Cùng giường chung gối rất nhiều năm, suy nghĩ trong lòng hai người lại hoàn toàn trái ngược, một người đã chuẩn bị tiến vào thập niên chi dương.

Một người vẫn đang tự mình yêu đơn phương.

Ban đem, Chu Dục Cảnh nằm trên giường, nhìn Đoàn Hạc Thừa cố ý đưa lưng về phía cậu, nghĩ đến lời quản gia nói, tầng quan hệ chủ tớ này không phải cậu chưa thử bỏ qua, cậu đã từng nghĩ có lẽ Đoàn Hạc Thừa hơi thích cậu, nhưng đối mặt với chênh lệch cực lớn giữa hai người, Chu Dục Cảnh chỉ muốn cố gắng đuổi kịp một chút, nhưng mỗi khi cậu nâng lên được ít can đảm, sẽ xuất hiện những trở ngại tâm lý khác nhau, lúc tốt nghiệp không đủ ưu tú, mấy năm trước sợ mình thật sự trở thành tàn phế.

Nếu như Đoàn Hạc Thừa không thích cậu, có lẽ cả một đời Chu Dục Cảnh sẽ không có ai biết đến.

Nhưng cho dù Đoàn Hạc Thừa có thích cậu một chút, cậu cũng sợ bản thân không tốt, không xứng nổi.

Mắt thấy đã đến cuối tháng, Đoàn Hạc Thừa dẫn Chu Dục Cảnh đi tham dự lễ cưới của con gái Lưu gia, đừng thấy Lưu Nghị lăn lộn trên đường nhiều năm như vậy, vợ con lại đều điềm đạm nho nhã, lễ cưới cũng không phô trương, buổi tối bày mấy mâm trong sân nhà, chỉ mời người nhà và khách khứa quan trọng.

Lúc Đoàn Hạc Thừa đến, Lưu Nghị dẫn con gái con rể cùng ra đón, Chu Dục Cảnh đưa quà, cô Lưu nói tiếng cảm ơn với cậu.

Cô dâu chú rể còn phải đi mời rượu, sau khi chào tạm biệt, Lưu Nghị cùng Đoàn Hạc Thừa ngồi trong đình nghỉ mát trong sân, trên bàn đặt một chai rượu đỏ và hai cái ly, Lưu Nghị kính hắn: “Nghe nói, gần đây Hồng Nhan gặp phải rắc rối.”

Đoàn Hạc Thừa lắc ly rượu, trong mắt có rượu, tản ra sắc đỏ li ti: “Vậy sao.”

Lưu Nghị không ngốc, rất nhiều chuyện, là ai đứng sau màn, nghĩ cũng biết, nhưng y muốn lui, vẫn phải trông cậy vào Đoàn Hạc Thừa, đành nói: “Thừa cũng phải chú ý, dù sao khả năng giúp đỡ của tôi có hạn.”

Đoàn Hạc Thừa uống một hớp rượu, thản nhiên đáp lời y: “Cảm ơn Lưu gia giúp đỡ.”

Lại tán gẫu vài câu, Lưu Nghị nói đến chồng của con gái: “Tiểu tử kia là giáo viên phổ thông, gia đình cũng không có bối cảnh, thua xa con gái tôi nhiều.”

Con ngươi Đoàn Hạc Thừa di chuyển, liếc qua Chu Dục Cảnh đứng sau lưng, hỏi Lưu Nghị: “Lưu gia không ưng?”

“Tôi không ưng, thân phận địa vị chênh lệch quá nhiều, vả lại trong mắt người làm cha, không ai có thể xứng với con gái mình.”

“Vậy sao còn cho họ lấy nhau.” Đoàn Hạc Thừa lại rót cho mình một ly rượu.

“Tôi không ưng thì làm được gì, hai đứa nó yêu nhau, cũng không quan tâm thân phận địa vị gì.” Lưu Nghị đứng lên: “Ôi dào, ngẫm lại cũng thế, hai người tâm ý tương thông, thận phận địa vị có là gì, năm đó bà nhà tôi cũng là dòng dõi thư hương, còn không phải theo một tên đầu sỏ lưu manh như tôi sao, nếu như khi đó tôi bận tâm đến thân phận, sợ là kiếp sau cũng không cưới được bà nhà tôi.” Sau cùng cảm thán: “Cậu ấy à, ngàn vạn đừng bỏ qua tình yêu hai bên tình nguyện, nó đáng quý lắm.”

Lưu Nghị nói xong thì đi chiêu đã khách khứa mới đến, Đoàn Hạc Thừa không đi, mà quơ ly rượu, bắt đầu phẩm rượu.

Chu Dục Cảnh rũ mắt, trong lòng không cách nào bình tĩnh được.

Những lời Lưu Nghị nói trong lúc vô tình, hai người đều nghe thấu, vế trước nói cho Chu Dục Cảnh, vế sau nói cho Đoàn Hạc Thừa.

Lúc Đoàn Hạc Thừa đứng dậy, một bình rượu đỏ trên bàn đã thấy đáy, tỏ ý đi về.

Chu Dục Cảnh lái xe, Đoàn Hạc Thừa ngồi trên ghế phụ, sợ hắn uống nhiều quá choáng đầu, Chu Dục Cảnh lái xe vô cùng ổn định, trên đường đi Đoàn Hạc Thừa đều nhắm mắt nghỉ ngơi, qua một ngọn đèn, mới mở miệng nói: “Tìm một chỗ dừng lại.”

Chu Dục Cảnh vội vàng rẽ sang bên, dừng lại quay đầu hỏi: “Anh Cửu có phải anh khó chịu không?”

Vừa dứt lời đã bị Đoàn Hạc Thừa túm cổ tay lại, kéo vào lòng, mùi rượu đỏ xông vào mũi, đôi mắt Đoàn Hạc Thừa mơ màng, hình như hơi say rượu, toàn thân mang theo vẻ lười biếng khi say rượu, giọng khàn khàn hỏi: “Em thích tôi rất lâu rồi?”

Chu Dục Cảnh bỗng nhiên đối mắt với hắn, tim đập bình bịch: “Anh Cửu, em…”

“Đúng không?” Đoàn Hạc Thừa vươn lưỡi ra, liếm môi cậu.

Chu Dục Cảnh biết có vẻ như hắn uống nhiều rồi, tình cảm giấu trong lòng nhiều năm, lúc này chộn rộn vô cùng sống động, cậu cũng biết có lẽ nói ra, sáng hôm sau Đoàn Hạc Thừa sẽ quên mất, nhưng bình thường cậu không có can đảm, thừa dịp Đoàn Hạc Thừa say rượu, muốn nói yêu thương cất giấu hơn mười năm ra.

Tình cảm của Chu Dục Cảnh bị đè nén quá lâu, xoắn xuýt lại thấp kém, cậu chủ động hôn khóe miệng Đoàn Hạc Thừa, nhỏ giọng nói: “A Cửu ca ca…”

“Em rất yêu anh.”

“Tôi cũng thế.” Sau khi say rượu Đoàn Hạc Thừa khá thẳng thắn, hắn nắm cằm Chu Dục Cảnh, hôn môi với cậu: “Tôi yêu em.”

Em cũng vậy, em yêu anh.

Mấy chữ vô cùng đơn giản, trộn lẫn mùi rượu đậm đà, mỗi câu mỗi chữ gõ lên trái tim đang đập rất nhanh của Chu Dục Cảnh, lúc này đầu óc cậu trống rỗng, có phần không dám tin tưởng có thể nhận được trả lời như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện