Cái bàn kia rất nặng, vậy mà Tạ Nguy chỉ dùng chân nhấc lên đã lật nó lại, sau đó đoan đoan chính chính đặt Tiêu Am lên. Lúc này hắn mới nhìn Khương Tuyết Ninh, tựa hồ đang nghĩ có nên đỡ nàng dậy hay không.

Khương Tuyết Ninh nào dám để hắn đỡ? Nàng ngã không tính là nặng nên không quá đau, lúc nhìn thấy Tạ Nguy buông đàn xuống, liền vội vàng chống tay lên thảm nhung dày mà đứng dậy, nói: “Là Tuyết Ninh lỗ mãng, thật may đàn không sao.”

Tạ Nguy liếc nhìn nàng một cái, nhẹ gật đầu: “Ừ.”

Khương Tuyết Ninh: “...” Thế mà còn trả lời “Ừ”! Nàng ngã một phát mặc dù là nàng sai, theo lý không trách được Tạ Nguy, nhưng bị ngã còn nhận một câu như thế trong lòng tức giận là khó tránh khỏi, lúc này liền thầm nghĩ: Trương Già đời trước không kết hôn một là vì bị Diêu Tích hủy danh dự, hai là vận khí không tốt gặp phải nàng; Tạ Nguy đời trước cũng không thành gia, ngoại trừ do say mê học phật pháp, chỉ sợ là vướng phải tính tình này a!

Tạ Nguy không biết có phải nhìn ra trong lòng nàng bất mãn không, mới nói: “Đánh đàn cần phải tĩnh tâm, tâm vô tạp niệm. Ngươi gặp chuyện vốn không lỗ mãng, nhưng chỉ cần có chút tâm tư lỗ mãng, càng muốn đàn tốt càng làm ngược lại. Bởi vì cái gọi là ‘Dục tốc bất đạt’. Cho nên hôm nay ta không dạy ngươi học đàn, học cũng vô dụng, ngươi ngồi xuống trước đi.”

Khương Tuyết Ninh theo lời ngồi xuống, hỏi: “Vậy học cái gì?”

Tạ Nguy quay người đi đến trước bàn dài kia, cầm lên một khối vật liệu gỗ đã cưa ra, trả lời: “Không học.” Khương Tuyết Ninh sửng sốt. Tạ Nguy thản nhiên nói: “Ngươi ngồi yên trước đàn, đến khi nào tâm tĩnh lại hẵng học.”

Tâm tĩnh? Học đàn không phải là chuyện thủ pháp sao? Liên quan gì tới tâm tĩnh? Khương Tuyết Ninh chỉ cảm thấy Tạ Nguy cố ý tìm tìm cách giày vò nàng, nàng ngồi đó, tâm không những không tĩnh, ngược lại càng nóng nảy.

Nhưng Tạ Nguy cũng không để ý đến nàng. Lần trước cây đàn hắn làm mất gần ba năm vì bị tập kích tại Tầng Tiêu lâu mà bị phá hủy chỉ trong chốc lát, khiến hắn khó chịu thật lâu, bây giờ lại lần nữa bắt đầu chọn vật liệu làm đàn, nhưng hắn dự định đồng thời làm hai cây. Như thế dù có xui xẻo cũng còn một cây. Cho nên hiện tại, hắn nhìn đống vật liệu gỗ này, muốn chọn ra hai khối để dùng.

Khương Tuyết Ninh ngồi sau cây đàn, lúc đầu vô số suy nghĩ như thủy triều ào tới, nhưng nghĩ một lát lại cảm thấy nhàm chán. Ngồi ở chỗ này, không có việc gì làm, thực dày vò. Nàng có hơi buồn ngủ, bất đắc dĩ đành ngồi nhìn Tạ Nguy, nhìn hắn chọn lựa vật liệu gỗ, cầm thừng mặc đo qua đo lại, cảm giác nghiêm cẩn đến hà khắc, không giống thái tử thái sư, ngược lại như thợ thủ công chi ly khắt khe ngoài phố xá. Mà... Người này nhìn chằm chằm mấy khối vật liệu gỗ kia, cầm khối này rồi thả xuống, cầm khối kia cũng buông ra, cân nhắc cả nửa ngày cũng không chọn ra được, giống như rất khó quyết định. Khương Tuyết Ninh nhìn một lát khóe miệng đã rúm lại: Thật không ngờ, người nhìn cũng bình thường, hóa ra lại không ít bệnh.

Lúc tan học vốn đã gần trưa, cửa sổ thiên điện mở, Tạ Nguy suy nghĩ nửa ngày, chọn vật liệu gỗ xong, ngẩng đầu nhìn một chút, ước chừng canh giờ đã quá trưa, ngẫm lại cũng không nên để Khương Tuyết Ninh đói bụng ở đây học đàn, cho nên định cho nàng về. Nhưng không ngờ, vừa quay đầu ánh mắt lướt qua bỗng thoáng thấy một bóng trắng nhỏ. Một con mèo trắng như cục tuyết nhỏ, không biết từ đâu chạy tới, lại càng không biết tới từ lúc nào. Nó chỉ lớn chừng bằng bàn tay, con ngươi xanh như mực, nhìn nhỏ bé như mới sinh không lâu, ngồi xổm trên bệ cửa, nhìn khắp điện, bộ dáng tò mò như muốn nhảy vào, còn khẽ kêu “Meo ô” một tiếng. Mí mắt Tạ Nguy nhất thời giật một cái, thân hình hơi cứng lại, yên lặng lui về sau một bước.

Khương Tuyết Ninh vốn buồn ngủ, nghe vậy liền tỉnh một chút, ngẩng đầu nhìn theo tiếng kêu, đáy mắt liền đầy vui mừng: “Nha, mèo con từ đâu tới đâu, thật ngoan a!” Nàng đứng dậy muốn ôm lấy con mèo. Nhưng đứng lên mới nhớ tới mình đang phải ngồi ngay ngắn tĩnh tâm, không khỏi dừng lại nhìn Tạ Nguy.

Tạ Nguy lại nhíu mi, căn bản không có ý tứ đáp lại ánh mắt nàng, cất giọng liền gọi: “Người đâu.” Tiểu thái giám phục vụ ngoài điện lập tức trả lời: “Thiếu sư đại nhân có gì phân phó?” Ánh mắt Tạ Nguy lạnh lẽo, ngón tay khẽ động, chỉ về phía con mèo con trên bệ cửa sổ một cái, nói: “Không biết mèo của cung nào chạy tới nơi này, ôm đi sai người hỏi một chút. Phụng Thần điện là nơi đọc sách thanh tịnh, về sau đừng để những động vật nhỏ này đến quấy rầy.” Tiểu thái giám lập tức nơm nớp lo sợ, vội vàng nói: “Vâng.” Sau đó bước nhanh tới ôm con mèo đi. Nói: “Nô sai người đi hỏi một chút, về sau nhất định coi sóc chặt chẽ, không để chúng vào trong điện.”

Khương Tuyết Ninh há to miệng, mắt thấy tiểu thái giám ôm mèo đi, trong lòng bất mãn với Tạ Nguy liền tăng thêm ba phần, quay đầu muốn âm thầm dùng ánh mắt phát tiết phẫn nộ của mình.

Chỉ là vừa quay đầu chợt có chút kỳ quái —— Lúc nãy Tạ Nguy đâu có đứng cách bệ cửa sổ xa như vậy? Lúc tiểu thái giám ôm con mèo từ trên bệ cửa xuống, hắn cũng lơ đãng buông xuống thừng mực trong tay, quay người đi qua thư án bên kia cầm một phần công báo lên xem, toàn bộ hành trình đều cách con mèo hơn một trượng. Khương Tuyết Ninh bỗng cảm giác có gì đó kỳ quái, một suy nghĩ lớn mật trước nay chưa từng có, đột ngột xuất hiện.

Kiếp trước, nàng cũng nuôi mèo. Có một lần nàng ôm con mèo hoa mập mạp đi dạo ngự hoa viên gặp phải Thẩm Giới mang theo một đám đại thần đang đàm luận chuyện triều chính, nàng dừng lại làm lễ. Nhưng không nghĩ, lúc nàng khom người, con mèo hoa lại nhảy ra ngoài, phi tới bên chân Tạ Nguy, còn duỗi vuốt ra muốn bắt lấy tay áo rũ xuống của Tạ Nguy, giống như đang nhảy lên bắt bướm vậy. Nàng lập tức bị chọc cười lên. Kết quả vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Tạ Nguy đen mặt, nhìn con mèo xong liền nhìn nàng, lui về sau một bước.

Khương Tuyết Ninh khi đó là hoàng hậu, cũng không sợ hắn, chỉ nghĩ hắn cũng như đám triều thần khác chán ghét nàng kết bè kết cánh, cho nên đến mèo của nàng cũng ghét bỏ, nàng cũng không thèm bày ra sắc mặt tốt, khom lưng bế con mèo lên, ôm trong lòng, nhàn nhạt nói với con mèo: “Nhìn ngươi xem, ham chơi cũng không nhìn thử mình nhào vào ai, may mà thái sư đại nhân khoan dung độ lượng, nếu không lại lột da ngươi ra!” Nói xong nàng cũng không thèm nhìn phản ứng của Tạ Nguy, quay đầu rời đi. Mặc dù cảm thấy suy đoán này không hợp lý chút nào, nhưng nếu... Tạ Nguy khi đó thực sự không phải vì chán ghét nàng thì sao? “...” Tiểu thái giám đã ôm mèo ra ngoài, Khương Tuyết Ninh lại nhìn Tạ Nguy chăm chú, đáy mắt xẹt qua suy nghĩ. Nhưng khi Tạ Nguy quay lại, mọi thứ lập tức biến mất sạch sẽ, giống như nàng vừa rồi không có cân nhắc gì. “Tạ tiên sinh?”

Tạ Nguy vẫn như cũ đứng cách xa bệ cửa sổ kia, nói: “Không còn sớm nữa, tâm ngươi vẫn chưa tĩnh tại được, học đàn như mài sắt, không thể xong trong một sớm một chiều, hôm nay ngươi về trước đi.” Khương Tuyết Ninh thầm nghĩ cuối cùng xong, lập tức hành lễ cáo từ. Không ngờ, nàng vừa định lui ra ngoài, mới tới cửa, liền nghe Tạ Nguy nhàn nhạt bồi thêm một câu: “Chiều mai ngươi lại đến đây.” “Bang” một tiếng, nàng vấp ngưỡng cửa, may mà không có sấp mặt xuống! Thật vất vả mới đứng vững, trong lòng lại giận sôi lên, nhưng nàng chỉ có thể âm thầm cắn răng, gằn từng chữ một: “Tạ tiên sinh cất nhắc hậu ái, học sinh ngày mai lại đến!”

*

Ra khỏi Phụng Thần điện, nàng mới ý thức được mình quên ôm đàn về, vốn định trở lại lấy, nhưng nghĩ đến Tạ Nguy còn ở trong điện, liền lập tức từ bỏ ý niệm này. Dù sao nàng trở về cũng không tập luyện. Đàn để lại ở chỗ Tạ Nguy cũng đỡ mất công. Thế là nàng đi tay không mà về.

Từ Phụng Thần điện về Ngưỡng Chỉ trai vẫn là con đường quen thuộc, không nhiều cung nhân qua lại. Chỉ là nàng đi tới lại nghe thấy mấy tiếng cười đùa có chút quen tai. Bước chân Khương Tuyết Ninh lập tức dừng lại, vừa nhìn thấy đã hơi sững sờ.

Dưới tường hoàng cung màu son bên ngoài Ngưỡng Chỉ trai, một thiếu niên mặc trường bào xanh biếc đang đứng đó, thân hình cao mà thẳng tắp, cho dù giờ phút này không thúc ngựa rong ruổi, trên gương mặt vẫn mang khí chất hào sảng cùng tự do tự tại. Chỉ là lúc vừa thấy nàng đến, ánh mắt lại ảm đạm. Yến Lâm quên mất mình đang nói gì, cũng quên tiếp đó nên nói gì, những người xung quanh như biến mất, trong lòng hắn chỉ có bóng dáng người trước mặt.

Đám người Thẩm Chỉ Y Tiêu Xu hôm nay đi Khôn Ninh cung thỉnh an trùng hợp gặp được bọn Yến Lâm, bởi vì các nàng muốn về Ngưỡng Chỉ trai, mà một đám quý tử thế gia bọn hắn muốn đi Phụng Thần điện tìm Tạ tiên sinh, cho nên cùng đường, đi đến nơi này mới cáo biệt. Thẩm Chỉ Y và Yến Lâm quen biết từ nhỏ. Nàng đang muốn nói Ninh Ninh hôm nay bị Tạ tiên sinh bắt ở lại, không biết chừng hắn đi thiên điện sẽ gặp được, kết quả mới nói nửa câu, đã thấy ánh mắt Yến Lâm nhìn chằm chằm phía sau các nàng. Thế là tất cả đều quay đầu nhìn lại. Lúc nhìn thấy Khương Tuyết Ninh, nàng cực kỳ vui mừng, ngoắc tay gọi: “Ninh Ninh, ngươi về rồi, chúng ta lo lắng lắm đó!”

Nếu là bình thường, Khương Tuyết Ninh đã bị Thẩm Chỉ Y chọc cười, không chừng nghĩ đến lúc trước Thẩm Chỉ Y cầm tay nàng nói Tạ Nguy rất tốt, sẽ còn oán Thẩm Chỉ Y không đáng tin. Nhưng bây giờ nàng không cười nổi. Nàng im lặng không lên tiếng đi tới.

Đám người Tiêu Xu, Diêu Tích đều băn khoăn nhìn nàng cùng Yến Lâm. Yến Lâm đi với mấy vị thiếu niên lạ mặt, mang hoa phục chắc là những người bị hoàng đế chọn tiến cung nghe nhật giảng. Trong đó có người nhìn con rất nhỏ, như mới mười bốn mười lăm tuổi. Đứng gần Yến Lâm nhất. Đầu tiên là trông thấy Yến Lâm nhìn về hướng Khương Tuyết Ninh, lại nghe Thẩm Chỉ Y kêu “Ninh Ninh”, liền vỗ tay một cái, bừng tỉnh đại ngộ, cười nói với Yến Lâm: “Đây chính là Khương gia nhị cô nương sao? Yến Lâm ca ca ngày xưa cất giấu không cho chúng ta gặp, phải chờ đến tận hôm nay!” Nói gần nói xa chắc là cũng biết quan hệ Yến Lâm cùng Khương Tuyết Ninh. Tất cả mọi người hiểu rõ mà cười lên chế nhạo. Duy chỉ có Yến Lâm không cười.

Rõ ràng khi thấy nàng hắn vui vẻ như vậy, nhưng một câu của Diên Bình vương, liền kéo hắn vào vực sâu không đáy, khiến hắn cảm thấy thiếu nữ rõ ràng đứng trước mặt, lại như xa tận chân trời. Thiếu niên trường bào xanh biếc, gương mặt vẫn còn chút ngây ngô lại có chút nghiêm nghị, nói: “Diên Bình vương điện hạ đừng đùa, ta cùng Khương nhị cô nương bất quá bạn bè, bí mật thì cũng thôi đi, nhưng nếu hồ ngôn loạn ngữ truyền đến tai gia phụ, ta bị đánh chửi là nhẹ, hỏng thanh danh nhị cô nương là nặng, xin điện hạ nói cẩn thận.”

Diên Bình vương tuổi không lớn lắm lập tức sửng sốt. Thẩm Chỉ Y cũng không kịp phản ứng. Tiêu Xu bên cạnh lông mày khẽ động, ngước mắt nhìn Yến Lâm, hơi kinh ngạc. Vưu Nguyệt sau khi kinh ngạc, lập tức biến thành cười trên nỗi đau của người khác: Dựng chuyện thật lâu, hóa ra Yến thế tử người ta không thèm để ý đến nàng!

Yến Lâm lại nhìn Khương Tuyết Ninh, ánh mắt kia cực kỳ nghiêm túc, phảng phất như mỗi giây phút đều rất quan trọng, muốn khắc sâu hình ảnh nàng vào lòng mình. Rõ ràng trong lòng như có một vết thương đang rỉ máu nhưng hắn lại cong môi, cười với nàng: “Diên Bình vương điện hạ tuổi nhỏ, đồng ngôn vô kỵ, mong rằng Khương nhị cô nương chớ trách.”

“...” Trong chớp mắt, nước mắt Khương Tuyết Ninh dâng lên như thủy triều. Nàng cuống quít cúi đầu, mới có thể che giấu chật vật trong lòng. Người ngoài không hiểu, nhưng nàng sao có thể không biết? Dũng Nghị hầu phủ nguy cơ sớm tối, Yến Lâm đã biết được, lại thực tình yêu mến nàng, nên sẽ không tùy theo tâm tính thiếu niên như ngày trước, cũng không muốn ai biết hắn thích nàng nữa. Hắn muốn rũ sạch hết thảy quan hệ với nàng, không muốn khiến nàng bị liên luỵ, cũng không muốn phá hỏng thanh danh của nàng, tựa như Trương Già chủ động từ hôn Diêu phủ.

Bàn tay nàng xuôi bên người lặng lẽ nắm chặt, kiên cường kìm nước mắt lại, cũng nhìn thiếu niên, trong lòng muốn nói rất nhiều, nhưng ở đây rất nhiều người, cuối cùng không câu nào. Có lẽ cũng không dám nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện