Mọi người đóng cửa lại nói chuyện, đến cung nữ cũng cho ra ngoài, Diêu Dung Dung chỉ vừa nghĩ đã thốt ra miệng, nay vừa vặn bị Tiêu Xu quay lại nghe thấy, nhất thời hoảng loạn, mặt đỏ tới mang tai. Bất kể Tiêu Xu có phải còn kế thất hay không, nhưng thân phận đại tiểu thư Tiêu thị là thật. Diêu Dung Dung biết mình không chọc nổi, lập tức đứng dậy, sợ hãi rụt rè mà cúi thấp đầu xin lỗi: “Ta không phải cố ý...”

Tiêu Xu cười lạnh: “Mẫu thân của ta tuy là kế thất, nhưng cũng do phụ thân cưới hỏi đàng hoàng, không có gì không thể nói. Các ngươi thật to gan, đây là hoàng cung, chỉ biết chút chuyện đã dám tụ lại nghị luận này nọ. Các ngươi ngại mình sống quá lâu chăng?”

Sắc mặt đám người lập tức biến đổi. Khương Tuyết Ninh thờ ơ lạnh nhạt.

Tiêu Xu chỉ nói: “Nên biết, nếu chuyện hôm nay các ngươi nói bị ta vạch ra, tất cả đều đừng hòng có kết cục tốt. Ngày mai học « Kinh Thi » còn phải theo Tạ tiên sinh học đàn, rảnh rỗi tới nỗi tìm đường chết, sao không tranh thủ ôn bài, luyện đàn đi? Ngày mai đi Phụng Thần điện tiên sinh hỏi tới thì đỡ mất mặt!” Đám người nhớ tới chuyện hôm nay ở Từ Ninh cung trong lòng vẫn còn sợ hãi. Lúc nãy, cả người nghe người kể đều mê mẩn vào câu chuyện. Nay bị Tiêu Xu nhắc qua, tất cả đều bị dọa toát mồ hôi lạnh cả người, lại càng không cần phải nói mặt nàng lạnh băng không chút ý cười, sợ đắc tội nàng sẽ bị báo lại với Thái hậu hoặc trong cung, cho nên tất cả đều khúm núm đồng ý.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*

Khương Tuyết Ninh tự nhiên không nói gì. Đám người tan tác như chim muông, nàng cũng theo đó rời đi.

Chuyện phủ Nội vụ tặng ngọc như ý đến cùng ra sao, ở Ngưỡng Chỉ trai hoàn toàn không biết, chỉ mơ hồ nghe thấy bên ngoài có chút động tĩnh đánh giết. Tới buổi chiều mọi người ngồi cùng một chỗ dùng cơm, cũng không dám nhiều lời. Bầu không khí xấu hổ mà vi diệu.

Chỉ có Tiêu Xu khí định thần nhàn như không có chuyện gì, dùng cơm xong còn đi pha trà hỏi người khác có cùng uống không. Nhưng còn ai dám nữa? Chỉ có hai người Trần Thục Nghi, Diêu Tích xưa nay cùng nàng giao hảo, với Chu Bảo Anh thèm ăn lại chậm hiểu, ở cùng nàng dùng trà.

Khương Tuyết Ninh tất nhiên là rời đi. Sau khi về phòng, nàng liền đốt lên một chiếc đèn trước thư án, lấy quyển « Kinh Thi » ra, chuẩn bị trước cho ngày mai. Dù sao kiếp trước chuyện học của nàng vô cùng thê thảm, đời này lại muốn thành thành thật thật sống dưới tầm mắt của Tạ Nguy nửa năm, nếu muốn trà trộn mà qua chỉ sợ không dễ dàng như vậy.

Nhưng nghĩ là một chuyện, làm lại là một chuyện khác. Sách đã đặt trước mắt, bị ánh sáng từ cây đèn bên cạnh chiếu vào sáng lóa, từng chữ trên sách như kiến bò đầy đất, quấy khiến nàng tâm phiền ý loạn, một chữ cũng đọc không nổi. Nhất thời nghĩ đến chuyện Dũng Nghị hầu phủ, lại nghĩ tới lời phía sau ngọc như ý, cuối cùng lại là hơn ba trăm mộ Nghĩa Đồng mà Phương Diệu nói... Tất cả đều hỗn loạn trong đầu.

Khương Tuyết Ninh chỉ cảm thấy đau đầu muốn nứt ra, bèn ném sách đi nằm lên giường muốn ngủ, lại ngủ không được, trợn tròn mắt tới tận nửa đêm, rồi không biết thiếp đi từ lúc nào. Nhưng đúng là ngày nghĩ gì, đêm mộng thấy. Trong mộng đầy máu cùng tuyết, đao kiếm hạ xuống, tiếng khóc của hơn ba trăm hài đồng đầy hoảng sợ tuyệt vọng, vang khắp trời đầy tuyết rơi mờ mịt, theo gió bấc thê lương truyền đi rất xa... Nàng nhoáng một cái nhìn lại, Tạ Nguy đứng trên núi xác thịt kia nhìn nàng chăm chú.

Ngày hôm sau, dưới mắt Khương Tuyết Ninh thâm đen một mảng. Cung nữ bưng nước đến hầu hạ nàng rửa mặt thất vậy giật nảy mình. Nàng lại im lặng, soi gương, tô son điểm phấn, từng chút từng chút cẩn thận che đi quầng mắt thâm tiều tụy, lúc ra ngoài đã là mặt mày tỏa sáng, không ai nhìn ra sơ hở.

*

Hôm nay là buổi học chính thức, buổi sáng có hai lớp học.

Giờ Mão đến giờ Thìn là môn thứ nhất, hết một canh giờ, theo Hàn Lâm viện thị giảng Triệu Ngạn Xương học « Kinh Thi »;

Giờ Thìn hai khắc đến giờ Tị hai khắc là môn thứ hai, cũng là một canh giờ, đi theo thái tử thiếu sư Tạ Nguy học đàn.

Cho nên sáng nay Triệu Ngạn Xương tới trước. Vị tiên sinh này đã bốn mươi năm mươi tuổi, trong Hàn Lâm viện cũng xem như phái nghiên cứu học vấn, không bon chen nổi vào thế cục triều đình, nhưng lại học được bản lĩnh nhìn mặt đoán ý nịnh nọt. Khương Tuyết Ninh sớm biết hắn cùng hai vị tiên sinh khác xem thường nữ tử. Nhưng hôm nay chân chính nghe hắn giảng một buổi mới biết được: Nguyên lai khinh thường nữ tử cũng phải phân chia đẳng cấp.

« Kinh Thi » chia ra làm ba bộ « phong » « nhã » « tụng », khóa thứ nhất học bài « Quan thư » trong phần « quốc phong» thiên «Châu Nam », yêu cầu đọc thuộc lòng, nhưng Triệu Ngạn Xương chỉ dạy các nàng đọc, nói đại ý bài thơ này là viết về cái gì, lại không giải thích cho đám người cụ thể mỗi một câu thơ có ý gì —— Học như vẹt.

Đám người mặc dù đều được tuyển chọn làm thư đồng, nhưng không phải phương diện học thức mỗi người đều hết sức ưu tú, có cao thấp không đều nhau. Cho nên Khương Tuyết Ninh cả gan hỏi chữ “Mạo” (hái, ngắt lấy) trong “Sâm si hạnh thái, tả hữu mạo chi” nghĩa là gì. Nào biết Triệu Ngạn Xương biến sắc, quát nạt nàng: “Hôm qua khai giảng lúc diễn giải đã thông báo cho các ngươi về ôn bài, bây giờ trên học đường lại tùy tiện hỏi là sao? Đến chữ này còn không biết thì đọc sách làm gì nữa!”

Khương Tuyết Ninh tức đến nghẹn lại. Trong lòng mắng hắn: Làm thầy thì phải truyền dạy giảng giải, bản cung nếu biết tất cả mọi chuyện thì đã cắt đầu cẩu ngươi xuống từ lâu rồi, còn cần ngươi giảng làm gì! Chỉ là tôn sư trọng đạo, dù sao cũng đã như một thanh đao treo trên đầu. Nàng đành im lặng như chưa nói gì, ngồi xuống.

Nhưng nếu chỉ có vậy thì cũng thôi đi, coi như cái tính tình chó cắn của Triệu Ngạn Xương đối với ai cũng thế. Nhưng lúc đọc thuộc lòng bài thơ, hắn gọi Tiêu Xu lên, nghe nàng đọc xong, tỏ vẻ cực kỳ tán thưởng, lại ân cần chủ động hỏi: “Chữ ‘Mạo’ trong câu ‘Tả hữu mạo chi’ ở đoạn cuối, trước nay tương đối ít thấy, nhưng nếu lý giải ý nghĩa của nó, chỉ cần liên kết với câu trước đó...”

Tiêu Xu lãnh đạm nói: “Tiên sinh, ta biết.”

Triệu Ngạn Xương sững sờ một chút, hơi xấu hổ, sau một khắc liền che giấu đi, nói: “A, a, biết là tốt, biết là tốt. Không hổ là quý nữ của Tiêu thị, học thức thực hơn người, có ngươi làm thư đồng trưởng công chúa điện hạ, lão hủ liền yên tâm.”

Tất cả mọi người đều cảm thấy một lời khó nói hết. Thẩm Chỉ Y ngồi chính giữa phía trước thì nhíu mày. Khương Tuyết Ninh nhìn thoáng qua liền biết, Triệu Ngạn Xương này là lão nho cổ hủ, chỉ sợ không cần nàng đâm thọc, hắn đã tự đắc tội với Thẩm Chỉ Y rồi, chỉ là không biết Thẩm Chỉ Y có nhẫn nhịn hay không.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*

Còn chưa giảng tới giờ Thìn, Triệu Ngạn Xương đã ngừng lại, ngồi một bên uống trà, để các nàng tự đọc sách. Chờ vừa tới giờ, hắn liền chuẩn bị sẵn tư thế nhận lễ (chào) của đám thư đồng, cầm quyển sách trên bàn, nghênh ngang đi ra.

Vừa vặn đụng phải Tạ Nguy đi tới, Triệu Ngạn Xương kinh hãi: “Lớp của Tạ đại nhân là giờ Thìn hai khắc, sao ngài tới sớm như vậy?”

Tâm tình của Tạ Nguy hôm nay có hơi xấu, bên ngoài gió lớn cho nên hắn khoác áo choàng xanh thẫm, ôm nghiêng một một túi đàn màu đen, đứng dưới bậc thang của Phụng Thần điện, nghe Triệu Ngạn Xương nói vậy, lông mày liền âm thầm nhíu một cái. Chỉ là thần sắc nhỏ xíu như vậy cũng không dễ bị người khác phát hiện. Hắn cười nhạt nói: “Lần đầu dạy đàn, không dám lười biếng, đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra thì xử lý kịp, cho nên mới đển sớm.”

“Thì ra là thế.” Triệu Ngạn Xương thực cảm thấy hắn chuyện bé xé ra to, còn cố ý soạn ra quyển sách không quan trọng kia nữa, nhưng dù sao quan cao hơn một cấp cũng đè chết người, Tạ Nguy có thể không bận bịu như bọn hắn, cho nên chỉ nói, “Tạ tiên sinh quả nhiên cẩn thận tỉ mỉ, lão hủ hổ thẹn. Như vậy không trì hoãn ngài nữa.” Hắn chắp tay bái biệt. Tạ Nguy ôm đàn không tiện hoàn lễ, chỉ hơi cúi người với hắn. Lúc này hai người một từ trên bậc thang xuống, một từ dưới bậc thang đi lên.

Chỗ ngồi của Khương Tuyết Ninh vốn gần cửa điện, vừa vặn nghe gần như toàn bộ đoạn đối thoại này, tâm tư vốn vừa thả lỏng khi hết giờ dạy quái quỷ kia, lập tức lại cứng ngắc. Ngày sau đó, một cái bóng dài phủ lên thư án của nàng. Tạ Nguy chầm chậm đi vào, qua bên cạnh thư án của nàng. Nàng không dám quay đầu nhìn. Mãi đến khi có một góc tay áo xanh đậm xoẹt qua bên người, nàng mới lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Tạ Nguy đi tới phía trên điện, cũng không nói gì, chỉ thinh lặng rủ mắt xuống mở túi lấy đàn ra đặt trên bàn, tiện tay khảy qua dây đàn thử âm, sau sau đó chậm rãi buông tay xuống, chặn dây đàn lại, tiếng đàn liền im bặt. Tiếng đàn thử âm đó, như tiếng nước suối chảy trong khe đá, lại phảng phất như gió nhẹ qua thung lũng, khiến lòng người chợt an tĩnh lại. Người đánh đàn ra sao chưa nói trước được, nhưng đàn nhất định là cực tốt.

Khương Tuyết Ninh nhìn chăm chú cái đàn kia, chỉ thấy thân đàn từ đỏ sậm chuyển dần sang đen, nước sơn cực tốt, ẩn ẩn như có đường vân nước chảy mây trôi, nhìn như còn rất mới, cho dù không nhìn thấy tên khắc bên trong đàn, nàng cũng nhận ra đây là cây đàn Tạ Nguy tự tay làm, thường xuyên dùng nhất, tên là “Nga Mi”. Trong lòng liền không nhịn được mà căng thẳng.

Về phương diện đàn, nàng thật sự không có chút thiên phú nào, không biết đánh đàn, cũng không nghe hiểu, chút tâm tư nhanh nhẹn ngày thường, vừa học đàn liền tiêu tán sạch sẽ, thực giống như đầu gỗ. Kiếp trước học đàn suýt chút thì bị người đến khóc lên. Cũng may về sau trốn học thành nghiện, cũng không ai truy cứu nàng.

Đàn mà Khương Tuyết Ninh nhận ra không nhiều, cây này của Tạ Nguy là một trong số đó. Một ngày kia sau trận tuyết đổ, toàn bộ ngói xanh trên tường đỏ của hoàng cung đều bị tuyết trắng che phủ, nàng cùng Trương Già đi dọc theo con đường dài bên ngoài Khôn Ninh cung, xa xa mơ hồ nghe thấy tiếng đàn truyền đến từ hướng thiên điện của Phụng Thần điện phía trước. Thế là ngừng bước. Nhưng tiếng đàn kia không bao lâu sau liền ngừng lại. Chỉ chốc lát sau đó Tạ Nguy lại ôm đàn từ thiên điện đi ra, ngang qua ngã rẽ trước mặt hai người, vừa quay đầu nhìn thấy nàng cùng Trương Già đứng đó, nhìn nàng một cái, lại nhìn Trương Già một chút, cũng không nói gì, thẳng hướng đi về phía Càn Thanh cung. Trương Già nói, cây đàn kia tên là Nga Mi. Khương Tuyết Ninh hiếu kì hỏi hắn, là trích điển tích nào? Trương Già nói không biết. Khương Tuyết Ninh ngẫm lại nói, “Nga Mi sơn bắc tuyết cực mục, phương trượng hải trung băng tác hồ?” (bài này ta chưa tìm ra bản tiếng Việt nên để tạm đây nha) Trương Già vẫn lắc đầu. Mãi về sau Tạ Nguy đốt đàn mưu phản, Khương Tuyết Ninh mới nhớ tới, còn có một đoạn thơ ít người biết: “Nhất chấn cao danh mãn đế đô, quy thời hoàn lộng Nga Mi nguyệt...” ( Trích từ bài Nga My sơn nguyệt ca tống Thục tăng Yến nhập trung kinh của Lý Bạch)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện