Từ trước đến nay Trùng Tử chưa từng có ước ao được diễn vai mấy tên đại lưu manh trên TV như vậy. Người ta căn bản ngủ với hoa cúc đại cô nương xong, liền cài thắt lưng phủi mông chạy lấy người, vận khí tốt còn có thể có lần kế tiếp.

Nhưng y thì sao? Từ khi bắt đầu mở mí mắt, liền giống như con chim cút bị kinh hãi, nhảy xuống giường đảo vòng quanh.

Cho dù là ai phát hiện mình cùng một cái mông trơn nhẵn của đàn ông quấn cùng một chỗ đều phải kinh hãi.

Lúc ấy ý niệm đầu tiên chợt hiện ra trong đầu Tùng Thông chính là: Xong! Bản thân lại để cho tiểu hỗn đản thao! Nhưng khi đẩy Lý Tư Phàm ra, phát hiện có điểm không thích hợp!

Toàn thân da thịt phấn nộn của Lý Tư Phàm đầy những vết hồng ấn nhỏ, cánh tay vừa mới lành lại cũng không may mắn thoát khỏi, giữa hai chân lại càng bừa bãi.

Trùng Tử tốt xấu gì cũng là người từng trải, cố gắng co rút lại hoa cúc của mình không phát hiện ra dị trạng gì, kết quả tâm y càng hoảng loạn, trí nhớ tối qua vẫn cứ trống rỗng. Giữa hai người đàn ông có điểm đó không tốt — mẹ nó, hết thảy đều có khả năng.

Đúng lúc này, Lý Tư Phàm mở mắt ra, đối diện cùng Trùng Tử bên giường.

“Trò, trò…… Tôi…… Ngày hôm qua” Trùng Tử giọng nói run rẩy không thành câu.

Lý Tư Phàm thu hồi ánh mắt, khóe miệng cụp xuống, thong thả đứng dậy, xuống giường đi đến phòng tắm.

Cặp mông tuyết trắng theo động tác chậm rãi run run, chất dịch lỏng màu trắng từ khe mông chảy xuống.

Trùng Tử nhắm mắt lại, đập đầu “thùng thùng” vào tường.

Mịa! Ngày hôm qua sao không trực tiếp đến công ty sản xuất rượu, mẹ nó uống đến chết cho xongđi.

Chờ đến khi Lý Tư Phàm đi ra, thấy thầy hắn ngồi ở bên giường cúi đầu, hai tay luống cuống xoa xoa đùi.

Lý Tư Phàm vừa lau bọt nước trên người vừa đi đến trước mặt Trùng Tử.

Trùng Tử cũng không nhìn hắn, Lý Tư Phàm dứt khoát ngồi xổm người xuống: “Mấy năm nay, tôi luôn luôn suy nghĩ, lúc trước thầy có bao nhiêu hận tôi, hận đến mức hại nhà chúng tôi táng gia bại sản. Chuyện để cho nam nhân thao thật sự là không thể dễ dàng tha thứ sao?”

Tùng Thông ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lý Tư Phàm.

“Nhưng mà, đêm qua tôi tìm được đáp án rồi…… Kỹ thuật của tôi lần đó thực rất kém đi?” (tiểu công thừa nhận kỹ thuật kém thực không dễ dàng , được =]]]]])

“A?” Đầu óc Trùng Tử có chút xử lý không kịp.

“Nhất định là tôi làm cho thầy đau, cho nên thầy mới muốn nghĩ mọi biện pháp rời xa tôi. Xem ra kinh nghiệm thật sự rất quan trọng, không giống với người đã từng kết hôn, không làm tôi đau, nhưng mà ở lần thứ ba, tôi cũng cảm thấy đau, nhưng thầy giống như đã nghẹn rất lâu rồi, làm sao cũng không đẩy ra được a!”

Nói đến lời cuối cùng, biểu cảm của Lý công tử quỷ dị không nói nên lời.

Trùng Tử nghe thấy mà trong đầu muốn điên luôn rồi. Miệng mở lớn giống như cá mất nước thở không nổi.

“Ba ba, Tranh Tranh muốn đi thối thối.” Tiểu bảo bảo cũng không biết tỉnh dậy lúc nào, cái mông nhỏ trần trụi từ trên giường em bé trèo xuống. Dạ dày bé con vài năm gần đây được Trùng Tử chăm sóc rất tốt, mỗi buổi sáng đều đi đại tiện.

Ân, một phòng nam nhân cởi truồng, mới sáng sớm “Tam quang” (*) đã tụ hội.

(*) “tam quang” = 3 cái mông trần =))))))

Một bãi phân tạm thời tách hai người đang lúc xấu hổ ra.

Lý Tư Phàm giống như người không có chuyện gì, vẫn sai bảo Trùng Tử giặt quần áo, nấu cơm, chà xát phía sau lưng như cũ.

Đến buổi tối, Trùng Tử kéo gối đầu vừa muốn đến sô pha nằm. Lý Tư Phàm ở trên giường ôm chân ngồi, ánh mắt kia đủ u oán.

“Thầy cả đêm có thể rơi xuống mười lần, còn để cho người khác ngủ hay không.” Nói xong, hắn đem gối của mình dịch sang bên cạnh.

Trùng Tử hiểu được hắn là có ý gì, nhưng Trùng Tử không muốn.

Trèo lên giường giặc thì dễ, nhưng xuống dưới thì khó a!

Nhìn thầy hắn bất động, Lý Tư Phàm lạnh vù vù mà nói: “Thắt lưng tôi đau, có lẽ động quá mạnh rồi, ấn ấn cho tôi.”

Hiện tại Lý Tư Phàm nói chuyện cònhơn cả Thượng Đế, cho nên Trùng Tử vội vàng trèo lên giường đấm thắt lưng cho thằng nhỏ. Sau khi đấm xong, Lý Tư Phàm thực tự nhiên nói: “Thầy ngủ ở trên giường đi!”

Nói xong, hắn xoay người sang chỗ khác, co người thành một đống, nhắm hai mắt lại.

Trùng Tử cắn chặt răng, đi ra sô pha kia lấy lại gối, lên giường, tắt đèn, đi ngủ.



Thời điểm buổi sáng tỉnh lại, nhìn tiểu Lý công tử vẫn cùng một tư thế với trước khi ngủ, ủy khuất co rúm ở bên giường.

Trùng Tử muốn nói với Lý Tư Phàm, nếu vết thương đã tốt rồi. Vậy ngài dời giá (*) quay trở về ký túc xá đi? (*) dời giá = dời kiệu, từ “giá” này chính là nằm trong câu “Hoàng thượng giá lâm” trong phim cung đình đó, “giá” là để chỉ cái kiệu sang quý.

Chưa kịp mở mồm, thằng nhỏ đã nhận một cuộc điện thoại.

“Alo…… Cái gì? Liên lạc không được sao? Vậy tiền sinh hoạt tháng này của tôi làm sao bây giờ?……”

Cuối cùng, Lý công tử trầm mặc không lên tiếng, vẻ mặt xanh mét cúp điện thoại.

“Làm sao vậy?”

“…… Mẹ tôi đi châu Âu, thư kí của bà nói liên lạc với bà không được, bà không phê duyệt thì không thể đưa tiền sinh hoạt tháng này cho tôi.” Khi nói lời này, thằng nhỏ luôn ở đó cúi đầu vặn tay.

Kháo! Có người mẹ như vậy sao?

Nhưng y lại không thể nói gì, đem một quý công tử chèn ép thành như vậy, cũng có một phần của mình.

Lý Tư Phàm lấy túi hành lý của mình ra, ở bên trong sờ tìm một chút, lấy ra một chiếc đồng hồ. Sau đó hỏi: “Tiệm cầm đồ hiện tại ở đâu?”

Một câu thiếu chút nữa làm cho Trùng Tử nước mắt ướt vạt áo dài.

Không đợi y kịp phản ứng lại, tay đã muốn vỗ trên ***g ngực rồi : “Sợ cái gì, bốn năm đại học củatrò cứ ở nơi này của thầyđi!”

Lý công tử đem đồng hồ đeo tay để lại, lại tiếp tục vặn tay: “Vị hôn thê của thầy có thể đồng ý sao?”

Đồng ý? Bà Trương còn không tính rõ ràng à!

Trương Mai thái rau, lau bát đĩa, tiếp đón khách, đuổi ruồi bọ, chính là không thèm nhìn Trùng Tử.

Chút mánh khóe ấy của cô, trong lòng Trùng Tử rất hiểu, cáu kỉnh để người ta dỗ dành! Nhưng chuyện cô không muốn Tranh Tranh này, cũng đủ làm cho lòng y lạnh xuống.

Chờ đến khi khách trong quán về hết, y hướng Trương Mai nói: “Bác gái có lẽ không quá vừa lòng với tôi, hai chúng ta đều lớn như vậy rồi, phải tôn trọng ý kiến trong nhà. Về sau em có cái gì cần giúp đỡ, cứ nói với tôi đừng khách khí, cho dù không thể trở thành người một nhà, chúng ta vẫn là bạn.”

Nói hết một tràng dài, Trùng Tử chuẩn bị rời đi.

Trương Mai không chịu nổi nữa! Một cô gái nông thôn có thể ở trong thành phố mở quán ăn, có thể là gốc rạ chịu thiệt sao?

Cô vốn là muốn khuyên Trùng Tử một chút, cho dù đứa nhỏ không thể đưa cho mẹ nó, để bà nội nó nuôi cũng được a! Kết quả, thầy Tùng người ta đến nói thật lưu loát, mình thì một chút chuẩn bị cũng không có liền bị đá rồi.

“Ba–” Một cái bát vỡ toang trên đầu Trùng Tử. Trương Mai mang theo con dao thái thịt từ sau thớt cầm đi qua.

“Tùng Thông! Ngươi là cái đồ lưu manh giả danh tri thức! Đùa bỡn lão nương xong liền muốn chạy lấy người? Nhà cũng không có! Mẹ ngươi cái đồ chèn ép người! Có mẹ sinh ra không có mẹ dạy dỗ……” [ chỗ này lược bớt 250 chữ]

Trùng Tử lần đầu hoàn toàn lãnh hội được tinh thâm ảo diệu của ngôn ngữ Trung Hoa, ba phút đồng hồ sau đã bị mắng đến chân tay lạnh lẽo.

Trương Mai mắng xong lại bắt đầu gào khóc thật lớn, đưa mọi người tới vây xem. Có vài người quen ở trường học chỉ trỏ về phía Trùng Tử.

“Lại một tên Trần Thế Mĩ!” (*)

(*) Trần Thế Mĩ : Phò mã Trần Thế Mĩ, đã có vợ con ở quê, sau đỗ tân khoa trạng nguyên rồi kết hônvới công chúa, cho người ngầm giết chết vợ con ở nhà. Sau bị Bao Chửng xử tội chết. Chi tiết : link. à chỉ sự phụ bạc

“Thói đời ngày nay a!”

“…… Nghe nói đều đã hơn bốn tháng!”

“Tôi nói mà làm sao thắt lưng cô ta lại cứ thô dần a……”

Trương Mai khóc đến lăn lộn trên đất, Trùng Tử gấp đến độ đầy đầu là u bướu!

Đúng lúc này có người lại đây kéo tay y. Trùng Tử quay đầu nhìn — là Lý Tư Phàm. Sắc mặt thằng nhỏ so với y còn khó coi hơn, mím môi dùng sức kéo y thoát khỏi đám người.

Trương Mai vừa thấy có người lôi Tùng Thông đi, một phát đang lăn lông lốc đứng lên, dùng dao chỉ vào hai người bọn họ nói: “Hôm nay anh không nói rõ ràng liền đường nghĩ rời khỏi nơi này!”

Mắt Lý Tư Phàm híp thành một đường hung tợn nhìn chằm chằm cô, sau đó đoạt lấy con dao trong tay cô.

Đang lúc giằng co, chỉ nghe “A–” một tiếng, cánh tay thằng nhỏ lại đỏ thẫm.

Cái này Trương Mai cũng trợn tròn mắt, có người sợ phiền phức, vội vàng gọi 110. Chờ thời điểm cảnh sát đến, Trương Mai lại bắt đầu khóc, nhưng lúc này nước mắt thông thuận hơn nhiều.

Trùng Tử không nhìn cô nữa, sau khi cùng cảnh sát nói hết mọi chuyện liền lôi Lý Tư Phàm đến bệnh viện .

Chỉ để lại Trương Mai một mình cùng cảnh sát giải thích: “Tôi không chém cậu ta! Là cậu ta tự mình nắm dao dùng sức chém vào cánh tay mình, thật đấy! Các anh sao lại không tin chứ……”

May mà lần này miệng vết thương không nghiêm trọng cho lắm, sau khi băng bó, bác sĩ kê cho chút thuốc hạ sốt liền để hai người về nhà.

Trùng Tử ân cần hỏi y, buổi tối muốn ăn cái gì?

Nhưng Lý Tư Phàm chính là không phản ứng lại y.

Sau khi về nhà, Trùng Tử đi nhà trẻ đón con, lại tiện đường mua hai cân xương sườn cho Lý công tử thêm dinh dưỡng, ba ngày nay hai lần mất máu, cho dù máu trâu cũng đều chịu thua.

Sau khi làm đồ ăn xong, y sợ Lý Tư Phàm một tay không thuận tiện, đem tay mình rửa sạch sẽ, lại gỡ thịt xương sườn xuống, để vào trong bát Lý công tử.

Lý Tư Phàm rốt cục mặt bình tĩnh hỏi: “Cô ta mang thai rồi?”

Trùng Tử một ngụm canh thiếu chút nữa phun ra.

“Tôi cùng cô ấy chính là mới nắm tay, ngay cả miệng cũng chưa hôn qua, làm saolại mang thai a!”

Nghe xong lời này, Lý Tư Phàm cầm đũa gắp một khối thịt kho tàu đặt vào trong bát nhựa của Tranh Tranh, bé con gặm gặm đến nửa khuôn mặt đều là mỡ.

“Vậy cô ta sao lại muốn sống muốn chết a?”

Đổi lại Trùng Tử bắt đầu có chút ăn không nổi. Y thở dài một tiếng: ”Phụ nữ a! Vĩnh viễn có một mặt ngươi không biết, khó trách trên đời này có đồng tính luyến ái, đều là để chạy trốn đám nữ nhân này!”

Nói xong, y biết mình nói sai rồi, bất an liếc Lý Tư Phàm một cái.

“Hừ, thầy cho rằng là ai cũng giống như thầy sao? Thích đàn ông thì làm sao? Cũng có phẩm vị hơn loại người như thầy cứ là phụ nữ thì liền được!”

Trùng Tử buồn bực ăn cơm, phương diện này y đã không có lập trường phản bác.



Buổi tối khi đi ngủ, Lý Tư Phàm xoay người bỗng nhiên “Ai u–” một tiếng.

Trùng Tử bật đèn ngủ nhìn, thằng nhỏ có thể lúc xoay người đè vào cánh tay, máu từ trong băng gạc thấm ra.

Không có cách nào, Trùng Tử để cho hắn nằm nghiêng người, mình từ sau lưng ôm hắn, như vậy Lý Tư Phàm dựa vào mình sẽ không thể đè lên cánh tay nữa.

Tắt đèn, hai người liền dựa vào nhau như vậy, Trùng Tử ngủ không được, Lý Tư Phàm dường như cũng không ngủ, nhưng hai người đều không nhúc nhích.

Bỗng nhiên, Tiểu Lí xoay người lại, đôi môi mềm mại tiến đến bên miệng Tùng Thông. Miệng Lý Tư Phàm có mùi vị kem đánh răng Hắc Muội mà Trùng Tử quen dùng, mùi hương dìu dịu của xà phòng Safeguard giá 3 tệ 7 tản ra từ trong áo ngủ.

Trùng Tử không tránh, cũng không phải thích Lý Tư Phàm, chính là lười di chuyển, người kia ngửi qua vẫn không dựa vào, ánh trăng mờ ảo, chim chóc mờ ảo, dù sao chính là hôn lên.

Đầu lưỡi kia đầu tiên là dò xét tiến vào trong miệng, thật cẩn thận cùng Trùng Tử quấn quanh một chỗ. Trùng Tử nhắm lại mắt, cảm thụ trơn dính giao triền, nhiệt độ quấn quanh dần dần tăng lên, Tùng Thông bắt đầu động tình ôm Lý Tư Phàm, mà Lý Tư Phàm cũng kề sát thân mình vào Trùng Tử.

Tiếng thở dốc ồ ồ ở trong nhà nhỏ quanh quẩn, đột nhiên Trùng Tử cảm giác ở bên hông mình có vật rắn thô cứng rắn, bởi vì kích động càng không ngừng ma sát vùng da thắt lưng mình. Trùng Tử cảm thấy nhiệt tình của mình chậm rãi hạ xuống, cái vật kia nhắc nhở y, đang cùng mình ôm hôn nồng nhiệt là một người đàn ông.

Lý Tư Phàm cảm giác y ngập ngừng, hai người chậm rãi tách ra. Trùng Tử do dự một chút.

“Tôi lấy tay giúp trò tiết ra?”

Trong bóng đêm, Lý Tư Phàm trầm mặc thật lâu sau mới nói: “Không cần, tôi tự mình làm.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện