Đồ ăn trên bàn đã được chuẩn bị ổn thỏa. Đình Đình liền mời mọi người ăn cơm. Trùng Tử lau lau mồ hôi trên mặt, sau khi chuẩn bị xong cho mọi người cơm rượu, là người cuối cùng ngồi vào bàn.
Đình Đình giơ chén rượu lên, “Đến, mọi người khó có thể tụ tập cùng một chỗ như này, vì duyên phận này cạn một ly!”
Chén rượu đụng tới nhau, Tào Binh một ngụm uống cạn, vừa nhìn đã biết là nam nhân phương Bắc điển hình. Lý Tư Phàm giống như phụ nữ từng chút một mà nhấp môi.
Trùng Tử nghĩ đến họ Lý sắp phải ra nước ngoài, gây tai họa cho đám người nước ngoài liền thư thái vô cùng, vài chén rượu vào bụng cười mừng rỡ đến run rẩy hết cả người .
Đình Đình trò chuyện với bạn học cùng trường nhiều năm, tán gẫu đến một mảnh vui vẻ.
Lý Tư Phàm miệng ăn tôm bự mà Trùng Tử hầm, mắt to nhìn trái phải xung quanh, cư nhiên cũng cười đến rạng rỡ như mặt trời.
Trên bàn rượu thì hoà thuận vui vẻ, dưới bàn lại là sóng trào mãnh liệt.
Thằng nhãi con sắc đảm bao thiên (*), cư nhiên lấy chân cọ đùi Trùng Tử. Trùng tử không phòng bị, thiếu chút nữa đem chiếc đũa đâm thẳng vào mắt.
(*) sắc đảm bao thiên : ham muốn tình dục đặc biệt lớn, bị chữ ‘sắc’ làm mờ mắt =v=
Thằng nhỏ này không đưa đến Ngô Kiều (*) diễn tạp kỹ quả thực đáng tiếc, mấy đầu ngón chân đều rất linh hoạt. Nào là cọ, khều, dụi, niết, mọi thứ đều thông thạo.
(*) Ngô Kiều : là một huyện thuộc tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc —quê hương của nghệ thuật xiếc Trung Hoa
Tay nắm chén rượu của Trùng Tử đều nổi gân xanh. Thằng nhỏ còn một bộ nghiêm trang đưa cho thầy đĩa rau.
“Thầy, ăn đi a!”
Trùng Tử ăn không vô, nếu không phải rõ ràng đầu ngón chân đang chà xát ‘thân thích’ của mình thì y thật đúng là muốn cầm cái bát canh dầu nóng hổi trên bàn kia đưa cho họ Lý rửa chân.
Nam nhân rất khó kiềm chế bị bộ lộng. Thầy Tùng dưới thân bắt đầu có phản ứng. Lý Tư Phàm bất động thanh sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn tráng men ửng lên ánh sáng.
“Tùng Thông, đi! Lấy cho Tào Binh chút cơm.” Lão bà ra lệnh.
Cái chân đặt ở giữa hai đùi chậm rãi thu trở về, Trùng Tử vận khí đan điền, dựa vào có tạp dề chống đỡ, ngoặt chân đi xới cơm, canh nóng, phục vụ bữa ăn.
Lý Tư Phàm hôm nay đặc biệt năng ăn, ép buộc thầy hắn phải đi xới cơm ba lần, mỗi lần đều không thể đầy, phải nửa bát, bằng không hơi nóng rất khó bay đi.
Đình Đình cùng Tào Binh không có phát hiện ra sự khác thường của Trùng Tử.
Tào Binh vừa ly hôn, vẫn chưa từ trong cuộc hôn nhân thất bại trở lại kiên cường như trước, rượu say, liền ruột gan đứt từng khúc mà kể lại những đau khổ của mình. Đình Đình nghe thấy một trận thổn thức, ôn nhu an ủi bạn học cũ.
Bữa cơm này ăn đến 9 giờ mới coi như khách và chủ hết sức vui vẻ.
Chờ sau khi thu dọn sạch sẽ phòng bếp, lão bà đã dỗ xong con nhỏ, rửa mặt xong xuôi, chuẩn bị tiến vào mộng đẹp. Trùng Tử làm người phục vụ cả ngày, toàn thân mệt mỏi, ngã xuống giường liền mơ màng muốn ngủ.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Trùng Tử bị nghẹn mà tỉnh.
Đừng tưởng rằng nam nhân đã kết hôn liền đặc biệt “tính phúc” (*), có thể thành công thượng giao “lương thực”(*) hay không,vậy còn phải xem tâm tình của lão bà! Đình Đình sau khi sinh con xong, đối chuyện phòng the càng ngày càng đạm nhạt, cho nên Trùng Tử phục vụ cơ bản bằng với tần suất lĩnh tiền lương.
(*) tính phúc : ham muốn với chuyện ‘ấy ấy’, ‘lương thực’ ở đây chỉ Đình Đình =.,=
Có lẽ là ban ngày bị cái chân kia châm ngòi, chờ khi tỉnh lại, hạ thân đã trướng đến ẩn ẩn phát đau. Bên cạnh là một mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể lão bà quanh quẩn ở chóp mũi, Trùng Tử nhịn không được, xoay người ôm lão bà, bắt đầu sờ soạng trên dưới. (=.,=)
Đình Đình mộng đẹp bị quấy nhiễu, hiển nhiên không quá sảng khoái, nhắm mắt lại, đẩy Trùng Tử một cái thật mạnh.
“Có để cho người khác ngủ hay không! Thật sự là ăn no rửng mỡ mà!”
Sau khi mắng xong, xoay người ngủ tiếp.
Trùng Tử không dám tiếp tục quấy rầy lão bà thêm nữa, đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy kem que ra ăn, trấn an lửa nóng trong lòng. Sau khi liên tục ăn 2 cái, chậm rãi trở lại bình thường.
Đi đến cạnh nôi, nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say của con, cảm thấy cuộc sống của mình thật ra vẫn rất được.
Đời người không như ý, mười người thì có đến tám, chín..
Nốt nhạc không hài hòa giữa cuộc sống mơ hồ một chút cũng liền trôi qua. Học trò biến thái, chuyện phòng the thiếu thốn cũng không thể che đậy cuộc sống vốn tốt đẹp.
…
Một tuần sau, Lý Tư Phàm đi rồi. Trùng Tử nhẹ nhàng thở ra, cuộc sống lại một lần nữa đi vào nề nếp.
Hôm nay, Trùng Tử vừa đến đơn vị. Một cuộc điện thoại gọi đến văn phòng.
“Quản lý Tùng! Xảy ra chuyện lớn rồi! Anh mau tới phân xưởng đi!”
Hóa ra là người em họ kia của Trùng Tử khi ở phân xưởng trực đêm, thao tác sai lầm, cho tay vào máy tiện. Có thể là đểbộ hãm phanh nghiền cong tấm thép thoáng cái hạ xuống trúng tay. Lúc ấy cậu ta đau quá liền ngất đi.
Trùng Tử âm thầm kêu khổ. Thật là muốn đòi mạng mà! Cậu thanh niên này có người cha bị bệnh tâm thần, cái gì cũng không đảm đương được, ngày thường đều là bà chăm cho đứa cháu này.
Thằng nhỏ tay bị nghiền đến biến dạng, vạn nhất để cho bà biết được, vậy bà cụ không phải là bệnh tim phát tác tại chỗ sao!
Trùng Tử không nghĩ được nhiều, cùng quản đốc đưa đứa nhỏ đến bệnh viện ở trung tâm thành phố.
Sau khi đến bệnh viện kiểm tra xong, bác sĩ thông báo bốn ngón tay của thằng nhỏ đều bị nghiền đứt, nếu không phẫu thuật ghép lại sẽ tàn tật vĩnh viễn.
Phải ghép lại, phí phẫu thuật một ngón tay 2800 tệ, bốn ngón chính là 1 vạn 1200 tệ.
Trùng Tử chột dạ, tuy rằng đây là tai nạn lao động, nhưng đứa nhỏ không theo tuyển chính thức, ngay cả cái hợp đồng lao động cũng không có. Lại nói tiếp chính cậu ta vi phạm nguyên tắc thao tác, trách ai được đây. Phí phẫu thuật này nhà máy bằng lòng chi trả sao? Trùng Tử cúi mình nói lời khách sáo cùng trưởng bộ phận, trưởng bộ phậnlà người rất thẳng thắn, cùng Trùng Tử vỗ ngực: “Anh cần phải chữa trị như thế nào thì cứ chữa như vậy, mọi người trong nhà xưởng sẽ không bỏ mặc cậu ấy đâu.”
Trùng Tử buông xuống gánh nặng trong lòng, gọi điện thoại cho lão bà bảo đưa tới 2 vạn đồng, ngón tay này xem như nối được lên rồi.
Làm phẫu thuật xong, thằng nhỏ vẫn phải nằm viện.
Không có bảo hiểm điều trị, chi phí nằm viện tất cả đều phải hướng từ trên rót xuống. Trùng Tử đi theo quản đốc đòi tiền, lãnh đạo lại chơi trò đánh Thái Cực. Cuối cùng thật vất vả lằng nhằng mới được một vạn đồng cũng là như muối bỏ biển.
Đình Đình mất hứng, mắng Trùng Tử ngốc thấu xương, phí chữa bệnh này không nên ứng ra trước, vạn nhất trong nhà xưởng không tiếp thu khoản tiền kia, vậytiền mồ hôi nước mắt của nhà mình chả phải mất hết sao! Ý của nàng là thông báo với bà cụ một tiếng, ném lại củ khoai lang nóng bỏng tay này. Vô dụng giúp người khác tìm công tác còn phải phụng sự về sau nữa.
Tùng Thông lúc này thái độ kiên quyết, cái đầu lắc như trống bỏi. Vậy còn không phải muốn lấy mạng của bà cụ a!
Vì thế vợ chồng chiến tranh lạnh, Đình Đình trong cơn tức giận ôm con trở về nhà mẹ đẻ.
Không có người chiếu cố em họ, Trùng Tử phải vào viện chăm sóc, chạy qua chạy lại hai bên. Có đôi khi không kịp thời gian, chỉ có thể gọi taxi. Cho em họ ăn đều là thực phẩm dinh dưỡng tăng cường canxi dưỡng huyết cao cấp, tiền tích góp trong nhà không nhiều lắm, Trùng Tử càng ngày càng túng quẫn.
Mắt thấy nhà máy không nói gì, Trùng Tử kích động. Con chó lúc cấp bách còn có thể bật tường! Người cấp bách ngay cả chó cũng không bằng.
Trùng Tử cân nhắc kiếm thêm tiền. Y nảy ra chủ ý về cái kho phế phẩm kia.
Mỗi lần bán phế phẩm, Trùng Tử đều là điền tờ khai ghi rõ số lượng phế phẩm trước, rồi đưa lại cho trưởng bộ phận kiểm tra ký tên.
Lúc này, Trùng Tử cầm cái tờ danh sách còn trống đi tìm trưởng bộ phận. Trùng hợp có người bạn tìm trưởng bộ phận đánh mạt chược, người ta đã thay đổi quần áo đẹp muốn rời chỗ làm rồi.
Chờ đến khi phải ký, Trùng Tử làm bộ vỗ đầu mình một phát:“Xem trí nhớ của tôi kìa, quên điền vào đơn rồi, nếu không trưởng bộ phận ngài lại chờ thêm một lát nữa đã?”
Trưởng bộ phận nào có thời gian rảnh rỗi, không kiên nhẫn tiếp nhận tờ đơn ký lên trên — “Lần sau không được làm thế này nữa a!”
Chờ đến khi trưởng bộ phận đi rồi, Trùng Tử mới phát hiện trong tay mình toàn là mồ hôi.
Lần thanh toán phế phẩm sắt vụn này, bản thân Trùng Tử kiếm được chiết khấu 5000 tệ.
Đình Đình giơ chén rượu lên, “Đến, mọi người khó có thể tụ tập cùng một chỗ như này, vì duyên phận này cạn một ly!”
Chén rượu đụng tới nhau, Tào Binh một ngụm uống cạn, vừa nhìn đã biết là nam nhân phương Bắc điển hình. Lý Tư Phàm giống như phụ nữ từng chút một mà nhấp môi.
Trùng Tử nghĩ đến họ Lý sắp phải ra nước ngoài, gây tai họa cho đám người nước ngoài liền thư thái vô cùng, vài chén rượu vào bụng cười mừng rỡ đến run rẩy hết cả người .
Đình Đình trò chuyện với bạn học cùng trường nhiều năm, tán gẫu đến một mảnh vui vẻ.
Lý Tư Phàm miệng ăn tôm bự mà Trùng Tử hầm, mắt to nhìn trái phải xung quanh, cư nhiên cũng cười đến rạng rỡ như mặt trời.
Trên bàn rượu thì hoà thuận vui vẻ, dưới bàn lại là sóng trào mãnh liệt.
Thằng nhãi con sắc đảm bao thiên (*), cư nhiên lấy chân cọ đùi Trùng Tử. Trùng tử không phòng bị, thiếu chút nữa đem chiếc đũa đâm thẳng vào mắt.
(*) sắc đảm bao thiên : ham muốn tình dục đặc biệt lớn, bị chữ ‘sắc’ làm mờ mắt =v=
Thằng nhỏ này không đưa đến Ngô Kiều (*) diễn tạp kỹ quả thực đáng tiếc, mấy đầu ngón chân đều rất linh hoạt. Nào là cọ, khều, dụi, niết, mọi thứ đều thông thạo.
(*) Ngô Kiều : là một huyện thuộc tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc —quê hương của nghệ thuật xiếc Trung Hoa
Tay nắm chén rượu của Trùng Tử đều nổi gân xanh. Thằng nhỏ còn một bộ nghiêm trang đưa cho thầy đĩa rau.
“Thầy, ăn đi a!”
Trùng Tử ăn không vô, nếu không phải rõ ràng đầu ngón chân đang chà xát ‘thân thích’ của mình thì y thật đúng là muốn cầm cái bát canh dầu nóng hổi trên bàn kia đưa cho họ Lý rửa chân.
Nam nhân rất khó kiềm chế bị bộ lộng. Thầy Tùng dưới thân bắt đầu có phản ứng. Lý Tư Phàm bất động thanh sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn tráng men ửng lên ánh sáng.
“Tùng Thông, đi! Lấy cho Tào Binh chút cơm.” Lão bà ra lệnh.
Cái chân đặt ở giữa hai đùi chậm rãi thu trở về, Trùng Tử vận khí đan điền, dựa vào có tạp dề chống đỡ, ngoặt chân đi xới cơm, canh nóng, phục vụ bữa ăn.
Lý Tư Phàm hôm nay đặc biệt năng ăn, ép buộc thầy hắn phải đi xới cơm ba lần, mỗi lần đều không thể đầy, phải nửa bát, bằng không hơi nóng rất khó bay đi.
Đình Đình cùng Tào Binh không có phát hiện ra sự khác thường của Trùng Tử.
Tào Binh vừa ly hôn, vẫn chưa từ trong cuộc hôn nhân thất bại trở lại kiên cường như trước, rượu say, liền ruột gan đứt từng khúc mà kể lại những đau khổ của mình. Đình Đình nghe thấy một trận thổn thức, ôn nhu an ủi bạn học cũ.
Bữa cơm này ăn đến 9 giờ mới coi như khách và chủ hết sức vui vẻ.
Chờ sau khi thu dọn sạch sẽ phòng bếp, lão bà đã dỗ xong con nhỏ, rửa mặt xong xuôi, chuẩn bị tiến vào mộng đẹp. Trùng Tử làm người phục vụ cả ngày, toàn thân mệt mỏi, ngã xuống giường liền mơ màng muốn ngủ.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Trùng Tử bị nghẹn mà tỉnh.
Đừng tưởng rằng nam nhân đã kết hôn liền đặc biệt “tính phúc” (*), có thể thành công thượng giao “lương thực”(*) hay không,vậy còn phải xem tâm tình của lão bà! Đình Đình sau khi sinh con xong, đối chuyện phòng the càng ngày càng đạm nhạt, cho nên Trùng Tử phục vụ cơ bản bằng với tần suất lĩnh tiền lương.
(*) tính phúc : ham muốn với chuyện ‘ấy ấy’, ‘lương thực’ ở đây chỉ Đình Đình =.,=
Có lẽ là ban ngày bị cái chân kia châm ngòi, chờ khi tỉnh lại, hạ thân đã trướng đến ẩn ẩn phát đau. Bên cạnh là một mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể lão bà quanh quẩn ở chóp mũi, Trùng Tử nhịn không được, xoay người ôm lão bà, bắt đầu sờ soạng trên dưới. (=.,=)
Đình Đình mộng đẹp bị quấy nhiễu, hiển nhiên không quá sảng khoái, nhắm mắt lại, đẩy Trùng Tử một cái thật mạnh.
“Có để cho người khác ngủ hay không! Thật sự là ăn no rửng mỡ mà!”
Sau khi mắng xong, xoay người ngủ tiếp.
Trùng Tử không dám tiếp tục quấy rầy lão bà thêm nữa, đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy kem que ra ăn, trấn an lửa nóng trong lòng. Sau khi liên tục ăn 2 cái, chậm rãi trở lại bình thường.
Đi đến cạnh nôi, nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say của con, cảm thấy cuộc sống của mình thật ra vẫn rất được.
Đời người không như ý, mười người thì có đến tám, chín..
Nốt nhạc không hài hòa giữa cuộc sống mơ hồ một chút cũng liền trôi qua. Học trò biến thái, chuyện phòng the thiếu thốn cũng không thể che đậy cuộc sống vốn tốt đẹp.
…
Một tuần sau, Lý Tư Phàm đi rồi. Trùng Tử nhẹ nhàng thở ra, cuộc sống lại một lần nữa đi vào nề nếp.
Hôm nay, Trùng Tử vừa đến đơn vị. Một cuộc điện thoại gọi đến văn phòng.
“Quản lý Tùng! Xảy ra chuyện lớn rồi! Anh mau tới phân xưởng đi!”
Hóa ra là người em họ kia của Trùng Tử khi ở phân xưởng trực đêm, thao tác sai lầm, cho tay vào máy tiện. Có thể là đểbộ hãm phanh nghiền cong tấm thép thoáng cái hạ xuống trúng tay. Lúc ấy cậu ta đau quá liền ngất đi.
Trùng Tử âm thầm kêu khổ. Thật là muốn đòi mạng mà! Cậu thanh niên này có người cha bị bệnh tâm thần, cái gì cũng không đảm đương được, ngày thường đều là bà chăm cho đứa cháu này.
Thằng nhỏ tay bị nghiền đến biến dạng, vạn nhất để cho bà biết được, vậy bà cụ không phải là bệnh tim phát tác tại chỗ sao!
Trùng Tử không nghĩ được nhiều, cùng quản đốc đưa đứa nhỏ đến bệnh viện ở trung tâm thành phố.
Sau khi đến bệnh viện kiểm tra xong, bác sĩ thông báo bốn ngón tay của thằng nhỏ đều bị nghiền đứt, nếu không phẫu thuật ghép lại sẽ tàn tật vĩnh viễn.
Phải ghép lại, phí phẫu thuật một ngón tay 2800 tệ, bốn ngón chính là 1 vạn 1200 tệ.
Trùng Tử chột dạ, tuy rằng đây là tai nạn lao động, nhưng đứa nhỏ không theo tuyển chính thức, ngay cả cái hợp đồng lao động cũng không có. Lại nói tiếp chính cậu ta vi phạm nguyên tắc thao tác, trách ai được đây. Phí phẫu thuật này nhà máy bằng lòng chi trả sao? Trùng Tử cúi mình nói lời khách sáo cùng trưởng bộ phận, trưởng bộ phậnlà người rất thẳng thắn, cùng Trùng Tử vỗ ngực: “Anh cần phải chữa trị như thế nào thì cứ chữa như vậy, mọi người trong nhà xưởng sẽ không bỏ mặc cậu ấy đâu.”
Trùng Tử buông xuống gánh nặng trong lòng, gọi điện thoại cho lão bà bảo đưa tới 2 vạn đồng, ngón tay này xem như nối được lên rồi.
Làm phẫu thuật xong, thằng nhỏ vẫn phải nằm viện.
Không có bảo hiểm điều trị, chi phí nằm viện tất cả đều phải hướng từ trên rót xuống. Trùng Tử đi theo quản đốc đòi tiền, lãnh đạo lại chơi trò đánh Thái Cực. Cuối cùng thật vất vả lằng nhằng mới được một vạn đồng cũng là như muối bỏ biển.
Đình Đình mất hứng, mắng Trùng Tử ngốc thấu xương, phí chữa bệnh này không nên ứng ra trước, vạn nhất trong nhà xưởng không tiếp thu khoản tiền kia, vậytiền mồ hôi nước mắt của nhà mình chả phải mất hết sao! Ý của nàng là thông báo với bà cụ một tiếng, ném lại củ khoai lang nóng bỏng tay này. Vô dụng giúp người khác tìm công tác còn phải phụng sự về sau nữa.
Tùng Thông lúc này thái độ kiên quyết, cái đầu lắc như trống bỏi. Vậy còn không phải muốn lấy mạng của bà cụ a!
Vì thế vợ chồng chiến tranh lạnh, Đình Đình trong cơn tức giận ôm con trở về nhà mẹ đẻ.
Không có người chiếu cố em họ, Trùng Tử phải vào viện chăm sóc, chạy qua chạy lại hai bên. Có đôi khi không kịp thời gian, chỉ có thể gọi taxi. Cho em họ ăn đều là thực phẩm dinh dưỡng tăng cường canxi dưỡng huyết cao cấp, tiền tích góp trong nhà không nhiều lắm, Trùng Tử càng ngày càng túng quẫn.
Mắt thấy nhà máy không nói gì, Trùng Tử kích động. Con chó lúc cấp bách còn có thể bật tường! Người cấp bách ngay cả chó cũng không bằng.
Trùng Tử cân nhắc kiếm thêm tiền. Y nảy ra chủ ý về cái kho phế phẩm kia.
Mỗi lần bán phế phẩm, Trùng Tử đều là điền tờ khai ghi rõ số lượng phế phẩm trước, rồi đưa lại cho trưởng bộ phận kiểm tra ký tên.
Lúc này, Trùng Tử cầm cái tờ danh sách còn trống đi tìm trưởng bộ phận. Trùng hợp có người bạn tìm trưởng bộ phận đánh mạt chược, người ta đã thay đổi quần áo đẹp muốn rời chỗ làm rồi.
Chờ đến khi phải ký, Trùng Tử làm bộ vỗ đầu mình một phát:“Xem trí nhớ của tôi kìa, quên điền vào đơn rồi, nếu không trưởng bộ phận ngài lại chờ thêm một lát nữa đã?”
Trưởng bộ phận nào có thời gian rảnh rỗi, không kiên nhẫn tiếp nhận tờ đơn ký lên trên — “Lần sau không được làm thế này nữa a!”
Chờ đến khi trưởng bộ phận đi rồi, Trùng Tử mới phát hiện trong tay mình toàn là mồ hôi.
Lần thanh toán phế phẩm sắt vụn này, bản thân Trùng Tử kiếm được chiết khấu 5000 tệ.
Danh sách chương