chết trước tiên thập phần chân chó mà hô một câu: “Đương nhiên là chọn Độ Quân tiên sinh của chúng ta!”

Ngay sau đó là ồn ào một trận.

Lữ Hiển lúc trước mới bị Yến Lâm ném một thanh kiếm lại đây khiến cho da đầu tê dại, chưa hoàn toàn khôi phục, lúc này nghe thấy tiếng của đám ô hợp cỏ đầu tường này, thiếu chút nữa thì phun ra một ngụm máu!

Hóa ra không có Vạn Hưu Tử, còn hy vọng đầu quân cho Tạ Nguy để giữ mạng đâu!

Chẳng qua đám người ngu xuẩn này ồn ào, thật đúng là khiến cho xung quanh đại điện xôn xao một trận.

Chưa chắc tất cả mọi người bên trong quân Hân Châu đều phục Yến Lâm, mỗi người đều có ý tưởng riêng, chỉ là bọn họ đánh giá Tạ Nguy, tựa hồ không hề có ý định phản đối Yến Lâm, nhất thời cũng không thể làm gì.

Một nhóm nghe theo hiệu lệnh của Yến Lâm, tất nhiên án binh bất động.

Đông đảo đội quân giáp đen phía sau Thẩm Chỉ Y cũng chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, chẳng qua bọn họ không giống những người khác, vốn do tiên hoàng trù tính thành lập để bảo vệ hoàng thất, tất nhiên không thể cho phép ngọc tỷ truyền quốc rơi vào tay người ngoài.

Cho nên giờ khắc này, vô số người thế mà rút kiếm ra!

Tất cả mũi kiếm đều nhắm thẳng vào Khương Tuyết Ninh đang ôm ngọc tỷ!

Bọn họ chỉ còn chờ Thẩm Chỉ Y ra lệnh một tiếng, sẽ liều chết xung phong đi ra ngoài, bất luận như thế nào cũng phải trước tiên lấy tính mạng của Khương Tuyết Ninh, rồi đoạt lại ngọc tỷ từ trong tay nàng.

Nhưng mà chờ tới, thế mà không phải động thủ.

Thẩm Chỉ Y thậm chí còn bình tĩnh hơn Tạ Nguy: “Buông binh khí xuống.”

Vài tên tướng lãnh phía sau nàng sợ ngây người: “Điện hạ?!”

Sắc mặt Thẩm Chỉ Y lạnh đi, giọng nói cuối cùng cũng trở nên lạnh lẽo: “Ta nói buông binh khí xuống!”

“…”

Mọi người trong đội quân giáp đen đều nhất thời mờ mịt.

Nhưng thái độ của Thẩm Chỉ Y cương quyết, cho dù bọn họ không hiểu ra sao, buồn bực một lúc lâu sau, rốt cuộc vẫn mang theo chút miễn cưỡng mà thu hồi binh khí, lui về phía sau.

Thẩm Chỉ Y không nhìn Tạ Nguy, cũng không nhìn Yến Lâm, chỉ ngóng nhìn Khương Tuyết Ninh, chậm rãi cong lên khóe môi, nở một nụ cười nhạt, làm dịu đi tất cả đường nét của nàng, ngay cả vết sẹo nơi khóe mắt nhìn cũng có vẻ tràn đầy tươi sáng.

Nếu trên thế gian, chỉ có một người có thể làm nàng tin tưởng bằng cả trái tim ――

Như vậy không hề nghi ngờ, người này là Khương Tuyết Ninh.

Nàng nhẹ nhàng nói với nàng ấy: “Ninh Ninh, ngươi chọn ai, thì chính là người đó, ta cũng vĩnh viễn, đứng về phía ngươi.”

Chẳng sợ nàng ấy khả năng sẽ chọn Tạ Nguy.

Nhưng chỉ cần nàng vui, Thẩm Chỉ Y nghĩ, hình như cũng không có gì to tát. Rốt cuộc làm Hoàng đế, cũng không phải thật sự có thể muốn làm gì thì làm.

Trong nháy mắt này, cả triều văn võ vẫn còn lý trí, quả thực bị nổ tung đến nỗi không tìm được phương hướng, chỉ cảm thấy trên bầu trời đều bị thọc ra một cái lỗ thủng!

Một Tạ Nguy không đủ, còn có thêm một Yến Lâm!

Bây giờ thì hay rồi, ngay cả trưởng công chúa điện hạ cũng điên theo rồi!

Cuối cùng cũng có người trợn mắt há hốc mồm, té xỉu đi, dẫn tới xung quanh trở nên hỗn loạn.

Đám người Tiêu Định Phi, Phương Diệu trong một góc cơ hồ dùng một loại ánh mắt bội phục và hâm mộ nhìn Khương Tuyết Ninh, mơ hồ còn mang theo vài phần nóng bỏng, dường như đang chờ mong tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.

Nhưng mà trong lòng Lữ Hiển lại lộp bộp một chút.

Ánh mắt hắn đảo qua giữa ba người Tạ Nguy, Khương Tuyết Ninh, Thẩm Chỉ Y, chỉ trong chốc lát đột nhiên muốn mắng chửi.

Được nha, hóa ra là chờ ở chỗ này!

Hắn đã bảo làm sao Tạ Cư An lại điên đến mức này, còn muốn bày ra tư thế như nước với lửa, ta sống ngươi chết với Thẩm Chỉ Y!

Việc làm mới vừa rồi của Yến Lâm hiển nhiên không nằm trong dự kiến của hắn, nhưng hắn không có bất luận ngăn cản gì, đã chứng minh hành động này là có lợi cho hắn!

Tạ Cư An chờ chính là giờ này khắc này, muốn bức người ta lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan!

Nếu muốn giữa hắn và Thẩm Chỉ Y toàn vẹn cả đôi đường, liệu Khương Tuyết Ninh sẽ còn lại bao nhiêu lựa chọn?

Lữ Hiển quả thực hoài nghi chính mình đều có thể nhìn ra kết quả.

Chẳng qua trong một khắc này trái tim vẫn bị treo lên như cũ ――

Tạ Cư An thật sự có thể thắng, có thể được như ước nguyện không?

Khương Tuyết Ninh thật sự không thể hiểu nổi, làm sao tất cả bỗng nhiên lại biến thành như vậy?

Đến tột cùng là chính mình điên rồi, hay là bọn họ điên rồi?

Nâng ngọc tỷ truyền quốc này, nàng lần đầu tiên cảm thấy mình như một tên ăn mày cõng núi vàng trên lưng, không những không vui mừng, ngược lại cảm thấy mình sắp bị đè chết, một chút cũng không thở nổi.

Rõ ràng mình chẳng là cái gì cả.

Nhưng tất cả mọi người tại đây đều dõi theo nhất cử nhất động của nàng, thậm chí một ánh mắt, một cái nhìn.

Nàng trước tiên nhìn về phía Thẩm Chỉ Y, lại nhìn về phía Tạ Nguy, hồi ức liên quan đến hai người ùn ùn kéo đến.

Một người là công chúa, một người là đế sư;

Một người lòng dạ lương thiện, một người điên cuồng cố chấp;

Một người là nữ tử, một người làm phản tặc;

Một người nàng coi như tri kỷ, một người là tiên sinh của nàng;

Một người đi xa đến Thát Đát hòa thân, nhiều lần chìm nổi trở lại cung đình, một người thân thế ly kỳ tuổi nhỏ gặp nạn, nhẫn nhục gánh vác báo thù rửa hận;

Một người trên người có huyết mạch kẻ thù của người kia, một người trước đó giết người thân ruột thịt của nàng trước mặt người khác;

……

Nhưng mà sau khi tất cả đều xẹt qua, điều duy nhất lưu lại trong đầu nàng, vừa không phải là Thẩm Chỉ Y, cũng không phải Tạ Cư An. Mà là không lâu trước đây, vào chạng vạng ngày mưa hôm đó, Trương Già nhìn chăm chú nàng với nụ cười cực nhạt, nói với nàng một cách chắc chắn: “Nương nương, ngươi có thể.”

Thời gian chờ đợi, bị kéo đến vô cùng dài lâu.

Nhưng lại rất khó phân rõ, rốt cuộc là mới qua đi một khắc, hay là đã qua nửa canh giờ…

Khương Tuyết Ninh đứng trước cửa đại điện thật lâu, cuối cùng cũng di chuyển.

Nàng nhìn thoáng qua Tạ Nguy, ánh mắt đảo qua vài lần, nhưng mà chỉ nở nụ cười có chút kỳ quái với hắn, rồi xoay người đi về phía Thẩm Chỉ Y!

Yến Lâm chăm chú nhìn nàng không chớp mắt.

Trước điện có nhiều tiếng ồ lên.

Bàn tay rũ bên người của Tạ Nguy bỗng nhiên dùng sức nắm chặt.

Ngay cả Thẩm Chỉ Y cũng chỉ có thể ngây người nhìn nàng.

Khương Tuyết Ninh dừng bước ở trước người nàng ấy, nhớ tới cuộc gặp gỡ giữa mình và Thẩm Chỉ Y một đời này, là nàng đề bút vẽ một nét phấn anh đào lên trên vết sẹo mà nàng ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng, từ đây nàng ấy đối xử tốt với nàng, nàng cũng đối xử tốt với nàng ấy.

Trên đời này làm gì còn điều gì tốt hơn thế này nữa đâu?

Nàng chỉ nở nụ cười có chút nhu hòa nói: “Kỳ thật, đón điện hạ từ Thát Đát trở về, cũng không phải là việc mà ta vui mừng nhất. Ta vui mừng nhất chính là thấy, điện hạ không còn cố tình che giấu vết thương trên mặt, ngài cuối cùng cũng chấp nhận bản thân mình. Cho dù tương lai phát sinh cái gì, ngài đỡ lập tân hoàng cũng được, ủng binh tự lập cũng thế, ở trong lòng Khương Tuyết Ninh, ngài vĩnh viễn là công chúa điện hạ yêu thế nhân vô điều kiện, để lại cho ta một lời ước hẹn trở về cố thổ.”

Thẩm Chỉ Y đột nhiên rơi lệ.

Khương Tuyết Ninh lại nâng tay nàng ấy lên, đặt ngọc tỷ truyền quốc nặng trĩu kia vào trong lòng bàn tay nàng ấy.

Nàng nói: “Ta muốn tin tưởng ngài.”

Lúc giọng nói của nàng rơi xuống, thân thể Tạ Nguy đứng phía sau nàng lại nhoáng cái lung lay, đầu ngón tay nắm chặt bấm thật sâu vào lòng bàn tay, hắn cơ hồ muốn bóp nát ngón tay của chính mình!

Yêu thế nhân vô điều kiện!

Hắn không phải không dự đoán được Khương Tuyết Ninh sẽ đưa ra lựa chọn như vậy, nhưng ba chữ “Yêu thế nhân” kia lại cực kỳ giống như ba chiếc đinh sắt cực dài, đóng vào trái tim hắn, lại như sóng triều bỗng nhiên dựng lên cuồn cuộn, đánh sập toàn bộ sự bình tĩnh và cố chấp miễn cưỡng thể hiện ra trước đó!

Trong cổ họng mơ hồ có một vị máu tanh ngọt dâng lên, Tạ Cư An chưa bao giờ cảm thấy mỏi mệt như vậy, hắn không muốn tiếp tục nghe nửa câu, lập tức xoay người, phất tay áo bỏ đi.

Mặt trời ngả về tây, quần áo bay phần phật.

Nhưng mà khi hắn mới đến được bậc thang thật dài phía trước kia, một giọng nói quen thuộc vang lên ở phía sau hắn: “Tạ cư an!”

Tạ Nguy rốt cuộc ngừng bước.

Một lát sau, một bàn tay mang theo độ ấm, duỗi tới từ phía sau hắn, cầm lấy bàn tay hắn.

Khương Tuyết Ninh ngóng nhìn hắn: “Khi tới ta đã nói, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Tạ Nguy làm sao lại không biết?

Ngày đó nàng gặp Trương Già, sáng sớm hôm sau, đã nói có chuyện muốn nói với hắn.

Kiếm thư trộm tới bẩm báo cho hắn.

Nhưng mà…

Hắn chuyển mắt nhìn nàng, hầu kết nổi lên di chuyển lên xuống một trận, chỉ nói: “Ta cũng đã nói qua, ta một chút cũng không muốn nghe.”

Ở trên xe ngựa, nàng năm lần bảy lượt muốn mở miệng.

Nhưng Tạ Nguy luôn bảo nàng câm miệng.

Khi đó Khương Tuyết Ninh cho rằng, chắc là sắp đến kinh thành, sắp phải quyết chiến, người này có lẽ cần phải tĩnh tâm định thần, cho nên sau khi không nói được lời nào, nàng không quấy rầy nữa, chỉ nghĩ hai ngày sau lại nói cũng không muộn.

Nhưng mà giờ phút này nhìn bộ dáng của người này, nàng còn có cái gì không rõ?

Người này sống thật khổ sở biết bao.

Nàng suýt nữa nghẹn ngào, lại không buông hắn ra, chỉ duỗi tay đi lấy thanh đao mà tay phải của hắn vẫn luôn nắm chặt không buông, giống như hắn dỗ dành mình trong sơn động lúc trước, nhẹ giọng nói: “Buông đao xuống đi. Ta ở chỗ này, ta sẽ không đi.”

Trong lòng Tạ Nguy tràn đầy sự thù địch sâu nặng.

Hắn vốn không muốn buông ra.

Nhưng lại sợ thanh đao này làm tay Khương Tuyết Ninh bị thương, cho nên rốt cuộc vẫn từ từ buông ra.

Nàng ném đao xuống dưới bậc thang.

Xung quanh điện Thái Cực tụ tập mấy vạn người, không biết vì sao, bỗng nhiên im ắng.

Một khối ngọc tỷ truyền quốc đè nặng ở trong tay, nhưng Thẩm Chỉ Y lại không nhìn nó, ngược lại nhìn về phía Khương Tuyết Ninh đang đứng rất gần Tạ Nguy, nàng hỏi: “Ninh Ninh, ngươi có biết hắn là dạng người gì không?”

Khương Tuyết Ninh nói: “Ta biết.”

Người này đời trước bức chết nàng, cho dù đến tận đời này, còn nghĩ tới muốn đưa nàng cùng đi chết, tuyệt đối không phải một người tốt, nàng làm sao lại không biết đâu?

Thậm chí có thể nói, nàng rõ ràng hơn bất luận kẻ nào. Bởi vì nàng đã thấy được một mặt chân thật nhất cũng điên cuồng nhất của hắn.

Thẩm Chỉ Y lại hỏi: “Ngươi thích hắn sao?” Khương Tuyết Ninh nghĩ nghĩ, nói: “Thích.”

Trong nháy mắt này, bàn tay Tạ Nguy nhẹ nhàng run lên một chút, trong đầu dường như có tất cả hình ảnh xẹt qua, cuối cùng không còn sót lại chút gì, chỉ ngơ ngẩn nhìn nàng.

Yến Lâm đứng quá xa, không ai có thể thấy rõ vẻ mặt mơ hồ của hắn.

Thẩm Chỉ Y cũng đã lâu không nói gì.

Nàng cũng không phải hoàn toàn đồng ý với Tạ Nguy, sợ Ninh Ninh của nàng chọn sai sẽ thương tâm, nhưng lại không thể ngăn cản nàng, trăm ngàn lo lắng, cuối cùng chỉ hóa thành một câu: “Vậy ngươi có thật sự biết rõ, chính mình bây giờ đang làm cái gì không?”

Khương Tuyết Ninh cười với nàng: “Ta biết rõ.”

Hơn nữa không những bây giờ biết rõ đang làm cái gì, mà còn biết tương lai muốn làm cái gì.

Cho nên bình tĩnh mà thản nhiên: “Ta muốn thành hôn với hắn.”

“…”

Buổi tối ngày hôm đó, hắn đã hỏi nàng một lần, nhưng nàng không trả lời, hắn cũng không dám hỏi lại lần thứ hai.

Nhưng bây giờ nàng nói, muốn thành hôn với hắn.

Tạ Nguy đột nhiên không thể phân biệt, điều này đến tột cùng là thật, hay là mơ: Nàng chẳng lẽ không phải muốn rời khỏi hắn, đi tìm Trương Già sao?

Khương Tuyết Ninh nhìn hắn, đột nhiên phát hiện, nàng thế mà có thể hiểu được tâm tư của hắn lúc này, vì thế nhịn không được cười một tiếng: “Thật lâu trước kia, ngươi nói với ta, nếu ngươi thích một người, sẽ vĩnh viễn giấu ở trong lòng, không cho người kia biết được. Nhưng mà Tạ Cư An, nếu ngươi thật sự thích một người, sao có thể che giấu được đâu?”

Tạ Nguy không hiểu.

Khương Tuyết Ninh cũng nhìn ra hắn không hiểu: “Ngươi thật sự, thông minh tuyệt đỉnh, nhưng mà không biết thích một người.”

Nói chuyện yêu đương, người này ngốc muốn chết.

Không cẩn thận một cái là lại muốn chui rúc vào sừng trâu.

Quá sợ hãi có được lại mất đi, dường như cũng cảm thấy những cái đó có được chung quy sẽ mất đi, cho nên cố chấp, cực đoan, còn cố tình không chịu yếu thế trước người khác, nói những lời này ra.

Khương Tuyết Ninh bỗng nhiên cảm thấy, người này thật sự quá giống mình kiếp trước.

Có một số cái không hiểu, cho nên đâm cho vỡ đầu chảy máu.

Nàng chớp chớp mắt, đáy mắt lấp lánh ánh nước, lại kéo tay hắn, nhón mũi chân hôn lên đôi môi mỏng hơi lạnh của hắn, thấp giọng nói: “Tạ tiên sinh, ngươi đã dạy ta đọc sách, viết chữ, đánh đàn, làm người. Nhưng từ nay về sau, đến lượt ta tới dạy ngươi, dạy ngươi làm như thế nào để thích một người, có được không?”

……

Ngày này, Tạ Cư An đến tột cùng trả lời Khương Tuyết Ninh như thế nào, cuối cùng đã trở thành một bí ẩn trong sử sách mà không ai có thể giải đáp được.

Bởi vì, tại thời điểm mọi người đều đang tập trung tinh thần lắng nghe.

Trước điện Thái Cực được hoàng hôn bao phủ, đột nhiên vang lên tiếng Lữ Chiếu Ẩn nghiến răng nghiến lợi, hận thấu xương, rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà mắng to: “Ta biết ngay mà, ta đã sớm biết mà! Tài trí mưu lược chỉ dùng để tính kế lừa gạt tiểu cô nương! Không làm, không làm! Lão tử muốn đổi nghề làm quan đi! Thật là mẹ nó tin tà mới cùng ngươi tạo phản! Mẹ kiếp tổ tông nhà ngươi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện