Lúc trước Tiêu thái hậu tỏ thái độ hờ hững lạnh lẽo với đám người, khiến bọn họ đã lo sợ hoảng hốt, nhưng so với cơn thịnh nộ lúc này thì thực chẳng đáng nói tới. Ai dám ngờ một thanh ngọc như ý dâng lên, đang êm đẹp vậy mà khiến người nổi giận. Chư vị thư đồng phía dưới không biết xảy ra chuyện gì, lo sợ bất an không dám lên tiếng.
Lưu công công dâng ngọc như ý đến chỉ cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, không chút nghĩ ngợi liền lập tức quỳ xuống, hô to: “Thái hậu nương nương bớt giận, thái hậu nương nương bớt giận a!” Hắn quỳ ngay trước bậc thang. Tiêu thái hậu đạp hắn một cước, đưa tay liền gọi cung nhân: “Người đâu, kéo tên nghịch đảng này xuống! Giao cho thận hình tư thẩm vấn đi!” Sắc mặt Lưu công công thay đổi hẳn. Hắn dù tới dâng ngọc như ý, lại hoàn toàn không biết huyền cơ phía sau có, nghe Tiêu thái hậu gọi một tiếng này, đã bị dọa đến mất hồn, vội dập đầu không ngừng, kêu khóc lên: “Oan uổng, nô oan uổng a! Nô chỉ là phụng mệnh đến dâng tặng ngọc như ý mà thôi, không biết nơi nào chọc giận thái hậu nương nương, xin thái hậu nương nương tha thứ, nô oan uổng a —— ”
Thẩm Chỉ Y cùng Tiêu Xu ngồi bên cạnh Tiêu thái hậu, mới chỉ mơ hồ thoáng nhìn thấy phía sau ngọc như ý có chữ viết, nhưng không rõ là gì, đột nhiên thấy biến cố, cũng không dám mở miệng hỏi thăm.
Trịnh hoàng hậu cũng giật nảy mình. Nàng biết tính tình Tiêu thái hậu mặc dù trước nay không tính là tốt, có khi cay nghiệt, nhưng nếu phản ứng như vậy hẳn là có đại sự xảy ra, lại nói Lưu công công là “Nghịch đảng”, liền đoán chuyện không nhỏ. Ngọc như ý mặc dù đã vỡ, nhưng vẫn còn mấy khối ngọc vỡ khá lớn. Trịnh hoàng hậu tạm chưa nói gì, chỉ từ trên điện đi xuống, nhặt lên một khối ngọc vỡ trong đó mà xem, vừa thấy hai chữ “Nghĩa Đồng” sắc mặt liền thay đổi, cũng không tốt hơn Tiêu thái hậu bao nhiêu. *Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Đám cung nhân đã tới chế trụ Lưu công công. Trịnh hoàng hậu nhìn thoáng qua mấy thư đồng nhỏ tuổi phía dưới còn nơm nớp lo sợ đứng đấy, chỉ cố đè xuống kinh hãi trong lòng, nói với các nàng: “Các ngươi lui xuống trước đi.” Tiêu thái hậu tức tối đến xanh mặt, nhưng lần này lại không nói gì thêm.
Đám người nghĩ cũng biết việc này lớn, tuyệt đối không phải việc thư đồng mới vào cung nên biết, nghe Trịnh hoàng hậu lên tiếng, liền vội vàng khom người cáo lui. Tiêu Xu cũng đứng dậy, hành lễ bái biệt Tiêu thái hậu. Thẩm Chỉ Y còn kinh ngạc nhìn ngồi bên kia. Tiêu Xu đi ra liền kéo nàng một cái, cùng rời khỏi Từ Ninh cung.
Khương Tuyết Ninh từ trong Từ Ninh cung đi ra, bị gió đông lạnh lẽo thổi qua, mới phát hiện sau lưng đã ướt mồ hôi lạnh! Đây chính là án ngọc như ý liên lụy rất rộng kiếp trước. Ngọc như ý Nội vụ phủ tiến cử cho Tiêu thái hậu vậy mà phía sau có khắc lời đại nghịch bất đạo, lại còn chỉ thẳng tới thiên tử. Chuyện vừa xảy ra, lập tức dẫn đến một phen gió tanh mưa máu. Rất nhiều cung nhân bị liên luỵ cửu tộc, không ít thế gia đại tộc cũng bị cuốn vào trong đó, cuối cùng gặp họa xét nhà diệt tộc. Dũng Nghị hầu phủ xảy ra chuyện, bề ngoài mặc dù nhìn như không liên quan gì tới án này, nhưng thời gian hai chuyện xảy ra thật sự cách nhau quá gần, khiến người ta không thể không hoài nghi.
Nghĩ đến Dũng Nghị hầu phủ, nghĩ đến Yến Lâm, lại nghĩ tới đủ loại tiền căn hậu quả kiếp trước, bỗng nhiên tâm nàng loạn như ma, dùng sức nắm chặt bàn tay giấu trong tay áo, mới miễn cưỡng tỉnh táo lại. Chuyện nên tới sẽ tới thôi. Càng là lúc quan trọng càng không thể tự loạn trận cước, càng nên tranh thủ thế cục loạn lạc mà làm tốt những chuyện mình muốn làm, biết đâu hạt cát lại có thể cứu thủy hỏa, tế nguy nan? Thẩm Chỉ Y bị Tiêu Xu kéo ra còn có chút không hiểu, lăng lăng hỏi một câu: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Tiêu Xu rũ mắt không nói gì. Thẩm Chỉ Y quét mắt nhìn qua đã thấy Khương Tuyết Ninh đứng ngoài rìa của đám người, đi qua ân cần nói: “Ninh Ninh, ngươi không sao chứ, sao sắc mặt tái nhợt thế này?”
Khương Tuyết Ninh nhớ tới Trịnh Bảo còn quỳ gối trước cửa Khôn Ninh cung, liên có một ý niệm, thầm nghĩ “Nếu bỏ qua sẽ không còn cách nào khác nữa”, thế là miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười, thần sắc lại có chút sợ hãi hoảng sợ, thấp giọng nói: ” Ta có chút bị dọa sợ.” Thẩm Chỉ Y kỳ thật cũng bị hù dọa. Nhưng nàng nghĩ thầm chính mình là trưởng công chúa, đã hứa phải che chở Khương Tuyết Ninh, cho nên lập tức bày ra tư thái “chuyện này có đáng là gì”, kéo tay Khương Tuyết Ninh nói: “Không có việc gì, không có việc gì, có bản công chúa ở đây mà?”
Bàn tay của nàng nắm lấy ngón tay mảnh khảnh của Khương Tuyết Ninh, liền cảm thấy lạnh buốt. Khương Tuyết Ninh chỉ nhìn nàng không nói lời nào. Nhưng mi mắt lại yếu ớt rung động nhè nhẹ, như nai con bị thợ săn bắn trúng ánh mắt ẩn chút sợ hãi rất đáng thương, ngón tay cũng nắm lấy tay Thẩm Chỉ Y. Trong nháy mắt, Thẩm Chỉ Y mãnh liệt cảm giác được, bằng hữu trước mắt từng tươi cười xán lạn vẽ lên cánh hoa màu đào bên khóe mắt nàng, nay thực sự cần nàng, ỷ lại nàng.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Lúc đầu ra khỏi Từ Ninh cung vốn nên về các cung của mình, Minh Phượng cung của Thẩm Chỉ Y ngược hướng với Ngưỡng Chỉ trai, cho nên tới cửa Từ Ninh cung thì ai đi đường nấy. Nhưng bây giờ Thẩm Chỉ Y cảm thấy mình không thể cứ đi như thế, liền cầm tay Khương Tuyết Ninh, cong khóe môi, cười rựa rỡ như không có chuyện gì, kéo nàng đi về hướng Ngưỡng Chỉ trai, chỉ nói: “Nhìn ngươi nhát gan vậy, bản công chúa liền cùng ngươi trở về.” Nói xong còn quay sang những người khác: “Đi thôi.” Đám người thế là đều đi theo Thẩm chỉ Y cùng Khương Tuyết Ninh.
Trên đường đi, Thẩm Chỉ Y kể một vài tin đồn thú vị trong cung cho Khương Tuyết Ninh nghe, kể một hồi còn kêu Tiêu Xu cùng Trần Thục Nghi kể tiếp. Tiêu Xu còn tốt, vẫn bình tĩnh, bất động thanh sắc. Trần Thục Nghi đã kết thù với Khương Tuyết Ninh, nhưng có Lạc Dương trưởng công chúa lên tiếng, nàng lại không thể cự tuyệt, bất đắc dĩ chỉ có thể trơ mặt kể chuyện cười cho Khương Tuyết Ninh.
Khương Tuyết Ninh chỉ cảm thấy nếu không phải chuyện hôm nay cực kỳ quan trọng, nàng đã không nhìn được mà cười ra tiếng. Trong lòng đang thầm phỉ nhổ chính mình. Kiếp trước nịnh nọt lấy lòng nam nhân thì cũng thôi đi, tốt xấu còn không ra tay với những nữ nhi thơm thơm mềm mềm. Nhưng nay trọng sinh, bản thân càng ngày càng không có giới hạn, càng ngày càng bỉ ổi!
Thẩm Chỉ Y còn không hề hay biết gì. Đoàn người đi về hướng Ngưỡng Chỉ trai. Lúc đến các nàng đã đi vòng qua Khôn Ninh cung, nhưng trở về một là tất cả mọi người không để ý, hai là Thẩm Chỉ Y cùng Khương Tuyết Ninh đi phía trước, cho nên rất tự nhiên đi đường gần nhất là đường đi ngang qua Khôn Ninh cung. Từ lúc có thể trông thấy tường Khôn Ninh cung xa xa, Khương Tuyết Ninh đã căng thẳng trong lòng, âm thầm cầu nguyện mọi việc còn kịp. Nhưng lúc ngoặt qua tường cung, tâm tư giật thót —— Đường cung phía trước hoàn toàn yên tĩnh. Tiếp bạt tai lúc trước nay đã không nghe thấy nữa. Giờ khắc này, Khương Tuyết Ninh gần như cho là mình đã bỏ lỡ cơ hội. Thật may, qua một khúc ngoặt nữa, liền nhìn thấy người còn đang quỳ ở đó.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Trịnh Bảo vẫn còn đây!
Chỉ là nàng còn chưa kịp thả lỏng một hơi, đã nhìn thấy phía trước cách đó không xa có người cũng đang dừng lại. Mãng bào hoa phục, hông mang đai ngọc. Thân hình cao ráo, khuôn mặt nho nhã, không phải Lâm Truy vương Thẩm Giới thì còn ai? Giờ phút này hắn đang đứng nhìn Trịnh Bảo quỳ thật lâu, ngẩng đầu liền muốn nói gì đó với cung nhân đứng bên cửa cung. Khương Tuyết Ninh nheo mắt, cũng không muốn để Thẩm Giới cứ như vậy mở miệng cứu được Trịnh Bảo, cái khó ló cái khôn, cố ý nhấc chân đạp mép váy mình một chút, liền đứng không vững, “Nha” liền quỳ sụp dưới đất nhỏ giọng kêu lên một tiếng sợ hãi. Nàng phản ứng không lớn. Nhưng Thẩm Chỉ Y đi bên cạnh còn đang kể truyện cười cho nàng lại hoảng hồn, kêu lên: “Ninh Ninh!”
Thẩm Giới đứng phía trước cửa cung đang định hỏi thăm tiểu thái giám này vì sao bị phạt, nghe tiếng, lập tức quay đầu nhìn lại, liền thấy nhóm thư đồng còn nhận ra Khương Tuyết Ninh đã ngã sấp xuống. Bị chuyện này đột ngột cắt ngang, người bình thường đều sẽ quên mình đang muốn làm gì. Thẩm Giới cũng vậy. Hắn vội vàng đi tới, nhưng bởi vì còn có thư đồng khác ở đây, không tiện đến quá gần, chỉ hòa nhã nói: “Đường trong cung mặc dù đã lâu năm, nhưng năm trước mới tu chỉnh lại. Khương nhị cô nương sao không cẩn thận như vậy?”
Các vị thư đồng lần trước vào cung đã từng ngẫu nhiên gặp Thẩm Giới nên biết thân phận của hắn, thấy hắn đến gần liền nhao nhao khom mình hành lễ: “Chào Lâm Truy vương điện hạ.”
Khương Tuyết Ninh thấy hắn đi tới trong lòng đã biết việc thành được một nửa. Nghĩ lại, nàng cùng hắn kiếp trước cũng là vợ chồng, nàng chết miễn cưỡng cũng coi như tuẫn táng cùng Thẩm Giới, đời này đoạt một cơ duyên của hắn thì thế nào? Coi như là Thẩm Giới đưa nàng phí lao lực cùng đền mạng đi. Dù sao hắn là Lâm Truy vương, tương lai làm hoàng đế đâu thiếu một Trịnh Bảo nho nhỏ. Nhưng nàng rất thiếu a. Nghĩ như vậy, Khương Tuyết Ninh bớt áy náy mấy phần, cấp tốc tìm từ nói: “Bẩm điện hạ, vì vừa đi bái kiến thái hậu nương nương, phượng uy sâu nặng, tâm tình hoảng hốt nên tự vấp ngã, khiến ngài chê cười rồi.”
Tiêu Xu lẳng lặng nhìn nàng. Thẩm Chỉ Y thì tự giúp đỡ nàng đứng dậy, nghe lời này cũng chu mỏ nói với Thẩm Giới: “Vương huynh không ở đó, mẫu hậu lúc nãy thật đáng sợ đó.”
Tính tình Thẩm Giới mặc dù khiêm tốn ôn hòa, nhưng sinh ra trong cung đình, mưa dầm thấm đất, chỉ lời này liền biết Từ Ninh cung đã xảy ra chuyện, thế là lông mày nhẹ chau lại, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Thẩm Chỉ Y liền nói: “Chỉ một thanh ngọc như ý, ai, cũng không biết nên nói thế nào...” Nàng có lòng muốn sắp xếp chuyện mà kể ra, lại có chút không biết nói từ chỗ nào, thế là loạn cả lên. Thẩm Giới nghe không hiểu gì cả. Cuối cùng vẫn là Tiêu Xu lời ít ý nhiều nói: ” Lưu công công Nội vụ phủ phụng mệnh thánh thượng tặng một thanh ngọc như ý Thanh Hải tiến cống, nhưng phía sau ngọc như ý hình như có khắc lời gì đại nghịch bất đạo, chọc giận cô mẫu, hiện giờ hoàng hậu nương nương cũng đang ở Từ Ninh cung, xử lý việc này.” Thẩm Giới không khỏi nâng mắt nhìn nàng một cái.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Thẩm Chỉ Y nghe Tiêu Xu nói ngắn gọn đến như vậy, liền vội vàng gật đầu, nói: “Đúng, chính là như vậy, vương huynh đi xem một chút đi.”
Thẩm Giới vốn cũng muốn đi thỉnh an Tiêu thái hậu, suy nghĩ một chút, liền nói: “Ta đi xem một chút.”
Lúc nói ra lời ấy, chuyện thái giám kia sớm đã bị hắn quên mất. Hắn cất bước muốn đi tới Từ Ninh cung, chỉ là lúc đi ngang qua các vị thư đồng, thoáng nhìn Khương Tuyết Ninh vừa ngã một phát đứng lên đang cúi đầu xoa gối, liền nhịn không được cười một tiếng, trêu ghẹo nói: “Đi đường bằng cũng có thể ngã xấp xuống được, Khương nhị cô nương nên nhìn đường cẩn thận đi, nếu không, rượu bồi tội với bản vương còn chưa uống lại phá tướng mất, về có người đau lòng đấy!”
Khương Tuyết Ninh khẽ giật mình, nhất thời không kịp phản ứng “Rượu bồi tội ” là cái gì, mãi đến khi Thẩm Giới rời đi, nàng mới nhớ tới hiểu lầm lúc mình vừa trùng sinh, sau khi cho Thẩm Giới một bạt tai, từng nói qua ngày khác sẽ mời rượu bồi tội. Lời nói chỉ là lời khách sáo. Nhưng không ngờ Thẩm Giới còn nhớ.
Các vị thư đồng thấy Thẩm Giới chỉ nói với Khương Tuyết Ninh, ánh mắt đã hơi khác thường, nay nghe được ba chữ “Rượu bồi tội” này, càng dò xét nàng. Tiêu Xu đứng bên cạnh Thẩm Chỉ Y, trên gương mặt bình tĩnh cũng lộ ra chút giật mình lo lắng, lúc nhìn lại Khương Tuyết Ninh, ánh mắt đã thâm sâu hơn mấy phần.
Khương Tuyết Ninh quét nhìn một vòng liền thấy rõ thần sắc cả đám người, trong lòng âm thầm kêu khổ. Nàng có lòng muốn giải thích mình cùng Thẩm Giới kỳ thật không có gì mập mờ. Nhưng vị Lâm Truy vương điện hạ này nói dứt lời đã đi mất, làm gì còn thời gian cho nàng giải thích? Vả lại, chẳng lẽ nói mình từng cho Thẩm Giới một bạt tai, rượu bồi tội này để bồi một bạt tai? Chẳng lẽ muốn chết sao?
Thẩm Chỉ Y hiếu kì hỏi: “Rượu bồi tội?” Khương Tuyết Ninh cười khổ nói: “Lúc trước không hiểu chuyện, có chút hiểu lầm cùng Lâm Truy vương điện hạ.”
Thẩm Chỉ Y còn muốn truy vấn là hiểu lầm gì, nhưng lúc này ánh mắt Khương Tuyết Ninh đã nhìn về phía thái giám Trịnh Bảo quỳ trước cửa cung, thần sắc biến ảo, phảng phất nhịn không được có mấy phần rầu rĩ. Thẩm Chỉ Y nhìn theo ánh mắt nàng, thấy chỉ là tiểu thái giám quỳ gối trước cửa cung, cũng không để ý, ngược lại kỳ quái vì sao nàng phản ứng như vậy, nói: “Trong cung có người bị phạt là bình thường, chắc là làm sai cái gì phạt quỳ thôi.” Khương Tuyết Ninh nói thật nhỏ: “Lúc nãy đến đã thấy hắn quỳ gối ở đó...”
Giọng nàng vốn nhỏ nhẹ yếu ớt, lại cố ý làm ra tư thái sầu khổ lo sợ không yên, nguyên bản chỉ có ba phần giả giả đồng tình cùng sợ hãi, lại diễn ra thật rõ ràng mười phần xúc động sợ hãi. Dù sao chuyện ở Từ Ninh cung mới xảy ra không lâu. Tiêu thái hậu vừa gặp đã để các nàng quỳ, không cho đứng lên, ra một cái oai phủ đầu thật lớn, người nhút nhát nhất định sẽ bị hù sợ.
Thẩm Chỉ Y vẫn chưa quên đâu. Giờ phút này thấy thần sắc Khương Tuyết Ninh, lại thấy tiểu thái giám quỳ gối kia, Thẩm Chỉ Y tự nhiên sẽ đoán nàng là trông thấy tiểu thái giám này bị phạt liền nhớ tới Từ Ninh cung lúc nãy, gợi lên sự sợ hãi với thâm cung, cảm thấy mình cùng tiểu thái giám này giống nhau, động một tí là phạm lỗi, gặp nguy hiểm... Nội tâm nàng nhịn không được oán trách mẫu hậu quá nghiêm khắc, lại oán trách hoàng tẩu sớm không phạt muộn không phạt, hết lần này tới lần khác chọn vào lúc này, nếu hù dọa Ninh Ninh thì làm sao bây giờ? Nàng nghĩ vậy liền khêu mi, khí chất uy nghi thiên chi kiêu nữ tụ lại. Thẩm Chỉ Y trực tiếp nói với một nữ quan đứng hầu trước Khôn Ninh cung: “Thái giám này phạm vào lỗi gì?”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Nữ quan vội vàng khom người hành lễ, trả lời: “Hắn tên là Trịnh Bảo, hôm nay lúc hầu hạ tâm thần bất định cũng không biết —— ”
“Không muốn nghe!” Lời tuy là Thẩm Chỉ Y hỏi, nhưng ngắt lời cũng là nàng, rõ ràng không kiên nhẫn, khoát tay trực tiếp hạ lệnh. “Người đã phạt quỳ lâu như vậy, cũng coi như xong. Tha hắn đi. Hoàng tẩu về có hỏi liền nói là ý của bản công chúa.”
Lạc Dương trưởng công chúa trong cung vốn được sủng ái, thánh thượng vì nàng còn mời tiên sinh Hàn Lâm viện đến dạy, còn tuyển thư đồng nữa, nữ quan hầu hạ bên người hoàng hậu, rất rõ ràng chuyện này, nghe nàng lên tiếng nào dám có nửa phần phản bác? Liền nói: “Vâng.” Sau đó phân phó hai bên: “Nhanh, đỡ người dậy, đừng ở đây làm phiền mắt điện hạ, còn hù dọa người.”
Tiểu thái giám hai bên lập tức tiến lên đỡ người đứng dậy. Trịnh Bảo quỳ ở đây đã mấy khắc, hai đầu gối sớm tê dại, vừa đứng dậy liền quỳ sụp xuống lại, gương mặt nguyên bản thanh tú nay đầy dấu tay đỏ bừng, chỉ có đôi mắt lóe sáng. Hắn ngẩng đầu liền nhìn Khương Tuyết Ninh một chút. Nhưng bất ngờ, hắn thấy được không phải gương mặt xấu hổ sợ hãi như giọng nói run rẩy lúc nãy, mà là đôi mắt yếu đuối lại cất giấu tỉnh táo kiên định, giờ phút này cũng đang lẳng lặng nhìn hắn. Rõ ràng như bông hoa bề ngoài kiều diễm bình thường, lại khiến hắn cảm thấy bên trong như mọc đầy gai.
Mi mắt Khương Tuyết Ninh run lên, nhẹ nhàng khép mắt lại, lần nữa mở ra đã cười với Thẩm Chỉ Y một tiếng: “Điện hạ thật tốt.”
Khuôn mặt Thẩm Chỉ Y chợt đỏ bừng. Nàng ho khan một tiếng, giả vờ trấn định bình tĩnh tự nhiên, hừ nhẹ nói: “Còn không phải sao!”
Lưu công công dâng ngọc như ý đến chỉ cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, không chút nghĩ ngợi liền lập tức quỳ xuống, hô to: “Thái hậu nương nương bớt giận, thái hậu nương nương bớt giận a!” Hắn quỳ ngay trước bậc thang. Tiêu thái hậu đạp hắn một cước, đưa tay liền gọi cung nhân: “Người đâu, kéo tên nghịch đảng này xuống! Giao cho thận hình tư thẩm vấn đi!” Sắc mặt Lưu công công thay đổi hẳn. Hắn dù tới dâng ngọc như ý, lại hoàn toàn không biết huyền cơ phía sau có, nghe Tiêu thái hậu gọi một tiếng này, đã bị dọa đến mất hồn, vội dập đầu không ngừng, kêu khóc lên: “Oan uổng, nô oan uổng a! Nô chỉ là phụng mệnh đến dâng tặng ngọc như ý mà thôi, không biết nơi nào chọc giận thái hậu nương nương, xin thái hậu nương nương tha thứ, nô oan uổng a —— ”
Thẩm Chỉ Y cùng Tiêu Xu ngồi bên cạnh Tiêu thái hậu, mới chỉ mơ hồ thoáng nhìn thấy phía sau ngọc như ý có chữ viết, nhưng không rõ là gì, đột nhiên thấy biến cố, cũng không dám mở miệng hỏi thăm.
Trịnh hoàng hậu cũng giật nảy mình. Nàng biết tính tình Tiêu thái hậu mặc dù trước nay không tính là tốt, có khi cay nghiệt, nhưng nếu phản ứng như vậy hẳn là có đại sự xảy ra, lại nói Lưu công công là “Nghịch đảng”, liền đoán chuyện không nhỏ. Ngọc như ý mặc dù đã vỡ, nhưng vẫn còn mấy khối ngọc vỡ khá lớn. Trịnh hoàng hậu tạm chưa nói gì, chỉ từ trên điện đi xuống, nhặt lên một khối ngọc vỡ trong đó mà xem, vừa thấy hai chữ “Nghĩa Đồng” sắc mặt liền thay đổi, cũng không tốt hơn Tiêu thái hậu bao nhiêu. *Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Đám cung nhân đã tới chế trụ Lưu công công. Trịnh hoàng hậu nhìn thoáng qua mấy thư đồng nhỏ tuổi phía dưới còn nơm nớp lo sợ đứng đấy, chỉ cố đè xuống kinh hãi trong lòng, nói với các nàng: “Các ngươi lui xuống trước đi.” Tiêu thái hậu tức tối đến xanh mặt, nhưng lần này lại không nói gì thêm.
Đám người nghĩ cũng biết việc này lớn, tuyệt đối không phải việc thư đồng mới vào cung nên biết, nghe Trịnh hoàng hậu lên tiếng, liền vội vàng khom người cáo lui. Tiêu Xu cũng đứng dậy, hành lễ bái biệt Tiêu thái hậu. Thẩm Chỉ Y còn kinh ngạc nhìn ngồi bên kia. Tiêu Xu đi ra liền kéo nàng một cái, cùng rời khỏi Từ Ninh cung.
Khương Tuyết Ninh từ trong Từ Ninh cung đi ra, bị gió đông lạnh lẽo thổi qua, mới phát hiện sau lưng đã ướt mồ hôi lạnh! Đây chính là án ngọc như ý liên lụy rất rộng kiếp trước. Ngọc như ý Nội vụ phủ tiến cử cho Tiêu thái hậu vậy mà phía sau có khắc lời đại nghịch bất đạo, lại còn chỉ thẳng tới thiên tử. Chuyện vừa xảy ra, lập tức dẫn đến một phen gió tanh mưa máu. Rất nhiều cung nhân bị liên luỵ cửu tộc, không ít thế gia đại tộc cũng bị cuốn vào trong đó, cuối cùng gặp họa xét nhà diệt tộc. Dũng Nghị hầu phủ xảy ra chuyện, bề ngoài mặc dù nhìn như không liên quan gì tới án này, nhưng thời gian hai chuyện xảy ra thật sự cách nhau quá gần, khiến người ta không thể không hoài nghi.
Nghĩ đến Dũng Nghị hầu phủ, nghĩ đến Yến Lâm, lại nghĩ tới đủ loại tiền căn hậu quả kiếp trước, bỗng nhiên tâm nàng loạn như ma, dùng sức nắm chặt bàn tay giấu trong tay áo, mới miễn cưỡng tỉnh táo lại. Chuyện nên tới sẽ tới thôi. Càng là lúc quan trọng càng không thể tự loạn trận cước, càng nên tranh thủ thế cục loạn lạc mà làm tốt những chuyện mình muốn làm, biết đâu hạt cát lại có thể cứu thủy hỏa, tế nguy nan? Thẩm Chỉ Y bị Tiêu Xu kéo ra còn có chút không hiểu, lăng lăng hỏi một câu: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Tiêu Xu rũ mắt không nói gì. Thẩm Chỉ Y quét mắt nhìn qua đã thấy Khương Tuyết Ninh đứng ngoài rìa của đám người, đi qua ân cần nói: “Ninh Ninh, ngươi không sao chứ, sao sắc mặt tái nhợt thế này?”
Khương Tuyết Ninh nhớ tới Trịnh Bảo còn quỳ gối trước cửa Khôn Ninh cung, liên có một ý niệm, thầm nghĩ “Nếu bỏ qua sẽ không còn cách nào khác nữa”, thế là miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười, thần sắc lại có chút sợ hãi hoảng sợ, thấp giọng nói: ” Ta có chút bị dọa sợ.” Thẩm Chỉ Y kỳ thật cũng bị hù dọa. Nhưng nàng nghĩ thầm chính mình là trưởng công chúa, đã hứa phải che chở Khương Tuyết Ninh, cho nên lập tức bày ra tư thái “chuyện này có đáng là gì”, kéo tay Khương Tuyết Ninh nói: “Không có việc gì, không có việc gì, có bản công chúa ở đây mà?”
Bàn tay của nàng nắm lấy ngón tay mảnh khảnh của Khương Tuyết Ninh, liền cảm thấy lạnh buốt. Khương Tuyết Ninh chỉ nhìn nàng không nói lời nào. Nhưng mi mắt lại yếu ớt rung động nhè nhẹ, như nai con bị thợ săn bắn trúng ánh mắt ẩn chút sợ hãi rất đáng thương, ngón tay cũng nắm lấy tay Thẩm Chỉ Y. Trong nháy mắt, Thẩm Chỉ Y mãnh liệt cảm giác được, bằng hữu trước mắt từng tươi cười xán lạn vẽ lên cánh hoa màu đào bên khóe mắt nàng, nay thực sự cần nàng, ỷ lại nàng.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Lúc đầu ra khỏi Từ Ninh cung vốn nên về các cung của mình, Minh Phượng cung của Thẩm Chỉ Y ngược hướng với Ngưỡng Chỉ trai, cho nên tới cửa Từ Ninh cung thì ai đi đường nấy. Nhưng bây giờ Thẩm Chỉ Y cảm thấy mình không thể cứ đi như thế, liền cầm tay Khương Tuyết Ninh, cong khóe môi, cười rựa rỡ như không có chuyện gì, kéo nàng đi về hướng Ngưỡng Chỉ trai, chỉ nói: “Nhìn ngươi nhát gan vậy, bản công chúa liền cùng ngươi trở về.” Nói xong còn quay sang những người khác: “Đi thôi.” Đám người thế là đều đi theo Thẩm chỉ Y cùng Khương Tuyết Ninh.
Trên đường đi, Thẩm Chỉ Y kể một vài tin đồn thú vị trong cung cho Khương Tuyết Ninh nghe, kể một hồi còn kêu Tiêu Xu cùng Trần Thục Nghi kể tiếp. Tiêu Xu còn tốt, vẫn bình tĩnh, bất động thanh sắc. Trần Thục Nghi đã kết thù với Khương Tuyết Ninh, nhưng có Lạc Dương trưởng công chúa lên tiếng, nàng lại không thể cự tuyệt, bất đắc dĩ chỉ có thể trơ mặt kể chuyện cười cho Khương Tuyết Ninh.
Khương Tuyết Ninh chỉ cảm thấy nếu không phải chuyện hôm nay cực kỳ quan trọng, nàng đã không nhìn được mà cười ra tiếng. Trong lòng đang thầm phỉ nhổ chính mình. Kiếp trước nịnh nọt lấy lòng nam nhân thì cũng thôi đi, tốt xấu còn không ra tay với những nữ nhi thơm thơm mềm mềm. Nhưng nay trọng sinh, bản thân càng ngày càng không có giới hạn, càng ngày càng bỉ ổi!
Thẩm Chỉ Y còn không hề hay biết gì. Đoàn người đi về hướng Ngưỡng Chỉ trai. Lúc đến các nàng đã đi vòng qua Khôn Ninh cung, nhưng trở về một là tất cả mọi người không để ý, hai là Thẩm Chỉ Y cùng Khương Tuyết Ninh đi phía trước, cho nên rất tự nhiên đi đường gần nhất là đường đi ngang qua Khôn Ninh cung. Từ lúc có thể trông thấy tường Khôn Ninh cung xa xa, Khương Tuyết Ninh đã căng thẳng trong lòng, âm thầm cầu nguyện mọi việc còn kịp. Nhưng lúc ngoặt qua tường cung, tâm tư giật thót —— Đường cung phía trước hoàn toàn yên tĩnh. Tiếp bạt tai lúc trước nay đã không nghe thấy nữa. Giờ khắc này, Khương Tuyết Ninh gần như cho là mình đã bỏ lỡ cơ hội. Thật may, qua một khúc ngoặt nữa, liền nhìn thấy người còn đang quỳ ở đó.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Trịnh Bảo vẫn còn đây!
Chỉ là nàng còn chưa kịp thả lỏng một hơi, đã nhìn thấy phía trước cách đó không xa có người cũng đang dừng lại. Mãng bào hoa phục, hông mang đai ngọc. Thân hình cao ráo, khuôn mặt nho nhã, không phải Lâm Truy vương Thẩm Giới thì còn ai? Giờ phút này hắn đang đứng nhìn Trịnh Bảo quỳ thật lâu, ngẩng đầu liền muốn nói gì đó với cung nhân đứng bên cửa cung. Khương Tuyết Ninh nheo mắt, cũng không muốn để Thẩm Giới cứ như vậy mở miệng cứu được Trịnh Bảo, cái khó ló cái khôn, cố ý nhấc chân đạp mép váy mình một chút, liền đứng không vững, “Nha” liền quỳ sụp dưới đất nhỏ giọng kêu lên một tiếng sợ hãi. Nàng phản ứng không lớn. Nhưng Thẩm Chỉ Y đi bên cạnh còn đang kể truyện cười cho nàng lại hoảng hồn, kêu lên: “Ninh Ninh!”
Thẩm Giới đứng phía trước cửa cung đang định hỏi thăm tiểu thái giám này vì sao bị phạt, nghe tiếng, lập tức quay đầu nhìn lại, liền thấy nhóm thư đồng còn nhận ra Khương Tuyết Ninh đã ngã sấp xuống. Bị chuyện này đột ngột cắt ngang, người bình thường đều sẽ quên mình đang muốn làm gì. Thẩm Giới cũng vậy. Hắn vội vàng đi tới, nhưng bởi vì còn có thư đồng khác ở đây, không tiện đến quá gần, chỉ hòa nhã nói: “Đường trong cung mặc dù đã lâu năm, nhưng năm trước mới tu chỉnh lại. Khương nhị cô nương sao không cẩn thận như vậy?”
Các vị thư đồng lần trước vào cung đã từng ngẫu nhiên gặp Thẩm Giới nên biết thân phận của hắn, thấy hắn đến gần liền nhao nhao khom mình hành lễ: “Chào Lâm Truy vương điện hạ.”
Khương Tuyết Ninh thấy hắn đi tới trong lòng đã biết việc thành được một nửa. Nghĩ lại, nàng cùng hắn kiếp trước cũng là vợ chồng, nàng chết miễn cưỡng cũng coi như tuẫn táng cùng Thẩm Giới, đời này đoạt một cơ duyên của hắn thì thế nào? Coi như là Thẩm Giới đưa nàng phí lao lực cùng đền mạng đi. Dù sao hắn là Lâm Truy vương, tương lai làm hoàng đế đâu thiếu một Trịnh Bảo nho nhỏ. Nhưng nàng rất thiếu a. Nghĩ như vậy, Khương Tuyết Ninh bớt áy náy mấy phần, cấp tốc tìm từ nói: “Bẩm điện hạ, vì vừa đi bái kiến thái hậu nương nương, phượng uy sâu nặng, tâm tình hoảng hốt nên tự vấp ngã, khiến ngài chê cười rồi.”
Tiêu Xu lẳng lặng nhìn nàng. Thẩm Chỉ Y thì tự giúp đỡ nàng đứng dậy, nghe lời này cũng chu mỏ nói với Thẩm Giới: “Vương huynh không ở đó, mẫu hậu lúc nãy thật đáng sợ đó.”
Tính tình Thẩm Giới mặc dù khiêm tốn ôn hòa, nhưng sinh ra trong cung đình, mưa dầm thấm đất, chỉ lời này liền biết Từ Ninh cung đã xảy ra chuyện, thế là lông mày nhẹ chau lại, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Thẩm Chỉ Y liền nói: “Chỉ một thanh ngọc như ý, ai, cũng không biết nên nói thế nào...” Nàng có lòng muốn sắp xếp chuyện mà kể ra, lại có chút không biết nói từ chỗ nào, thế là loạn cả lên. Thẩm Giới nghe không hiểu gì cả. Cuối cùng vẫn là Tiêu Xu lời ít ý nhiều nói: ” Lưu công công Nội vụ phủ phụng mệnh thánh thượng tặng một thanh ngọc như ý Thanh Hải tiến cống, nhưng phía sau ngọc như ý hình như có khắc lời gì đại nghịch bất đạo, chọc giận cô mẫu, hiện giờ hoàng hậu nương nương cũng đang ở Từ Ninh cung, xử lý việc này.” Thẩm Giới không khỏi nâng mắt nhìn nàng một cái.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Thẩm Chỉ Y nghe Tiêu Xu nói ngắn gọn đến như vậy, liền vội vàng gật đầu, nói: “Đúng, chính là như vậy, vương huynh đi xem một chút đi.”
Thẩm Giới vốn cũng muốn đi thỉnh an Tiêu thái hậu, suy nghĩ một chút, liền nói: “Ta đi xem một chút.”
Lúc nói ra lời ấy, chuyện thái giám kia sớm đã bị hắn quên mất. Hắn cất bước muốn đi tới Từ Ninh cung, chỉ là lúc đi ngang qua các vị thư đồng, thoáng nhìn Khương Tuyết Ninh vừa ngã một phát đứng lên đang cúi đầu xoa gối, liền nhịn không được cười một tiếng, trêu ghẹo nói: “Đi đường bằng cũng có thể ngã xấp xuống được, Khương nhị cô nương nên nhìn đường cẩn thận đi, nếu không, rượu bồi tội với bản vương còn chưa uống lại phá tướng mất, về có người đau lòng đấy!”
Khương Tuyết Ninh khẽ giật mình, nhất thời không kịp phản ứng “Rượu bồi tội ” là cái gì, mãi đến khi Thẩm Giới rời đi, nàng mới nhớ tới hiểu lầm lúc mình vừa trùng sinh, sau khi cho Thẩm Giới một bạt tai, từng nói qua ngày khác sẽ mời rượu bồi tội. Lời nói chỉ là lời khách sáo. Nhưng không ngờ Thẩm Giới còn nhớ.
Các vị thư đồng thấy Thẩm Giới chỉ nói với Khương Tuyết Ninh, ánh mắt đã hơi khác thường, nay nghe được ba chữ “Rượu bồi tội” này, càng dò xét nàng. Tiêu Xu đứng bên cạnh Thẩm Chỉ Y, trên gương mặt bình tĩnh cũng lộ ra chút giật mình lo lắng, lúc nhìn lại Khương Tuyết Ninh, ánh mắt đã thâm sâu hơn mấy phần.
Khương Tuyết Ninh quét nhìn một vòng liền thấy rõ thần sắc cả đám người, trong lòng âm thầm kêu khổ. Nàng có lòng muốn giải thích mình cùng Thẩm Giới kỳ thật không có gì mập mờ. Nhưng vị Lâm Truy vương điện hạ này nói dứt lời đã đi mất, làm gì còn thời gian cho nàng giải thích? Vả lại, chẳng lẽ nói mình từng cho Thẩm Giới một bạt tai, rượu bồi tội này để bồi một bạt tai? Chẳng lẽ muốn chết sao?
Thẩm Chỉ Y hiếu kì hỏi: “Rượu bồi tội?” Khương Tuyết Ninh cười khổ nói: “Lúc trước không hiểu chuyện, có chút hiểu lầm cùng Lâm Truy vương điện hạ.”
Thẩm Chỉ Y còn muốn truy vấn là hiểu lầm gì, nhưng lúc này ánh mắt Khương Tuyết Ninh đã nhìn về phía thái giám Trịnh Bảo quỳ trước cửa cung, thần sắc biến ảo, phảng phất nhịn không được có mấy phần rầu rĩ. Thẩm Chỉ Y nhìn theo ánh mắt nàng, thấy chỉ là tiểu thái giám quỳ gối trước cửa cung, cũng không để ý, ngược lại kỳ quái vì sao nàng phản ứng như vậy, nói: “Trong cung có người bị phạt là bình thường, chắc là làm sai cái gì phạt quỳ thôi.” Khương Tuyết Ninh nói thật nhỏ: “Lúc nãy đến đã thấy hắn quỳ gối ở đó...”
Giọng nàng vốn nhỏ nhẹ yếu ớt, lại cố ý làm ra tư thái sầu khổ lo sợ không yên, nguyên bản chỉ có ba phần giả giả đồng tình cùng sợ hãi, lại diễn ra thật rõ ràng mười phần xúc động sợ hãi. Dù sao chuyện ở Từ Ninh cung mới xảy ra không lâu. Tiêu thái hậu vừa gặp đã để các nàng quỳ, không cho đứng lên, ra một cái oai phủ đầu thật lớn, người nhút nhát nhất định sẽ bị hù sợ.
Thẩm Chỉ Y vẫn chưa quên đâu. Giờ phút này thấy thần sắc Khương Tuyết Ninh, lại thấy tiểu thái giám quỳ gối kia, Thẩm Chỉ Y tự nhiên sẽ đoán nàng là trông thấy tiểu thái giám này bị phạt liền nhớ tới Từ Ninh cung lúc nãy, gợi lên sự sợ hãi với thâm cung, cảm thấy mình cùng tiểu thái giám này giống nhau, động một tí là phạm lỗi, gặp nguy hiểm... Nội tâm nàng nhịn không được oán trách mẫu hậu quá nghiêm khắc, lại oán trách hoàng tẩu sớm không phạt muộn không phạt, hết lần này tới lần khác chọn vào lúc này, nếu hù dọa Ninh Ninh thì làm sao bây giờ? Nàng nghĩ vậy liền khêu mi, khí chất uy nghi thiên chi kiêu nữ tụ lại. Thẩm Chỉ Y trực tiếp nói với một nữ quan đứng hầu trước Khôn Ninh cung: “Thái giám này phạm vào lỗi gì?”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Nữ quan vội vàng khom người hành lễ, trả lời: “Hắn tên là Trịnh Bảo, hôm nay lúc hầu hạ tâm thần bất định cũng không biết —— ”
“Không muốn nghe!” Lời tuy là Thẩm Chỉ Y hỏi, nhưng ngắt lời cũng là nàng, rõ ràng không kiên nhẫn, khoát tay trực tiếp hạ lệnh. “Người đã phạt quỳ lâu như vậy, cũng coi như xong. Tha hắn đi. Hoàng tẩu về có hỏi liền nói là ý của bản công chúa.”
Lạc Dương trưởng công chúa trong cung vốn được sủng ái, thánh thượng vì nàng còn mời tiên sinh Hàn Lâm viện đến dạy, còn tuyển thư đồng nữa, nữ quan hầu hạ bên người hoàng hậu, rất rõ ràng chuyện này, nghe nàng lên tiếng nào dám có nửa phần phản bác? Liền nói: “Vâng.” Sau đó phân phó hai bên: “Nhanh, đỡ người dậy, đừng ở đây làm phiền mắt điện hạ, còn hù dọa người.”
Tiểu thái giám hai bên lập tức tiến lên đỡ người đứng dậy. Trịnh Bảo quỳ ở đây đã mấy khắc, hai đầu gối sớm tê dại, vừa đứng dậy liền quỳ sụp xuống lại, gương mặt nguyên bản thanh tú nay đầy dấu tay đỏ bừng, chỉ có đôi mắt lóe sáng. Hắn ngẩng đầu liền nhìn Khương Tuyết Ninh một chút. Nhưng bất ngờ, hắn thấy được không phải gương mặt xấu hổ sợ hãi như giọng nói run rẩy lúc nãy, mà là đôi mắt yếu đuối lại cất giấu tỉnh táo kiên định, giờ phút này cũng đang lẳng lặng nhìn hắn. Rõ ràng như bông hoa bề ngoài kiều diễm bình thường, lại khiến hắn cảm thấy bên trong như mọc đầy gai.
Mi mắt Khương Tuyết Ninh run lên, nhẹ nhàng khép mắt lại, lần nữa mở ra đã cười với Thẩm Chỉ Y một tiếng: “Điện hạ thật tốt.”
Khuôn mặt Thẩm Chỉ Y chợt đỏ bừng. Nàng ho khan một tiếng, giả vờ trấn định bình tĩnh tự nhiên, hừ nhẹ nói: “Còn không phải sao!”
Danh sách chương