Trần Thục Nghi từ nhỏ đến lớn chưa từng bị kích thích như thế, lại bởi vì có khúc mắc trước đây với Khương Tuyết Ninh, nghe xong mấy câu này liền tức đến váng đầu, mới giơ tay định tát cho nàng một cái. Nhưng cho dù Thẩm Chỉ Y không xuất hiện, cái tát này cũng chưa chắc đã đánh xuống thật. Dù sao mọi người đều là thư đồng của trưởng công chúa, ồn ào hai câu còn có thể nói là đùa giỡn, nhưng ai động thủ trước thì nhất định là bên đuối lý, nàng không cần thiết phải vướng vào chuyện như thế vì Khương Tuyết Ninh.
Chỉ là Lạc Dương trưởng công chúa không sớm không muộn, lại xuất hiện đúng lúc này. Quá lúng túng. Quả thực khiến người hết đường chối cãi! Trần Thục Nghi giống như bị dội một chậu nước lạnh, từ đầu đến chân lạnh thấu xương, vội vàng khom người thi lễ với Thẩm Chỉ Y: “Bẩm trưởng công chúa điện hạ, là thần nữ cùng Khương nhị cô nương vì một lời không hợp mà tranh chấp, Khương nhị cô nương mồm miệng lanh lợi, thần nữ nói không lại nàng, nhất thời tức giận mất lý trí, là thần nữ sai, mong trưởng công chúa điện hạ khoan dung độ lượng, tha thứ cho thần nữ lần này.”
Giọng nói có chút run rẩy, hiển nhiên nàng rất sợ. Sau khi nguôi cơn tức vừa rồi nàng đã dễ dàng bình tĩnh lại, biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào, cũng biết Thẩm Chỉ Y vốn muốn đòi lại công bằng cho Khương Tuyết Ninh, nên dù thế nào nàng cũng không được giảo biện, tốt nhất là nói rõ đồng thời cúi đầu nhận sai, nhẫn nhịn lúc này, tương lai lại tìm cơ hội tính sổ.
Khương Tuyết Ninh trong lòng xùy một tiếng, đổi mặt nịnh nọt thật nhanh, lúc trước phách lối ngạo mạn nay gặp người tôn quý hơn nàng thì còn lên mặt được nữa sao? Đang yên đang lành, là Trần Thục Nghi nhào tới gây sự a! Dù sao cừu oán đã kết, nàng không định để chuyện qua đi đơn giản như vậy, nhất định phải để nàng nhớ thật lâu!
Thế là, Khương Tuyết Ninh bày ra bộ dáng thê thảm đau đớn, đưa đôi mắt mông lung đẫm lệ, nhìn Trần Thục Nghi, thân thể còn hơi run rẩy, phảng phất không thể tin được nàng lại đổi trắng thay đen như vậy: “Ý của Trần tỷ tỷ, lại, lại là ta khi dễ ngươi sao? Ta, ta...” Nàng chỉ nói đến một nửa liên không nói tiếp nữa. Nàng cắn môi, đôi mắt mở to, giống như nhận ra Trần Thục Nghi lại là người như thế, còn toát ra mấy phần không cam lòng cùng đau lòng rất thật.
Cả Phụng Thần điện cực kỳ yên tĩnh. Chu Bảo Anh trợn mắt há hốc mồm, túi giấy chứa mứt hoa quả trượt xuống từ trên tay nàng, đổ ra đất; Vưu Nguyệt thì sau gáy lạnh ngắt, may mắn vừa rồi thất thần nên không cùng Trần Thục Nghi mỉa mai Khương Tuyết Ninh, nếu không hiện tại... Phương Diệu cũng ngốc trệ, biết vị Khương nhị cô nương này lợi hại, nhưng không ngờ lại “Lợi hại” đến trình độ này;... Đến Tiêu Xu cũng khiếp sợ nhìn Khương Tuyết Ninh, không biết tính cách chân thật của nàng ra sao, nhớ lại ngày đó nàng không nói một lời ấn đầu Vưu Nguyệt vào hồ cá, liền cảm thấy xa lạ như trong mộng. Kẻ ác độc, lạnh lẽo thấu xương lúc trước...Cùng người yếu đuối đáng thương hiện tại, là một người sao? Thẩm Chỉ Y cất bước đi tới bên cạnh Khương Tuyết Ninh, do dự một chút, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng vươn tay vỗ nhẹ lên vai Khương Tuyết Ninh. Khương Tuyết Ninh cảm giác được, nên muốn quay đầu sang, tiếp tục bán thảm. Song gương mặt mà nàng nhìn thấy có chút khác lạ: Ánh mắt Thẩm Chỉ Y nhìn nàng không chỉ có yêu mến ngọt ngào như trước, nay lại có chút ảm đạm, có chút hối hận hổ thẹn, muốn nói lại thôi, đầy ngập ngừng lo lắng, cuối cùng lại nặn ra một nụ cười trấn an. Trong chớp mắt, Khương Tuyết Ninh nghĩ tới ánh mắt hôm qua Yến Lâm nhìn nàng, đầy ẩn nhẫn mà chịu đựng, đáy lòng nàng chợt căng thẳng—— Thẩm Chỉ Y ở Từ Ninh cung qua đây, Từ Ninh cung lại đang thanh tra nội vụ phủ, là vụ án ngọc như ý cuối cùng vẫn liên lụy đến Dũng Nghị hầu phủ sao? Nếu không phải, Thẩm Chỉ Y sẽ không nhìn nàng như vậy. Ý niệm này vừa nảy ra, chuyện tranh chấp cùng Trần Thục Nghi bỗng nhiên không còn quan trọng nữa.
Nhưng Thẩm Chỉ Y lại không định bỏ qua chuyện này như vậy. Nàng chung quy vẫn ghi nhớ là Khương Tuyết Ninh ngay từ đầu không có ý định vào cung, là Yến Lâm tìm nàng, nàng cũng muốn Ninh Ninh vào cung, nên mới một phen giày vò, ép nàng ở lại. Lúc đó còn nghĩ, vào cung có gì phải lo lắng chứ? Thứ nhất có Yến Lâm che chở, thứ hai có nàng làm chỗ dựa, nên dù có chút chuyện bẩn thỉu ô uế, cũng sẽ không làm gì được Ninh Ninh. Nhưng hôm nay, ở Từ Ninh cung ẩn ẩn cảm nhận được gió tanh mưa máu sắp tới, nàng mới biết mình sai, nàng bỗng nhiên có chút hiểu được vì sao hôm qua Yến Lâm lại rũ sạch quan hệ với Ninh Ninh trước mặt mọi người. Nếu là nàng, nàng cũng sẽ làm như thế. Lúc chưa biết thì vì Ninh Ninh bất bình thậm chí phẫn nộ, biết rồi lại oán trách chính mình, đau lòng cho Ninh Ninh. Về sau, không còn Yến Lâm che chở, chỉ còn một mình nàng thôi.
Dù ngây thơ được nuông chiều, nhưng Thẩm Chỉ Y cũng là hài tử lớn lên trong cung. Nàng không đến mức không nhìn ra thần sắc Ninh Ninh mang theo mấy phần trêu tức, cố ý diễn kịch chọc tức Trần Thục Nghi, nhưng lúc nãy Trần Thục Nghi tức giận không giống giả bộ, lại càng không cần phải nói nàng biết Ninh Ninh tuyệt đối không phải người chủ động hãm hại người khác —— Có thể nâng bút vì nàng vẽ lên cánh hoa che đi vết sẹo xấu xí, còn nói ra những lời kia, Ninh Ninh tuyệt đối không phải người xấu.
Thẩm Chỉ Y nhẹ nhàng nâng tầm mắt, nhìn Trần Thục Nghi chăm chú, không chút tức giận, nhưng bình tĩnh so với tức giận lại càng lạnh lẽo đáng sợ hơn, chỉ nói rõ ràng từng chữ từng câu: “Những gì ngươi giải thích, ta không muốn nghe. Ngươi được tuyển chọn vào cung làm thư đồng của ta, ta cùng ngươi coi như người quen, ta không thích làm mất mặt Trần đại học sĩ, cho ngươi vào cung lại bị đuổi ra ngoài. Chỉ là ngươi, cả các ngươi nữa, nên biết, Khương gia nhị cô nương Khương Tuyết Ninh, là bản cung tự mình yêu cầu vào cung. Về sau, nếu vô lễ với nàng, là vô lễ với bổn cung. Trước kia các ngươi không biết, nhưng nay bản cung nói rồi, ai tái phạm, đừng trách bản cung không giữ thể diện cho.”
Đám người không ngờ Thẩm Chỉ Y lại nặng lời như vậy! Nhất thời tất cả câm như hến.
Khương Tuyết Ninh từ trong lời nói của Thẩm Chỉ Y xác định được gì đó, thần sắc có chút hoảng hốt.
Trần Thục Nghi hoàn toàn không rõ vì sao thái độ của Thẩm Chỉ Y bỗng nhiên nghiêm túc như vậy, lời nói tuy rất khó nghe, như vừa vả lên mặt nàng một bạt tai, nhưng nàng không cãi, cũng không dám cãi lại, sợ gây họa cho bản thân, chỉ có thể cúi thấp đầu, nơm nớp lo sợ đáp: “Vâng.”
Thẩm Chỉ Y lại nói: “Ngươi đã biết mình vô lễ, lại dễ dàng bị tức giận mất lý trí như vậy thì chép lại 《 Lễ Ký 》 cùng « Bàn Nhược Tâm Kinh » mười lần đi, thứ nhất để nhớ cho kỹ, thứ hai để tâm tư bình lặng lại, sau này chớ đến nơi để đọc sách như Phụng Thần điện này làm náo loạn nữa.”
Trần Thục Nghi trong lòng oán hận, sắc mặt rất khó coi, nhưng cố nhẫn nhịn xuống, khom người lần nữa nói: “Tạ trưởng công chúa điện hạ khoan dung độ lượng, Thục Nghi từ nay về sau sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, không dám tái phạm nữa.”
Thẩm Chỉ Y lúc này mới dời mắt đi, lại đến trước thư án của Khương Tuyết Ninh, nửa ngồi nửa quỳ, hai bàn tay đặt trên thư án, cằm tựa trên bàn tay, chỉ lộ ra trâm cài tóc châu ngọc xinh đẹp trên đầu, nháy mắt mấy cái nhìn nàng: “Ninh Ninh không tức giận nữa a?”
Khương Tuyết Ninh vốn đã giả vờ rất nhiều. Đời trước bao nhiêu đau khổ đều nhịn được, sao có thể không chịu nổi chút chuyện nhỏ này? Chỉ là nhìn Thẩm Chỉ Y cẩn thận lo lắng chăm sóc cho nàng từng li từng tí như vậy, trong lòng vừa vui vẻ lại vừa sầu bi, chỉ miễn cưỡng vén lên một nụ cười khó coi, kéo Thẩm Chỉ Y dậy: “Đường đường là công chúa điện hạ, làm thế này thì ra thể thống gì?”
Thẩm Chỉ Y không dám nói cho nàng chuyện ở Từ Ninh cung, chỉ dỗ dành hy vọng nàng vui vẻ: “Không phải để đùa ngươi sao? Sợ ngươi không vui mà.”
Khương Tuyết Ninh mơ hồ đoán ra mục đích của nàng, liền nín khóc mỉm cười. Nàng lầu bầu nói: “Được điện hạ để ý như vậy, tin cậy một lòng, dù có ngàn vạn đau khổ cũng tan đi thôi, sao có thể không vui được?” Thẩm Chỉ Y lúc này mới cười lên theo. Nhất thời, trong điện tràn đầy không khí vui vẻ hòa thuận.
Nhưng hoà thuận vui vẻ chỉ có các nàng, những người khác đứng bên cạnh nhìn mà không chen vào được. Trên khuôn mặt Trần Thục Nghi thần sắc biến đổi. Ánh mắt Tiêu Xu lại lướt qua từng người trong điện, trong lòng chỉ khó hiểu: Trần Thục Nghi bình thường cũng coi như là kiệm lời, cẩn thận ít làm sai, dù hơi kiêu ngạo, nhưng cũng hiểu nếu vào cung thì không nên phát giận càng không nên gây xung đột; vị Khương nhị cô nương này sau khi vào cung, nhìn như ương ngạnh hồ đồ, nhưng lại không gây ra chuyện xấu gì lớn, sinh hoạt trong cung cũng không biểu hiện chút gì khó chịu hay hoảng hốt, lần trước ra sao lần này vẫn vậy, lại khiến người có chút không dám khinh thường nàng.
*
Cũng may tràng diện này không kéo dài bao lâu. Đúng giờ Thìn hai khắc, quốc sử quán tổng toản Trương Trọng dạy 《 Lễ Ký 》gương mặt lạnh lùng, cánh tay kẹp mấy quyển sách thật mỏng, từ ngoài cửa đi vào. Đám người kể cả Thẩm Chỉ Y đều trở về vị trí của mình. “Học sinh bái kiến Trương tiên sinh.”
Trương Trọng mặt chữ quốc, hai hàng lông mày thô dày, nhưng đôi mắt hẹp, lúc nhíu mày lại liền khiến người ta cảm thấy hắn cay nghiệt khó tính. Lúc này hắn đưa mắt nhìn cả đám người, sắc mặt không tốt. Hắn nhấc tay, đưa mấy cuốn sách mang tới cho thái giám bên cạnh, nói: “Ta đến vốn là dạy lễ, cũng không phải gì đó rất quan trọng. Nhưng đọc lịch sử nhiều năm, chỉ biết trên đời này nếu không có quy củ thì không ra vuông tròn, Chu triều vì lễ nghi sụp đổ nên mới gặp loạn xuân thu. Lúc đầu mấy vị tiên sinh nói, dạy công chúa cùng các tiểu thư quan lại quyền quý, thì nên dạy « nữ giới », chỉ là Tạ thiếu sư nói chư vị thư đồng đều có tri thức hiểu lễ nghĩa, những gì nên học sớm đã học qua, không cần vẽ vời thêm chuyện, có thể dạy thêm quốc gia đại nghĩa, nên mới đổi thành《 Lễ Ký 》. Thế nhưng lão hủ mấy ngày gần đây tại Hàn Lâm viện nghe nói, Phụng Thần điện tuy đã nhập học, nhưng lại có người không biết tôn ti trên dưới, đến cái gì gọi là nữ tử ôn nhu đoan chính hiền thục cũng không biết, ta thực cảm thấy hoang đường. Nay, ta tự nhận thấy thân mang trọng trách, nên đổi chương trình dạy, trước giảng cho chư vị thư đồng một chút « nữ giới », học xong « nữ giới », mới đến 《 Lễ Ký 》.”
Tiểu thái giám đặt sách lên thư án từng người một. Khương Tuyết Ninh cúi đầu xem, trên bìa viết hai chữ to vô cùng bắt mắt —— Nữ giới. Nhất thời nàng không nói ra được cảm giác lúc này, nói chung là mới vừa rồi náo loạn cùng Trần Thục Nghi cũng không đến mức buồn nôn như vậy. Đến Tiêu Xu thấy cuốn sách này, mặt cũng có chút biến sắc. Những người khác đều nhìn nhau. Chỉ có Trần Thục Nghi rốt cục cũng giãn được đôi mày ra, thậm chí còn chậm rãi nhẹ gật đầu, giống như mười phần đồng ý với lời của Trương Trọng vậy.
Trương Trọng là người cực kỳ cố chấp kiên định, đã quyết định liền mặc kệ những người bên dưới có thái độ gì kể cả trưởng công chúa, dù sao trưởng công chúa tương lai cũng phải lấy chồng, nghe một chút cũng tốt (Vũ: ta ghét thể loại này này). Hắn lật sách ra, giảng cho đám người thiên thứ nhất « ti nhược » (yếu đuối, ti tiện). Chỉ nói: “Thời cổ, bé gái sau sinh mấy tháng, không được ngủ trên giường trên tháp, mà phải cho nằm dưới giường, đưa con thoi có thể bằng đất nung làm đồ chơi, trai giới (chay tịnh) rồi tế cáo tổ tiên. Đó là để biểu hiện xuất thân ti nhược, địa vị thấp kém. Con thoi gạch ngói để nó hiểu được, phải tận tâm làm việc, cấy cày dệt vải, còn phải giúp phu quân chuẩn bị rượu và đồ cúng. Cho nên, là nữ tử, phải cần lao cung kính, nhường nhịn nhẫn nhục, phải luôn biết sợ hãi kính phục...”
*Ta biết đoạn này hơi khác với Nữ giới bản tiếng Việt, nhưng đoạn này ta dịch nguyên từ đoạn gốc trong tiếng Trung, nên không cần phải hoài nghi ta chém gió nha.
Trong điện hoàn toàn yên tĩnh. Sắc mặt Thẩm Chỉ Y cũng có chút âm tình bất định. Khương Tuyết Ninh ngồi trong góc, nghe mấy câu này bỗng nhớ lại kiếp trước lúc nàng cùng Tiêu thị còn đang đấu nhau ác liệt, trên triều những tấu chương khuyên hoàng đế phế hậu như tuyết rơi, nhiều không đếm nổi. Nàng từng vụng trộm xem qua lúc Thẩm Giới bệnh nặng, mỗi chữ trên tấu chương đều là nữ tắc nữ giới không khác gì Trương Trọng đang thao thao bất tuyệt lúc này. Bé gái sinh ra đến giường cũng không được nằm! Đạo lý chó má ở đâu ra vậy!
Trương Trọng còn đang hếch mặt lên trời mà giảng. Khương Tuyết Ninh lại bỗng nhiên đứng dậy, trực tiếp lật đổ thư án trước mặt mình! “Két két, bang bang!” Thư án bốn chân trượt trên sàn đại điện phát ra âm thanh chói tai, sau đó lật nghiêng lại, sách giấy bút nghiên đổ ào xuống đất, khiến tất cả mọi người đều kinh sợ quay đầu nhìn lại.
Trương Trọng lập tức nhíu mày nhìn nàng: “Chuyện gì đây?”
Khương Tuyết Ninh nói: “Tiên sinh, ta buồn nôn.”
Trương Trọng đã biết nàng từ lời kể của mấy lão tiên sinh khác, nghe thấy lời này sắc mặt liền thay đổi: “Ngươi mắng ai!”
Khương Tuyết Ninh tỏ ra mơ hồ: “Thật là kỳ quái, ta nói ta buồn nôn, tiên sinh sao có thể nói ta mắng chửi người được? Có lẽ là hôm qua ta không chú ý ăn phải thứ gì đó, hoặc hôm nay tới Phụng Thần điện này ngửi gì đó ô uế không sạch sẽ, lỡ như ọe ra trong điện, sẽ quấy rầy tiên sinh dạy học, cho nên hôm nay, xin thứ lỗi Tuyết Ninh thất lễ, cáo lui trước.”
Lời nàng nói rất khách khí, nhưng tươi cười trên môi nhìn thế nào cũng thấy ý tứ trào phúng, nàng quay người đi ra, đến lễ cũng không thèm làm. Tất cả mọi người sợ ngây người. Trốn học hiên ngang, dạn dĩ, lẽ thẳng khí hùng như thế, thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy!
Trương Trọng càng không ngờ Khương Tuyết Ninh không những không phục quản giáo, còn dám há mồm nói dối bỏ học ngay trước mặt hắn, gương mặt ngăm đen bỗng chuyển sang tím, ngón tay chỉ về phía bóng lung nàng đi ra mà run rẩy, gằn từng chữ: “Giỏi, giỏi, giỏi cho một nha đầu không phục quản giáo! Loại học trò ngang bướng tùy hứng như vậy, nếu xứng ở lại trong Phụng Thần điện đọc sách, thì Trương Trọng ta dứt khoát không dạy nữa, đến lúc đó để xem, ngươi lợi hại hay là ta lợi hại!”
Lúc này Khương Tuyết Ninh đã đi rất xa mà vẫn nghe giọng hắn gào lên sau lưng, nhưng nàng không hề quay đầu lại. Kiếp trước môn học của lão đầu này nàng không học buổi nào nên không biết hóa ra tính tình hắn ngang ngược đến thế, nhưng có lẽ cũng chẳng gây ra nổi bão bùng gì: Dù sao nàng kiếp trước trốn học ngay từ buổi đầu, mà đâu thấy hắn làm gì được a. Nghĩ vậy nàng liền cười lạnh một tiếng.
Chỉ là lúc này còn chưa qua giờ Thìn, định đi dạo trong cung một chút, nhưng chỉ sợ trong cung đang vì án ngọc như ý mà sóng ngầm mãnh liệt, nhỡ xui xẻo lại gặp họa; muốn trở về phòng đi ngủ, lại cảm thấy một mình thật nhàm chán. Khương Tuyết Ninh liền dứt khoát đi tới thiên điện. Tạ Nguy hôm qua nói nàng xế chiều nay học đàn, dù sao bây giờ nàng cũng rảnh, chi bằng đi xem Tạ Nguy có ở đó hay không, nếu có thì để hắn giày vò luôn, đỡ tốn công chiều lại phải đi.
Thiên điện Phụng Thần điện ngay bên cạnh chính điện, rẽ một góc liền tới. Nàng nhìn quanh, bên ngoài không có ai. Thái giám lần trước không ở đó, bên trong cánh cửa khép hờ cũng không có tiếng động gì. Có lẽ Tạ Nguy lúc này không ở đây, thái giám kia hình như chuyên hầu hạ hắn, nên chắc cũng không ở lại làm gì. Khương Tuyết Ninh chép miệng, thở dài, chuẩn bị rời đi. Chỉ là vừa định bước xuống bậc thang, sau chậu hoa bên cạnh bỗng nhiên có tiếng “Meo ô”. Nàng lập tức dừng lại. Tiếng kêu này hơi quen tai. Khương Tuyết Ninh theo tiếng kêu lần tới chỗ chậu hoa. Một con mèo trắng nhỏ chừng bằng bàn tay trốn trong khe hẹp, móng vuốt nhỏ đang khều một miếng cá không biết lấy đâu ra, cái miệng nhỏ nhanh nhẹn xé từng miếng nhỏ nhai nhai nuốt nuốt.
“Thì ra là ngươi a!” Nàng lập tức nhận ra đây chính là con mèo nhỏ ngồi xổm trên bệ cửa sổ hôm đó bị thái giám ôm đi, liền mừng rỡ không thôi. Đã rất lâu rồi không ôm mèo, nàng hơi ngứa tay. Khương Tuyết Ninh ngồi xổm xuống nhìn nó một hồi, càng nhìn càng thấy đáng yêu, rốt cục không kìm lòng được nữa, nhẹ nhàng vươn tay, ôm lấy cục bông nhỏ này, đặt trên đầu gối mình, ngồi xuống trên bậc thang trước thiên điện. Con mèo nhỏ hình như không sợ người lạ. Nó đã ăn xong miếng cá, lại liếm mấy móng vuốt thò ra sau lớp lông trắng, ngón tay mảnh khảnh của Khương Tuyết Ninh nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, thế là nó liền híp mắt lại mười phần hưởng thụ, lười biếng vặn mình trong tay áo nàng. Khương Tuyết Ninh nhất thời chỉ cảm thấy mọi phiền não đều tan biến.
Thiên điện tĩnh lặng vắng tanh, nắng trời chan hòa rải xuống bậc thang, thiếu nữ váy áo màu tím nhạt lười biếng ngồi trên bậc thang, nhẹ vỗ về một con mèo trắng nhỏ uể oải y như vậy, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng Trương Trọng dạy học từ chính điện vọng tới. Khương Tuyết Ninh làm ngơ như không nghe thấy.
Chỉ là một lát sau, nàng bỗng nghe thấy từ bên kia tường cung vọng đến tiếng bước chân dồn dập, còn có giọng một thái giám nói: “Vậy lát nữa nô lại đến nói cho thiếu sư đại nhân…”
Tạ Nguy! Khương Tuyết Ninh khẽ giật mình, tiếng bước chân kia đã đến trước cửa cung. Nàng vô thức nhét vội con mèo nhỏ vào trong tay áo, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm cửa cung. Tạ Nguy quả nhiên đã xuất hiện ở đó. Hắn hiển nhiên không ngờ trước thiên điện còn có người, vừa trông thấy Khương Tuyết Ninh, biểu cảm lạnh lẽo trên mặt vẫn chưa kịp thu lại, ánh mắt lộ vẻ sâm nhiên nhìn nàng. Khương Tuyết Ninh khẽ giật mình, lông tơ sau gáy dựng đứng cả lên. Nhưng chỉ sau một khắc hắn liền thu liễm, biểu cảm lạnh lẽo khắc nghiệt nhanh chóng biến mất phảng phất như ảo giác, chớp mắt đã không thấy tăm hơi. Lúc này, xuất hiện trước mắt Khương Tuyết Ninh, lại là một Tạ Nguy ôn hòa như thánh nhân, không chút sơ hở. Hắn nhìn Khương Tuyết Ninh ngồi trên bậc thang một chút, lại nhìn thoáng qua hướng chính điện, đôi mày dài hơi nhíu lại, dừng chân trước mặt nàng, hỏi: “Ta bảo ngươi buổi chiều đến, lúc này hẳn Trương tiên sinh còn đang dạy học, ngươi không nghe giảng bài mà ngồi đây thì còn ra thể thống gì?”
Khương Tuyết Ninh ôm con mèo trong tay áo, ngồi im thin thít. Chỉ là nếu gặp Tạ Nguy mà không đứng dậy hành lễ sẽ khiến hắn hoài nghi, cho nên nàng chậm rãi đứng lên, động tác mười phần cẩn thận, tay áo rộng vẫn che kín mít, cúi thấp đầu, nói: “Bái kiến Tạ tiên sinh, bài của Trương tiên sinh ta không muốn nghe, liền nghĩ tới bài của Tạ tiên sinh, nếu Tạ tiên sinh có ở đây chi bằng học luôn bài của buổi chiều, đỡ phải đi thêm một chuyến.”
Trong nội tâm nàng chửi mình ấm đầu, vừa rồi lựa chọn tốt nhất rõ ràng là ném con mèo ra, coi như không liên quan tới mình. Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn. Nàng vừa nói chuyện vừa âm thầm cầu nguyện: Mèo a, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời nha, trước mặt đại ma vương tuyệt đối không được kêu lên đâu, nếu không hắn sẽ lập tức cho ngươi vào nồi luộc lên đấy!
Tạ Nguy nghe nàng nói lý do như vậy, đôi mày đang nhíu lại không những không giãn ra lại còn nhíu chặt, chỉ nói: “Trương tiên sinh còn đang dạy, ngươi lại xuất hiện ở đây hẳn là về sớm hoặc trốn học; không học bài của Trương tiên sinh lại đến chỗ ta học, nếu để Trương tiên sinh biết, hắn sẽ nghĩ gì? Uổng công ta hôm qua gặp Yến Lâm còn nói với hắn, ngươi hiểu chuyện nghe lời không cần phải lo lắng, không ngờ ngươi ngang bướng thành tính, không biết hối cải!”
Khương Tuyết Ninh nghe vậy trong lòng nghẹn lại. Vì những chuyện kiếp trước khiến nàng vừa hận vừa sợ Tạ Nguy, nhưng lại vô thức cho là hắn không giống những tiên sinh khác, không khinh thị những học sinh nữ như các nàng, nhưng mà này hắn không chỉ không phân tốt xấu quát nạt nàng, còn mang Yến Lâm ra đe dọa. Đây là điểm yếu trong tim nàng. Lại càng không cần phải nói hôm nay nàng còn nhận ra dấu vết từ thái độ bất thường của Thẩm Chỉ Y! Nàng liền nhìn thẳng vào mắt hắn, hốc mắt đỏ lên, nhưng không rơi nước mắt, mà chứa đầy bất bình cùng phẫn nộ, trong lòng uất ức không thể nào đè nén lại. Đến mức lúc Tạ Nguy mặt lạnh đi ngang qua, nàng bùng phát!
Con mèo giấu trong tay áo bị nàng giơ tới trước mặt Tạ Nguy! “Meo!” Con mèo nhỏ vốn đang buồn ngủ biếng nhác, đột nhiên bị nàng giơ lên, liền bị dọa sợ mà kêu ầm lên đầy kinh hoảng! Tạ Nguy mới nhận được mật báo Từ Ninh cung đưa tới, vừa trở về lại gặp Khương Tuyết Ninh trốn học, tất nhiên không thể bình tĩnh ôn hòa được, phẩy tay áo đang muốn bước vào thiên điện. Nào ngờ trong tay áo Khương Tuyết Ninh còn giấu đồ! Khoảnh khắc con mèo bị đưa tới trước mặt hắn, đôi mắt vốn bình đạm lại trở nên dồn dập đầy sóng dữ, sắc mặt xanh xám, cả người nổi da gà, lập tức lui một bước, hất tay Khương Tuyết Ninh ra!
Khương Tuyết Ninh làm bị thương con mèo nên cầm rất nhẹ, lúc bị hất ra, con mèo nhỏ kinh sợ đáp xuống đất, nhanh như chớp men theo tường cung chạy mất.
Lúc này, Khương Tuyết Ninh cùng Tạ Nguy mặt đối mặt đứng đấy. Khương Tuyết Ninh không thể hiện chút cảm xúc gì, trên mặt Tạ Nguy cũng hoàn toàn lạnh nhạt.
Chỉ là Lạc Dương trưởng công chúa không sớm không muộn, lại xuất hiện đúng lúc này. Quá lúng túng. Quả thực khiến người hết đường chối cãi! Trần Thục Nghi giống như bị dội một chậu nước lạnh, từ đầu đến chân lạnh thấu xương, vội vàng khom người thi lễ với Thẩm Chỉ Y: “Bẩm trưởng công chúa điện hạ, là thần nữ cùng Khương nhị cô nương vì một lời không hợp mà tranh chấp, Khương nhị cô nương mồm miệng lanh lợi, thần nữ nói không lại nàng, nhất thời tức giận mất lý trí, là thần nữ sai, mong trưởng công chúa điện hạ khoan dung độ lượng, tha thứ cho thần nữ lần này.”
Giọng nói có chút run rẩy, hiển nhiên nàng rất sợ. Sau khi nguôi cơn tức vừa rồi nàng đã dễ dàng bình tĩnh lại, biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào, cũng biết Thẩm Chỉ Y vốn muốn đòi lại công bằng cho Khương Tuyết Ninh, nên dù thế nào nàng cũng không được giảo biện, tốt nhất là nói rõ đồng thời cúi đầu nhận sai, nhẫn nhịn lúc này, tương lai lại tìm cơ hội tính sổ.
Khương Tuyết Ninh trong lòng xùy một tiếng, đổi mặt nịnh nọt thật nhanh, lúc trước phách lối ngạo mạn nay gặp người tôn quý hơn nàng thì còn lên mặt được nữa sao? Đang yên đang lành, là Trần Thục Nghi nhào tới gây sự a! Dù sao cừu oán đã kết, nàng không định để chuyện qua đi đơn giản như vậy, nhất định phải để nàng nhớ thật lâu!
Thế là, Khương Tuyết Ninh bày ra bộ dáng thê thảm đau đớn, đưa đôi mắt mông lung đẫm lệ, nhìn Trần Thục Nghi, thân thể còn hơi run rẩy, phảng phất không thể tin được nàng lại đổi trắng thay đen như vậy: “Ý của Trần tỷ tỷ, lại, lại là ta khi dễ ngươi sao? Ta, ta...” Nàng chỉ nói đến một nửa liên không nói tiếp nữa. Nàng cắn môi, đôi mắt mở to, giống như nhận ra Trần Thục Nghi lại là người như thế, còn toát ra mấy phần không cam lòng cùng đau lòng rất thật.
Cả Phụng Thần điện cực kỳ yên tĩnh. Chu Bảo Anh trợn mắt há hốc mồm, túi giấy chứa mứt hoa quả trượt xuống từ trên tay nàng, đổ ra đất; Vưu Nguyệt thì sau gáy lạnh ngắt, may mắn vừa rồi thất thần nên không cùng Trần Thục Nghi mỉa mai Khương Tuyết Ninh, nếu không hiện tại... Phương Diệu cũng ngốc trệ, biết vị Khương nhị cô nương này lợi hại, nhưng không ngờ lại “Lợi hại” đến trình độ này;... Đến Tiêu Xu cũng khiếp sợ nhìn Khương Tuyết Ninh, không biết tính cách chân thật của nàng ra sao, nhớ lại ngày đó nàng không nói một lời ấn đầu Vưu Nguyệt vào hồ cá, liền cảm thấy xa lạ như trong mộng. Kẻ ác độc, lạnh lẽo thấu xương lúc trước...Cùng người yếu đuối đáng thương hiện tại, là một người sao? Thẩm Chỉ Y cất bước đi tới bên cạnh Khương Tuyết Ninh, do dự một chút, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng vươn tay vỗ nhẹ lên vai Khương Tuyết Ninh. Khương Tuyết Ninh cảm giác được, nên muốn quay đầu sang, tiếp tục bán thảm. Song gương mặt mà nàng nhìn thấy có chút khác lạ: Ánh mắt Thẩm Chỉ Y nhìn nàng không chỉ có yêu mến ngọt ngào như trước, nay lại có chút ảm đạm, có chút hối hận hổ thẹn, muốn nói lại thôi, đầy ngập ngừng lo lắng, cuối cùng lại nặn ra một nụ cười trấn an. Trong chớp mắt, Khương Tuyết Ninh nghĩ tới ánh mắt hôm qua Yến Lâm nhìn nàng, đầy ẩn nhẫn mà chịu đựng, đáy lòng nàng chợt căng thẳng—— Thẩm Chỉ Y ở Từ Ninh cung qua đây, Từ Ninh cung lại đang thanh tra nội vụ phủ, là vụ án ngọc như ý cuối cùng vẫn liên lụy đến Dũng Nghị hầu phủ sao? Nếu không phải, Thẩm Chỉ Y sẽ không nhìn nàng như vậy. Ý niệm này vừa nảy ra, chuyện tranh chấp cùng Trần Thục Nghi bỗng nhiên không còn quan trọng nữa.
Nhưng Thẩm Chỉ Y lại không định bỏ qua chuyện này như vậy. Nàng chung quy vẫn ghi nhớ là Khương Tuyết Ninh ngay từ đầu không có ý định vào cung, là Yến Lâm tìm nàng, nàng cũng muốn Ninh Ninh vào cung, nên mới một phen giày vò, ép nàng ở lại. Lúc đó còn nghĩ, vào cung có gì phải lo lắng chứ? Thứ nhất có Yến Lâm che chở, thứ hai có nàng làm chỗ dựa, nên dù có chút chuyện bẩn thỉu ô uế, cũng sẽ không làm gì được Ninh Ninh. Nhưng hôm nay, ở Từ Ninh cung ẩn ẩn cảm nhận được gió tanh mưa máu sắp tới, nàng mới biết mình sai, nàng bỗng nhiên có chút hiểu được vì sao hôm qua Yến Lâm lại rũ sạch quan hệ với Ninh Ninh trước mặt mọi người. Nếu là nàng, nàng cũng sẽ làm như thế. Lúc chưa biết thì vì Ninh Ninh bất bình thậm chí phẫn nộ, biết rồi lại oán trách chính mình, đau lòng cho Ninh Ninh. Về sau, không còn Yến Lâm che chở, chỉ còn một mình nàng thôi.
Dù ngây thơ được nuông chiều, nhưng Thẩm Chỉ Y cũng là hài tử lớn lên trong cung. Nàng không đến mức không nhìn ra thần sắc Ninh Ninh mang theo mấy phần trêu tức, cố ý diễn kịch chọc tức Trần Thục Nghi, nhưng lúc nãy Trần Thục Nghi tức giận không giống giả bộ, lại càng không cần phải nói nàng biết Ninh Ninh tuyệt đối không phải người chủ động hãm hại người khác —— Có thể nâng bút vì nàng vẽ lên cánh hoa che đi vết sẹo xấu xí, còn nói ra những lời kia, Ninh Ninh tuyệt đối không phải người xấu.
Thẩm Chỉ Y nhẹ nhàng nâng tầm mắt, nhìn Trần Thục Nghi chăm chú, không chút tức giận, nhưng bình tĩnh so với tức giận lại càng lạnh lẽo đáng sợ hơn, chỉ nói rõ ràng từng chữ từng câu: “Những gì ngươi giải thích, ta không muốn nghe. Ngươi được tuyển chọn vào cung làm thư đồng của ta, ta cùng ngươi coi như người quen, ta không thích làm mất mặt Trần đại học sĩ, cho ngươi vào cung lại bị đuổi ra ngoài. Chỉ là ngươi, cả các ngươi nữa, nên biết, Khương gia nhị cô nương Khương Tuyết Ninh, là bản cung tự mình yêu cầu vào cung. Về sau, nếu vô lễ với nàng, là vô lễ với bổn cung. Trước kia các ngươi không biết, nhưng nay bản cung nói rồi, ai tái phạm, đừng trách bản cung không giữ thể diện cho.”
Đám người không ngờ Thẩm Chỉ Y lại nặng lời như vậy! Nhất thời tất cả câm như hến.
Khương Tuyết Ninh từ trong lời nói của Thẩm Chỉ Y xác định được gì đó, thần sắc có chút hoảng hốt.
Trần Thục Nghi hoàn toàn không rõ vì sao thái độ của Thẩm Chỉ Y bỗng nhiên nghiêm túc như vậy, lời nói tuy rất khó nghe, như vừa vả lên mặt nàng một bạt tai, nhưng nàng không cãi, cũng không dám cãi lại, sợ gây họa cho bản thân, chỉ có thể cúi thấp đầu, nơm nớp lo sợ đáp: “Vâng.”
Thẩm Chỉ Y lại nói: “Ngươi đã biết mình vô lễ, lại dễ dàng bị tức giận mất lý trí như vậy thì chép lại 《 Lễ Ký 》 cùng « Bàn Nhược Tâm Kinh » mười lần đi, thứ nhất để nhớ cho kỹ, thứ hai để tâm tư bình lặng lại, sau này chớ đến nơi để đọc sách như Phụng Thần điện này làm náo loạn nữa.”
Trần Thục Nghi trong lòng oán hận, sắc mặt rất khó coi, nhưng cố nhẫn nhịn xuống, khom người lần nữa nói: “Tạ trưởng công chúa điện hạ khoan dung độ lượng, Thục Nghi từ nay về sau sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, không dám tái phạm nữa.”
Thẩm Chỉ Y lúc này mới dời mắt đi, lại đến trước thư án của Khương Tuyết Ninh, nửa ngồi nửa quỳ, hai bàn tay đặt trên thư án, cằm tựa trên bàn tay, chỉ lộ ra trâm cài tóc châu ngọc xinh đẹp trên đầu, nháy mắt mấy cái nhìn nàng: “Ninh Ninh không tức giận nữa a?”
Khương Tuyết Ninh vốn đã giả vờ rất nhiều. Đời trước bao nhiêu đau khổ đều nhịn được, sao có thể không chịu nổi chút chuyện nhỏ này? Chỉ là nhìn Thẩm Chỉ Y cẩn thận lo lắng chăm sóc cho nàng từng li từng tí như vậy, trong lòng vừa vui vẻ lại vừa sầu bi, chỉ miễn cưỡng vén lên một nụ cười khó coi, kéo Thẩm Chỉ Y dậy: “Đường đường là công chúa điện hạ, làm thế này thì ra thể thống gì?”
Thẩm Chỉ Y không dám nói cho nàng chuyện ở Từ Ninh cung, chỉ dỗ dành hy vọng nàng vui vẻ: “Không phải để đùa ngươi sao? Sợ ngươi không vui mà.”
Khương Tuyết Ninh mơ hồ đoán ra mục đích của nàng, liền nín khóc mỉm cười. Nàng lầu bầu nói: “Được điện hạ để ý như vậy, tin cậy một lòng, dù có ngàn vạn đau khổ cũng tan đi thôi, sao có thể không vui được?” Thẩm Chỉ Y lúc này mới cười lên theo. Nhất thời, trong điện tràn đầy không khí vui vẻ hòa thuận.
Nhưng hoà thuận vui vẻ chỉ có các nàng, những người khác đứng bên cạnh nhìn mà không chen vào được. Trên khuôn mặt Trần Thục Nghi thần sắc biến đổi. Ánh mắt Tiêu Xu lại lướt qua từng người trong điện, trong lòng chỉ khó hiểu: Trần Thục Nghi bình thường cũng coi như là kiệm lời, cẩn thận ít làm sai, dù hơi kiêu ngạo, nhưng cũng hiểu nếu vào cung thì không nên phát giận càng không nên gây xung đột; vị Khương nhị cô nương này sau khi vào cung, nhìn như ương ngạnh hồ đồ, nhưng lại không gây ra chuyện xấu gì lớn, sinh hoạt trong cung cũng không biểu hiện chút gì khó chịu hay hoảng hốt, lần trước ra sao lần này vẫn vậy, lại khiến người có chút không dám khinh thường nàng.
*
Cũng may tràng diện này không kéo dài bao lâu. Đúng giờ Thìn hai khắc, quốc sử quán tổng toản Trương Trọng dạy 《 Lễ Ký 》gương mặt lạnh lùng, cánh tay kẹp mấy quyển sách thật mỏng, từ ngoài cửa đi vào. Đám người kể cả Thẩm Chỉ Y đều trở về vị trí của mình. “Học sinh bái kiến Trương tiên sinh.”
Trương Trọng mặt chữ quốc, hai hàng lông mày thô dày, nhưng đôi mắt hẹp, lúc nhíu mày lại liền khiến người ta cảm thấy hắn cay nghiệt khó tính. Lúc này hắn đưa mắt nhìn cả đám người, sắc mặt không tốt. Hắn nhấc tay, đưa mấy cuốn sách mang tới cho thái giám bên cạnh, nói: “Ta đến vốn là dạy lễ, cũng không phải gì đó rất quan trọng. Nhưng đọc lịch sử nhiều năm, chỉ biết trên đời này nếu không có quy củ thì không ra vuông tròn, Chu triều vì lễ nghi sụp đổ nên mới gặp loạn xuân thu. Lúc đầu mấy vị tiên sinh nói, dạy công chúa cùng các tiểu thư quan lại quyền quý, thì nên dạy « nữ giới », chỉ là Tạ thiếu sư nói chư vị thư đồng đều có tri thức hiểu lễ nghĩa, những gì nên học sớm đã học qua, không cần vẽ vời thêm chuyện, có thể dạy thêm quốc gia đại nghĩa, nên mới đổi thành《 Lễ Ký 》. Thế nhưng lão hủ mấy ngày gần đây tại Hàn Lâm viện nghe nói, Phụng Thần điện tuy đã nhập học, nhưng lại có người không biết tôn ti trên dưới, đến cái gì gọi là nữ tử ôn nhu đoan chính hiền thục cũng không biết, ta thực cảm thấy hoang đường. Nay, ta tự nhận thấy thân mang trọng trách, nên đổi chương trình dạy, trước giảng cho chư vị thư đồng một chút « nữ giới », học xong « nữ giới », mới đến 《 Lễ Ký 》.”
Tiểu thái giám đặt sách lên thư án từng người một. Khương Tuyết Ninh cúi đầu xem, trên bìa viết hai chữ to vô cùng bắt mắt —— Nữ giới. Nhất thời nàng không nói ra được cảm giác lúc này, nói chung là mới vừa rồi náo loạn cùng Trần Thục Nghi cũng không đến mức buồn nôn như vậy. Đến Tiêu Xu thấy cuốn sách này, mặt cũng có chút biến sắc. Những người khác đều nhìn nhau. Chỉ có Trần Thục Nghi rốt cục cũng giãn được đôi mày ra, thậm chí còn chậm rãi nhẹ gật đầu, giống như mười phần đồng ý với lời của Trương Trọng vậy.
Trương Trọng là người cực kỳ cố chấp kiên định, đã quyết định liền mặc kệ những người bên dưới có thái độ gì kể cả trưởng công chúa, dù sao trưởng công chúa tương lai cũng phải lấy chồng, nghe một chút cũng tốt (Vũ: ta ghét thể loại này này). Hắn lật sách ra, giảng cho đám người thiên thứ nhất « ti nhược » (yếu đuối, ti tiện). Chỉ nói: “Thời cổ, bé gái sau sinh mấy tháng, không được ngủ trên giường trên tháp, mà phải cho nằm dưới giường, đưa con thoi có thể bằng đất nung làm đồ chơi, trai giới (chay tịnh) rồi tế cáo tổ tiên. Đó là để biểu hiện xuất thân ti nhược, địa vị thấp kém. Con thoi gạch ngói để nó hiểu được, phải tận tâm làm việc, cấy cày dệt vải, còn phải giúp phu quân chuẩn bị rượu và đồ cúng. Cho nên, là nữ tử, phải cần lao cung kính, nhường nhịn nhẫn nhục, phải luôn biết sợ hãi kính phục...”
*Ta biết đoạn này hơi khác với Nữ giới bản tiếng Việt, nhưng đoạn này ta dịch nguyên từ đoạn gốc trong tiếng Trung, nên không cần phải hoài nghi ta chém gió nha.
Trong điện hoàn toàn yên tĩnh. Sắc mặt Thẩm Chỉ Y cũng có chút âm tình bất định. Khương Tuyết Ninh ngồi trong góc, nghe mấy câu này bỗng nhớ lại kiếp trước lúc nàng cùng Tiêu thị còn đang đấu nhau ác liệt, trên triều những tấu chương khuyên hoàng đế phế hậu như tuyết rơi, nhiều không đếm nổi. Nàng từng vụng trộm xem qua lúc Thẩm Giới bệnh nặng, mỗi chữ trên tấu chương đều là nữ tắc nữ giới không khác gì Trương Trọng đang thao thao bất tuyệt lúc này. Bé gái sinh ra đến giường cũng không được nằm! Đạo lý chó má ở đâu ra vậy!
Trương Trọng còn đang hếch mặt lên trời mà giảng. Khương Tuyết Ninh lại bỗng nhiên đứng dậy, trực tiếp lật đổ thư án trước mặt mình! “Két két, bang bang!” Thư án bốn chân trượt trên sàn đại điện phát ra âm thanh chói tai, sau đó lật nghiêng lại, sách giấy bút nghiên đổ ào xuống đất, khiến tất cả mọi người đều kinh sợ quay đầu nhìn lại.
Trương Trọng lập tức nhíu mày nhìn nàng: “Chuyện gì đây?”
Khương Tuyết Ninh nói: “Tiên sinh, ta buồn nôn.”
Trương Trọng đã biết nàng từ lời kể của mấy lão tiên sinh khác, nghe thấy lời này sắc mặt liền thay đổi: “Ngươi mắng ai!”
Khương Tuyết Ninh tỏ ra mơ hồ: “Thật là kỳ quái, ta nói ta buồn nôn, tiên sinh sao có thể nói ta mắng chửi người được? Có lẽ là hôm qua ta không chú ý ăn phải thứ gì đó, hoặc hôm nay tới Phụng Thần điện này ngửi gì đó ô uế không sạch sẽ, lỡ như ọe ra trong điện, sẽ quấy rầy tiên sinh dạy học, cho nên hôm nay, xin thứ lỗi Tuyết Ninh thất lễ, cáo lui trước.”
Lời nàng nói rất khách khí, nhưng tươi cười trên môi nhìn thế nào cũng thấy ý tứ trào phúng, nàng quay người đi ra, đến lễ cũng không thèm làm. Tất cả mọi người sợ ngây người. Trốn học hiên ngang, dạn dĩ, lẽ thẳng khí hùng như thế, thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy!
Trương Trọng càng không ngờ Khương Tuyết Ninh không những không phục quản giáo, còn dám há mồm nói dối bỏ học ngay trước mặt hắn, gương mặt ngăm đen bỗng chuyển sang tím, ngón tay chỉ về phía bóng lung nàng đi ra mà run rẩy, gằn từng chữ: “Giỏi, giỏi, giỏi cho một nha đầu không phục quản giáo! Loại học trò ngang bướng tùy hứng như vậy, nếu xứng ở lại trong Phụng Thần điện đọc sách, thì Trương Trọng ta dứt khoát không dạy nữa, đến lúc đó để xem, ngươi lợi hại hay là ta lợi hại!”
Lúc này Khương Tuyết Ninh đã đi rất xa mà vẫn nghe giọng hắn gào lên sau lưng, nhưng nàng không hề quay đầu lại. Kiếp trước môn học của lão đầu này nàng không học buổi nào nên không biết hóa ra tính tình hắn ngang ngược đến thế, nhưng có lẽ cũng chẳng gây ra nổi bão bùng gì: Dù sao nàng kiếp trước trốn học ngay từ buổi đầu, mà đâu thấy hắn làm gì được a. Nghĩ vậy nàng liền cười lạnh một tiếng.
Chỉ là lúc này còn chưa qua giờ Thìn, định đi dạo trong cung một chút, nhưng chỉ sợ trong cung đang vì án ngọc như ý mà sóng ngầm mãnh liệt, nhỡ xui xẻo lại gặp họa; muốn trở về phòng đi ngủ, lại cảm thấy một mình thật nhàm chán. Khương Tuyết Ninh liền dứt khoát đi tới thiên điện. Tạ Nguy hôm qua nói nàng xế chiều nay học đàn, dù sao bây giờ nàng cũng rảnh, chi bằng đi xem Tạ Nguy có ở đó hay không, nếu có thì để hắn giày vò luôn, đỡ tốn công chiều lại phải đi.
Thiên điện Phụng Thần điện ngay bên cạnh chính điện, rẽ một góc liền tới. Nàng nhìn quanh, bên ngoài không có ai. Thái giám lần trước không ở đó, bên trong cánh cửa khép hờ cũng không có tiếng động gì. Có lẽ Tạ Nguy lúc này không ở đây, thái giám kia hình như chuyên hầu hạ hắn, nên chắc cũng không ở lại làm gì. Khương Tuyết Ninh chép miệng, thở dài, chuẩn bị rời đi. Chỉ là vừa định bước xuống bậc thang, sau chậu hoa bên cạnh bỗng nhiên có tiếng “Meo ô”. Nàng lập tức dừng lại. Tiếng kêu này hơi quen tai. Khương Tuyết Ninh theo tiếng kêu lần tới chỗ chậu hoa. Một con mèo trắng nhỏ chừng bằng bàn tay trốn trong khe hẹp, móng vuốt nhỏ đang khều một miếng cá không biết lấy đâu ra, cái miệng nhỏ nhanh nhẹn xé từng miếng nhỏ nhai nhai nuốt nuốt.
“Thì ra là ngươi a!” Nàng lập tức nhận ra đây chính là con mèo nhỏ ngồi xổm trên bệ cửa sổ hôm đó bị thái giám ôm đi, liền mừng rỡ không thôi. Đã rất lâu rồi không ôm mèo, nàng hơi ngứa tay. Khương Tuyết Ninh ngồi xổm xuống nhìn nó một hồi, càng nhìn càng thấy đáng yêu, rốt cục không kìm lòng được nữa, nhẹ nhàng vươn tay, ôm lấy cục bông nhỏ này, đặt trên đầu gối mình, ngồi xuống trên bậc thang trước thiên điện. Con mèo nhỏ hình như không sợ người lạ. Nó đã ăn xong miếng cá, lại liếm mấy móng vuốt thò ra sau lớp lông trắng, ngón tay mảnh khảnh của Khương Tuyết Ninh nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, thế là nó liền híp mắt lại mười phần hưởng thụ, lười biếng vặn mình trong tay áo nàng. Khương Tuyết Ninh nhất thời chỉ cảm thấy mọi phiền não đều tan biến.
Thiên điện tĩnh lặng vắng tanh, nắng trời chan hòa rải xuống bậc thang, thiếu nữ váy áo màu tím nhạt lười biếng ngồi trên bậc thang, nhẹ vỗ về một con mèo trắng nhỏ uể oải y như vậy, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng Trương Trọng dạy học từ chính điện vọng tới. Khương Tuyết Ninh làm ngơ như không nghe thấy.
Chỉ là một lát sau, nàng bỗng nghe thấy từ bên kia tường cung vọng đến tiếng bước chân dồn dập, còn có giọng một thái giám nói: “Vậy lát nữa nô lại đến nói cho thiếu sư đại nhân…”
Tạ Nguy! Khương Tuyết Ninh khẽ giật mình, tiếng bước chân kia đã đến trước cửa cung. Nàng vô thức nhét vội con mèo nhỏ vào trong tay áo, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm cửa cung. Tạ Nguy quả nhiên đã xuất hiện ở đó. Hắn hiển nhiên không ngờ trước thiên điện còn có người, vừa trông thấy Khương Tuyết Ninh, biểu cảm lạnh lẽo trên mặt vẫn chưa kịp thu lại, ánh mắt lộ vẻ sâm nhiên nhìn nàng. Khương Tuyết Ninh khẽ giật mình, lông tơ sau gáy dựng đứng cả lên. Nhưng chỉ sau một khắc hắn liền thu liễm, biểu cảm lạnh lẽo khắc nghiệt nhanh chóng biến mất phảng phất như ảo giác, chớp mắt đã không thấy tăm hơi. Lúc này, xuất hiện trước mắt Khương Tuyết Ninh, lại là một Tạ Nguy ôn hòa như thánh nhân, không chút sơ hở. Hắn nhìn Khương Tuyết Ninh ngồi trên bậc thang một chút, lại nhìn thoáng qua hướng chính điện, đôi mày dài hơi nhíu lại, dừng chân trước mặt nàng, hỏi: “Ta bảo ngươi buổi chiều đến, lúc này hẳn Trương tiên sinh còn đang dạy học, ngươi không nghe giảng bài mà ngồi đây thì còn ra thể thống gì?”
Khương Tuyết Ninh ôm con mèo trong tay áo, ngồi im thin thít. Chỉ là nếu gặp Tạ Nguy mà không đứng dậy hành lễ sẽ khiến hắn hoài nghi, cho nên nàng chậm rãi đứng lên, động tác mười phần cẩn thận, tay áo rộng vẫn che kín mít, cúi thấp đầu, nói: “Bái kiến Tạ tiên sinh, bài của Trương tiên sinh ta không muốn nghe, liền nghĩ tới bài của Tạ tiên sinh, nếu Tạ tiên sinh có ở đây chi bằng học luôn bài của buổi chiều, đỡ phải đi thêm một chuyến.”
Trong nội tâm nàng chửi mình ấm đầu, vừa rồi lựa chọn tốt nhất rõ ràng là ném con mèo ra, coi như không liên quan tới mình. Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn. Nàng vừa nói chuyện vừa âm thầm cầu nguyện: Mèo a, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời nha, trước mặt đại ma vương tuyệt đối không được kêu lên đâu, nếu không hắn sẽ lập tức cho ngươi vào nồi luộc lên đấy!
Tạ Nguy nghe nàng nói lý do như vậy, đôi mày đang nhíu lại không những không giãn ra lại còn nhíu chặt, chỉ nói: “Trương tiên sinh còn đang dạy, ngươi lại xuất hiện ở đây hẳn là về sớm hoặc trốn học; không học bài của Trương tiên sinh lại đến chỗ ta học, nếu để Trương tiên sinh biết, hắn sẽ nghĩ gì? Uổng công ta hôm qua gặp Yến Lâm còn nói với hắn, ngươi hiểu chuyện nghe lời không cần phải lo lắng, không ngờ ngươi ngang bướng thành tính, không biết hối cải!”
Khương Tuyết Ninh nghe vậy trong lòng nghẹn lại. Vì những chuyện kiếp trước khiến nàng vừa hận vừa sợ Tạ Nguy, nhưng lại vô thức cho là hắn không giống những tiên sinh khác, không khinh thị những học sinh nữ như các nàng, nhưng mà này hắn không chỉ không phân tốt xấu quát nạt nàng, còn mang Yến Lâm ra đe dọa. Đây là điểm yếu trong tim nàng. Lại càng không cần phải nói hôm nay nàng còn nhận ra dấu vết từ thái độ bất thường của Thẩm Chỉ Y! Nàng liền nhìn thẳng vào mắt hắn, hốc mắt đỏ lên, nhưng không rơi nước mắt, mà chứa đầy bất bình cùng phẫn nộ, trong lòng uất ức không thể nào đè nén lại. Đến mức lúc Tạ Nguy mặt lạnh đi ngang qua, nàng bùng phát!
Con mèo giấu trong tay áo bị nàng giơ tới trước mặt Tạ Nguy! “Meo!” Con mèo nhỏ vốn đang buồn ngủ biếng nhác, đột nhiên bị nàng giơ lên, liền bị dọa sợ mà kêu ầm lên đầy kinh hoảng! Tạ Nguy mới nhận được mật báo Từ Ninh cung đưa tới, vừa trở về lại gặp Khương Tuyết Ninh trốn học, tất nhiên không thể bình tĩnh ôn hòa được, phẩy tay áo đang muốn bước vào thiên điện. Nào ngờ trong tay áo Khương Tuyết Ninh còn giấu đồ! Khoảnh khắc con mèo bị đưa tới trước mặt hắn, đôi mắt vốn bình đạm lại trở nên dồn dập đầy sóng dữ, sắc mặt xanh xám, cả người nổi da gà, lập tức lui một bước, hất tay Khương Tuyết Ninh ra!
Khương Tuyết Ninh làm bị thương con mèo nên cầm rất nhẹ, lúc bị hất ra, con mèo nhỏ kinh sợ đáp xuống đất, nhanh như chớp men theo tường cung chạy mất.
Lúc này, Khương Tuyết Ninh cùng Tạ Nguy mặt đối mặt đứng đấy. Khương Tuyết Ninh không thể hiện chút cảm xúc gì, trên mặt Tạ Nguy cũng hoàn toàn lạnh nhạt.
Danh sách chương