Bởi vì tính tình lão bà thích sai sử, Trùng Tử dỗ dành người khác cũng không thiếu kinh nghiệm thực chiến.

Nữ nhân cùng hài tử đều không khắc biệt lắm, có thể sử dụng kinh nghiệm cũ.

Cắn răng mua một hộp kem thượng hạng, lại vui vẻ chạy đến trường học của Tiểu Lý. Đã đến thời điểm tan học, nhưng chính là không thấy bóng dáng của bạn học Tiểu Lý đâu. Sau khi vào trong trường nghe ngóng mới biết được có hoạt động đoàn thể.

Đi dọc theo hành lang phòng hoạt động, trong tiếng đàn du dương của đoàn thể mơ hồ còn có cả tiếng đánh nhau.

Thời điểm Trùng Tử lơ đãng liếc vào trong một cái liền thấy một trận đấu nhu đạo (Judo).

Chỉ thấy một đám nhãi con mặc trang phục nhu đạo đang há mồm nhe răng luyện đánh nhau!

Trong đó thấy rõ nhất là một vị, tên kia dáng người nhỏ nhắn, đem trang phục nhu đạo mặc thẳng tắp như đường kẻ. Khuôn mặt phấn nộn tuyết trắng được tôn lên càng phát ra vẻ kiều diễm ướt át.

Đừng xem bộ dáng nhỏ nhắn rất liêu nhân, quẳng người mạnh mẽ tựa như quăng gối, thật sự là vung một ống tay áo không dính nửa sợi lông.

Trùng Tử nhìn hồi lâu, rốt cục đem một miệng đầy răng trắng thu hồi ngậm vào.

Không sai, cái tên mà đem người quăng khắp nơi kia là bạn học Lý Tư Phàm.

Một người sống đang há hốc miệng đặc biệt chói mắt, cho nên rất nhanh đã có người chú ý tới Trùng Tử.

“Xin hỏi, anh tìm ai?” Một vị huấn luyện viên nam hỏi Trùng Tử.

“A…… Tôi…… Tôi tìm Lý Tư Phàm.”

Tiểu tử cũng không biết có nhìn thấy Trùng Tử hay không, chạy đến một bên bắt đầu ép chân (ép cơ). Thẳng cho đến khi huấn luyện viên gọi to hắn mới chậm rì rì đi về phía cửa.

Sau đó một đôi mắt to nhìn chằm chằm thẳng vào Trùng Tử.

Trùng Tử hướng về phía đứa nhỏ cúi đầu khom lưng : “Trò xem hôm nay thực nóng, thầy mua cho trò một hộp kem, trò tranh thủ ăn đi!”

Tiểu Lý trào phúng mà phiêu mắt liếc hộp kem kia, vẫn là cái gì cũng không nói.

Trùng Tử kiên trì nói: “Cái kia…… thầy nghĩ thầy sai rồi, thầy bị sa thải không phải lỗi của trò. Buổi sáng thầy không nên nói như vậy với trò. Thực xin lỗi, thầy hướng trò nhận sai……”

Thằng nhỏ mở trừng hai mắt, tiếp nhận kem, mở hộp ra, cái miệng nhỏ ăn kem.

Trùng Tử thở phào một cái, đứa nhỏ ngoan a!

Phải nói người xinh đẹp làm cái gì đều cảnh đẹp ý vui! Kem màu trắng sữa dính bên mép, cái miệng nhỏ nhắn kia mở ra càng thêm đỏ tươi. Trùng Tử nhìn đến có chút thất thần. Này cùng sắc dục không quan hệ, thuần túy là đối với cái đẹp mà thưởng thức thôi.

Nhưng Tiểu Lý đang ăn, nhướng mày, buông hộp kem xuống chạyđến cuối hành lang. Tiểu Trùng hoảng sợ, cũng nối gót theo sau.

Tiểu tử vọt tới trong phòng vệ sinh bắt đầu nôn, ngồi xổm trước bồn cầu mà nôn khan. Trùng Tử cấp bách vô cùng, đứng bên đứa nhỏ đảo vòng quanh.

Đang lúc Trùng Tử ngồi xổm xuống, muốn xemtình hình đứa nhỏ một chút, chỉ thấy Lý Tư Phàm vừa chuyển cổ tay, bản thân liền bị nâng lên cao rồi ngã xuống.

May là Trùng Tử phản xạ hơi lâu, chờ khi hoàn toàn hiểu được, hai tay của mình đã bị dây lưng của trang phục nhu đạo trói lại rất chắc.

“Trò…… trò muốn làm gì!”

Tiểu Lý không nói lời nào, đặc biệt còn chăm chú lột quần, ở thời điểm lột quần lót biểu cảm còn rõ ràng chán ghét một phen. May mắn Trùng Tử cũng không phải nam nhân lôi thôi, không có mùi lạ gì, cho nên sự nghiệp lột quần có thể tiếp tục khai triển.

Trùng Tử bị một thằng tiểu tử choai choai đè lại, hạ thân trở nên trống trơn, trong đầu nhưng lại còn đang suy nghĩ: Mình không có nằm mơ đi? Một chút gió lạnh thổi qua, cái vật nhút nhát đang treo ở giữa hai chân run rẩy. Trùng Tử biết bản thân không phải đang nằm mơ.

Lý Tư Phàm lộ ra biểu cảmác độc, cố ý nhu nhược nói: “Hôm nay thầy ở trước cổng trường mắng đến rất thỏa mãn a! Việc hủy hoại danh dự nhà chúng tôi kia thầy còn thiếu điều lấy loa đi tuyên truyền a. Thầy lột tôi xong rồi (*), nên tôi cũng lột lại thầy đi?”

(*) từ “lột” ở chỗ này của thiếu gia hiểu theo nghĩa bóng, chính là chuyện Trùng Tử nói ra chuyện nhà thiếu gia chốn đông người, tương đương với câu “vạch áo cho người xem lưng”.

“Thầy không phải cố ý đến xin lỗi rồi đây!” Hai tay Trùng Tử bị trói, đành phải kẹp chặt hai chân quỳ rạp trên mặt đất xoay thành hình chữ S.

“Xin cái gì lỗi nha? Thầy còn thật sự nói như vậy. Tôi hư hỏng đến ngay cả mẹ tôi cũng không muốn gặp tôi. Hôm nay nếu không làm mấy chuyện xấu với thầy, không phải tự đập bảng hiệu sao?”

Nói xong, Tiểu Lý ấn hai dấu giầy lên trên cặp mông trắng của y, cầm lấy quần áo đã lột xuống, khẽ hát ngâm nga xoay người rời đi.

Trùng Tử nhúc nhích bò dậy, xoay người dùng tay đem then cửa gần chỗ ngồi cài vào. Sau đó cởi truồng ngồi ở trên bồn cầu nghĩ biện pháp.

Dùng sức giãy vài cái, dây lưng rốt cục mở. Mẹ nó, chính mình một tên sinh viên đại học chính quy nghĩ không ra hiện tại nên làm thế nào. Loại cục diện xấu hổ này thêm chứng thực chân lý “Bách vô nhất dụng thị thư sinh” (*).

(*) bách vô nhất dụng thị thư sinh : trong trăm người thì vô dụng nhất là thư sinh

Đúng lúc này, tiếng chuông trường học vang lên. Học sinh từ trong phòng hoạt động đi ra tràn ngập toàn bộ hành lang. Rất nhiều người đi tớihướngphòng vệ sinh.

Cắn cắn móng tay, Trùng Tử quyết định không đếm xỉa đến gì nữa ! Chút nữa học sinh tiến vào, y nói khi đang đi WC thì bị người ta đánh cướp. Về phần người khác nghĩ như thế nào, ai quan tâm chứ!

Nhưng vừa muốn đẩy cửa ra, một chuỗi tiếng cười như chuông bạc truyền vào trong tai.

Trùng Tử bắt đầu ứa ra mồ hôi lạnh, mọi người nói một chút thằng nhãi này có phải hư hỏng quá mức rồi hay không! Này mẹ nó cư nhiên là WC nữ!

Hiện tại mình mà cứ như vậy đi ra ngoài, phỏng chừng được lên báo cũng không uổng. Tiêu đề y đều nghĩ hay rồi – ‘trong WC nữ trung học kinh hãi xuất hiện một gã đàn ông nghiện để lộ bộ phận sinh d*c!’

Khóe mắt cay cay, Trùng Tử thật muốn đem đầu vói vào trong bồn cầu chết đuối cho xong!

Chỗ ngồi trong phòng vệ sinh cũng có giới hạn, bên ngoài ‘gian phòng’ của Trùng Tử đã muốn xếp thành hàng rồng rắn. Có nữ sinh còn không nhịn được mà gõ cửa.

“Người nào bên trong có thể đi ra không? Ở bên trong sinh em bé sao?”

Trùng Tử không dám lên tiếng, cứ đáng thương như vậy mà ngồi ở trên bồn cầu, cúi đầu xuống đếm lông chân mình. [=)))))]

Qua mộthồi rất lâu, dòng người rốt cục lui tán.

Trùng Tử vừa định mở cửa, lại có người đi vào.

“Thầy Tùng, mở cửa đi!”

Thầy Tùng cả người run run một cái, tiểu ác ma sao lại trở lại?

Đem cửa đẩy ra một kẽ hở, Trùng Tử vươn cái đầu ra. Lý Tư Phàm cầm trong tay quần của y cười mỉm mà nhìn y

“Trò…… trò lại muốn làm gì……”

Nhìn cái quần đi mà quay trở lại, bản thân cư nhiên có loại xúc động hướng bạn học Lý cúi đầu.

Tiểu Lý cũng không nói gì, đem quần áo đưa cho y. Trùng Tử chần chừ không chắc tiếp nhận, móc ra quần lót, để dưới mũi ngửi ngửi.

Không thể trách y làm động tác tục tĩu, thật sự là sợ có kẻ lại bôi dầu cù là trên quần lót y mà.

Ngửi ngửi không có mùi gì lạ, liền vội vàng đem quần mặc vào . Tiểu tử kia trước sau không rên một tiếng nhìn y, hai mắt mở to ngưng lại ở nửa thân dưới của thầy Tùng.

Trùng Tử không chú ý ánh mắt bạn học Lý, y vừa mặc quần vừa cân nhắc làm thế nào kết thúc việc này.

Bản thân mình mặc dù có sai trước, nhưng Lý Tư Phàm lần này thật sự là làm quá. Nhưng đứa nhỏ đang ở trong thời kỳ phản nghịch, làm chút chuyện khác người cũng hữu tình khả duyên. (*)

(*) hữu tình khả duyên : có thể hiểu được, chấp nhận được, hợp tình hợp lý

Nhớ năm đó chính mình không phải cũng có ý tưởng đem bao tải chụp vào thầy giáo thư thái đánh một trận sao! Chẳng qua đứa nhỏ kia là hành động thật to gan, điểu nhi (*) của thầy giáo nói phơi gió liền phơi!

(*) điểu nhi : là “con chim non” của Trùng Trùng a =)))

Vừa nghĩ như vậy, việc bản thân mình cởi truồng xuất hiện ở trong WC nữ dường như liền không quỷ dị như thế nữa.

Mặc quần xong, Trùng Tử lại mang cái mác thầy giáo đến: “Trò lần này hơi quá đáng, nhưng biết sai liền sửa vẫn là đứa nhỏ ngoan. Nhưng mà, trẻ nhỏ làm việc không cần cực đoan như vậy……”

Tiểu tử nhướng mày: “Mẹ thầy đều cho thầy ăn cái gì vậy? Sao lại đem thầy uy đến ngu ngốc như thế?”

Trùng Tử kỳ thật cũng muốn hỏi: Vậy trò ăn cái gì? Há miệng là có thể lôi cả hai mẹ con ra! Nhưng vừa đem quần mặc lên, chim chóc còn chưa ủ ấm đâu! Cho nên Trùng Tử quyết định làm bộ không có nghe thấy.

Tiểu tử kia tiếp tục phóng độc tiễn : “Kẻ thiếu tâm nhãn giống như thầy, tôi sẽ không cùng thầy so đo, đoán chừng thầy nhất thời nửa khắc cũng không tìm thấy công việc, thầy nếu nguyện ý, liền tiếp tục phụ đạo bài tập cho tôi.”

Trùng Tử vừa định nói không, nhưng nghĩ lại một chút: Mấy cái miệng trong nhà đang há chờ ăn cơm a! Bản thân vừa bị sa thải không quan trọng, trong nhà đã nghèo rớt mồng tơi rồi. Đàn ông co được phải dãn được! Thằng nhãi con này rất thích mang thù, chính mình nếu cự tuyệt hắn, cẩn thận khéo khó tránh khỏi có thể bị vặn vẹo thành cái dạng gì đây!

Mình coi như là làm việc thiện, uốn nắn nhân sinh quan của hắn, tùy tiện kiếm chút tiền cớ sao mà không nguyện ý chứ?

Trong lòng đã suy tính tốt, trên mặt cũng không lộ thanh sắc: “Vậy a……thầy thật ra rất sẵn lòng, nhưng hiện tại thất nghiệp, chỉ dựa vào một chút tiền kiêm chức này……”

Lý Tư Phàm không muốn nghe nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn hướng ra ngoài: “Lại thêm cho thầy một ngàn, thích làm hay không!”

Trùng Tử vui tươi hớn hở theo sát: “Làm! Làm!” [ tác giả xen: Đối thoại hủ bại biết bao a ]

“Sự kiện lột quần” với kết quả viên mãn cả hai bên đã kết thúc. Trùng Tử mang hành lý quấn kĩ lại xót xa trở về Lý gia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện