*Mộc phù dung, hay còn gọi là phù dung thân gỗ, địa phù dung, phù dung núi, hoa phù dung, mộc liên, là một loài thực vật có hoa thân gỗ.

Đời này, Chu Dần Chi vẫn còn là một Cẩm Y vệ bách hộ nho nhỏ, chưa thông qua nàng nhờ Yến Lâm mà mưu cầu được vị trí phó thiên hộ. Khương Tuyết Ninh trùng sinh trở về, dự định xu cát tị hung, không định lại đi theo vết xe đổ kiếp trước, cho nên hôm nay bên ngoài thư phòng Khương Bá Du lúc trông thấy Chu Dần Chi, nàng vốn không nghĩ sẽ dính dáng tới người này.

Nhưng bây giờ chợt phát hiện trong phòng là Tạ Nguy...

Đến Vưu Phương Ngâm lợi hại như vậy cuối cùng cũng phải cậy nhờ Tạ Nguy mới giữ được mạng, mà sau khi chuyện thành công còn không biết có bị có mới nới cũ không, nàng trùng sinh trở về thời điểm lại vô cùng khó xử, nay Tạ Nguy đã đắc thế, bất luận nhìn thế nào nàng đều ở thế yếu.

Nàng kỳ thật rất sợ chết.

Chu Dần Chi tuy là tiểu nhân, nhưng cùng tiểu nhân tương giao chỗ tốt là chỉ cần có thể có lợi, liền có thể hợp tác, có qua có lại.

Hôm nay nàng tìm đến Khương Bá Du, cầm một bản « ấu học quỳnh lâm » giả làm sổ sách, lập uy với hạ nhân, chỉ sợ đã bị Tạ Nguy nhìn rõ tường tận. Cho dù không tính là đa mưu túc trí, làm sao cũng không dính dáng cùng ba chữ “Không thông minh”.

Khương Tuyết Ninh lúc trước nghe Tạ Nguy nói, về sau, từng vắt hết óc hồi tưởng, cũng chỉ nhớ lại hắn phảng phất nói qua cái gì “Lê dân bách tính là người, cửu ngũ chí tôn cũng là người, sao lại phân chia quý tiện”, nếu không nữa thì là ” Phẩm tính Thẩm Lang khó làm được đại sự”. Nhưng lúc đó nàng bất quá chỉ một tiểu cô nương với kinh thành cùng triều đình hoàn toàn không biết gì cả.

Mười bốn chưa đến mười lăm tuổi, đang vì tao ngộ cùng vận mệnh chính mình mà bàng hoàng, cũng không biết phụ thân cùng mẫu thân xa lạ trong kinh của nàng ra sao, còn gặp phải loạn quân, nàng cùng Tạ Nguy bị vây khốn trong rừng, một trái tim hoàn toàn sợ hãi cùng lo sợ không yên, làm sao có tâm tư đi ước đoán thâm ý phía sau lời nói của một người mang bệnh? Nàng thậm chí đến Thẩm Lang là ai cũng không biết.

Bốn năm trước trên đường lên kinh, Tạ Nguy chính miệng bình luận “Thẩm Lang phẩm tính khó làm được đại sự”, chắc hẳn cũng không muốn nâng đỡ Thẩm Lang đăng cơ. Trong lòng của hắn có lẽ đã chọn ra người thích hợp hơn với đế vị. Nhưng sau khi vào kinh, lại ủng hộ Thẩm Lang lên ngôi!

Khương Tuyết Ninh không biết phía sau chuyện này có biến cố gì, nhưng lời này nếu truyền ra ngoài để Thẩm Lang biết, chỉ sợ dù có mười phần tin tưởng Tạ Nguy cũng phải nghĩ xem người hắn muốn ủng hộ là ai? Nàng nếu là Tạ Nguy cũng sẽ không buông tha cho nàng.

Kiếp trước nàng thật không nghĩ ngợi nhiều, cũng coi như có ân với Tạ Nguy, hắn còn với giao hảo phụ thân, Tạ Nguy cũng thăm dò ba phen mới bằng lòng buông tha; đời này dù đã qua bốn năm, nhưng qua chuyện lúc nãy chưa hẳn sẽ không nghĩ lại, hoài nghi nàng vẫn nhớ hắn đã nói gì, chỉ giả ngu vờ không biết!

Khoảng sân sau giờ ngọ cực kỳ u tĩnh. Giàn hoa bên trên rủ xuống vài cành tinh tế. Mặt trời ngả về tây, ráng chiều đỏ rực, nắng rút dần trước bậc thang. Khương Tuyết Ninh phân phó Đường nhi đi tìm Chu Dần Chi, còn nàng ngồi chờ dưới hiên thật lâu, rốt cục chậm rãi bình tĩnh lại. Tình cảnh trước mắt, có ba cách ứng phó:

Thứ nhất, tiếp tục kiên trì giả ngu. Dù sao việc nàng thể hiện hay lập uy lúc trước có thể đổ cho Yến Lâm, cũng nói với Khương Bá Du là Yến Lâm dạy nàng. Yến Lâm thì nàng càng không lo lắng, chỉ sợ nàng giết người rồi nói là Yến Lâm làm, Yến Lâm cũng sẽ nhận. Chỉ cần Dũng Nghị hầu phủ không có chuyện, Yến Lâm sẽ che chở nàng. Vấn đề là, Tạ Nguy có tin không? Thứ hai, học Vưu Phương Ngâm, quy phục Tạ Nguy. Vị này mang vẻ ngoài thánh nhân nhưng tâm địa ma quỷ ở đời trước chính là kẻ thắng sau cùng, lại diệt Tiêu thị nhất tộc, hoàng tộc cùng quân phản loạn bên ngoài. Nhưng vấn đề là Yến Lâm có Dũng Nghị hầu phủ, binh quyền nắm chắc; Vưu Phương Ngâm thương hội trải khắp thiên hạ, phú giáp một phương. Nàng thì sao? Nàng có bản lãnh gì mà cược có thể làm cho Tạ Nguy nhìn trúng, tiếp nhận  nàng quy hàng?

*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*

Thứ ba, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, dứt khoát đối nghịch với Tạ Nguy. Nàng biết bí mật lớn nhất của hắn, biết mưu đồ cuối cùng của hắn, thậm chí biết một chút động tĩnh trên triều đình, có được ưu thế biết trước nhiều chuyện nhờ trùng sinh, về sau rất nhiều chuyện có thể chiếm được tiên cơ.

Nhưng vấn đề là —— Hiện tại Tạ Nguy đã là đế sư, mà nàng vẫn chỉ là cô nương khuê các, địa vị cùng quyền thế cách quá xa, chỉ sợ còn chưa bắt đầu đối nghịch đã bị giết chết rồi. Nhưng Tạ Nguy mưu trí linh hoạt, chuyện nàng biết kiếp trước lại chưa chắc đã xảy ra ở đời này, làm sao biết có thể đấu qua được? Vưu Phương Ngâm thường nói “Con đường nào cũng dẫn đến kinh thành”, nhưng bây giờ Khương Tuyết Ninh nhìn trước sau, mỗi đường đều là đường chết!

Đương nhiên, kỳ thật còn có cách thứ tư. Tạ Nguy tài hoa thủ đoạn bao nhiêu cũng vẫn là một nam nhân, nàng kiếp trước có thể sử dụng thủ đoạn nữ nhân lợi dụng nam nhân làm việc, một đời này tự nhiên cũng có thể thử dỗ dành vị đế sư trác tuyệt. Để Tạ Nguy phủ phục dưới váy nàng...

Chỉ là ý tưởng này vừa mới nảy ra, nàng liền không khỏi rùng mình, lập tức đè xuống, tự nói với mình: “Không, tuyệt đối không thể có ý nghĩ đáng sợ như vậy...” Tạ Nguy cùng Thẩm Giới, Yến Lâm, Chu Dần Chi, thậm chí cùng Trương Già... Không giống nhau.

Khương Tuyết Ninh sẽ không quên, nàng kiếp trước cảm thấy mình cùng đường mạt lộ lúc, liền có ý nghĩ như vậy: Trong đêm đổi một thân cung trang vàng nhạt, trang điểm đến rực rỡ động lòng người, bưng một chung canh ngự thiện phòng nấu xong đi đến tây noãn các.

Nhưng Tạ Nguy ngước mắt nhìn chăm chú nàng, thấy quần áo cùng trang dung nàng, ánh mắt sâu ám, lông mày giương lên, liền nhìn thấu nàng, nhàn nhạt cười một tiếng: “Nương nương thỉnh tự trọng.” Đêm đó nàng vừa thẹn vừa xấu hổ, quả thực chạy trối chết.

Nay chỉ cần nghĩ lại tràng diện lúc đó, Khương Tuyết Ninh cũng còn xúc động muốn đào hố chôn mình, sao có thể có thể muốn tìm chết mà làm lần thứ hai? Trước mặt người kiểu như Tạ Nguy này, làm vậy là tự rước lấy nhục!

Cho nên, tình huống hiện tại tốt nhất là cách thứ nhất và thứ hai.

Về phần cách thứ ba, Khương Tuyết Ninh đã trực tiếp đặt nó cùng tử lộ, không bị ép đến tuyệt cảnh cá chết lưới rách, nàng tuyệt không muốn đối nghịch với Tạ Nguy!

Nghĩ rõ ràng hết thảy, việc gặp Chu Dần Chi liền trở nên rất trọng yếu. Mặc kệ chẳng mấy chốc sẽ phát sinh chuyện Dũng Nghị hầu phủ bị liên luỵ trong án cũ Bình Nam vương, hay chỉ để cho mình có giá trị lợi dụng, có vốn đặt cược.

Chỉ là Khương Tuyết Ninh còn chưa gặp được Chu Dần Chi. Đường nhi còn chưa trở lại, phía trước cách đó không xa liền đi có một bà tử, vừa thấy nàng ngồi dưới hiên, trên mặt liền nặn ra mấy phần cười, đi lên hành lễ, nói: “Lão nô đang chuẩn bị đi tìm nhị cô nương đây, không nghĩ tới nhị cô nương ngồi ở chỗ này. Phu nhân nghe nói lão gia đem người trong phòng ngài kêu đến chém chém giết giết, cũng không biết ra sao, nên để lão nô đến mời nhị cô nương qua hỏi một chút.”

Đây là hạ nhân bên chỗ Mạnh thị. Khương Tuyết Ninh đối với bà tử này không có gì ấn tượng, nhưng nghe chuyện nàng cũng có thể đoán được. Chỉ là nàng vừa rồi bỗng nhiên gặp Tạ Nguy đã rất lo lắng, giờ này lại muốn gặp Chu Dần Chi, lại có người gọi nàng đi gặp Mạnh thị, nội tâm chùng xuống, sắc mặt cũng không tính là rất tốt, chỉ lãnh đạm lên tiếng: “Ta biết rồi, đi thôi.”

*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*

Mạnh thị trong phòng mình cùng Khương Tuyết Huệ nói chuyện. Lúc biết chuyện Khương Tuyết Ninh nhờ Khương Bá Du xử lý nha hoàn vú già trong phòng, hai người đều có chút kinh ngạc. Mạnh thị biết đêm qua Khương Tuyết Ninh không về, liền gọi Khương Tuyết Ninh đến hỏi chuyện trước đó, cũng nhìn xem nữ nhi thiếp nuôi lớn này lại đang nghĩ gì, cô nương khuê các lại đi cả đêm không về là quy củ gì?

Không lâu sau, Khương Tuyết Ninh tới. Nàng vốn không thân thiết với sinh mẫu Mạnh thị này, Mạnh thị cũng không thích tính nàng quy củ không nghiêm, trời sinh không muốn bị quản chế, cho nên thái độ Mạnh thị rất lạnh nhạt, lại nhìn thấy có Khương Tuyết Huệ ở đây, lúc hành lễ thanh âm càng lạnh nhạt, chỉ theo quy củ: “Nữ nhi thỉnh an mẫu thân.” Khương Tuyết Huệ bên cạnh bị nàng trực tiếp bỏ lơ.

Mạnh thị nghe xong biết trong lòng nàng còn có khúc mắc với Huệ tỷ nhi, mày liễu tinh tế liền nhăn lại, nhưng biết cũng khó mà nói nàng, chỉ nói: “Đứng lên đi, hôm nay chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên cùng nha hoàn bà tử làm to chuyện?” Khương Tuyết Ninh liền đáp: “Các nàng trong phòng không giữ quy củ đã lâu,nay lại càng không coi ai ra gì. Hôm qua lúc cùng Yến Lâm ra ngoài, Yến Lâm dạy nữ nhi một biện pháp trị các nàng nên mới có chuyện hôm nay. Thật đã quấy rầy mẫu thân, là nữ nhi sai rồi.”

Người ngoài gặp Yến Lâm đều phải kêu một tiếng “Tiểu hầu gia”, hoặc là “Yến thế tử”, đến Khương Bá Du cùng Mạnh thị cũng không ngoại lệ, dù sao Dũng Nghị hầu phủ thế lớn, lại chấp chưởng binh quyền, rất được thánh tâm, không ai dám khinh mạn. Khương Tuyết Ninh thì ngược lại. Mở miệng ngậm miệng đều gọi thẳng tên, đủ để thấy Yến Lâm có bao nhiêu dung túng nàng.

Mạnh thị nghe, mày nhíu lại sâu hơn một chút. Lại nói, xuất thân Yến Lâm của trong kinh thành đều coi là số một số hai, ngoại trừ đệ tử quốc công phủ Tiêu thị nhất tộc, cho nên gọi thẳng tên hắn như vậy thật sự là càn rỡ gan lớn. Ninh tỷ nhi vừa được đón trở về cũng coi như nghe lời. Nhưng từ lúc quen biết Yến Lâm, suốt ngày nữ giả nam trang lấy danh tiếng “Khương phủ biểu thiếu gia” ra ngoài chơi đùa, còn muốn cả nhà trên dưới che dấu giúp nàng!

Mạnh thị cảm thấy cần phải nói chuyện này: “Ngày trước ngươi cùng Yến thế tử ra ngoài, ta dù cảm thấy quá phận, nhưng lão gia đã ngầm đồng ý, ta không tiện xen vào. Nhưng mà tha thứ chứ không dung túng, Ninh tỷ nhi, ngươi cũng nên biết tính toán. Một cô nương mà ở bên ngoài một đêm không về, suốt ngày lêu lổng, nếu truyền đi, ngươi dù sao còn có Thế Tử lo nghĩ, không đem những lời đồn đại kia đặt ở đáy mắt. Nhưng tỷ tỷ ngươi nay cũng đã tới tuổi đãi gả, thanh danh ngươi hỏng không sao, người ngoài lúc nhắc tới lại luôn luôn là Khương gia cô nương, như thế tỷ tỷ ngươi sẽ ra sao đây?”

Lời này của Mạnh thị hợp tình hợp lý. Mỗi hành vi của nàng truyền ra thật sự sẽ liên lụy đến Khương Tuyết Huệ.

Lý trí nói cho Khương Tuyết Ninh, nàng không nên cảm thấy lời này có gì không đúng, nhưng lòng dạ bên lại có cỗ lệ khí trào lên, khiến nàng lặng yên nắm chặt bàn tay xuôi ở bên người, chỉ khép mắt nói: “Mẫu thân nói đúng, nữ nhi về sau sẽ cẩn thận hơn.”

Mạnh thị nghe nàng trả lời lấy lệ, đứng ở đó mà tỏ sắc mặt, nhất thời có bùng lên lửa giận. “Ba” một tiếng, nàng đặt chén trà trong tay xuống định giáo huấn nàng.

Khương Tuyết Huệ đứng bên cạnh trông thấy thì nheo mắt, trong lòng thở dài một tiếng, chỉ cảm thấy mẫu thân tuy tốt với nàng, nhưng ngôn ngữ trách móc nặng nề như vậy lại khiến muội muội ác cảm với nàng, ghi thù với nàng chứ đâu làm gì Mạnh thị? Khương Tuyết Huệ cầm tay Mạnh thị, kịp thời cản lại lời của nàng: “Phải biết muội muội ngày xưa đến Yến thế tử nói chưa hẳn đã nghe, bây giờ cũng chịu nghe lời mà xử lý chuyện hạ nhân trong phòng, có thể thấy được tâm tính thành thục chững chạc. Yến thế tử đã có thể làm cho muội muội trở nên tốt hơn, mẫu thân cần gì phải lo lắng lời đồn đại? Thể diện có được nhờ hôn sự tương lai của muội muội, đối với trong phủ cũng là chuyện tốt, hôn sự của tỷ tỷ như nữ nhi đây tương lai cũng cũng có thể nhờ muội mà tốt hơn không ít, xin mẫu thân yên tâm. Hôm nay nữ nhi bị Vương Hưng Gia làm khó dễ, vẫn là muội muội ra mặt giải vây.”

Khương Tuyết Ninh thầm nghĩ đó bất quá là do Vương Hưng Gia sau lưng hống hách nói bậy lại trộm đồ của nàng, chứ đâu liên quan gì đến Khương Tuyết Huệ. Giờ phút này liền thờ ơ nhìn nàng lấy ra nói dối để trấn an Mạnh thị. Mạnh thị nghe nói xong suy nghĩ một chút cũng nhận định đạo lý này. Chỉ là lời nói lúc trước muốn thu trở về cũng khó, vừa nhấc mắt lại thấy Khương Tuyết Ninh âm u mặt không thay đổi đứng đó, ngũ quan tuy có chút giống nàng, nhưng khóe mắt đuôi lông mày lại một cỗ phong nhã, khiến nàng nhớ tới tiện nhân Uyển nương kia. Nàng lại có chút phiền muộn, khoát tay nói: “Thôi, dù sao chuyện của ngươi cũng có phụ thân làm chủ. Trở về đi, buổi tối cũng không cần đến thỉnh an.” “Vâng, nữ nhi cáo lui.”

Mạnh thị không muốn nhìn nàng thêm chút nào, Khương Tuyết Ninh còn lười nhác ở lại đó hơn không biết bao nhiêu. Nàng nhanh nhẹn hành lễ rời khỏi.

Lúc này sắc trời sắp muộn, ráng chiều vẫn còn sáng chói. Dưới tường phía sau tây sương trồng một mảng mộc phù dung, đóa hoa màu hồng đậm nhạt xen lẫn, nắng chiều nhàn nhạt chiếu, nhìn thật rực rỡ diễm lệ.

Nàng đưa Liên nhi ngang qua, một đóa mộc phù dung bỗng rơi xuống đầu nàng. Hoa phù dung nở rộ lăn xuống, Khương Tuyết Ninh vô thức đưa tay hứng lấy, sau đó ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy Yến Lâm một thân áo bào đen huyền, mang đai lưng, dửng dưng ngồi ở đầu tường kia bên cây phù dung nở đầy hoa, cong một chân lên, một tay lại xách kiếm, nhìn nàng cười: “Hôm nay nhật giảng kết thúc thật sớm, nhưng bị thánh thượng giữ lại nói hồi lâu, lúc này mới xuất cung được. Ngày kia là trùng dương, trong kinh có hội đèn lồng, ta muốn mang nàng đi xem.”

Ráng chiều rải khắp vườn, cũng rơi vào gương mặt hắn. Khương Tuyết Ninh bỗng nhiên hoảng hốt một chút. Lát sau, mới ý thức được hắn nói cái gì: hội đèn lồng Trùng Dương. Đó chính là thời điểm kiếp trước Lạc Dương trưởng công chúa Thẩm Chỉ Y, đi theo Thẩm Giới xuất cung gặp nàng nữ giả nam trang liền thích nàng...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện