Hôm qua cho Chu Bảo Anh một nửa đào phiến cao, Khương Tuyết Ninh nhớ lại còn có chút ủ rũ. Nàng cúi đầu rũ mắt đi sau lưng Tạ Nguy vào thiên điện.

Tạ Nguy không nhìn nàng, chỉ thản nhiên, nói: “Luyện đàn đi.”

Lúc này Khương Tuyết Ninh còn chưa nhận ra có gì bất thường. Tạ Nguy trước nay không nói nhiều, mỗi câu chỉ mấy chữ, nàng đã quen.

Lần trước tâm không tĩnh, lần này nàng đã ổn hơn một chút. Sau khi ngồi đàn xong, chính nàng còn cảm thấy không tệ, hào hứng muốn nghe xem Tạ Nguy nói thế nào. Nhưng không ngờ, lúc nghe đàn, Tạ Nguy luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, mãi đến khi tiếng đàn tan hết, mới quay lại nhìn nàng một cái, nói: “Lúc bắt đầu, tâm tình còn quá bộp chộp, tiết tấu hơi nhanh, đoạn giữa có chút ổn hơn, đến đoạn cuối thì trở lại như cũ. Thường thường sau khi ngươi tự cảm thấy hài lòng, rất nhanh sẽ làm kém đi. Quen tay hay việc, vẫn là phải luyện nhiều hơn một chút, tâm tĩnh lại một chút.”

Khương Tuyết Ninh nhìn nhìn ngón tay mình như có điều suy nghĩ.

Tạ Nguy lại nói: “Ngón tay lúc câu quá nhanh, huyền âm quá ngắn, phải chờ dư âm của âm trước kết thúc mới được bắt đầu.”

Thế là, Khương Tuyết Ninh rốt cục ẩn ẩn nhận ra —— Nhưng phát hiện này không liên quan tới đàn. Lại liên quan tới Tạ Nguy.

Hắn không phải luôn luôn cười, nhưng đáy mắt thường hàm chứa ý cười kiểu lịch sự là chủ yếu, vậy mà mặt mày chỉ cần nhu hòa nửa phần như vậy, liền có thể khiến người khác thư thái như tắm gió xuân vậy. Hoàn mỹ không chút sơ hở.

Nhưng lúc ở thiên điện này, hắn vẫn sẽ cau mày, hay khi không có người khác cũng sẽ cười lạnh trách mắng nàng.

Thế mà hôm nay hết thảy đều nhạt đi. Không phải lạnh, chỉ nhạt đi.

Nói chuyện hay hành động không khác thường ngày là bao, nhưng Khương Tuyết Ninh luôn cảm thấy giống như có một tầng xa cách vậy.

Ý niệm này tới quá nhanh, cũng quá trực tiếp. Nàng thậm chí còn không kịp xem xét cảm giác này đến tột cùng từ đâu mà có, càng không biết có bằng chứng dấu hiệu nào không. Lực chú ý vừa dời đi, chớp mắt lại trở lại trên đàn.

“Tranh...” Khương Tuyết Ninh theo những lời Tạ Nguy chỉ điểm thử lại lần nữa, nhưng mà so với vừa rồi chỉ càng kém hơn. Nàng có chút không biết làm sao, nhìn qua hắn.

Ánh mắt thiếu nữ có một chút hoang mang, tựa hồ muốn mở miệng hỏi hắn gì đó, nhưng lại không dám. Tạ Nguy thế là nghĩ, hình như nàng trước nay vẫn luôn có chút sợ hắn như vậy.

Chuyện học đàn, nếu chỉ nói thôi thì không có tác dụng. Hắn dời bước, đến bên cạnh Khương Tuyết Ninh, nhẹ nhàng lấy quyển sách nàng đặt cạnh đàn đi, cúi xuống nghiêng người định đặt tay lên dây đàn. Song khi hắn nghiêng người, tay áo rộng rủ xuống bên cạnh cánh tay thiếu nữ mảnh khảnh, thế là chợt ngừng lại một chút. Chuyện đào phiến cao trở lại trong đầu óc hắn. Nàng coi hắn là ai chứ? Hoặc là, hắn tự coi mình là ai? Sắc mặt không chút thay đổi, Tạ Nguy trực tiếp đưa tay kéo đàn dịch qua phía hắn. Khoảng cách với Khương Tuyết Ninh liền giãn ra. Rũ mắt, hắn đặt tay lên dây đàn, gảy lại đoạn lúc nãy một lần, gảy xong mới trả lại đàn cho nàng, nói: “Thử lại lần nữa đi.”

Lần này ngồi gần, nàng nghe cũng rõ ràng hơn. Khương Tuyết Ninh đại khái đã hiểu được. Nàng thử lại một lần, quả nhiên tốt hơn nhiều.

Chỉ là ngước mắt nhìn kỹ Tạ Nguy, cảm giác kia của nàng lại trỗi dậy, đây không phải ảo giác. Khắc chế, xa cách. Loại duy trì khoảng cách này, bất kể là so với mỉm cười trách cứ, hay tận tâm chỉ bảo ngày trước, theo lý thuyết đều sẽ khiến nàng nhẹ nhõm hơn không ít. Dù sao ngay từ đầu nàng đã không muốn tiếp xúc gần với Tạ Nguy. Nhưng bây giờ, sau khi nhẹ nhõm, lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Nhưng tỉ mỉ suy nghĩ một hồi, vẫn không biết cụ thể là chỗ nào bất thường. Nếu như nói, chuyện này chỉ xuất hiện ngắn ngủi trong một ngày vậy còn có thể nói là do ảo giác, nhưng đã liên tục mấy ngày nay, không thể nào là ảo giác được. Thật sự là xa cách, lãnh đạm.

Vẫn giảng văn, vẫn dạy đàn, Tạ Nguy vẫn là Tạ Nguy như trước kia, vẫn là Tạ Nguy mà cả triều văn võ quen thuộc. Nhưng hắn không biểu hiện cảm xúc gì, khiến Khương Tuyết Ninh ngay cả một chút tùy hứng ngang bướng cũng không dám hiển lộ; trong thiên điện cũng không còn điểm tâm, đến trà hắn cơ hồ cũng không pha, lại càng không cần phải nói tới chuyện gọi nàng qua uống như mấy lần trước.

Loại cảm giác này, hình dung thế nào? Tựa như một người bước tới một bước, sau đó lại lui một bước, trở về chỗ cũ. Khương Tuyết Ninh trong lòng vô cớ cảm thấy không thoải mái, cũng không tự tại được. Trực giác nói cho nàng, ắt hắn đã xảy ra chuyện gì trong lúc nàng không biết, hoặc trong vô tình nàng đã làm sai gì đó, nhưng thời gian hai người gặp nhau nhiều như vậy, nàng thực không thể nhớ nổi. Mỗi lần muốn hỏi Tạ Nguy cho ra lẽ, lại cảm thấy mình lắm chuyện. Rõ ràng hết thảy nhìn qua đều rất bình thường, biết phải hỏi từ đâu đây? Thêm vào đó quan lễ của Yến Lâm càng ngày càng gần, những chuyện khác, Khương Tuyết Ninh cũng dần không để tâm nhiều nữa.

Kiếp trước nàng đã chuẩn bị quà cho Yến Lâm nhưng cuối cùng vẫn không tặng được; Đời này nàng vẫn chuẩn bị quà như vậy, chỉ hi vọng có thể bù đắp lại tiếc nuối của kiếp trước, đem trao đến tận tay hắn.

Đến thời gian xuất cung hưu mộc, Khương Tuyết Ninh thậm chí còn không kịp đi hỏi Vưu Phương Ngâm chuyện bên kia làm tới đâu rồi, đã vội sai người đi đến phường đúc kiếm ở thành tây. Nàng gửi bản vẽ đến đặc biệt yêu cầu làm. Thông thường, khách tới chỉ chọn kiếm làm sẵn. Khách yêu cầu làm phải chi ra nhiều hơn. Rất hiển nhiên, vị “Khương nhị cô nương” bọn hắn không quen biết này chính là kiểu “Thượng chủ” (khách vip) gia tài bạc vạn.

*

Từ nửa năm trước, quan lễ của tiểu hầu gia Dũng Nghị hầu phủ Yến Lâm đã là đại sự hơn nửa kinh thành mong ngóng, không biết bao nhiêu khuê tú chờ gả đếm từng ngày đến quan lễ của thiếu niên ấy, bà mối các nơi đã sớm rục rịch, chỉ cần sau quan lễ sẽ tới hỏi thăm. Nhưng tình cảnh bây giờ, thật sự không ai ngờ được.

Chỉ trong nửa năm, Dũng Nghị hầu phủ vốn hiển hách đến nỗi có thể sánh vai cùng Tiêu thị nhất tộc, nay đã ngập trong nguy cơ, cả phủ trên dưới bất cứ lúc nào cũng có thể lâm vào tù tội, đầu rơi máu chảy. Đám người ngày trước nịnh bợ luồn cúi khắp nơi, chỉ sợ quan lễ tiểu hầu gia mình không được mời, bị cả kinh thành chế nhạo; bây giờ lại là từng phong thiếp mời thiếp vàng gửi đi các phủ, hoặc là bị đóng cửa không nhận, hoặc là nhận mà không hồi âm, sợ dính dáng tới hầu phủ, rước họa vào thân. Nhân tình thế thái, bất quá cũng chỉ như thế.

Chư vị thư đồng trong Ngưỡng Chỉ trai trừ Khương Tuyết Ninh, gần như không ai có quan hệ cá nhân với Yến Lâm, nên vốn phần lớn đều xu cát tị hung, không định đi.

Nhưng Thẩm Chỉ Y lại muốn đi. Không những muốn đi, nàng còn muốn quang minh chính đại, gióng trống khua chiêng mà đi.

Tất cả mọi người là thư đồng trưởng công chúa, nghe Thẩm Chỉ Y nói muốn đi xong, liền có chút do dự, sau đó lại nghe Tiêu Xu nói cũng muốn đi, những người còn lại liền như ngồi đống than, không đi cũng không được.

Tất cả họp nhau bàn luận, cuối cùng dứt khoát đi cùng Thẩm Chỉ Y. Như thế sau này nếu có truy cứu, cũng không liên quan tới gia tộc sau lưng các nàng, chỉ xem như một nhóm cô nương đi cùng trưởng công chúa điện hạ mà thôi.

Cho nên, mùng tám tháng mười một, đám người chia nhau lên xe, xuất phát từ trong cung đi về hướng Dũng Nghị hầu phủ.

Thẩm Chỉ Y vốn định đi cùng Khương Tuyết Ninh, nhưng ngay trước khi xuất phát lại bị Tiêu Thái hậu gọi đi, nên đành phải để các nàng đi trước. Thế là, Khương Tuyết Ninh vừa vặn cùng xe với Chu Bảo Anh.

Trải qua chuyện “Mượn bánh ngọt” lần trước, quan hệ của hai người đã thân hơn không ít. Nhưng đám người Trần Thục Nghi, Diêu Tích giống như rất lo lắng cho Chu Bảo Anh, sợ tiểu cô nương này bị hồ ly tinh nàng lừa gạt đem bán đi vậy. Không quản là ở Phụng Thần điện hay Ngưỡng Chỉ trai, đám người đều vây lấy Chu Bảo Anh, tỏ ra mười phần phòng bị Khương Tuyết Ninh. Chu Bảo Anh cũng mơ hồ, nhưng nàng không cảm thấy có vấn đề gì cả. Dù sao chỉ cần trong miệng có đồ ăn, trong tay có cờ đánh, liền có thể không để ý đến chuyện bên ngoài, ngồi yên cả ngày.

Lúc này thế mà lại cùng xe, Chu Bảo Anh còn vui sướng khoa tay múa chân một trận. Dù sao ký ức về đào phiến cao lần trước thực sự khắc quá sâu vào ấn tượng của nàng. Mới vừa lên xe, nàng liền ôm lấy cái gối tựa, háo hức hỏi Khương Tuyết Ninh: “Ninh tỷ tỷ, các nàng đều không cho ta nói chuyện với tỷ, cũng không cho ta tới tìm tỷ, những ngày này ta thèm sắp chết rồi! Tỷ còn đào phiến cao không a?”

Thật sự là hết chuyện để nói. Khương Tuyết Ninh cũng đã thèm suốt mấy ngày nay rồi a. Chỉ tiếc đồ không phải nàng làm, cũng không phải đầu bếp nhà nàng làm, càng không phải ngự thiện phòng trong cung làm, Tạ Nguy những ngày này cũng không hề đề cập gì ngoài chuyện học đàn, học văn, giống như giữa hắn cùng Khương Tuyết Ninh, không có gì ngoài quan hệ thầy trò vậy. Nhưng mà... Đây hình như cũng là sự thật mà.

Cho nên Khương Tuyết Ninh càng không dám hỏi gì, chỉ sợ lại làm sai chọc giận hắn, càng sợ nếu như nàng quá sốt ruột sẽ khiến hắn nhớ tới chuyện ngày trước mà kiêng kỵ nàng. Giờ phút này nàng ngồi trong xe, cũng có chút bất đắc dĩ, nhàn nhạt cười một tiếng, đáp lời Chu Bảo Anh: “Không còn nữa, ta chỉ có một chút đó, sau khi chia cho muội một nửa, còn lại đều ăn hết rồi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Bảo Anh lập tức xụ xuống. Nàng vô cùng âu sầu, nhỏ giọng phàn nàn: “Sớm biết như thế, lúc Tạ tiên sinh lấy đi, ta sẽ không hào phóng như vậy. Chính ta còn chưa ăn được mấy miếng mà...”

“Tạ tiên sinh?” Khương Tuyết Ninh chợt khẽ giật mình. “Ngươi nói Tạ tiên sinh?”

“Ân.” Chu Bảo Anh nhẹ gật đầu, dáng vẻ có chút mờ mịt, sau đó chép miệng đầy ủy khuất, “Ninh tỷ tỷ, tỷ không biết đâu, đào phiến cao lần trước tỷ cho ta, ta lấy về chỉ ăn vài miếng, liền gói lại, buổi tối trước khi đi ngủ còn đếm một lần mới cất đi, để hôm sau ăn. Kết quả không ngờ tới sáng hôm đó lén trốn ra ngoài điện ăn, thì bị Tạ tiên sinh bắt gặp.”

Khương Tuyết Ninh rốt cục ý thức được mình sai chỗ nào.

Khuôn mặt bánh bao của Chu Bảo Anh còn tức giận: “Ta thật không ngờ, Tạ tiên sinh lại là người như vậy! Hắn hỏi đào phiến cao, ta không thể không trả lời, trước khi vào cung đọc sách cha còn dạy ta phải tôn sư trọng đạo, thế là ta mời hắn nếm thử. Vốn tưởng hắn chỉ lấy một miếng, ai ngờ hắn lấy hết, còn hỏi ta có gì không đúng sao! Ta còn không nỡ ăn mà...”

“...” Khương Tuyết Ninh ngồi yên lặng rũ mắt, nhất thời có chút hoảng hốt. Tiếng vó ngựa cộc cộc, khoang xe khẽ lắc lư. Ký ức kiếp trước phủ bụi thời gian nay như được vén bức màn chợt hiện ra rõ ràng trong trí nhớ.

Quân tử xa nhà bếp, tựa như có nhiều nơi nữ tử không được vào từ đường vậy, đây là một trong những quy củ sâm nghiêm nhất của thế gia đại tộc. Tạ Nguy là quân tử, gần như thánh nhân. Nhưng khi đó nàng vẫn chỉ là một nha đầu nông thôn, không biết thân phận hắn, cũng không hiểu quy củ vô dụng này, nghe những người trong phủ tới đón nàng nói, vẫn chưa từng hoài nghi, chỉ coi hắn là biểu thiếu gia bà con xa đi Khương phủ tìm nơi nương tựa.

Sau khi gặp phải sơn phỉ, hai người lưu lạc nơi núi rừng, không biết tin tức, thậm chí cũng không biết làm sao mới thoát được khỏi khốn cảnh. Núi cao thâm cốc, như là lồng giam hai người. Lúc ấy Tạ Nguy bị bệnh rất nghiêm trọng, nhìn như chỉ còn chút hơi tàn, khác hẳn vẻ mệt mỏi, thỉnh thoảng ho khan, tính tình đáng ghét như khi mới bắt đầu lên kinh cùng nàng. Khương Tuyết Ninh đã biết mình là đích nữ Khương phủ. Đối phương lại chỉ là bà con xa tám gậy tre đánh cũng không tới. Nàng sợ người khác cảm thấy nàng là nha đầu hương dã không biết quy củ, cũng sợ người khác bởi vậy mà xem thường nàng, cho nên dù gặp nạn cũng còn muốn sai sử Tạ Nguy, kêu hắn đi hái chút quả dại mà ăn đỡ đói. Kết quả đương nhiên là không sai khiến được.

Sau khi bị lạc vào rừng, Tạ Nguy cứ vậy ôm cây cổ cầm của hắn đặt nghiêng trên chân, ngồi ở mỏm đá, nhìn sơn lĩnh trong sắc trời tối dần. Âm thanh gì hắn cũng không nghe thấy. Kỳ thật hắn tựa hồ đang tự hỏi cái gì so với chuyện gặp rủi ro này nghiêm trọng hơn, cho nên cứ như đang ở thế giới khác vậy.

Nhưng Khương Tuyết Ninh khi đó nhìn không rõ, tưởng người này mười phần không nể mặt mình, bởi vậy còn có chút thẹn quá hoá giận. Bất đắc dĩ đành phải tự mình đi. Đây dĩ nhiên không phải tự nàng muốn đi. Nhưng Khương Tuyết Ninh khi đó cũng không có cách nào khác, đành ép mình tự tìm lý do: Con ma ốm này vừa nhìn đã biết đi hai bước là ngất xỉu, đừng nói ra ngoài bắt gà rừng thỏ rừng gì, đến hái chút quả dại, nói không chừng lại lảo đảo ngã gãy chân, đến lúc đó nàng có khi nàng còn phải nghĩ xem làm sao kéo nổi người này đi cùng? Vậy thì thật xui xẻo. Cho nên rất nhanh nàng liền điều chỉnh tốt tâm thái.

Thế là năng lực của kẻ thôn quê mà đám nhà giàu kinh thành cực kỳ xem thường, rốt cục cũng có đất dụng võ. Ngày đông, trong rừng không có trái cây dại. Nhưng nàng dùng cả tay cả chân hao tâm tốn sức giày vò một hồi cuối cùng cũng làm ra một cái bẫy nhỏ, lại có vận khí vô cùng tốt bắt được một con thỏ rừng lông xám vụng về, hí ha hí hửng ôm về chỗ cũ.

Thỏ ở nơi hoang dã, còn chưa gặp người bao giờ, lúc vừa bị bắt, còn liều mạng giãy dụa. Nhưng có thể do Khương Tuyết Ninh ôm dễ chịu, nên không đầy một lát nó liền nằm yên trong lòng nàng. Nàng nhịn không được vui vẻ khoe khoang với Tạ Nguy: “Nhìn xem! Thỏ ta bắt được, có ngoan hay không?”

Tạ Nguy nghe nàng nói, rốt cục cũng quay đầu lại nhìn một cái, cũng nhìn con thỏ trong lòng nàng, ánh mắt kia đầy đạm mạc hờ hững, cũng có lẽ có một chút xíu thương hại. Khương Tuyết Ninh còn đang đưa tay sờ sờ lớp lông mịn của nó. Tạ Nguy lại bình thản hỏi nàng: “Nhóm lửa a?”

Trong nháy mắt đó, mọi cử động của nàng đều khựng lại. Nàng giương mắt trân trân nhìn Tạ Nguy hồi lâu. Bởi vì, đến tận khi Tạ Nguy hỏi câu này, nàng mới chợt nhớ ra: Nàng bắt con thỏ này về, là vì no bụng, nàng cùng Tạ Nguy đã mấy canh giờ không ăn gì rồi, rất đói, rất đói.

Nàng đứng yên ở đó không trả lời. Tạ Nguy đợi nàng một hồi, đến khi sắc trời đã tối, ước chừng là biết nàng trả lời không được, liền không hỏi nữa, mà cẩn thận đặt cây cổ cầm kia bỏ vào một góc không sợ sương gió, mới đi qua gom củi nổi lửa. Đốt đống lửa lên, hơi ấm cũng lan tỏa, như mực nước thấm nhuộm trên giấy, cảnh vật chung quanh dần rõ ràng hơn, chiếu vào nàng đang ôm con thỏ không buông tay, họa ra cái bóng lung lay trên mặt đất.

Tạ Nguy tới trước mặt nàng. Hắn cao hơn nàng rất nhiều. Ánh sáng từ đống lửa hắt vào khuôn mặt hắn, đôi mắt u trầm như ẩn chứa quang hoa. Hắn đưa tay về phía nàng, muốn nhận lấy con thỏ kia.

Khương Tuyết Ninh vô thức ôm chặt lại, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Chúng ta, chúng ta hay là ăn gì khác đi, ta, ta lại đi bắt con vật khác về...”

Tạ Nguy trầm mặc nhìn nàng chăm chú: “Vậy con tiếp theo ngươi có từ bỏ được không?”

Nàng đứng ở đó ngây ngẩn không biết nên trả lời thế nào. Tay Tạ Nguy vẫn đang vươn ra. Nàng ôm chặt con thỏ, không muốn đưa cho hắn. Nhưng ước chừng nàng dùng lực quá mạnh, làm đau con thỏ, nên nó liền cắn lên mu bàn tay nàng một cái, khiến nàng đau mà buông ra. Nó liền nhào vào tay Tạ Nguy.

Hắn lại lấy từ trong tay áo rộng thùng thình ra một thanh đoản đao. Khi đó Khương Tuyết Ninh mới biết được, hắn vậy mà mang đeo đao bên người. Bây giờ nghĩ lại, một biểu thiếu gia bà con xa ốm yếu, thư sinh tay trói gà không chặt, sao lại mang theo đao chứ? Phàm là mang đao bên mình, đều là những người sống trong nguy hiểm, luôn mang theo để phòng thân. Nhưng khi đó nàng còn ngốc, không biết nghĩ sâu.

Tạ Nguy nắm chặt con thỏ kia, đặt trên tảng đá bên cạnh, muốn động đao. Nhưng nàng đứng ở bên cạnh đã run rẩy. Ước chừng là mắt đỏ lên. Tạ Nguy trông thấy, động tác tay liền dừng lại, một hồi sau, hắn rốt cục vẫn không nói gì, mang con thỏ kia đi ra xa. Chờ đến khi hắn trở lại, con thỏ mới còn nhảy nhót đã bị lột da lông đi, bỏ nội tạng, xuyên trên một nhánh cây vót nhọn. Hắn nhẹ nhàng gác ở trên đống lửa. Người này thậm chí còn tìm ít lá cây hương liệu hoang dại rải lên.

Khương Tuyết Ninh ôm đầu gối mình, ngồi bên cạnh đống lửa, vùi đầu cắn chặt tay áo mình, mới không rơi nước mắt. Tạ Nguy nướng xong, tách cái đùi thỏ ra đưa cho nàng. Nàng nhìn nhìn, cái đùi thỏ kia da chín vàng, bị nướng chảy ra dầu bóng nhẫy, bên trên dính chút hương liệu không biết tên, từng thớ thịt bị xé ra, rốt cục nhịn không được, “Oa” một tiếng khóc lên. Khóc đến nghẹn ngào, không thở nổi.

Tạ Nguy cũng không biết nên làm gì với nàng. Cầm đùi thỏ vươn ra nàng không nhận, lại không quá thân quen, càng không biết nên khuyên thế nào, đành phải thu tay về, vẻ mặt không chút biến đổi, bắt đầu ăn.

Ăn gần một nửa, thấy nàng còn đang ngồi đó khóc. Hắn liền ngừng lại, nhìn nàng một lát, lấy từ trong áo ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, mở ra đặt cạnh nàng. Bên trong có mấy miếng đào phiến cao. Chỉ là không nhiều, còn nhét trong áo, bọc vào tay khăn, nên hơi nát, nhìn không có vẻ gì là rất ngon. Tạ Nguy nói với nàng: “Ăn không nổi thì ăn tạm cái này đi.”

Khương Tuyết Ninh chung quy thật sự rất đói. Nàng cũng biết mình chỉ cần nghĩ đến con thỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng là đã không muốn ăn, cũng không dám ăn. Nên mặc dù trước đó nhìn ma bệnh biểu huynh bà con xa này không vừa mắt, nhưng vẫn nhặt khăn tay lên, lấy đào phiến cao bên trong ra ăn. Không ngờ, đây thật sự là điểm tâm ngon nhất trong cả hai đời mà nàng từng nếm qua. Ngọt ngọt, mềm mềm.

Mà dù sao cũng chỉ có một chút như vậy, sau khi ăn xong, ngược lại càng thêm đói. Thế là nàng lại tức giận. Giận chính mình làm người không có cốt khí, cuối cùng vẫn nhận lấy một cái đùi thỏ khác từ tay Tạ Nguy đưa tới, vừa khác vừa gặm, còn thút tha thút thít tự tìm lý do biện minh: “Ai, ai bảo nó dám cắn ta...”

Tạ Nguy ngồi bên cạnh an tĩnh nhìn xem đống lửa, tựa như có nở nụ cười, phút chốc lại biến mất, cũng yên lặng không nói.

Thời điểm đó, đống lửa đã cháy thật lâu. Cành thông ném vào phát ra tiếng nổ lách tách. Khương Tuyết Ninh kỳ thật không còn nhớ rõ mùi vị của thịt thỏ kia ra sao nữa, nhưng vẫn nhớ như in hương vị thơm ngọt của đào phiến cao, còn có, tà áo trắng sạch sẽ của Tạ Nguy rủ xuống trên mặt đất, dính chút khói lửa bụi bặm, bị bẩn mấy chỗ...

Người lâm vào tuyệt cảnh, rất nhiều chuyện sẽ không nghĩ tới được. Cho nên sẽ làm chuyện bình thường không dám làm, sẽ nói lời bình thường không dám nói. Tính cách cũng sẽ trở nên khác biệt. Sinh tử trước mắt, tất cả mọi người bóc đi tầng mặt nạ dối trá để sinh tồn lúc trước, triển lộ ra bản thân chân thật nhất, có lẽ là mặt tốt nhất, cũng có lẽ là mặt xấu nhất.

Nhưng đến tột cùng là con người trong khoảnh khắc ngắn ngủi lâm vào tuyệt cảnh là chân thật? Hay con người vất vả bon chen giữa phù hoa trần thế mới là thật? Khương Tuyết Ninh vẫn không thể hiểu được.

Chu Bảo Anh thấy Khương Tuyết Ninh thật lâu không nói câu nào, cứ thất thần không rõ là buồn hay vui, trong lòng không hiểu sao có chút thấp thỏm, rất sợ mình làm sai cái gì, cẩn thận từng li từng tí giật giật ống tay áo nàng, hỏi: “Có, có chỗ nào không đúng sao?”

Tầm mắt Khương Tuyết Ninh khẽ động, lúc này mới trở về với thực tại. Nàng cong cong môi, nụ cười như có như không, thanh âm khe khẽ như tiếng thở than, nói: “Không sao đâu.” Con người Tạ Nguy này a, tâm nhãn thật sự là so với cây kim còn nhỏ hơn.

Lúc này, xa phu bỗng dừng xe, bẩm với bên trong một tiếng: “Khương nhị cô nương, đến phường đúc kiếm rồi.” Khương Tuyết Ninh nói với Chu Bảo Anh: “Ta muốn xuống lấy đồ, ngươi đợi một lát.” Chu Bảo Anh liền “A” một tiếng, ngoan ngoãn ngồi trong xe đợi nàng.

Người ở phường đúc kiếm sớm biết hôm nay nàng sẽ tới lấy kiếm, nên đã chuẩn bị thỏa đáng. Kiếm kia dài ba thước hai phân. Mũi kiếm đúc từ vẫn thạch (sắt thiên thạch), rèn ra lưỡi kiếm sáng loáng, không nạm nhiều đá quý như kiếm Yến Lâm thường dùng, chỉ đơn giản, phong mang tất lộ. Mũi kiếm vừa ra, hàn quang bức người.

Kiếp trước, còn không biết thế sự sâu cạn, nàng chỉ nghĩ Yến Lâm xuất thân nhà tướng, về sau cũng sẽ mang binh đánh giặc, nên có một thanh kiếm có thể giết người; Đời này, vạn sự thăng trầm đều đã như bụi trần thoáng qua, nhìn kiếm này, lại thấy hợp với vận mệnh của hắn, thảm liệt mà tàn khốc. Nàng vẫn thực lòng mong thiếu niên ấy vĩnh viễn nhiệt huyết như trước kia. Nhưng ông trời không cho phép.

Người rèn kiếm đem kiếm cho nàng nhìn, sau đó liền bỏ vào trong hộp, hai tay đưa cho Khương Tuyết Ninh. Nàng trong vô thức ôm nghiêng nó như ôm cây cổ cầm. Nhưng đợi đến khi đi ra ngoài, mới nhớ ra, hộp kiếm không phải cổ cầm, chỉ cần đặt ngang là được.

*

Bởi vì mất một chút thời gian ở phường đúc kiếm, xe ngựa của Khương Tuyết Ninh cùng Chu Bảo Anh phải đầu giờ thìn mới đến Dũng Nghị hầu phủ.

Ước chừng bởi vì hôm nay là quan lễ của Yến Lâm, trọng binh vốn vây quanh phủ đã lùi sang hai bên, nhìn cũng không đến nỗi dọa người. Tân khách tới không tính là nhiều, nhưng cũng không phải ít, đều dừng lại trước cửa, từng người đưa thiếp, sau đó được quản gia tươi cười dẫn vào, phảng phất không khác gì hầu phủ hiển hách ngày trước.

Thẩm Chỉ Y xuất phát sau, lúc này xe ngựa vừa khéo gặp Khương Tuyết Ninh trước cổng phủ. Vén màn xe lên, nhìn thấy nàng, liền hô một tiếng: “Ninh Ninh!” Khương Tuyết Ninh ôm hộp kiếm xuống xe. Thẩm Chỉ Y trực tiếp nhảy từ trên xe xuống, cũng không để ý cung nhân bị hù cho hết hồn, tiến tới kéo Khương Tuyết Ninh đi về phía đại môn (cửa lớn) hầu phủ: “Đi, chúng ta đi gặp Yến Lâm!”

Người trong phủ có ai không biết nàng? Không ai tiến đến ngăn đón, đều tránh đường cho nàng đi. Nàng còn hỏi quản gia bên cạnh một câu: “Yến Lâm bây giờ đang ở đâu?” Quản gia nở nụ cười, khuôn mặt mười phần hiền hoà: “Thế tử đang ở bên ngoài Khánh Dư Đường tiếp các vị đi cùng Diên Bình vương điện hạ nói chuyện.” Thẩm Chỉ Y liền biết được phương hướng.

Nàng khi còn bé đã tới Dũng Nghị hầu phủ không biết bao nhiêu lần, nhắm mắt cũng có thể đi đến, giờ phút này không chút chần chừ kéo Khương Tuyết Ninh một chạy một mạch, vòng qua tường xây, xuyên qua sảnh đường, đi qua hành lang, rốt cục trông thấy Yên Lâm bên ngoài Khánh Dư Đường.

Thẩm Chỉ Y thế là giơ tay lên vẫy vẫy, lớn tiếng hô: “Yến Lâm!” Người bên kia đều quay đầu nhìn sang. Thiếu niên vốn đứng dưới mái hiên đưa lưng về phía các nàng, giờ phút này nghe thấy giọng nói, liền quay đầu lại, thấy là các nàng, gương mặt bình thường không kiêu ngạo không xu nịnh, lập tức xán lạn lên, vui sướng, rạng rỡ.

Yến Lâm trước cười một tiếng với Thẩm Chỉ Y, nói: “Ngươi cũng tới tham gia náo nhiệt.”

Dứt lời, ánh mắt liền dừng lại ở người đứng bên cạnh. Thẩm Chỉ Y quay đầu thấy Khương Tuyết Ninh còn đang kinh ngạc đứng ngơ ngác ở đó, liền đẩy nàng một cái, Khương Tuyết Ninh cứ thế nhào tới phía trước hai bước, bất ngờ đứng trước mặt thiếu niên.

Đã nhiều ngày không gặp, thiếu niên gầy đi một chút, lại trông mạnh mẽ rắn rỏi hơn trước kia không ít. Nhưng lúc nhìn về phía nàng, hết thảy đều thật nhu hòa. “Ngươi cũng tới rồi.”

Hai chữ “Ninh Ninh” trước đây thường thân mật gọi nàng, bị hắn lặng lẽ vùi vào đáy lòng, lại không muốn giống người khác lạnh nhạt gọi nàng là “Khương nhị cô nương”, đành dứt khoát chào hỏi nàng như vậy. Tình cảnh nguy nan của Hầu phủ, giờ khắc này giống như không tồn tại nữa. Hắn nhìn cái hộp nàng ôm trong lòng, cười hỏi: “Đây là cái gì?”

Khương Tuyết Ninh lúc này mới phản ứng được, cách sinh tử một đời, rốt cuộc hôm nay đã được tận tay trao kiếm cho hắn. Nàng nhìn hắn chăm chú, cười đáp lại: “Quà sinh nhật.”

Tặng cho ngươi. Từ kiếp trước đã muốn tặng cho ngươi.

Nguyện ngươi, vĩnh viễn như kiếm này, sắc bén không đổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện