Khi triều đình có đại sự, châu phủ có chính lệnh, cần thông báo cho nha môn các bộ biết được, đều in và phát hành công báo, cách mỗi mấy ngày sẽ đưa đến tay đám quan chức. Trước kia Khương Tuyết Ninh ngồi trong thiên điện này tĩnh tâm, Tạ Nguy thường ở gần đó xử lý công văn. Nhưng hắn từ trước đến nay là người nghiêm chỉnh, mang bao nhiêu thứ đến thì sẽ mang bấy nhiêu thứ đi, tuyệt sẽ không để sơ sẩy đến mức để sót một tờ công báo như thế... Là cố ý để lại chỗ này cho nàng xem trước sao? Khương Tuyết Ninh không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.

Sau khi tiểu thái giám kia thông truyền xong, nàng lại tỉ mỉ xem lại công báo hai lần, mới đi đến bên cạnh thư án, nhẹ nhàng nhấc chặn giấy bằng ngọc xanh biếc lên, đặt công báo này vào xấp giấy đã dùng qua hoặc không cần nữa.

*

Ngày kế tiếp, thư đồng rời cung.

Mặc dù những ngày này trong cung phát sinh rất nhiều chuyện, thậm chí đến Lạc Dương trưởng công chúa cũng còn bị cấm túc, nhưng các vị thư đồng khó khăn lắm mới nhịn đến hưu mộc xuất cung về nhà, tuổi cũng đều không phải lớn, nên dù có chuyện không vui, cũng nhờ được về nhà mà có chút hào hứng.

Vưu Nguyệt thì cực kỳ vui mừng. Nàng những ngày này đã từ chỗ Tiêu Xu, Trần Thục Nghi hỏi được không ít chuyện muối công, muối tư, chỉ cảm thấy từ đó có thể đào được lợi nhuận rất lớn. Trước khi vào cung, nàng ngoài ý muốn có được tin tức bí mật từ tay tiện nhân Vưu Phương Ngâm kia, đã phân phó người dưới trong kinh thành tìm kiếm Nhâm Vi Chí, thuận tiện điều tra xem chuyện thật hay giả. Bây giờ đã qua mười ngày. Vưu Nguyệt tin tưởng, chờ nàng hồi phủ, hơn phân nửa là tin tức tốt kinh người đang chờ đợi mình!

“Lại phải tạm biệt các vị tỷ tỷ rồi, không ngờ mười ngày trong cung nói thì dài mà lại thấy ngắn, nội tâm ta còn có chút không nỡ tạm biệt mọi người.” Tuy nói vậy, nhưng khóe mắt đuôi mày Vưu Nguyệt đều là ý cười, “Chỉ mong hai ngày hưu mộc này mau chóng qua, để mau mau hồi cung, làm thư đồng Trưởng công chúa điện hạ, cũng đoàn tụ cùng chư vị tỷ tỷ.”

Đám người cơ hồ cũng không mang theo nhiều hành lý. Một là chỉ hưu mộc hai ngày, hai là trải qua chuyện Khương Tuyết Ninh suýt nữa xui xẻo vì một tờ giấy, đám người không dám mang thứ gì ra vào cung nữa, nên đều mang chút đồ nhẹ nhàng thôi. Sáng sớm, đoàn người trên đường đi tới cửa Thuận Trinh.

Mọi người vẻ mặt khác nhau, cơ bản đều không tiếp lời Vưu Nguyệt. Diêu Dung Dung lại nhíu mày, lo lắng thở dài nói: “Nói ra sợ khiến các tỷ tỷ cười chê, ta nhát gan, chuyện xảy ra trong cung quả thực làm lòng người run sợ. Vốn tưởng rằng các quý nhân nói gì thì là vậy, không ngờ cũng là bộ bộ kinh tâm. Ai, ngay cả thân phận cao quý như Trưởng công chúa điện hạ cùng Lâm Truy vương điện hạ cũng bị phạt…” Càng nói, giọng càng nhỏ lại, giống như sợ bị người khác nghe thấy.

Khương Tuyết Ninh đi cách nàng không xa, nghe vậy không khỏi nhìn nàng một cái, hồi tưởng kiếp trước, Diêu Dung Dung cũng nhát gan sợ phiền phức còn không biết nói chuyện, hình như cũng vào cung, chỉ là cũng không được sủng ái, còn chịu khi dễ. Nếu thật lòng e ngại trong cung “Bộ bộ kinh tâm”, còn vào cung làm gì? Nàng nghĩ tới đây, ánh mắt liền không khỏi nhìn sang Tiêu Xu—— Nữ tử này sau đó kém chút nữa đã trở thành người thắng lớn trong trận cung đấu đó. Vẫn trang phục đẹp đẽ, khí độ ung dung, bình tĩnh mà trầm ổn, có khí phách chỉ có vọng tộc thế gia mới có được.

Khương Tuyết Ninh nhớ rõ, kiếp trước mình khăng khăng muốn làm người trên vạn người, trở thành hoàng hậu, cho nên bỏ qua Yến Lâm, đoạt nhân duyên của Khương Tuyết Huệ, hao tổn tâm cơ gả cho Thẩm Giới. Toàn bộ quá trình dù gian khổ nhưng cũng không có gì nguy hiểm trở ngại thực sự. Đời này, nàng cùng Thẩm Giới gặp nhau đã ít đi, nhưng lại gặp phải những nguy hiểm cùng hãm hại kiếp trước không có. Đến cùng là bởi vì đời này nàng có thay đổi, làm cho người trong tối cảm thấy nguy cơ, nên xuất thủ hãm hại, hay kiếp trước vốn cũng có nhưng vì nguyên nhân nào đó nàng không biết, hoặc trời xui đất khiến đối phương không thể hãm hại thành công? Tiêu Xu thản nhiên nói: “Trưởng công chúa điện hạ cùng Lâm Truy vương điện hạ là hoàng tộc, Thái hậu nương nương cùng Thánh thượng nhất thời giận dữ mới trách phạt thôi, đâu phải chuyện chúng ta có thể bàn tán?” Diêu Dung Dung nhất thời im bặt.

Khương Tuyết Ninh suy nghĩ một chút, lại cố ý tươi cười, tiếp một câu: “Tiêu đại cô nương nói rất đúng. Không nói đến thân phận hoàng tộc tôn quý, trách phạt rõ ràng chỉ là để bọn họ ngẫm lại, sẽ không làm thật đâu. Cho dù có thật sự bị cấm túc phạt quỳ mấy ngày, trưởng công chúa điện hạ có lẽ sẽ chán nản khó chịu, nhưng Lâm Truy vương điện hạ thì chưa hẳn. Nay đã là tiết Đông Chí, chính là thời điểm tốt để trốn trong phủ vẽ Tuế Hàn đồ, không biết chừng điện hạ còn vui mừng vì có được mấy ngày nhàn hạ nữa.” Tiêu Xu vốn bình tĩnh đi phía trước, lúc nghe thấy ba chữ “Tuế Hàn đồ”, bước chân đột ngột dừng lại, không khỏi quay đầu nhìn Khương Tuyết Ninh một chút, cười nói: “Khương nhị cô nương cũng biết thật nhiều.”

Thẩm Giới mặc dù là Lâm Truy vương cao quý, về sau sẽ được lập làm “Hoàng thái đệ”, nhưng hắn trước nay không ham mưu cầu danh lợi, tính tình ôn hòa, càng ưa thích văn chương hội họa hơn. Hắn có một sở thích rất ít người biết, chính ngày đông vẽ Tuế Hàn đồ. Nàng kiếp trước, sau khi gả cho Thẩm Giới mới biết, người bình thường rất khó biết rõ được. Không ngờ, Tiêu Xu cũng biết. Lúc này Thẩm Giới còn chưa được lập làm hoàng thái đệ đâu! Lại chỉ nghe nói Tiêu Xu cùng Thẩm Chỉ Y thân thiết, chưa từng nghe nói Tiêu Xu cùng Thẩm Giới cũng tương giao... Nghĩ đến đây, đáy lòng Khương Tuyết Ninh cười lạnh một tiếng, trên mặt lại là nụ cười ôn hòa, như không hiểu ý tứ của Tiêu Xu vậy. Tiêu Xu cũng không nói gì thêm.

Một lát sau, cửa cung đã ở trước mắt, xe ngựa cùng cỗ kiệu các phủ tới đón người cũng đang chờ bên ngoài. Đường nhi, Liên nhi đã ròng rã mười ngày chưa gặp cô nương nhà mình. Hai người đều đứng chờ trước xe ngựa. Khương Tuyết Ninh từ bên trong cửa cung đi ra, nhìn thấy hai người lại khẽ giật mình: Hai nha đầu này đã mặc trang phục mùa đông, đồ trang sức đều thu thập đến chỉnh chỉnh tề tề, nhìn qua làn da trắng nõn, sắc mặt hồng nhuận, nụ cười vui mừng, vừa thấy nàng liền cao hứng vẫy vẫy tay. “Nhị cô nương, trong cung đọc sách có mệt lắm không a?” “Đã lâu không gặp thật sự rất nhớ ngài!”

Có trời mới biết, thời gian không có Khương Tuyết Ninh trong phủ, hai đại nha hoàn các nàng thoải mái sung sướng đến mức nào. Tiền tháng vẫn có đủ, lại không cần hầu hạ, càng không lo lắng cô nương động một chút lại căng thẳng với thái thái cùng đại cô nương. Lúc đầu còn chưa quen nhàn nhã như vậy, nhưng chỉ ba ngày liền quen, thật sự là vô cùng khỏe khoắn, còn có thể mập lên được nữa. Eo không mỏi, chân đã hết đau, tóc cũng nhanh dài hơn. Thử hỏi —— Trên đời này có gì sung sướng hơn hầu hạ cô nương vào cung làm thư đồng chứ?

Cho nên Liên nhi, Đường nhi hiện tại gặp Khương Tuyết Ninh mới vui vẻ như vậy, bởi vì chỉ cần hầu hạ nàng hai ngày, rất nhanh lại có được mười ngày “Nghỉ dài hạn”, mà trạng thái này còn kéo dài những nửa năm nữa. Quả thực cảm động trời đất!

Hai người chia nhau một dìu nàng lên xe ngựa, một ân cần cẩn thận hầu trà. Khương Tuyết Ninh vốn còn có chút không hiểu, nhưng ngồi xuống cẩn thận nghĩ chút liền rõ ràng. Đường nhi còn tốt, nàng ổn trọng nên không thể hiện rõ, nhưng hai mắt Liên nhi đã híp thành hình trăng khuyết, chỉ thiếu nước viết hai chữ “Vui mừng” lên mặt nữa thôi. Khương Tuyết Ninh không khỏi cười theo, còn cố ý đùa các nàng: “Thấy cô nương trở về mà mừng rỡ như vậy a? Vậy xem ra là mong ta về quá rồi, chi bằng ta xin Công chúa điện hạ, dứt khoát không làm thư đồng nữa, mỗi ngày ở nhà, đỡ khiến các ngươi đau lòng nhớ thương.”

Đường nhi: “...”

Liên nhi: “A? Đừng nha, cơ hội vào cung làm thư đồng tốt bao nhiêu —— ”

Nàng chưa nói xong đã thấy ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Khương Tuyết Ninh, lập tức giật mình, kịp phản ứng, vội vàng che miệng, khuôn mặt đầy vẻ ủy khuất. Khương Tuyết Ninh tựa vào đệm êm trong xe ngựa, nhìn các nàng vui buồn yêu ghét đều thể hiện trên mặt, mới cảm nhận được thoải mái buông lỏng đã không có rất lâu rồi. Gió nhẹ thổi qua màn xe. Nàng nhìn qua khe trống, thấy xa phu đong đưa roi ngựa, lúc vung dây cương chuyển hướng xe ngựa, Tử Cấm thành nguy nga đứng lặng yên trong sương sớm dày đặc, vừa vặn thoáng qua góc rèm hé mở rồi dần biến mất—— Mười ngày đầu tiên làm thư đồng với yên bình ngắn ngủi này cuối cùng cũng qua.

*

Xe ngựa trên đường về Khương phủ, Khương Tuyết Ninh hỏi những chuyện xảy ra trong phủ gần đây. Liên nhi, Đường nhi tuy hưởng thụ thanh nhàn, nhưng chuyện nên biết cũng đều rõ ràng, một cái cũng không thiếu. Khương Tuyết Ninh hỏi một chút, các nàng liền lần lượt kể ra.

Nàng vừa vào cung, tất cả mọi người trong phủ đều vui vẻ ra mặt, nhất là bọn hạ nhân từng bị nàng áp bức, làm khó dễ, vui như tết về; Mạnh thị cũng có thời gian thư thái hiếm có; Khương Tuyết Huệ thì nhận được vài thư mời của vương công quý tộc, vẫn là nghe đàn, ngắm hoa, làm thơ, trừ có mấy nhà khá hơn trong kinh đến hỏi việc hôn nhân ra, thì không có gì khác trước.

Chỉ là Khương Tuyết Ninh vừa nghe, vừa vén rèm cửa sổ nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy người đi trên phố đều bước chân vội vàng, đầu cúi thật thấp, giống như sợ trêu chọc phải chuyện gì. Kinh thành phồn hoa từ khi nào lại trở nên quạnh quẽ như vậy?

Dũng Nghị hầu phủ hiển quý, xây ở gần cửa Chu Tước, lầu các đình đài, tường cao liên miên, kéo dài gần nửa con phố. Xe ngựa về Khương phủ phải đi qua con đường này. Nhưng trên đường lại dày đặc binh sĩ mang giáp tay cầm đao kích, khuôn mặt nghiêm túc xếp hàng trấn giữ. Xe ngựa Khương phủ từ xa tới, liền có người nhìn chằm chằm. Thẳng đến khi trông thấy gia huy trên xe ngựa Khương phủ nhận ra địa vị mới thôi nhìn, cũng không chặn lại xét hỏi.

Khương Tuyết Ninh im lặng không nói. Đường nhi nhìn thần sắc nàng, cẩn thận nhỏ nhẹ nói: “Vài ngày trước bỗng nhiên có trọng binh tới vây quanh Dũng Nghị hầu phủ, Khương phủ chúng ta nhận được tin tức thì giật nảy mình, lão gia trong đêm liền sai người đi nghe ngóng. Nhưng chỉ biết tình huống phức tạp, trong kinh gần đây có nhiều phản tặc lẩn trốn, trong đêm lặng lẽ dán bố cáo ở cửa thành cùng cửa hàng các nơi, bên trên đều viết lời đại nghịch bất đạo. Thuận Thiên phủ cùng Cẩm Y vệ đều xuất động, bắt người khắp nơi, trong ngục kín chỗ, nghe nói đều là giáo chúng ‘Thiên giáo’...”

Thiên giáo! Nghe đồn Thiên giáo này đã có hơn mấy chục năm trước, lúc đầu chỉ như một phái đạo phật bình thường, không ngờ về sau lại thu nạp rất nhiều lưu dân, du hiệp, giang hồ, nhiều kẻ sa cơ thất thế, lấy “Thiên” làm hiệu, cung phụng giáo thủ, tất cả hành động theo hiệu lệnh của giáo thủ. Hai mươi năm trước Bình Nam vương mưu phản, chính là liên hợp với Thiên giáo. Nhưng sau khi Bình Nam vương thất bại, vị giáo thủ thần bí này liền trực tiếp dẫn người rút khỏi kinh thành, thế lực Thiên giáo trong triều cũng bị vây quét tiêu diệt nhiều.

Chỉ là Thiên giáo truyền bá rất rộng, bên cạnh giáo thủ còn có hai người thần cơ diệu toán. Một người lớn tuổi, thường gọi là “Công Nghi tiên sinh” ; Một người ít lộ diện, chỉ biết tên là “Độ Quân sơn nhân”. Tuy rất ít người từng nhìn thấy bọn họ, nhưng thường bị bọn họ liệu trước được đường đi nước bước. Thế lực triều đình dù lớn, binh lực hùng mạnh, nhưng thường thua kém một chiêu, Thiên giáo lại đông đảo, am hiểu ẩn nấp, nên trước nay chưa thể diệt trọn.

Những năm gần đây, triều đình có chút chậm chạp, Thiên giáo lại bắt đầu rời xa kinh thành đến Giang Nam phát triển thế lực. Bây giờ không lẽ là muốn ngóc đầu trở lại sao? Khương Tuyết Ninh chỉ biết mình kiếp trước có vài lần bị Thiên giáo tập kích, mà Tạ Nguy về sau thì cơ hồ đã nhổ tận gốc toàn bộ Thiên giáo, nhưng nàng lại biết rất ít về giáo phái thần bí này, càng không rõ bọn họ hiện tại muốn làm gì. Nàng chỉ biết, Dũng Nghị hầu phủ sắp có chuyện. Thế lực Thiên giáo bỗng nhiên trở lại kinh thành, tuyệt đối không phải chuyện tốt, chỉ sợ sẽ bị người có ý mang ra thao tác giá họa!

Nàng khẽ day huyệt thái dương, lại cảm thấy căng thẳng đến mức đau đầu, nàng hỏi: “Phụ thân có trong phủ không?”

Đường nhi cẩn thận trả lời: “Có, biết hôm nay cô nương từ trong cung trở về, nên mới ở trong phủ đợi ngài trở về nói chuyện.”

Khương Tuyết Ninh nhẹ gật đầu: “Lát nữa hồi phủ, ta đi thỉnh an phụ thân trước, các ngươi giúp ta hỏi thăm một chút tin tức Thanh Viễn bá phủ, nhất là của Vưu Phương Ngâm bên kia.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện